Chương 29
Ngày hôm sau đến buổi chiều Tử Ngôn mới đến trường năng khiếu, Cố Duệ Thành theo đồng hồ sinh học của mình thức dậy từ sớm. Anh đi mua một chút đồ ăn, sau đó cài giờ báo thức để cậu kịp dùng trước khi ra ngoài, để lại một tờ giấy nhắn rồi rời đi.
Ai dè vừa bước ra cửa đã bị Gia Tề Vũ ngăn lại, bị làm phiền vào buổi sáng sớm như thế này đương nhiên không ai vui được. Nhưng thấy sắc mặt của hắn cũng không tốt lắm nên anh phá lệ tha thứ cho Gia Tề Vũ lần này, cả hai vào nhà nói chuyện.
"Tôi tức muốn chết rồi đây!"
"Có chuyện gì xảy ra rồi sao?" Hiện tại vụ án mà Gia Tề Vũ đang lãnh có liên quan đến Tử Ngôn, nên nếu có chuyện gì xảy ra, anh đương nhiên phải lo.
"Thì chuyện của Tần Khoa đấy! Hôm trước ông nội hắn là Tần lão gọi điện cho mấy người cấp cao muốn đi cửa sau, nhưng bị cha Cố chặn đầu đi trước một bước. Không biết bên phía ông ta giở trò gì, hôm nay có người đến nói, Tần lão đột nhiên trở bệnh. Tối hôm qua được em trai của Tần Khang đưa vào bệnh viện, sau khi cấp cứu một đêm mà vẫn không tiến triển gì nhiều. Bệnh viện báo cho người nhà vào thăm lần cuối. Cậu nghĩ xem, mọi chuyện có trùng hợp như thế hay không?"
"Cậu có cho người vào trong điều tra hay không?"
"Không vào được. Bên người nhà nói ông ta đang "chỉ mành treo chuông", không cho ai đến nhìn, chỉ có người thân và bác sĩ được ở lại mà thôi."
"Nên bọn họ muốn đưa Tần Khoa về để "nhìn mặt lần cuối"?"
"Ừ, mà tôi nghĩ lần này Tần Khoa có đi không có về quá, nhưng mà theo nghĩa tốt đối với hắn."
"Vậy cứ để xem bọn họ muốn làm gì? Tần Khoa cũng không thể tự dưng mà bốc hơi được, phải không?"
Gia Tề Vũ nói ba đôi câu nữa rồi rời đi, thật ra anh cũng chỉ tiện đường qua đây thôi. Sáng nay có công tác nên Gia Tề Vũ đến Sở cảnh sát muộn, thông tin này là trên đường đến Sở mà nghe được. Vừa lúc chạy ngang khu nhà của Tử Ngôn liền nhìn thấy xe Cố Duệ Thành đang đậu đó nên bước vào trong.
Sau khi tiễn khách, Tử Ngôn từ bên trong bước ra, trên mặt không có chút gì là vẻ mới thức dậy.
"Em nghe được hết rồi?"
"Nghe được, mà thật ra em cũng không lấy làm lạ lắm đâu. Nghe nói Tần lão rất thương đứa cháu này, dù bằng cách nào cũng sẽ đưa Tần Khoa ra thôi."
"Em yên tâm, ông ta sẽ không được như ý mình đâu. Đừng nói chi anh, người cha yêu thương của em sẽ không để con trai mình chịu thiệt."
Nghe Cố Duệ Thành nói thế Tử Ngôn đỏ hết cả mặt, không thèm để ý đến anh nữa, đi chậm lại sofa ngồi xuống. Cố Duệ Thành thuận theo thế ôm cậu vào lòng, quay sang hôn một cái thật kêu lên mặt cậu.
"Em còn chưa có rửa mặt đâu!"
"Để anh rửa cho em..." Cố Duệ Thành đè Tử Ngôn xuống, bắt đầu đại lễ rửa mặt cho cậu. Bên trong nhà phát ra âm thanh khiến người đi đường phải đỏ mặt, có một vài người phải dừng lại vì hiếu kỳ.
..........................
Tần Khoa từ bên trong Sở cảnh sát bước ra, bên cạnh còn có hai người đi theo. Sau khi hắn đến bệnh viện sẽ bị đưa thẳng đến trại giáo dưỡng, Gia Tề Vũ đã quyết định đánh phủ đầu, sẽ không cho bọn họ có cơ hội giở trò thêm nữa.
Đứng trước cổng Sở cảnh sát, Tần Khoa quay vào trong, tư thế có bao nhiêu côn đồ đều đủ. Nhìn hai người cảnh sát hai bên, làm ra hành động hết sức khiếm nhã, đó là giơ ngón giữa lên tấm bảng đề hai chữ công lý trước cổng. Hai người cảnh sát đứng hai bên, nhìn thấy hành động của hắn như thế thì không khỏi nổi giận. Người tên Lập Thành đứng bên phải không kìm được giơ nắm đấm lên, nhưng bị người còn lại ngăn được.
"Chúng ta là cảnh sát!" Kiến Công là người còn lại lên tiếng nói.
"Cậu nên đàng hoàng một chút, nếu không sửa lại tính tình của mình, sẽ không thể lăn lộn được trong trại giáo dưỡng đâu."
"Nơi đó chỉ dành cho đám ngu ngốc mà thôi."
"Vậy cậu chính là một thằng đại ngu." Nói xong không đợi Tần Khoa phản ứng đã một người một bên kéo hắn vào xe. Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, hắn chỉ cười cười với bọn họ rồi ngoan ngoãn theo họ vào xe.
Chiếc xe vừa rời khỏi, một bóng người từ bên trong con hẻm gần đó nhìn theo đến khi chiếc xe khuất bóng. Vành nón sụp xuống che hết thảy khuôn mặt chỉ để lại một khóe miệng, đang nhếch lên một nụ cười có phần âm hiểm.Tần Khoa ngồi bên trong vẫn cho rằng mọi kế hoạch đã được sắp xếp ổn thỏa.
Hôm qua chú của hắn vào thăm, đã bí mật nói cho hắn nghe về kế hoạch của bọn họ. Chỉ cần bước chân vào bệnh viện, sẽ có người làm phân tâm đám cảnh sát, Tần Khoa sẽ được người của ông sắp xếp đưa thẳng ra sân bay.
Để mất người là trách nhiệm của đám cảnh sát, bọn họ chỉ cần không nhận, sẽ không ai làm được gì. Theo như bàn bạc trước, Tần lão đưa hắn ra nước ngoài để hắn tự rèn luyện bên đó, đương nhiên điều này Tần Kiên sẽ không nói với hắn. Cho nên hiện tại Tần Khoa vẫn một lòng suy nghĩ về một cuộc sống màu hường nơi ngoại quốc.
...............
Tử Ngôn ở nhà một mình không có gì làm nên lên mạng lướt wed một chút, hàng loạt tin nhắn được báo bên trong tài khoản mạng xã hội của cậu. Cậu nhấn vào thì mới biết, là xuất phát từ nhóm học sinh ở trường Tử Thanh. Sau khi rời khỏi trường học bọn họ rất thường xuyên đến thăm mộ Tử Thanh, một lần tình cờ gặp được cậu thế là hai bên kết bạn với nhau. Tử Ngôn cũng không biết tại sao bọn họ lại kéo cậu vào nhóm riêng tư của lớp, nhưng cũng không có vấn đề gì nên Tử Ngôn cứ để yên như vậy.
Hàng loạt tin nhắn chạy dài trên màn hình trò chuyện.
"Tần Khoa được thả?"
"Không thể nào, hắn sẽ quay lại trường sao?"
"Thời gian hạnh phúc này không lẽ đã kết thúc hay sao?"
"Có người đăng lên trang tin tức của trường, bỏ phiếu tẩy chay Tần Khoa kìa, lên đó bình chọn đi."
"Thật sao? Để tôi lên bình chọn, gửi đường dẫn vào nhóm đi."
Tử Ngôn cũng hứng thú bấm vào xem, màn hình điện thoại chuyển hướng sang trang fanpage của trường học, bảng bình chọn được thiết kế đơn giản hiện lên. Chỉ có hai cột tán thành hoặc không tán thành mà thôi, bên trên là một dòng ghi chú rất bắt mắt, "Muốn Tần Khoa học ở trường.". Nếu tán thành thì là về phe Tần Khoa, không tán thành thì là ngược lại.
Nhưng điều khiến Tử Ngôn chú ý chính là một dòng báo phía dưới, "Ông chủ tiệm bánh thích điều này."
"Ông chủ tiệm bánh", liệu có phải là Chương Viễn hay không? Kéo đến những bài đăng có liên quan đến Tần Khoa, bên dưới có rất nhiều lời bình luận. Điều đặc biệt chính là tài khoản "ông chủ tiệm bánh" này luôn luôn xuất hiện. Nhìn những dòng bình luận này, có thể thấy người này không biết vì lý do gì lại đặc biệt căm hận đối với Tần Khoa.
Trong đó nổi bật nhất là một dòng bình luận, thể hiện có chút thái độ quá khích của người này, "Loại người như tên cặn bã này phải cho hắn chết không tử tế! Cho hắn phải nếm trải cảm giác giống như cậu học sinh kia, để từng giọt máu của hắn xoa dịu đi sự phẫn bộ của mọi người." Nhưng không một ai xem đó là thật cả, cứ nghĩ do người đó thấy được những hành động của Tần Khoa, nên trong lúc tức giận mới nói vậy thôi.
Nhưng nếu thật sự là Chương Viễn, thì có phải cũng biết chuyện Tần Khoa được thả hay không? Dù cho nội tình bên trong, theo như người khác thấy là về thăm bệnh. Biết người hại Tử Thanh đang dửng dưng bên ngoài, anh có cảm nghĩ gì không? Tử Ngôn không nắm chắc, nhưng cậu cảm giác bản thân nên ghé qua bên Chương Viễn một lát.
Tử Ngôn gọi cho Cố Duệ Thành nói về ý định ngoài kế hoạch hôm nay của cậu. Anh nghe thấy thì dứt khoát nói rằng bản thân cũng muốn theo, mà không để ý thấy khuôn mặt xám xịt của Y Hạ đứng bên cạnh.
.....................
Tần Khoa được đưa đến cổng bệnh viện, Lập Thành nhận trách nhiệm lái xe từ đầu nên để hai người kia xuống ở cổng, bản thân thì đem xe đến bãi đậu. Kiến Công một bên nắm lấy vai Tần Khoa dẫn vào bên trong sảnh bệnh viện.
Vừa thấy hắn thì không biết từ đâu, nhào ra một đam người tự xưng là phóng viên, cứ đưa thẳng máy ghi âm vào mồm hắn mà hỏi. Nhưng nói thật, Kiến Công không nghe ra bọn họ đang nói về cái gì, giống như một ngôn ngữ hành tinh nào khác vậy. Điểm chung là hắn thật sự đang bị bọn họ ép đến muốn ngộp thở, đến khi nhận ra, cánh tay hắn đã không nằm trên vai Tần Khoa nữa.
Bên đây Tần Khoa nhân lúc hỗn loạn đã tránh né được Kiến Công, chạy tới thang máy. Tần Kiên nói với hắn, sau khi tránh được cảnh sát mà lại lập tức rời khỏi bệnh viện sẽ rất dễ bị phát hiện. Hơn nữa, đám người đó nhất định nghĩ rằng, Tần Khoa nhất định sẽ nhanh chóng được đưa khỏi bệnh viện, nhanh chừng nào thì tốt chừng nấy. Mà có lẽ lại không hề ngờ rằng, hắn vẫn nghênh ngang ngồi chờ bên trong, còn đám cảnh sát thì chạy đông chạy tây bên ngoài.
Tần Khoa đường hoàng bước vào thang máy, ba bốn người cũng theo sau bước vào trong. Đến tầng, thang máy mở ra, Tần Khoa theo lời của Tần Kiên tìm kiếm số phòng được nói trước đó. Đi ngang qua khu nhà vệ sinh, Tần Khoa liếc nhìn một cái rồi bước vào trong.
Bị đám người cảnh sát giữ lại có một hôm, mà cả người hắn đều có cảm giác ngứa ngáy. Dự trong lòng là vào nhà vệ sinh tân trang lại bản thân một chút, dù sao không lâu nữa hắn phải bị nhét vào một chiếc phi cơ mà. Tần Khoa bước vào trong, một người từ đằng sau trong lúc hắn không để ý đi theo. Vừa bước qua cửa, người đó kéo tấm bảng "đang dọn dẹp" chắn giữa đường đi.
Tần Khoa mở vòi nước, bắt đầu chỉnh sửa cái kiểu tóc như bờm sư tử trên đầu. Thông qua tấm gương trước mặt nhìn thấy một người đàn ông, chiếc nón đã che gần hết khuôn mặt thì thôi đi, lại còn đeo cả khẩu trang. Muốn hù quỷ sao?
Người đàn ông đó lấy chiếc nón xuống, lại gỡ khẩu trang trên mặt ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc Tần Khoa đưa tay khóa nước sau đó quay lại nhìn người đối diện.
"Ông chủ Chương, sao anh lại có mặt ở đây? Đến khám bệnh sao?" Hắn không biết anh có biết chuyện của mình hay không, nhưng hiện tại mà gặp người quen, thì đều không tốt cả.
"Tôi? Tôi đến tìm cậu, muốn dẫn cậu đến một nơi."
Ai dè vừa bước ra cửa đã bị Gia Tề Vũ ngăn lại, bị làm phiền vào buổi sáng sớm như thế này đương nhiên không ai vui được. Nhưng thấy sắc mặt của hắn cũng không tốt lắm nên anh phá lệ tha thứ cho Gia Tề Vũ lần này, cả hai vào nhà nói chuyện.
"Tôi tức muốn chết rồi đây!"
"Có chuyện gì xảy ra rồi sao?" Hiện tại vụ án mà Gia Tề Vũ đang lãnh có liên quan đến Tử Ngôn, nên nếu có chuyện gì xảy ra, anh đương nhiên phải lo.
"Thì chuyện của Tần Khoa đấy! Hôm trước ông nội hắn là Tần lão gọi điện cho mấy người cấp cao muốn đi cửa sau, nhưng bị cha Cố chặn đầu đi trước một bước. Không biết bên phía ông ta giở trò gì, hôm nay có người đến nói, Tần lão đột nhiên trở bệnh. Tối hôm qua được em trai của Tần Khang đưa vào bệnh viện, sau khi cấp cứu một đêm mà vẫn không tiến triển gì nhiều. Bệnh viện báo cho người nhà vào thăm lần cuối. Cậu nghĩ xem, mọi chuyện có trùng hợp như thế hay không?"
"Cậu có cho người vào trong điều tra hay không?"
"Không vào được. Bên người nhà nói ông ta đang "chỉ mành treo chuông", không cho ai đến nhìn, chỉ có người thân và bác sĩ được ở lại mà thôi."
"Nên bọn họ muốn đưa Tần Khoa về để "nhìn mặt lần cuối"?"
"Ừ, mà tôi nghĩ lần này Tần Khoa có đi không có về quá, nhưng mà theo nghĩa tốt đối với hắn."
"Vậy cứ để xem bọn họ muốn làm gì? Tần Khoa cũng không thể tự dưng mà bốc hơi được, phải không?"
Gia Tề Vũ nói ba đôi câu nữa rồi rời đi, thật ra anh cũng chỉ tiện đường qua đây thôi. Sáng nay có công tác nên Gia Tề Vũ đến Sở cảnh sát muộn, thông tin này là trên đường đến Sở mà nghe được. Vừa lúc chạy ngang khu nhà của Tử Ngôn liền nhìn thấy xe Cố Duệ Thành đang đậu đó nên bước vào trong.
Sau khi tiễn khách, Tử Ngôn từ bên trong bước ra, trên mặt không có chút gì là vẻ mới thức dậy.
"Em nghe được hết rồi?"
"Nghe được, mà thật ra em cũng không lấy làm lạ lắm đâu. Nghe nói Tần lão rất thương đứa cháu này, dù bằng cách nào cũng sẽ đưa Tần Khoa ra thôi."
"Em yên tâm, ông ta sẽ không được như ý mình đâu. Đừng nói chi anh, người cha yêu thương của em sẽ không để con trai mình chịu thiệt."
Nghe Cố Duệ Thành nói thế Tử Ngôn đỏ hết cả mặt, không thèm để ý đến anh nữa, đi chậm lại sofa ngồi xuống. Cố Duệ Thành thuận theo thế ôm cậu vào lòng, quay sang hôn một cái thật kêu lên mặt cậu.
"Em còn chưa có rửa mặt đâu!"
"Để anh rửa cho em..." Cố Duệ Thành đè Tử Ngôn xuống, bắt đầu đại lễ rửa mặt cho cậu. Bên trong nhà phát ra âm thanh khiến người đi đường phải đỏ mặt, có một vài người phải dừng lại vì hiếu kỳ.
..........................
Tần Khoa từ bên trong Sở cảnh sát bước ra, bên cạnh còn có hai người đi theo. Sau khi hắn đến bệnh viện sẽ bị đưa thẳng đến trại giáo dưỡng, Gia Tề Vũ đã quyết định đánh phủ đầu, sẽ không cho bọn họ có cơ hội giở trò thêm nữa.
Đứng trước cổng Sở cảnh sát, Tần Khoa quay vào trong, tư thế có bao nhiêu côn đồ đều đủ. Nhìn hai người cảnh sát hai bên, làm ra hành động hết sức khiếm nhã, đó là giơ ngón giữa lên tấm bảng đề hai chữ công lý trước cổng. Hai người cảnh sát đứng hai bên, nhìn thấy hành động của hắn như thế thì không khỏi nổi giận. Người tên Lập Thành đứng bên phải không kìm được giơ nắm đấm lên, nhưng bị người còn lại ngăn được.
"Chúng ta là cảnh sát!" Kiến Công là người còn lại lên tiếng nói.
"Cậu nên đàng hoàng một chút, nếu không sửa lại tính tình của mình, sẽ không thể lăn lộn được trong trại giáo dưỡng đâu."
"Nơi đó chỉ dành cho đám ngu ngốc mà thôi."
"Vậy cậu chính là một thằng đại ngu." Nói xong không đợi Tần Khoa phản ứng đã một người một bên kéo hắn vào xe. Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, hắn chỉ cười cười với bọn họ rồi ngoan ngoãn theo họ vào xe.
Chiếc xe vừa rời khỏi, một bóng người từ bên trong con hẻm gần đó nhìn theo đến khi chiếc xe khuất bóng. Vành nón sụp xuống che hết thảy khuôn mặt chỉ để lại một khóe miệng, đang nhếch lên một nụ cười có phần âm hiểm.Tần Khoa ngồi bên trong vẫn cho rằng mọi kế hoạch đã được sắp xếp ổn thỏa.
Hôm qua chú của hắn vào thăm, đã bí mật nói cho hắn nghe về kế hoạch của bọn họ. Chỉ cần bước chân vào bệnh viện, sẽ có người làm phân tâm đám cảnh sát, Tần Khoa sẽ được người của ông sắp xếp đưa thẳng ra sân bay.
Để mất người là trách nhiệm của đám cảnh sát, bọn họ chỉ cần không nhận, sẽ không ai làm được gì. Theo như bàn bạc trước, Tần lão đưa hắn ra nước ngoài để hắn tự rèn luyện bên đó, đương nhiên điều này Tần Kiên sẽ không nói với hắn. Cho nên hiện tại Tần Khoa vẫn một lòng suy nghĩ về một cuộc sống màu hường nơi ngoại quốc.
...............
Tử Ngôn ở nhà một mình không có gì làm nên lên mạng lướt wed một chút, hàng loạt tin nhắn được báo bên trong tài khoản mạng xã hội của cậu. Cậu nhấn vào thì mới biết, là xuất phát từ nhóm học sinh ở trường Tử Thanh. Sau khi rời khỏi trường học bọn họ rất thường xuyên đến thăm mộ Tử Thanh, một lần tình cờ gặp được cậu thế là hai bên kết bạn với nhau. Tử Ngôn cũng không biết tại sao bọn họ lại kéo cậu vào nhóm riêng tư của lớp, nhưng cũng không có vấn đề gì nên Tử Ngôn cứ để yên như vậy.
Hàng loạt tin nhắn chạy dài trên màn hình trò chuyện.
"Tần Khoa được thả?"
"Không thể nào, hắn sẽ quay lại trường sao?"
"Thời gian hạnh phúc này không lẽ đã kết thúc hay sao?"
"Có người đăng lên trang tin tức của trường, bỏ phiếu tẩy chay Tần Khoa kìa, lên đó bình chọn đi."
"Thật sao? Để tôi lên bình chọn, gửi đường dẫn vào nhóm đi."
Tử Ngôn cũng hứng thú bấm vào xem, màn hình điện thoại chuyển hướng sang trang fanpage của trường học, bảng bình chọn được thiết kế đơn giản hiện lên. Chỉ có hai cột tán thành hoặc không tán thành mà thôi, bên trên là một dòng ghi chú rất bắt mắt, "Muốn Tần Khoa học ở trường.". Nếu tán thành thì là về phe Tần Khoa, không tán thành thì là ngược lại.
Nhưng điều khiến Tử Ngôn chú ý chính là một dòng báo phía dưới, "Ông chủ tiệm bánh thích điều này."
"Ông chủ tiệm bánh", liệu có phải là Chương Viễn hay không? Kéo đến những bài đăng có liên quan đến Tần Khoa, bên dưới có rất nhiều lời bình luận. Điều đặc biệt chính là tài khoản "ông chủ tiệm bánh" này luôn luôn xuất hiện. Nhìn những dòng bình luận này, có thể thấy người này không biết vì lý do gì lại đặc biệt căm hận đối với Tần Khoa.
Trong đó nổi bật nhất là một dòng bình luận, thể hiện có chút thái độ quá khích của người này, "Loại người như tên cặn bã này phải cho hắn chết không tử tế! Cho hắn phải nếm trải cảm giác giống như cậu học sinh kia, để từng giọt máu của hắn xoa dịu đi sự phẫn bộ của mọi người." Nhưng không một ai xem đó là thật cả, cứ nghĩ do người đó thấy được những hành động của Tần Khoa, nên trong lúc tức giận mới nói vậy thôi.
Nhưng nếu thật sự là Chương Viễn, thì có phải cũng biết chuyện Tần Khoa được thả hay không? Dù cho nội tình bên trong, theo như người khác thấy là về thăm bệnh. Biết người hại Tử Thanh đang dửng dưng bên ngoài, anh có cảm nghĩ gì không? Tử Ngôn không nắm chắc, nhưng cậu cảm giác bản thân nên ghé qua bên Chương Viễn một lát.
Tử Ngôn gọi cho Cố Duệ Thành nói về ý định ngoài kế hoạch hôm nay của cậu. Anh nghe thấy thì dứt khoát nói rằng bản thân cũng muốn theo, mà không để ý thấy khuôn mặt xám xịt của Y Hạ đứng bên cạnh.
.....................
Tần Khoa được đưa đến cổng bệnh viện, Lập Thành nhận trách nhiệm lái xe từ đầu nên để hai người kia xuống ở cổng, bản thân thì đem xe đến bãi đậu. Kiến Công một bên nắm lấy vai Tần Khoa dẫn vào bên trong sảnh bệnh viện.
Vừa thấy hắn thì không biết từ đâu, nhào ra một đam người tự xưng là phóng viên, cứ đưa thẳng máy ghi âm vào mồm hắn mà hỏi. Nhưng nói thật, Kiến Công không nghe ra bọn họ đang nói về cái gì, giống như một ngôn ngữ hành tinh nào khác vậy. Điểm chung là hắn thật sự đang bị bọn họ ép đến muốn ngộp thở, đến khi nhận ra, cánh tay hắn đã không nằm trên vai Tần Khoa nữa.
Bên đây Tần Khoa nhân lúc hỗn loạn đã tránh né được Kiến Công, chạy tới thang máy. Tần Kiên nói với hắn, sau khi tránh được cảnh sát mà lại lập tức rời khỏi bệnh viện sẽ rất dễ bị phát hiện. Hơn nữa, đám người đó nhất định nghĩ rằng, Tần Khoa nhất định sẽ nhanh chóng được đưa khỏi bệnh viện, nhanh chừng nào thì tốt chừng nấy. Mà có lẽ lại không hề ngờ rằng, hắn vẫn nghênh ngang ngồi chờ bên trong, còn đám cảnh sát thì chạy đông chạy tây bên ngoài.
Tần Khoa đường hoàng bước vào thang máy, ba bốn người cũng theo sau bước vào trong. Đến tầng, thang máy mở ra, Tần Khoa theo lời của Tần Kiên tìm kiếm số phòng được nói trước đó. Đi ngang qua khu nhà vệ sinh, Tần Khoa liếc nhìn một cái rồi bước vào trong.
Bị đám người cảnh sát giữ lại có một hôm, mà cả người hắn đều có cảm giác ngứa ngáy. Dự trong lòng là vào nhà vệ sinh tân trang lại bản thân một chút, dù sao không lâu nữa hắn phải bị nhét vào một chiếc phi cơ mà. Tần Khoa bước vào trong, một người từ đằng sau trong lúc hắn không để ý đi theo. Vừa bước qua cửa, người đó kéo tấm bảng "đang dọn dẹp" chắn giữa đường đi.
Tần Khoa mở vòi nước, bắt đầu chỉnh sửa cái kiểu tóc như bờm sư tử trên đầu. Thông qua tấm gương trước mặt nhìn thấy một người đàn ông, chiếc nón đã che gần hết khuôn mặt thì thôi đi, lại còn đeo cả khẩu trang. Muốn hù quỷ sao?
Người đàn ông đó lấy chiếc nón xuống, lại gỡ khẩu trang trên mặt ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc Tần Khoa đưa tay khóa nước sau đó quay lại nhìn người đối diện.
"Ông chủ Chương, sao anh lại có mặt ở đây? Đến khám bệnh sao?" Hắn không biết anh có biết chuyện của mình hay không, nhưng hiện tại mà gặp người quen, thì đều không tốt cả.
"Tôi? Tôi đến tìm cậu, muốn dẫn cậu đến một nơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất