Chương 117
Quý Hàng đại khái cho đến bây giờ không có chuyện trước khi bước vào phòng làm việc của mình cần phải hít thở sâu một hơi để điều chỉnh tâm tình.
Hai năm đầu vào khoa, số lần Nhan Đình An xuất hiện ở Khoa Ngoại thần kinh có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng nói thật lâu, Quý Hàng mới miễn cưỡng đồng ý để cho sư huynh đi ở phía sau mình.
“Nhánh lan này dáng dấp không tệ.”- Ánh mắt Nhan Đình An quét ngang qua cành lá rủ bên cửa sổ, không tốn một chút sức lực nào đã có thể dùng mắt thường phân biệt ra được 0,05mm.
“10-0″ (Chủ nhà thiệt tình không hiểu nó là gì lắm, chắc đang nói kích thước gì đó…)
Nhánh lan dài khoảng một thước treo bên cửa sổ chính là nơi Quý Hàng dùng để bình tâm tĩnh khí, là biện pháp nhanh nhất đưa anh tiến vào trạng thái làm việc.
Đường kính nhánh lan phát triển thêm vài ba li, đối với Phó khoa thường ngày nhìn quen mắt hàng trăm mạch máu nhỏ quả thực không tính là độ khó cao. Chỉ bất quá, khi một lá non vừa hé kéo theo chút thân dài đung đưa, cần tỉ mỉ dùng dây chì cố định, nhưng càng phải cẩn thận không làm tổn thương đến đọt non mềm mại, từ khoảng cách đến bề mặt mối nối đều phải được tính toán, cắt gọn bằng phẳng, tính ra thật không dễ dàng.
Nhưng mà, là người trong cuộc rất tự giác ý thức được, sư huynh đã đặt câu hỏi như vậy cũng không có muốn khen ngợi anh.
“10-0.”- Quý Hàng rất lâu không có bị kiểm tra bài tập.
“Lần đầu trồng lan, đánh giá thấp năng lực sinh trưởng của nó.”
Nhánh lan theo trọng lực rủ xuống, chồi non mới nhú no tròn nước, so với ban đầu đã dài ra không ít, nếu như dự trù đến sinh trưởng lâu dài, quả thật nên chọn loại dây có kích thước lớn hơn.
Nhan Đình An có mấy phần buồn cười nghiêng đầu: “Biết học kiếm cớ?”
Câu hỏi không tính nghiêm túc, cũng không tính là ôn hòa, Quý Hàng lại đột nhiên ngước mắt, một chút cũng không sợ hãi nhìn chăm chú sư huynh.
Sư huynh của anh thật sự đã trở lại.
Sự căng thẳng từ khi vừa chạm mặt đến lúc này đột nhiên được nới lỏng. Quý Hàng không chút cố kỵ mỉm miệng cười, tháo xuống tất cả phòng bị, toàn thân toát ra khí chất thuần túy, thẳng thắn nhất.
“Cười?” – Nhan Đình An nhíu mày.
Tia sáng mặt trời giữa trưa chiếu qua khe cửa soi rọi rõ ràng đường nét trên gương mặt Nhan Đình An. Quý Hàng đứng sát ở bên cạnh mới có cơ hội tỉ mỉ quan sát sư huynh một lượt toàn diện.
Thói quen ăn uống lành mạnh lâu dài mà giữ được vóc dáng cân đối, nụ cười mang khí chất ưu nhã, nét mặt anh tuấn, phong thái nhã nhặn dễ gần làm rất nhiều người đều quên anh đã từng là một truyền kỳ trong các thế hệ Trưởng khoa Ngoại tim mạch.
Tóc được cắt ngắn đi một chút càng lộ ra thần thái giàu kinh nghiệm. Nhìn qua có vẻ hơi ốm hơn, làn da trắng tạo cảm giác hơi nhợt nhạt, gương mặt thêm chút góc cạnh, khí tức thành thục hùng hậu hơn… Những thứ khác, thật đúng là không hề thay đổi.
Quý Hàng lười thu liễm nụ cười, ánh mắt lướt qua chén trà trên bàn thờ ơ hỏi:
“Sư huynh, trà… có thể uống sao?”
Nước trà trong veo còn bốc lên hơi nóng, hương thơm thoang thoảng dễ chịu. Quý Hàng không nhiều lời, đứng ở bên cạnh bàn cầm lên chén trà, ánh mắt chăm chú hướng về bộ dạng “kiểm tra bài tập” của sư huynh.
Uống một nửa chén trà, Nhan Đình An quay đầu, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.
“Đã xong việc?”
“Còn phải đợi một kết quả phim chụp, còn một đợt kiểm tra phòng rồi có thể tan sở.”
Quý Hàng nhìn đồng hồ nói: “Tiểu Viễn mấy ngày nay đang ở nhà, sư huynh có thể đi về trước.”
“Còn không biết xấu hổ nói?”- Nhan Đình An trợn mắt một cái.
“Làm sao làm anh?”
Lời giống như vậy từ miệng An Sinh và Nhan Đình An nói ra lại có cảm giác hoàn toàn khác nhau. Quý Hàng một chút cũng không cảm thấy khó chịu mà hỏi ngược lại.
“Sao không thấy chị dâu?”
“Không có cùng trở về.”- Nụ cười có mấy phần không giống bình thường.
“Trước ba tháng, hạn chế di chuyển thì tốt hơn.”
Quý Hàng mất ba giây để tiêu hóa câu nói, thiếu chút nữa thì cầm không vững chén trà.
“Sư huynh… phải có con gái?” (cùng một câu với Tiểu Viễn)
Nhan Đình An lắc đầu, thái độ mang theo chút nhạo báng.
“Làm sao, nếu là bé trai, em sẽ không nhận đứa cháu này?”
“Cháu đương nhiên nhận, bất quá…”- Cố ý cộng nhấn thêm trọng âm.
“Sư huynh không thể đánh người.” (Vẫn sao y bản chính)
Nhan Đình An nhướng mắt nhàn nhạt nói:
“Phải không?”
Quý Hàng đặt chén trà xuống vàn, hai tay rủ xuống bên người, giọng có chút gì đó uất ức.
“Chuyện lớn như vậy sư huynh cũng không nói với Tiểu Hàng một tiếng.”
Nhan Đình An thậm chí còn khẽ gật đầu một cái, nhìn lướt qua ghế đối diện, thuận miệng hỏi:
“Không ngồi?”
Quý Hàng nuốt nước miếng, ngẩng đầu xác nhận biểu tình của sư huynh rất hiền hòa, ấm áp mới chậm rãi khom người nhưng cái mông còn chưa kịp chạm vào mặt ghế liền nghe sư huynh bật cười nói:
“Thật đúng là dám ngồi a.”
Một cái giật bắn người bật dậy, thân người thẳng tắp hiên ngang.
Vẫn là cái nhếch miệng, tựa như cười sâu hơn, lại tựa như vốn không có cười. Tư thế ngồi tùy ý, có chút tựa lưng ra sau, Quý Hàng liền cảm giác tê dại như có trăm ngàn côn trùng bò qua.
“Lại đây, đứng thẳng!”- Trầm giọng ra lệnh.
Lối đứng thẳng tắp vẫn tràn đầy khí chất, có sự cung kính nhưng vẫn biểu lộ chút nào đó bướng bỉnh, tùy ý.
Nhan Đình An nhìn một lúc lâu, vẫn là ánh mắt như biết cười ấy nhưng từng câu chữ lại làm người không khỏi rụt rè.
“Anh dạy em quy củ là như vậy?”
Trong nháy mắt, toàn thân Quý Hàng như bị rút đi toàn bộ sức lực, mím chặt môi đến tái nhợt. Sư huynh nhắc đến quy củ, anh liền biết mình sẽ không có bất kỳ lý do gì để cảm thấy uất ức.
Không nói đến hai năm đầu cùng sư phụ giương cung bạt kiếm, hơn mười năm hết lòng dạy dỗ, chỉ vì một chút chuyện mà giận dỗi suốt hai năm trời không để tâm đến sư huynh càng là đối với sư phụ không có một câu thăm hỏi. Ngày trước bị đánh ác một trận, ngày thứ hai ngày cũng sẽ thấy được người có chút rụt rè, thu liễm tính tình, câu hỏi thăm ít nhiều cũng có, là quy củ không dám phá vỡ. Cuộc điện thoại sau sự kiện bà Hoàng Anh là sự cưng chiều, quan tâm cùng thông cảm, bao dung của sư huynh nhưng Quý Hàng biết, điều đó cũng không đại biểu cho sư huynh có bất kỳ thỏa hiệp nào.
Nhan Đình An không để tâm đến sự im lặng của Quý Hàng, tiện tay chỉ một về túi áo blouse trắng nói:
“Còn thời gian, gọi điện thoại cho sư phụ.”
“Sư huynh!”- Quý Hàng chợt ngẩng đầu, ánh mắt mang chút khiếp sợ nhìn thẳng vào nét mặt dửng dưng của sư huynh, gần như mỗi một tế bào đều thấm nhuần sự cự tuyệt.
Bị sư đệ khiêu khích nhưng Nhan Đình An ngay cả một chút biểu tình biến hóa cũng không nhìn ra được, vẫn nhàn nhạt nhìn thẳng, sau một lúc lâu thấy người không có bất kỳ một động tác nào, mới nghiêm giọng lên tiếng.
“An Ký Hàng!”
Ba chữ này mỗi lần từ miệng sư huynh thốt ra luôn mang theo một cảm giác rất khác biệt, là dùng một thanh âm nhẹ nhàng nhất lại đánh thẳng cực mạnh vào tâm trí.
Ở trước khi gặp mặt Nhan Đình An, Quý Hàng chưa từng biết rằng thật sự có một người sẽ hiểu về anh hơn cả chính bản thân mình, chỉ với một ánh mắt thoáng qua đã nhìn thấu đến tận cùng tâm trí, hơn nữa còn gãi đúng chỗ ngứa đối với bất kỳ một ý nghĩ, hành động nào của anh.
Quý Hàng nhắm mắt, lấy ra điện thoại trong túi áo, ngón tay run run quét lên một cái tên trong danh bạ đã rất rất lâu không hề nhìn đến.
Tiếng nhạc chờ vang vọng bên màng nhĩ cũng đánh trực diện vào tâm trí đầy sắt thép trên bàn mổ của Quý Phó khoa.
Thanh âm Trần Tích mang theo mấy phần lười biếng tiếp điện thoại, Quý Hàng rất lâu, mới nói hai tiếng:
“Sư phụ!”
Nhan Đình An không nghe được thanh âm bên đầu kia điện thoại nhưng khi nghe hai tiếng kia thốt ra từ miệng Quý Hàng, nét mặt liền trầm xuống, nụ cười hiền hòa thông thường cũng chuyển thành nét nghiêm nghị. Khí thế mạnh mẽ lan tỏa làm người không khỏi run lên, nó thậm chí như len lỏi vào sâu tận từng tế bào, tác động mạnh đến hệ thần kinh làm cho cái gọi là cảm giác sợ hãi nhanh chóng lan rộng khắp toàn thân.
Ánh mắt Nhan Đình An nhìn đến đâu, Quý Hàng liền cảm giác nơi đó như đang nổi lên một trận sóng gió kinh hoàng, tay cầm điện thoại không ngừng run lên, câu nói thay đổi tiếp theo cũng là run rẩy.
“Cậu, là cháu Quý Hàng.”
Hai năm đầu vào khoa, số lần Nhan Đình An xuất hiện ở Khoa Ngoại thần kinh có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng nói thật lâu, Quý Hàng mới miễn cưỡng đồng ý để cho sư huynh đi ở phía sau mình.
“Nhánh lan này dáng dấp không tệ.”- Ánh mắt Nhan Đình An quét ngang qua cành lá rủ bên cửa sổ, không tốn một chút sức lực nào đã có thể dùng mắt thường phân biệt ra được 0,05mm.
“10-0″ (Chủ nhà thiệt tình không hiểu nó là gì lắm, chắc đang nói kích thước gì đó…)
Nhánh lan dài khoảng một thước treo bên cửa sổ chính là nơi Quý Hàng dùng để bình tâm tĩnh khí, là biện pháp nhanh nhất đưa anh tiến vào trạng thái làm việc.
Đường kính nhánh lan phát triển thêm vài ba li, đối với Phó khoa thường ngày nhìn quen mắt hàng trăm mạch máu nhỏ quả thực không tính là độ khó cao. Chỉ bất quá, khi một lá non vừa hé kéo theo chút thân dài đung đưa, cần tỉ mỉ dùng dây chì cố định, nhưng càng phải cẩn thận không làm tổn thương đến đọt non mềm mại, từ khoảng cách đến bề mặt mối nối đều phải được tính toán, cắt gọn bằng phẳng, tính ra thật không dễ dàng.
Nhưng mà, là người trong cuộc rất tự giác ý thức được, sư huynh đã đặt câu hỏi như vậy cũng không có muốn khen ngợi anh.
“10-0.”- Quý Hàng rất lâu không có bị kiểm tra bài tập.
“Lần đầu trồng lan, đánh giá thấp năng lực sinh trưởng của nó.”
Nhánh lan theo trọng lực rủ xuống, chồi non mới nhú no tròn nước, so với ban đầu đã dài ra không ít, nếu như dự trù đến sinh trưởng lâu dài, quả thật nên chọn loại dây có kích thước lớn hơn.
Nhan Đình An có mấy phần buồn cười nghiêng đầu: “Biết học kiếm cớ?”
Câu hỏi không tính nghiêm túc, cũng không tính là ôn hòa, Quý Hàng lại đột nhiên ngước mắt, một chút cũng không sợ hãi nhìn chăm chú sư huynh.
Sư huynh của anh thật sự đã trở lại.
Sự căng thẳng từ khi vừa chạm mặt đến lúc này đột nhiên được nới lỏng. Quý Hàng không chút cố kỵ mỉm miệng cười, tháo xuống tất cả phòng bị, toàn thân toát ra khí chất thuần túy, thẳng thắn nhất.
“Cười?” – Nhan Đình An nhíu mày.
Tia sáng mặt trời giữa trưa chiếu qua khe cửa soi rọi rõ ràng đường nét trên gương mặt Nhan Đình An. Quý Hàng đứng sát ở bên cạnh mới có cơ hội tỉ mỉ quan sát sư huynh một lượt toàn diện.
Thói quen ăn uống lành mạnh lâu dài mà giữ được vóc dáng cân đối, nụ cười mang khí chất ưu nhã, nét mặt anh tuấn, phong thái nhã nhặn dễ gần làm rất nhiều người đều quên anh đã từng là một truyền kỳ trong các thế hệ Trưởng khoa Ngoại tim mạch.
Tóc được cắt ngắn đi một chút càng lộ ra thần thái giàu kinh nghiệm. Nhìn qua có vẻ hơi ốm hơn, làn da trắng tạo cảm giác hơi nhợt nhạt, gương mặt thêm chút góc cạnh, khí tức thành thục hùng hậu hơn… Những thứ khác, thật đúng là không hề thay đổi.
Quý Hàng lười thu liễm nụ cười, ánh mắt lướt qua chén trà trên bàn thờ ơ hỏi:
“Sư huynh, trà… có thể uống sao?”
Nước trà trong veo còn bốc lên hơi nóng, hương thơm thoang thoảng dễ chịu. Quý Hàng không nhiều lời, đứng ở bên cạnh bàn cầm lên chén trà, ánh mắt chăm chú hướng về bộ dạng “kiểm tra bài tập” của sư huynh.
Uống một nửa chén trà, Nhan Đình An quay đầu, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.
“Đã xong việc?”
“Còn phải đợi một kết quả phim chụp, còn một đợt kiểm tra phòng rồi có thể tan sở.”
Quý Hàng nhìn đồng hồ nói: “Tiểu Viễn mấy ngày nay đang ở nhà, sư huynh có thể đi về trước.”
“Còn không biết xấu hổ nói?”- Nhan Đình An trợn mắt một cái.
“Làm sao làm anh?”
Lời giống như vậy từ miệng An Sinh và Nhan Đình An nói ra lại có cảm giác hoàn toàn khác nhau. Quý Hàng một chút cũng không cảm thấy khó chịu mà hỏi ngược lại.
“Sao không thấy chị dâu?”
“Không có cùng trở về.”- Nụ cười có mấy phần không giống bình thường.
“Trước ba tháng, hạn chế di chuyển thì tốt hơn.”
Quý Hàng mất ba giây để tiêu hóa câu nói, thiếu chút nữa thì cầm không vững chén trà.
“Sư huynh… phải có con gái?” (cùng một câu với Tiểu Viễn)
Nhan Đình An lắc đầu, thái độ mang theo chút nhạo báng.
“Làm sao, nếu là bé trai, em sẽ không nhận đứa cháu này?”
“Cháu đương nhiên nhận, bất quá…”- Cố ý cộng nhấn thêm trọng âm.
“Sư huynh không thể đánh người.” (Vẫn sao y bản chính)
Nhan Đình An nhướng mắt nhàn nhạt nói:
“Phải không?”
Quý Hàng đặt chén trà xuống vàn, hai tay rủ xuống bên người, giọng có chút gì đó uất ức.
“Chuyện lớn như vậy sư huynh cũng không nói với Tiểu Hàng một tiếng.”
Nhan Đình An thậm chí còn khẽ gật đầu một cái, nhìn lướt qua ghế đối diện, thuận miệng hỏi:
“Không ngồi?”
Quý Hàng nuốt nước miếng, ngẩng đầu xác nhận biểu tình của sư huynh rất hiền hòa, ấm áp mới chậm rãi khom người nhưng cái mông còn chưa kịp chạm vào mặt ghế liền nghe sư huynh bật cười nói:
“Thật đúng là dám ngồi a.”
Một cái giật bắn người bật dậy, thân người thẳng tắp hiên ngang.
Vẫn là cái nhếch miệng, tựa như cười sâu hơn, lại tựa như vốn không có cười. Tư thế ngồi tùy ý, có chút tựa lưng ra sau, Quý Hàng liền cảm giác tê dại như có trăm ngàn côn trùng bò qua.
“Lại đây, đứng thẳng!”- Trầm giọng ra lệnh.
Lối đứng thẳng tắp vẫn tràn đầy khí chất, có sự cung kính nhưng vẫn biểu lộ chút nào đó bướng bỉnh, tùy ý.
Nhan Đình An nhìn một lúc lâu, vẫn là ánh mắt như biết cười ấy nhưng từng câu chữ lại làm người không khỏi rụt rè.
“Anh dạy em quy củ là như vậy?”
Trong nháy mắt, toàn thân Quý Hàng như bị rút đi toàn bộ sức lực, mím chặt môi đến tái nhợt. Sư huynh nhắc đến quy củ, anh liền biết mình sẽ không có bất kỳ lý do gì để cảm thấy uất ức.
Không nói đến hai năm đầu cùng sư phụ giương cung bạt kiếm, hơn mười năm hết lòng dạy dỗ, chỉ vì một chút chuyện mà giận dỗi suốt hai năm trời không để tâm đến sư huynh càng là đối với sư phụ không có một câu thăm hỏi. Ngày trước bị đánh ác một trận, ngày thứ hai ngày cũng sẽ thấy được người có chút rụt rè, thu liễm tính tình, câu hỏi thăm ít nhiều cũng có, là quy củ không dám phá vỡ. Cuộc điện thoại sau sự kiện bà Hoàng Anh là sự cưng chiều, quan tâm cùng thông cảm, bao dung của sư huynh nhưng Quý Hàng biết, điều đó cũng không đại biểu cho sư huynh có bất kỳ thỏa hiệp nào.
Nhan Đình An không để tâm đến sự im lặng của Quý Hàng, tiện tay chỉ một về túi áo blouse trắng nói:
“Còn thời gian, gọi điện thoại cho sư phụ.”
“Sư huynh!”- Quý Hàng chợt ngẩng đầu, ánh mắt mang chút khiếp sợ nhìn thẳng vào nét mặt dửng dưng của sư huynh, gần như mỗi một tế bào đều thấm nhuần sự cự tuyệt.
Bị sư đệ khiêu khích nhưng Nhan Đình An ngay cả một chút biểu tình biến hóa cũng không nhìn ra được, vẫn nhàn nhạt nhìn thẳng, sau một lúc lâu thấy người không có bất kỳ một động tác nào, mới nghiêm giọng lên tiếng.
“An Ký Hàng!”
Ba chữ này mỗi lần từ miệng sư huynh thốt ra luôn mang theo một cảm giác rất khác biệt, là dùng một thanh âm nhẹ nhàng nhất lại đánh thẳng cực mạnh vào tâm trí.
Ở trước khi gặp mặt Nhan Đình An, Quý Hàng chưa từng biết rằng thật sự có một người sẽ hiểu về anh hơn cả chính bản thân mình, chỉ với một ánh mắt thoáng qua đã nhìn thấu đến tận cùng tâm trí, hơn nữa còn gãi đúng chỗ ngứa đối với bất kỳ một ý nghĩ, hành động nào của anh.
Quý Hàng nhắm mắt, lấy ra điện thoại trong túi áo, ngón tay run run quét lên một cái tên trong danh bạ đã rất rất lâu không hề nhìn đến.
Tiếng nhạc chờ vang vọng bên màng nhĩ cũng đánh trực diện vào tâm trí đầy sắt thép trên bàn mổ của Quý Phó khoa.
Thanh âm Trần Tích mang theo mấy phần lười biếng tiếp điện thoại, Quý Hàng rất lâu, mới nói hai tiếng:
“Sư phụ!”
Nhan Đình An không nghe được thanh âm bên đầu kia điện thoại nhưng khi nghe hai tiếng kia thốt ra từ miệng Quý Hàng, nét mặt liền trầm xuống, nụ cười hiền hòa thông thường cũng chuyển thành nét nghiêm nghị. Khí thế mạnh mẽ lan tỏa làm người không khỏi run lên, nó thậm chí như len lỏi vào sâu tận từng tế bào, tác động mạnh đến hệ thần kinh làm cho cái gọi là cảm giác sợ hãi nhanh chóng lan rộng khắp toàn thân.
Ánh mắt Nhan Đình An nhìn đến đâu, Quý Hàng liền cảm giác nơi đó như đang nổi lên một trận sóng gió kinh hoàng, tay cầm điện thoại không ngừng run lên, câu nói thay đổi tiếp theo cũng là run rẩy.
“Cậu, là cháu Quý Hàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất