[Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy
Chương 10
Editor:
Beta: Kún Huyền
Tiểu Bạch ở đó một thời gian liền được người ta sủng ái.
Tìm được chuỗi hạt rồi, tâm tình của Hình Thiên Du khá hơn một chút. Xác định chuỗi hạt trên tay động thế nào cũng sẽ không rơi, người thoáng cái đã nhảy tới trên lưng của Ân Hàng Ma: "Tiểu Ma, về nhà"
Ân Hàng Ma bất đắc dĩ cõng hắn: "Ngươi lại muốn ta cõng a?"
"Ừ, ta lười bước đi"Hình Thiên Du đương nhiên mà nói.
Ân Hàng Ma bật cười: "Rõ ràng là sợ lạc đường"
"Ai nói ta sẽ lạc đường?"Hình Thiên Du nhảy xuống: "Trí nhớ ta rất tốt, sao lại lạc đường? Từ nhà đến nơi này rất xa sao?"
"Vậy là ngươi thừa nhận chỗ xa một chút ngươi liền bị lạc đường?"
"Sẽ không" Hình Thiên Du kiêu ngạo mà ngửa đầu: "Đời này ta chưa từng bị lạc đường"
Ân Hàng Ma nhìn người không phân trắng đen kia, lắc đầu không nói.
"Được rồi, buổi trưa ta muốn uống canh cá trích, bắt cá trích quay về nấu canh a" Hình Thiên Du nhảy lên lưng đối phương, vỗ vai hắn chỉ vào một đầu khác của hồ nước: "Qua bên kia qua bên kia, ta khi nãy thấy một con cá trích thật lớn"
"Ta thế nào mà vẫn luôn cảm thấy ta chính là đầu bếp của nhà ngươi?"Ân Hàng Ma nghĩ có chút buồn bực, Ngân Yêu Vương không biết làm cơm, ngoại trừ nuôi hồ ly thì chính là một tên cật hóa (ham ăn), về phần người trên lưng này, đừng nói làm cơm, nếu không ai chăm sóc, hắn liền đem mình làm chết đói: "Toàn bộ Yêu Hồ tộc trừ ngươi và Ngân Yêu Vương ra, còn ai dám sai sử ta như thế?"
Hình Thiên Du nhanh tay bóp mặt của hắn: "Ai bảo ngươi càng lúc càng ngày càng
có tà khí? Khi còn bé rõ ràng là bộ dáng tiểu tiên đồng mập mạp, trưởng thành sao lại có thể khí phách như thế? Nếu không phải ta cùng ngươi lớn lên, ta cũng không thể tin được ngươi có thể lớn thành như vậy? Ngươi có nhớ Vô Sa hay không?"
Ân Hàng Ma suy nghĩ một chút: "Sư phụ cầu mưa, khi đó gặp được đứa trẻ kia, người nói trưởng thành hắn liền làm hòa thượng?"
"Chính hắn, lúc hắn trở lại nhìn thấy ngươi, lại càng bị hoảng sợ. Trách không được Ngân Yêu Vương nói ngươi đích thị là một đại ma đầu, vừa nhìn liền chỉ thấy ngươi đầy tà khí"
"Tương lai nhất định là họa của võ lâm?" Trong thanh âm của Ân Hàng Ma nhàn nhạt khó chịu: "Khi nào thì ngươi cùng hắn nói riêng những thứ này"
"Làm hại võ lâm thì không nói..... là cái kia" Hình Thiên Du trên lưng hắn đạp chân, tay chỉ đường: "Hắn nói sư phụ đúng thật lợi hại, chuyện nhiều năm như vậy về sau đều có thể biết trước, bất quá có ta xem chừng ngươi, hắn không sợ ngươi sẽ làm ra chuyện xấu"
"Ngươi xem chừng ta?" Dưới đáy lòng Ân Hàng Ma nhịn không được nôn một cái, Vô Sa tiểu hòa thượng đây là mắt nhìn gì a, rõ ràng là hắn xem chừng Tiểu Du. Vừa nôn vừa dùng nội lực cuồn cuộn nâng cái cây trong tay, chỉ thấy ngân quang chợt lóe lên, một con cá trích dài lớn chớp mắt đã ở trên tay. Tay đem người trên lưng ổn định, Ân Hàng Ma hỏi hắn: "Được rồi, có thể đi về chưa?"
"Có thể" Tìm chuỗi hạt về rồi, lại có thể uống canh cá trích, tâm tình Hình Thiên Du tốt hơn, lại bắt đầu chắn ghét: "Tiểu Ma, vì sao canh cá trích của người khác đều không trắng như ngươi?"
"Có thể người khác đều là dùng nước lạnh a, ta là tăng nhiệt độ nước... Ngươi ăn cơm cùngngười khác lúc nào a?"
"Hì hì, bọn họ cứng rắn lôi kéo ta đi"Hình Thiên Du chọc chọc bờ vai của hắn: "Tiểu Ma, tướng mạo của ngươi ở trong Yêu Hồ tộc thực sự rất bất đồng"
Ân Hàng Ma không nói gì. Yêu Hồ Tộc đại đa số đều lớn lên rất tuấn mỹ, cho dù là hài tử hỗn huyết với ngoại tộc, cũng rất ít có trường hợp không ưa nhìn, nhưng mình lại tính là một ngoại tộc.
Không phải Ân Hàng Ma lớn lên xấu xí, hắn lớn lên kỳ thực rất anh tuấn xuất chúng, chính là nhìn qua vừa khí phách lại tà khí. Nhất là khi cười, cười tà một cái, có thể dọa hài tử phát khóc. Bởi vì liên quan đến tướng mạo,nên dù cho hắn là đồ đệ Ngân Yêu Vương tự mình mang về thì ngoại trừ người trong nhà, cũng rất ít có thúc bá cùng tộc lôi kéo hắn đi ăn cơm. Nhưng Hình Thiên Du thì khác, khi còn bé thì như tiểu thần tiên, trưởng thành nhìn qua một lần chính là thần tiên. Nếu người trong nhà trong tộc không nói, người ngoài không biết thì tuyệt đối sẽ cho rằng Hình Thiên Du là thân thích của Ngân Yêu Vương.
"Tiểu Ma, mỗi lần ta muốn ngươi cõng ta, ngươi có phiền hay không?"
"Phiền"
"Ngươi mới không phiền"Hình Thiên Du đem cằm tựa trên bả vai hắn, cười híp mắt. Nếu như phiền thì mỗi khi y chuẩn bị nhảy lên lưng hắn sẽ không dùng nội lực làm khô y phục.
"Tiểu Du, ngươi lại gầy đi có đúng không?"
"Không biết, làm sao vậy?"
"Cằm đâm vào bả vai ta đau"
"Thật không?"Hình Thiên Du cười xấu xa, lại dùng cằm hung hăng đập vài cái: "Có đau hay không? Có đau hay không?"
Triển Chiêu nghe liền kinh ngạc, nhìn Bạch Ngọc Đường - Thiên Tôn trẻ con như vậy a?
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử lại chỉ chỉ Thiên Tôn - Ngươi không cảm thấy chỉ số thông minh của hai người họ không khác nhau lắm sao?
Triển Chiêu nỗ lực suy nghĩ một chút, lắc đầu - Vẫn không có cách nào tưởng tượng bộ dáng Thiên Tôn nũng nịu.
Bạch Ngọc Đường cười cười - Ngân Yêu Vương chiếu cố sư phụ đến năm mười sáu tuổi, đến khi người tìm được ta, cũng khoảng vài chục năm a. Bao đại nhân và Bàng thái sư tuổi nhỏ hơn người không biết bao nhiêu, họ đều nhìn thấu thế sự đến thanh thanh sở sở (rõ ràng), ngươi nghĩ hắn vì sao lại hồ đồ như vậy?
Triển Chiêu chỉ chỉ Ân Hậu - Ngươi là nói ngoại công?
Bạch Ngọc Đường gật đầu - Người hồ đồ không nhớ lâu cũng giống như Tiểu Tứ Tử học thế nào cũng không biết võ công vậy, là vì được người ta cưng chiều.
"Tôn Tôn ngươi lớn như vậy còn nhõng nhẽo đòi người ta cõng a?"Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, lúc đó Tôn Tôn mới mười lăm mười sáu tuổi a, còn cần người ta cõng, bây giờ lớn như vậy rồi vẫn muốn được người ta cõng: "Tiểu Tứ Tử hiện tại cũng muốn được người ta bế a" Đương nhiên, hiện tại nếu như đường đi quá xa vẫn sẽ cho người ta ôm đi.
"Hắn gạt người" Thiên Tôn lắc đầu không nhìn người khác: "Tự ta có thể bước đi, nhờ hắn cõng làm chi?"
Tiêu Lương vỗ Tiểu Tứ Tử một bên: "Cận nhi, cái kia không phải gọi là làm nũng, cái kia gọi là.... ách..." Tiêu Lương ngửa mặt suy nghĩ một chút, rồi vỗ taynói: "Gọi là tình thú"
"Triệu Phổ, ngươi dạy hài tử thành ra cái gì" Nghe được hai chữ "tình thú", Công Tôn liền tạc mao, hung hăng nhéo Triệu Phổ một cái. Tiểu Lương Tử nhỏ như vậy liền biết nhiều từ thế này, vậymà cũng đượcsao? Nhéo xong, liền hung hăng trừng Triệu Phổ: Ngươi là một đại lưu manh.
Triệu Phổ bị Công Tôn nhéo đến bực bội, hô oan uổng.
"Cũng không phải sư phụ dạy, là cha ta nói" Tiêu Lương thấy Triệu Phổ bị nhéo, giải thích: "Nhưng mà sư phụ nói chủ ý này rất tốt, có thể quang minh chính đại sờ mông đối phương"
"Triệu Phổ"Công Tôn lần này liền dùng đến thần công đạp lưng: "Ngươi suốt ngày đều suy nghĩ cái gì trong đầu, đến ngay cả những... cái này đều dạy?"
"Đều là do Âu Dương nói, ta chỉ là thuận miệng nhắc tới"
"Còn dám nói sao?"
Tiêu Lương nhìn cuộc chiến nghiêng về một bên thở dài: Bất luận là trên miệng hay vũ lực, sư phụ đều không còn chút sức đánh trả nào.
Tiểu Tứ Tử nâng mặt nhỏ nhắn nhìn trời: "Nói nói bao nhiêu lâu như vậy, liền đánh nhau luôn rồi".
Trên không trung, Ân Hậu và Thiên Tôn ngươi đến ta đi đánh cho kịch liệt lại làm kịch liệt hơn: "Ân lão quỷ, thì ra ngươi cõng ta là vì chiếm tiện nghi của ta"
"Lão tử chiếm tiện nghi gì của ngươi, rõ ràng là chính ngươi nhảy lên muốn ta cõng"
"Ngươi cõng ta tại sao muốn sờ mông ta?"
"Lão quỷ, ta sờ mông ngươi lúc nào?"
"Tay ngươi rõ ràng có đụng tới mông ta"
"Ai cõng người mà không đụng phải mông, bằng không thì làm sao có thể cõng?"
Triển Chiêu nhìn hay người không thấy rõ bóng dáng kia, lẩm bẩm nói: "Không biết vì sao, có một loại dự cảm xấu"
Bạch Ngọc Đường ý bảo hắn nhìn chung quanh: "Dự cảm của ngươi là chính xác"
Triển Chiêu thu hồi tầm mắt nhìn xung quanh, không khỏi cả kinh, chỉ thấy Khai Phong Phủ từ trù phòng đại nương đến nha đầu quét tước cũng không biết lúc nào đã vây quanh. Mọi người đẩy nhau một chút, sau đó trù phòng đại nương đến hỏi Tiểu Tứ Tử: "Thực là sờ đến cái mông rồi a?"
Tiểu Tứ Tử kỳ quái, thầm nghĩ là hỏi Ân Ân sờ mông Tôn Tôn có đúng hay không? Theo như Cửu Cửu nói, cõng thì là sờ, gật đầu: "Sờ thật nhiều thứ a" Nghe được câu trả lời này, các cô nương sau lưng liền kích động hoan hô một trận.
"Có hôn không?" Trù phòng đại nương ý bảo các cô nương an tĩnh, sau đó thận trọng hỏi.
Tiểu Tứ Tử tiếp tục gật đầu: "Hôn rồi" Ân Ân nói, hai người bọn họ khi còn bé đều hôn qua đối phương. Sau khi nghe những lời này các cô nương càng kích động hơn.
"Có ngủ cùng nhau không?" Cái này thì Tiểu Tứ Tử nghe hiểu, là hỏi có ngủ cùng một chỗ hay không: "Ngủ cùng một chỗ cùng một nơi luôn đó" Tiểu Tứ Tử vẫn còn kỳ quái, gian phòng kia không phải các người chuẩn bị sao?
Xôn xao....
Các cô nương càng kích động thêm một bậc, có mấy cô nương thậm chí xoa xoa khuôn mặt mình tự nhủ phải bình tĩnh phải thật bình tĩnh.
"..." Trù phòng đại nương xoa tay: "Hai người bọn họ chuẩn bị khi nào thì thành thân a?"
"Thành thân?" Tiểu Tứ Tử trợn to hai mắt, Ân Ân và Tôn Tôn đều đã hơn một trăm tuổi cũng có thể thành thân a?.
"Hôn cũng hôn sờ cũng sờ ngủ cũng ngủ, chẳng lẽ còn không chuẩn bị thành thân?" Trù phòng đại nương trừng mắt, các cô nương sau lưng cũng không mặc kệ, cái gì cũng đều làm tại sao có thể không thành thân, nếu không thành thân,chẳng phải sẽ là bội tình bạc nghĩa sao?.
"Có cầu thân a, ngay cả sính lễ đều đã tặng" Tiểu Lương Tử cũng đến giúp vui.
"Tặng cái gì?"
"Ách..." Tên dài quá không nhớ rõ: "Chưa thấy qua, chỉ biết là đồ của thời Chiến Quốc, khi còn bé đã tặng"
"Oa, Chiến Quốc"
Các cô nương đều che mặt biểu thị đây thực sự là quá quý trọng, tuy rằng không biết là vật gì, nhưng vừa nghe niên đại đã cảm thấy thật đáng giá. Còn là tặng khi bé ai nha, trúc mã trúc mã, hai người thực sự là quá tình cảm, quá tình cảm luôn.
Các cô nương chiếm được đáp án mong muốn, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn cùng trù phòng đại nương rời đi.
Trù phòng đại nương trước khi rời đi vẫn vỗ bả vai Triển Chiêu: "Triển đại nhân, hỉ yến của biểu ca ngươi và Thiên Tôn nhất định phải bày một lần ở Khai Phong Phủ a, hai người họ thực sự là quá xứng đôi. "
Bạch Ngọc Đường không nói gì: Nếu Ân Hậu thực sự là biểu ca của Miêu nhi nhà hắn, tính thế nào cũng là có bối phận kém hơn so với sư phụ, xứng đâu ra a? Lại nói tiếp, thật muốn tính, mình và mèo kia hình như cũng là kém bối phận.
Triển Chiêu nhìn người rời đi, mài răng nhìn hai tiểu hài tử: "Lúc đầu hai người bọn họ có phải cũng hãm hại ta như vậy?" Triển hộ vệ vẫn luôn luôn nhớ kỹ lịch sử đen tối một tháng không dám mở ra đại môn Khai Phong Phủ.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn - Tiểu Tứ Tử nói hai người bọn họ muốn thành thân là hãm hại?.
Công Tôn giáo huấn Triệu Phổ đến mức gào khóc, giải trừ tức giận, rồi nhìn các cô nương đang nghiêm mặt dần tản ra, hiếu kỳ hỏi: "Bọn họ tới làm gì a?"Triệu Phổ còn ở bên cạnh đau đến giơ chân.
Bao Duyên và Bàng Dục nói hết sự tình với hắn, Công Tôn kinh ngạc, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: "Hai ngươi cũng không ngăn cản a?"
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ bầu trời: "Ngăn cản cái gì a, còn đang ầm ĩ kia"
Trên trời, hai vị võ lâm chí tôn mất bóng, chỉ có thanh âm khắc khẩu truyền đến: "Tử lão quỷ, ngươi chính là chiếm tiện nghi của ta"
"Ngươi còn là võ lâm chí tôn, có nói đạo lý hay không?"
"Ta lúc nào không nói đạo lý, ngươi chính là có sờ mông ta, lão sắc ma"
"Ngươi còn nói ta liền làm thật, sắc ngươi, lão hồ đồ"
.....
Công Tôn đỡ trán, lắc đầu: "Thông minh tài trí của bọn họ đâu mất rồi?"
Tiểu Tứ Tử ở một bên kết luận: "Ân Ân và Tôn Tôn cãi nhau so với ta còn ấu trĩ hơn" Tiêu Lương kinh ngạc, ai a, Cận nhi nhà hắn cư nhiên biết mình ấu trĩ a.
Triệu Phổ bưng một chân một chân nhảy đến gần: "Dùng công lực trăm năm cãi nhau, chỉ sợ toàn bộ Khai Phong Phủ đều có thể nghe được"
Bao Duyên và Bàng Dục hai mắt nhìn nhau: "Sẽ không có chuyện gì, ngoại trừ người trong nha môn, ai mà biết rõ ai đang cãi nhau với ai đâu a?"
"Đừng nói nữa"Triển Chiêu che mặt, tuyệt vọng: "Rất nhanh sẽ đến Trung Thu, Ma cung thật nhiều người đến xem tóc của Thiên Tôn cũng còn ở Khai Phong Phủ còn chưa đi, nói muốn ở Khai Phong Phủ đến hết Trung thu" Những người khác có thể nghe không ra, nhưng vì là chủ nhà mình cộng thêm thanh âm của Thiên Tôn mọi người trong Ma cung cũng cả đời đều quên không được.
Công Tôn cũng mơ hồ nghĩ lớn chuyện rồi.
Bạch Ngọc Đường an ủi Triển Chiêu: "Không có việc gì, bọn họ nếu dám cười sư phụ ta và ngoại công, chúng ta mời bọn họ ăn nhân bánh Trung thu"
Beta: Kún Huyền
Tiểu Bạch ở đó một thời gian liền được người ta sủng ái.
Tìm được chuỗi hạt rồi, tâm tình của Hình Thiên Du khá hơn một chút. Xác định chuỗi hạt trên tay động thế nào cũng sẽ không rơi, người thoáng cái đã nhảy tới trên lưng của Ân Hàng Ma: "Tiểu Ma, về nhà"
Ân Hàng Ma bất đắc dĩ cõng hắn: "Ngươi lại muốn ta cõng a?"
"Ừ, ta lười bước đi"Hình Thiên Du đương nhiên mà nói.
Ân Hàng Ma bật cười: "Rõ ràng là sợ lạc đường"
"Ai nói ta sẽ lạc đường?"Hình Thiên Du nhảy xuống: "Trí nhớ ta rất tốt, sao lại lạc đường? Từ nhà đến nơi này rất xa sao?"
"Vậy là ngươi thừa nhận chỗ xa một chút ngươi liền bị lạc đường?"
"Sẽ không" Hình Thiên Du kiêu ngạo mà ngửa đầu: "Đời này ta chưa từng bị lạc đường"
Ân Hàng Ma nhìn người không phân trắng đen kia, lắc đầu không nói.
"Được rồi, buổi trưa ta muốn uống canh cá trích, bắt cá trích quay về nấu canh a" Hình Thiên Du nhảy lên lưng đối phương, vỗ vai hắn chỉ vào một đầu khác của hồ nước: "Qua bên kia qua bên kia, ta khi nãy thấy một con cá trích thật lớn"
"Ta thế nào mà vẫn luôn cảm thấy ta chính là đầu bếp của nhà ngươi?"Ân Hàng Ma nghĩ có chút buồn bực, Ngân Yêu Vương không biết làm cơm, ngoại trừ nuôi hồ ly thì chính là một tên cật hóa (ham ăn), về phần người trên lưng này, đừng nói làm cơm, nếu không ai chăm sóc, hắn liền đem mình làm chết đói: "Toàn bộ Yêu Hồ tộc trừ ngươi và Ngân Yêu Vương ra, còn ai dám sai sử ta như thế?"
Hình Thiên Du nhanh tay bóp mặt của hắn: "Ai bảo ngươi càng lúc càng ngày càng
có tà khí? Khi còn bé rõ ràng là bộ dáng tiểu tiên đồng mập mạp, trưởng thành sao lại có thể khí phách như thế? Nếu không phải ta cùng ngươi lớn lên, ta cũng không thể tin được ngươi có thể lớn thành như vậy? Ngươi có nhớ Vô Sa hay không?"
Ân Hàng Ma suy nghĩ một chút: "Sư phụ cầu mưa, khi đó gặp được đứa trẻ kia, người nói trưởng thành hắn liền làm hòa thượng?"
"Chính hắn, lúc hắn trở lại nhìn thấy ngươi, lại càng bị hoảng sợ. Trách không được Ngân Yêu Vương nói ngươi đích thị là một đại ma đầu, vừa nhìn liền chỉ thấy ngươi đầy tà khí"
"Tương lai nhất định là họa của võ lâm?" Trong thanh âm của Ân Hàng Ma nhàn nhạt khó chịu: "Khi nào thì ngươi cùng hắn nói riêng những thứ này"
"Làm hại võ lâm thì không nói..... là cái kia" Hình Thiên Du trên lưng hắn đạp chân, tay chỉ đường: "Hắn nói sư phụ đúng thật lợi hại, chuyện nhiều năm như vậy về sau đều có thể biết trước, bất quá có ta xem chừng ngươi, hắn không sợ ngươi sẽ làm ra chuyện xấu"
"Ngươi xem chừng ta?" Dưới đáy lòng Ân Hàng Ma nhịn không được nôn một cái, Vô Sa tiểu hòa thượng đây là mắt nhìn gì a, rõ ràng là hắn xem chừng Tiểu Du. Vừa nôn vừa dùng nội lực cuồn cuộn nâng cái cây trong tay, chỉ thấy ngân quang chợt lóe lên, một con cá trích dài lớn chớp mắt đã ở trên tay. Tay đem người trên lưng ổn định, Ân Hàng Ma hỏi hắn: "Được rồi, có thể đi về chưa?"
"Có thể" Tìm chuỗi hạt về rồi, lại có thể uống canh cá trích, tâm tình Hình Thiên Du tốt hơn, lại bắt đầu chắn ghét: "Tiểu Ma, vì sao canh cá trích của người khác đều không trắng như ngươi?"
"Có thể người khác đều là dùng nước lạnh a, ta là tăng nhiệt độ nước... Ngươi ăn cơm cùngngười khác lúc nào a?"
"Hì hì, bọn họ cứng rắn lôi kéo ta đi"Hình Thiên Du chọc chọc bờ vai của hắn: "Tiểu Ma, tướng mạo của ngươi ở trong Yêu Hồ tộc thực sự rất bất đồng"
Ân Hàng Ma không nói gì. Yêu Hồ Tộc đại đa số đều lớn lên rất tuấn mỹ, cho dù là hài tử hỗn huyết với ngoại tộc, cũng rất ít có trường hợp không ưa nhìn, nhưng mình lại tính là một ngoại tộc.
Không phải Ân Hàng Ma lớn lên xấu xí, hắn lớn lên kỳ thực rất anh tuấn xuất chúng, chính là nhìn qua vừa khí phách lại tà khí. Nhất là khi cười, cười tà một cái, có thể dọa hài tử phát khóc. Bởi vì liên quan đến tướng mạo,nên dù cho hắn là đồ đệ Ngân Yêu Vương tự mình mang về thì ngoại trừ người trong nhà, cũng rất ít có thúc bá cùng tộc lôi kéo hắn đi ăn cơm. Nhưng Hình Thiên Du thì khác, khi còn bé thì như tiểu thần tiên, trưởng thành nhìn qua một lần chính là thần tiên. Nếu người trong nhà trong tộc không nói, người ngoài không biết thì tuyệt đối sẽ cho rằng Hình Thiên Du là thân thích của Ngân Yêu Vương.
"Tiểu Ma, mỗi lần ta muốn ngươi cõng ta, ngươi có phiền hay không?"
"Phiền"
"Ngươi mới không phiền"Hình Thiên Du đem cằm tựa trên bả vai hắn, cười híp mắt. Nếu như phiền thì mỗi khi y chuẩn bị nhảy lên lưng hắn sẽ không dùng nội lực làm khô y phục.
"Tiểu Du, ngươi lại gầy đi có đúng không?"
"Không biết, làm sao vậy?"
"Cằm đâm vào bả vai ta đau"
"Thật không?"Hình Thiên Du cười xấu xa, lại dùng cằm hung hăng đập vài cái: "Có đau hay không? Có đau hay không?"
Triển Chiêu nghe liền kinh ngạc, nhìn Bạch Ngọc Đường - Thiên Tôn trẻ con như vậy a?
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử lại chỉ chỉ Thiên Tôn - Ngươi không cảm thấy chỉ số thông minh của hai người họ không khác nhau lắm sao?
Triển Chiêu nỗ lực suy nghĩ một chút, lắc đầu - Vẫn không có cách nào tưởng tượng bộ dáng Thiên Tôn nũng nịu.
Bạch Ngọc Đường cười cười - Ngân Yêu Vương chiếu cố sư phụ đến năm mười sáu tuổi, đến khi người tìm được ta, cũng khoảng vài chục năm a. Bao đại nhân và Bàng thái sư tuổi nhỏ hơn người không biết bao nhiêu, họ đều nhìn thấu thế sự đến thanh thanh sở sở (rõ ràng), ngươi nghĩ hắn vì sao lại hồ đồ như vậy?
Triển Chiêu chỉ chỉ Ân Hậu - Ngươi là nói ngoại công?
Bạch Ngọc Đường gật đầu - Người hồ đồ không nhớ lâu cũng giống như Tiểu Tứ Tử học thế nào cũng không biết võ công vậy, là vì được người ta cưng chiều.
"Tôn Tôn ngươi lớn như vậy còn nhõng nhẽo đòi người ta cõng a?"Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, lúc đó Tôn Tôn mới mười lăm mười sáu tuổi a, còn cần người ta cõng, bây giờ lớn như vậy rồi vẫn muốn được người ta cõng: "Tiểu Tứ Tử hiện tại cũng muốn được người ta bế a" Đương nhiên, hiện tại nếu như đường đi quá xa vẫn sẽ cho người ta ôm đi.
"Hắn gạt người" Thiên Tôn lắc đầu không nhìn người khác: "Tự ta có thể bước đi, nhờ hắn cõng làm chi?"
Tiêu Lương vỗ Tiểu Tứ Tử một bên: "Cận nhi, cái kia không phải gọi là làm nũng, cái kia gọi là.... ách..." Tiêu Lương ngửa mặt suy nghĩ một chút, rồi vỗ taynói: "Gọi là tình thú"
"Triệu Phổ, ngươi dạy hài tử thành ra cái gì" Nghe được hai chữ "tình thú", Công Tôn liền tạc mao, hung hăng nhéo Triệu Phổ một cái. Tiểu Lương Tử nhỏ như vậy liền biết nhiều từ thế này, vậymà cũng đượcsao? Nhéo xong, liền hung hăng trừng Triệu Phổ: Ngươi là một đại lưu manh.
Triệu Phổ bị Công Tôn nhéo đến bực bội, hô oan uổng.
"Cũng không phải sư phụ dạy, là cha ta nói" Tiêu Lương thấy Triệu Phổ bị nhéo, giải thích: "Nhưng mà sư phụ nói chủ ý này rất tốt, có thể quang minh chính đại sờ mông đối phương"
"Triệu Phổ"Công Tôn lần này liền dùng đến thần công đạp lưng: "Ngươi suốt ngày đều suy nghĩ cái gì trong đầu, đến ngay cả những... cái này đều dạy?"
"Đều là do Âu Dương nói, ta chỉ là thuận miệng nhắc tới"
"Còn dám nói sao?"
Tiêu Lương nhìn cuộc chiến nghiêng về một bên thở dài: Bất luận là trên miệng hay vũ lực, sư phụ đều không còn chút sức đánh trả nào.
Tiểu Tứ Tử nâng mặt nhỏ nhắn nhìn trời: "Nói nói bao nhiêu lâu như vậy, liền đánh nhau luôn rồi".
Trên không trung, Ân Hậu và Thiên Tôn ngươi đến ta đi đánh cho kịch liệt lại làm kịch liệt hơn: "Ân lão quỷ, thì ra ngươi cõng ta là vì chiếm tiện nghi của ta"
"Lão tử chiếm tiện nghi gì của ngươi, rõ ràng là chính ngươi nhảy lên muốn ta cõng"
"Ngươi cõng ta tại sao muốn sờ mông ta?"
"Lão quỷ, ta sờ mông ngươi lúc nào?"
"Tay ngươi rõ ràng có đụng tới mông ta"
"Ai cõng người mà không đụng phải mông, bằng không thì làm sao có thể cõng?"
Triển Chiêu nhìn hay người không thấy rõ bóng dáng kia, lẩm bẩm nói: "Không biết vì sao, có một loại dự cảm xấu"
Bạch Ngọc Đường ý bảo hắn nhìn chung quanh: "Dự cảm của ngươi là chính xác"
Triển Chiêu thu hồi tầm mắt nhìn xung quanh, không khỏi cả kinh, chỉ thấy Khai Phong Phủ từ trù phòng đại nương đến nha đầu quét tước cũng không biết lúc nào đã vây quanh. Mọi người đẩy nhau một chút, sau đó trù phòng đại nương đến hỏi Tiểu Tứ Tử: "Thực là sờ đến cái mông rồi a?"
Tiểu Tứ Tử kỳ quái, thầm nghĩ là hỏi Ân Ân sờ mông Tôn Tôn có đúng hay không? Theo như Cửu Cửu nói, cõng thì là sờ, gật đầu: "Sờ thật nhiều thứ a" Nghe được câu trả lời này, các cô nương sau lưng liền kích động hoan hô một trận.
"Có hôn không?" Trù phòng đại nương ý bảo các cô nương an tĩnh, sau đó thận trọng hỏi.
Tiểu Tứ Tử tiếp tục gật đầu: "Hôn rồi" Ân Ân nói, hai người bọn họ khi còn bé đều hôn qua đối phương. Sau khi nghe những lời này các cô nương càng kích động hơn.
"Có ngủ cùng nhau không?" Cái này thì Tiểu Tứ Tử nghe hiểu, là hỏi có ngủ cùng một chỗ hay không: "Ngủ cùng một chỗ cùng một nơi luôn đó" Tiểu Tứ Tử vẫn còn kỳ quái, gian phòng kia không phải các người chuẩn bị sao?
Xôn xao....
Các cô nương càng kích động thêm một bậc, có mấy cô nương thậm chí xoa xoa khuôn mặt mình tự nhủ phải bình tĩnh phải thật bình tĩnh.
"..." Trù phòng đại nương xoa tay: "Hai người bọn họ chuẩn bị khi nào thì thành thân a?"
"Thành thân?" Tiểu Tứ Tử trợn to hai mắt, Ân Ân và Tôn Tôn đều đã hơn một trăm tuổi cũng có thể thành thân a?.
"Hôn cũng hôn sờ cũng sờ ngủ cũng ngủ, chẳng lẽ còn không chuẩn bị thành thân?" Trù phòng đại nương trừng mắt, các cô nương sau lưng cũng không mặc kệ, cái gì cũng đều làm tại sao có thể không thành thân, nếu không thành thân,chẳng phải sẽ là bội tình bạc nghĩa sao?.
"Có cầu thân a, ngay cả sính lễ đều đã tặng" Tiểu Lương Tử cũng đến giúp vui.
"Tặng cái gì?"
"Ách..." Tên dài quá không nhớ rõ: "Chưa thấy qua, chỉ biết là đồ của thời Chiến Quốc, khi còn bé đã tặng"
"Oa, Chiến Quốc"
Các cô nương đều che mặt biểu thị đây thực sự là quá quý trọng, tuy rằng không biết là vật gì, nhưng vừa nghe niên đại đã cảm thấy thật đáng giá. Còn là tặng khi bé ai nha, trúc mã trúc mã, hai người thực sự là quá tình cảm, quá tình cảm luôn.
Các cô nương chiếm được đáp án mong muốn, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn cùng trù phòng đại nương rời đi.
Trù phòng đại nương trước khi rời đi vẫn vỗ bả vai Triển Chiêu: "Triển đại nhân, hỉ yến của biểu ca ngươi và Thiên Tôn nhất định phải bày một lần ở Khai Phong Phủ a, hai người họ thực sự là quá xứng đôi. "
Bạch Ngọc Đường không nói gì: Nếu Ân Hậu thực sự là biểu ca của Miêu nhi nhà hắn, tính thế nào cũng là có bối phận kém hơn so với sư phụ, xứng đâu ra a? Lại nói tiếp, thật muốn tính, mình và mèo kia hình như cũng là kém bối phận.
Triển Chiêu nhìn người rời đi, mài răng nhìn hai tiểu hài tử: "Lúc đầu hai người bọn họ có phải cũng hãm hại ta như vậy?" Triển hộ vệ vẫn luôn luôn nhớ kỹ lịch sử đen tối một tháng không dám mở ra đại môn Khai Phong Phủ.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn - Tiểu Tứ Tử nói hai người bọn họ muốn thành thân là hãm hại?.
Công Tôn giáo huấn Triệu Phổ đến mức gào khóc, giải trừ tức giận, rồi nhìn các cô nương đang nghiêm mặt dần tản ra, hiếu kỳ hỏi: "Bọn họ tới làm gì a?"Triệu Phổ còn ở bên cạnh đau đến giơ chân.
Bao Duyên và Bàng Dục nói hết sự tình với hắn, Công Tôn kinh ngạc, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: "Hai ngươi cũng không ngăn cản a?"
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ bầu trời: "Ngăn cản cái gì a, còn đang ầm ĩ kia"
Trên trời, hai vị võ lâm chí tôn mất bóng, chỉ có thanh âm khắc khẩu truyền đến: "Tử lão quỷ, ngươi chính là chiếm tiện nghi của ta"
"Ngươi còn là võ lâm chí tôn, có nói đạo lý hay không?"
"Ta lúc nào không nói đạo lý, ngươi chính là có sờ mông ta, lão sắc ma"
"Ngươi còn nói ta liền làm thật, sắc ngươi, lão hồ đồ"
.....
Công Tôn đỡ trán, lắc đầu: "Thông minh tài trí của bọn họ đâu mất rồi?"
Tiểu Tứ Tử ở một bên kết luận: "Ân Ân và Tôn Tôn cãi nhau so với ta còn ấu trĩ hơn" Tiêu Lương kinh ngạc, ai a, Cận nhi nhà hắn cư nhiên biết mình ấu trĩ a.
Triệu Phổ bưng một chân một chân nhảy đến gần: "Dùng công lực trăm năm cãi nhau, chỉ sợ toàn bộ Khai Phong Phủ đều có thể nghe được"
Bao Duyên và Bàng Dục hai mắt nhìn nhau: "Sẽ không có chuyện gì, ngoại trừ người trong nha môn, ai mà biết rõ ai đang cãi nhau với ai đâu a?"
"Đừng nói nữa"Triển Chiêu che mặt, tuyệt vọng: "Rất nhanh sẽ đến Trung Thu, Ma cung thật nhiều người đến xem tóc của Thiên Tôn cũng còn ở Khai Phong Phủ còn chưa đi, nói muốn ở Khai Phong Phủ đến hết Trung thu" Những người khác có thể nghe không ra, nhưng vì là chủ nhà mình cộng thêm thanh âm của Thiên Tôn mọi người trong Ma cung cũng cả đời đều quên không được.
Công Tôn cũng mơ hồ nghĩ lớn chuyện rồi.
Bạch Ngọc Đường an ủi Triển Chiêu: "Không có việc gì, bọn họ nếu dám cười sư phụ ta và ngoại công, chúng ta mời bọn họ ăn nhân bánh Trung thu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất