Chương 52
An Ký Viễn không rõ có phải từ lúc đó bắt đầu có sự ngăn cách với Kiều Thạc. Dù trong lòng luôn tự cân nhắc, dù bản thân rất rõ ràng cái gọi là lời thật khó nghe. Cậu chỉ là nhìn Kiều Thạc đứng bên cạnh chia sẻ với anh mà có chút không thoải mái, chỉ vì không thích Kiều Thạc dùng giọng điệu dạy dỗ nói chuyện với cậu, hơn nữa chỉ hai ba câu liền đánh trúng yếu điểm, đúng lúc dập tắt mọi xung động.
Khí trời thành phố B vào mùa thu khá ẩm ướt. Đúng giờ làm việc buổi sáng, trong bãi xe bệnh viện, dòng xe xếp thành hàng dài chậm rãi tiến vào. An Ký Viễn đột nhiên đạp thắng dừng lại, mặc cho đang kéo dài khoảng cách với chiếc xe phía trước, cùng phía sau là tiếng bóp còi liên tục vô cùng chói tai.
Cậu không phải chưa nhìn thấy người nhà bệnh nhân kéo biểu ngữ biểu tình trước bệnh viện nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cái tên mà mình cực kỳ kính ngưỡng từ nhỏ xuất hiện trên biểu ngữ.
[Tên bác sĩ Quý Hàng vô lương hãy cút ra khỏi bệnh viện B.]
Bàn giao buổi sáng, gần như các bộ phận liên quan đều có mặt, sau khi hoàn tất nội dung bàn giao, Quý Hàng đứng lên, chậm rãi quét mắt một vòng phòng họp, trầm giọng nói:
“Tôi nghĩ mọi người ở đây đều ít nhiều biết đến những thông tin đang lan truyền trên mạng, là người trực tiếp phụ trách tổ A, tôi hy vọng mọi người thu hồi đi lòng hiếu kỳ. Phòng Quản lý chất lượng đã tham gia điều tra, kết quả sẽ được công bố trong toàn bệnh viện. Tôi không muốn giải thích nhiều bởi vì tôi cảm thấy đã là cộng sự, tín nhiệm là điều kiện cơ bản nhất. Nếu như mọi người ở đây đối với năng lực làm việc của tôi có bất kỳ nghi ngờ nào có thể đệ trình lên y vụ yêu cầu kiểm tra, muốn rời khỏi tổ tôi đều không ngăn trở. Nhưng chỉ cần còn ở A tổ một ngày, nhất định phải toàn tâm toàn ý đặt vào công việc. Hy vọng mọi người có thể giữ được thái độ chuyên nghiệp. Cám ơn!”
Số lần Quý Hàng ra vào Phòng Giám định ngày càng tăng, mỗi lần trở về sắc mặt cũng không quá tốt. Đặc biệt là khi các lãnh đạo đến hai mươi phút nghỉ ăn cơm giữa hai ca phẫu thuật cũng không buông tha, sắc mặt lẫn khí thế của Quý Hàng đều giống như bị bao trùm lên một lớp băng thật dày.
“Quý Phó khoa, bệnh nhân giường số 2 hôm nay lại nhức đầu, nôn mửa,… hình như rất nghiêm trọng.”
Quý Hàng du biết rõ một cái nhíu mày của anh mang đến bao nhiêu áp bách, nhưng khi một y tá trẻ tuổi đến thông báo tình trạng của bệnh nhân đều run rẩy nói không thành câu, anh cũng không thể nào cưỡng bách mình kéo ra được một nụ cười thân thiện.
“Ừm, tôi sáng nay đã xem hình chụp CT, bệnh nhân này hôm nay sẽ phẫu thuật, cô hãy cho cấm thực. Không cần gọi thân nhân, một lát tôi sẽ kêu Giang Địch đến tìm ông ấy ký tên.”
Giang Địch là trưởng nhóm bác sĩ nội trú vừa nhậm chức.
Nữ y tá hơi lớn tuổi đang ghi chép hồ sơ kinh ngạc ngẩng đầu hỏi:
“Hôm nay, anh họp hội chẩn chuyên khoa hết ba ca, buổi chiều xuống phòng khám? Lại còn thêm ca phẫu thuật sao?”
“Ưm.”- Quý Hàng mở ra bệnh án, ký tên vào báo cáo kết quả xét nghiệm máu mới nhất.
“Tôi đã cân đối thời gian với bác sĩ gây mê và phòng phẫu thuật, đặt lịch vào tám giờ tối.”
“Haizz!”- Nữ y tá tiếp tục vùi đầu ghi chép, than nhẹ một hơi.
“Những chuyện này sao không có người nào ở trên mạng cổ động tuyên dương a.”
Quý Hàng nhíu mi không ngẩng đầu nói: “Đây là chuyện tôi phải làm, cần gì phải tuyên dương.”
Nữ y tá nhìn Quý Hàng thật lâu mới nói:
“Chúng tôi cũng thay anh cảm thấy uất ức a.”
Quý Hàng có chút ngạc nhiên, ngước mắt nhìn nét mặt nghiêm túc của nữ y tá mà mỉm cười nói:
“Cái này có gì để uất ức?”
Công tác đã nhiều năm, hiểu lầm cùng uất ức Quý Hàng gặp không ít. Dựa vào roi mây của anh Đình An cùng nhiệt huyết bản thân dành cho nghề y, anh dần ý thức được, một khi đã mặc vào chiếc áo blouse trắng này, chức trách của mình là phải cứu sống được người bệnh. Bất luận bị bao nhiêu chửi rủa, đối mặt với bệnh nhân của mình luôn phải dốc hết toàn lực.
Quý Hàng có lẽ đã quá lâu không có trải qua loại chuyện này. Nói đến uất ức thật ra không bằng năm đó khi còn là bác sĩ nội trú bị một bà bác trung niên đẩy ra khỏi phòng bệnh. Tiếng thét chói tai đến hôm nay anh vẫn còn nhớ rõ như in.
“Một bác sĩ nội trú như cậu sao có thể làm kiểm tra cho chồng tôi? Sờ loạn khắp nơi như thế lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Gọi Trưởng khoa của các cậu đến đây.”
Quý Hàng năm ấy 20 tuổi đã cao gần 1m8 bị bà lão 1m6 trợn trừng mắt đuổi đi, ánh mắt căm giận tràn đầy sự nghi ngờ ấy qua nhiều năm vẫn như rành rành trước mắt. Quý Hàng huyết khí xung thiên, ngày hôm sau chạy đến chỗ thầy yêu cầu đổi tổ, Nhan Đình An sau khi biết nguyên nhân đánh anh một trận đến nằm ngủ cũng không đắp được chăn, còn bị cưỡng chế phải đi theo săn sóc người bệnh này cho đến khi xuất viện.
————–
Khí trời thành phố B vào mùa thu khá ẩm ướt. Đúng giờ làm việc buổi sáng, trong bãi xe bệnh viện, dòng xe xếp thành hàng dài chậm rãi tiến vào. An Ký Viễn đột nhiên đạp thắng dừng lại, mặc cho đang kéo dài khoảng cách với chiếc xe phía trước, cùng phía sau là tiếng bóp còi liên tục vô cùng chói tai.
Cậu không phải chưa nhìn thấy người nhà bệnh nhân kéo biểu ngữ biểu tình trước bệnh viện nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cái tên mà mình cực kỳ kính ngưỡng từ nhỏ xuất hiện trên biểu ngữ.
[Tên bác sĩ Quý Hàng vô lương hãy cút ra khỏi bệnh viện B.]
Bàn giao buổi sáng, gần như các bộ phận liên quan đều có mặt, sau khi hoàn tất nội dung bàn giao, Quý Hàng đứng lên, chậm rãi quét mắt một vòng phòng họp, trầm giọng nói:
“Tôi nghĩ mọi người ở đây đều ít nhiều biết đến những thông tin đang lan truyền trên mạng, là người trực tiếp phụ trách tổ A, tôi hy vọng mọi người thu hồi đi lòng hiếu kỳ. Phòng Quản lý chất lượng đã tham gia điều tra, kết quả sẽ được công bố trong toàn bệnh viện. Tôi không muốn giải thích nhiều bởi vì tôi cảm thấy đã là cộng sự, tín nhiệm là điều kiện cơ bản nhất. Nếu như mọi người ở đây đối với năng lực làm việc của tôi có bất kỳ nghi ngờ nào có thể đệ trình lên y vụ yêu cầu kiểm tra, muốn rời khỏi tổ tôi đều không ngăn trở. Nhưng chỉ cần còn ở A tổ một ngày, nhất định phải toàn tâm toàn ý đặt vào công việc. Hy vọng mọi người có thể giữ được thái độ chuyên nghiệp. Cám ơn!”
Số lần Quý Hàng ra vào Phòng Giám định ngày càng tăng, mỗi lần trở về sắc mặt cũng không quá tốt. Đặc biệt là khi các lãnh đạo đến hai mươi phút nghỉ ăn cơm giữa hai ca phẫu thuật cũng không buông tha, sắc mặt lẫn khí thế của Quý Hàng đều giống như bị bao trùm lên một lớp băng thật dày.
“Quý Phó khoa, bệnh nhân giường số 2 hôm nay lại nhức đầu, nôn mửa,… hình như rất nghiêm trọng.”
Quý Hàng du biết rõ một cái nhíu mày của anh mang đến bao nhiêu áp bách, nhưng khi một y tá trẻ tuổi đến thông báo tình trạng của bệnh nhân đều run rẩy nói không thành câu, anh cũng không thể nào cưỡng bách mình kéo ra được một nụ cười thân thiện.
“Ừm, tôi sáng nay đã xem hình chụp CT, bệnh nhân này hôm nay sẽ phẫu thuật, cô hãy cho cấm thực. Không cần gọi thân nhân, một lát tôi sẽ kêu Giang Địch đến tìm ông ấy ký tên.”
Giang Địch là trưởng nhóm bác sĩ nội trú vừa nhậm chức.
Nữ y tá hơi lớn tuổi đang ghi chép hồ sơ kinh ngạc ngẩng đầu hỏi:
“Hôm nay, anh họp hội chẩn chuyên khoa hết ba ca, buổi chiều xuống phòng khám? Lại còn thêm ca phẫu thuật sao?”
“Ưm.”- Quý Hàng mở ra bệnh án, ký tên vào báo cáo kết quả xét nghiệm máu mới nhất.
“Tôi đã cân đối thời gian với bác sĩ gây mê và phòng phẫu thuật, đặt lịch vào tám giờ tối.”
“Haizz!”- Nữ y tá tiếp tục vùi đầu ghi chép, than nhẹ một hơi.
“Những chuyện này sao không có người nào ở trên mạng cổ động tuyên dương a.”
Quý Hàng nhíu mi không ngẩng đầu nói: “Đây là chuyện tôi phải làm, cần gì phải tuyên dương.”
Nữ y tá nhìn Quý Hàng thật lâu mới nói:
“Chúng tôi cũng thay anh cảm thấy uất ức a.”
Quý Hàng có chút ngạc nhiên, ngước mắt nhìn nét mặt nghiêm túc của nữ y tá mà mỉm cười nói:
“Cái này có gì để uất ức?”
Công tác đã nhiều năm, hiểu lầm cùng uất ức Quý Hàng gặp không ít. Dựa vào roi mây của anh Đình An cùng nhiệt huyết bản thân dành cho nghề y, anh dần ý thức được, một khi đã mặc vào chiếc áo blouse trắng này, chức trách của mình là phải cứu sống được người bệnh. Bất luận bị bao nhiêu chửi rủa, đối mặt với bệnh nhân của mình luôn phải dốc hết toàn lực.
Quý Hàng có lẽ đã quá lâu không có trải qua loại chuyện này. Nói đến uất ức thật ra không bằng năm đó khi còn là bác sĩ nội trú bị một bà bác trung niên đẩy ra khỏi phòng bệnh. Tiếng thét chói tai đến hôm nay anh vẫn còn nhớ rõ như in.
“Một bác sĩ nội trú như cậu sao có thể làm kiểm tra cho chồng tôi? Sờ loạn khắp nơi như thế lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Gọi Trưởng khoa của các cậu đến đây.”
Quý Hàng năm ấy 20 tuổi đã cao gần 1m8 bị bà lão 1m6 trợn trừng mắt đuổi đi, ánh mắt căm giận tràn đầy sự nghi ngờ ấy qua nhiều năm vẫn như rành rành trước mắt. Quý Hàng huyết khí xung thiên, ngày hôm sau chạy đến chỗ thầy yêu cầu đổi tổ, Nhan Đình An sau khi biết nguyên nhân đánh anh một trận đến nằm ngủ cũng không đắp được chăn, còn bị cưỡng chế phải đi theo săn sóc người bệnh này cho đến khi xuất viện.
————–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất