Chương 18
Lý Vi nhận lệnh và từ từ bước tới, tay cầm một góc chăn nhấc lên —
–
Lý Vi nhận lệnh và từ từ bước tới, tay cầm một góc chăn nhấc lên —
Bên dưới là một dãy túi chườm nóng xếp thẳng hàng. Không có một bóng người.
“Được, ta tin cậu.” Khôi Kình tức khắc đổi giọng, cười niềm nở: “Xem như đột xuất kiểm tra xem cậu có dẫn gái về nhà không, ha ha. Tiểu Vi, đến giờ cậu vẫn không bê tha nữ sắc chút nào cả.”
“Bởi vì trong mắt tôi chỉ có tổ chức.” Lý Vi cũng quay về phiên bản lời ngọt ý hay, đứng sau camera nhưng vẫn diễn mướt rượt: “Xin nguyện lòng dâng hiến thanh xuân.”
Hai người kết thúc cuộc gọi trong bầu không khí hoà bình thân ái, nhưng sau khi ngắt kết nối đều không hẹn mà cùng buông khoé miệng.
Xem ra vụ 275 không phải do Khôi Kình giao cho anh, mà chính Hồng Biệt đã đề xuất lên. Cô biết việc anh truy xét hồ sơ của Vương Giác, hơn nữa cô còn từng đến bệnh viện nên cũng biết việc anh dùng thiết bị tiêm tuỷ sống cho Vương Giác. Hồng Biệt đang ẩn ý nhắc nhở anh chớ hai lòng.
Anh có cảm giác chỉ mỗi anh không biết đến sự tồn tại của Vương Giác. Vương Giác có gì khác biệt, mà khi anh quan tâm đến y một chút thôi đã khiến Hồng Biệt phải cảnh giác? Y có loại bản lĩnh nào làm họ phải đề phòng nhưng không dám ra tay giết, thậm chí còn không dám để lộ sự tồn tại của y với anh?
Tin nhắn WeChat làm gián đoạn luồng suy nghĩ của anh.
[Một que đậu bắp]: Anh đang ở đâu?
Đây là cái điện thoại anh đặt cạnh gối Vương Giác. Còn đặt sẵn hộp thoại WeChat trên trang đầu để chăm nom đồ cổ tám năm này.
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Tôi đang ở trong phòng thí nghiệm.
[Một que đậu bắp]: Cách có hai bước mà anh không thể đi ra sao?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Có chuyện gì không?
[Một que đậu bắp]: Tôi cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, chúng ta nên rút thôi.
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Linh cảm chuẩn xác đấy, thật ra cậu đã rút rồi.
[Một que đậu bắp]: Gì cơ?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Cậu đang ở trong một căn nhà khác, tôi có sáu căn nhà thiết kế y hệt nhau.
Vương Giác hết hồn. Y nhìn chung quanh thì thấy trên tủ đầu giường có thêm một cái hộp mắt kính, có vẻ anh đã cầm về giúp. Y bèn đeo kính lên, bỏ hộp kính sang chỗ khác rồi mò tìm vết lủng nhỏ trên tủ đầu giường do y quẹt qua trong lúc cố tháo vòng tay trước đó, và quả thật không tìm thấy.
Nhưng trong thùng rác cạnh tủ đầu giường lại có mấy mảnh giấy vệ sinh…
Y nghĩ đến đứa em trai úa tàn của mình, chợt có một linh cảm ùa về.
[Một que đậu bắp]: Anh đã làm gì tôi?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Cậu chào cờ.
[Một que đậu bắp]:??????????????????????
[Một que đậu bắp]: Cho nên là?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Nên tôi giúp cậu một chút. Lâu không xử lý sẽ làm trì trệ dây thần kinh vận động.
[Một que đậu bắp]: Sao tôi không biết gì hết
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Thì cậu uống thuốc ngủ mà.
[Một que đậu bắp]: Anh, sao anh phải để tâm đến cuộc sống của tôi? *Cười lật ngược*
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Tôi chỉ quan tâm đến sức khoẻ của cậu thôi, cậu phải tuân thủ lời dặn dò của bác sĩ.
[Một que đậu bắp]: Lang băm! Tôi bị sốt mà.
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: À, bị phát giác rồi. Không phải cậu hết chạy nổi rồi à.
[Một que đậu bắp]: … Đây không phải là vấn đề, ai lại làm chuyện đó với bệnh nhân? Anh còn có y đức không?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Đây không phải hiện tượng sinh lý bình thường à? Cậu chưa học qua ư?
[Một que đậu bắp]: Tại sao anh phải giúp tôi chuyện đó?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Muốn giúp thì giúp thôi.
[Một que đậu bắp]: Bây giờ anh mở miệng là ‘muốn’ ngọt xớt luôn ha!
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Lúc tôi vỗ mông tiêm cho cậu cũng có nói gì đâu. Một khối thịt trong mắt sinh viên y khoa thì cũng chỉ là một khối thịt thôi.
[Một que đậu bắp]: Nhưng mà người bình thường ai cũng sẽ thấy xấu hổ.
[Một que đậu bắp]: Khoan đã? Anh tiêm vào mông tôi?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Sợ à? Bị khó chịu hay sao?
[Một que đậu bắp]: Không phải khó chịu… Nhưng sẽ đỏ mặt các kiểu…
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Đây cũng là hiện tượng sinh lý bình thường còn gì.
[Một que đậu bắp]: ?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Hồi đầu tôi bóp mặt cậu nó cũng ửng đỏ lên. Chẳng phải bình thường sao.
[Một que đậu bắp]: Đcm. Nó là oxytocin, anh cũng biết hormone oxytocin đúng không. Khi cơ thể tiếp xúc thân mật sẽ tiết ra oxytocin…
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Oxytocin là hormone tình yêu cơ mà. Ý cậu là cậu yêu tôi?
[Một que đậu bắp]: …
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: *Dấu chấm than màu đỏ* là sao hả?
[Tin nhắn đã gửi. Nhưng bị đối phương từ chối nhận.]
Một phút sau.
[Một que đậu bắp]: Khoan đã, anh bảo linh cảm tôi rất chuẩn xác là có ý gì?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Còn nhớ Khôi Kình không?
Ngón tay vừa đưa lên định gõ chữ của Vương Giác chững lại.
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Ông ta vừa gọi cậu là ‘cậu bé’ vô cùng thân thương trước mặt tôi.
Y ngẩng đầu nhìn vào còng tay, chợt nhận ra kích thước của nó vô cùng phù hợp, vừa vặn đến lạ.
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Chờ tôi quay về.
Người bên kia dường như đã nhận ra chuyện không ổn khi nghe thấy anh dựng người y khỏi giường một cách vô tình. Lý Vi từng bước từng bước áp lưng Vương Giác vào tủ. Anh phát hiện cơ thể y đang co lại và gương mặt hoảng loạn trở nên nhợt nhạt một cách đáng sợ.
Lý Vi đột nhiên nhớ tới thời điểm kề dao trên cổ Vương Giác, còn nghe được y bình tĩnh bàn giao lại nguyện vọng xử lý gương mặt sau khi chết một cách thoả đáng. Song giờ đây, dù không loại trừ khả năng bị suy nhược cơ thể, nhưng vẫn có thể thấy rõ y đang căng thẳng.
“Chẳng phải cậu không biết chuyện tôi có tổ chức sao?” Bên trong chất giọng hoà nhã của Lý Vi còn xen lẫn sự lạnh lẽo: “Bây giờ ngay cả ông lớn còn dặn dò tôi phải chăm nom cậu thật kỹ. Cậu gạt tôi rất được đấy.”
Vương Giác thản nhiên nhún vai: “Thế giờ anh muốn giết tôi?” Y ngẩng đầu, chủ động để lộ một bên cổ tái nhợt: “Nào, làm đi, lần này nhớ dứt khoát một chút.”
Lý Vi duỗi tay ra nhưng cuối cùng chỉ đặt đốt ngón tay lên động mạch cổ, không ngoài dự đoán dò ra mạch đập hoảng loạn. Anh nheo mắt, từ tốn nói: “Tôi không thể giết cậu.”
“Ha ha” Vương Giác cười giòn giã, nhưng vẫn không che giấu được sự run rẩy trong giọng nói: “Tôi nằm trong danh sách truy sát của Khôi Kình, không giết tôi thì người chết chẳng phải sẽ là anh đấy ư?”
“Cậu cảm thấy ông ta muốn tôi giết cậu?” Lý Vi dí sát vào: “Ông ta rõ ràng muốn cậu sống.”
“Ông ta nào phải người biết nói tình nói nghĩa, nếu muốn cậu sống, đồng nghĩa trên tay cậu có nắm nhược điểm nào đó.” Lý Vi nói.
“Ừm, thật thông minh.” Vương Giác hơi bĩu môi: “Quả thật tôi có nắm giữ nhược điểm. Thế nên ông ta phái anh đến bắt tôi?”
Lý Vi thoáng nghĩ rồi trả lời: “Không phải.”
“Thế tức là, ông ta không tin tưởng anh nữa.” Vương Giác tiếp tục cười nói, đuôi lông mày nhướng lên một góc xinh đẹp: “Kể từ lúc anh ra tay giết cái tên tay sai kia… À không, là từ lúc tôi bỏ trốn mà anh không trình báo. Chao ôi, nhưng chuyện này cũng đâu thể trách anh chứ. Ai bảo bọn họ trước giờ không kể chuyện của tôi cho anh nghe.”
“Ý cậu là, hiện tại tôi chỉ có một con đường là chung phe với cậu ư?” Lý Vi mỉm cười đầy ẩn ý: “Thế không hợp logic rồi. Vì sao tôi phải trình báo tung tích của một người xa lạ? Chưa hết, ông ta đã bao giờ quan tâm đến tính mạng bọn tay sai… Thứ duy nhất xui cậu nghĩ vậy chỉ có thể là câu chuyện cũ của cậu đi nhỉ.”
“Đúng vậy, thế nên anh có muốn nghe tôi kể không?”
Lý Vi nở nụ cười.
Y đang gài bẫy anh, muốn khích động mâu thuẫn giữa anh và Khôi Kình, không chỉ thế còn khá tự tin nắm chắc phần thắng. Song anh cũng muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì có thể xem là điểm yếu có thể kiềm hãm ông chủ tập đoàn, có điều nghĩ đến việc mình bị lừa —
“Có phải tôi luôn đối xử với cậu quá tốt nên cậu rất tự tin? Cậu có biết phản bội lại chúng tôi sẽ có hậu quả gì không?”
“Hậu quả là toàn bộ sát thủ truy sát cả đời.”
“Bọn họ không bao vây cậu trực diện, thậm chí chả nhìn đến cậu. Họ chỉ tiện tay thả một hợp chất bí ẩn không hề có trong sách nhân lúc cậu đang mua quần áo, hoặc trên miệng bình miệng ly, hoặc một ít bụi theo gió len vào khi cậu quay kính xe xuống, hoặc thả ký sinh trùng vào đồ ăn của cậu và vờ như một vết muỗi đốt, để cậu phải sống từng giây từng phút trong nỗi lo sợ rằng mình không thể chết tử tế, không biết sẽ chết lúc nào sẽ chết ở đâu. Cậu có nghe đến giun tim chưa? Trong lúc phẫu thuật chỉ cần rạch nhẹ tim sẽ thấy hàng tầng hàng lớp giun uốn lượn nhảy múa trên bề mặt vết cắt như những cọng mì trắng.”
Vương Giác mím môi, không nói một lời.
“Cậu nghĩ tôi quan tâm đến chuyện gì? Cậu cảm thấy vì lý do gì tôi sẽ chọn đứng cùng phe với cậu?”
Vương Giác hơi cúi đầu, đường nét gương mặt chìm vào bóng tối. Sau một lúc lâu, y mới mở miệng nói —
“Tiếc thay hiện tại ông ta đã nghĩ anh bị tôi lừa bỏ trốn, chỉ là ông ta chưa bảo anh bắt tôi lại, tức đang có ý thăm dò, muốn anh đưa ra một lời giải thích để xem anh có thật sự làm phản hay không.” Vương Giác bất chợt mỉm cười như đã có quyết định trong lòng, lời nói cũng trở nên bừa bãi hơn: “Quả thật tôi phải cảm ơn anh vì lúc đó đã không giết tôi. Thế nhưng anh vốn dĩ luôn đối xử với người khác một cách cởi mở nồng nhiệt như vậy trong lần đầu gặp gỡ, ra vẻ tốt đấy. Lúc trước từng nghe thấy anh nói chuyện với điều dưỡng, tôi còn tưởng anh đa nhân cách cơ.”
“Thế nhưng anh lạnh nhạt cũng có điểm tốt, như vậy chân thật hơn. Khi anh nhảy mũi cũng không thả lỏng mà có hơi ngây ngô, cũng chẳng biết đến bao giờ anh mới học được muốn…” Vương Giác nhiều lần mấp mé trên bờ vực, tiếc là y còn chưa kịp dứt lời đã bị Lý Vi quăng thẳng vào cửa tủ.
“Khôi Kình chỉ nhìn kết quả.” Anh đè vai lại, cúi đầu đưa sát vào mặt Vương Giác, chặn ngang lời xằng bậy của y: “Cậu nói xem, tôi đem cậu giao nộp cho ông ta, ông ta sẽ còn nghi ngờ tôi sao?”
“Tôi không giết cậu, không có nghĩa là tôi có lý do để bảo vệ cậu.”
Vương Giác bị mất cảnh giác té xuống sàn, nghe được câu này, đồng tử y bất chợt co rút, y cứng đờ người.
Y nhớ về khoảng không chật hẹp mà Khôi Kình đặc biệt chuẩn bị cho y, nơi đó đen ngòm chẳng thấy rõ năm ngón tay mà chỉ ngửi được mùi máu tanh nồng nặc và mùi da thịt cháy khét. Y còn chẳng nghe được bản thân đang nói nhăng nói cuội cái gì trong vô thức, nhưng vẫn gắng căng hàm dưới hòng giữ lại chút nước bọt trong miệng. Mà sau đó, ngay cả nước bọt cũng chẳng tiết ra nổi nữa, và y cũng không nghe thấy người mang mặt nạ kia hét cái gì vào tai mình, trong đầu y chỉ còn tiếng nổ gầm.
Nếu không phải trong tứ chi y có cấy thiết bị phát tín hiệu, nói không chừng y đã trở thành nhân trư[1] luôn rồi. Câu cuối cùng y nghe được phát ra từ một cái bóng trắng mơ hồ: “Nói chung sẽ luôn có biện pháp để tra tấn sống một người.”
Thôi toang rồi.
Lần này chơi lớn thật rồi. Y không thể thua được.
“Anh không muốn biết điểm yếu của ông ta ư?” Vương Giác khẽ hạ mắt, dừng đoạn, nhưng rồi vẫn không đành lòng thua thiệt mà nói tiếp: “Anh là một thuộc hạ đắc lực, nếu việc này quả thật không có liên quan đến anh, vậy vì sao lại thành phản bội cơ chứ?”
“Cậu chuyển đến bệnh viện của tôi là do ông ta sắp đặt.” Lý Vi nói một câu trần thuật.
“Còn giữ hồ sơ tôi cầm lúc ở cửa hàng kính chứ? Anh cứ lấy ra đây sẽ biết.”
Lý Vi chỉ vừa tới phòng làm việc, đã nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ. Anh nhủ thầm không xong rồi, liền quay trở về với tốc độ đáng kinh ngạc, và nhìn thấy Vương Giác đang cầm một mảnh thuỷ kinh lớn cứa vào cổ họng mình —
Lý Vi bắt lấy Vương Giác đang loạng choạng, nhanh chóng nắm lấy tay y và bóp thật mạnh đến mức y phải buông lỏng tay ra. Anh vừa định kiểm tra mạch đập trên cần cổ đầy máu thì Vương Giác, đang dựa vào người anh, vùng vẫy thoát ra và đập mạnh đầu vào cạnh tủ giữa lúc hỗn loạn —
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Bàn tay Lý Vi men vào đỡ giữa trán y và cạnh tủ, xương tay đánh “Rắc” một tiếng.
Vương Giác giữ nguyên tư thế và thở hổn hển một cách yếu ớt.
Song y chẳng hề nương tay mà tàn ác đè mạnh lên bàn tay thâm tím. Nỗi hỗ thẹn và sự thất bại não nề do chính mình gây ra đã bào mòn lớp vỏ nguỵ trang như trong những lời dỗi hận khi sắp chia tay, biến nó thành những câu từ chát chúa: “Anh nói đúng, tôi cũng không thể nghĩ ra đến cùng thứ gì có thể khiến anh từ bỏ công lợi[2], từ bỏ giá trị quan méo mó của mình.”
“Ngay đến muốn anh còn không hiểu, tôi uống nhầm thuốc gì mà lại mơ mộng hão huyền rằng anh sẽ nảy lòng thương cảm mà đến cứu tôi cơ chứ. Anh cũng chẳng cần phải biết đến những thứ đó đâu, tôi nghĩ có những điều đã ăn sâu bén rễ vào não anh rồi. Tại sao anh không giết tôi, là vì anh sợ, sợ ông chủ anh trách mắng, sợ ông bố già nhặt anh về sẽ tét vào cái mông thối của anh.”
“Tôi nhìn nhầm anh rồi.”
“Anh chỉ là một con, chó, nhà, được ông ta nuôi.”
Bệnh tình còn chưa thuyên giảm mà nhịp tim bị kích động quá độ đã khiến y hít thở chật vật vô cùng, cả người y run bần bật như cái sàng, thế nhưng từng câu từ được y nôn ra một cách vang dội rõ ràng, mạnh mẽ như lấm máu.
Lý Vi lặng lẽ nghe y nói, nhìn y với một gương mặt thờ ơ.
“Thế nào, rốt cuộc anh tính làm gì? Xin mời ngài cứ tự nhiên.” Mắt Vương Giác đỏ au, giọng nói độc địa, “Dù sao anh cũng không dám giết tôi.”
“Đây là cậu nói.”
Lý Vi cầm cổ tay y, hôn lên.
– Hết chương 18 –
Chú thích:
[1] Nhân trư: Bắt nguồn từ câu chuyện của Thích Cơ, một phi tần rất được sủng ái của Hán Cao Tổ Lưu Bang, người sáng lập ra nhà Hán. Sau khi Cao Tổ băng hà, Thích Cơ cùng con trai bị mẹ của Hán Huệ Đế là Lữ hậu tàn sát độc ác, sai người chặt chân tay, rồi móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm. Sau đó Thái hậu sai để Thích phu nhân ở trong nhà xí, gọi đó là Nhân trư (theo Wikipedia).
[2] Công lợi: Vừa có nghĩa thông thường là công danh lợi lộc, nhưng trong Triết học thì nó là một học thuyết, Chủ nghĩa công lợi hoặc Chủ nghĩa duy lợi (Utilitarianism), cho rằng ‘lợi ích của tất cả mọi người là công bằng, và bất kỳ việc gì tối ưu được lợi ích cuối cùng là đúng’ (Wikipedia), hoặc ‘coi lợi ích là cơ sở của đạo đức và hành vi có lợi là hành vi hợp đạo đức’ (Từ điển Hoàng Phê).
Giải nghĩa theo ngôn ngữ thông thường, nó định hướng giá trị quan qua sự lựa chọn của con người theo kết quả tốt nhất nhận được trong một hoàn cảnh nhất định. Theo Baidu thì Công lợi và Đạo đức là hai phạm trù đối lập, và người Trung được khuyên rằng không nên đi theo chủ nghĩa công lợi mà nên nhìn mọi việc bằng cả con tim nữa (Baidu). Vậy nên Vương Giác mới mắng Lý Vi là người theo công lợi và có giá trị quan méo mó.
–
Lý Vi nhận lệnh và từ từ bước tới, tay cầm một góc chăn nhấc lên —
Bên dưới là một dãy túi chườm nóng xếp thẳng hàng. Không có một bóng người.
“Được, ta tin cậu.” Khôi Kình tức khắc đổi giọng, cười niềm nở: “Xem như đột xuất kiểm tra xem cậu có dẫn gái về nhà không, ha ha. Tiểu Vi, đến giờ cậu vẫn không bê tha nữ sắc chút nào cả.”
“Bởi vì trong mắt tôi chỉ có tổ chức.” Lý Vi cũng quay về phiên bản lời ngọt ý hay, đứng sau camera nhưng vẫn diễn mướt rượt: “Xin nguyện lòng dâng hiến thanh xuân.”
Hai người kết thúc cuộc gọi trong bầu không khí hoà bình thân ái, nhưng sau khi ngắt kết nối đều không hẹn mà cùng buông khoé miệng.
Xem ra vụ 275 không phải do Khôi Kình giao cho anh, mà chính Hồng Biệt đã đề xuất lên. Cô biết việc anh truy xét hồ sơ của Vương Giác, hơn nữa cô còn từng đến bệnh viện nên cũng biết việc anh dùng thiết bị tiêm tuỷ sống cho Vương Giác. Hồng Biệt đang ẩn ý nhắc nhở anh chớ hai lòng.
Anh có cảm giác chỉ mỗi anh không biết đến sự tồn tại của Vương Giác. Vương Giác có gì khác biệt, mà khi anh quan tâm đến y một chút thôi đã khiến Hồng Biệt phải cảnh giác? Y có loại bản lĩnh nào làm họ phải đề phòng nhưng không dám ra tay giết, thậm chí còn không dám để lộ sự tồn tại của y với anh?
Tin nhắn WeChat làm gián đoạn luồng suy nghĩ của anh.
[Một que đậu bắp]: Anh đang ở đâu?
Đây là cái điện thoại anh đặt cạnh gối Vương Giác. Còn đặt sẵn hộp thoại WeChat trên trang đầu để chăm nom đồ cổ tám năm này.
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Tôi đang ở trong phòng thí nghiệm.
[Một que đậu bắp]: Cách có hai bước mà anh không thể đi ra sao?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Có chuyện gì không?
[Một que đậu bắp]: Tôi cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, chúng ta nên rút thôi.
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Linh cảm chuẩn xác đấy, thật ra cậu đã rút rồi.
[Một que đậu bắp]: Gì cơ?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Cậu đang ở trong một căn nhà khác, tôi có sáu căn nhà thiết kế y hệt nhau.
Vương Giác hết hồn. Y nhìn chung quanh thì thấy trên tủ đầu giường có thêm một cái hộp mắt kính, có vẻ anh đã cầm về giúp. Y bèn đeo kính lên, bỏ hộp kính sang chỗ khác rồi mò tìm vết lủng nhỏ trên tủ đầu giường do y quẹt qua trong lúc cố tháo vòng tay trước đó, và quả thật không tìm thấy.
Nhưng trong thùng rác cạnh tủ đầu giường lại có mấy mảnh giấy vệ sinh…
Y nghĩ đến đứa em trai úa tàn của mình, chợt có một linh cảm ùa về.
[Một que đậu bắp]: Anh đã làm gì tôi?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Cậu chào cờ.
[Một que đậu bắp]:??????????????????????
[Một que đậu bắp]: Cho nên là?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Nên tôi giúp cậu một chút. Lâu không xử lý sẽ làm trì trệ dây thần kinh vận động.
[Một que đậu bắp]: Sao tôi không biết gì hết
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Thì cậu uống thuốc ngủ mà.
[Một que đậu bắp]: Anh, sao anh phải để tâm đến cuộc sống của tôi? *Cười lật ngược*
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Tôi chỉ quan tâm đến sức khoẻ của cậu thôi, cậu phải tuân thủ lời dặn dò của bác sĩ.
[Một que đậu bắp]: Lang băm! Tôi bị sốt mà.
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: À, bị phát giác rồi. Không phải cậu hết chạy nổi rồi à.
[Một que đậu bắp]: … Đây không phải là vấn đề, ai lại làm chuyện đó với bệnh nhân? Anh còn có y đức không?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Đây không phải hiện tượng sinh lý bình thường à? Cậu chưa học qua ư?
[Một que đậu bắp]: Tại sao anh phải giúp tôi chuyện đó?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Muốn giúp thì giúp thôi.
[Một que đậu bắp]: Bây giờ anh mở miệng là ‘muốn’ ngọt xớt luôn ha!
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Lúc tôi vỗ mông tiêm cho cậu cũng có nói gì đâu. Một khối thịt trong mắt sinh viên y khoa thì cũng chỉ là một khối thịt thôi.
[Một que đậu bắp]: Nhưng mà người bình thường ai cũng sẽ thấy xấu hổ.
[Một que đậu bắp]: Khoan đã? Anh tiêm vào mông tôi?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Sợ à? Bị khó chịu hay sao?
[Một que đậu bắp]: Không phải khó chịu… Nhưng sẽ đỏ mặt các kiểu…
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Đây cũng là hiện tượng sinh lý bình thường còn gì.
[Một que đậu bắp]: ?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Hồi đầu tôi bóp mặt cậu nó cũng ửng đỏ lên. Chẳng phải bình thường sao.
[Một que đậu bắp]: Đcm. Nó là oxytocin, anh cũng biết hormone oxytocin đúng không. Khi cơ thể tiếp xúc thân mật sẽ tiết ra oxytocin…
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Oxytocin là hormone tình yêu cơ mà. Ý cậu là cậu yêu tôi?
[Một que đậu bắp]: …
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: *Dấu chấm than màu đỏ* là sao hả?
[Tin nhắn đã gửi. Nhưng bị đối phương từ chối nhận.]
Một phút sau.
[Một que đậu bắp]: Khoan đã, anh bảo linh cảm tôi rất chuẩn xác là có ý gì?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Còn nhớ Khôi Kình không?
Ngón tay vừa đưa lên định gõ chữ của Vương Giác chững lại.
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Ông ta vừa gọi cậu là ‘cậu bé’ vô cùng thân thương trước mặt tôi.
Y ngẩng đầu nhìn vào còng tay, chợt nhận ra kích thước của nó vô cùng phù hợp, vừa vặn đến lạ.
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Chờ tôi quay về.
Người bên kia dường như đã nhận ra chuyện không ổn khi nghe thấy anh dựng người y khỏi giường một cách vô tình. Lý Vi từng bước từng bước áp lưng Vương Giác vào tủ. Anh phát hiện cơ thể y đang co lại và gương mặt hoảng loạn trở nên nhợt nhạt một cách đáng sợ.
Lý Vi đột nhiên nhớ tới thời điểm kề dao trên cổ Vương Giác, còn nghe được y bình tĩnh bàn giao lại nguyện vọng xử lý gương mặt sau khi chết một cách thoả đáng. Song giờ đây, dù không loại trừ khả năng bị suy nhược cơ thể, nhưng vẫn có thể thấy rõ y đang căng thẳng.
“Chẳng phải cậu không biết chuyện tôi có tổ chức sao?” Bên trong chất giọng hoà nhã của Lý Vi còn xen lẫn sự lạnh lẽo: “Bây giờ ngay cả ông lớn còn dặn dò tôi phải chăm nom cậu thật kỹ. Cậu gạt tôi rất được đấy.”
Vương Giác thản nhiên nhún vai: “Thế giờ anh muốn giết tôi?” Y ngẩng đầu, chủ động để lộ một bên cổ tái nhợt: “Nào, làm đi, lần này nhớ dứt khoát một chút.”
Lý Vi duỗi tay ra nhưng cuối cùng chỉ đặt đốt ngón tay lên động mạch cổ, không ngoài dự đoán dò ra mạch đập hoảng loạn. Anh nheo mắt, từ tốn nói: “Tôi không thể giết cậu.”
“Ha ha” Vương Giác cười giòn giã, nhưng vẫn không che giấu được sự run rẩy trong giọng nói: “Tôi nằm trong danh sách truy sát của Khôi Kình, không giết tôi thì người chết chẳng phải sẽ là anh đấy ư?”
“Cậu cảm thấy ông ta muốn tôi giết cậu?” Lý Vi dí sát vào: “Ông ta rõ ràng muốn cậu sống.”
“Ông ta nào phải người biết nói tình nói nghĩa, nếu muốn cậu sống, đồng nghĩa trên tay cậu có nắm nhược điểm nào đó.” Lý Vi nói.
“Ừm, thật thông minh.” Vương Giác hơi bĩu môi: “Quả thật tôi có nắm giữ nhược điểm. Thế nên ông ta phái anh đến bắt tôi?”
Lý Vi thoáng nghĩ rồi trả lời: “Không phải.”
“Thế tức là, ông ta không tin tưởng anh nữa.” Vương Giác tiếp tục cười nói, đuôi lông mày nhướng lên một góc xinh đẹp: “Kể từ lúc anh ra tay giết cái tên tay sai kia… À không, là từ lúc tôi bỏ trốn mà anh không trình báo. Chao ôi, nhưng chuyện này cũng đâu thể trách anh chứ. Ai bảo bọn họ trước giờ không kể chuyện của tôi cho anh nghe.”
“Ý cậu là, hiện tại tôi chỉ có một con đường là chung phe với cậu ư?” Lý Vi mỉm cười đầy ẩn ý: “Thế không hợp logic rồi. Vì sao tôi phải trình báo tung tích của một người xa lạ? Chưa hết, ông ta đã bao giờ quan tâm đến tính mạng bọn tay sai… Thứ duy nhất xui cậu nghĩ vậy chỉ có thể là câu chuyện cũ của cậu đi nhỉ.”
“Đúng vậy, thế nên anh có muốn nghe tôi kể không?”
Lý Vi nở nụ cười.
Y đang gài bẫy anh, muốn khích động mâu thuẫn giữa anh và Khôi Kình, không chỉ thế còn khá tự tin nắm chắc phần thắng. Song anh cũng muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì có thể xem là điểm yếu có thể kiềm hãm ông chủ tập đoàn, có điều nghĩ đến việc mình bị lừa —
“Có phải tôi luôn đối xử với cậu quá tốt nên cậu rất tự tin? Cậu có biết phản bội lại chúng tôi sẽ có hậu quả gì không?”
“Hậu quả là toàn bộ sát thủ truy sát cả đời.”
“Bọn họ không bao vây cậu trực diện, thậm chí chả nhìn đến cậu. Họ chỉ tiện tay thả một hợp chất bí ẩn không hề có trong sách nhân lúc cậu đang mua quần áo, hoặc trên miệng bình miệng ly, hoặc một ít bụi theo gió len vào khi cậu quay kính xe xuống, hoặc thả ký sinh trùng vào đồ ăn của cậu và vờ như một vết muỗi đốt, để cậu phải sống từng giây từng phút trong nỗi lo sợ rằng mình không thể chết tử tế, không biết sẽ chết lúc nào sẽ chết ở đâu. Cậu có nghe đến giun tim chưa? Trong lúc phẫu thuật chỉ cần rạch nhẹ tim sẽ thấy hàng tầng hàng lớp giun uốn lượn nhảy múa trên bề mặt vết cắt như những cọng mì trắng.”
Vương Giác mím môi, không nói một lời.
“Cậu nghĩ tôi quan tâm đến chuyện gì? Cậu cảm thấy vì lý do gì tôi sẽ chọn đứng cùng phe với cậu?”
Vương Giác hơi cúi đầu, đường nét gương mặt chìm vào bóng tối. Sau một lúc lâu, y mới mở miệng nói —
“Tiếc thay hiện tại ông ta đã nghĩ anh bị tôi lừa bỏ trốn, chỉ là ông ta chưa bảo anh bắt tôi lại, tức đang có ý thăm dò, muốn anh đưa ra một lời giải thích để xem anh có thật sự làm phản hay không.” Vương Giác bất chợt mỉm cười như đã có quyết định trong lòng, lời nói cũng trở nên bừa bãi hơn: “Quả thật tôi phải cảm ơn anh vì lúc đó đã không giết tôi. Thế nhưng anh vốn dĩ luôn đối xử với người khác một cách cởi mở nồng nhiệt như vậy trong lần đầu gặp gỡ, ra vẻ tốt đấy. Lúc trước từng nghe thấy anh nói chuyện với điều dưỡng, tôi còn tưởng anh đa nhân cách cơ.”
“Thế nhưng anh lạnh nhạt cũng có điểm tốt, như vậy chân thật hơn. Khi anh nhảy mũi cũng không thả lỏng mà có hơi ngây ngô, cũng chẳng biết đến bao giờ anh mới học được muốn…” Vương Giác nhiều lần mấp mé trên bờ vực, tiếc là y còn chưa kịp dứt lời đã bị Lý Vi quăng thẳng vào cửa tủ.
“Khôi Kình chỉ nhìn kết quả.” Anh đè vai lại, cúi đầu đưa sát vào mặt Vương Giác, chặn ngang lời xằng bậy của y: “Cậu nói xem, tôi đem cậu giao nộp cho ông ta, ông ta sẽ còn nghi ngờ tôi sao?”
“Tôi không giết cậu, không có nghĩa là tôi có lý do để bảo vệ cậu.”
Vương Giác bị mất cảnh giác té xuống sàn, nghe được câu này, đồng tử y bất chợt co rút, y cứng đờ người.
Y nhớ về khoảng không chật hẹp mà Khôi Kình đặc biệt chuẩn bị cho y, nơi đó đen ngòm chẳng thấy rõ năm ngón tay mà chỉ ngửi được mùi máu tanh nồng nặc và mùi da thịt cháy khét. Y còn chẳng nghe được bản thân đang nói nhăng nói cuội cái gì trong vô thức, nhưng vẫn gắng căng hàm dưới hòng giữ lại chút nước bọt trong miệng. Mà sau đó, ngay cả nước bọt cũng chẳng tiết ra nổi nữa, và y cũng không nghe thấy người mang mặt nạ kia hét cái gì vào tai mình, trong đầu y chỉ còn tiếng nổ gầm.
Nếu không phải trong tứ chi y có cấy thiết bị phát tín hiệu, nói không chừng y đã trở thành nhân trư[1] luôn rồi. Câu cuối cùng y nghe được phát ra từ một cái bóng trắng mơ hồ: “Nói chung sẽ luôn có biện pháp để tra tấn sống một người.”
Thôi toang rồi.
Lần này chơi lớn thật rồi. Y không thể thua được.
“Anh không muốn biết điểm yếu của ông ta ư?” Vương Giác khẽ hạ mắt, dừng đoạn, nhưng rồi vẫn không đành lòng thua thiệt mà nói tiếp: “Anh là một thuộc hạ đắc lực, nếu việc này quả thật không có liên quan đến anh, vậy vì sao lại thành phản bội cơ chứ?”
“Cậu chuyển đến bệnh viện của tôi là do ông ta sắp đặt.” Lý Vi nói một câu trần thuật.
“Còn giữ hồ sơ tôi cầm lúc ở cửa hàng kính chứ? Anh cứ lấy ra đây sẽ biết.”
Lý Vi chỉ vừa tới phòng làm việc, đã nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ. Anh nhủ thầm không xong rồi, liền quay trở về với tốc độ đáng kinh ngạc, và nhìn thấy Vương Giác đang cầm một mảnh thuỷ kinh lớn cứa vào cổ họng mình —
Lý Vi bắt lấy Vương Giác đang loạng choạng, nhanh chóng nắm lấy tay y và bóp thật mạnh đến mức y phải buông lỏng tay ra. Anh vừa định kiểm tra mạch đập trên cần cổ đầy máu thì Vương Giác, đang dựa vào người anh, vùng vẫy thoát ra và đập mạnh đầu vào cạnh tủ giữa lúc hỗn loạn —
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Bàn tay Lý Vi men vào đỡ giữa trán y và cạnh tủ, xương tay đánh “Rắc” một tiếng.
Vương Giác giữ nguyên tư thế và thở hổn hển một cách yếu ớt.
Song y chẳng hề nương tay mà tàn ác đè mạnh lên bàn tay thâm tím. Nỗi hỗ thẹn và sự thất bại não nề do chính mình gây ra đã bào mòn lớp vỏ nguỵ trang như trong những lời dỗi hận khi sắp chia tay, biến nó thành những câu từ chát chúa: “Anh nói đúng, tôi cũng không thể nghĩ ra đến cùng thứ gì có thể khiến anh từ bỏ công lợi[2], từ bỏ giá trị quan méo mó của mình.”
“Ngay đến muốn anh còn không hiểu, tôi uống nhầm thuốc gì mà lại mơ mộng hão huyền rằng anh sẽ nảy lòng thương cảm mà đến cứu tôi cơ chứ. Anh cũng chẳng cần phải biết đến những thứ đó đâu, tôi nghĩ có những điều đã ăn sâu bén rễ vào não anh rồi. Tại sao anh không giết tôi, là vì anh sợ, sợ ông chủ anh trách mắng, sợ ông bố già nhặt anh về sẽ tét vào cái mông thối của anh.”
“Tôi nhìn nhầm anh rồi.”
“Anh chỉ là một con, chó, nhà, được ông ta nuôi.”
Bệnh tình còn chưa thuyên giảm mà nhịp tim bị kích động quá độ đã khiến y hít thở chật vật vô cùng, cả người y run bần bật như cái sàng, thế nhưng từng câu từ được y nôn ra một cách vang dội rõ ràng, mạnh mẽ như lấm máu.
Lý Vi lặng lẽ nghe y nói, nhìn y với một gương mặt thờ ơ.
“Thế nào, rốt cuộc anh tính làm gì? Xin mời ngài cứ tự nhiên.” Mắt Vương Giác đỏ au, giọng nói độc địa, “Dù sao anh cũng không dám giết tôi.”
“Đây là cậu nói.”
Lý Vi cầm cổ tay y, hôn lên.
– Hết chương 18 –
Chú thích:
[1] Nhân trư: Bắt nguồn từ câu chuyện của Thích Cơ, một phi tần rất được sủng ái của Hán Cao Tổ Lưu Bang, người sáng lập ra nhà Hán. Sau khi Cao Tổ băng hà, Thích Cơ cùng con trai bị mẹ của Hán Huệ Đế là Lữ hậu tàn sát độc ác, sai người chặt chân tay, rồi móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm. Sau đó Thái hậu sai để Thích phu nhân ở trong nhà xí, gọi đó là Nhân trư (theo Wikipedia).
[2] Công lợi: Vừa có nghĩa thông thường là công danh lợi lộc, nhưng trong Triết học thì nó là một học thuyết, Chủ nghĩa công lợi hoặc Chủ nghĩa duy lợi (Utilitarianism), cho rằng ‘lợi ích của tất cả mọi người là công bằng, và bất kỳ việc gì tối ưu được lợi ích cuối cùng là đúng’ (Wikipedia), hoặc ‘coi lợi ích là cơ sở của đạo đức và hành vi có lợi là hành vi hợp đạo đức’ (Từ điển Hoàng Phê).
Giải nghĩa theo ngôn ngữ thông thường, nó định hướng giá trị quan qua sự lựa chọn của con người theo kết quả tốt nhất nhận được trong một hoàn cảnh nhất định. Theo Baidu thì Công lợi và Đạo đức là hai phạm trù đối lập, và người Trung được khuyên rằng không nên đi theo chủ nghĩa công lợi mà nên nhìn mọi việc bằng cả con tim nữa (Baidu). Vậy nên Vương Giác mới mắng Lý Vi là người theo công lợi và có giá trị quan méo mó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất