Chương 85
Cơn đau nóng bỏng len lỏi vào từng tấc da thịt, tác động mạnh đến thần kinh. An Ký Viễn cố cắn chặt răng, tự gây mê bản thân mình.
Quý Hàng đương nhiên không nuông chiều, trầm giọng ra lệnh:
“Nói chuyện.”
Cả người An Ký Viễn thoáng chốc cứng đờ, buộc mình hé môi nhưng thật sự đau đến không nói thành lời. Cậu cố sức hít thở thật sâu, nuốt nước miếng mấy lần mới thốt ra được mấy chữ:
“Không có uất ức.”
Roi mây đột nhiên giơ cao quất mạnh vào đỉnh mông, giọng Quý Hàng đầy nghiêm nghị:
“Tiểu Viễn, em là em trai của anh, nếu em không có đủ năng lực sinh tồn, anh đều có thể nuôi em cả đời. Nhưng anh sẽ không cho phép em vì giữ vững bước chân của mình mà tạo thành uy hiếp sinh tử đối với người khác, nếu như không nghĩ cởi xuống chiếc áo này thì càng phải làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ.”
An Ký Viễn thở một cách nặng nhọc, cơ bụng sau thời gian dài trong trạng thái kéo căng quá mức được hơi thả lỏng liền mơ hồ cảm nhận cơn quặn đau đang hoành hành, nội tạng bên trong cũng có cảm giác nóng rực nhưng cậu nào có tâm lực để ý đến, một lòng cố gắng giữ vững tư thế, eo hạ xuống, mông nâng cao, dù lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
“Em biết. Anh đánh đi.”- Thanh âm yếu ớt mang theo mấy phần thường ôn hòa cùng dửng dưng.
Quý Hàng trầm mặt, lần nữa cao roi mây.
“Tiếp tục. Năm mươi.”
Mỗi một roi đều là một lằn đỏ chói mắt. An Ký Viễn bắt đầu thấy phía trước là một mảng mơ hồ, mồ hôi từng giọt rơi vào hốc mắt, lông mi ướt đẫm, trên mặt như bị tạt qua một lớp nước bóng bẩy vẫn không che giấu được sự ẩn nhẫn khổ sở.
Đôi mông trắng noãn trước đó đã hoàn toàn biến sắc. Mọi nghị lực đều không ngăn được thân thể run mạnh sau mỗi một roi đánh xuống, hai cánh tay khó khăn lắm mới chống đỡ được sức nặng của toàn thân, Quý Hàng mỗi lần chỉ là dùng đầu roi không nhanh không chậm giúp đứa em điều chỉnh tư thế, giọng trầm thấp không cho phép kháng cự.
“Chống đỡ tốt.”
Gương mặt trầm tĩnh trước đó đã thay bằng nét thống khổ cùng sợ hãi, cơn đau trên da thịt đang khiêu chiến với thần kinh của chính cậu
Sự sợ hãi nhất lúc này là cơn đau kéo dài từ dưới bụng truyền đến, có cảm giác như ruột bị ai đó xoắn chặt lại. Cơn đau có chút không tầm thường này làm cậu thậm chí quên mất cả số lượng trách phạt.
Cảm giác roi mây ở phía sau chợt dừng lại khá lâu, An Ký Viễn chấp nhận đánh một canh bạc, lên tiếng nói ra sai lầm, thanh âm khàn khàn:
“Em không nên tự ý đưa ra quyết định lớn như vậy, hẳn nên kịp thời báo cáo với cấp trên, cùng nhau thảo luận.”
Thanh âm có phần rét lạnh vang trên đỉnh đầu.
“Sớm. Chỉ mới bốn mươi.”
Như sét đánh ngang tai, An Ký Viễn cảm giác bản thân như bị ném vào vũng bùn, thể lực của cậu đã chạm đến cực hạn, đành mặc cho người dày vò trong tuyệt vọng.
Quần áo ướt đẫm mồ hôi, cánh tay không ngừng run rẩy, đến hô hấp cũng không có khí lực, cơn quặn đau ngày càng rõ ràng, cậu thật sự khủng hoảng, cái này hình như không chỉ là cơn đau cơ bụng bình thường.
Tất cả bắp thịt rã rời, toàn bộ thân thể giống như lò xo bị kéo dãn rồi co rút ngược lại, hai chân trượt xuống, cả thân người đập mạnh xuống sàn nhà.
Quý Hàng cau mày đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn An Ký Viễn quỵ xuống, một tay chống dưới sàn, cả người co rút. Trong tâm niệm của anh, em trai là người đỉnh thiên lập địa, khi phạm lỗi luôn chủ động mời phạt, thời điểm bị phạt cũng có thể thản nhiên chịu đựng.
Dù là quy củ do mình nghiêm khắc đặt ra nhưng từ trước đến nay anh đều chưa từng có ý dồn ép hay thúc giục, chẳng qua lúc này nhìn An Ký Viễn mấy lần muốn từ tư thế quỳ chuyển sang tư thế hít đất một lần so với một lần càng khó khăn hơn. Càng về sau, dùng một tay chống cũng không nổi, từ từ biến thành sử dụng hai chùi thỏ, giống như mỗi khớp xương đều không còn sức để làm bất cứ cái gì.
Cùi chỏ làm sao chống đỡ nổi sức nặng của toàn bộ cơ thể, trán đập mạnh xuống mặt sàn, hai chân run lên. Trong lòng Quý Hàng nảy sinh mấy phần nghi ngờ, lui về phía sau một bước, hơi nghiêng đầu, mới thấy bên dưới thân người co rút kia, tay đứa em đang bấu chặt trên bụng, trong lòng lộp bộp, đôi mày nhíu chặt
Cánh tay đang bấu chặt bụng bị một lực mạnh kéo ra, khi nhìn rõ gương mặt tái nhợt của đứa em, Quý Hàng bất chợt cảm giác như động mạch chủ của mình bị kiềm cầm máu kẹp chặt, toàn thân chết lặng.
Quý Hàng ném đi roi mây, hai tay nâng lấy An Ký Viễn, cả thân người nó mềm nhũn bám chặt người anh, anh đành phải tránh đi chỗ đau, để mặc nó vùi đầu vào trong lòng mình, cảm nhận cả thân thể lạnh băng, đưa tay chạm vào gương mặt ướt đẫm mồ hôi mới càng thấy rõ gương mặt trắng như trang giấy kia.
Trong lòng Quý Hàng bất chợt nhói đau.
An Ký Viễn theo bản năng cắn môi quay đầu, lúng túng nghĩ muốn che giấu mấy vết cắn trầy da nhưng lại bị anh đỡ lấy cằm, tròng mắt đen láy sâu thẩm phát ra mấy tia u ám làm lòng người hoảng sợ, theo bản năng lại cứng cổ nghiêng đầu, cả người co rút lại.
“Đừng động, anh nhìn một chút.”
Quý Hàng đương nhiên không nuông chiều, trầm giọng ra lệnh:
“Nói chuyện.”
Cả người An Ký Viễn thoáng chốc cứng đờ, buộc mình hé môi nhưng thật sự đau đến không nói thành lời. Cậu cố sức hít thở thật sâu, nuốt nước miếng mấy lần mới thốt ra được mấy chữ:
“Không có uất ức.”
Roi mây đột nhiên giơ cao quất mạnh vào đỉnh mông, giọng Quý Hàng đầy nghiêm nghị:
“Tiểu Viễn, em là em trai của anh, nếu em không có đủ năng lực sinh tồn, anh đều có thể nuôi em cả đời. Nhưng anh sẽ không cho phép em vì giữ vững bước chân của mình mà tạo thành uy hiếp sinh tử đối với người khác, nếu như không nghĩ cởi xuống chiếc áo này thì càng phải làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ.”
An Ký Viễn thở một cách nặng nhọc, cơ bụng sau thời gian dài trong trạng thái kéo căng quá mức được hơi thả lỏng liền mơ hồ cảm nhận cơn quặn đau đang hoành hành, nội tạng bên trong cũng có cảm giác nóng rực nhưng cậu nào có tâm lực để ý đến, một lòng cố gắng giữ vững tư thế, eo hạ xuống, mông nâng cao, dù lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
“Em biết. Anh đánh đi.”- Thanh âm yếu ớt mang theo mấy phần thường ôn hòa cùng dửng dưng.
Quý Hàng trầm mặt, lần nữa cao roi mây.
“Tiếp tục. Năm mươi.”
Mỗi một roi đều là một lằn đỏ chói mắt. An Ký Viễn bắt đầu thấy phía trước là một mảng mơ hồ, mồ hôi từng giọt rơi vào hốc mắt, lông mi ướt đẫm, trên mặt như bị tạt qua một lớp nước bóng bẩy vẫn không che giấu được sự ẩn nhẫn khổ sở.
Đôi mông trắng noãn trước đó đã hoàn toàn biến sắc. Mọi nghị lực đều không ngăn được thân thể run mạnh sau mỗi một roi đánh xuống, hai cánh tay khó khăn lắm mới chống đỡ được sức nặng của toàn thân, Quý Hàng mỗi lần chỉ là dùng đầu roi không nhanh không chậm giúp đứa em điều chỉnh tư thế, giọng trầm thấp không cho phép kháng cự.
“Chống đỡ tốt.”
Gương mặt trầm tĩnh trước đó đã thay bằng nét thống khổ cùng sợ hãi, cơn đau trên da thịt đang khiêu chiến với thần kinh của chính cậu
Sự sợ hãi nhất lúc này là cơn đau kéo dài từ dưới bụng truyền đến, có cảm giác như ruột bị ai đó xoắn chặt lại. Cơn đau có chút không tầm thường này làm cậu thậm chí quên mất cả số lượng trách phạt.
Cảm giác roi mây ở phía sau chợt dừng lại khá lâu, An Ký Viễn chấp nhận đánh một canh bạc, lên tiếng nói ra sai lầm, thanh âm khàn khàn:
“Em không nên tự ý đưa ra quyết định lớn như vậy, hẳn nên kịp thời báo cáo với cấp trên, cùng nhau thảo luận.”
Thanh âm có phần rét lạnh vang trên đỉnh đầu.
“Sớm. Chỉ mới bốn mươi.”
Như sét đánh ngang tai, An Ký Viễn cảm giác bản thân như bị ném vào vũng bùn, thể lực của cậu đã chạm đến cực hạn, đành mặc cho người dày vò trong tuyệt vọng.
Quần áo ướt đẫm mồ hôi, cánh tay không ngừng run rẩy, đến hô hấp cũng không có khí lực, cơn quặn đau ngày càng rõ ràng, cậu thật sự khủng hoảng, cái này hình như không chỉ là cơn đau cơ bụng bình thường.
Tất cả bắp thịt rã rời, toàn bộ thân thể giống như lò xo bị kéo dãn rồi co rút ngược lại, hai chân trượt xuống, cả thân người đập mạnh xuống sàn nhà.
Quý Hàng cau mày đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn An Ký Viễn quỵ xuống, một tay chống dưới sàn, cả người co rút. Trong tâm niệm của anh, em trai là người đỉnh thiên lập địa, khi phạm lỗi luôn chủ động mời phạt, thời điểm bị phạt cũng có thể thản nhiên chịu đựng.
Dù là quy củ do mình nghiêm khắc đặt ra nhưng từ trước đến nay anh đều chưa từng có ý dồn ép hay thúc giục, chẳng qua lúc này nhìn An Ký Viễn mấy lần muốn từ tư thế quỳ chuyển sang tư thế hít đất một lần so với một lần càng khó khăn hơn. Càng về sau, dùng một tay chống cũng không nổi, từ từ biến thành sử dụng hai chùi thỏ, giống như mỗi khớp xương đều không còn sức để làm bất cứ cái gì.
Cùi chỏ làm sao chống đỡ nổi sức nặng của toàn bộ cơ thể, trán đập mạnh xuống mặt sàn, hai chân run lên. Trong lòng Quý Hàng nảy sinh mấy phần nghi ngờ, lui về phía sau một bước, hơi nghiêng đầu, mới thấy bên dưới thân người co rút kia, tay đứa em đang bấu chặt trên bụng, trong lòng lộp bộp, đôi mày nhíu chặt
Cánh tay đang bấu chặt bụng bị một lực mạnh kéo ra, khi nhìn rõ gương mặt tái nhợt của đứa em, Quý Hàng bất chợt cảm giác như động mạch chủ của mình bị kiềm cầm máu kẹp chặt, toàn thân chết lặng.
Quý Hàng ném đi roi mây, hai tay nâng lấy An Ký Viễn, cả thân người nó mềm nhũn bám chặt người anh, anh đành phải tránh đi chỗ đau, để mặc nó vùi đầu vào trong lòng mình, cảm nhận cả thân thể lạnh băng, đưa tay chạm vào gương mặt ướt đẫm mồ hôi mới càng thấy rõ gương mặt trắng như trang giấy kia.
Trong lòng Quý Hàng bất chợt nhói đau.
An Ký Viễn theo bản năng cắn môi quay đầu, lúng túng nghĩ muốn che giấu mấy vết cắn trầy da nhưng lại bị anh đỡ lấy cằm, tròng mắt đen láy sâu thẩm phát ra mấy tia u ám làm lòng người hoảng sợ, theo bản năng lại cứng cổ nghiêng đầu, cả người co rút lại.
“Đừng động, anh nhìn một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất