Ăn Dưa Hóng Drama Trong Thế Giới Toàn Là Nhân Vật Chính
Chương 7:
Trong nháy mắt, ký túc xá vừa nãy vẫn còn đông đúc bỗng chốc chỉ còn lại mỗi mình Dịch Tri và A Ngôn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trước đó A Ngôn có xem trên mạng, đầu học kỳ, mấy đứa bạn cùng phòng xa lạ thường khá thân thiết, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố. Nhưng có vẻ trong ký túc xá cô ở thì mọi người hình như đều khá độc lập.
A Ngôn nhìn tin nhắn của trúc mã Chúc Giác, anh là tân sinh viên khoa y, ký túc xá ở Đông Viên khu Bắc, trưa nay bạn cùng phòng sẽ cùng nhau ăn cơm giao lưu tình cảm.
Không cần để ý đến trúc mã, vốn dĩ cô cũng không đói lắm, hơn nữa vội vàng lên chuyến bay sớm rồi lại từ sân bay vất vả đi đăng ký nhập học, cả người A Ngôn đều thấy mệt, trèo luôn lên giường định ngủ bù, kéo rèm giường nằm xuống chìm vào giấc ngủ trong nháy mắt.
Ký túc xá rất yên tĩnh, Dịch Tri dùng điện thoại tìm kiếm kiến thức về “Trồng hoa chăm sóc hoa”, xem liên tiếp mấy bài về hướng dẫn chăm sóc, không nhịn được chép miệng “Phiền phức.”
Cái danh sách dài dằng dặc phải lưu ý khiến cô ấy đau cả đầu, hóa ra ở thế giới không có linh khí này mà trồng hoa lá cây cỏ lại là chuyện phiền phức đến vậy.
Thành thực mà nói, kiếp trước ở thời mạt thế trước khi thức tỉnh dị năng hệ Mộc, cô ấy cũng chưa từng trồng hoa, cho dù chỉ là một chậu sen đá nhỏ.
Ở thời mạt thế, từ động vật đến thực vật, thậm chí con người đều phát sinh biến dị, chỉ cần cho hạt giống một chút linh khí hệ tương ứng là đã đủ chất dinh dưỡng.
Nhìn hai chậu hoa vô danh sắp chết kia, Dịch Tri xoa cằm, ba người bạn cùng phòng không có ở đây, một người thì đang ngủ, đúng là thời cơ tốt.
Cô ấy nhẹ nhàng đi đến gần giường số sáu, ngón trỏ đụng vào một chậu hoa lá héo úa ố vàng trong đó, phóng ra một luồng linh lực hệ Mộc yếu ớt.
“Thế này chắc được rồi, chỉ cần cứu sống là được, tốt quá hóa dở.” Dịch Tri nhẹ nhàng lẩm bẩm trong miệng, cô ấy là người có dị năng hệ Mộc, chỉ sợ cho nhiều linh lực quá sẽ khiến những bông hoa trước mặt biến dị theo chiều hướng nào đó, mặc dù nồng độ linh khí của thế giới này rất thấp nhưng đề phòng vẫn hơn.
Dịch Tri chĩa tay vào một trong những chậu hoa để làm thí nghiệm, mặc dù chỉ là một chút linh lực nhưng trong nháy mắt, chậu hoa sắp chết kia như được hồi sinh, những chiếc lá héo rũ, ngả vàng dựng đứng lên, lá vàng dần chuyển sang xanh, thậm chí còn đâm chồi nảy lộc.
“Quá nhiều rồi” Dịch Tri khẽ lẩm bẩm, nhưng rõ ràng là linh lực hệ Mộc đã đưa vào không thể rút lại được, cô ấy nhìn chậu hoa này đâm chồi nảy lộc, cứ như được thúc đẩy vậy, trong vòng vài giây ngắn ngủi đã nở rộ, gần như tràn đầy chậu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trước đó A Ngôn có xem trên mạng, đầu học kỳ, mấy đứa bạn cùng phòng xa lạ thường khá thân thiết, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố. Nhưng có vẻ trong ký túc xá cô ở thì mọi người hình như đều khá độc lập.
A Ngôn nhìn tin nhắn của trúc mã Chúc Giác, anh là tân sinh viên khoa y, ký túc xá ở Đông Viên khu Bắc, trưa nay bạn cùng phòng sẽ cùng nhau ăn cơm giao lưu tình cảm.
Không cần để ý đến trúc mã, vốn dĩ cô cũng không đói lắm, hơn nữa vội vàng lên chuyến bay sớm rồi lại từ sân bay vất vả đi đăng ký nhập học, cả người A Ngôn đều thấy mệt, trèo luôn lên giường định ngủ bù, kéo rèm giường nằm xuống chìm vào giấc ngủ trong nháy mắt.
Ký túc xá rất yên tĩnh, Dịch Tri dùng điện thoại tìm kiếm kiến thức về “Trồng hoa chăm sóc hoa”, xem liên tiếp mấy bài về hướng dẫn chăm sóc, không nhịn được chép miệng “Phiền phức.”
Cái danh sách dài dằng dặc phải lưu ý khiến cô ấy đau cả đầu, hóa ra ở thế giới không có linh khí này mà trồng hoa lá cây cỏ lại là chuyện phiền phức đến vậy.
Thành thực mà nói, kiếp trước ở thời mạt thế trước khi thức tỉnh dị năng hệ Mộc, cô ấy cũng chưa từng trồng hoa, cho dù chỉ là một chậu sen đá nhỏ.
Ở thời mạt thế, từ động vật đến thực vật, thậm chí con người đều phát sinh biến dị, chỉ cần cho hạt giống một chút linh khí hệ tương ứng là đã đủ chất dinh dưỡng.
Nhìn hai chậu hoa vô danh sắp chết kia, Dịch Tri xoa cằm, ba người bạn cùng phòng không có ở đây, một người thì đang ngủ, đúng là thời cơ tốt.
Cô ấy nhẹ nhàng đi đến gần giường số sáu, ngón trỏ đụng vào một chậu hoa lá héo úa ố vàng trong đó, phóng ra một luồng linh lực hệ Mộc yếu ớt.
“Thế này chắc được rồi, chỉ cần cứu sống là được, tốt quá hóa dở.” Dịch Tri nhẹ nhàng lẩm bẩm trong miệng, cô ấy là người có dị năng hệ Mộc, chỉ sợ cho nhiều linh lực quá sẽ khiến những bông hoa trước mặt biến dị theo chiều hướng nào đó, mặc dù nồng độ linh khí của thế giới này rất thấp nhưng đề phòng vẫn hơn.
Dịch Tri chĩa tay vào một trong những chậu hoa để làm thí nghiệm, mặc dù chỉ là một chút linh lực nhưng trong nháy mắt, chậu hoa sắp chết kia như được hồi sinh, những chiếc lá héo rũ, ngả vàng dựng đứng lên, lá vàng dần chuyển sang xanh, thậm chí còn đâm chồi nảy lộc.
“Quá nhiều rồi” Dịch Tri khẽ lẩm bẩm, nhưng rõ ràng là linh lực hệ Mộc đã đưa vào không thể rút lại được, cô ấy nhìn chậu hoa này đâm chồi nảy lộc, cứ như được thúc đẩy vậy, trong vòng vài giây ngắn ngủi đã nở rộ, gần như tràn đầy chậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất