Chương 233: Phiên ngoại 1
"Ào… ho khan một cái!"
Hồ bơi câu lạc bộ so với hồ bơi công cộng tuy ít người hơn nhưng mùa hè nóng bức, là hoạt động lựa chọn ưu tiên để tìm chút không khí mát mẻ.
Đứa bé từ dưới nước thò đầu lên, giơ tay quẹt nước trên mặt, mở to mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
"Ba!"- Bé trai đi men theo thành hồ, hơi lớn giọng mang theo chút phật ý.
“Ba có xem con bơi hay không?”
Quý Hàng ngồi ở thành hồ, hai cánh tay chống ra sau. Bắp thịt rắn chắc, đường nét gương mặt anh tuấn, thật khiến mọi người hoài nghi đây đã là ba của hai đứa trẻ, tiếng gọi “ba” của bé trai hiển nhiên đã xua đuổi đi rất nhiều ánh mắt tràn ngập tiếc nuối.
"Có a, làm sao mà không có."- Quý Hàng cười gọi con trai đến bên mình, đưa tay lau đi nước trên mặt.
"Bơi khá tốt."
Bé trai tên An Hoài, tháng chín này sẽ vào năm đầu tiên cấp tiểu học, di truyền được đôi mắt to tròn của mẹ, sóng mũi cao anh tuấn của ba, vành tai cao tròn trịa lại có mấy phần giống chú của mình.
"Thật sự?"- An Hoài hướng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn ba hỏi.
"Vậy ba nói thử xem con vừa rồi đã bơi tư thế gì?"
Quý Hàng đưa ngón trỏ gãi gãi chóp mũi nói: "Là …bơi ếch."
"Không đúng!"- An Hoài giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trề môi, đưa tay vỗ vào ngực Quý Hàng, nơi có vết sẹo mờ nhạt.
"Là bơi ngửa! Ba căn bản không có nhìn con bơi!"
Rất khó mới nghỉ được một ngày, cũng không ngủ đủ giấc, sáng sớm vừa dỗ con gái nhỏ rồi dẫn con trai lớn đi bơi, Quý Hàng thật có chút không biết làm sao. Mấy năm nay, lượng vận động cùng con trai còn lớn hơn so với ngày xưa Quý Hàng duy trì một tuần ba lần đến phòng tập thể dục. An Hoài thật sự là đứa trẻ tràn đầy tinh lực, từ lúc con trai tròn hai tuổi, vào ngày nghỉ Quý Hàng đều cố gắng cùng con trai vận động cái gì đó, những hoạt động trong trạng thái tĩnh lặng như đi xem phim còn khá tốt, ngược lại như đánh bóng, bơi lội, chỉ cần chơi với đứa nhỏ khoảng hai vòng, thể lực gần như không chống đỡ nổi, bình thường anh tận lực gọi Tiểu Viễn đi cùng, nhưng để hai người cùng nghỉ phép một ngày tỷ lệ thật sự không lớn.
Quý Hàng kiềm chế cái ngáp dài, ngượng ngùng cười trừ với An Hoài.
"Là ba không tốt, ba bảo đảm một lát sẽ nhìn thật chăm chú."
An Hoài vẫn còn tức giận, trừng lớn mắt, tay vẫn đánh vào ngực ba mình mà nói:
"Lần trước ba cũng nói như vậy!"
Quý Hàng bị con trai vỗ một cái, đột nhiên hơi cúi người ôm lấy ngực, miệng phát ra tiếng rên khẽ.
“A… đau… thật là đau quá đi…."
Đứa nhỏ bị dọa sợ, đỡ lấy cánh tay ba, cúi đầu thăm dò sắc mặt.
"Ba, ba có khỏe không? Ba thật xin lỗi, con không phải cố ý."
Câu sau đã mang theo nức nở.
Quý Hàng thấy An Hoài hoảng sợ thật sự, cảm thấy áy náy, không thể giả bộ thêm, tay phải ôm lấy cổ đứa con đẩy vào lồng ngực, uy hiếp:
"Còn đánh ba?"
Ý thức được mình bị gạt, An Hoài lại tức giận thêm, hừ một tiếng.
Quý Hàng dùng ngón tay chọt vào nách con trai, tiếng cười rộn vang, An Hoài không dừng giãy giụa đích thân thể.
"Haha, nhột! Nhột mà! Ba… đừng mà…"
"Sai hay không sai?"
"Con sai rồi mà…haha!"
——————–
An Hoài có một tuổi thơ vô cùng hạnh phúc, luôn tràn đầy tiếng cười. Cho dù, mỗi đứa bé đều có áp lực nhưng cậu vẫn có quyền lựa chọn thứ mình thích, mặc dù Quý Hàng cũng sẽ cho bé học tiếng anh và những thứ khô khan khác so với đánh bóng hay bơi lội, nhưng chỉ cần có ba làm cùng thì bé đều thấy rất thỏa mãn.
Nhưng thỉnh thoảng, theo thời gian lâu dần, người lớn cũng sẽ sinh ra chán nản chứ nói chi đến một đứa bé.
"Ba, hôm nay con có thể không luyện chữ được không?"- An Hoài ngồi ở ghế phía sau, nhìn kính chiếu hậu chiếu một nửa gương mặt của ba hỏi.
"Tay hơi mỏi a."
Quý Hàng mỉm cười nhìn con trai, không nói gì thêm, đơn giản đáp lời.
"Không được."
An Hoài bĩu môi, bé biết ba tuy rất ít khi nghiêm khắc với mình nhưng ba là người rất có nguyên tắc. Mà nguyên tắc là từ đâu tới a?
An Hoài lúc ở trên xe còn có cảm giác mất hết sức lực nhưng vừa bước vào nhà lại tràn trề sinh lực, nhất là khi nhìn thấy An Nam lắc lư đi từng bước đến trước mặt mình, rất kích động ôm em một cái, ngọt ngào hỏi:
"Nam nam có nhớ anh hay không?"
An Nam mới hai tuổi còn chưa biết nói chuyện, nhưng lại gật đầu một cái thật mạnh trong lòng An Hoài, phát ra tiếng ư ư nhẹ nhàng.
Quý Hàng bước đến vỗ nhẹ đầu An Hoài nhắc nhở:
"Đi rửa tay, thay quần áo xong mới lại ôm em."
An Hoài quay đầu cười hì hì với ba rồi đáp lời.
"Con đi ngay mà!"
Quý Hàng thả An Nam vào khung củi trong phòng khách rồi đi vào bếp giúp vợ mình đang chuẩn bị cơm tối.
"Hôm nay, Nam Nam ngủ trưa không thẳng giấc, cứ đòi anh." – Thấy Quý Hàng tiến vào, Tịch Hạc nhường vị trí để cho anh rửa tay.
Quý Hàng nhìn vợ đang mặc tạp dề, trong mắt đều là yêu thương.
"Cực cho em, còn phải dỗ con."
Tịch Hạc liếc mắt mắng yêu: "Bớt làm bộ đi, buổi tối để anh dỗ!"
"Không thành vấn đề."
Tịch Hạc bĩu môi, thúc cùi chỏ vào người Quý Hàng.
"Đi ra, đừng cản trở công việc của em."
Quý Hàng ngồi ở bàn ăn ngắm nhìn vợ làm bếp. Tịch Hạc là cô gái Giang Nam điển hình, đa số thời điểm đều rất ôn hòa, nhã nhặn, khi trêu đùa lại rất hoạt bát, trong ánh mắt luôn tràn đầy khí chất mạnh mẽ, quật cường.
Quý Hàng cười nói: "Dáng vẻ bĩu môi của con trai giống y hệt em."
"Bớt nói nhảm đi."- Tịch Hạc chăm chú làm thức ăn nói.
"Con trai anh mới không muốn giống em, buổi trưa bởi vì một tô mì mà nháo tính khí với em."
"Là thế nào?" – Quý Hàng rửa xong cà chua hỏi..
"Nó không nói với anh?"- Tịch Hạc nghiêng đầu nhìn.
"Nó đều không ăn trưa, nói rằng em làm không ngon bằng chú Kiều Thạc của nó. "
Quý Hàng ngược lại không cảm thấy con trai bị đói một sẽ có vấn đề gì lớn (Đây có phải Quý Hàng không ta????), nhưng hành động không quý trọng công sức của người khác là một vấn đề lớn, làm anh không khỏi cau mày.
"Nuông chiều nó? Thức ăn đâu?"
"Em đã cho mèo hoang ăn."
Quý Hàng nói: "Sau này, bữa nào nó không chịu ăn cứ giữ lại để một lát ăn, vẫn không chịu thì để đến bữa kế, không cho phép đổi món khác."
Tịch Hạc giống như đang nhìn quái vật trong phim nói: "Tính tình này của con trai anh thật sự có thể nhịn ăn mấy bữa, anh chịu được?"
Quý Hàng từ phòng bếp đi ra đã thấy An Hoài đã thay xong quần áo, đang cùng em gái xem hoạt hình và chơi đồ chơi của mình.
"Cái này có gì không bỏ được a."
Tịch Hạc chỉ tự thì thầm với mình, không nói ra tiếng.
Quý Hàng rất muốn cùng con trai trở thành bạn, anh rất cố gắng hướng con trai biết bầu bạn hơn bất kỳ vật chất nào, dù bận rộn, mệt mỏi thế nào cũng sẽ dành thời gian với con. An Hoài cũng xem là đứa trẻ hiểu chuyện so với những bạn cùng tuổi, đặc biệt là sau khi có em gái, Quý Hàng càng cảm thấy mình thiếu nợ con trai lớn nhiều hơn, vì vậy, rất ít khi nói nặng lời với con, chứ đừng nói đến động thủ.
Nhắc đến chuyện này đúng là buồn cười, một Quý Hàng đánh em trai, đánh học trò một chút đều không mềm lòng nhưng từ nhỏ lại không đánh An Hoài. Nhiều lắm chỉ là kéo đến góc tường phạt đứng, hoặc dùng ngón tay búng nhẹ vào trán cảnh cáo. Cách thức này mang đến ưu thế hết sức rõ ràng, An Hoài và Quý Hàng gần như không có ngăn cách, con trai chuyện gì cũng nói với Quý Hàng, bất kể là chuyện với bạn bè hay thầy cô trong trường mẫu giáo, nhưng cũng có một thiếu sót, đó là rất dễ vì được cưng chiều mà sinh ra kiêu căng.
Đặc biệt, Quý Hàng gần đây cảm thấy, An Hoài bắt đầu dần trưởng thành, trong lòng cũng có chút tính toán của riêng mình.
Vợ chồng cùng làm, cơm tối rất nhanh bày lên bàn. Quý Hàng mang thức ăn ra vẫn thấy An Hoài đang ngồi xem tivi, sắc mặt hơi trầm xuống, không nói gì ngoài gọi đứa nhỏ đi rửa tay ăn cơm.
"An Hoài, con ngồi ở chỗ nào."
Phòng khách và phòng ăn là cùng một chỗ, An Hoài thường ngồi ở vị trí kia, vừa vặn có thể nhìn thấy tivi ở phòng khách mà vị trí ba vừa chỉ là quay lưng với tivi.
"Tại sao vậy?"- An Hoài ngẩng đầu nhìn ba, thanh âm cũng hơi nhỏ đi.
"Con vẫn luôn ngồi ở đó.."
Quý Hàng không nhìn An Hoài mà ôm An Nam đặt vào ghế ăn trẻ em.
"Vậy thì con tắt tivi đi."
"Nhưng… con còn chưa xem xong phim hoạt hình."- An Hoài đứng tại chỗ không động, bàn tay nhỏ nắm chặt quần áo.
Quý Hàng lần này lười mở miệng, mang cơm ra nhưng không có chén của An Hoài, lúc trở ra còn mang theo điều khiển tắt tivi.
Tịch Hạc vừa đeo lên yếm cho con gái vừa nháy mắt ý bảo An Hoài ngồi xuống. Đứa nhỏ cũng cảm nhận được ba ngày hôm nay không giống như ngày thường, yên lặng ngồi xuống.
Quý Hàng bước đến bên người An Hoài, gõ tay lên bàn nói:
"Đứng lên."
Đứa nhỏ mở to mắt nhìn ba, có chút quyến luyến đứng lên.
Quý Hàng ngồi xuống ghế bên cạnh, kéo tay con đến bên cạnh mình nói:
"Ba có hay không đã nói, khi ăn cơm con phải giúp bày chén đũa?"
An Hoài vẫn nắm chặt quần áo, gật đầu một cái.
Quý Hàng hơi nhíu mày một nói: "An Hoài, ba nói chuyện với con, mở miệng trả lời là tôn trọng cơ bản."
"Có nói qua."- Bé con cúi đầu nhỏ giọng nói.
Quý Hàng mặc dù không hài lòng với thái độ của con trai nhưng cũng biết bây giờ không phải thời cơ để lập quy củ, chỉ từng bước chỉ dẫn.
"Ba nói con tắt tivi, con có nghe không?"
"Có nghe."
Quý Hàng gật đầu: "Sau này, ba chỉ nói một lần, không làm được, ba sẽ phạt, biết chưa?"
Bé con An Hoài bị những lời này của ba làm kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm ba một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng đáp.
"Dạ biết."
===========
"Tạm thời chỉ hai chuyện này."- Quý Hàng chỉ tay về mặt tường trắng nói:
"Tự nhìn thời gian, đứng tỉnh lại, sau đó lấy chén đến ăn cơm."
Bữa cơm hôm nay không khí có phần căng thẳng. Quý Hàng không mở miệng nói chuyện, Tịch Hạc thỉnh thoảng mở đề tài, cũng chỉ là tiếng đáp ngắn gọn, An Hoài rất ít thấy ba mình như vậy, hiển nhiên có chút bị giật mình, chỉ vùi đầu đấu tranh với chén cơm.
Ăn cơm xong, Quý Hàng giúp Tịch Hạc thu dọn bàn ăn xong liền gọi An Hoài vào phòng sách.
"Lấy bài tập hôm nay của con ra."- Quý Hàng ngồi vào ghế bên bàn đọc sách.
"Con… còn không có làm."
Đứa bé đứng cách ba một khoảng cách, vẫn có chút cảm giác không thở nỗi.
Quý Hàng vòng hai tay trước ngực, sắc mặt trầm xuống nhìn chằm chằm đứa con một lúc lâu, bộ dáng này thật sự hù dọa An Hoài.
"Ba có hay không đã nói, bài tập mỗi ngày đều phải ở trước giờ cơm tối làm xong?"
Quý Hàng đã từng nói, nhưng đại khái cũng là chuyện của một năm trước, mà từ giữa năm nay đến hiện tại cũng không có nhắc đến chuyện này, An Hoài đại đa số thời điểm đều có thể tự giác thừa dịp thời gian còn sớm viết xong bài tập, như vậy có thể chơi đùa thoải mái hơn, nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc tính ham chơi sẽ chiến thắng lý trí, dù sao chỉ là đứa trẻ bảy tuổi cũng không phải quá nặng lòng. Quý Hàng có lúc cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt, cho đến bây giờ cũng không quá so đo với đứa nhỏ.
"An Hoài!"- Sắc mặt Quý Hàng trầm xuống.
"Đáp lời."
Đứa nhỏ nhắm mắt mở miệng, mang đầy nức nở.
"Có nói qua…"
Bé con sợ chết khiếp. Ba cho đến bây giờ đều rất dễ nói chuyện, nói đến gia trưởng trong nhà, bé lại nhớ đến các bạn khi nói về ba mình đại đa số đều nói ba mình biết đánh người, cho nên An Hoài đặc biệt kiêu ngạo nói ba mình cho đến bây giờ đều không đánh người, hơn nữa còn giống như bạn của mình cùng nhau chơi đùa, rất kiên nhẫn trả lời mọi vấn đề.
Nhưng ba hôm nay không giống, rõ ràng cũng chưa đến mức nói lời hung ác nhưng đứa nhỏ vẫn cảm thấy thở không nổi, rất buồn bã, oa một tiếng muốn khóc lên.
Nhưng An Hoài biết ba không thích nhất là mình khóc.
"Nếu đã nói qua, không có làm được, có phải là con đã sai hay không?"
Đáy lòng không khỏi bối rối, hai cái tay nhỏ bé càng bấu chặt góc áo, có chút không cam lòng giải thích.
"Con không phải cố ý, buổi chiều đi bơi về có chút mệt mỏi, muốn chơi với em một lát liền quá thời gian…"
Quý Hàng kéo hai cái tay đứa con ra áp sát bên người.
"Ba hỏi có phải là con đã sai hay không?"
"Dạ."- Hai tay bị giữ chặt làm đứa nhỏ cảm thấy bất an, hoảng hốt.
"Là con sai."
"Ừm, là con trai thì phải dũng cảm thừa nhận sai lầm."- Quý Hàng gật đầu, lại hỏi.
"Buổi trưa lúc ba không ở nhà, con có còn phạm sai lầm khác hay không?"
"Không có!"- An Hoài lắc đầu như trống bỏi, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Quý Hàng buông lỏng tay, nhìn chăm chú vào ánh mắt của An Hoài, giọng nghiêm túc.
"Con suy nghĩ kỹ một chút. Ba đã hỏi như vậy thì nhất định là có. Nghĩ xong thì gọi ba."
Nói xong, Quý Hàng xoay người vào bàn sách tiện tay rút một quyển tập trên bàn, còn chưa nhìn đến hai trang, An Hoài liền không nhịn được.
"Ba…"
Quý Hàng xoay đầu lại hỏi: "Nghĩ xong rồi?"
" Ừm"- An Hoài nhỏ giọng nỉ non.
"Con không ăn cơm trưa."
"Tại sao không ăn?"
An Hoài cúi đầu rất thấp.
"Bởi vì con cảm thấy mẹ làm mì không ngon bằng của chú Kiều Thạc."
Quý Hàng kéo đứa còn lại gần mình thêm một chút, trong thanh âm tràn đầy kiên nhẫn.
"Con ngày hôm qua mang bức tranh vẽ ở trường về đưa cho mẹ xem, mẹ có hay không khen con?"
"Dạ có."- An Hoài có chút nghi ngờ tại sao ba đột nhiên nhắc đến chuyện này.
"Vậy nếu như mẹ nói cảm thấy bạn nhỏ khác vẽ đẹp hơn, cũng không thèm nhìn một cái, con có cảm thấy buồn hay không?"
An Hoài suy nghĩ một lát thì đáp lời: "Có a."
Quý Hàng nắm cánh tay đứa con nhẹ giọng nói: "Đạo lý đều giống nhau, con nói mẹ làm ăn không ngon, một miếng đều không động vào, con có nghĩ đến cảm xúc của mẹ không? An Hoài, ba đã nói không cho phép con kén ăn, có một số loại như gừng hay tỏi, khẩu vị quá nặng, hiện tại con không thích ăn, ba cũng không ép, mọi người đều có thể nhân nhượng con, nhưng mẹ vất vả nấu cho con ăn mà con lại không đụng đến là con không đúng. Ba ngày hôm nay đã nói rõ ràng đạo lý với con, lần sau tái phạm cùng một lỗi này thì tự mình đến mời phạt, biết chưa?"
Sắc mặt An Hoài chuyển sang trắng bệch, chớp chớp mắt, hiển nhiên là không có thể hoàn toàn tiêu hóa hết những lời ba đan nói nhưng vẫn gật đầu đáp lời.
"Dạ biết."
" Ừm"- Quý Hàng xoa xoa đầu đứa con.
"Một lát ra gặp mẹ xin lỗi, sau đó lấy bài tập ra làm cho xong."
Thấy nụ cười trên mặt ba, An Hoài rốt cuộc mới buông lỏng được tâm tình, gật đầu đáp ứng.
Quý Hàng kéo đứa con dựa vào người mình, đưa tay vỗ về.
“Chuyện ba đã nói với con thì phải nhớ kỹ. Ba cũng không muốn hung dữ với con."
An Hoài nhịn nửa ngày uất ức, nghe được câu dịu dàng của ba, hốc mắt liền ửng đỏ.
"Con đã lớn rồi, ba luôn cảm thấy con có thể nghe hiểu những yêu cầu của ba, không cần dùng đến phương thức kịch liệt."- Quý Hàng cúi đầu nhỏ giọng thì thầm bên tai con trai, giọng rất trầm ấm.
"An Hoài, con sắp lên tiểu học, những quy tắc cơ bản này đều phải bắt đầu bồi dưỡng, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trước khi làm đều phải suy nghĩ một chút, đến khi ba chỉ cho con thì đã muộn rồi."
Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn Quý Hàng, câu hỏi nhịn nửa ngày, giấu tận đáy liền thốt ra.
"Ba, nếu con phạm sai lầm, ba sẽ đánh con sao?"
Quý Hàng thiếu chút nữa thì bật cười, ngón trỏ phải quẹt qua sống mũi con trai nói:
"Con ngoan ngoãn, ba sẽ tận lực không đánh con."
Sau đó một thời gian rất lâu trong, An Hoài đối với hai từ "tận lực" này có hiểu lầm rất lớn.
Hồ bơi câu lạc bộ so với hồ bơi công cộng tuy ít người hơn nhưng mùa hè nóng bức, là hoạt động lựa chọn ưu tiên để tìm chút không khí mát mẻ.
Đứa bé từ dưới nước thò đầu lên, giơ tay quẹt nước trên mặt, mở to mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
"Ba!"- Bé trai đi men theo thành hồ, hơi lớn giọng mang theo chút phật ý.
“Ba có xem con bơi hay không?”
Quý Hàng ngồi ở thành hồ, hai cánh tay chống ra sau. Bắp thịt rắn chắc, đường nét gương mặt anh tuấn, thật khiến mọi người hoài nghi đây đã là ba của hai đứa trẻ, tiếng gọi “ba” của bé trai hiển nhiên đã xua đuổi đi rất nhiều ánh mắt tràn ngập tiếc nuối.
"Có a, làm sao mà không có."- Quý Hàng cười gọi con trai đến bên mình, đưa tay lau đi nước trên mặt.
"Bơi khá tốt."
Bé trai tên An Hoài, tháng chín này sẽ vào năm đầu tiên cấp tiểu học, di truyền được đôi mắt to tròn của mẹ, sóng mũi cao anh tuấn của ba, vành tai cao tròn trịa lại có mấy phần giống chú của mình.
"Thật sự?"- An Hoài hướng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn ba hỏi.
"Vậy ba nói thử xem con vừa rồi đã bơi tư thế gì?"
Quý Hàng đưa ngón trỏ gãi gãi chóp mũi nói: "Là …bơi ếch."
"Không đúng!"- An Hoài giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trề môi, đưa tay vỗ vào ngực Quý Hàng, nơi có vết sẹo mờ nhạt.
"Là bơi ngửa! Ba căn bản không có nhìn con bơi!"
Rất khó mới nghỉ được một ngày, cũng không ngủ đủ giấc, sáng sớm vừa dỗ con gái nhỏ rồi dẫn con trai lớn đi bơi, Quý Hàng thật có chút không biết làm sao. Mấy năm nay, lượng vận động cùng con trai còn lớn hơn so với ngày xưa Quý Hàng duy trì một tuần ba lần đến phòng tập thể dục. An Hoài thật sự là đứa trẻ tràn đầy tinh lực, từ lúc con trai tròn hai tuổi, vào ngày nghỉ Quý Hàng đều cố gắng cùng con trai vận động cái gì đó, những hoạt động trong trạng thái tĩnh lặng như đi xem phim còn khá tốt, ngược lại như đánh bóng, bơi lội, chỉ cần chơi với đứa nhỏ khoảng hai vòng, thể lực gần như không chống đỡ nổi, bình thường anh tận lực gọi Tiểu Viễn đi cùng, nhưng để hai người cùng nghỉ phép một ngày tỷ lệ thật sự không lớn.
Quý Hàng kiềm chế cái ngáp dài, ngượng ngùng cười trừ với An Hoài.
"Là ba không tốt, ba bảo đảm một lát sẽ nhìn thật chăm chú."
An Hoài vẫn còn tức giận, trừng lớn mắt, tay vẫn đánh vào ngực ba mình mà nói:
"Lần trước ba cũng nói như vậy!"
Quý Hàng bị con trai vỗ một cái, đột nhiên hơi cúi người ôm lấy ngực, miệng phát ra tiếng rên khẽ.
“A… đau… thật là đau quá đi…."
Đứa nhỏ bị dọa sợ, đỡ lấy cánh tay ba, cúi đầu thăm dò sắc mặt.
"Ba, ba có khỏe không? Ba thật xin lỗi, con không phải cố ý."
Câu sau đã mang theo nức nở.
Quý Hàng thấy An Hoài hoảng sợ thật sự, cảm thấy áy náy, không thể giả bộ thêm, tay phải ôm lấy cổ đứa con đẩy vào lồng ngực, uy hiếp:
"Còn đánh ba?"
Ý thức được mình bị gạt, An Hoài lại tức giận thêm, hừ một tiếng.
Quý Hàng dùng ngón tay chọt vào nách con trai, tiếng cười rộn vang, An Hoài không dừng giãy giụa đích thân thể.
"Haha, nhột! Nhột mà! Ba… đừng mà…"
"Sai hay không sai?"
"Con sai rồi mà…haha!"
——————–
An Hoài có một tuổi thơ vô cùng hạnh phúc, luôn tràn đầy tiếng cười. Cho dù, mỗi đứa bé đều có áp lực nhưng cậu vẫn có quyền lựa chọn thứ mình thích, mặc dù Quý Hàng cũng sẽ cho bé học tiếng anh và những thứ khô khan khác so với đánh bóng hay bơi lội, nhưng chỉ cần có ba làm cùng thì bé đều thấy rất thỏa mãn.
Nhưng thỉnh thoảng, theo thời gian lâu dần, người lớn cũng sẽ sinh ra chán nản chứ nói chi đến một đứa bé.
"Ba, hôm nay con có thể không luyện chữ được không?"- An Hoài ngồi ở ghế phía sau, nhìn kính chiếu hậu chiếu một nửa gương mặt của ba hỏi.
"Tay hơi mỏi a."
Quý Hàng mỉm cười nhìn con trai, không nói gì thêm, đơn giản đáp lời.
"Không được."
An Hoài bĩu môi, bé biết ba tuy rất ít khi nghiêm khắc với mình nhưng ba là người rất có nguyên tắc. Mà nguyên tắc là từ đâu tới a?
An Hoài lúc ở trên xe còn có cảm giác mất hết sức lực nhưng vừa bước vào nhà lại tràn trề sinh lực, nhất là khi nhìn thấy An Nam lắc lư đi từng bước đến trước mặt mình, rất kích động ôm em một cái, ngọt ngào hỏi:
"Nam nam có nhớ anh hay không?"
An Nam mới hai tuổi còn chưa biết nói chuyện, nhưng lại gật đầu một cái thật mạnh trong lòng An Hoài, phát ra tiếng ư ư nhẹ nhàng.
Quý Hàng bước đến vỗ nhẹ đầu An Hoài nhắc nhở:
"Đi rửa tay, thay quần áo xong mới lại ôm em."
An Hoài quay đầu cười hì hì với ba rồi đáp lời.
"Con đi ngay mà!"
Quý Hàng thả An Nam vào khung củi trong phòng khách rồi đi vào bếp giúp vợ mình đang chuẩn bị cơm tối.
"Hôm nay, Nam Nam ngủ trưa không thẳng giấc, cứ đòi anh." – Thấy Quý Hàng tiến vào, Tịch Hạc nhường vị trí để cho anh rửa tay.
Quý Hàng nhìn vợ đang mặc tạp dề, trong mắt đều là yêu thương.
"Cực cho em, còn phải dỗ con."
Tịch Hạc liếc mắt mắng yêu: "Bớt làm bộ đi, buổi tối để anh dỗ!"
"Không thành vấn đề."
Tịch Hạc bĩu môi, thúc cùi chỏ vào người Quý Hàng.
"Đi ra, đừng cản trở công việc của em."
Quý Hàng ngồi ở bàn ăn ngắm nhìn vợ làm bếp. Tịch Hạc là cô gái Giang Nam điển hình, đa số thời điểm đều rất ôn hòa, nhã nhặn, khi trêu đùa lại rất hoạt bát, trong ánh mắt luôn tràn đầy khí chất mạnh mẽ, quật cường.
Quý Hàng cười nói: "Dáng vẻ bĩu môi của con trai giống y hệt em."
"Bớt nói nhảm đi."- Tịch Hạc chăm chú làm thức ăn nói.
"Con trai anh mới không muốn giống em, buổi trưa bởi vì một tô mì mà nháo tính khí với em."
"Là thế nào?" – Quý Hàng rửa xong cà chua hỏi..
"Nó không nói với anh?"- Tịch Hạc nghiêng đầu nhìn.
"Nó đều không ăn trưa, nói rằng em làm không ngon bằng chú Kiều Thạc của nó. "
Quý Hàng ngược lại không cảm thấy con trai bị đói một sẽ có vấn đề gì lớn (Đây có phải Quý Hàng không ta????), nhưng hành động không quý trọng công sức của người khác là một vấn đề lớn, làm anh không khỏi cau mày.
"Nuông chiều nó? Thức ăn đâu?"
"Em đã cho mèo hoang ăn."
Quý Hàng nói: "Sau này, bữa nào nó không chịu ăn cứ giữ lại để một lát ăn, vẫn không chịu thì để đến bữa kế, không cho phép đổi món khác."
Tịch Hạc giống như đang nhìn quái vật trong phim nói: "Tính tình này của con trai anh thật sự có thể nhịn ăn mấy bữa, anh chịu được?"
Quý Hàng từ phòng bếp đi ra đã thấy An Hoài đã thay xong quần áo, đang cùng em gái xem hoạt hình và chơi đồ chơi của mình.
"Cái này có gì không bỏ được a."
Tịch Hạc chỉ tự thì thầm với mình, không nói ra tiếng.
Quý Hàng rất muốn cùng con trai trở thành bạn, anh rất cố gắng hướng con trai biết bầu bạn hơn bất kỳ vật chất nào, dù bận rộn, mệt mỏi thế nào cũng sẽ dành thời gian với con. An Hoài cũng xem là đứa trẻ hiểu chuyện so với những bạn cùng tuổi, đặc biệt là sau khi có em gái, Quý Hàng càng cảm thấy mình thiếu nợ con trai lớn nhiều hơn, vì vậy, rất ít khi nói nặng lời với con, chứ đừng nói đến động thủ.
Nhắc đến chuyện này đúng là buồn cười, một Quý Hàng đánh em trai, đánh học trò một chút đều không mềm lòng nhưng từ nhỏ lại không đánh An Hoài. Nhiều lắm chỉ là kéo đến góc tường phạt đứng, hoặc dùng ngón tay búng nhẹ vào trán cảnh cáo. Cách thức này mang đến ưu thế hết sức rõ ràng, An Hoài và Quý Hàng gần như không có ngăn cách, con trai chuyện gì cũng nói với Quý Hàng, bất kể là chuyện với bạn bè hay thầy cô trong trường mẫu giáo, nhưng cũng có một thiếu sót, đó là rất dễ vì được cưng chiều mà sinh ra kiêu căng.
Đặc biệt, Quý Hàng gần đây cảm thấy, An Hoài bắt đầu dần trưởng thành, trong lòng cũng có chút tính toán của riêng mình.
Vợ chồng cùng làm, cơm tối rất nhanh bày lên bàn. Quý Hàng mang thức ăn ra vẫn thấy An Hoài đang ngồi xem tivi, sắc mặt hơi trầm xuống, không nói gì ngoài gọi đứa nhỏ đi rửa tay ăn cơm.
"An Hoài, con ngồi ở chỗ nào."
Phòng khách và phòng ăn là cùng một chỗ, An Hoài thường ngồi ở vị trí kia, vừa vặn có thể nhìn thấy tivi ở phòng khách mà vị trí ba vừa chỉ là quay lưng với tivi.
"Tại sao vậy?"- An Hoài ngẩng đầu nhìn ba, thanh âm cũng hơi nhỏ đi.
"Con vẫn luôn ngồi ở đó.."
Quý Hàng không nhìn An Hoài mà ôm An Nam đặt vào ghế ăn trẻ em.
"Vậy thì con tắt tivi đi."
"Nhưng… con còn chưa xem xong phim hoạt hình."- An Hoài đứng tại chỗ không động, bàn tay nhỏ nắm chặt quần áo.
Quý Hàng lần này lười mở miệng, mang cơm ra nhưng không có chén của An Hoài, lúc trở ra còn mang theo điều khiển tắt tivi.
Tịch Hạc vừa đeo lên yếm cho con gái vừa nháy mắt ý bảo An Hoài ngồi xuống. Đứa nhỏ cũng cảm nhận được ba ngày hôm nay không giống như ngày thường, yên lặng ngồi xuống.
Quý Hàng bước đến bên người An Hoài, gõ tay lên bàn nói:
"Đứng lên."
Đứa nhỏ mở to mắt nhìn ba, có chút quyến luyến đứng lên.
Quý Hàng ngồi xuống ghế bên cạnh, kéo tay con đến bên cạnh mình nói:
"Ba có hay không đã nói, khi ăn cơm con phải giúp bày chén đũa?"
An Hoài vẫn nắm chặt quần áo, gật đầu một cái.
Quý Hàng hơi nhíu mày một nói: "An Hoài, ba nói chuyện với con, mở miệng trả lời là tôn trọng cơ bản."
"Có nói qua."- Bé con cúi đầu nhỏ giọng nói.
Quý Hàng mặc dù không hài lòng với thái độ của con trai nhưng cũng biết bây giờ không phải thời cơ để lập quy củ, chỉ từng bước chỉ dẫn.
"Ba nói con tắt tivi, con có nghe không?"
"Có nghe."
Quý Hàng gật đầu: "Sau này, ba chỉ nói một lần, không làm được, ba sẽ phạt, biết chưa?"
Bé con An Hoài bị những lời này của ba làm kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm ba một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng đáp.
"Dạ biết."
===========
"Tạm thời chỉ hai chuyện này."- Quý Hàng chỉ tay về mặt tường trắng nói:
"Tự nhìn thời gian, đứng tỉnh lại, sau đó lấy chén đến ăn cơm."
Bữa cơm hôm nay không khí có phần căng thẳng. Quý Hàng không mở miệng nói chuyện, Tịch Hạc thỉnh thoảng mở đề tài, cũng chỉ là tiếng đáp ngắn gọn, An Hoài rất ít thấy ba mình như vậy, hiển nhiên có chút bị giật mình, chỉ vùi đầu đấu tranh với chén cơm.
Ăn cơm xong, Quý Hàng giúp Tịch Hạc thu dọn bàn ăn xong liền gọi An Hoài vào phòng sách.
"Lấy bài tập hôm nay của con ra."- Quý Hàng ngồi vào ghế bên bàn đọc sách.
"Con… còn không có làm."
Đứa bé đứng cách ba một khoảng cách, vẫn có chút cảm giác không thở nỗi.
Quý Hàng vòng hai tay trước ngực, sắc mặt trầm xuống nhìn chằm chằm đứa con một lúc lâu, bộ dáng này thật sự hù dọa An Hoài.
"Ba có hay không đã nói, bài tập mỗi ngày đều phải ở trước giờ cơm tối làm xong?"
Quý Hàng đã từng nói, nhưng đại khái cũng là chuyện của một năm trước, mà từ giữa năm nay đến hiện tại cũng không có nhắc đến chuyện này, An Hoài đại đa số thời điểm đều có thể tự giác thừa dịp thời gian còn sớm viết xong bài tập, như vậy có thể chơi đùa thoải mái hơn, nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc tính ham chơi sẽ chiến thắng lý trí, dù sao chỉ là đứa trẻ bảy tuổi cũng không phải quá nặng lòng. Quý Hàng có lúc cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt, cho đến bây giờ cũng không quá so đo với đứa nhỏ.
"An Hoài!"- Sắc mặt Quý Hàng trầm xuống.
"Đáp lời."
Đứa nhỏ nhắm mắt mở miệng, mang đầy nức nở.
"Có nói qua…"
Bé con sợ chết khiếp. Ba cho đến bây giờ đều rất dễ nói chuyện, nói đến gia trưởng trong nhà, bé lại nhớ đến các bạn khi nói về ba mình đại đa số đều nói ba mình biết đánh người, cho nên An Hoài đặc biệt kiêu ngạo nói ba mình cho đến bây giờ đều không đánh người, hơn nữa còn giống như bạn của mình cùng nhau chơi đùa, rất kiên nhẫn trả lời mọi vấn đề.
Nhưng ba hôm nay không giống, rõ ràng cũng chưa đến mức nói lời hung ác nhưng đứa nhỏ vẫn cảm thấy thở không nổi, rất buồn bã, oa một tiếng muốn khóc lên.
Nhưng An Hoài biết ba không thích nhất là mình khóc.
"Nếu đã nói qua, không có làm được, có phải là con đã sai hay không?"
Đáy lòng không khỏi bối rối, hai cái tay nhỏ bé càng bấu chặt góc áo, có chút không cam lòng giải thích.
"Con không phải cố ý, buổi chiều đi bơi về có chút mệt mỏi, muốn chơi với em một lát liền quá thời gian…"
Quý Hàng kéo hai cái tay đứa con ra áp sát bên người.
"Ba hỏi có phải là con đã sai hay không?"
"Dạ."- Hai tay bị giữ chặt làm đứa nhỏ cảm thấy bất an, hoảng hốt.
"Là con sai."
"Ừm, là con trai thì phải dũng cảm thừa nhận sai lầm."- Quý Hàng gật đầu, lại hỏi.
"Buổi trưa lúc ba không ở nhà, con có còn phạm sai lầm khác hay không?"
"Không có!"- An Hoài lắc đầu như trống bỏi, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Quý Hàng buông lỏng tay, nhìn chăm chú vào ánh mắt của An Hoài, giọng nghiêm túc.
"Con suy nghĩ kỹ một chút. Ba đã hỏi như vậy thì nhất định là có. Nghĩ xong thì gọi ba."
Nói xong, Quý Hàng xoay người vào bàn sách tiện tay rút một quyển tập trên bàn, còn chưa nhìn đến hai trang, An Hoài liền không nhịn được.
"Ba…"
Quý Hàng xoay đầu lại hỏi: "Nghĩ xong rồi?"
" Ừm"- An Hoài nhỏ giọng nỉ non.
"Con không ăn cơm trưa."
"Tại sao không ăn?"
An Hoài cúi đầu rất thấp.
"Bởi vì con cảm thấy mẹ làm mì không ngon bằng của chú Kiều Thạc."
Quý Hàng kéo đứa còn lại gần mình thêm một chút, trong thanh âm tràn đầy kiên nhẫn.
"Con ngày hôm qua mang bức tranh vẽ ở trường về đưa cho mẹ xem, mẹ có hay không khen con?"
"Dạ có."- An Hoài có chút nghi ngờ tại sao ba đột nhiên nhắc đến chuyện này.
"Vậy nếu như mẹ nói cảm thấy bạn nhỏ khác vẽ đẹp hơn, cũng không thèm nhìn một cái, con có cảm thấy buồn hay không?"
An Hoài suy nghĩ một lát thì đáp lời: "Có a."
Quý Hàng nắm cánh tay đứa con nhẹ giọng nói: "Đạo lý đều giống nhau, con nói mẹ làm ăn không ngon, một miếng đều không động vào, con có nghĩ đến cảm xúc của mẹ không? An Hoài, ba đã nói không cho phép con kén ăn, có một số loại như gừng hay tỏi, khẩu vị quá nặng, hiện tại con không thích ăn, ba cũng không ép, mọi người đều có thể nhân nhượng con, nhưng mẹ vất vả nấu cho con ăn mà con lại không đụng đến là con không đúng. Ba ngày hôm nay đã nói rõ ràng đạo lý với con, lần sau tái phạm cùng một lỗi này thì tự mình đến mời phạt, biết chưa?"
Sắc mặt An Hoài chuyển sang trắng bệch, chớp chớp mắt, hiển nhiên là không có thể hoàn toàn tiêu hóa hết những lời ba đan nói nhưng vẫn gật đầu đáp lời.
"Dạ biết."
" Ừm"- Quý Hàng xoa xoa đầu đứa con.
"Một lát ra gặp mẹ xin lỗi, sau đó lấy bài tập ra làm cho xong."
Thấy nụ cười trên mặt ba, An Hoài rốt cuộc mới buông lỏng được tâm tình, gật đầu đáp ứng.
Quý Hàng kéo đứa con dựa vào người mình, đưa tay vỗ về.
“Chuyện ba đã nói với con thì phải nhớ kỹ. Ba cũng không muốn hung dữ với con."
An Hoài nhịn nửa ngày uất ức, nghe được câu dịu dàng của ba, hốc mắt liền ửng đỏ.
"Con đã lớn rồi, ba luôn cảm thấy con có thể nghe hiểu những yêu cầu của ba, không cần dùng đến phương thức kịch liệt."- Quý Hàng cúi đầu nhỏ giọng thì thầm bên tai con trai, giọng rất trầm ấm.
"An Hoài, con sắp lên tiểu học, những quy tắc cơ bản này đều phải bắt đầu bồi dưỡng, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trước khi làm đều phải suy nghĩ một chút, đến khi ba chỉ cho con thì đã muộn rồi."
Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn Quý Hàng, câu hỏi nhịn nửa ngày, giấu tận đáy liền thốt ra.
"Ba, nếu con phạm sai lầm, ba sẽ đánh con sao?"
Quý Hàng thiếu chút nữa thì bật cười, ngón trỏ phải quẹt qua sống mũi con trai nói:
"Con ngoan ngoãn, ba sẽ tận lực không đánh con."
Sau đó một thời gian rất lâu trong, An Hoài đối với hai từ "tận lực" này có hiểu lầm rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất