Chương 216
An Ký Viễn không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ anh trai nhượng bộ mình, nắm chặt tay thành nắm đấm, mắt trợn tròn, từ đáy mắt lộ ra một nét hung hăng đáng gờm.
An Ký Viễn không phải chưa từng nổi giận, càng không phải không có nổi giận với Quý Hàng. Nhưng lần này, có chút khác biệt.
Đứa nhỏ trầm mặc, không nói một lời, Quý Hàng có chút cảm giác da đầu tê dại.
"Vậy…"- Quý Hàng lúng túng nhìn cậu thực tập sinh càng lúng túng hơn cả mình, ánh mắt như đang xin phép rõ ràng rơi xuống người An Ký Viễn.
"Trước hết để cho cậu ấy hoàn thành xong việc của mình có được hay không?"
Có được hay không?
Đương nhiên là phải được
Phần tóc mai được cắt gọn gàng để lộ vành tai điềm đạm đáng yêu. Phần vành tai bị thương rách một lớp da, vết máu loang lổ, lộ ra phần da thịt hồng hồng non mềm vẫn còn dính một ít đất cát.
Nếu so với cái mông của An Ký Viễn sau khi ăn đòn vẫn còn nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng tính khí của An Ký Viễn lúc này vẫn còn rất hung hăng, lập trường kiên định, không những tránh né bàn tay muốn xoa đầu của Quý Hàng mà còn đi về cuối giường, nét mặt lạnh lùng nhìn vào vị trí ngồi vừa rồi của anh.
Đơn giản chỉ là cần rửa vết thương.
Quý Hàng chỉ đích danh để bác sĩ thực tập làm, một mặt là muốn cho cậu ta có cơ hội thực hành, mặt khác vì là người mới vào thực tập lâm sàng, xác xuất bị nhận ra sẽ thấp hơn.
Anh vốn nghĩ sau khi rửa vết thương xong sẽ lặng lẽ chạy về, An Ký Viễn cũng sẽ không phát hiện, nhiều lắm là biết được mình có sơ cứu rồi. Nhưng Quý Hàng còn chưa kịp chuẩn bị thì em trai đã bất ngờ xong tới, còn là tạo nên một bóng ma lớn đối với cậu bác sĩ thực tập.
"Cậu quấn bông gòn đi hướng nào?"- An Ký Viễn lớn tiếng mắng.
"Cậu học trường nào? Kiến thức cơ bản như vậy cũng không biết?"
Vết thương trên lỗ tai, Quý Hàng cúi thấp đầu, không thấy được động tác của cậu bác sĩ thực tập nhưng cảm nhận tay cầm kẹp bông gòn run lên dữ dội. Vết thương cũng không đau, ngược lại bởi vì động tác run rẩy mà có chút nhột.
Sau lưng, cậu bác sĩ thực tập sinh xấu hổ nói: "A, không phải là theo chiều kim đồng hồ sao…"
An Ký Viễn lạnh giọng dạy dỗ: "Từ bên trong đi bên ngoài! Cậu phải tránh làm tăng thêm khu vực nhiễm khuẩn!"
"Aaaa…!"
Quý Hàng chỉ biết hướng mắt nhìn cậu nhóc cười an ủi.
Nhưng chỉ một giây ngắn ngủi đầu nhíp chạm vào vết thương, Quý Hàng theo bản năng nghiêng đầu co rút thân người một cái. Đầu nhọn của nhíp xem chút xét ngang mắt Quý Hàng, An Ký Viễn nóng lòng, nghĩ mà sợ, đưa tay kéo cánh tay anh, giữ chặt bả vai.
"Anh đừng cử động, phải lấy cục đá ra."
Tầm mắt chuyển đổi làm An Ký Viễn nhìn rõ ràng vết thương, một vết rách khá lớn bằng ngón tay cái, để lộ phần tĩnh mạch còn đang chảy máu.
"Làm sao lại ngã thành thế này? Lúc bị ngã anh không biết dùng tay che đầu sao? Bánh xe cán qua đầu thì làm sao? Vết thương lần trước anh ngất xỉu ngã xuống còn chưa lành hẳn, nếu lại nứt ra thì làm sao?"- An Ký Viễn không nhịn được mắng người, từng câu nói đều chính là bao lo lắng hình thành kích động của sư tử con.
Mà Quý Phó khoa đang bị giữ chặt bả vai nghe mắng lại đang suy nghĩ cái gì a?
Anh đang suy nghĩ…
Em trai mình hung dữ thật, rất có khí thế a.
Ừ. Rốt cuộc đúng là em trai của mình.
Không chỉ cậu bác sĩ thực tập vì có chút chột dạ mà động tác càng thêm cẩn thận. Hai bàn tay trái phải của Quý Hàng cũng khép lại, ngón tay xoáy tròn muốn cuốn lên, muôn giấu đi phần vạt áo khoác thấm đầy máu kia.
Trời sinh Quý Phó khoa ưa sạch sẽ lúc này cũng không đoái hoài đến vết máu sẽ dính lên phần áo sơ mi ở bên trong.
Anh có thể hiểu được sự hoảng hốt lúc này của em trai, bởi vì trước đây không lâu anh cũng đã từng nếm trải qua loại cảm giác này.
Chỉ có điều dù An Ký Viễn có kiềm chế nhưng chất giọng run run ấy làm Quý Hàng bỗng nhiên có cảm giác mình mới chỉ hiểu được một phần nào sự quan tâm và lệ thuộc của em trai đối với mình.
"Rốt cuộc là chuyện thế nào?"- An Ký Viễn không hướng về Quý Hàng đặt câu hỏi, mà đưa mắt qua cậu bác sĩ thực tập.
Hiểu cơ chế bị thương là điều cơ bản mà một bác sĩ phải học. Nhưng mà, cậu bác sĩ thực tập sinh hiển nhiên hiểu lầm cơ chế trao đổi của hai anh em nhà này, khi nghe An Ký Viễn đặt câu hỏi lập tức giống như muốn giành công, thành khẩn trả lời rất tường tận.
"Là bệnh nhân ở khoa ngoại, xe lăn dừng ở trước cửa phòng khám, ngay bậc thang, người nhà chạy đi mà quên khóa thắng xe lăn, thiếu chút nữa là rơi xuống bậc thang. Cũng may, anh ấy xuất hiện kịp thời, bệnh nhân mới không có chuyện gì, nếu cả người cùng xe lăn cùng nhau rơi xuống bậc thang thì tình cảnh khó tưởng tượng được. Mấy ngày trước không phải mới có một bệnh nhân do mải nhìn điện thoại mà té xuống cầu thang, bạn học tôi nói đưa vào ICU, mới một đêm người cũng không còn, hình như mới có hai mươi tám tuổi, thật đáng tiếc a."
Thực tập sinh ngây ngẩn nhìn Quý Hàng tự dưng dùng mũi chân đá đá cậu, đáp lời trong ánh mắt đầy ám chỉ nhưng cậu lại thật sự không hiểu.
"Thế nào? Đau sao? Thật xin lỗi a, tôi sẽ làm nhẹ một chút."
Quý Hàng thật ra rất ít từ góc độ này nhìn An Ký Viễn, anh ngồi ở mép giường, rõ ràng cúi đầu, ánh mắt thế nhưng nhìn thấy tất cả biểu tình trên gương mặt em trai. Chỉ cần cậu bác sĩ thực tập kia lải nhải một câu, đôi mày An Ký Viễn liền nhíu lại một chút.
Có thể làm gì được với cậu trai trẻ gây thơ hồn nhiên, không rành thế sự kia, Quý Phó khoa đành phải bày ra chút khí thế nhắc nhở:
"Chuyên tâm làm chuyện của mình đi."
"Cho nên không phải là bất ngờ đụng vào, mà là anh ta không muốn sống, chạy lên tay không tiếp xe lăn."- An Ký Viễn xanh mặt hỏi.
Cậu bác sĩ thực tập rất phối hợp nói: "Đúng vậy, ở cửa có gắn camera, ghi lại rõ ràng. Bệnh nhân gần như nằm ở trên người anh ấy, chỉ bị chút vết thương ngoài da, người đang ở phòng cách vách, phòng cấp cứu cũng không nhận!"
Quý Hàng nhìn cậu trai trẻ khua môi múa mép, trong lòng nguội lạnh như tro tàn, có một dự cảm bất thường.
An Ký Viễn nhìn Quý Hàng một cái, lạnh giọng truy hỏi: "Vậy anh ấy chỉ bị thương ở lỗ tai sao?"
"Aaa…"
Bỗng nhiên!
Đã nghe dù sau khi mở ngực phẫu thuật tim không thể dùng thuốc giảm đau cũng chưa bao giờ kêu đau, Quý Phó khoa đột nhiên hét thảm một tiếng, khoa trương nhíu mày che lỗ tai, hơi rít kẽ răng, bộ dạng đau đớn khó nhịn, thật giống như một giây kế tiếp sẽ khóc ra thành tiếng.
An Ký Viễn hoảng hồn, vội vàng nhít người lại gần xem thử, vết thương đã sát trùng qua nhìn không còn dữ tợn như lúc đầu nhưng vết thương vẫn hơi sưng lên. An Ký Viễn vội vàng hỏi: "Thế nào? Tại sao đột nhiên lại đau? Lỗ tai anh làm sao, có phải màng nhĩ bị thương? Có thể nghe em nói chuyện không?"
Quý Hàng hít thở sâu mấy hơi, chân mày dần giãn ra, nghiêm túc đáp lại: "Không sao, giống như chạm đến dây thần kinh, giật mạnh một cái. Bây giờ tốt lắm."
Ngày trước cuồn cuộn khói lửa, hôm nay cũng là mây mù mờ mịt. Trên còn đường đời trải dài, đầy hỗn loạn và hiềm khích, có đứa trẻ nhà nào chưa từng nói dối đâu a.
——————
Một đoản tâm sự nhỏ nhoi:
《 Sư đệ nhà ta rất ngoan! 》
Người chủ trì: Nhan Giáo sư, nghe nói Quý phó khoa Ngoại thần kinh là sư đệ của anh, có chuyện vui nào có thể chia sẻ với mọi người không?
Nhan Đình An: Chuyện vui a? Không có, cậu ta rất là khô khan, không có chuyện gì thú vị cả.
Người chủ trì: A? Theo cấp trên của Quý Phó khoa tiết lộ rằng Quý Phó khoa trưởng khi còn bé rất quật cường a.
Nhan Đình An: Ừm, khi còn bé rất quật cường, cứng đầu, nhưng nhìn tổng thể có thể nói là “ngoan”, không phạm vào những vấn đề nguyên tắc.
Người chủ trì: Vấn đề nguyên tắc mà Nhan Giáo sư nói là thế nào?
Nhan Đình An: Tỷ như, nói dối a, sư đệ của tôi rất biết điều, sẽ không lừa gạt tôi
Người chủ trì trong lòng có chút bất ngờ: Sư đệ của anh ấy đã gần ba mươi tuổi, lại dùng từ "Ngoan" để hình dung?
Người chủ trì bề ngoài cười nói: Có thật không? Tôi không tin. Không có một cái đứa trẻ chưa từng nói dối.
Nhan Đình An cười nói: Đương nhiên là giả, tôi nếu như đều nói cho các bạn biết, các độc giả lại muốn nhìn những hình ảnh không thể nhìn a… Ha ha.
An Ký Viễn không phải chưa từng nổi giận, càng không phải không có nổi giận với Quý Hàng. Nhưng lần này, có chút khác biệt.
Đứa nhỏ trầm mặc, không nói một lời, Quý Hàng có chút cảm giác da đầu tê dại.
"Vậy…"- Quý Hàng lúng túng nhìn cậu thực tập sinh càng lúng túng hơn cả mình, ánh mắt như đang xin phép rõ ràng rơi xuống người An Ký Viễn.
"Trước hết để cho cậu ấy hoàn thành xong việc của mình có được hay không?"
Có được hay không?
Đương nhiên là phải được
Phần tóc mai được cắt gọn gàng để lộ vành tai điềm đạm đáng yêu. Phần vành tai bị thương rách một lớp da, vết máu loang lổ, lộ ra phần da thịt hồng hồng non mềm vẫn còn dính một ít đất cát.
Nếu so với cái mông của An Ký Viễn sau khi ăn đòn vẫn còn nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng tính khí của An Ký Viễn lúc này vẫn còn rất hung hăng, lập trường kiên định, không những tránh né bàn tay muốn xoa đầu của Quý Hàng mà còn đi về cuối giường, nét mặt lạnh lùng nhìn vào vị trí ngồi vừa rồi của anh.
Đơn giản chỉ là cần rửa vết thương.
Quý Hàng chỉ đích danh để bác sĩ thực tập làm, một mặt là muốn cho cậu ta có cơ hội thực hành, mặt khác vì là người mới vào thực tập lâm sàng, xác xuất bị nhận ra sẽ thấp hơn.
Anh vốn nghĩ sau khi rửa vết thương xong sẽ lặng lẽ chạy về, An Ký Viễn cũng sẽ không phát hiện, nhiều lắm là biết được mình có sơ cứu rồi. Nhưng Quý Hàng còn chưa kịp chuẩn bị thì em trai đã bất ngờ xong tới, còn là tạo nên một bóng ma lớn đối với cậu bác sĩ thực tập.
"Cậu quấn bông gòn đi hướng nào?"- An Ký Viễn lớn tiếng mắng.
"Cậu học trường nào? Kiến thức cơ bản như vậy cũng không biết?"
Vết thương trên lỗ tai, Quý Hàng cúi thấp đầu, không thấy được động tác của cậu bác sĩ thực tập nhưng cảm nhận tay cầm kẹp bông gòn run lên dữ dội. Vết thương cũng không đau, ngược lại bởi vì động tác run rẩy mà có chút nhột.
Sau lưng, cậu bác sĩ thực tập sinh xấu hổ nói: "A, không phải là theo chiều kim đồng hồ sao…"
An Ký Viễn lạnh giọng dạy dỗ: "Từ bên trong đi bên ngoài! Cậu phải tránh làm tăng thêm khu vực nhiễm khuẩn!"
"Aaaa…!"
Quý Hàng chỉ biết hướng mắt nhìn cậu nhóc cười an ủi.
Nhưng chỉ một giây ngắn ngủi đầu nhíp chạm vào vết thương, Quý Hàng theo bản năng nghiêng đầu co rút thân người một cái. Đầu nhọn của nhíp xem chút xét ngang mắt Quý Hàng, An Ký Viễn nóng lòng, nghĩ mà sợ, đưa tay kéo cánh tay anh, giữ chặt bả vai.
"Anh đừng cử động, phải lấy cục đá ra."
Tầm mắt chuyển đổi làm An Ký Viễn nhìn rõ ràng vết thương, một vết rách khá lớn bằng ngón tay cái, để lộ phần tĩnh mạch còn đang chảy máu.
"Làm sao lại ngã thành thế này? Lúc bị ngã anh không biết dùng tay che đầu sao? Bánh xe cán qua đầu thì làm sao? Vết thương lần trước anh ngất xỉu ngã xuống còn chưa lành hẳn, nếu lại nứt ra thì làm sao?"- An Ký Viễn không nhịn được mắng người, từng câu nói đều chính là bao lo lắng hình thành kích động của sư tử con.
Mà Quý Phó khoa đang bị giữ chặt bả vai nghe mắng lại đang suy nghĩ cái gì a?
Anh đang suy nghĩ…
Em trai mình hung dữ thật, rất có khí thế a.
Ừ. Rốt cuộc đúng là em trai của mình.
Không chỉ cậu bác sĩ thực tập vì có chút chột dạ mà động tác càng thêm cẩn thận. Hai bàn tay trái phải của Quý Hàng cũng khép lại, ngón tay xoáy tròn muốn cuốn lên, muôn giấu đi phần vạt áo khoác thấm đầy máu kia.
Trời sinh Quý Phó khoa ưa sạch sẽ lúc này cũng không đoái hoài đến vết máu sẽ dính lên phần áo sơ mi ở bên trong.
Anh có thể hiểu được sự hoảng hốt lúc này của em trai, bởi vì trước đây không lâu anh cũng đã từng nếm trải qua loại cảm giác này.
Chỉ có điều dù An Ký Viễn có kiềm chế nhưng chất giọng run run ấy làm Quý Hàng bỗng nhiên có cảm giác mình mới chỉ hiểu được một phần nào sự quan tâm và lệ thuộc của em trai đối với mình.
"Rốt cuộc là chuyện thế nào?"- An Ký Viễn không hướng về Quý Hàng đặt câu hỏi, mà đưa mắt qua cậu bác sĩ thực tập.
Hiểu cơ chế bị thương là điều cơ bản mà một bác sĩ phải học. Nhưng mà, cậu bác sĩ thực tập sinh hiển nhiên hiểu lầm cơ chế trao đổi của hai anh em nhà này, khi nghe An Ký Viễn đặt câu hỏi lập tức giống như muốn giành công, thành khẩn trả lời rất tường tận.
"Là bệnh nhân ở khoa ngoại, xe lăn dừng ở trước cửa phòng khám, ngay bậc thang, người nhà chạy đi mà quên khóa thắng xe lăn, thiếu chút nữa là rơi xuống bậc thang. Cũng may, anh ấy xuất hiện kịp thời, bệnh nhân mới không có chuyện gì, nếu cả người cùng xe lăn cùng nhau rơi xuống bậc thang thì tình cảnh khó tưởng tượng được. Mấy ngày trước không phải mới có một bệnh nhân do mải nhìn điện thoại mà té xuống cầu thang, bạn học tôi nói đưa vào ICU, mới một đêm người cũng không còn, hình như mới có hai mươi tám tuổi, thật đáng tiếc a."
Thực tập sinh ngây ngẩn nhìn Quý Hàng tự dưng dùng mũi chân đá đá cậu, đáp lời trong ánh mắt đầy ám chỉ nhưng cậu lại thật sự không hiểu.
"Thế nào? Đau sao? Thật xin lỗi a, tôi sẽ làm nhẹ một chút."
Quý Hàng thật ra rất ít từ góc độ này nhìn An Ký Viễn, anh ngồi ở mép giường, rõ ràng cúi đầu, ánh mắt thế nhưng nhìn thấy tất cả biểu tình trên gương mặt em trai. Chỉ cần cậu bác sĩ thực tập kia lải nhải một câu, đôi mày An Ký Viễn liền nhíu lại một chút.
Có thể làm gì được với cậu trai trẻ gây thơ hồn nhiên, không rành thế sự kia, Quý Phó khoa đành phải bày ra chút khí thế nhắc nhở:
"Chuyên tâm làm chuyện của mình đi."
"Cho nên không phải là bất ngờ đụng vào, mà là anh ta không muốn sống, chạy lên tay không tiếp xe lăn."- An Ký Viễn xanh mặt hỏi.
Cậu bác sĩ thực tập rất phối hợp nói: "Đúng vậy, ở cửa có gắn camera, ghi lại rõ ràng. Bệnh nhân gần như nằm ở trên người anh ấy, chỉ bị chút vết thương ngoài da, người đang ở phòng cách vách, phòng cấp cứu cũng không nhận!"
Quý Hàng nhìn cậu trai trẻ khua môi múa mép, trong lòng nguội lạnh như tro tàn, có một dự cảm bất thường.
An Ký Viễn nhìn Quý Hàng một cái, lạnh giọng truy hỏi: "Vậy anh ấy chỉ bị thương ở lỗ tai sao?"
"Aaa…"
Bỗng nhiên!
Đã nghe dù sau khi mở ngực phẫu thuật tim không thể dùng thuốc giảm đau cũng chưa bao giờ kêu đau, Quý Phó khoa đột nhiên hét thảm một tiếng, khoa trương nhíu mày che lỗ tai, hơi rít kẽ răng, bộ dạng đau đớn khó nhịn, thật giống như một giây kế tiếp sẽ khóc ra thành tiếng.
An Ký Viễn hoảng hồn, vội vàng nhít người lại gần xem thử, vết thương đã sát trùng qua nhìn không còn dữ tợn như lúc đầu nhưng vết thương vẫn hơi sưng lên. An Ký Viễn vội vàng hỏi: "Thế nào? Tại sao đột nhiên lại đau? Lỗ tai anh làm sao, có phải màng nhĩ bị thương? Có thể nghe em nói chuyện không?"
Quý Hàng hít thở sâu mấy hơi, chân mày dần giãn ra, nghiêm túc đáp lại: "Không sao, giống như chạm đến dây thần kinh, giật mạnh một cái. Bây giờ tốt lắm."
Ngày trước cuồn cuộn khói lửa, hôm nay cũng là mây mù mờ mịt. Trên còn đường đời trải dài, đầy hỗn loạn và hiềm khích, có đứa trẻ nhà nào chưa từng nói dối đâu a.
——————
Một đoản tâm sự nhỏ nhoi:
《 Sư đệ nhà ta rất ngoan! 》
Người chủ trì: Nhan Giáo sư, nghe nói Quý phó khoa Ngoại thần kinh là sư đệ của anh, có chuyện vui nào có thể chia sẻ với mọi người không?
Nhan Đình An: Chuyện vui a? Không có, cậu ta rất là khô khan, không có chuyện gì thú vị cả.
Người chủ trì: A? Theo cấp trên của Quý Phó khoa tiết lộ rằng Quý Phó khoa trưởng khi còn bé rất quật cường a.
Nhan Đình An: Ừm, khi còn bé rất quật cường, cứng đầu, nhưng nhìn tổng thể có thể nói là “ngoan”, không phạm vào những vấn đề nguyên tắc.
Người chủ trì: Vấn đề nguyên tắc mà Nhan Giáo sư nói là thế nào?
Nhan Đình An: Tỷ như, nói dối a, sư đệ của tôi rất biết điều, sẽ không lừa gạt tôi
Người chủ trì trong lòng có chút bất ngờ: Sư đệ của anh ấy đã gần ba mươi tuổi, lại dùng từ "Ngoan" để hình dung?
Người chủ trì bề ngoài cười nói: Có thật không? Tôi không tin. Không có một cái đứa trẻ chưa từng nói dối.
Nhan Đình An cười nói: Đương nhiên là giả, tôi nếu như đều nói cho các bạn biết, các độc giả lại muốn nhìn những hình ảnh không thể nhìn a… Ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất