Chương 74
Trời không chìu ý người, An Ký Viễn vốn nghĩ anh nhất định chôn chân đến trưa trong phòng phẫu thuật, không ngờ anh đột nhiên trở về phòng làm việc lấy đồ.
Vừa mở cửa đã thấy bóng An Ký Viễn quỳ phía trong nhưng bước chân Quý Hàng không hề dừng lại, tựa như không có người tồn tại, trực tiếp bước đến bàn lấy tài liệu rồi vội vàng đi ra cửa.
An Ký Viễn hơi rũ mi mắt, nghe phía sau tiếng cửa phòng một lần nữa bị mở ra, trong lúc cậu cho rằng mình sẽ phải ở trong tình cảnh đìu hiu này một buổi sáng thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Đi ra ngoài.”
Giọng Quý Hàng giống như là thanh âm lập trình sẵn, không hề có bất kỳ cảm xúc nào.
An Ký Viễn bỗng cảm giác như tuyết lạnh rơi đầy trời, môi cử động nhưng không nói được tiếng nào, một tiếng “anh” vẫn nghẹn trong cổ họng, hô hấp có phần ngưng trệ, não có thể vì thiếu dưỡng khí mà đầu óc trở nên mụ mị, không còn một chút phản ứng nào.
Anh tỉnh bơ nhìn cậu, không có một tiếng la mắng, sự yên lặng vô hạn thế này lại làm lòng An Ký Viễn nổi lên sóng gió kinh hoàng.
Phòng làm việc của Quý Hàng ở cuối hành lang, là nơi gần như yên tỉnh nhất trong khoa bệnh luôn ồn ào nhưng không có nghĩa là trước cửa sẽ không có người đi qua. An Ký Viễn cũng biết rõ tình cảnh lúc này, chỉ cần là người vô tình đi ngang qua đều có thấy được bộ dạng quỳ gối của cậu.
Tay nắm chặt thành nắm đấm, ý chí rốt cuộc bại trận dưới cảm giác áp bách cùng xấu hổ dần dâng lên. An Ký Viễn đứng dậy bước ra cửa.
Anh đóng cửa lại, động tác rất nhẹ nhàng, từ đầu đến cuối đều không nhìn cậu một cái.
Trên hành lang người qua lại bắt đầu càng ngày càng nhiều.
Người đi ngang qua lần đầu tiên nhìn cậu một cái, đi qua lần thứ hai, thứ ba đều không khỏi đối với thân người bất động không có chút sức sống kia sinh ra hiếu kỳ, ánh mắt dừng lại trên người cậu cũng sẽ dài hơn một chút.
Trong ánh mắt vô hồn của An Ký Viễn hoàn toàn thấy được hình ảnh những ánh mắt tò mò của bệnh nhân và người nhà đi xa rồi vẫn ngoái đầu nhìn. Sắc mặt cậu lúc này đã trắng bệch không khác gì những tấm ga trải giường trong phòng bệnh.
Bên cạnh phòng làm việc của Quý Hàng là phòng làm việc của bác sĩ chủ trị và các bác sĩ nội trú. Mặc dù buổi sáng phần lớn mọi người dù không phải vào phòng phẫu thuật cũng sẽ ra phòng khám, người trực ban trong khoa cũng luôn di chuyển liên tục giữa các phòng bệnh. An Ký Viễn đứng ít nhất đã vài tiếng đồng hồ, không thể nào không có ai đi ngang qua.
“Tiểu An sao vẫn chưa về nhà ngủ mà ở đây?”
“Tìm Quý Phó khoa sao, hôm nay đến tận ba ca, không xuống sớm được đâu.”
Thực tập sinh đi ngang qua đều gật đầu chào gọi một tiếng “bác sĩ An” đủ làm An Ký Viễn run nhẹ lên, cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Cửa phòng làm việc của Quý Hàng một khi đóng từ bên ngoài sẽ tự động khóa lại. An Ký Viễn có chìa khóa, nó nằm trong túi áo blouse nhưng cậu thật sự không dám đi mở cửa.
Thời điểm Kiều Thạc đứng trước mặt, tầm mắt An Ký Viễn giống như bị thoa lên một lớp sương mỏng không có tiêu cự. Ý chí mạnh mẽ đến đâu cũng không chống nổi cơ chế sinh lý, một đêm không ngủ vô cùng mệt mỏi cùng với sự khẩn trương tột đột làm bản thân cậu như nghẹt thở, tầm mắt mơ hồ, phải chớp mắt thật nhiều lần mới có phân biệt được mặt người.
An Ký Viễn hơi bối rối, thanh âm khàn khàn gọi một tiếng: “Kiều Thạc.”
Cậu không biết tại sao không gọi sư huynh, cậu gần như đã không còn khí lực, một tiếng này cũng là theo bản năng thốt ra.
“Uống!”
Giọng điệu bình thường, Kiều Thạc nhét vào tay An Ký Viễn một túi nhỏ, cậu cúi đầu nhìn đó là một túi dung dịch đường 5%.
Cậu lúc này mới nhớ hình như từ lúc quyết định rút ống cho Quách Tinh tối hôm qua đến bây giờ cậu ngay cả một hớp nước cũng chưa uống, cổ họng dường như không còn cảm giác, coi như là nhu cầu sinh lý cơ bản, giờ phút này nhìn đến vật trong tay cậu mới có cảm giác cổ họng khô rát, bao tử cũng đồng thời quặng lên.
An Ký Viễn không có từ chối, hút mạnh một hơi, dòng chất lỏng ngọt ngào lướt qua cổ họng theo đường thực quản rót vào bao tử, sự sảng khoái trong nháy mắt duy trì không quá ba giây, trên bụng đầu tiên giống như đột nhiên bị đánh một quyền đau nhói, quả đấm quay lại thụi mạnh vào khoang bụng, tiếp theo bao tử như bị bàn tay lớn vặn chặt lại. Chân mày nhướng cao lên, dựa vào sự dạy dỗ nghiêm cẩn dạy dỗ mà nhịn không nôn hết ra ngoài.
Sau mấy hơi thở dốc, đầu óc cậu dần thanh tỉnh lại, An Ký Viễn không biết mình còn phải chống đỡ bao lâu nữa nhưng cậu biết cậu cần năng lượng, vì vậy ngẩng đầu tiếp tục hút mạnh mấy hơi.
Nhìn túi đường nháy mắt gần cạn sạch, Kiều Thạc giơ tay giành lại nói:
“Không phải thứ thay cơm, cậu đi ăn chút gì đi.”
Trên mặt An Ký Viễn rốt cuộc có chút sinh khí, lắc đầu cướp lại túi đường trong tay Kiều Thạc.
“Cậu có đầu óc hay không, không ăn cái gì dựa vào nước đường lấy đâu thể lực kháng đánh?”- Kiều Thạc không nhịn được trừng mắt một cái.
Trong lòng An Ký Viễn vốn đã không thoải mái, đầu óc mơ màng, nghe một câu này giống như bị chọc thẳng vào đầu, theo bản năng thốt lên:
“Ai cần anh quản?”
Kiều Thạc nhìn cái bộ dạng này không khỏi nổi lên cơn tức giận.
Tuy nói, lúc biết được nguyên nhân làm mối quan hệ giữa thầy và An Ký Viễn trở nên hời hợt nhiều năm như vậy, cậu thật sự đối với đứa em trai vô tội bị vạ lây này cũng rất đau lòng. Nhưng đoạn thời gian này, cậu tận mắt nhìn thầy vì cậu ta bỏ ra nhiều tâm sức như vậy mà An Ký Viễn vẫn phạm phải những sai lầm không đáng thế này làm cậu phải thay thầy bất bình.
“Trực ban gặp vấn đề, cậu không nghĩ nửa đêm gọi thầy cũng được đi, cậu gọi tôi hỏi một tiếng sẽ mất miếng thịt sao?”
Nói đến chuyện này, An Ký Viễn nhất thời không còn thái độ kiêu căng như vừa rồi, cúi đầu mím môi một lúc lâu, thấy Kiều Thạc cũng không có ý lại mắng người mới chậm rãi ngẩng đầu thử thăm dò.
“Sư huynh có đi xem Quách Tinh không?”
Kiều Thạc khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Biết kêu sư huynh?”
An Ký Viễn rũ ánh mắt.
“Biết liền đi ăn cơm!”- Kiều Thạc không khách khí kéo tay An Ký Viễn.
“Thầy còn phải tiếp tục một ca u não khá phức tạp, tạm thời không xuống được, cậu đi ăn chút gì đó, rửa mặt rồi trở lại mặc sức tự dày vò.”
An Ký Viễn ngẩng đầu, trong mắt còn có mấy phần không cam lòng, mím môi rồi nói:
“Sư huynh vẫn chưa trả lời…”
Kiều Thạc rốt cục không nhịn được liếc mắt một cái nói:
“Nhìn rồi, rất ổn định. Cậu vẫn nên lo cho mình đi, theo kinh nghiệm bao nhiêu năm của tôi, dự hậu của Quách Tinh đại khái tốt hơn cậu rất nhiều.
Vừa mở cửa đã thấy bóng An Ký Viễn quỳ phía trong nhưng bước chân Quý Hàng không hề dừng lại, tựa như không có người tồn tại, trực tiếp bước đến bàn lấy tài liệu rồi vội vàng đi ra cửa.
An Ký Viễn hơi rũ mi mắt, nghe phía sau tiếng cửa phòng một lần nữa bị mở ra, trong lúc cậu cho rằng mình sẽ phải ở trong tình cảnh đìu hiu này một buổi sáng thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Đi ra ngoài.”
Giọng Quý Hàng giống như là thanh âm lập trình sẵn, không hề có bất kỳ cảm xúc nào.
An Ký Viễn bỗng cảm giác như tuyết lạnh rơi đầy trời, môi cử động nhưng không nói được tiếng nào, một tiếng “anh” vẫn nghẹn trong cổ họng, hô hấp có phần ngưng trệ, não có thể vì thiếu dưỡng khí mà đầu óc trở nên mụ mị, không còn một chút phản ứng nào.
Anh tỉnh bơ nhìn cậu, không có một tiếng la mắng, sự yên lặng vô hạn thế này lại làm lòng An Ký Viễn nổi lên sóng gió kinh hoàng.
Phòng làm việc của Quý Hàng ở cuối hành lang, là nơi gần như yên tỉnh nhất trong khoa bệnh luôn ồn ào nhưng không có nghĩa là trước cửa sẽ không có người đi qua. An Ký Viễn cũng biết rõ tình cảnh lúc này, chỉ cần là người vô tình đi ngang qua đều có thấy được bộ dạng quỳ gối của cậu.
Tay nắm chặt thành nắm đấm, ý chí rốt cuộc bại trận dưới cảm giác áp bách cùng xấu hổ dần dâng lên. An Ký Viễn đứng dậy bước ra cửa.
Anh đóng cửa lại, động tác rất nhẹ nhàng, từ đầu đến cuối đều không nhìn cậu một cái.
Trên hành lang người qua lại bắt đầu càng ngày càng nhiều.
Người đi ngang qua lần đầu tiên nhìn cậu một cái, đi qua lần thứ hai, thứ ba đều không khỏi đối với thân người bất động không có chút sức sống kia sinh ra hiếu kỳ, ánh mắt dừng lại trên người cậu cũng sẽ dài hơn một chút.
Trong ánh mắt vô hồn của An Ký Viễn hoàn toàn thấy được hình ảnh những ánh mắt tò mò của bệnh nhân và người nhà đi xa rồi vẫn ngoái đầu nhìn. Sắc mặt cậu lúc này đã trắng bệch không khác gì những tấm ga trải giường trong phòng bệnh.
Bên cạnh phòng làm việc của Quý Hàng là phòng làm việc của bác sĩ chủ trị và các bác sĩ nội trú. Mặc dù buổi sáng phần lớn mọi người dù không phải vào phòng phẫu thuật cũng sẽ ra phòng khám, người trực ban trong khoa cũng luôn di chuyển liên tục giữa các phòng bệnh. An Ký Viễn đứng ít nhất đã vài tiếng đồng hồ, không thể nào không có ai đi ngang qua.
“Tiểu An sao vẫn chưa về nhà ngủ mà ở đây?”
“Tìm Quý Phó khoa sao, hôm nay đến tận ba ca, không xuống sớm được đâu.”
Thực tập sinh đi ngang qua đều gật đầu chào gọi một tiếng “bác sĩ An” đủ làm An Ký Viễn run nhẹ lên, cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Cửa phòng làm việc của Quý Hàng một khi đóng từ bên ngoài sẽ tự động khóa lại. An Ký Viễn có chìa khóa, nó nằm trong túi áo blouse nhưng cậu thật sự không dám đi mở cửa.
Thời điểm Kiều Thạc đứng trước mặt, tầm mắt An Ký Viễn giống như bị thoa lên một lớp sương mỏng không có tiêu cự. Ý chí mạnh mẽ đến đâu cũng không chống nổi cơ chế sinh lý, một đêm không ngủ vô cùng mệt mỏi cùng với sự khẩn trương tột đột làm bản thân cậu như nghẹt thở, tầm mắt mơ hồ, phải chớp mắt thật nhiều lần mới có phân biệt được mặt người.
An Ký Viễn hơi bối rối, thanh âm khàn khàn gọi một tiếng: “Kiều Thạc.”
Cậu không biết tại sao không gọi sư huynh, cậu gần như đã không còn khí lực, một tiếng này cũng là theo bản năng thốt ra.
“Uống!”
Giọng điệu bình thường, Kiều Thạc nhét vào tay An Ký Viễn một túi nhỏ, cậu cúi đầu nhìn đó là một túi dung dịch đường 5%.
Cậu lúc này mới nhớ hình như từ lúc quyết định rút ống cho Quách Tinh tối hôm qua đến bây giờ cậu ngay cả một hớp nước cũng chưa uống, cổ họng dường như không còn cảm giác, coi như là nhu cầu sinh lý cơ bản, giờ phút này nhìn đến vật trong tay cậu mới có cảm giác cổ họng khô rát, bao tử cũng đồng thời quặng lên.
An Ký Viễn không có từ chối, hút mạnh một hơi, dòng chất lỏng ngọt ngào lướt qua cổ họng theo đường thực quản rót vào bao tử, sự sảng khoái trong nháy mắt duy trì không quá ba giây, trên bụng đầu tiên giống như đột nhiên bị đánh một quyền đau nhói, quả đấm quay lại thụi mạnh vào khoang bụng, tiếp theo bao tử như bị bàn tay lớn vặn chặt lại. Chân mày nhướng cao lên, dựa vào sự dạy dỗ nghiêm cẩn dạy dỗ mà nhịn không nôn hết ra ngoài.
Sau mấy hơi thở dốc, đầu óc cậu dần thanh tỉnh lại, An Ký Viễn không biết mình còn phải chống đỡ bao lâu nữa nhưng cậu biết cậu cần năng lượng, vì vậy ngẩng đầu tiếp tục hút mạnh mấy hơi.
Nhìn túi đường nháy mắt gần cạn sạch, Kiều Thạc giơ tay giành lại nói:
“Không phải thứ thay cơm, cậu đi ăn chút gì đi.”
Trên mặt An Ký Viễn rốt cuộc có chút sinh khí, lắc đầu cướp lại túi đường trong tay Kiều Thạc.
“Cậu có đầu óc hay không, không ăn cái gì dựa vào nước đường lấy đâu thể lực kháng đánh?”- Kiều Thạc không nhịn được trừng mắt một cái.
Trong lòng An Ký Viễn vốn đã không thoải mái, đầu óc mơ màng, nghe một câu này giống như bị chọc thẳng vào đầu, theo bản năng thốt lên:
“Ai cần anh quản?”
Kiều Thạc nhìn cái bộ dạng này không khỏi nổi lên cơn tức giận.
Tuy nói, lúc biết được nguyên nhân làm mối quan hệ giữa thầy và An Ký Viễn trở nên hời hợt nhiều năm như vậy, cậu thật sự đối với đứa em trai vô tội bị vạ lây này cũng rất đau lòng. Nhưng đoạn thời gian này, cậu tận mắt nhìn thầy vì cậu ta bỏ ra nhiều tâm sức như vậy mà An Ký Viễn vẫn phạm phải những sai lầm không đáng thế này làm cậu phải thay thầy bất bình.
“Trực ban gặp vấn đề, cậu không nghĩ nửa đêm gọi thầy cũng được đi, cậu gọi tôi hỏi một tiếng sẽ mất miếng thịt sao?”
Nói đến chuyện này, An Ký Viễn nhất thời không còn thái độ kiêu căng như vừa rồi, cúi đầu mím môi một lúc lâu, thấy Kiều Thạc cũng không có ý lại mắng người mới chậm rãi ngẩng đầu thử thăm dò.
“Sư huynh có đi xem Quách Tinh không?”
Kiều Thạc khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Biết kêu sư huynh?”
An Ký Viễn rũ ánh mắt.
“Biết liền đi ăn cơm!”- Kiều Thạc không khách khí kéo tay An Ký Viễn.
“Thầy còn phải tiếp tục một ca u não khá phức tạp, tạm thời không xuống được, cậu đi ăn chút gì đó, rửa mặt rồi trở lại mặc sức tự dày vò.”
An Ký Viễn ngẩng đầu, trong mắt còn có mấy phần không cam lòng, mím môi rồi nói:
“Sư huynh vẫn chưa trả lời…”
Kiều Thạc rốt cục không nhịn được liếc mắt một cái nói:
“Nhìn rồi, rất ổn định. Cậu vẫn nên lo cho mình đi, theo kinh nghiệm bao nhiêu năm của tôi, dự hậu của Quách Tinh đại khái tốt hơn cậu rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất