Ăn Tằn Uống Tiện Làm Đỉnh Lưu

Chương 38:

Trước Sau
"Ba, tiết kiệm là đức tính truyền thống của người Trung Hoa. Con sẽ về nhà sau ba ngày nữa, ba gửi xe qua đây rồi con lại về, chiếc xe để lại làm sao?"

Tần Ý Phong trả lời thẳng: "Chuyện đó đơn giản, ba sẽ mua thêm biệt thự, để xe vào gara, thuê bảo vệ trông."

Tần Nguyệt: "..."

Khi cô còn vui vì hai trăm tệ, ba cô đã đạt đến cảnh giới siêu phàm.

"Ba, ba bình tĩnh lại đi."

Tần Ý Phong thở dài, nói: "Ba chỉ muốn dành những thứ tốt nhất cho con, bây giờ ngoài tiền ra, ba chẳng có gì, cũng không thể làm được nhiều."

"Ba đã làm quá nhiều rồi!"

Tần Nguyệt nhanh chóng nói: "Nếu thật sự muốn cho con, sao ba không làm một thẻ ngân hàng, mỗi lần muốn cho, cứ chuyển tiền vào đó, coi như là để dành."

"Đây là một ý kiến hay."

Tần Ý Phong gật đầu đồng ý, rồi nói thêm: "Nguyệt Nguyệt, hôm nay ba thấy con bán quần áo rất thuần thục, trước đây con có làm công việc tương tự không?"

Buổi chiều khi xem livestream, mọi người nhìn thấy Tần Nguyệt đạp xe ba bánh bán quần áo đều cười lớn, chỉ có ông là đau lòng không thôi.

Nghĩ đến cuộc sống của con gái suốt hai mươi năm qua, ông đứng ngồi không yên, chỉ muốn bay ngay đến bên con.



Tần Nguyệt thẳng thắn nói: "Dạ, hồi cấp ba, trại trẻ mồ côi không đủ tiền đóng học phí, con đã đi làm thêm bán hàng vào các kỳ nghỉ, rất có kinh nghiệm."

Cô không cảm thấy xấu hổ về những trải nghiệm đó.

Có lẽ vì lúc nhỏ quá thiếu thốn tiền bạc, Tần Nguyệt hiểu rõ mình yêu tiền, mỗi giọt mồ hôi đổi lấy của cải, cô đều tự hào về điều đó.

Tần Ý Phong nghe mà nghẹn ngào.

"Nguyệt Nguyệt, xin lỗi... Tất cả là lỗi của ba."

"Con không thấy mình đáng thương, so với nhiều người khác, con đã sống rất tốt rồi."

Cô không thích sự buồn bã này, liền nhanh chóng chuyển đề tài: "Nhưng bây giờ quần áo thật sự khó bán, chất lượng không đều, thường xuyên không tìm được cái phù hợp."

"Ba, đừng lo, ba ngày nữa con sẽ về, không cần phải lo lắng."

Cúp điện thoại, Tần Nguyệt mở Weibo trên điện thoại, phát hiện có vài tin nhắn riêng, xen lẫn với những lời phản đối cô tham gia chương trình.

"Tần Nguyệt, cố lên! Mong chờ phim mới của cô, tôi nhất định sẽ đến rạp xem!"

Tần Nguyệt sững sờ.



Không ngờ vẫn còn có người ủng hộ cô.

Phim cuối cùng cô đóng là khi nào?

Hình như là tám tháng trước, một bộ phim mạng, cô đóng vai một bình hoa có sắc đẹp nhưng không não, xuất hiện được năm phút, vì quá thất bại, đến mức không ai thèm chửi.

Tần Nguyệt cảm thấy mơ hồ. Sau bốn năm ra mắt, cô không nghĩ mình có thể trở thành một ảnh hậu.

Vì vậy, những bình luận chê bai cô diễn dở trên mạng, dù có đọc cũng chỉ cười trừ.

Ban đầu cô chọn ra mắt chỉ vì người đại diện nói một câu:

"Ngôi sao có thể kiếm nhiều tiền lắm."

Lúc đó cô nghèo đến phát điên, nên đồng ý ngay.

Nhưng bây giờ, có người đang mong chờ bộ phim của cô.

Đó có phải là cảm giác được yêu thích không?

Tần Nguyệt cảm thấy rối bời, vội mở ví đếm tiền để trấn an.

Đếm đến lần thứ hai, cô mới dần bình tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau