Chương 20
Đêm đó Thiệu An cũng ở bên cạnh nghe Trần Diệc Tâm nói về đêm của năm năm trước, câu từ tự động chuyển thành hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn, Thiệu An nghĩ đó hẳn là sự kiện chân thực đã từng phát sinh, bởi trừ một tuần hắn ở Ukraine, hắn đều nhớ lại toàn bộ, toàn bộ từ ngày mười bảy tháng năm đến khi Trần Diệc Tâm tự nguyện trở về nước.
Loại thể nghiệm này quả thực có một không hai, hắn rõ ràng là người đích thân trải qua, nhưng bây giờ lại giống một người ngoài cuộc. Hắn có thể bảo đảm tất cả những ký ức ấy đều là thật, bởi vì hình ảnh truyền tới cảm nhận đồng bộ, có đau khổ, có vui sướng, toàn bộ đều liên quan tới Trần Diệc Tâm.
Thế nhưng chút cảm nhận này không khiến hắn tức cảnh sinh tình một cách mãnh liệt, mà càng giống như lời bộc bạch sau khi từng trải nghiệm, rõ ràng từ đầu đến cuối hết thảy mọi chuyện, nhưng đã không còn cái rung cảm của kẻ đi lạc vào cảnh giới thần kỳ.
Sau một đêm kia, cuộc sống của Trần Diệc Tâm và Thiệu An trở về nhịp điệu ban đầu, nhịp điệu của năm năm qua. Trần Diệc Tâm ngoại trừ đi dạo một chút ở khu hải sản trong siêu thị và đi mua đồ ăn ra, thì cũng không đến thư viện C đại nữa, cậu vốn cũng đi ít, tất cả cuốn sách cậu mượn đều là phiên bản đặc biệt đã không còn xuất hiện ngoài thị trường, sau buổi dạ tiệc Từ Nhân Nhân nhờ Thiệu An đưa cho Trần Diệc Tâm tài liệu nội bộ bên trong trung tâm văn hiến Nietzsche, có tài liệu được scan từ bản thảo viết tay, cũng có cả phiên bản đã qua chỉnh sửa, nhưng những tài liệu này đều không có bản dịch tiếng Trung, Trần Diệc Tâm xem qua mấy ngày liền cảm thấy rất thú vị, định đọc một lượt xong sẽ nghiên cứu sâu hơn.
Bản in ấn vốn dài hơn tám trăm trang, Trần Diệc Tâm thầm nghĩ mấy năm tương lai của cậu vậy là có việc để làm rồi. Những năm gần đây cậu ngày càng lười biếng, lúc mới vào ở có lẽ là do chưa quen, thành ra mấy ngày liên tiếp hoặc dậy sớm hoặc không ngủ được, ngồi trong thư phòng ghi lại tất cả những lời nói vừa rối rắm vừa sống động chợt hiện ra trong đầu, đủ mọi ngôn ngữ, giống như là có người khác mượn tay cậu viết xuống vậy. Trần Diệc Tâm vẫn luôn bài xích uống thuốc, cho nên bệnh án rối loạn cảm xúc lưỡng cực của cậu không được ghi chép liên tục, Thiệu An có nhận ra tâm trạng Trần Diệc Tâm không ổn định cũng không thể nào tra được, chỉ có thể bầu bạn tâm sự thêm nhiều chút.
Nhưng Trần Diệc Tâm rất nhanh tìm được phương pháp giải quyết----- làm, tình cùng Thiệu An. Làm tình càng nhiều, những thứ linh cảm luôn hành hạ cậu kia càng an phận.
Thiệu An vẫn như thường ngày, ngoại trừ công tác và xã giao thật sự không gạt đi được, nhất định sẽ trở về trước bữa tối, quyết không để Trần Diệc Tâm chờ lâu. Cơm nước xong xuôi bọn họ sẽ vào phòng chiếu phim cùng nhau xem một bộ điện ảnh nào đó, hoặc là trò chuyện công việc của Thiệu An một chút, nhưng Trần Diệc Tâm chưa bao giờ chủ động kể về một ngày của cậu. Một ngày của cậu không có gì để kể, cũng không thể đọc từ điển cho Thiệu An, số lần bọn họ ân ái không ít, nhưng càng nhiều hơn chính là hôn môi, âu yếm và ôm ấp.
Có một ngày Trần Diệc Tâm nói với Thiệu An, cá sấu trong siêu thị không còn nữa rồi.
Cậu đã chọn cho ba chú cá sấu đó những cái tên rất hay, mỗi ngày đều đến nhìn một chút, hôm nay không còn, đúng là có chút mất mát.
"Có lẽ cũng bởi vì nhiều người giống em chỉ nhìn mà không mua, cho nên kế sinh nhai của chủ quầy khó duy trì được."
"Nếu em muốn, hai ngày nữa anh mang hai con cá sấu nhỏ về cho em, trứng thôi cũng được." Thiệu An không nói đùa, "Nuôi ở ban công."
"Thế không được! Chúng nó sẽ ăn hết cả nhà chim cu gáy mất!" Trần Diệc Tâm từ chối, vừa nói vừa nắm một ít gạo hai ba bước chạy tới ba công, rải rải len lan can xong bèn đứng lên chiếc ghế nhỏ nhìn tổ chim, cậu điều tra xem trứng chim cu gáy nở ra thế nào, tính tính một chút thì mấy ngày này sẽ phá vỏ.
"Thiệu An-----"
Thiệu An nghe tiếng, cũng đi ra ban công "Sao thế?"
"Thiếu một quả trứng rồi." Trần Diệc Tâm nhảy xuống ghế, "Chỉ còn dư lại bốn quả."
Ban công không có nhiều đồ, nếu có vật gì rơi xuống là có thể nhìn thấy ngay, nhưng mặt đất sạch sẽ, cũng không có trứng chim vỡ tan tành.
"Có thể quả trứng đó có vấn đề, chim mẹ ném đi rồi." Thiệu An ngừng chốc lát, "Ngừa tổn hại."
Hai chú chim lúc này đều bay về tổ. Ban đầu thấy có người bên cạnh chúng nó còn lượn vòng một hồi, dần dà cảm giác được Trần Diệc Tâm sẽ không làm hại chúng nó, thế là mỗi lần trở về đều trực tiếp bay vào tổ. Một ổ chỉ đứng vừa một con, một con còn lại đứng bên cạnh tổ chim, càng giống như thủ hộ.
Trần Diệc Tâm hỏi: "Anh nói xem tối nay bọn nó có ngủ như vậy luôn không?" Cậu cười một tiếng, "Chim bố thật đáng thương, không có giường để ngủ."
Thiệu An nhìn gò má nhu hòa của Trần Diệc Tâm, cũng nhìn ánh mắt cậu từ từ mất tiêu cự, hắn phát hiện Trần Diệc Tâm không phải ngẫu nhiên mới ngẩn người như vậy, có lẽ nhiều năm qua vẫn luôn là như vậy. Sau khi suy nghĩ tan đi, nếu hắn không phát ra tiếng động gì, Trần Diệc Tâm có thể cứ ngẩn ngơ như vậy gần nửa ngày, mà một khi lấy lại tinh thần lại lập tức linh hoạt phấn chấn ngay được, hỏi cậu đang nghĩ gì, Trần Diệc Tâm cũng sẽ nói cho hắn những gì còn nhớ được, thế những chút suy nghĩ ấy quả thực quá rời rạc, đến Trần Diệc Tâm hoàn hồn lại xong cũng không thể nắm bắt, Thiệu An lại càng chữ nào cũng hiểu, kết hợp với nhau thì không hiểu chữ nào.
Nhưng Thiệu An vẫn sẽ không ngừng hỏi: "Vừa nghĩ gì vậy."
"Anh có nhớ câu chuyện 'Thanh Loan vũ kính' không?" Trần Diệc Tâm nhìn hai con chim cu gáy rúc đầu ngồi đó, "Anh xem phim* cùng em ấy."
(*ở đây nói phim Nhiếp ẩn nương)
Thiệu An nhớ bộ phim ấy, ngày đó hắn ngồi trên ghế sofa lớn trong phòng chiếu bóng, Trần Diệc Tâm nằm nghiêng, đầu tựa lên đùi hắn. Hắn vốn cho tưởng là bộ phim võ hiệp gì, xem được mười mấy phút núi núi sông sông liền không nhịn được hỏi Trần Diệc Tâm nội dung cụ thể, Trần Diệc Tâm cũng không nói ra được, chỉ bảo anh cứ coi như xem Thư Kỳ cũng được.
Nhưng bộ phim này chú trọng góc nhìn nghệ thuật, ngay cả Thư Kỳ xưa nay luôn xinh đẹp trước ống kính giờ cũng lộ rõ tàn nhang trên mặt. Phần duy nhất coi như có lời kịch là sau khi công chúa được gả từ kinh thành đến Ngụy Bác gảy một khúc đàn, rồi kể cho Tiểu Nhiếp Ẩn Nương câu chuyện về thanh loan nhảy múa trước gương--------
Quốc vương Kế Tân quốc có một con chim thanh loan, ba năm không hót, có người nói, loan thấy đồng loại sẽ hót, bèn treo một chiếc gương lên, thanh loan thấy bóng ảnh liền than khóc, nhảy múa trước gương rồi chết.
Ngày đó là lần đầu tiên Thiệu An xem [Thích khách Nhiếp Ẩn Nương], mà Trần Diệc Tâm thì không phải. Cậu hẳn là cảm nhận được Thiệu An không tập trung, cho nên dùng mặt cọ cọ lên hạ bộ Thiệu An. Sau đó bọn họ làm một lần trên ghế sofa, xong xuôi Trần Diệc Tâm trần truồng toàn thân được Thiệu An ôm vào lòng. Trong màn ảnh lớn, Nhiếp Ảnh Nương lớn lên đề cập với nương nương đang dạy nàng gảy đàn, nói thanh loan múa trước gương, nương nương chính là thanh loan.
Trần Diệc Tâm đòi hôn, nghiêng đầu không nhìn nguồn sáng, tay sờ sờ phía sau của mình, là vẫn muốn thêm. Nhiếp Ảnh Nương nói tiếp, nương nương gả từ kinh thành đến Ngụy Bác, không có đồng loại.
Một mình, không có đồng loại.
"Trần Diệc Tâm-----"
"Ừm?" Trần Diệc Tâm nhìn hắn, đáp một tiếng.
"Bây giờ em lại đang suy nghĩ gì?"
Trần Diệc Tâm vẫn cười: "Em đang nghĩ nếu như em ngủ trên giường anh chỉ có thể ngủ dưới sàn nhà... có phải rất giống chúng nó hay không."
Thiệu An "Chậc" một tiếng, "Em cũng không phải chim cu gáy."
Trần Diệc Tâm không hùa theo hỏi vậy mình là cái gì, trong ánh chiều tà và sự tĩnh lặng, cậu quay đầu nhìn xuống ban công, lại là người cha cùng đứa bé chơi bóng rổ, tiếng cười lanh lảnh vang dội. Trần Diệc Tâm xoay cả người lại, nửa người trên hơi ngả ra phía ngoài, nhìn hai cha con trở về nhà. Quần áo cậu rộng thùng thình, sau quá nhiều lần giặt cũng mất đi độ đàn hồn, vạt áo theo động tác của cậu không ôm vào người nữa, thắt lưng và bụng nhỏ trắng ngần như ẩn như hiện.
Thiệu An nhìn không đủ, liền bước tới bên cạnh Trần Diệc Tâm, tay lần từ phía sau qua eo cậu, Trần Diệc Tâm rất sợ nhột, Thiệu An chỉ cần thổi hơi bên xương quai xanh của cậu là cậu đã rụt cổ vào, huống hồ là thịt hông dễ ngứa. Thiệu An cũng không trêu đùa cậu nữa, chỉ là đặt tay chắn trước bụng cậu, nhưng mà một tầng bắp thịt mỏng căng chắc và nhiệt độ thân thể thật sự khiến người tâm viên ý mã, Thiệu An rốt cuộc vẫn không nhịn được dùng bụng ngón tay ấn nhẹ, lúc ở trên giường cậu bị Thiệu An khống chế đẩy hai đùi ép sát trước ngực cũng không có một chút mỡ thừa, huống chi bây giờ còn đang đứng thẳng.
Trần Diệc Tâm cách lớp áo sờ tay Thiệu An, hỏi hắn: "Sờ cái gì chứ?"
"Sờ con trai."
"Vậy nếu là con gái thì sao?"
"Con gái cũng thích."
"Ầy, nếu thật là con gái, khẳng định còn phải sinh nữa, nhà họ Thiệu các anh còn có ngôi vị hoàng đế cần thừa kế cơ mà." Trần Diệc Tâm nắm tay hắn đặt lên ngực mình, đau lòng nhức óc, "Em biết anh thương em, nhưng nếu không sinh được con trai, em chính là tội nhân nhà họ Thiệu!"
Thiệu An diễn không nổi nữa, ngón tay nhấn lên bụng Trần Diệc Tâm một cái, Trần Diệc Tâm giật mình cong người lùi về sau một bước, gập eo cười thật lâu.
Chờ cậu dựa được lên lan can lần nữa, tay chống cằm, buông mi, hai cha con bên dưới đã vào nhà. Trần Diệc Tâm giống như nhớ ra điều gì, hỏi Thiệu An: "Hôm anh nói chuyện với Mục Ninh Chiêu, anh ấy có đề cập với anh chuyện đứa bé sao?"
Thiệu An nhướn mày một cái, rồi lập tức giãn trở về.
"Em đoán chút, anh ấy nhất định sẽ khích anh một câu, Trần Diệc Tâm có thể sinh con trai cho cậu sao." Nhìn vẻ mặt Thiệu An, Trần Diệc Tâm cũng hiểu được tám chín phần mười, "Quả nhiên là có."
"Trước kia em từng xem một cuộc tranh luận, bàn về nữ tiến sĩ làm bà chủ gia đình giúp chồng dạy con có phải lãng phí tài nguyên hay không, bây giờ nghĩ lại bọn họ dẫu sao cũng là nam nữ kết hợp, một cộng một lớn hơn hai xây dựng gia đình truyền thống, có đời sau, quan hệ hôn nhân sẽ càng bền chặt, mà hai người bọn mình----" Trần Diệc Tâm chỉ chỉ bản thân, "Một với một chính là bằng hai."
"Bằng hai là đủ rồi." Thiệu An ôm lấy cậu từ phía sau, "Giữa hai ta không cần đứa bé để duy trì."
"Em biết, trong chuyện này mình vẫn đạt được nhận thức chung. Trước kia ba anh dồn ép rất gắt, mình còn phải trò chuyện nhiều lần, sau đó anh và em nói thẳng không cần em bé, em cũng nói em không thích, sau khi không giải quyết được gì anh bảo chờ một trong hai chúng ta thay đổi suy nghĩ rồi hẵng bàn lại.
Suy nghĩ của Thiệu An bây giờ cũng không thay đổi: "Anh bây giờ cũng không cần, chỉ cần em."
Trần Diệc Tâm quay đầu thơm lên má Thiệu An một cái: "Em cũng vẫn không thích."
"Nhưng em cũng hiểu được suy nghĩ của bọn họ, của mọi người. Mặc dù nói mình ở chung một chỗ lâu như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là hai người đàn ông, dù là kiểu lo trước tính sau như Mục sư huynh và Léon, tất cả cũng đều rút từ kinh nghiệm và góc độ quan sát của chính mình. Bọn họ ít nhất còn nói ra, còn bao nhiêu người oán thầm trong lòng thì không thể nào nghe được." Trần Diệc Tâm xoay người, ôm cổ Thiệu An, "Anh càng hướng em ra bên ngoài, càng không thể thay đổi thành kiến của bọn họ. Mà em, mặc kệ suy nghĩ của mọi người, em chỉ cần anh."
Lời bày tỏ của Trần Diệc Tâm rất rõ ràng, Thiệu An cũng sẽ không cố ý góp nhặt các mối quan hệ trở về cho cậu nữa, hết thảy đều khôi phục đâu vào đấy như bình thường, cho đến một ngày tháng năm, Trần Diệc Tâm nhận được một cuộc điện thoại.
Đấy là lần đầu tiên kể từ sau khi Thiệu An mất trí nhớ nghe được tiếng di động Trần Diệc Tâm reo, Trần Diệc Tâm cũng tránh hắn, nói ngắn gọn mấy câu xong liền hẹn thời gian với người đầu bên nọ, tắt máy rồi Trần Diệc Tâm hỏi Thiệu An ngày đó có rảnh không, Thiệu An dĩ nhiên nói có.
"Vậy cùng em đi một chuyến về W thị." Trần Diệc Tâm nói, "Ba mẹ em trở lại rồi."
Loại thể nghiệm này quả thực có một không hai, hắn rõ ràng là người đích thân trải qua, nhưng bây giờ lại giống một người ngoài cuộc. Hắn có thể bảo đảm tất cả những ký ức ấy đều là thật, bởi vì hình ảnh truyền tới cảm nhận đồng bộ, có đau khổ, có vui sướng, toàn bộ đều liên quan tới Trần Diệc Tâm.
Thế nhưng chút cảm nhận này không khiến hắn tức cảnh sinh tình một cách mãnh liệt, mà càng giống như lời bộc bạch sau khi từng trải nghiệm, rõ ràng từ đầu đến cuối hết thảy mọi chuyện, nhưng đã không còn cái rung cảm của kẻ đi lạc vào cảnh giới thần kỳ.
Sau một đêm kia, cuộc sống của Trần Diệc Tâm và Thiệu An trở về nhịp điệu ban đầu, nhịp điệu của năm năm qua. Trần Diệc Tâm ngoại trừ đi dạo một chút ở khu hải sản trong siêu thị và đi mua đồ ăn ra, thì cũng không đến thư viện C đại nữa, cậu vốn cũng đi ít, tất cả cuốn sách cậu mượn đều là phiên bản đặc biệt đã không còn xuất hiện ngoài thị trường, sau buổi dạ tiệc Từ Nhân Nhân nhờ Thiệu An đưa cho Trần Diệc Tâm tài liệu nội bộ bên trong trung tâm văn hiến Nietzsche, có tài liệu được scan từ bản thảo viết tay, cũng có cả phiên bản đã qua chỉnh sửa, nhưng những tài liệu này đều không có bản dịch tiếng Trung, Trần Diệc Tâm xem qua mấy ngày liền cảm thấy rất thú vị, định đọc một lượt xong sẽ nghiên cứu sâu hơn.
Bản in ấn vốn dài hơn tám trăm trang, Trần Diệc Tâm thầm nghĩ mấy năm tương lai của cậu vậy là có việc để làm rồi. Những năm gần đây cậu ngày càng lười biếng, lúc mới vào ở có lẽ là do chưa quen, thành ra mấy ngày liên tiếp hoặc dậy sớm hoặc không ngủ được, ngồi trong thư phòng ghi lại tất cả những lời nói vừa rối rắm vừa sống động chợt hiện ra trong đầu, đủ mọi ngôn ngữ, giống như là có người khác mượn tay cậu viết xuống vậy. Trần Diệc Tâm vẫn luôn bài xích uống thuốc, cho nên bệnh án rối loạn cảm xúc lưỡng cực của cậu không được ghi chép liên tục, Thiệu An có nhận ra tâm trạng Trần Diệc Tâm không ổn định cũng không thể nào tra được, chỉ có thể bầu bạn tâm sự thêm nhiều chút.
Nhưng Trần Diệc Tâm rất nhanh tìm được phương pháp giải quyết----- làm, tình cùng Thiệu An. Làm tình càng nhiều, những thứ linh cảm luôn hành hạ cậu kia càng an phận.
Thiệu An vẫn như thường ngày, ngoại trừ công tác và xã giao thật sự không gạt đi được, nhất định sẽ trở về trước bữa tối, quyết không để Trần Diệc Tâm chờ lâu. Cơm nước xong xuôi bọn họ sẽ vào phòng chiếu phim cùng nhau xem một bộ điện ảnh nào đó, hoặc là trò chuyện công việc của Thiệu An một chút, nhưng Trần Diệc Tâm chưa bao giờ chủ động kể về một ngày của cậu. Một ngày của cậu không có gì để kể, cũng không thể đọc từ điển cho Thiệu An, số lần bọn họ ân ái không ít, nhưng càng nhiều hơn chính là hôn môi, âu yếm và ôm ấp.
Có một ngày Trần Diệc Tâm nói với Thiệu An, cá sấu trong siêu thị không còn nữa rồi.
Cậu đã chọn cho ba chú cá sấu đó những cái tên rất hay, mỗi ngày đều đến nhìn một chút, hôm nay không còn, đúng là có chút mất mát.
"Có lẽ cũng bởi vì nhiều người giống em chỉ nhìn mà không mua, cho nên kế sinh nhai của chủ quầy khó duy trì được."
"Nếu em muốn, hai ngày nữa anh mang hai con cá sấu nhỏ về cho em, trứng thôi cũng được." Thiệu An không nói đùa, "Nuôi ở ban công."
"Thế không được! Chúng nó sẽ ăn hết cả nhà chim cu gáy mất!" Trần Diệc Tâm từ chối, vừa nói vừa nắm một ít gạo hai ba bước chạy tới ba công, rải rải len lan can xong bèn đứng lên chiếc ghế nhỏ nhìn tổ chim, cậu điều tra xem trứng chim cu gáy nở ra thế nào, tính tính một chút thì mấy ngày này sẽ phá vỏ.
"Thiệu An-----"
Thiệu An nghe tiếng, cũng đi ra ban công "Sao thế?"
"Thiếu một quả trứng rồi." Trần Diệc Tâm nhảy xuống ghế, "Chỉ còn dư lại bốn quả."
Ban công không có nhiều đồ, nếu có vật gì rơi xuống là có thể nhìn thấy ngay, nhưng mặt đất sạch sẽ, cũng không có trứng chim vỡ tan tành.
"Có thể quả trứng đó có vấn đề, chim mẹ ném đi rồi." Thiệu An ngừng chốc lát, "Ngừa tổn hại."
Hai chú chim lúc này đều bay về tổ. Ban đầu thấy có người bên cạnh chúng nó còn lượn vòng một hồi, dần dà cảm giác được Trần Diệc Tâm sẽ không làm hại chúng nó, thế là mỗi lần trở về đều trực tiếp bay vào tổ. Một ổ chỉ đứng vừa một con, một con còn lại đứng bên cạnh tổ chim, càng giống như thủ hộ.
Trần Diệc Tâm hỏi: "Anh nói xem tối nay bọn nó có ngủ như vậy luôn không?" Cậu cười một tiếng, "Chim bố thật đáng thương, không có giường để ngủ."
Thiệu An nhìn gò má nhu hòa của Trần Diệc Tâm, cũng nhìn ánh mắt cậu từ từ mất tiêu cự, hắn phát hiện Trần Diệc Tâm không phải ngẫu nhiên mới ngẩn người như vậy, có lẽ nhiều năm qua vẫn luôn là như vậy. Sau khi suy nghĩ tan đi, nếu hắn không phát ra tiếng động gì, Trần Diệc Tâm có thể cứ ngẩn ngơ như vậy gần nửa ngày, mà một khi lấy lại tinh thần lại lập tức linh hoạt phấn chấn ngay được, hỏi cậu đang nghĩ gì, Trần Diệc Tâm cũng sẽ nói cho hắn những gì còn nhớ được, thế những chút suy nghĩ ấy quả thực quá rời rạc, đến Trần Diệc Tâm hoàn hồn lại xong cũng không thể nắm bắt, Thiệu An lại càng chữ nào cũng hiểu, kết hợp với nhau thì không hiểu chữ nào.
Nhưng Thiệu An vẫn sẽ không ngừng hỏi: "Vừa nghĩ gì vậy."
"Anh có nhớ câu chuyện 'Thanh Loan vũ kính' không?" Trần Diệc Tâm nhìn hai con chim cu gáy rúc đầu ngồi đó, "Anh xem phim* cùng em ấy."
(*ở đây nói phim Nhiếp ẩn nương)
Thiệu An nhớ bộ phim ấy, ngày đó hắn ngồi trên ghế sofa lớn trong phòng chiếu bóng, Trần Diệc Tâm nằm nghiêng, đầu tựa lên đùi hắn. Hắn vốn cho tưởng là bộ phim võ hiệp gì, xem được mười mấy phút núi núi sông sông liền không nhịn được hỏi Trần Diệc Tâm nội dung cụ thể, Trần Diệc Tâm cũng không nói ra được, chỉ bảo anh cứ coi như xem Thư Kỳ cũng được.
Nhưng bộ phim này chú trọng góc nhìn nghệ thuật, ngay cả Thư Kỳ xưa nay luôn xinh đẹp trước ống kính giờ cũng lộ rõ tàn nhang trên mặt. Phần duy nhất coi như có lời kịch là sau khi công chúa được gả từ kinh thành đến Ngụy Bác gảy một khúc đàn, rồi kể cho Tiểu Nhiếp Ẩn Nương câu chuyện về thanh loan nhảy múa trước gương--------
Quốc vương Kế Tân quốc có một con chim thanh loan, ba năm không hót, có người nói, loan thấy đồng loại sẽ hót, bèn treo một chiếc gương lên, thanh loan thấy bóng ảnh liền than khóc, nhảy múa trước gương rồi chết.
Ngày đó là lần đầu tiên Thiệu An xem [Thích khách Nhiếp Ẩn Nương], mà Trần Diệc Tâm thì không phải. Cậu hẳn là cảm nhận được Thiệu An không tập trung, cho nên dùng mặt cọ cọ lên hạ bộ Thiệu An. Sau đó bọn họ làm một lần trên ghế sofa, xong xuôi Trần Diệc Tâm trần truồng toàn thân được Thiệu An ôm vào lòng. Trong màn ảnh lớn, Nhiếp Ảnh Nương lớn lên đề cập với nương nương đang dạy nàng gảy đàn, nói thanh loan múa trước gương, nương nương chính là thanh loan.
Trần Diệc Tâm đòi hôn, nghiêng đầu không nhìn nguồn sáng, tay sờ sờ phía sau của mình, là vẫn muốn thêm. Nhiếp Ảnh Nương nói tiếp, nương nương gả từ kinh thành đến Ngụy Bác, không có đồng loại.
Một mình, không có đồng loại.
"Trần Diệc Tâm-----"
"Ừm?" Trần Diệc Tâm nhìn hắn, đáp một tiếng.
"Bây giờ em lại đang suy nghĩ gì?"
Trần Diệc Tâm vẫn cười: "Em đang nghĩ nếu như em ngủ trên giường anh chỉ có thể ngủ dưới sàn nhà... có phải rất giống chúng nó hay không."
Thiệu An "Chậc" một tiếng, "Em cũng không phải chim cu gáy."
Trần Diệc Tâm không hùa theo hỏi vậy mình là cái gì, trong ánh chiều tà và sự tĩnh lặng, cậu quay đầu nhìn xuống ban công, lại là người cha cùng đứa bé chơi bóng rổ, tiếng cười lanh lảnh vang dội. Trần Diệc Tâm xoay cả người lại, nửa người trên hơi ngả ra phía ngoài, nhìn hai cha con trở về nhà. Quần áo cậu rộng thùng thình, sau quá nhiều lần giặt cũng mất đi độ đàn hồn, vạt áo theo động tác của cậu không ôm vào người nữa, thắt lưng và bụng nhỏ trắng ngần như ẩn như hiện.
Thiệu An nhìn không đủ, liền bước tới bên cạnh Trần Diệc Tâm, tay lần từ phía sau qua eo cậu, Trần Diệc Tâm rất sợ nhột, Thiệu An chỉ cần thổi hơi bên xương quai xanh của cậu là cậu đã rụt cổ vào, huống hồ là thịt hông dễ ngứa. Thiệu An cũng không trêu đùa cậu nữa, chỉ là đặt tay chắn trước bụng cậu, nhưng mà một tầng bắp thịt mỏng căng chắc và nhiệt độ thân thể thật sự khiến người tâm viên ý mã, Thiệu An rốt cuộc vẫn không nhịn được dùng bụng ngón tay ấn nhẹ, lúc ở trên giường cậu bị Thiệu An khống chế đẩy hai đùi ép sát trước ngực cũng không có một chút mỡ thừa, huống chi bây giờ còn đang đứng thẳng.
Trần Diệc Tâm cách lớp áo sờ tay Thiệu An, hỏi hắn: "Sờ cái gì chứ?"
"Sờ con trai."
"Vậy nếu là con gái thì sao?"
"Con gái cũng thích."
"Ầy, nếu thật là con gái, khẳng định còn phải sinh nữa, nhà họ Thiệu các anh còn có ngôi vị hoàng đế cần thừa kế cơ mà." Trần Diệc Tâm nắm tay hắn đặt lên ngực mình, đau lòng nhức óc, "Em biết anh thương em, nhưng nếu không sinh được con trai, em chính là tội nhân nhà họ Thiệu!"
Thiệu An diễn không nổi nữa, ngón tay nhấn lên bụng Trần Diệc Tâm một cái, Trần Diệc Tâm giật mình cong người lùi về sau một bước, gập eo cười thật lâu.
Chờ cậu dựa được lên lan can lần nữa, tay chống cằm, buông mi, hai cha con bên dưới đã vào nhà. Trần Diệc Tâm giống như nhớ ra điều gì, hỏi Thiệu An: "Hôm anh nói chuyện với Mục Ninh Chiêu, anh ấy có đề cập với anh chuyện đứa bé sao?"
Thiệu An nhướn mày một cái, rồi lập tức giãn trở về.
"Em đoán chút, anh ấy nhất định sẽ khích anh một câu, Trần Diệc Tâm có thể sinh con trai cho cậu sao." Nhìn vẻ mặt Thiệu An, Trần Diệc Tâm cũng hiểu được tám chín phần mười, "Quả nhiên là có."
"Trước kia em từng xem một cuộc tranh luận, bàn về nữ tiến sĩ làm bà chủ gia đình giúp chồng dạy con có phải lãng phí tài nguyên hay không, bây giờ nghĩ lại bọn họ dẫu sao cũng là nam nữ kết hợp, một cộng một lớn hơn hai xây dựng gia đình truyền thống, có đời sau, quan hệ hôn nhân sẽ càng bền chặt, mà hai người bọn mình----" Trần Diệc Tâm chỉ chỉ bản thân, "Một với một chính là bằng hai."
"Bằng hai là đủ rồi." Thiệu An ôm lấy cậu từ phía sau, "Giữa hai ta không cần đứa bé để duy trì."
"Em biết, trong chuyện này mình vẫn đạt được nhận thức chung. Trước kia ba anh dồn ép rất gắt, mình còn phải trò chuyện nhiều lần, sau đó anh và em nói thẳng không cần em bé, em cũng nói em không thích, sau khi không giải quyết được gì anh bảo chờ một trong hai chúng ta thay đổi suy nghĩ rồi hẵng bàn lại.
Suy nghĩ của Thiệu An bây giờ cũng không thay đổi: "Anh bây giờ cũng không cần, chỉ cần em."
Trần Diệc Tâm quay đầu thơm lên má Thiệu An một cái: "Em cũng vẫn không thích."
"Nhưng em cũng hiểu được suy nghĩ của bọn họ, của mọi người. Mặc dù nói mình ở chung một chỗ lâu như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là hai người đàn ông, dù là kiểu lo trước tính sau như Mục sư huynh và Léon, tất cả cũng đều rút từ kinh nghiệm và góc độ quan sát của chính mình. Bọn họ ít nhất còn nói ra, còn bao nhiêu người oán thầm trong lòng thì không thể nào nghe được." Trần Diệc Tâm xoay người, ôm cổ Thiệu An, "Anh càng hướng em ra bên ngoài, càng không thể thay đổi thành kiến của bọn họ. Mà em, mặc kệ suy nghĩ của mọi người, em chỉ cần anh."
Lời bày tỏ của Trần Diệc Tâm rất rõ ràng, Thiệu An cũng sẽ không cố ý góp nhặt các mối quan hệ trở về cho cậu nữa, hết thảy đều khôi phục đâu vào đấy như bình thường, cho đến một ngày tháng năm, Trần Diệc Tâm nhận được một cuộc điện thoại.
Đấy là lần đầu tiên kể từ sau khi Thiệu An mất trí nhớ nghe được tiếng di động Trần Diệc Tâm reo, Trần Diệc Tâm cũng tránh hắn, nói ngắn gọn mấy câu xong liền hẹn thời gian với người đầu bên nọ, tắt máy rồi Trần Diệc Tâm hỏi Thiệu An ngày đó có rảnh không, Thiệu An dĩ nhiên nói có.
"Vậy cùng em đi một chuyến về W thị." Trần Diệc Tâm nói, "Ba mẹ em trở lại rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất