Chương 2
Thiệu An trở về biệt thự nhà họ Thiệu, Thiệu lão gia tử tuổi đã ngoài bảy mươi nằm trong phòng tầng trên, trên người cắm đầy các loại ống truyền, sắp sửa héo mòn cạn kiệt.
Sau khi cho người giúp việc và bác sĩ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai cha con bọn họ. Thiệu An đứng bên giường bệnh, không ngồi xuống, gọi một tiếng: "Ba."
Âm sắc của hắn vẫn nề nếp như cũ, giống như khi làm việc, không chứa một chút cảm tình nào.
Thiệu Lộc Thành nhọc nhằn nâng cánh tay lên, ra hiệu cho Thiệu An nắm lấy. Thiệu An nghe theo, hắn không dùng sức, nhưng Thiệu Lộc Thành lúc này lại không biết lấy đâu ra sức mạnh, nắm chặt đến phát đau.
Nhưng hắn không buông ra, trên mặt cũng không một gợn sóng.
Sau đó Thiệu Lộc Thành buông tay, tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, ngón tay run rẩy, "Con trai, con đến rồi."
"Phải." Thiệu An mở tập tài liệu, "Ngài để Lâm Trăn soạn thảo, vậy ngài thử nhìn xem có vấn đề gì không?"
Thiệu Lộc Thành cười, lồng ngực phập phồng, mỗi chữ nói ra đều vất vả ngắt quãng, "Con đây là, hàn huyên, cũng không chịu hàn huyên?"
Thiệu An buông mi không trả lời, nhưng hàm ý trong đó vẫn rất rõ.
Giữa chúng ta không có tình cảm gì đáng nói, hiển nhiên cũng không có lời hàn huyên gì thốt được thành lời.
Thiệu Lộc Thành ngoắc ngoắc tay, tỏ ý Thiệu An mang cây bút đầu giường đến, đầu bút chạm lên trang giấy trắng thì ngừng, sau đó vạch một đường, ký tên mình lên đó.
Thiệu An đóng văn bản lại, "Vậy việc tiếp theo tôi sẽ giao cho luật sư xử lý. Chúc ngài sớm khỏi bệnh."
Hắn cúi người từ biệt, xoay người muốn rời đi, Thiệu Lộc Thành ở sau lưng hắn đau khổ vô cùng hô lớn, "Thiệu An!"
Thiệu An dừng bước, trở lại đầu giường, cứ giữ nguyên như vậy, hắn thấy tròng mắt Thiệu Lộc Thành phủ đầy tia máu, các chỉ số trên máy đo nhịp tim cũng nhảy loạn.
"Thiệu An này, người cũng sắp chết rồi, con nghe ta nói mấy câu được không?"
"Chữ ta đã ký, cái nhà này ngoài con ra, không ai có thể phản đối. Chỉ xin con một chuyện."
Ông ta không nói thẳng, mà chờ Thiệu An đáp ứng trước, "Ta cũng đã bảy tám chục tuổi, lại là cha con, mở miệng xin con, con cũng không thể không nể mặt."
"Vậy ngài nói đi."
"Ta nói, con và anh con, đều là con ta. Để cho anh con một con đường sống." Khóe mắt Thiệu Lộc Thành nhỏ nước mắt, "Bản tính Hựu Câu không xấu, là tại ta chiều hư nó."
Thiệu An lại cảm thấy nhức đầu, hắn nhớ tới Thiệu Hựu Câu, nếu nói đến người thừa kế, trên đầu hắn còn có một người anh. Người không biết chuyện nếu chỉ nghe tên, cũng khẳng định Thiệu Hựu Câu mới là con nhà giàu chính thống.
Mà sự thật cũng đúng như vậy. Gien của mẹ hắn quá mạnh, trừ chung dòng máu ra thì hắn không giống người nhà họ Thiệu chút nào, ai nấy đều nhìn ra được mình không phải là con ruột của Thiệu phu nhân.
"Hựu Câu không hiểu chuyện, mới có thể tìm đồng phạm bên bán đảo tới bắt cóc con. Nếu ta biết chuyện, ta chắc chắc sẽ không, để cho nó làm như vậy." Thiệu Lộc Thành cầu khẩn, níu lấy ống tay áo Thiệu An, "Dù sao nó cũng là anh con, dù không ai cứu con ra, chắc chắc nó cũng sẽ cứu, sẽ không thật sự làm hại con."
Trong nháy mắt Thiệu An nhớ ra đầu đuôi vụ việc hai ngày trước, sau khi tấm vải bịt mắt bị tháo xuống hắn nhìn thấy Thiệu Hựu Câu, tiếp đó là một cú đánh, tỉnh lại lần nữa đã nằm trong bệnh viện.
Chuyện bắt cóc hắn, là do anh trai tốt của hắn bày mưu.
Thiệu An hỏi, "Anh ta đang ở đâu?"
Thiệu Lộc Thành không nói.
"Nếu anh ta chạy đến bán đảo, chắc chắn tôi sẽ tìm được, đến lúc đó cũng không đoái hoài cái gì gọi là tình anh em nữa." Lần này Thiệu An thật sự phải rời đi, "Bảo anh ta cút sang châu Âu, đời này đừng trở lại. Chút vốn liếng ngài để lại cho anh ta, đủ cho anh ta phung phí mấy đời."
Sau khi ra cửa Thiệu An nghe được tiếng còi báo động từ máy theo dõi bệnh nhân, hắn đứng một bên nhìn bác sĩ y tá hớt hải chạy qua, trong mắt không có bất kì dao động nào.
Chủ tịch tập đoàn họ Thiệu bệnh tình trầm trọng, thoát cơn nguy kịch liền rơi vào hôn mê. Cũng may Thiệu Lộc Thành ký hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần vào thời khắc vẫn còn tỉnh táo, kể từ đây, Thiệu An trở thành người điều hành trẻ tuổi nhất nhà họ Thiệu.
Thiệu An bận rộn liên tục suốt một tuần lễ, mỗi ngày chỉ có thể ngủ mấy giờ đồng hồ tại công ty hoặc nghỉ ngơi ngay trên máy bay. Hình như hắn đã nhớ lại toàn bộ, gia đình, cuộc sống và công việc của hắn, tất thảy.
Chỉ có một điều làm Thiệu An cảm thấy kì lạ, đó là hắn biết nói tiếng Pháp.
Khi làm việc với người đại diện chi nhánh nước Pháp, hắn mới phát hiện mình đột nhiên bật ra mấy từ đơn tiếng Pháp, phát âm còn rất chuẩn, người phiên dịch cũng không cần phản ứng gì thêm.
Hắn không có ấn tượng gì về việc mình đã từng học tiếng Pháp.
Mẹ của hắn có nửa dòng máu Ukraine, thế nhưng hắn không hiểu ngôn ngữ nước này dù chỉ một chút, thế mà lại nói được tiếng Pháp.
Mối nghi ngờ này cũng không dằn vặt Thiệu An được bao lâu, dẫu sao thứ hắn nói ngày hôm nay cũng không lưu loát được bằng tiếng mẹ đẻ hay là tiếng Anh. Có lẽ chẳng qua là một thời nổi loạn, hoặc phải chăng từng được tiếp xúc trong một môn tự chọn nào đó.
Nghĩ vậy xong thì quả nhiên cũng có chút ấn tượng, năm thứ hai đại học hắn chọn học thêm môn tiếng Pháp. Hắn đã tốt nghiệp đại học tầm ba bốn năm trước, không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.
Chờ đến khi Thiệu An được rảnh rỗi, cuối cùng hắn cũng không phải ngủ lại công ty nữa. Đúng giờ tan tầm Thiệu An ngồi sau xe, nghe Lâm Trăn ngồi ghế trên nhắc nhở lịch trình.
Tài xế hỏi hắn, "Tiên sinh, xin hỏi bây giờ đi đâu?"
Thiệu An cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đột nhiên ý thức được mình nắm giữ nhiều bất động sản như vậy, một cái móc treo không treo hết đống chìa, thế mà hắn lại không biết đi đâu.
Ngược lại là Lâm Trăn trả lời thay hắn, "Tổng giám đốc Thiệu còn có thể đi đâu cơ chứ, đương nhiên là về nhà ở Tây Lâm rồi."
Thiệu An hơi sửng sốt.
Hắn không chỉ không có chút ấn tượng nào với việc có nhà ở Tây Lâm, mà còn cảm thấy kinh ngạc trước câu nói của Lâm Trăn hơn nữa.
Cái gì gọi là về nhà?
Nực cười, cho tới giờ hắn chưa từng có cảm giác thuộc về cái nơi có Lâm lão gia đang hôn mê bất tỉnh, hắn nào có nhà gì.
Lâm Trăn ngoái đầu, "Sếp Thiệu, em gọi báo với anh Diệc Tâm* một tiếng, chắc là anh ấy đã làm cơm rồi."
Thiệu An ừ một tiếng, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn cố nhớ lại xem người phụ nữ có tên "Dịch Hân Ca*" là ai, nhưng không thu hoạch được gì.
(*Diệc Tâm ca (亦心哥) Yì xīn gē: ca ở đây là chỉ 'anh trai', công lại tưởng đó là một cái tên đồng âm khác:
Dịch Hân Ca (易欣歌) Yì xīn gē, 'Ca' ở đây là bài ca.
Đồng thời, mọi người hẳn cũng biết, đại từ nhân xưng chỉ 'anh ấy/cô ấy' phát âm giống nhau.)
Hắn cũng không nhớ nổi mình đã từng yêu đương.
Tính ra trước khi nắm quyền thì hắn dầu gì cũng là một tiểu thiếu gia, nhiều năm như vậy không thể nào chưa từng yêu đương cho được, nhưng những cuộc tình đã biến mất khi thanh xuân thoáng tắt, hôm nay nhắc lại, mơ hồ không nhớ rõ khuôn mặt cô nương nhà người ta.
Chẳng biết Dịch Hân Ca kia là ai nữa.
Hắn nhìn lại dáng vẻ tàn nhẫn trong công việc của mình, nhưng đối với chuyện tình cảm và hôn nhân, lại vẫn luôn giữ thái độ bảo thủ.
Cũng thật là châm chọc, cái kẻ không quản được hai lạng thịt thừa dưới háng kia đã trải qua ngàn bụi hoa thời còn trẻ, vị Thiệu phu nhân đối với lão tương kính như tân lại chỉ cấp cho ông ta được một mụn con.
Vẫn còn khát khao con đàn cháu đống, nhưng cái bụng Thiệu phu nhân lại chẳng chịu thua kém khư khư khước từ mong mỏi của lão, mà bà là người được môn đăng hộ đối rước về, không thể trở mặt chỉ vì không sinh được thêm đứa nữa. Từ đây Thiệu Lộc Thành có ngay cái cớ để vin vào mà đi tìm thêm mấy bận nhân tình, bốn mươi mấy tuổi còn học đòi giới trẻ thăm thú Ukraine, trời xui đất khiến làm cho một cô gái con lai không biết tiếng Trung mang bầu.
Đương nhiên Thiệu Lộc Thành không dùng thân phận thật sự, cho người phụ nữ kia một khoản tiền, sau đó đem con trở lại. Có lẽ cả đời người phụ nữ kia cũng chẳng biết được rằng, đứa trẻ của mình lại là nhị công tử nhà họ Thiệu.
Mặc dù chỉ là con riêng.
Thiệu An hỏi Lâm Trăn: "Cô ấy vẫn luôn ở đấy à?"
"Không ở đấy thì còn ở đâu chứ." Lâm Trăn làm bộ giật mình tặc lưỡi, "Anh ấy ở đó cũng gần năm năm rồi."
Thiệu An bắt đầu ý thức được có gì đó không đúng lắm.
Hắn quả thực đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, nhưng lại quên mất một người hắn nuôi tận năm năm.
Vậy người này là ai, là bạn giường? Hay là quan hệ bao nuôi? Lấy thân phận của hắn, tạp chí buôn dưa hẳn sẽ viết hắn bí mật hò hẹn với người đẹp trong đêm, tạp chí tuổi teen viết trời lạnh rồi hắn sắp cho họ Vương phá sản, dù thế nào cũng phải viết bên người hắn không thiếu nào oanh nào yến. Mà hắn tự nhận hắn giữ mình rất tốt, hẳn sẽ không giữ lại một người không danh không phận bên cạnh những năm năm.
Hắn muốn tìm chút thông tin liên quan tới người này trong điện thoại, nhưng di động cũ của hắn đã sớm không cánh mà bay trong vụ bắt cóc vừa rồi, chiếc hắn dùng một tuần nay là đồ mới mua sau đó.
Mà một tuần vừa qua, cũng không có người nào tên là Dịch Hân Ca liên lạc với hắn.
Chuyện hắn bị bắt cóc ồn ào lớn vậy, chỉ cần là người có chút quan hệ đều sẽ qua thăm hỏi một phen.
Nhưng người hắn nuôi dưỡng năm năm, hơn nữa trong miệng người khác còn dùng kèm cái danh "Nhà hắn", lại chẳng hề xuất hiện.
Mặc dù nghi vấn chất chồng, nhưng Thiệu An cũng bắt đầu phỏng đoán, Dịch Hân Ca là kiểu phụ nữ thế nào.
Yêu cầu của hắn đối với gia cảnh người bầu bạn không hề cao, cũng không quan tâm cái gì gọi là môn đăng hộ đối. Nhưng nhất định phải đẹp, muốn chọn người phương Nam, giọng nói cũng cần đủ êm ái.
Còn muốn nào là dịu dàng hòa nhã, nào là chỉ quan tâm mình hắn, hắn thừa nhận tư tưởng của mình có chút hảo hán, hắn thích một người thì sẽ bưng người ta trong lòng bàn tay, muốn sao hái sao muốn trăng hái trăng, chỉ cần nàng ở nhà ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân nhà họ Thiệu. Thỉnh thoảng có thể ra cửa cùng chị em bạn bè đánh bài chơi mạt chược, trên tay đeo viên kim cương to bằng quả trứng bồ câu, chơi hai ván cờ rồi thì nhàn nhã nghỉ ngơi một chút.
Người mình sắp gặp kia phải chăng chính là người như vậy, bất kể là bạn giường hay bao nuôi, hay có khi tương lai mình thật sự cưới nàng, thì nàng hẳn đều là hình mẫu lý tưởng của mình.
Chung cư Tây Lâm tọa lạc tại một khu vực khá yên tĩnh giữa trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt tấc đất tấc vàng, chỉ trong chốc lát chiếc xe đã lái vào tiểu khu, qua một khúc rẽ, Thiệu An không ngờ đã dừng trước cửa chung cư.
Thiệu An xuống xe, để Lâm Trăn và tài xế rời đi trước. Vào thang máy hắn phản xạ có điều kiện bấm chọn tầng sáu, nhìn con số nhảy lên từng chút, lòng vẫn tràn đầy hỏi chấm.
Hắn là người không thích chung cư, cảm giác không có tính riêng tư, nếu quả thật nuôi tình nhân, nhất định hắn sẽ lựa chọn một căn biệt thự kim ốc tàng kiều.
Cũng may thang máy chung cư Tây Lâm là kiểu thang đơn, một tầng chỉ có một hộ gia đình, hắn còn có thể hiểu hiểu một chút tại sao mình chọn ở nơi này.
Thời điểm ấn mật mã ngón tay hắn phản xạ như lúc ấn thang máy, tựa như bắp thịt tự có trí nhớ riêng. Hắn không tưởng tưởng nổi mà cười nhẹ một tiếng, sau đó đẩy cửa ra.
Huyền quan được phủ dưới tầng sáng trắng nhu hòa, đèn treo phong cách châu Âu, trần nhà cũng mang phong cách tương ứng.
Hắn cởi giày đặt trên tủ, thấy ở đó có năm đôi khác cùng kích cỡ với mình, ngoài ra còn có ba đôi nhỏ hơn một chút.
Thiệu An tin rằng nàng không thấp.
Đi thêm vào trong, Thiệu An đã đến phòng khách.
Phản ứng đầu tiên là quá nhỏ.
Nhà này liếc mắt cái cũng biết chỉ tầm một trăm năm mươi mét vuông, so sánh với những nơi ở khác của hắn, thật sự là thua chị kém em.
Hơn nữa đồ đạc trong nhà cũng đơn giản, lại còn ít, trên bàn trà bày một đĩa hoa quả, quá nửa đều là măng cụt. Trong thùng rác còn thấy bóng dáng một chiếc túi nylon vàng, xem qua hẳn là do vừa mới đến siêu thị.
Phóng tầm mắt ra xa, ở ban công bên ngoài, giờ phút này phảng phất gió nhẹ, thổi khẽ lên chiếc móc phơi quần áo, bên cạnh còn đặt một chậu nước nhỏ, ý chỉ rằng một vài trang phục sẽ được giặt bằng tay.
Thiệu An vốn có chút ý chống đối người nọ, dẫu sao hắn không nhớ nổi điều gì về nàng, nhưng khi chứng kiến hết thảy những thứ này, đột nhiên hắn ngộ ra được tại sao mình có thể ở cùng nàng tận những năm năm.
Nơi này quả thật có hơi thở của thứ gọi là nhà.
Hắn nghe được tiếng đẩy cửa từ phòng bếp, rồi có tiếng bước chân, còn có thanh âm bát đĩa bằng gốm sứ đặt lên bàn.
Thiệu An quay đầu.
Là một người rất trắng.
Khuôn mặt trắng ngần tinh tế, khiến người nhìn không ra tuổi tác, áo được xắn lên một nửa lộ ra cánh tay cũng trắng nốt. Nếu nói màu da Thiệu An thiên trắng là do huyết thống, thì người trước mặt lại giống kiểu lâu ngày không tắm ánh mặt trời, loại trắng đó rất thuần, đến độ phát sáng, giống như ngọc thạch được cố ý mài qua.
Tóc người kia có chút dài, nhưng không đến vai, chỉ hơi qua tai một chút.
Hắn không cần nghe giọng, chỉ cần nhìn cặp mắt kia cũng biết đây nhất định là người phương Nam.
Cặp mắt chìm sâu trong hoài cổ, lúc chớp mắt cứ như ngậm đầy sóng nước.
Bưng trên tay là một đĩa nấm đùi gà xào, hương sắc đủ cả. Tạp dề còn chưa tháo xuống, dọn đĩa thức ăn ra xong bèn buông tay đặt thõng bên tạp dề, dáng đứng thẳng tắp trông rất dễ bảo dễ yêu.
Người nọ cười một tiếng, nói với Thiệu An: "Anh về rồi."
"Ừ." Yết hầu Thiệu An động một cái, "Anh về rồi."
"Còn có cải thìa xào tỏi, anh chờ thêm một chút." Người kia nói rồi lại vào bếp, để lại Thiệu An một mình trong phòng khách.
Thiệu An hít sâu một hơi, có chút chán nản ngồi trên ghế sofa.
Hắn thấy đau.
Đó là một người con trai.
Người đồng giới thứ thiệt.
Này ngược lại không phải nguyên nhân hắn đau, hắn cũng không nói ra được rốt cuộc đau ở nơi nào, chắc cũng không thể là tại tim được. Đau tim là bệnh, cần phải trị.
Này giống như, đau** ở bộ phận nào đó khác.
Thời điểm Thiệu An mới tỉnh được mấy ngày, có lẽ là trí nhớ của hắn hồi phục quá nhanh, khiến cho đầu óc không có cách nào cung cấp quá nhiều tin tức trong cùng một lúc, vì vậy trước hết chỉ đưa ra những phán đoán đơn giản nhất.
Ví dụ như khi Thiệu An còn nằm trong phòng bệnh chưa nhớ ra ai, nhưng hắn vẫn biết rằng bọn họ đều đáng tín nhiệm, hoặc như khi thấy cha mình, chuyện cũ còn chưa được gợi lại, hắn đã biết mình không có bao nhiêu tình cảm với ông ta. Nhỏ nhặt hơn nữa, tỷ như khi hắn ngửi thấy mùi một món ăn nào đó, chẳng cần nếm thử, cũng biết mình không thích ăn.
Giống như khi hắn vừa nghe người kia nói đến cải thìa xào tỏi, đã biết, thứ mình thích ăn nhất chính là cải thìa xào tỏi.
Phản ứng đầu tiên là phản ứng chân thật nhất, khi Thiệu An thấy người kia, phản ứng đầu tiên là đau.
Toàn tâm toàn ý mà đau.
Hắn tuyệt đối sẽ không sinh ra loại tình cảm thấu xương này đối với một người bạn giường, hay là tình nhân bao dưỡng.
Lúc này hắn đưa mắt lia tới quyển sách bên ghế sofa, lớp bìa còn chưa bị bào mòn, nhưng trang giấy bên trong đã ố vàng cũ kỹ, hiển nhiên là được chủ nhân giở đi giở lại nhiều lần.
Thiệu An lấy qua nhìn một chút.
Là từ điển tiếng Pháp.
Hắn mở trang thứ nhất, thấy trên đó có dòng chữ được viết ngay ngắn bằng mực đen_____
Trần Diệc Tâm.
_____________
** 'đau' ở đây vừa có nghĩa là đau nhức, vừa có nghĩa là thương yêu.
Sau khi cho người giúp việc và bác sĩ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai cha con bọn họ. Thiệu An đứng bên giường bệnh, không ngồi xuống, gọi một tiếng: "Ba."
Âm sắc của hắn vẫn nề nếp như cũ, giống như khi làm việc, không chứa một chút cảm tình nào.
Thiệu Lộc Thành nhọc nhằn nâng cánh tay lên, ra hiệu cho Thiệu An nắm lấy. Thiệu An nghe theo, hắn không dùng sức, nhưng Thiệu Lộc Thành lúc này lại không biết lấy đâu ra sức mạnh, nắm chặt đến phát đau.
Nhưng hắn không buông ra, trên mặt cũng không một gợn sóng.
Sau đó Thiệu Lộc Thành buông tay, tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, ngón tay run rẩy, "Con trai, con đến rồi."
"Phải." Thiệu An mở tập tài liệu, "Ngài để Lâm Trăn soạn thảo, vậy ngài thử nhìn xem có vấn đề gì không?"
Thiệu Lộc Thành cười, lồng ngực phập phồng, mỗi chữ nói ra đều vất vả ngắt quãng, "Con đây là, hàn huyên, cũng không chịu hàn huyên?"
Thiệu An buông mi không trả lời, nhưng hàm ý trong đó vẫn rất rõ.
Giữa chúng ta không có tình cảm gì đáng nói, hiển nhiên cũng không có lời hàn huyên gì thốt được thành lời.
Thiệu Lộc Thành ngoắc ngoắc tay, tỏ ý Thiệu An mang cây bút đầu giường đến, đầu bút chạm lên trang giấy trắng thì ngừng, sau đó vạch một đường, ký tên mình lên đó.
Thiệu An đóng văn bản lại, "Vậy việc tiếp theo tôi sẽ giao cho luật sư xử lý. Chúc ngài sớm khỏi bệnh."
Hắn cúi người từ biệt, xoay người muốn rời đi, Thiệu Lộc Thành ở sau lưng hắn đau khổ vô cùng hô lớn, "Thiệu An!"
Thiệu An dừng bước, trở lại đầu giường, cứ giữ nguyên như vậy, hắn thấy tròng mắt Thiệu Lộc Thành phủ đầy tia máu, các chỉ số trên máy đo nhịp tim cũng nhảy loạn.
"Thiệu An này, người cũng sắp chết rồi, con nghe ta nói mấy câu được không?"
"Chữ ta đã ký, cái nhà này ngoài con ra, không ai có thể phản đối. Chỉ xin con một chuyện."
Ông ta không nói thẳng, mà chờ Thiệu An đáp ứng trước, "Ta cũng đã bảy tám chục tuổi, lại là cha con, mở miệng xin con, con cũng không thể không nể mặt."
"Vậy ngài nói đi."
"Ta nói, con và anh con, đều là con ta. Để cho anh con một con đường sống." Khóe mắt Thiệu Lộc Thành nhỏ nước mắt, "Bản tính Hựu Câu không xấu, là tại ta chiều hư nó."
Thiệu An lại cảm thấy nhức đầu, hắn nhớ tới Thiệu Hựu Câu, nếu nói đến người thừa kế, trên đầu hắn còn có một người anh. Người không biết chuyện nếu chỉ nghe tên, cũng khẳng định Thiệu Hựu Câu mới là con nhà giàu chính thống.
Mà sự thật cũng đúng như vậy. Gien của mẹ hắn quá mạnh, trừ chung dòng máu ra thì hắn không giống người nhà họ Thiệu chút nào, ai nấy đều nhìn ra được mình không phải là con ruột của Thiệu phu nhân.
"Hựu Câu không hiểu chuyện, mới có thể tìm đồng phạm bên bán đảo tới bắt cóc con. Nếu ta biết chuyện, ta chắc chắc sẽ không, để cho nó làm như vậy." Thiệu Lộc Thành cầu khẩn, níu lấy ống tay áo Thiệu An, "Dù sao nó cũng là anh con, dù không ai cứu con ra, chắc chắc nó cũng sẽ cứu, sẽ không thật sự làm hại con."
Trong nháy mắt Thiệu An nhớ ra đầu đuôi vụ việc hai ngày trước, sau khi tấm vải bịt mắt bị tháo xuống hắn nhìn thấy Thiệu Hựu Câu, tiếp đó là một cú đánh, tỉnh lại lần nữa đã nằm trong bệnh viện.
Chuyện bắt cóc hắn, là do anh trai tốt của hắn bày mưu.
Thiệu An hỏi, "Anh ta đang ở đâu?"
Thiệu Lộc Thành không nói.
"Nếu anh ta chạy đến bán đảo, chắc chắn tôi sẽ tìm được, đến lúc đó cũng không đoái hoài cái gì gọi là tình anh em nữa." Lần này Thiệu An thật sự phải rời đi, "Bảo anh ta cút sang châu Âu, đời này đừng trở lại. Chút vốn liếng ngài để lại cho anh ta, đủ cho anh ta phung phí mấy đời."
Sau khi ra cửa Thiệu An nghe được tiếng còi báo động từ máy theo dõi bệnh nhân, hắn đứng một bên nhìn bác sĩ y tá hớt hải chạy qua, trong mắt không có bất kì dao động nào.
Chủ tịch tập đoàn họ Thiệu bệnh tình trầm trọng, thoát cơn nguy kịch liền rơi vào hôn mê. Cũng may Thiệu Lộc Thành ký hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần vào thời khắc vẫn còn tỉnh táo, kể từ đây, Thiệu An trở thành người điều hành trẻ tuổi nhất nhà họ Thiệu.
Thiệu An bận rộn liên tục suốt một tuần lễ, mỗi ngày chỉ có thể ngủ mấy giờ đồng hồ tại công ty hoặc nghỉ ngơi ngay trên máy bay. Hình như hắn đã nhớ lại toàn bộ, gia đình, cuộc sống và công việc của hắn, tất thảy.
Chỉ có một điều làm Thiệu An cảm thấy kì lạ, đó là hắn biết nói tiếng Pháp.
Khi làm việc với người đại diện chi nhánh nước Pháp, hắn mới phát hiện mình đột nhiên bật ra mấy từ đơn tiếng Pháp, phát âm còn rất chuẩn, người phiên dịch cũng không cần phản ứng gì thêm.
Hắn không có ấn tượng gì về việc mình đã từng học tiếng Pháp.
Mẹ của hắn có nửa dòng máu Ukraine, thế nhưng hắn không hiểu ngôn ngữ nước này dù chỉ một chút, thế mà lại nói được tiếng Pháp.
Mối nghi ngờ này cũng không dằn vặt Thiệu An được bao lâu, dẫu sao thứ hắn nói ngày hôm nay cũng không lưu loát được bằng tiếng mẹ đẻ hay là tiếng Anh. Có lẽ chẳng qua là một thời nổi loạn, hoặc phải chăng từng được tiếp xúc trong một môn tự chọn nào đó.
Nghĩ vậy xong thì quả nhiên cũng có chút ấn tượng, năm thứ hai đại học hắn chọn học thêm môn tiếng Pháp. Hắn đã tốt nghiệp đại học tầm ba bốn năm trước, không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.
Chờ đến khi Thiệu An được rảnh rỗi, cuối cùng hắn cũng không phải ngủ lại công ty nữa. Đúng giờ tan tầm Thiệu An ngồi sau xe, nghe Lâm Trăn ngồi ghế trên nhắc nhở lịch trình.
Tài xế hỏi hắn, "Tiên sinh, xin hỏi bây giờ đi đâu?"
Thiệu An cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đột nhiên ý thức được mình nắm giữ nhiều bất động sản như vậy, một cái móc treo không treo hết đống chìa, thế mà hắn lại không biết đi đâu.
Ngược lại là Lâm Trăn trả lời thay hắn, "Tổng giám đốc Thiệu còn có thể đi đâu cơ chứ, đương nhiên là về nhà ở Tây Lâm rồi."
Thiệu An hơi sửng sốt.
Hắn không chỉ không có chút ấn tượng nào với việc có nhà ở Tây Lâm, mà còn cảm thấy kinh ngạc trước câu nói của Lâm Trăn hơn nữa.
Cái gì gọi là về nhà?
Nực cười, cho tới giờ hắn chưa từng có cảm giác thuộc về cái nơi có Lâm lão gia đang hôn mê bất tỉnh, hắn nào có nhà gì.
Lâm Trăn ngoái đầu, "Sếp Thiệu, em gọi báo với anh Diệc Tâm* một tiếng, chắc là anh ấy đã làm cơm rồi."
Thiệu An ừ một tiếng, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn cố nhớ lại xem người phụ nữ có tên "Dịch Hân Ca*" là ai, nhưng không thu hoạch được gì.
(*Diệc Tâm ca (亦心哥) Yì xīn gē: ca ở đây là chỉ 'anh trai', công lại tưởng đó là một cái tên đồng âm khác:
Dịch Hân Ca (易欣歌) Yì xīn gē, 'Ca' ở đây là bài ca.
Đồng thời, mọi người hẳn cũng biết, đại từ nhân xưng chỉ 'anh ấy/cô ấy' phát âm giống nhau.)
Hắn cũng không nhớ nổi mình đã từng yêu đương.
Tính ra trước khi nắm quyền thì hắn dầu gì cũng là một tiểu thiếu gia, nhiều năm như vậy không thể nào chưa từng yêu đương cho được, nhưng những cuộc tình đã biến mất khi thanh xuân thoáng tắt, hôm nay nhắc lại, mơ hồ không nhớ rõ khuôn mặt cô nương nhà người ta.
Chẳng biết Dịch Hân Ca kia là ai nữa.
Hắn nhìn lại dáng vẻ tàn nhẫn trong công việc của mình, nhưng đối với chuyện tình cảm và hôn nhân, lại vẫn luôn giữ thái độ bảo thủ.
Cũng thật là châm chọc, cái kẻ không quản được hai lạng thịt thừa dưới háng kia đã trải qua ngàn bụi hoa thời còn trẻ, vị Thiệu phu nhân đối với lão tương kính như tân lại chỉ cấp cho ông ta được một mụn con.
Vẫn còn khát khao con đàn cháu đống, nhưng cái bụng Thiệu phu nhân lại chẳng chịu thua kém khư khư khước từ mong mỏi của lão, mà bà là người được môn đăng hộ đối rước về, không thể trở mặt chỉ vì không sinh được thêm đứa nữa. Từ đây Thiệu Lộc Thành có ngay cái cớ để vin vào mà đi tìm thêm mấy bận nhân tình, bốn mươi mấy tuổi còn học đòi giới trẻ thăm thú Ukraine, trời xui đất khiến làm cho một cô gái con lai không biết tiếng Trung mang bầu.
Đương nhiên Thiệu Lộc Thành không dùng thân phận thật sự, cho người phụ nữ kia một khoản tiền, sau đó đem con trở lại. Có lẽ cả đời người phụ nữ kia cũng chẳng biết được rằng, đứa trẻ của mình lại là nhị công tử nhà họ Thiệu.
Mặc dù chỉ là con riêng.
Thiệu An hỏi Lâm Trăn: "Cô ấy vẫn luôn ở đấy à?"
"Không ở đấy thì còn ở đâu chứ." Lâm Trăn làm bộ giật mình tặc lưỡi, "Anh ấy ở đó cũng gần năm năm rồi."
Thiệu An bắt đầu ý thức được có gì đó không đúng lắm.
Hắn quả thực đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, nhưng lại quên mất một người hắn nuôi tận năm năm.
Vậy người này là ai, là bạn giường? Hay là quan hệ bao nuôi? Lấy thân phận của hắn, tạp chí buôn dưa hẳn sẽ viết hắn bí mật hò hẹn với người đẹp trong đêm, tạp chí tuổi teen viết trời lạnh rồi hắn sắp cho họ Vương phá sản, dù thế nào cũng phải viết bên người hắn không thiếu nào oanh nào yến. Mà hắn tự nhận hắn giữ mình rất tốt, hẳn sẽ không giữ lại một người không danh không phận bên cạnh những năm năm.
Hắn muốn tìm chút thông tin liên quan tới người này trong điện thoại, nhưng di động cũ của hắn đã sớm không cánh mà bay trong vụ bắt cóc vừa rồi, chiếc hắn dùng một tuần nay là đồ mới mua sau đó.
Mà một tuần vừa qua, cũng không có người nào tên là Dịch Hân Ca liên lạc với hắn.
Chuyện hắn bị bắt cóc ồn ào lớn vậy, chỉ cần là người có chút quan hệ đều sẽ qua thăm hỏi một phen.
Nhưng người hắn nuôi dưỡng năm năm, hơn nữa trong miệng người khác còn dùng kèm cái danh "Nhà hắn", lại chẳng hề xuất hiện.
Mặc dù nghi vấn chất chồng, nhưng Thiệu An cũng bắt đầu phỏng đoán, Dịch Hân Ca là kiểu phụ nữ thế nào.
Yêu cầu của hắn đối với gia cảnh người bầu bạn không hề cao, cũng không quan tâm cái gì gọi là môn đăng hộ đối. Nhưng nhất định phải đẹp, muốn chọn người phương Nam, giọng nói cũng cần đủ êm ái.
Còn muốn nào là dịu dàng hòa nhã, nào là chỉ quan tâm mình hắn, hắn thừa nhận tư tưởng của mình có chút hảo hán, hắn thích một người thì sẽ bưng người ta trong lòng bàn tay, muốn sao hái sao muốn trăng hái trăng, chỉ cần nàng ở nhà ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân nhà họ Thiệu. Thỉnh thoảng có thể ra cửa cùng chị em bạn bè đánh bài chơi mạt chược, trên tay đeo viên kim cương to bằng quả trứng bồ câu, chơi hai ván cờ rồi thì nhàn nhã nghỉ ngơi một chút.
Người mình sắp gặp kia phải chăng chính là người như vậy, bất kể là bạn giường hay bao nuôi, hay có khi tương lai mình thật sự cưới nàng, thì nàng hẳn đều là hình mẫu lý tưởng của mình.
Chung cư Tây Lâm tọa lạc tại một khu vực khá yên tĩnh giữa trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt tấc đất tấc vàng, chỉ trong chốc lát chiếc xe đã lái vào tiểu khu, qua một khúc rẽ, Thiệu An không ngờ đã dừng trước cửa chung cư.
Thiệu An xuống xe, để Lâm Trăn và tài xế rời đi trước. Vào thang máy hắn phản xạ có điều kiện bấm chọn tầng sáu, nhìn con số nhảy lên từng chút, lòng vẫn tràn đầy hỏi chấm.
Hắn là người không thích chung cư, cảm giác không có tính riêng tư, nếu quả thật nuôi tình nhân, nhất định hắn sẽ lựa chọn một căn biệt thự kim ốc tàng kiều.
Cũng may thang máy chung cư Tây Lâm là kiểu thang đơn, một tầng chỉ có một hộ gia đình, hắn còn có thể hiểu hiểu một chút tại sao mình chọn ở nơi này.
Thời điểm ấn mật mã ngón tay hắn phản xạ như lúc ấn thang máy, tựa như bắp thịt tự có trí nhớ riêng. Hắn không tưởng tưởng nổi mà cười nhẹ một tiếng, sau đó đẩy cửa ra.
Huyền quan được phủ dưới tầng sáng trắng nhu hòa, đèn treo phong cách châu Âu, trần nhà cũng mang phong cách tương ứng.
Hắn cởi giày đặt trên tủ, thấy ở đó có năm đôi khác cùng kích cỡ với mình, ngoài ra còn có ba đôi nhỏ hơn một chút.
Thiệu An tin rằng nàng không thấp.
Đi thêm vào trong, Thiệu An đã đến phòng khách.
Phản ứng đầu tiên là quá nhỏ.
Nhà này liếc mắt cái cũng biết chỉ tầm một trăm năm mươi mét vuông, so sánh với những nơi ở khác của hắn, thật sự là thua chị kém em.
Hơn nữa đồ đạc trong nhà cũng đơn giản, lại còn ít, trên bàn trà bày một đĩa hoa quả, quá nửa đều là măng cụt. Trong thùng rác còn thấy bóng dáng một chiếc túi nylon vàng, xem qua hẳn là do vừa mới đến siêu thị.
Phóng tầm mắt ra xa, ở ban công bên ngoài, giờ phút này phảng phất gió nhẹ, thổi khẽ lên chiếc móc phơi quần áo, bên cạnh còn đặt một chậu nước nhỏ, ý chỉ rằng một vài trang phục sẽ được giặt bằng tay.
Thiệu An vốn có chút ý chống đối người nọ, dẫu sao hắn không nhớ nổi điều gì về nàng, nhưng khi chứng kiến hết thảy những thứ này, đột nhiên hắn ngộ ra được tại sao mình có thể ở cùng nàng tận những năm năm.
Nơi này quả thật có hơi thở của thứ gọi là nhà.
Hắn nghe được tiếng đẩy cửa từ phòng bếp, rồi có tiếng bước chân, còn có thanh âm bát đĩa bằng gốm sứ đặt lên bàn.
Thiệu An quay đầu.
Là một người rất trắng.
Khuôn mặt trắng ngần tinh tế, khiến người nhìn không ra tuổi tác, áo được xắn lên một nửa lộ ra cánh tay cũng trắng nốt. Nếu nói màu da Thiệu An thiên trắng là do huyết thống, thì người trước mặt lại giống kiểu lâu ngày không tắm ánh mặt trời, loại trắng đó rất thuần, đến độ phát sáng, giống như ngọc thạch được cố ý mài qua.
Tóc người kia có chút dài, nhưng không đến vai, chỉ hơi qua tai một chút.
Hắn không cần nghe giọng, chỉ cần nhìn cặp mắt kia cũng biết đây nhất định là người phương Nam.
Cặp mắt chìm sâu trong hoài cổ, lúc chớp mắt cứ như ngậm đầy sóng nước.
Bưng trên tay là một đĩa nấm đùi gà xào, hương sắc đủ cả. Tạp dề còn chưa tháo xuống, dọn đĩa thức ăn ra xong bèn buông tay đặt thõng bên tạp dề, dáng đứng thẳng tắp trông rất dễ bảo dễ yêu.
Người nọ cười một tiếng, nói với Thiệu An: "Anh về rồi."
"Ừ." Yết hầu Thiệu An động một cái, "Anh về rồi."
"Còn có cải thìa xào tỏi, anh chờ thêm một chút." Người kia nói rồi lại vào bếp, để lại Thiệu An một mình trong phòng khách.
Thiệu An hít sâu một hơi, có chút chán nản ngồi trên ghế sofa.
Hắn thấy đau.
Đó là một người con trai.
Người đồng giới thứ thiệt.
Này ngược lại không phải nguyên nhân hắn đau, hắn cũng không nói ra được rốt cuộc đau ở nơi nào, chắc cũng không thể là tại tim được. Đau tim là bệnh, cần phải trị.
Này giống như, đau** ở bộ phận nào đó khác.
Thời điểm Thiệu An mới tỉnh được mấy ngày, có lẽ là trí nhớ của hắn hồi phục quá nhanh, khiến cho đầu óc không có cách nào cung cấp quá nhiều tin tức trong cùng một lúc, vì vậy trước hết chỉ đưa ra những phán đoán đơn giản nhất.
Ví dụ như khi Thiệu An còn nằm trong phòng bệnh chưa nhớ ra ai, nhưng hắn vẫn biết rằng bọn họ đều đáng tín nhiệm, hoặc như khi thấy cha mình, chuyện cũ còn chưa được gợi lại, hắn đã biết mình không có bao nhiêu tình cảm với ông ta. Nhỏ nhặt hơn nữa, tỷ như khi hắn ngửi thấy mùi một món ăn nào đó, chẳng cần nếm thử, cũng biết mình không thích ăn.
Giống như khi hắn vừa nghe người kia nói đến cải thìa xào tỏi, đã biết, thứ mình thích ăn nhất chính là cải thìa xào tỏi.
Phản ứng đầu tiên là phản ứng chân thật nhất, khi Thiệu An thấy người kia, phản ứng đầu tiên là đau.
Toàn tâm toàn ý mà đau.
Hắn tuyệt đối sẽ không sinh ra loại tình cảm thấu xương này đối với một người bạn giường, hay là tình nhân bao dưỡng.
Lúc này hắn đưa mắt lia tới quyển sách bên ghế sofa, lớp bìa còn chưa bị bào mòn, nhưng trang giấy bên trong đã ố vàng cũ kỹ, hiển nhiên là được chủ nhân giở đi giở lại nhiều lần.
Thiệu An lấy qua nhìn một chút.
Là từ điển tiếng Pháp.
Hắn mở trang thứ nhất, thấy trên đó có dòng chữ được viết ngay ngắn bằng mực đen_____
Trần Diệc Tâm.
_____________
** 'đau' ở đây vừa có nghĩa là đau nhức, vừa có nghĩa là thương yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất