Chương 64
An Ký Viễn không thấy rõ biểu tình của anh nhưng nghe rõ giọng điệu mang mười phần khí thế uy hiếp.
“Những tấm hình chụp bà Hoàng Anh gây sự trong khoa lan truyền trên mạng có phải do em tung ra hay không?”
“Không phải em! Không phải!”- Tim An Ký Viễn đập mạnh, không ngừng lắc đầu, hai cánh tay vung vẩy.
Quý Hàng vỗ mạnh lên hai cánh tay không an phận, giọng lạnh đi.
“Dám nói dối?”
Tuy nói là ở trong vườn hoa nhà mình, biệt thự An gia lại theo kiến trúc nửa ẩn nửa hiện, chỉ cần có người đi ngang quay đầu nhìn liền thấy được hai người, càng không nói đến xung quanh đều là tầng cao, tùy tiện nhìn ra cửa sổ sẽ thấy được toàn bộ tư thế vô cùng quẫn bách của An Ký Viễn. Có thể làm gì được, dù cho hai ngày qua tâm tình của anh hai khá tốt, cậu cũng không dám ở trước mặt anh diễn ra thói bướng bỉnh bất tuân, chỉ đành đem gò má nóng bừng dán chặt vào mặt kim loại để hạ nhiệt.
Chỉ trong một giây do dự, bàn tay của anh đã vỗ mạnh vào mông phải, phát ra một thanh âm vang dội giữa màn đêm.
“Anh, em sai rồi, sai rồi, anh đừng đánh mà.”- An Ký Viễn hoảng hốt giãy dụa, dù cách quần vẫn cảm nhận được cái đau rát, hơn nữa chuyện bị đánh ở giữa vườn hoa thế này làm cậu nhất thời sụp đổ hết mọi tầng phòng ngự, thật lòng khai báo.
“Dạ, là em làm cho những người nhà bệnh nhân chứng kiến chuyện hôm đó truyền ra…”
“Bốp!”- Thêm một cái vỗ mạnh vào mông trái, quần áo ở nhà rất mỏng manh, căn bản không chống đỡ nỗi lực đạo mạnh mẽ của Quý Hàng.
Quý Hàng dùng khớp ngón tay gõ vào cửa xe hai tiếng.
“Tự mình chống đỡ.”
An Ký Viễn khó tránh hốt hoảng, cậu không biết mình đã hai lần không nghe theo lời anh có phải đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh hay không? Cho dù cậu không đi giật dây người nhà bệnh nhân truyền ra thì cũng sẽ đến một ngày tự mình tung ra.
Quý Hàng lạnh lùng nhìn em trai, hai tay đút vào túi quần, một chút đường sống cũng vạch trần mà nói:
“Áy náy? Tự trách? Cảm thấy mình làm sai chuyện nhưng không có biện pháp gánh vác trách nhiệm?”
Thân người An Ký Viễn khẽ run lên, tay nắm chặt thành nắm đấm, có bao nhiêu lời đều nghẹn tại cổ họng không thốt ra được.
Quý Hàng cười khẽ một tiếng, tiếng cười bị làn gió chợt thổi qua cuốn đi, anh giơ tay xoa nhẹ đầu em trai.
“Còn uất ức sao?”
An Ký Viễn cúi đầu rất thấp, gần như muốn chôn trong lồng ngực. Cảm giác ấm áp bất chợt truyền đến làm tư tâm khuấy loạn dần bình tĩnh lại, trong tiềm thức toàn bộ cơ thể đều thả lỏng.
“Cộc! Cộc!”
“Chống đỡ tốt.”- Quý Hàng lại gõ hai tiếng nhắc nhở.
“Có hay không nói với em, có thời gian đọc bình luận lung tung không bằng đem tất cả tinh lực đặt vào công việc? Là bố trí môn học quá ít hay cảm thấy anh yêu cầu còn quá thấp? Nhất định phải xé rách lỗ tai mới nghe lọt tai?”
An Ký Viễn thấp giọng đáp lời: “Không phải…”
Giọng điệu của Quý Hàng ngược lại không đặc biệt nghiêm nghị, thậm chí có sự trấn an hiếm có.
“Số roi nên đánh lên người em đều đã đánh xong. Trong khoa, bị mọi người oán trách đều chịu không ít. Còn tự trách, liền ghi nhớ những cảm giác này, sau đó tự mình từ từ tiêu hóa. Những thứ này, nói dễ nghe là tư chất tâm lý của người làm bác sĩ, nói khó nghe là em phải học chịu được uất ức.”
“Em biết.”- Đối với những chuyện này An Ký Viễn thật sự không còn thấy uất ức.
Quý Hàng nhíu mày hỏi: “Vậy còn chuyện gì?”
Cách nói chuyện nhỏ nhẹ làm người dễ dàng thanh tĩnh lại, không còn phòng bị. An Ký Viễn từ từ thốt ra một câu:
“Là em làm cho anh thêm phiền toái…”
Ngôn ngữ có đôi khi là loại vũ khí có sức công phá lớn nhất, đặc biệt khi xuất phát từ người thân cận nhất. Đạo lý không chỉ nói qua một lần, hết lần này đến lần khác đều yêu cầu phải nắm rõ ràng nhưng khi phải trơ mắt nhìn An Ký Viễn vẫn còn bị loại tâm tình này ràng buộc, Quý Hàng chợt thấy cả người vô cùng mệt mỏi, cảm giác vô lực cùng cực.
Những lời này giống như một lưỡi đao sắc bén cắt sâu vào da thịt của anh. Không hề nghĩ ngợi, gần như là theo bản năng phản ứng, một tay anh vỗ mạnh vào mông, rống lên:
“Em lặp lại lần nữa?”
Một bàn tay cực mạnh, Quý Hàng nổi giận lên hạ thủ không hề nương tay, An Ký Viễn cũng bị cơn đau quá mức bất ngờ mà gần như nhào cả thân người về phía trước.
Quý Hàng một tay giữ chặt thắt lưng của em trai, gằn giọng:
“Lặp lại lần nữa?”
An Ký Viễn không biết tại sao trong thoáng chốc kia chợt nhớ đến Kiều Thạc, anh ta đại khái sẽ không bao giờ phạm phải loại sai lầm này, cũng sẽ không gây cho người khác những phiền toái lớn như vậy. Nhưng khi cậu quay đầu lại tìm kiếm một ánh mắt để rồi một khắc kia chạm đến ánh mắt đầy lạnh lùng, chứa đầy nguy hiểm của anh mà hoảng hốt đến nghẹn lời.
“Không, không nói.”
Đối diện với ánh mắt hốt hoảng của em trai, Quý Hàng bỗng nhiên có chút xuất thần. Rút đi cảm giác vô lực, anh lần đầu tiên ý thức được, em trai tuy bên ngoài tỏ vẻ quật cường nhưng thật chất là luôn không có cảm giác an toàn, còn anh cứ nghĩ làm mọi chuyện vì xuất phát từ tình thân là chuyện đương nhiên thật ra đều do mình tự cho là đúng.
Quý Hàng buộc mình tỉnh táo, đem hết mọi muộn phiền, bực bội nuốt hết vào bụng. Anh liều mạng hồi tưởng, nếu mình mang cảm giác tự ti, mặc cảm như vậy, anh Đình An sẽ làm gì, còn mình lúc đó sẽ phản ứng ra sao?
“Thêm phiền toái”- Chính anh cũng đã từng tự gán cho mình một định nghĩa như vậy.
Anh từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất độc lập, thành tựu lớn nhất là không để cho người khác phải bận tâm vì anh, anh cảm thấy có thể một mình gánh vác hết thảy, chống lại được hết mọi khổ cực; không khóc, không nháo, không kêu đau, không làm nũng càng là một ưu điểm. Cho đến sau này, khi gặp được anh Đình An, thế giới của anh đều thay đổi.
Có người bắt đầu nói cho anh biết có thể bận tâm vì anh là một loại hạnh phúc, là đặc quyền của người làm anh lớn.
Có người nguyện ý đứng bên cạnh anh, nghiêm nghị chỉ bảo, giúp anh nhìn rõ mục tiêu của mình cùng dùng roi mây đánh tan đi mọi uể oải, sa đọa.
Có người trong lúc trời mưa giông bão đến bên cạnh anh che lên một cây dù thật lớn, dạy anh mở mắt ra đối mặt với thực tế, dạy anh nhìn vào cái bóng để thấy rõ chính bản thân, chính nội tâm của mình.
Quý Hàng bỗng nhiên hiểu ra điều chân chính giúp anh nhanh chóng tỉnh ngộ, sẵn sàng đứng lên sau mọi chông gai, thị phi không phải là sự trách đánh nghiêm khắc đến vô tình cũng không phải lời nói nhỏ nhẹ, chân thành khuyên giải mà là thời gian và bầu bạn.
Là người đó đã dùng hành động nói cho anh biết trong mọi thời điểm anh đối chọi với ba mình đều có người đứng bên cạnh, là người đó dạy anh kiên cường đối mặt, vứt hết mọi sự sợ hãi vô nghĩa.
Vì vậy, Quý Hàng thoáng thở dài một hơi, không có trách mắng, không có an ủi, chỉ là đưa tay vỗ vỗ nhẹ đầu em trai, giọng điệu có chút nhạo báng.
“Cuối cùng không còn giống như lúc nhỏ, phạm lỗi bị đánh còn mặt dày mày dạn bắt anh trước sau hầu hạ.”
“Những tấm hình chụp bà Hoàng Anh gây sự trong khoa lan truyền trên mạng có phải do em tung ra hay không?”
“Không phải em! Không phải!”- Tim An Ký Viễn đập mạnh, không ngừng lắc đầu, hai cánh tay vung vẩy.
Quý Hàng vỗ mạnh lên hai cánh tay không an phận, giọng lạnh đi.
“Dám nói dối?”
Tuy nói là ở trong vườn hoa nhà mình, biệt thự An gia lại theo kiến trúc nửa ẩn nửa hiện, chỉ cần có người đi ngang quay đầu nhìn liền thấy được hai người, càng không nói đến xung quanh đều là tầng cao, tùy tiện nhìn ra cửa sổ sẽ thấy được toàn bộ tư thế vô cùng quẫn bách của An Ký Viễn. Có thể làm gì được, dù cho hai ngày qua tâm tình của anh hai khá tốt, cậu cũng không dám ở trước mặt anh diễn ra thói bướng bỉnh bất tuân, chỉ đành đem gò má nóng bừng dán chặt vào mặt kim loại để hạ nhiệt.
Chỉ trong một giây do dự, bàn tay của anh đã vỗ mạnh vào mông phải, phát ra một thanh âm vang dội giữa màn đêm.
“Anh, em sai rồi, sai rồi, anh đừng đánh mà.”- An Ký Viễn hoảng hốt giãy dụa, dù cách quần vẫn cảm nhận được cái đau rát, hơn nữa chuyện bị đánh ở giữa vườn hoa thế này làm cậu nhất thời sụp đổ hết mọi tầng phòng ngự, thật lòng khai báo.
“Dạ, là em làm cho những người nhà bệnh nhân chứng kiến chuyện hôm đó truyền ra…”
“Bốp!”- Thêm một cái vỗ mạnh vào mông trái, quần áo ở nhà rất mỏng manh, căn bản không chống đỡ nỗi lực đạo mạnh mẽ của Quý Hàng.
Quý Hàng dùng khớp ngón tay gõ vào cửa xe hai tiếng.
“Tự mình chống đỡ.”
An Ký Viễn khó tránh hốt hoảng, cậu không biết mình đã hai lần không nghe theo lời anh có phải đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh hay không? Cho dù cậu không đi giật dây người nhà bệnh nhân truyền ra thì cũng sẽ đến một ngày tự mình tung ra.
Quý Hàng lạnh lùng nhìn em trai, hai tay đút vào túi quần, một chút đường sống cũng vạch trần mà nói:
“Áy náy? Tự trách? Cảm thấy mình làm sai chuyện nhưng không có biện pháp gánh vác trách nhiệm?”
Thân người An Ký Viễn khẽ run lên, tay nắm chặt thành nắm đấm, có bao nhiêu lời đều nghẹn tại cổ họng không thốt ra được.
Quý Hàng cười khẽ một tiếng, tiếng cười bị làn gió chợt thổi qua cuốn đi, anh giơ tay xoa nhẹ đầu em trai.
“Còn uất ức sao?”
An Ký Viễn cúi đầu rất thấp, gần như muốn chôn trong lồng ngực. Cảm giác ấm áp bất chợt truyền đến làm tư tâm khuấy loạn dần bình tĩnh lại, trong tiềm thức toàn bộ cơ thể đều thả lỏng.
“Cộc! Cộc!”
“Chống đỡ tốt.”- Quý Hàng lại gõ hai tiếng nhắc nhở.
“Có hay không nói với em, có thời gian đọc bình luận lung tung không bằng đem tất cả tinh lực đặt vào công việc? Là bố trí môn học quá ít hay cảm thấy anh yêu cầu còn quá thấp? Nhất định phải xé rách lỗ tai mới nghe lọt tai?”
An Ký Viễn thấp giọng đáp lời: “Không phải…”
Giọng điệu của Quý Hàng ngược lại không đặc biệt nghiêm nghị, thậm chí có sự trấn an hiếm có.
“Số roi nên đánh lên người em đều đã đánh xong. Trong khoa, bị mọi người oán trách đều chịu không ít. Còn tự trách, liền ghi nhớ những cảm giác này, sau đó tự mình từ từ tiêu hóa. Những thứ này, nói dễ nghe là tư chất tâm lý của người làm bác sĩ, nói khó nghe là em phải học chịu được uất ức.”
“Em biết.”- Đối với những chuyện này An Ký Viễn thật sự không còn thấy uất ức.
Quý Hàng nhíu mày hỏi: “Vậy còn chuyện gì?”
Cách nói chuyện nhỏ nhẹ làm người dễ dàng thanh tĩnh lại, không còn phòng bị. An Ký Viễn từ từ thốt ra một câu:
“Là em làm cho anh thêm phiền toái…”
Ngôn ngữ có đôi khi là loại vũ khí có sức công phá lớn nhất, đặc biệt khi xuất phát từ người thân cận nhất. Đạo lý không chỉ nói qua một lần, hết lần này đến lần khác đều yêu cầu phải nắm rõ ràng nhưng khi phải trơ mắt nhìn An Ký Viễn vẫn còn bị loại tâm tình này ràng buộc, Quý Hàng chợt thấy cả người vô cùng mệt mỏi, cảm giác vô lực cùng cực.
Những lời này giống như một lưỡi đao sắc bén cắt sâu vào da thịt của anh. Không hề nghĩ ngợi, gần như là theo bản năng phản ứng, một tay anh vỗ mạnh vào mông, rống lên:
“Em lặp lại lần nữa?”
Một bàn tay cực mạnh, Quý Hàng nổi giận lên hạ thủ không hề nương tay, An Ký Viễn cũng bị cơn đau quá mức bất ngờ mà gần như nhào cả thân người về phía trước.
Quý Hàng một tay giữ chặt thắt lưng của em trai, gằn giọng:
“Lặp lại lần nữa?”
An Ký Viễn không biết tại sao trong thoáng chốc kia chợt nhớ đến Kiều Thạc, anh ta đại khái sẽ không bao giờ phạm phải loại sai lầm này, cũng sẽ không gây cho người khác những phiền toái lớn như vậy. Nhưng khi cậu quay đầu lại tìm kiếm một ánh mắt để rồi một khắc kia chạm đến ánh mắt đầy lạnh lùng, chứa đầy nguy hiểm của anh mà hoảng hốt đến nghẹn lời.
“Không, không nói.”
Đối diện với ánh mắt hốt hoảng của em trai, Quý Hàng bỗng nhiên có chút xuất thần. Rút đi cảm giác vô lực, anh lần đầu tiên ý thức được, em trai tuy bên ngoài tỏ vẻ quật cường nhưng thật chất là luôn không có cảm giác an toàn, còn anh cứ nghĩ làm mọi chuyện vì xuất phát từ tình thân là chuyện đương nhiên thật ra đều do mình tự cho là đúng.
Quý Hàng buộc mình tỉnh táo, đem hết mọi muộn phiền, bực bội nuốt hết vào bụng. Anh liều mạng hồi tưởng, nếu mình mang cảm giác tự ti, mặc cảm như vậy, anh Đình An sẽ làm gì, còn mình lúc đó sẽ phản ứng ra sao?
“Thêm phiền toái”- Chính anh cũng đã từng tự gán cho mình một định nghĩa như vậy.
Anh từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất độc lập, thành tựu lớn nhất là không để cho người khác phải bận tâm vì anh, anh cảm thấy có thể một mình gánh vác hết thảy, chống lại được hết mọi khổ cực; không khóc, không nháo, không kêu đau, không làm nũng càng là một ưu điểm. Cho đến sau này, khi gặp được anh Đình An, thế giới của anh đều thay đổi.
Có người bắt đầu nói cho anh biết có thể bận tâm vì anh là một loại hạnh phúc, là đặc quyền của người làm anh lớn.
Có người nguyện ý đứng bên cạnh anh, nghiêm nghị chỉ bảo, giúp anh nhìn rõ mục tiêu của mình cùng dùng roi mây đánh tan đi mọi uể oải, sa đọa.
Có người trong lúc trời mưa giông bão đến bên cạnh anh che lên một cây dù thật lớn, dạy anh mở mắt ra đối mặt với thực tế, dạy anh nhìn vào cái bóng để thấy rõ chính bản thân, chính nội tâm của mình.
Quý Hàng bỗng nhiên hiểu ra điều chân chính giúp anh nhanh chóng tỉnh ngộ, sẵn sàng đứng lên sau mọi chông gai, thị phi không phải là sự trách đánh nghiêm khắc đến vô tình cũng không phải lời nói nhỏ nhẹ, chân thành khuyên giải mà là thời gian và bầu bạn.
Là người đó đã dùng hành động nói cho anh biết trong mọi thời điểm anh đối chọi với ba mình đều có người đứng bên cạnh, là người đó dạy anh kiên cường đối mặt, vứt hết mọi sự sợ hãi vô nghĩa.
Vì vậy, Quý Hàng thoáng thở dài một hơi, không có trách mắng, không có an ủi, chỉ là đưa tay vỗ vỗ nhẹ đầu em trai, giọng điệu có chút nhạo báng.
“Cuối cùng không còn giống như lúc nhỏ, phạm lỗi bị đánh còn mặt dày mày dạn bắt anh trước sau hầu hạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất