Chương 44
Quý Hàng thật lòng có chút không thoải mái, xen lẫn mấy phần ưu tư.
Chưa nói đến phát giận, càng không muốn nói vì An Ký Viễn không thẳng thắn mà suy ra bản thân bị thiếu tín nhiệm cao độ. Thậm chí, anh còn vì thái độ có phần hờ hững, lãnh đạm ngày đó mình mà thấy ngượng ngùng, cho nên ở lần kiểm tra phòng ngày hôm sau, trong phần vấn đáp lần đầu tiên không có kiềm chế bản thân mà khen ngợi một lần, mặc dù chỉ hai chữ đơn giản “Không tệ” vẫn đủ làm An Ký Viễn ghi sâu trong lòng đến tận buổi trưa.
Vui vẻ đến buổi chiều, sơ ý làm rơi ống nghe xuống eo, bị anh ở trước mặt mọi người dạy dỗ mấy câu, phạt đứng suốt hai tiếng trong môn giải phẫu học, An Ký Viễn mới thu hồi cái đuôi đang vểnh lên trời kia.
Cuộc sống theo vòng tuần hoàn như vậy trôi qua cực nhanh, vẫn sẽ bị phạt, bị đánh, nhưng mỗi một ánh mắt mơ hồ mang theo tán dương, mỗi một nụ cười hờ hững cũng đủ làm cho cuộc sống của An Ký Viễn thêm mấy phần sinh khí, tin tưởng vào sự tín nhiệm của ngày xưa sẽ quay trở về.
“Bác sĩ An, lại làm chọc dịch não tủy a?”
An Ký Viễn giật giật khóe miệng, cười trừ, từ chối cho ý kiến.
“Tiểu An thật lễ phép, gặp ai cũng đứng lên chào hỏi.”
An Ký Viễn lặng lẽ nhìn gương mặt không chút biểu cảm của anh hai.
“Nhìn cậu đổ nhiều mồ hôi như vậy, hay nói Quý Phó Khoa cho cậu đi lấy số khám bệnh đi. Trưởng khoa phòng khám trước đây là học trò cũ của Quý Phó Khoa.”
Người vừa hỏi câu này cũng không lý giải được tại sao An Ký Viễn vừa nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, khoát tay cự tuyệt.
“Bác sĩ An lại bị ngã, cả ngày chạy ngược chạy xuôi không tốt cho quá trình hồi phục đâu.”
“Bệnh nhân của cậu ta, cậu ta không đi thì ai đi?” Quý Hàng lạnh giọng đáp lại.
Vết bầm tím vừa mới tan một chút lại bị bồi thêm mấy vết đỏ tươi, vết sưng vừa giảm mấy phần liền bị dồn ép thêm.
Chiều nào xuống ca không bị chép phạt bệnh án cũng là mang đến phòng làm việc của anh trả bài. Biểu hiện tốt sẽ được phép đứng trung bình tấn chép phạt, nếu như trên người còn chuyện linh tinh, ở tư thế hít đất học thuộc lòng đã xem như Quý Hàng mềm lòng rồi. Nếu An Ký Viễn còn cãi bướng thì phải đặt cái mông đầy thương tích lên ghế xoay không lưng tựa, hai chân không được rơi xuống đất, viết chưa đến nửa trang giấy, mồ hôi ướt đẫm còn hơn đứng một ca phẫu thuật.
Đó là chưa nói đến bài tập phân tích ca bệnh phải nộp vào mỗi thứ bảy còn nghiêm khắc hơn so với trong tưởng tượng. An Ký Viễn vốn tưởng bản thân đã chuẩn bị đầy đủ mọi phương án nhưng mỗi một vấn đề anh nêu ra đều như một giọt nước nhỏ nhoi trong đại dương mênh mông. Cậu dù có ưu tú đến đâu cũng không thể đem cả đại dương nuốt hết vào bụng được.
Mỗi khi ở bên cạnh anh, An Ký Viễn lại không khỏi thấy xấu hổ, tri thức của anh giống như trang dữ liệu PubMed ①, khi gõ bất kỳ một từ khóa nào đều ngay tức khắc có được thông tin chính thống chuẩn xác nhất. Đối với lĩnh vực Ngoại thần kinh, xem như tất cả mọi đề tài nghiên cứu, báo cáo khoa học, kết quả thí nghiệm lâm sàng,… trong vòng mười năm trở lại đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tùy ý mở miệng anh cũng có thể nói ra cả chương sách vài nghìn chữ mà bản thân cậu cần phải mày mò rất lâu mới tìm thấy được.
Bỏ ra nhiều tâm sức như vậy, hiệu quả cũng rất rõ rệt. An Ký Viễn trong quá trình đối phó với hàng loạt câu hỏi dồn dập của anh dần bị ảnh hưởng, hình thành nên chu trình từ phân tích, so sánh mọi mặt đến tổng hợp tất cả dữ liệu, lấy cơ thể người mắc làm đầu mối, dựa vào các loại kiểm tra phụ trợ dẫn hướng, dựa trên nền tảng chuyên môn cơ bản mà phân tích số liệu, đưa ra kết quả, tạo thành một vòng tròn khép kín.
Sự suy luận của An Ký Viễn với các vấn đề lâm sàng ngày càng mạch lạc hơn, nhìn được bao quát mọi phương diện, không lâu sau liền có được một phần nhạy bén như Quý Hàng. Ngay cả người luôn vô cảm với chuyện dạy dỗ người mới như Tiêu Triều Nam, mỗi khi gặp phải một ca phẫu thuật có bệnh lý hiếm gặp cũng gọi An Ký Viễn đi theo, thỉnh thoảng làm vài đường rạch da đầu, Quý Hàng đều nhắm một mắt, mở một mắt.
Thời gian nghỉ ngơi của khoa Ngoại thần kinh luôn không cố định làm An Ký Viễn rất ít có cơ hội được cùng nghỉ trưa với Tô Uẩn mà ngược lại cùng Kiều Thạc và những bác sĩ nội trú khác càng có thêm nhiều thời gian thân cận.
“Lại bị phạt?”- Kiều Thạc nhìn An Ký Viễn ngồi đối diện cười hỏi:
“Lần này là bao nhiêu cái?”
Dĩa cơm vẫn đang ăn dở, trên tay An Ký Viễn là một đoạn chỉ đen dài.
Vì cái vật nhìn rất bình thường này, là công cụ trừng phạt cũng là luyện tập mà từ trước đó vài ngày, một người từ trước đến nay chưa từng có khái niệm ra đường dạo phố như Quý Phó khoa lại dấn thân vào khu chợ ồn ào, đông đúc cả một buổi chiều chỉ để chọn được loại chỉ có chất liệu xem như tương đồng nhất. Từ trước đến nay cứ nghĩ bản thân chỉ “tương đối thích sạch sẽ” mà sau khi cả người nhễ nhại mồ hôi bước ra cùng hai tép chỉ, Quý Phó khoa đã không nhịn được cảm giác cả người hôi thối, không trì hoãn một giây chạy nhanh về nhà, vọt thẳng vào phòng vệ sinh. Sau khi tắm xong, anh còn lấy nước khử trùng lau sạch vô lăng và ghế ngồi đến tận ba lần.
Dĩ nhiên, những việc này, anh trai anh minh thần vũ sẽ không để em trai của mình biết được.
An Ký Viễn múc một muỗng cơm với đồ xào, lại gắp thêm vài lát cà chua nhét đầy miệng, trong thời gian nhai nát thức ăn, các ngón tay cũng hoạt động liên tục như cánh bướm đập không ngừng nghỉ.
An Ký Viễn nuốt xuống thức ăn trong miệng, nét mặt đau khổ đáp:
“Hai ngàn lần.”
“Nhiều như vậy?”- Kiều Thạc cả kinh ngẩng đầu.
“Cậu đã làm gì?”
Động tác trên tay của Ký Viễn vẫn không ngừng, rất thản nhiên nói:
“Một ca phẫu thuật u não, chọn điểm vào không đúng, nút thắt không chuẩn, phương án mở sọ cũng là tôi viết.”
Kiều Thạc không khỏi cảm khái thầy đối với An Ký Viễn quả thật nghiêm khắc, trong mắt không chứa được một hạt cát, so với mình trước kia càng khó khăn hơn gấp nhiều lần. Ánh mắt cậu dần bị động tác linh hoạt kia thu hút, chăm chú quan sát.
“Ngón áp út đâu cần nhiều động tác nhỏ như vậy?”
An Ký Viễn ngừng một lát, trong miệng còn ngậm thức ăn, lỗ mũi hất lên, tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Kiều Thạc.
Kiều Thạc dứt khoát để đũa xuống, đẩy tay An Ký Viễn ra, kẹp đoạn chỉ vào tay mình.
“Nhìn kỹ, ngón trỏ dùng lực bấm lên cách nơi này khoảng ba phân, lòng bàn tay hướng vào, đầu chỉ bên phải dùng ngón tay trỏ ở phía sau khơi mào, sau đó dùng ngón giữa kẹp lại. Ngón áp út xen vào làm gì, lãng phí thời gian mà không có ít lợi gì.”
Kiều Thạc vừa nói vừa biểu diễn, làm ba lần thì trả lại cho An Ký Viễn.
An Ký Viễn cầm lấy rồi chẳng đoái hoài đến chuyện ăn cơm nữa, làm liên tiếp mấy cái quả nhiên trót lọt hơn rất nhiều, vừa muốn nói tiếng cảm ơn đột nhiên nghe loa trên đỉnh đầu phát ra tiếng thông báo.
“Mời bác sĩ An Ký Viễn lập tức trở về phòng bệnh Khoa Ngoại thần kinh. Mời bác sĩ An Ký Viễn lập tức trở về phòng bệnh Khoa Ngoại thần kinh.”
Kiều Thạc nhíu mi hỏi: “Máy nhắn tin của cậu đâu?”
An Ký Viễn lập tức đứng lên, lấy máy nhắn tin trong túi áo.
“Lúc họp chỉnh im lặng mà quên bật lại.”
Có thể do dư âm đặc biệt nhạy cảm với chuyện rời khỏi vị trí trong ca trực lần trước, Kiều Thạc hận không thể cho An Ký Viễn một đôi cánh bay nhanh về khoa.
“Vậy cậu còn không mau đi đi!”
Mặc dù hai ngày qua không có bị đánh, cũng không biết có phải do tác dụng phụ tâm lý mà khi sảy chân chạy nhanh dọc hành lang, An Ký Viễn liền cảm thấy mông đau đến tê dại. Cậu thở dốc chạy vào khoa, dừng ở quầy trực y tá hỏi:
“Người bệnh nào xảy ra vấn đề?”
“Xảy ra chuyện gì?”- Cô y tá trẻ đẩy chiếc xe nhỏ giống như đang đi phát thuốc chưa hiểu được vấn đề nói.
“Không nghe có cấp cứu a.”
An Ký Viễn thở mạnh một hơi: “Vừa rồi không phải cô gọi tôi sao?”
“Bác sĩ An về rồi à?” – Y tá trưởng từ trong phòng phía sau bước ra.
“Là tôi gọi cậu.”
An Ký Viễn mỉm cười hỏi: “Chị Tuệ tìm em có chuyện gì sao?”
Lý Tuệ thấp giọng hỏi: “Cậu có phải cuối tuần rồi ở Khoa Nội thần làm chọc dịch não tủy?”
Dưới sự “đốc thúc” của anh, kỹ thuật chọc dịch não tủy của An Ký Viễn đã rất thành thục, mỗi khi gặp phải một ca bệnh có thể trạng tương đối khó, mọi người thường hay gọi cậu đi làm thử mà dần quên mất cậu chỉ là bác sĩ nội trú mới vào khoa được một tháng.
Nhưng khi nghe y tá trưởng hỏi câu này, trong lòng An Ký Viễn không khỏi run bật lên một cái, nhìn Lý Tuệ với ánh mắt lộ ra mấy phần sợ hãi.
Lý Tuệ khẽ thở dài nói: “Người nhà bệnh nhân đã tìm đến cửa, đang ở trong phòng của Quý Phó khoa, cậu mau đi đi.”
————————–
Chú thích: ①pubmed: Là giao diện tìm kiếm thông tin về ngành y, tạo bởi thư viện y khoa quốc gia Hoa Kỳ nhằm truy cập miễn phí đến các bài báo có nội dung đã được thẩm định (peer-reviewed) trong lĩnh vực y sinh.
———————–
Chưa nói đến phát giận, càng không muốn nói vì An Ký Viễn không thẳng thắn mà suy ra bản thân bị thiếu tín nhiệm cao độ. Thậm chí, anh còn vì thái độ có phần hờ hững, lãnh đạm ngày đó mình mà thấy ngượng ngùng, cho nên ở lần kiểm tra phòng ngày hôm sau, trong phần vấn đáp lần đầu tiên không có kiềm chế bản thân mà khen ngợi một lần, mặc dù chỉ hai chữ đơn giản “Không tệ” vẫn đủ làm An Ký Viễn ghi sâu trong lòng đến tận buổi trưa.
Vui vẻ đến buổi chiều, sơ ý làm rơi ống nghe xuống eo, bị anh ở trước mặt mọi người dạy dỗ mấy câu, phạt đứng suốt hai tiếng trong môn giải phẫu học, An Ký Viễn mới thu hồi cái đuôi đang vểnh lên trời kia.
Cuộc sống theo vòng tuần hoàn như vậy trôi qua cực nhanh, vẫn sẽ bị phạt, bị đánh, nhưng mỗi một ánh mắt mơ hồ mang theo tán dương, mỗi một nụ cười hờ hững cũng đủ làm cho cuộc sống của An Ký Viễn thêm mấy phần sinh khí, tin tưởng vào sự tín nhiệm của ngày xưa sẽ quay trở về.
“Bác sĩ An, lại làm chọc dịch não tủy a?”
An Ký Viễn giật giật khóe miệng, cười trừ, từ chối cho ý kiến.
“Tiểu An thật lễ phép, gặp ai cũng đứng lên chào hỏi.”
An Ký Viễn lặng lẽ nhìn gương mặt không chút biểu cảm của anh hai.
“Nhìn cậu đổ nhiều mồ hôi như vậy, hay nói Quý Phó Khoa cho cậu đi lấy số khám bệnh đi. Trưởng khoa phòng khám trước đây là học trò cũ của Quý Phó Khoa.”
Người vừa hỏi câu này cũng không lý giải được tại sao An Ký Viễn vừa nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, khoát tay cự tuyệt.
“Bác sĩ An lại bị ngã, cả ngày chạy ngược chạy xuôi không tốt cho quá trình hồi phục đâu.”
“Bệnh nhân của cậu ta, cậu ta không đi thì ai đi?” Quý Hàng lạnh giọng đáp lại.
Vết bầm tím vừa mới tan một chút lại bị bồi thêm mấy vết đỏ tươi, vết sưng vừa giảm mấy phần liền bị dồn ép thêm.
Chiều nào xuống ca không bị chép phạt bệnh án cũng là mang đến phòng làm việc của anh trả bài. Biểu hiện tốt sẽ được phép đứng trung bình tấn chép phạt, nếu như trên người còn chuyện linh tinh, ở tư thế hít đất học thuộc lòng đã xem như Quý Hàng mềm lòng rồi. Nếu An Ký Viễn còn cãi bướng thì phải đặt cái mông đầy thương tích lên ghế xoay không lưng tựa, hai chân không được rơi xuống đất, viết chưa đến nửa trang giấy, mồ hôi ướt đẫm còn hơn đứng một ca phẫu thuật.
Đó là chưa nói đến bài tập phân tích ca bệnh phải nộp vào mỗi thứ bảy còn nghiêm khắc hơn so với trong tưởng tượng. An Ký Viễn vốn tưởng bản thân đã chuẩn bị đầy đủ mọi phương án nhưng mỗi một vấn đề anh nêu ra đều như một giọt nước nhỏ nhoi trong đại dương mênh mông. Cậu dù có ưu tú đến đâu cũng không thể đem cả đại dương nuốt hết vào bụng được.
Mỗi khi ở bên cạnh anh, An Ký Viễn lại không khỏi thấy xấu hổ, tri thức của anh giống như trang dữ liệu PubMed ①, khi gõ bất kỳ một từ khóa nào đều ngay tức khắc có được thông tin chính thống chuẩn xác nhất. Đối với lĩnh vực Ngoại thần kinh, xem như tất cả mọi đề tài nghiên cứu, báo cáo khoa học, kết quả thí nghiệm lâm sàng,… trong vòng mười năm trở lại đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tùy ý mở miệng anh cũng có thể nói ra cả chương sách vài nghìn chữ mà bản thân cậu cần phải mày mò rất lâu mới tìm thấy được.
Bỏ ra nhiều tâm sức như vậy, hiệu quả cũng rất rõ rệt. An Ký Viễn trong quá trình đối phó với hàng loạt câu hỏi dồn dập của anh dần bị ảnh hưởng, hình thành nên chu trình từ phân tích, so sánh mọi mặt đến tổng hợp tất cả dữ liệu, lấy cơ thể người mắc làm đầu mối, dựa vào các loại kiểm tra phụ trợ dẫn hướng, dựa trên nền tảng chuyên môn cơ bản mà phân tích số liệu, đưa ra kết quả, tạo thành một vòng tròn khép kín.
Sự suy luận của An Ký Viễn với các vấn đề lâm sàng ngày càng mạch lạc hơn, nhìn được bao quát mọi phương diện, không lâu sau liền có được một phần nhạy bén như Quý Hàng. Ngay cả người luôn vô cảm với chuyện dạy dỗ người mới như Tiêu Triều Nam, mỗi khi gặp phải một ca phẫu thuật có bệnh lý hiếm gặp cũng gọi An Ký Viễn đi theo, thỉnh thoảng làm vài đường rạch da đầu, Quý Hàng đều nhắm một mắt, mở một mắt.
Thời gian nghỉ ngơi của khoa Ngoại thần kinh luôn không cố định làm An Ký Viễn rất ít có cơ hội được cùng nghỉ trưa với Tô Uẩn mà ngược lại cùng Kiều Thạc và những bác sĩ nội trú khác càng có thêm nhiều thời gian thân cận.
“Lại bị phạt?”- Kiều Thạc nhìn An Ký Viễn ngồi đối diện cười hỏi:
“Lần này là bao nhiêu cái?”
Dĩa cơm vẫn đang ăn dở, trên tay An Ký Viễn là một đoạn chỉ đen dài.
Vì cái vật nhìn rất bình thường này, là công cụ trừng phạt cũng là luyện tập mà từ trước đó vài ngày, một người từ trước đến nay chưa từng có khái niệm ra đường dạo phố như Quý Phó khoa lại dấn thân vào khu chợ ồn ào, đông đúc cả một buổi chiều chỉ để chọn được loại chỉ có chất liệu xem như tương đồng nhất. Từ trước đến nay cứ nghĩ bản thân chỉ “tương đối thích sạch sẽ” mà sau khi cả người nhễ nhại mồ hôi bước ra cùng hai tép chỉ, Quý Phó khoa đã không nhịn được cảm giác cả người hôi thối, không trì hoãn một giây chạy nhanh về nhà, vọt thẳng vào phòng vệ sinh. Sau khi tắm xong, anh còn lấy nước khử trùng lau sạch vô lăng và ghế ngồi đến tận ba lần.
Dĩ nhiên, những việc này, anh trai anh minh thần vũ sẽ không để em trai của mình biết được.
An Ký Viễn múc một muỗng cơm với đồ xào, lại gắp thêm vài lát cà chua nhét đầy miệng, trong thời gian nhai nát thức ăn, các ngón tay cũng hoạt động liên tục như cánh bướm đập không ngừng nghỉ.
An Ký Viễn nuốt xuống thức ăn trong miệng, nét mặt đau khổ đáp:
“Hai ngàn lần.”
“Nhiều như vậy?”- Kiều Thạc cả kinh ngẩng đầu.
“Cậu đã làm gì?”
Động tác trên tay của Ký Viễn vẫn không ngừng, rất thản nhiên nói:
“Một ca phẫu thuật u não, chọn điểm vào không đúng, nút thắt không chuẩn, phương án mở sọ cũng là tôi viết.”
Kiều Thạc không khỏi cảm khái thầy đối với An Ký Viễn quả thật nghiêm khắc, trong mắt không chứa được một hạt cát, so với mình trước kia càng khó khăn hơn gấp nhiều lần. Ánh mắt cậu dần bị động tác linh hoạt kia thu hút, chăm chú quan sát.
“Ngón áp út đâu cần nhiều động tác nhỏ như vậy?”
An Ký Viễn ngừng một lát, trong miệng còn ngậm thức ăn, lỗ mũi hất lên, tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Kiều Thạc.
Kiều Thạc dứt khoát để đũa xuống, đẩy tay An Ký Viễn ra, kẹp đoạn chỉ vào tay mình.
“Nhìn kỹ, ngón trỏ dùng lực bấm lên cách nơi này khoảng ba phân, lòng bàn tay hướng vào, đầu chỉ bên phải dùng ngón tay trỏ ở phía sau khơi mào, sau đó dùng ngón giữa kẹp lại. Ngón áp út xen vào làm gì, lãng phí thời gian mà không có ít lợi gì.”
Kiều Thạc vừa nói vừa biểu diễn, làm ba lần thì trả lại cho An Ký Viễn.
An Ký Viễn cầm lấy rồi chẳng đoái hoài đến chuyện ăn cơm nữa, làm liên tiếp mấy cái quả nhiên trót lọt hơn rất nhiều, vừa muốn nói tiếng cảm ơn đột nhiên nghe loa trên đỉnh đầu phát ra tiếng thông báo.
“Mời bác sĩ An Ký Viễn lập tức trở về phòng bệnh Khoa Ngoại thần kinh. Mời bác sĩ An Ký Viễn lập tức trở về phòng bệnh Khoa Ngoại thần kinh.”
Kiều Thạc nhíu mi hỏi: “Máy nhắn tin của cậu đâu?”
An Ký Viễn lập tức đứng lên, lấy máy nhắn tin trong túi áo.
“Lúc họp chỉnh im lặng mà quên bật lại.”
Có thể do dư âm đặc biệt nhạy cảm với chuyện rời khỏi vị trí trong ca trực lần trước, Kiều Thạc hận không thể cho An Ký Viễn một đôi cánh bay nhanh về khoa.
“Vậy cậu còn không mau đi đi!”
Mặc dù hai ngày qua không có bị đánh, cũng không biết có phải do tác dụng phụ tâm lý mà khi sảy chân chạy nhanh dọc hành lang, An Ký Viễn liền cảm thấy mông đau đến tê dại. Cậu thở dốc chạy vào khoa, dừng ở quầy trực y tá hỏi:
“Người bệnh nào xảy ra vấn đề?”
“Xảy ra chuyện gì?”- Cô y tá trẻ đẩy chiếc xe nhỏ giống như đang đi phát thuốc chưa hiểu được vấn đề nói.
“Không nghe có cấp cứu a.”
An Ký Viễn thở mạnh một hơi: “Vừa rồi không phải cô gọi tôi sao?”
“Bác sĩ An về rồi à?” – Y tá trưởng từ trong phòng phía sau bước ra.
“Là tôi gọi cậu.”
An Ký Viễn mỉm cười hỏi: “Chị Tuệ tìm em có chuyện gì sao?”
Lý Tuệ thấp giọng hỏi: “Cậu có phải cuối tuần rồi ở Khoa Nội thần làm chọc dịch não tủy?”
Dưới sự “đốc thúc” của anh, kỹ thuật chọc dịch não tủy của An Ký Viễn đã rất thành thục, mỗi khi gặp phải một ca bệnh có thể trạng tương đối khó, mọi người thường hay gọi cậu đi làm thử mà dần quên mất cậu chỉ là bác sĩ nội trú mới vào khoa được một tháng.
Nhưng khi nghe y tá trưởng hỏi câu này, trong lòng An Ký Viễn không khỏi run bật lên một cái, nhìn Lý Tuệ với ánh mắt lộ ra mấy phần sợ hãi.
Lý Tuệ khẽ thở dài nói: “Người nhà bệnh nhân đã tìm đến cửa, đang ở trong phòng của Quý Phó khoa, cậu mau đi đi.”
————————–
Chú thích: ①pubmed: Là giao diện tìm kiếm thông tin về ngành y, tạo bởi thư viện y khoa quốc gia Hoa Kỳ nhằm truy cập miễn phí đến các bài báo có nội dung đã được thẩm định (peer-reviewed) trong lĩnh vực y sinh.
———————–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất