Chương 10: Ra tay cứu người gặp nạn
“Dừng lại” hai người từ trên lầu mới bước xuống liền thấy được cảnh này.
Giọng Lý Hạo vang lên khiến cho đám người dừng tay lại, sau đó nhìn quay đầu nhìn lên phía trên nơi phát ra âm thanh.
“Điện hạ ngài nghĩ xem có nên giúp hắn không Lý Hạo quay sang nhìn Viễn Ninh nói thầm
"Nhìn bộ dạng hắn chắc cũng không phải là người ở kinh thành. Nhìn hắn như vậy ta nghĩ
chắc không chịu nổi quá vài cú đấm” Viễn Ninh đứng từ trên nhìn xuống nói
“Nhìn bọn họ ra tay mạnh như vậy đoán không chừng lát nữa hắn cũng không còn mạng” Lý Hạo thêm vào
“Nên xuống coi náo nhiệt một chút, tiện thể giúp được gì thì giúp” Viễn Ninh bước từ từ xuống cầu thang
“Vị tiểu nhị ca ca đây là có chuyện gì sao lại đánh người ngay trong quán vậy” Lý Hạo lại gần, một tay để trước bụng, tay kia vòng qua sau lưng ưỡn ngực nói ra vẻ bộ dạng con
cái nhà thế.
Tên tiểu nhị thấy vậy liền quay người lại nói “Công tử không biết đâu. Hắn đã ăn ở chỗ ta hơn nữa còn định quỵt tiền. Biết trước bộ dạng hắn như vậy ta sớm đã đuổi hắn ngay
khi hắn mới bước vào quán rồi” hắn hằn học nói liền trong một hơi.
tên thư sinh nghe vậy liền lên tiếng “Ta không có ăn quỵt, đợi huynh đệ của ta trở lại ta sẽ
trả tiền cho các người”
“Nói thật cho ngươi biết có lẽ huynh đệ của ngươi đã cầm tiền sau bỏ trốn sau đó bỏ ngươi lại nơi dây rồi, đừng có mà cố chấp nữa.” tiểu nhị quay sang nhìn mặt tên thư sinh
nói
“Không thể nào” tên thư sinh như sụp đổ ngồi bệt xuống chiếc ghế
“Ta không cần biết nếu không có tiền trả vậy thì các ngươi tiếp tục đánh cho ta” tên tiểu nhị
ra lệnh cho vài người ban nãy
“Vị tiểu nhị này, tiền của vị thư sinh này hết bao nhiêu” đứng nghe câu chuyện từ nãy đến giờ cuối cùng Viễn Ninh cũng lên tiếng.
“Tổng cộng hết 20 lượng”
Nghe tiểu nhị nói vậy Viễn Ninh lấy từ trong túi mình ra một thỏi bạc trị giá 20 lượng đưa
cho hắn “Vậy tiền của vị thư sinh đó cứ để ta trả cho, các vị không cần đánh hắn ta nữa”
Tiểu nhị nhận lấy thỏi bạc từ tay Viễn Ninh sau đó cũng quay trở lại trong quầy, bên ngoài lúc này chỉ còn lại Viễn Ninh, Lý Hạo cùng tên thư sinh gầy ốm yếu
Sau một lúc ngờ nghệch tên thư sinh đó cũng đứng dậy khỏi chiếc ghế, quỳ hai đầu gối mình xuống chắp tay hình quyền “Đa ta hai vị công tử đã ra tay giúp đỡ”
“Ngươi chỉ cần đa tạ người này là được rồi” nói rồi chỉ qua Viễn Ninh “Còn ta chỉ đứng ở một bên coi kịch” Lý Hạo nhún vai
“Được rồi đừng quỳ nữa mau đứng nên đi” Viễn Ninh đưa chiếc quạt giấy cầm trên tay đưa tới trước tay tên thư sinh sau đó nâng lên
“Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị công tử Bằng mỗ sẽ không bao giờ quên ân hai vị” nói rồi ý cúi đầu
“Phải rồi, Bằng huynh chắc không phải là người Tô Châu” nhìn người Lý Hạo cũng có thể đoán được hắn không phải người ở đây, nhìn bộ dạng hắn giống đi thi cử hơn.
“Bằng mỗ là người ở Bắc Thành tới đây để tham gia khoa thi do triều đình tổ chức. Ta còn đi với một vị bằng hữu nữa, sáng nay mới tới Tô Châu bọn ta vào đây để ăn chút đồ
nhưng không ngờ được lại gặp phải chuyện như hai vị thấy đấy” Bằng Chỉ nói
“Thì ra là vậy” Lý Hạo gật gù nói
“Thật để chocác vị chê cười rồi. Giờ ta trong người một xu cũng không có, lần này đến đây cũng coi như có duyên không phận, chắc ta phải quay trở về lại Bắc Thành” Bằng Chỉ vừa
nói vừa cười khổ “Đúng rồi, ta vẫn chưa biết cao danh quý tánh của hai vị”
Nghe đến quý danh Viễn Ninh và Lý Hạo ngập ngừng quay sang nhìn nhau
Sợ hai người hiểu lầm ý mình Bằng Chỉ vội giải thích “Ta chỉ là muốn biết quý danh của ân nhân mình, nợ ân hai vị Bằng mỗ thật không có gì đền đáp, nhưng đợi sau khi ta quay trở về Bắc Thành sẽ cố gắng kiếm tiền sau đó trả lại cho hai vị. Mong hai vị đừng
hiểu lầm ý của Bằng mỗ” Bằng Chỉ lúng túng giải thích
“Bọn ta chỉ là thấy người gặp nạn nên ra tay cứu giúp, Bằng huynh đừng để bụng” Lý Hạo cười đáp lại “Hơn nữa số tiền đó huynh cũng không cần phải trả lại. Còn về phần quý
danh, ta họ Lý còn huynh ấy” Lý Hạo chỉ vào Viễn Ninh
“Ta họ Ân” Viễn Ninh nhanh nhẹn nói
“Thì ra là Lý huynh và Ân huynh” Bằng chỉ cười chắp tay nói
“Phải rồi chẳng nhẽ Bằng huynh, huynh có ý định gì cho sau này chưa” Lý Hạo hỏi
“Trước mắt có lẽ ta phải quay lại Bắc Thành” Bằng Chỉ khuôn mặt mệt mỏi nói
“Vậy đi có một gia trang ở gần đây, cũng đang thiếu một quản gia. Nếu Bằng huynh không ngại có thể làm quản gia cho ta, huynh vừa có thể ở lại đây để chờ ngày thi đình diễn
ra, hơn nữa ta cũng sẽ chi trả tiền công cho huynh” Lý Hạo nói
“Thật vậy sao” nghe nói mình có thể ở lại Tô Châu Bằng Chỉ vui mừng khôn siết “Đa tạ Lý
huynh, thực ra huynh cho ta ở lại là quá tốt rồi còn về tiền công ta không dám nhận” hắn đưa tay lên lắc
“Nếu không thuê huynh đến làm quản gia, ta cũng cần tìm một người khác cũng phải trả công cho họ, nên huynh cũng không cần từ chối” Lý Hạo nói
“Đúng vậy, huynh cứ nhận lấy tiền của hắn đi, đằng nào hắn cũng không thiếu gì tiền” Viễn
Ninh một bên nói
“Nếu đã như vậy thì Bằng Chỉ chỉ biết dốc hết sức lực mà làm việc cho Lý huynh” Bằng Chỉ khúm núm nói
“Nhưng yêu cầu của ta đặt ra cho huynh là nhất định phải thi đỗ trong kì thi này, huynh có làm được không” Lý Hạo nghiêm túc lại nói. Nhìn Bằng Chỉ trước mặt đây Lý Hạo không
thể nào đoán được hắn có thực lực hay không nhưng sau này về hắn sẽ thử tài tên
Bằng Chỉ này xem sao, nếu thực là người có tài ắt sẽ có lợi sau này.
“Chuyện này..Bằng mỗ ngu muội nhất định sẽ dốc hết sức mình” Bằng Chỉ không chắc bản thân mình có thể cạnh tranh nổi với các nhân tài ở thành Tô Châu hay các nơi khác hay không nhưng hắn cũng sẽ dốc hết lực coi như là lấy công danh để báo đáp lại ân tình của
ân nhân vậy
“Đây là gia trang của ta, huynh cứ đi theo những gì ta ghi trên tờ giấy này, sau đó đến đấy nói với vài hạ nhân, huynh cứ đi trước ta sẽ rất mau đến sau thôi”
Nói xong BằngChỉ tách ra đi theo hướng mà Lý Hạo đã chỉ dẫn
Còn Lý Hạo và Viễn Ninh quay trở lại hoàng cung
“Ngươi định thu thập hắn” Viễn Ninh quay sang hỏi Lý Hạo
“Còn để xem hắn có tài hay không, nếu có tài sau này ắt sẽ dung tới” Lý Hạo đáp lại
“Được rồi, quay về gia trang riêng của ngươi đi, không chừng người ta đã đợi ở đó rồi”
“Xuỳ, đi thì đi. Điện bảo trọng” Viễn Ninh chưa kịp nói lại đã thấy Lý Hạo sử dụng khinh công
chạy đi mất hút chẳng còn thấy bóng người.
Hết Chương
Nay không cho Ngọc Lam lên sóng. Mn hãy chờ sự xuất hiện của Ngọc Lam ở chương sau nhe.
Giọng Lý Hạo vang lên khiến cho đám người dừng tay lại, sau đó nhìn quay đầu nhìn lên phía trên nơi phát ra âm thanh.
“Điện hạ ngài nghĩ xem có nên giúp hắn không Lý Hạo quay sang nhìn Viễn Ninh nói thầm
"Nhìn bộ dạng hắn chắc cũng không phải là người ở kinh thành. Nhìn hắn như vậy ta nghĩ
chắc không chịu nổi quá vài cú đấm” Viễn Ninh đứng từ trên nhìn xuống nói
“Nhìn bọn họ ra tay mạnh như vậy đoán không chừng lát nữa hắn cũng không còn mạng” Lý Hạo thêm vào
“Nên xuống coi náo nhiệt một chút, tiện thể giúp được gì thì giúp” Viễn Ninh bước từ từ xuống cầu thang
“Vị tiểu nhị ca ca đây là có chuyện gì sao lại đánh người ngay trong quán vậy” Lý Hạo lại gần, một tay để trước bụng, tay kia vòng qua sau lưng ưỡn ngực nói ra vẻ bộ dạng con
cái nhà thế.
Tên tiểu nhị thấy vậy liền quay người lại nói “Công tử không biết đâu. Hắn đã ăn ở chỗ ta hơn nữa còn định quỵt tiền. Biết trước bộ dạng hắn như vậy ta sớm đã đuổi hắn ngay
khi hắn mới bước vào quán rồi” hắn hằn học nói liền trong một hơi.
tên thư sinh nghe vậy liền lên tiếng “Ta không có ăn quỵt, đợi huynh đệ của ta trở lại ta sẽ
trả tiền cho các người”
“Nói thật cho ngươi biết có lẽ huynh đệ của ngươi đã cầm tiền sau bỏ trốn sau đó bỏ ngươi lại nơi dây rồi, đừng có mà cố chấp nữa.” tiểu nhị quay sang nhìn mặt tên thư sinh
nói
“Không thể nào” tên thư sinh như sụp đổ ngồi bệt xuống chiếc ghế
“Ta không cần biết nếu không có tiền trả vậy thì các ngươi tiếp tục đánh cho ta” tên tiểu nhị
ra lệnh cho vài người ban nãy
“Vị tiểu nhị này, tiền của vị thư sinh này hết bao nhiêu” đứng nghe câu chuyện từ nãy đến giờ cuối cùng Viễn Ninh cũng lên tiếng.
“Tổng cộng hết 20 lượng”
Nghe tiểu nhị nói vậy Viễn Ninh lấy từ trong túi mình ra một thỏi bạc trị giá 20 lượng đưa
cho hắn “Vậy tiền của vị thư sinh đó cứ để ta trả cho, các vị không cần đánh hắn ta nữa”
Tiểu nhị nhận lấy thỏi bạc từ tay Viễn Ninh sau đó cũng quay trở lại trong quầy, bên ngoài lúc này chỉ còn lại Viễn Ninh, Lý Hạo cùng tên thư sinh gầy ốm yếu
Sau một lúc ngờ nghệch tên thư sinh đó cũng đứng dậy khỏi chiếc ghế, quỳ hai đầu gối mình xuống chắp tay hình quyền “Đa ta hai vị công tử đã ra tay giúp đỡ”
“Ngươi chỉ cần đa tạ người này là được rồi” nói rồi chỉ qua Viễn Ninh “Còn ta chỉ đứng ở một bên coi kịch” Lý Hạo nhún vai
“Được rồi đừng quỳ nữa mau đứng nên đi” Viễn Ninh đưa chiếc quạt giấy cầm trên tay đưa tới trước tay tên thư sinh sau đó nâng lên
“Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị công tử Bằng mỗ sẽ không bao giờ quên ân hai vị” nói rồi ý cúi đầu
“Phải rồi, Bằng huynh chắc không phải là người Tô Châu” nhìn người Lý Hạo cũng có thể đoán được hắn không phải người ở đây, nhìn bộ dạng hắn giống đi thi cử hơn.
“Bằng mỗ là người ở Bắc Thành tới đây để tham gia khoa thi do triều đình tổ chức. Ta còn đi với một vị bằng hữu nữa, sáng nay mới tới Tô Châu bọn ta vào đây để ăn chút đồ
nhưng không ngờ được lại gặp phải chuyện như hai vị thấy đấy” Bằng Chỉ nói
“Thì ra là vậy” Lý Hạo gật gù nói
“Thật để chocác vị chê cười rồi. Giờ ta trong người một xu cũng không có, lần này đến đây cũng coi như có duyên không phận, chắc ta phải quay trở về lại Bắc Thành” Bằng Chỉ vừa
nói vừa cười khổ “Đúng rồi, ta vẫn chưa biết cao danh quý tánh của hai vị”
Nghe đến quý danh Viễn Ninh và Lý Hạo ngập ngừng quay sang nhìn nhau
Sợ hai người hiểu lầm ý mình Bằng Chỉ vội giải thích “Ta chỉ là muốn biết quý danh của ân nhân mình, nợ ân hai vị Bằng mỗ thật không có gì đền đáp, nhưng đợi sau khi ta quay trở về Bắc Thành sẽ cố gắng kiếm tiền sau đó trả lại cho hai vị. Mong hai vị đừng
hiểu lầm ý của Bằng mỗ” Bằng Chỉ lúng túng giải thích
“Bọn ta chỉ là thấy người gặp nạn nên ra tay cứu giúp, Bằng huynh đừng để bụng” Lý Hạo cười đáp lại “Hơn nữa số tiền đó huynh cũng không cần phải trả lại. Còn về phần quý
danh, ta họ Lý còn huynh ấy” Lý Hạo chỉ vào Viễn Ninh
“Ta họ Ân” Viễn Ninh nhanh nhẹn nói
“Thì ra là Lý huynh và Ân huynh” Bằng chỉ cười chắp tay nói
“Phải rồi chẳng nhẽ Bằng huynh, huynh có ý định gì cho sau này chưa” Lý Hạo hỏi
“Trước mắt có lẽ ta phải quay lại Bắc Thành” Bằng Chỉ khuôn mặt mệt mỏi nói
“Vậy đi có một gia trang ở gần đây, cũng đang thiếu một quản gia. Nếu Bằng huynh không ngại có thể làm quản gia cho ta, huynh vừa có thể ở lại đây để chờ ngày thi đình diễn
ra, hơn nữa ta cũng sẽ chi trả tiền công cho huynh” Lý Hạo nói
“Thật vậy sao” nghe nói mình có thể ở lại Tô Châu Bằng Chỉ vui mừng khôn siết “Đa tạ Lý
huynh, thực ra huynh cho ta ở lại là quá tốt rồi còn về tiền công ta không dám nhận” hắn đưa tay lên lắc
“Nếu không thuê huynh đến làm quản gia, ta cũng cần tìm một người khác cũng phải trả công cho họ, nên huynh cũng không cần từ chối” Lý Hạo nói
“Đúng vậy, huynh cứ nhận lấy tiền của hắn đi, đằng nào hắn cũng không thiếu gì tiền” Viễn
Ninh một bên nói
“Nếu đã như vậy thì Bằng Chỉ chỉ biết dốc hết sức lực mà làm việc cho Lý huynh” Bằng Chỉ khúm núm nói
“Nhưng yêu cầu của ta đặt ra cho huynh là nhất định phải thi đỗ trong kì thi này, huynh có làm được không” Lý Hạo nghiêm túc lại nói. Nhìn Bằng Chỉ trước mặt đây Lý Hạo không
thể nào đoán được hắn có thực lực hay không nhưng sau này về hắn sẽ thử tài tên
Bằng Chỉ này xem sao, nếu thực là người có tài ắt sẽ có lợi sau này.
“Chuyện này..Bằng mỗ ngu muội nhất định sẽ dốc hết sức mình” Bằng Chỉ không chắc bản thân mình có thể cạnh tranh nổi với các nhân tài ở thành Tô Châu hay các nơi khác hay không nhưng hắn cũng sẽ dốc hết lực coi như là lấy công danh để báo đáp lại ân tình của
ân nhân vậy
“Đây là gia trang của ta, huynh cứ đi theo những gì ta ghi trên tờ giấy này, sau đó đến đấy nói với vài hạ nhân, huynh cứ đi trước ta sẽ rất mau đến sau thôi”
Nói xong BằngChỉ tách ra đi theo hướng mà Lý Hạo đã chỉ dẫn
Còn Lý Hạo và Viễn Ninh quay trở lại hoàng cung
“Ngươi định thu thập hắn” Viễn Ninh quay sang hỏi Lý Hạo
“Còn để xem hắn có tài hay không, nếu có tài sau này ắt sẽ dung tới” Lý Hạo đáp lại
“Được rồi, quay về gia trang riêng của ngươi đi, không chừng người ta đã đợi ở đó rồi”
“Xuỳ, đi thì đi. Điện bảo trọng” Viễn Ninh chưa kịp nói lại đã thấy Lý Hạo sử dụng khinh công
chạy đi mất hút chẳng còn thấy bóng người.
Hết Chương
Nay không cho Ngọc Lam lên sóng. Mn hãy chờ sự xuất hiện của Ngọc Lam ở chương sau nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất