Chương 118
“Quá nhỏ.”- Nhan Đình An phủi mắt nhìn động tác cầm dao cắt nấm của Quý Hàng, trong giọng điệu không hề che giấu sự chê bai.
“Em đang tham gia tranh tài đao pháp?”
Thói quen bị sư huynh kén chọn cân nhắc từng chút, Quý Hàng không cảm thấy có cái gì mất thể diện.
“Sư huynh nói cắt nhỏ, như vậy mới là nhỏ, không thể lớn hơn nữa.”
Nhan Đình An cầm lên cọng cần tây giơ trước mặt Quý Hàng lên giọng:
“Phối hợp thức ăn cũng không biết, em làm sao nuôi Tiểu Viễn…”- Ánh mắt liếc qua gương mặt vặn vẹo tỏ vẻ không phục của Quý Hàng nhấn giọng.
“Làm sao, còn muốn mạnh miệng?”
Lời đến miệng lại lần nữa nuốt xuống bụng, không nhịn được nhỏ giọng thầm thì:
“Tự mình không nói rõ ràng…”
“Không có nghe rõ, lặp lại lần nữa?”
“…”
An Ký Viễn ngồi xếp bằng trên ghế bàn ăn, trên bàn là quyển giáo trình tiếng Anh thật dày, bên tai vang vang tiếng dao thớt cùng tiếng mắng mỏ, cười nói từ dưới bếp, nhỏ giọng lầm bầm: “Em mới không cần anh nuôi”, trong lòng còn thay anh cao hứng.
Chẳng biết từ lúc nào, anh ở trong lòng cậu luôn ở vị trí vô địch.
Từ phương pháp làm việc ngoại khoa đến hồ sơ bệnh án, kỹ năng chẩn đoán lâm sàng rồi đến từng động tác kỹ thuật trên bàn mổ,… có anh đứng ở sau, dù gặp bao tình huống nguy hiểm vẫn luôn an tâm, tin tưởng dù trời có sập xuống đều có anh vươn tay chống đỡ.
Ngày trước, dù anh nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy vẫn mạnh mẽ chống người đưa tay giúp cậu lau nước mắt. An Ký Viễn lại quên mất, bóng dáng mạnh mẽ ấy thật ra chỉ lớn hơn cậu có năm tuổi, vẫn ngày ngày kiên cường dùng tấm thân mỏng manh, yếu ớt kia chống đỡ mưa gió, người ấy cũng có sự hoang mang, hoảng sợ, cũng từng một mình dạo bước ở quỷ môn quan suốt một tuần lễ.
Ngay ngày đông chí, Nhan Đình An liền làm sủi cảo, nhân củ cải trắng, thịt heo đơn giản, mọi người không có thời gian nên mua da sủi cảo làm sẵn.
Kiều Thạc tắm xong đi ra bày biện gói sủi cảo, động tác lưu loát, thuần thục thu hút sự chú ý của An Ký Viễn. Cậu rất ít có cơ hội ở khoảng cách gần như vậy nhìn người gói sủi cảo, bình thường khi cậu nhìn thấy đã là món ăn được nấu xong hoàn chỉnh.
Ngón tay còn đặt trên trang sách nhưng ánh mắt đều chăm chú hướng về phía đối diện, động tác dùng muỗng lấy quết nhân gọn rẻ, đầu ngón tay thoăn thoắt vừa ấn vừa xoay, tạo nên những nếp gấp đều đặn, trong chớp mắt đã tạo thành hình chiếc sủi cảo trong lòng bàn tay.
Thời khắc này, An Ký Viễn cảm thấy so với lần đầu tiên nhìn Kiều Thạc trong ca cấp cứu không đến năm phút đã thuận lợi hoàn thành gắn ống dẫn lưu dịch não càng làm cậu thuyết phục hơn.
“Nhìn cái gì?”- Bàn tay phủ đầy bột trắng thoăn thoắt không ngừng hoàn thành một chiếc sủi cảo đặt xuống dĩa, Kiều Thạc nhìn đôi mắt tròn xoe chăm chú của An Ký Viễn có chút buồn cười nói:
“Đi rửa tay tiếp tôi gói sủi cảo này.”
Giống như không hề nghĩ đến chuyện mình sẽ bị điểm tên, An Ký Viễn có chút kinh ngạc, còn chưa kịp nghĩ xong nên đáp lời thế nào thì đã bị anh vừa từ phòng bếp bước ra lấy nước uống cướp lời trước.
“Nó không biết gói sủi cảo.”
Kiều Thạc khi vừa học tiểu học nhưng nhờ kỹ năng nấu cơm ngon đã ở trong phạm vị lớp học kinh doanh cơm hộp dĩ nhiên không có cách nào tưởng tượng được cậu nhóc tuy có chút bướng bỉnh này, đại đa số mọi việc đều rất ưu tú lại không biết gói sủi cảo.
“Hả?”- Kiều Thạc vừa lấy một tấm da sủi cảo đặt lên lòng bàn tay, nét mặt không thể tin được lặp lại:
“Cậu thật sự không biết gói sủi cảo?”
“Anh!- Cho dù là sự thật, cậu thanh niên luôn chú trọng mặt mũi làm sao nguyện ý để anh phơi bày khuyết điểm trước mặt Kiều Thạc, nét mặt đầy bất nhìn chằm chằm anh hai đang ngửa đầu uống nước.
“Haha”- Kiều Thạc vô cùng phối hợp cười lớn nói.
“Không gói sủi cảo sẽ không được ăn.”
An Ký Viễn chưa kịp đáp trả, anh hai ở phía sau lại một lần nữa rất nhiệt tình nói thay em trai.
“Không sao, nó chỉ cần ăn nước súp sủi cảo.”
Sủi cảo lăn lộn trong nồi nước sôi mập mạp, trơn bóng, Nhan Đình An đặc biệt chọn một cái đẹp nhất vớt ra chén nhỏ, xoay người quét mắt một vòng từ Quý Hàng xắn tay áo trổ tài đao pháp đến Kiều Thạc tay đầy bột trắng đang gói sủi cảo, còn có… An Ký Viễn ăn không ngồi rồi.
“Tiểu Viễn, đến đây!”
“Dạ!” – Thanh âm phấn khởi, thả chân xỏ dép chạy đến.
“Nếm thử một chút.” – Nhan Đình An đưa chén nhỏ đến trước mặt, gặp người còn phải ngoáy đầu len lén nhìn Quý Hàng, giống như đứa trẻ trước khi cầm lấy kẹo của người lạ cần được người lớn phê chuẩn, không khỏi buồn cười nói:
“Anh em không đếm xỉa đến em đâu, nhanh lên một chút.”
“Ưm…”- An Ký Viễn cầm muỗng múc lên viên sủi cảo nóng hổi, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi cắn một miếng, giơ ngón tay cái lên gật gật đầu.
“Ưm, ngon lắm.”
Nhan Đình An mỉm cười thản nhiên hỏi:
“Đã chín chưa?”
An Ký Viễn: “…”
—————————-
Cởi đi chiếc áo blouse trắng mang hào quang thiên sứ, tháo xuống vòng gắn kính hiển vi trên đầu, nét mặt nghiêm nghị phía sau lớp khẩu hiện tại ẩn hiện sau làn hơi nghi ngút của nồi sủi cảo sôi sùn sụt cũng sinh động vô cùng.
Quý Phó khoa xưa nay luôn nghiêm nghị đã thật lâu không có vui vẻ đến như vậy, nếu lúc này không bị sư huynh với nét mặt ôn hòa nhất dùng ánh mắt sắc bén như máy chụp CT nhìn chằm chằm có thể sẽ càng vui vẻ hơn…
“Sư huynh!”- Quý Hàng ngẩng đầu, nhìn sư huynh ở phía đối diện đã ăn xong, dáng ngồi rất ung dung.
“… có thể… đừng nhìn em như vậy được không?”
Nhan Đình An híp mắt, giọng điệu có chút không vừa lòng.
“Em đã ốm đi bao nhiêu?”
Sống lưng Quý Hàng cứng đờ, nửa viên sủi cảo ở bên mép, qua thật lâu mới đút vào trong miệng, lại quay qua trừng mắt với Kiều Thạc đang nhịn cười, khi sủi cảo đều nuốt xuống bụng mới nói.
“Trong nhà không có cân…”
Cậu dĩ nhiên là ốm, chỉ mắt thường cũng dễ dàng thấy được đã ốm đi một vòng, hơn nữa so với hai năm trước phá lệ rõ ràng.
Thanh âm như có như không thốt ra từ miệng Nhan Đình An.
“Thế a?”
Bầu không khí đột nhiên trầm xuống làm An Ký Viễn cũng lúng túng buông đũa, nhìn anh ở bên cạnh đang mặc quần áo ở nhà rất thoải mái nhưng tư thế ngồi đã chuyển sang tư thế so với lính đặc chủng càng chuẩn mực, cứng ngắc hơn.
Nhan Đình An gõ gõ vào chén của An Ký Viễn nhắc nhở:
“Em ăn hết của em đi.”
Nếu nói trên thế giới này có người có thể dùng ánh mắt ôn hòa, ấm áp nhất lại toát ra sự trách cứ cùng bất mãn; có người có thể đồng thời toát ra sự bao dung cùng nghiêm khắc, ở trước khi quen biết Nhan Đình An, Quý Hàng tuyệt đối sẽ không tin.
Nhan Đình An không nói thêm câu nào, thu hồi đi ánh mắt. Nhưng uy lực của ánh mắt kia đủ để Quý Hàng yên lặng cúi đầu so với bình thường ăn thêm gấp đôi phần sủi cảo, hơn nữa ảnh hưởng từ sự việc có lai lịch từ xa xưa, liên tiếp thật nhiều năm, trước khi kiểm tra cân nặng, Quý Phó khoa không sợ trời, không sợ đất phải uống hết năm sáu chai nước suối mới dám bước chân lên cân.
———-‘
“Em đang tham gia tranh tài đao pháp?”
Thói quen bị sư huynh kén chọn cân nhắc từng chút, Quý Hàng không cảm thấy có cái gì mất thể diện.
“Sư huynh nói cắt nhỏ, như vậy mới là nhỏ, không thể lớn hơn nữa.”
Nhan Đình An cầm lên cọng cần tây giơ trước mặt Quý Hàng lên giọng:
“Phối hợp thức ăn cũng không biết, em làm sao nuôi Tiểu Viễn…”- Ánh mắt liếc qua gương mặt vặn vẹo tỏ vẻ không phục của Quý Hàng nhấn giọng.
“Làm sao, còn muốn mạnh miệng?”
Lời đến miệng lại lần nữa nuốt xuống bụng, không nhịn được nhỏ giọng thầm thì:
“Tự mình không nói rõ ràng…”
“Không có nghe rõ, lặp lại lần nữa?”
“…”
An Ký Viễn ngồi xếp bằng trên ghế bàn ăn, trên bàn là quyển giáo trình tiếng Anh thật dày, bên tai vang vang tiếng dao thớt cùng tiếng mắng mỏ, cười nói từ dưới bếp, nhỏ giọng lầm bầm: “Em mới không cần anh nuôi”, trong lòng còn thay anh cao hứng.
Chẳng biết từ lúc nào, anh ở trong lòng cậu luôn ở vị trí vô địch.
Từ phương pháp làm việc ngoại khoa đến hồ sơ bệnh án, kỹ năng chẩn đoán lâm sàng rồi đến từng động tác kỹ thuật trên bàn mổ,… có anh đứng ở sau, dù gặp bao tình huống nguy hiểm vẫn luôn an tâm, tin tưởng dù trời có sập xuống đều có anh vươn tay chống đỡ.
Ngày trước, dù anh nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy vẫn mạnh mẽ chống người đưa tay giúp cậu lau nước mắt. An Ký Viễn lại quên mất, bóng dáng mạnh mẽ ấy thật ra chỉ lớn hơn cậu có năm tuổi, vẫn ngày ngày kiên cường dùng tấm thân mỏng manh, yếu ớt kia chống đỡ mưa gió, người ấy cũng có sự hoang mang, hoảng sợ, cũng từng một mình dạo bước ở quỷ môn quan suốt một tuần lễ.
Ngay ngày đông chí, Nhan Đình An liền làm sủi cảo, nhân củ cải trắng, thịt heo đơn giản, mọi người không có thời gian nên mua da sủi cảo làm sẵn.
Kiều Thạc tắm xong đi ra bày biện gói sủi cảo, động tác lưu loát, thuần thục thu hút sự chú ý của An Ký Viễn. Cậu rất ít có cơ hội ở khoảng cách gần như vậy nhìn người gói sủi cảo, bình thường khi cậu nhìn thấy đã là món ăn được nấu xong hoàn chỉnh.
Ngón tay còn đặt trên trang sách nhưng ánh mắt đều chăm chú hướng về phía đối diện, động tác dùng muỗng lấy quết nhân gọn rẻ, đầu ngón tay thoăn thoắt vừa ấn vừa xoay, tạo nên những nếp gấp đều đặn, trong chớp mắt đã tạo thành hình chiếc sủi cảo trong lòng bàn tay.
Thời khắc này, An Ký Viễn cảm thấy so với lần đầu tiên nhìn Kiều Thạc trong ca cấp cứu không đến năm phút đã thuận lợi hoàn thành gắn ống dẫn lưu dịch não càng làm cậu thuyết phục hơn.
“Nhìn cái gì?”- Bàn tay phủ đầy bột trắng thoăn thoắt không ngừng hoàn thành một chiếc sủi cảo đặt xuống dĩa, Kiều Thạc nhìn đôi mắt tròn xoe chăm chú của An Ký Viễn có chút buồn cười nói:
“Đi rửa tay tiếp tôi gói sủi cảo này.”
Giống như không hề nghĩ đến chuyện mình sẽ bị điểm tên, An Ký Viễn có chút kinh ngạc, còn chưa kịp nghĩ xong nên đáp lời thế nào thì đã bị anh vừa từ phòng bếp bước ra lấy nước uống cướp lời trước.
“Nó không biết gói sủi cảo.”
Kiều Thạc khi vừa học tiểu học nhưng nhờ kỹ năng nấu cơm ngon đã ở trong phạm vị lớp học kinh doanh cơm hộp dĩ nhiên không có cách nào tưởng tượng được cậu nhóc tuy có chút bướng bỉnh này, đại đa số mọi việc đều rất ưu tú lại không biết gói sủi cảo.
“Hả?”- Kiều Thạc vừa lấy một tấm da sủi cảo đặt lên lòng bàn tay, nét mặt không thể tin được lặp lại:
“Cậu thật sự không biết gói sủi cảo?”
“Anh!- Cho dù là sự thật, cậu thanh niên luôn chú trọng mặt mũi làm sao nguyện ý để anh phơi bày khuyết điểm trước mặt Kiều Thạc, nét mặt đầy bất nhìn chằm chằm anh hai đang ngửa đầu uống nước.
“Haha”- Kiều Thạc vô cùng phối hợp cười lớn nói.
“Không gói sủi cảo sẽ không được ăn.”
An Ký Viễn chưa kịp đáp trả, anh hai ở phía sau lại một lần nữa rất nhiệt tình nói thay em trai.
“Không sao, nó chỉ cần ăn nước súp sủi cảo.”
Sủi cảo lăn lộn trong nồi nước sôi mập mạp, trơn bóng, Nhan Đình An đặc biệt chọn một cái đẹp nhất vớt ra chén nhỏ, xoay người quét mắt một vòng từ Quý Hàng xắn tay áo trổ tài đao pháp đến Kiều Thạc tay đầy bột trắng đang gói sủi cảo, còn có… An Ký Viễn ăn không ngồi rồi.
“Tiểu Viễn, đến đây!”
“Dạ!” – Thanh âm phấn khởi, thả chân xỏ dép chạy đến.
“Nếm thử một chút.” – Nhan Đình An đưa chén nhỏ đến trước mặt, gặp người còn phải ngoáy đầu len lén nhìn Quý Hàng, giống như đứa trẻ trước khi cầm lấy kẹo của người lạ cần được người lớn phê chuẩn, không khỏi buồn cười nói:
“Anh em không đếm xỉa đến em đâu, nhanh lên một chút.”
“Ưm…”- An Ký Viễn cầm muỗng múc lên viên sủi cảo nóng hổi, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi cắn một miếng, giơ ngón tay cái lên gật gật đầu.
“Ưm, ngon lắm.”
Nhan Đình An mỉm cười thản nhiên hỏi:
“Đã chín chưa?”
An Ký Viễn: “…”
—————————-
Cởi đi chiếc áo blouse trắng mang hào quang thiên sứ, tháo xuống vòng gắn kính hiển vi trên đầu, nét mặt nghiêm nghị phía sau lớp khẩu hiện tại ẩn hiện sau làn hơi nghi ngút của nồi sủi cảo sôi sùn sụt cũng sinh động vô cùng.
Quý Phó khoa xưa nay luôn nghiêm nghị đã thật lâu không có vui vẻ đến như vậy, nếu lúc này không bị sư huynh với nét mặt ôn hòa nhất dùng ánh mắt sắc bén như máy chụp CT nhìn chằm chằm có thể sẽ càng vui vẻ hơn…
“Sư huynh!”- Quý Hàng ngẩng đầu, nhìn sư huynh ở phía đối diện đã ăn xong, dáng ngồi rất ung dung.
“… có thể… đừng nhìn em như vậy được không?”
Nhan Đình An híp mắt, giọng điệu có chút không vừa lòng.
“Em đã ốm đi bao nhiêu?”
Sống lưng Quý Hàng cứng đờ, nửa viên sủi cảo ở bên mép, qua thật lâu mới đút vào trong miệng, lại quay qua trừng mắt với Kiều Thạc đang nhịn cười, khi sủi cảo đều nuốt xuống bụng mới nói.
“Trong nhà không có cân…”
Cậu dĩ nhiên là ốm, chỉ mắt thường cũng dễ dàng thấy được đã ốm đi một vòng, hơn nữa so với hai năm trước phá lệ rõ ràng.
Thanh âm như có như không thốt ra từ miệng Nhan Đình An.
“Thế a?”
Bầu không khí đột nhiên trầm xuống làm An Ký Viễn cũng lúng túng buông đũa, nhìn anh ở bên cạnh đang mặc quần áo ở nhà rất thoải mái nhưng tư thế ngồi đã chuyển sang tư thế so với lính đặc chủng càng chuẩn mực, cứng ngắc hơn.
Nhan Đình An gõ gõ vào chén của An Ký Viễn nhắc nhở:
“Em ăn hết của em đi.”
Nếu nói trên thế giới này có người có thể dùng ánh mắt ôn hòa, ấm áp nhất lại toát ra sự trách cứ cùng bất mãn; có người có thể đồng thời toát ra sự bao dung cùng nghiêm khắc, ở trước khi quen biết Nhan Đình An, Quý Hàng tuyệt đối sẽ không tin.
Nhan Đình An không nói thêm câu nào, thu hồi đi ánh mắt. Nhưng uy lực của ánh mắt kia đủ để Quý Hàng yên lặng cúi đầu so với bình thường ăn thêm gấp đôi phần sủi cảo, hơn nữa ảnh hưởng từ sự việc có lai lịch từ xa xưa, liên tiếp thật nhiều năm, trước khi kiểm tra cân nặng, Quý Phó khoa không sợ trời, không sợ đất phải uống hết năm sáu chai nước suối mới dám bước chân lên cân.
———-‘
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất