Chương 7
Nếu biết trước quân vua trắng phe bạn sẽ bị chiếu tướng bởi quân đen, trước khi bị giết bạn có thể đẩy bản thân vào thế bế tắc, vua trắng không còn đi được nước nào nữa thì xem như đạt được kết quả hoà.[1]<cite>— QUY TẮC CỜ VUA</cite>–
Tương tự như vậy, trong cuộc chiến giữa ác quỷ giết người không nương tay và con mồi xem cái chết là giải thoát, bất luận kết quả như thế nào cũng chỉ có thể là một trận hoà.
–
“Boss ơi, thuốc TH-468 mới đã được đưa vào lâm sàng. Lần này chúng ta nghiên cứu phát triển ra thành phần mới. Nếu được đưa ra thị trường thì chắc chắn sẽ mang về lợi nhuận đáng kể.” Trong phòng làm việc trống có cửa sổ sát đất, Hồng Biệt hào hứng trao đổi với màn hình máy tính đen ngòm.
“Không được, nhà máy dược chỉ là bình phong, nếu để lộ tiếng gió quá lớn mà vừa không đạt đến tham vọng vừa gây sự chú ý với bên ngoài, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề nghiêm trọng. Công nghệ càng độc quyền mới càng an toàn.” Giọng một người đàn ông đứng tuổi đã bị bóp méo điện tử truyền lại từ màn hình máy tính.
“Thế nhưng, suy cho cùng việc này… cũng là thành quả mấy năm trời của chúng ta…” Hồng Biệt chưa đành lòng từ bỏ mà vẫn muốn níu kéo.
“Hồng Biệt, cô phải phân định rõ cái gì quan trọng cái gì không. Cô là phụ tá đắc lực nhất của ta.” Giọng Khôi Kình vô cùng dịu dàng nhưng hàm chứa uy nghiêm không cho phép kháng cự: “Không biết đánh giá thời cuộc, ngay cả việc bỏ qua chút lợi ích nhỏ nhoi còn không xong thì làm sao hoàn thành chính sự?”
“Dạ, là tôi chưa suy nghĩ kỹ càng.” Cô tức thì đổi giọng, “Vậy… Còn những nhân viên có liên quan đến phương pháp điều chế thuốc?”
“Ai không đóng góp vào điểm trọng yếu lần này thì xử lý hết.”
“Rõ.” Hồng Biệt nuốt nước miếng, đây đều là những nhân tài được trau dồi từ bé, lòng cô chợt nảy sinh nỗi sợ hãi ăn bữa sáng lo bữa tối, “Thật ra người chủ lực chỉ có Diễn Thần.”
“Vậy thì chỉ giữ lại mình nó thôi.”
“Vậy để tôi liên hệ với cậu ta trước, tránh cho cậu ta để lộ tiếng gió.”
“Ha.” Tiếng cười của Khôi Kình qua bóp méo điện tử nghe vào có chút khắc nghiệt lạnh lẽo, “Nó thì nói chuyện được với ai?”
Gã cúp điện thoại xong thì chợt cảm thấy hứng thú nên đứng dậy, lấy ra một quyển sách từ trên kệ rồi bước vào căn phòng tối đang chậm rãi mở cửa. Mảng tường xung quanh phòng rực rỡ muôn màu, trên mỗi ô vuông khoét vào trong đều treo một bức ảnh trang hoàng tinh xảo, khi được chiếu rọi bên dưới ánh đèn vàng ấm áp chẳng khác nào lời ngợi ca đầy trang trọng.
Trong ảnh là những đứa trẻ. Áng chừng tầm năm, sáu tuổi, có thể thấy được không phải tất cả đều là góc chụp chính diện mà đa phần là ảnh chụp trộm.
Song, thứ đồng đều trên ảnh khiến người ta sởn tóc gáy chính là mỗi đứa trẻ đều đang khóc.
“Mấy đứa đều là trẻ ngoan.” Ngón tay săn chắc của Khôi Kình xoa xoa trên khoảng cách chật hẹp giữa hai bức hình, “Thời đại này thật quá nhàn nhã, nhưng tiềm lực của các con không thể bị mai một.”
“Chỉ có ta mới có thể cứu các con.”
Có một đứa trẻ trong hai bức hình đó khác hẳn những đứa còn lại.
Chỉ có nó lạnh nhạt nhìn thẳng vào ống kính.
Trên mặt bức hình đó là một nét bút màu vàng sáng ngời, nó viết một cái tên bằng tiếng Hebrew: Levi.
–
Vương Giác tỉnh lại ngay lúc Lý Vi rút ống tiêm cho y. Cơ thể Vương Giác rất yếu, tay chân xưa giờ đều lạnh băng, nay còn bị truyền dịch nên trên vùng da mắt cá chân được tay anh chạm mang đến cảm giác nóng bỏng.
“Tay lạnh ngắt. Cậu mà còn chưa tỉnh tôi đã nghĩ cậu chết mất rồi, trông chẳng khác nào một cái xác.” Lý Vi nói.
Vương Giác lặng lẽ cúi đầu nhìn anh, không nói gì.
Anh vốn không có ý định giết y, vậy mà vẫn thảo luận lời trăng trối với y một lúc lâu, thậm chí còn làm y diễn một màn hồi tưởng ở trong đầu. Vương Giác thoáng muốn cử động để phản đối thì phát hiện tay đã được thả ra, y bất chợt nảy linh cảm xấu —
Y hoảng sợ vén chăn lên — chân vẫn còn, còn cử động được.
“Cậu đang nghĩ gì trong đầu thế?” Lý Vi hơi buồn cười.
Ánh mắt Vương Giác đảo nhẹ nhưng không nói gì.
Y kéo lê từng thớ thịt căng cứng trên người mình, nghiến răng chống người ngồi dậy. Sức của Lý Vi quá mạnh, chỉ một tay thôi cũng đủ đẩy y vào chỗ chết, giờ đây chỉ động nhẹ cổ thôi mà y đau như bị sái, e là nó đã thâm tím hết mấy vòng rồi.
Y đang băn khoăn về cánh tay được thả tự do của mình thì phát hiện ra trên tay có đeo một cái vòng. Cái vòng nhựa cứng màu đen sáng bóng ôm quanh cổ tay gầy gò của y, có vẻ hơi to quá mức.
“Anh đeo cái gì cho tôi vậy?” Vương Giác sờ sờ, hé miệng hỏi.
“Truyền dịch thôi.” Lý Vi nói.
“Anh lừa tôi.” Y lom lom nhìn anh, trong lòng khó chịu cùng cực.
“Lừa cậu thì sao, tôi cũng đã bị cậu lừa suốt thời gian dài còn gì?” Lý Vi cất bình rỗng đi, gấp ống lại thành mấy đoạn, mỉm cười đầy thâm thuý nhìn vào cái vòng trên tay, “Trên vòng có định vị GPS, chống thấm chống cháy, cậu mà còn chạy loạn nữa thì nó sẽ giúp tôi đến tìm.”
“Ngày mai tôi sẽ chặt tay.” Vương Giác cáu kỉnh đáp.
Lý Vi mỉm cười không đáp.
Sau khi tính mạng không còn bị đe doạ nữa, Vương Giác bắt đầu bực bội nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Y đột nhiên nghĩ đến gì đó, bèn chậm rãi nói: “Tên anh là Lý Vi? Vi trong ‘nhỏ bé’?”
“Ừ, thì sao?” Lý Vi ngồi xuống bên giường.
Vương Giác đột ngột hỏi: “Anh biết đánh cờ không?”
“Cờ gì?”
“Cờ vua.”
Lý Vi: “Không biết.”
Khoé mắt Vương Giác hơi giật.
Lý Vi: “Sao hửm?”
“Không.” Y rủ mắt trầm tư. Sau khi yên lặng một hồi y mới nói tiếp: “Vì sao anh không giết tôi?”
Nghe được sự trách cứ trong giọng Vương Giác, Lý Vi nhướng mày, “Sao cơ, vội chết thế à?”
“Chắc anh có chuyện muốn hỏi đúng không. Tôi nói rồi, anh muốn hỏi gì cứ hỏi.” Vương Giác nhạt giọng lên tiếng, gương mặt thẫn thờ vô cảm.
“Ừm,” Lý Vi cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngồi xuống bên giường, “Nói thế cũng không sai.” Trước đây thì không có, nhưng bây giờ thì có.
Tại sao muốn trò chuyện với y? Tại sao không muốn giết y?
Anh không muốn nguỵ biện bản thân bằng thuật ngữ tâm lý học chuyên nghiệp nữa.
Anh thật sự muốn biết “muốn” là như thế nào.
Thế nhưng hỏi thẳng thì quá kỳ nên anh bèn cố lục tìm vấn đề tương tự với từ khoá “muốn” trong kho tàng nghệ thuật ăn nói của mình, hết một buổi trời mới nhả ra được một câu: “Cậu với bạn gái cậu đến với nhau thế nào?”
Khóe miệng Vương Giác run run: “Đây là chuyện anh muốn hỏi hả?”
“Cô ta chỉ cần chờ thêm một năm nữa là cậu tỉnh lại rồi.” Lý Vi ra chiều tiếc nuối, đoạn hững hờ hỏi vấn đề tiếp theo: “Bệnh án khi chuyển viện của cậu ghi rằng cậu bị đa chấn thương toàn thân, bỏng cục bộ cấp độ hai ba. Rốt cuộc vì sao cậu trở thành người thực vật?”
Vương Giác nói: “Tai nạn xe cộ, tràn dầu gây cháy.”
Vương Giác nhìn gương mặt bác sĩ “Chúng tôi đã cố gắng hết sức” đầy giả tạo của anh, trong lòng nhủ ừ cứ giả vờ đi, tôi đếch quan tâm. Y nói tiếp: “Cô ta không phải bạn gái tôi.”
“Cô ta chăm cậu bấy nhiêu năm cơ mà?”
“Cô ta chính là người đã tông tôi.” Vương Giác nhẹ giọng đáp.
“Ồ.” Lý Vi sững sờ trước sự thật ngược ngạo này: “Vậy vì sao cậu lại khóc khi cô ta kết hôn?”
“Cô ta đã tỏ tình với tôi trước khi tông. Vậy nên quãng thời gian đó cô ta bị cắn rứt lương tâm đến mức thần kinh trở nên bất ổn, đôi khi đang chăm tôi còn kêu tôi đi chết đi — À thật ra tôi cũng muốn lắm chứ.” Y cười mỉa mai: “Cô ta kết hôn chứng tỏ cô ta đã được giải thoát rồi, tôi mừng đến phát khóc.”
“Tông trúng người mình thích à, trùng hợp vậy sao?” Lý Vi ngờ vực bảo: “Cô ta không phải chịu trách nhiệm hình sự à?”
“Chuyện đó tôi không biết”, Vương Giác thờ ơ bĩu môi, “Tôi cũng bất tỉnh rồi, ai truy cứu giúp đây?”
“Thôi được.” Anh nhận ra Vương Giác không muốn nói sự thật, và cũng chẳng quan tâm đến tranh chấp dân sự của bọn họ. Thấy anh không phản ứng, Vương Giác lại chẳng buông mà hỏi tới: “Thật sự anh không muốn hỏi gì hả?”
“Cậu thấy tôi nên hỏi cái gì? À, nghĩ lại thì cũng có một chuyện.” Tâm tình Lý Vi lặng xuống, anh nhìn chằm chặp Vương Giác và nói: “Trước cậu nói cậu biết ‘các anh’ rành chuyện gì nhất. Cậu không muốn chết trong âm thầm. Vì sao lại dùng ‘các anh’ mà không phải ‘anh’, cậu có ý gì?”
Anh gằn từng chữ: “Trừ tôi ra còn ai nữa?”
Sở dĩ hỏi như vậy là vì anh chưa bao giờ nhắc đến tổ chức. Bao năm qua anh kể cho Vương Giác nghe những điều chưa bất kỳ một ai khác biết, nhưng cũng chỉ liên quan đến bản thân mà thôi, chính vì thế mà đến phòng 333 nhiều lần đã gây nghiện cho anh. Để đảm bảo tính cơ mật, thông tin của tất cả sát thủ trong tổ chức đều được mã hoá bằng biện pháp thôi miên, nhằm đề phòng có kẻ lơ mơ phát ngôn ngu xuẩn để lộ bí mật. Mà khi Vương Giác nhắc đến những thủ pháp đó lại dùng “các anh” một cách rất tự nhiên.
Tiềm thức thả lỏng trước khi chết đã bán đứng y.
Rốt cuộc y biết gì rồi?
Hồ sơ những người trong viện này cũng phải gì và này nọ, nhưng khi anh điều tra Vương Giác đã bất ngờ phát hiện lý lịch của y quá mức bình thường, không quyền không thế, chỉ tra ra được hành nghề pháp y và đang trong kỳ thực tập.
Lý Vi đã nghi ngờ từ lâu. Nếu là ai khác, sau khi tỉnh lại chắc chắn đã báo cảnh sát từ sớm, hoặc cầu cứu người khác. Nhưng Vương Giác lại đập tan mọi sự uy hiếp mà nuốt sâu vào trong lòng, ngủ đông gần nửa năm rồi tự phục hồi, đã thế còn không bị ai phát hiện. Đây mà là tâm tính và kiên định thường thấy ở con người ư? Nói trắng ra, những bệnh nhân nơi đây đều không thấy được ánh sáng, một kẻ không nơi nương tựa như y nếu mang niềm tin tuyệt đối như vậy e là còn chuyện gì đó chưa hoàn thành.
Y không cầu cứu, chẳng lẽ chỉ đơn thuần vì ngại thiếu chứng cứ và thân cô thế cô, nên sợ bị xem như mắc bệnh tâm thần?
Hoặc một khả năng khác, chính là y biết được thế lực sâu xa đứng sau Lý Vi, hiểu rõ có cầu cứu cũng vô ích.
Lý Vi trừng mắt chăm chú trên gương mặt thờ ơ của y, soi tìm một sơ sót nhỏ bé nào đó.
“Còn ý gì nữa?” Vương Giác trả lời một cách tự nhiên, “Không phải anh có tổ chức à? Anh từng nhắc đến còn gì.” Dứt lời, y nhìn thẳng vào anh, trừng mắt ngược lại.
“Tôi chưa từng nói.” Ánh mắt Lý Vi sắc lẻm hơn mười lần ném ngược trở lại.
“Được.” Vương Giác chịu thua trong cuộc tranh đấu với hào quang của kẻ giết người và dời tầm mắt sang chỗ khác, “Dù thế thì sao? Không phải sát thủ nào cũng phải có tổ chức để thống nhất cơ chế quản lý à.”
“Cậu né mắt đi.” Lý Vi hững hờ đáp, “Cậu biết.”
Vương Giác im lặng vài giây trong bầu không khí căng thẳng chết người, sau đó bật cười.
“‘Các anh’ chẳng qua là cách gọi chung ‘những người giống như anh’ thôi. Trước đây tôi không biết, có điều bây giờ biết rồi.” Vương Giác nháy mắt: “Tôi lừa được anh.”
Lý Vi: “…”
“Lừa tôi? Cậu biết tình cảnh bản thân đấy chứ?” Lý Vi mỉm cười, thế mà đã trở lại vẻ dịu dàng thường ngày.
“Tôi cũng biết nhiều vậy rồi, thêm cái này nữa chẳng là gì. Lại bảo, chẳng phải anh có thể định vị tôi à?” Vương Giác tặng lại anh một nụ cười giả lả: “Mạng tôi trong tay anh, tôi chỉ là một thằng nửa què, anh còn sợ cái gì?”
Y đang đánh cờ với Lý Vi.
Không rõ lý do vì sao anh ta không giết mình, không hiểu lập trường của anh ta, nhưng phải cố gắng diễn hợp lý hết mức có thể.
Lý Vi híp mắt nhìn y, nhất thời càng khó phân biệt thật giả.
Bất công cho anh, đương không động kinh đi kể cho người khác nghe tất cả mọi thứ, chẳng khác nào tự chuốc hoạ vào thân.
Vương Giác cũng nhìn anh, thầm nghĩ thằng này bất bình thường à. Giết cũng không giết mà còn thăm dò bạn gái. Đây là sự khách sáo mới lạ gì? Nhưng y biết tất thảy kỹ năng giao tiếp của Lý Vi chỉ là vận dụng một cách máy móc, bản thân anh ta hoàn toàn không hiểu… Lẽ nào đây mới chính là con người thật của Lý Vi? Thế nhưng nghĩ lại, nếu anh ta không muốn hỏi gì âu cũng là chuyện tốt.
Có một số việc nếu nói ra bây giờ Lý Vi cũng sẽ không tin.
Như vậy vấn đề là, rốt cuộc tại sao anh ta không giết mình?
Có lẽ suy nghĩ tiêu hao quá nhiều năng lượng, nên dạ dày đã nhịn ăn ba ngày của Vương Giác chó cùng rứt dậu mà gầm một tiếng thật to.
Vương Giác: “…”
“Thôi được, có bước xuống nổi không? Hay nửa què rồi?” Lý Vi nhướng mày, chấm dứt cuộc so tài và ra lệnh: “Ra ngoài ăn cơm.”
Vương Giác không nghĩ nữa.
Dù sao cũng chết hai lần rồi, y còn gì để sợ nữa, ăn thì ăn thôi. Y che lấy cái cổ đau nhức của mình, chậm rãi xuống giường, chẳng ngờ cái chân tàn phế vì mấy hôm trước chạy loạn quá sức lại phản chủ, ngã “Rầm” một phát quỳ thẳng trên mặt đất.
– Hết chương 7 –
Chú thích
[1] Quy tắc cờ vua này gọi là stalemate, xảy ra khi quân vua của bên A bị bao vây bởi quân của bên B nhưng không trong tình huống chiếu tướng (checkmate), và A không thể tiến hành một nước đi theo đúng luật nào nữa, đẩy hai bên vào thế stalemate, dẫn đến kết quả hoà.
Tương tự như vậy, trong cuộc chiến giữa ác quỷ giết người không nương tay và con mồi xem cái chết là giải thoát, bất luận kết quả như thế nào cũng chỉ có thể là một trận hoà.
–
“Boss ơi, thuốc TH-468 mới đã được đưa vào lâm sàng. Lần này chúng ta nghiên cứu phát triển ra thành phần mới. Nếu được đưa ra thị trường thì chắc chắn sẽ mang về lợi nhuận đáng kể.” Trong phòng làm việc trống có cửa sổ sát đất, Hồng Biệt hào hứng trao đổi với màn hình máy tính đen ngòm.
“Không được, nhà máy dược chỉ là bình phong, nếu để lộ tiếng gió quá lớn mà vừa không đạt đến tham vọng vừa gây sự chú ý với bên ngoài, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề nghiêm trọng. Công nghệ càng độc quyền mới càng an toàn.” Giọng một người đàn ông đứng tuổi đã bị bóp méo điện tử truyền lại từ màn hình máy tính.
“Thế nhưng, suy cho cùng việc này… cũng là thành quả mấy năm trời của chúng ta…” Hồng Biệt chưa đành lòng từ bỏ mà vẫn muốn níu kéo.
“Hồng Biệt, cô phải phân định rõ cái gì quan trọng cái gì không. Cô là phụ tá đắc lực nhất của ta.” Giọng Khôi Kình vô cùng dịu dàng nhưng hàm chứa uy nghiêm không cho phép kháng cự: “Không biết đánh giá thời cuộc, ngay cả việc bỏ qua chút lợi ích nhỏ nhoi còn không xong thì làm sao hoàn thành chính sự?”
“Dạ, là tôi chưa suy nghĩ kỹ càng.” Cô tức thì đổi giọng, “Vậy… Còn những nhân viên có liên quan đến phương pháp điều chế thuốc?”
“Ai không đóng góp vào điểm trọng yếu lần này thì xử lý hết.”
“Rõ.” Hồng Biệt nuốt nước miếng, đây đều là những nhân tài được trau dồi từ bé, lòng cô chợt nảy sinh nỗi sợ hãi ăn bữa sáng lo bữa tối, “Thật ra người chủ lực chỉ có Diễn Thần.”
“Vậy thì chỉ giữ lại mình nó thôi.”
“Vậy để tôi liên hệ với cậu ta trước, tránh cho cậu ta để lộ tiếng gió.”
“Ha.” Tiếng cười của Khôi Kình qua bóp méo điện tử nghe vào có chút khắc nghiệt lạnh lẽo, “Nó thì nói chuyện được với ai?”
Gã cúp điện thoại xong thì chợt cảm thấy hứng thú nên đứng dậy, lấy ra một quyển sách từ trên kệ rồi bước vào căn phòng tối đang chậm rãi mở cửa. Mảng tường xung quanh phòng rực rỡ muôn màu, trên mỗi ô vuông khoét vào trong đều treo một bức ảnh trang hoàng tinh xảo, khi được chiếu rọi bên dưới ánh đèn vàng ấm áp chẳng khác nào lời ngợi ca đầy trang trọng.
Trong ảnh là những đứa trẻ. Áng chừng tầm năm, sáu tuổi, có thể thấy được không phải tất cả đều là góc chụp chính diện mà đa phần là ảnh chụp trộm.
Song, thứ đồng đều trên ảnh khiến người ta sởn tóc gáy chính là mỗi đứa trẻ đều đang khóc.
“Mấy đứa đều là trẻ ngoan.” Ngón tay săn chắc của Khôi Kình xoa xoa trên khoảng cách chật hẹp giữa hai bức hình, “Thời đại này thật quá nhàn nhã, nhưng tiềm lực của các con không thể bị mai một.”
“Chỉ có ta mới có thể cứu các con.”
Có một đứa trẻ trong hai bức hình đó khác hẳn những đứa còn lại.
Chỉ có nó lạnh nhạt nhìn thẳng vào ống kính.
Trên mặt bức hình đó là một nét bút màu vàng sáng ngời, nó viết một cái tên bằng tiếng Hebrew: Levi.
–
Vương Giác tỉnh lại ngay lúc Lý Vi rút ống tiêm cho y. Cơ thể Vương Giác rất yếu, tay chân xưa giờ đều lạnh băng, nay còn bị truyền dịch nên trên vùng da mắt cá chân được tay anh chạm mang đến cảm giác nóng bỏng.
“Tay lạnh ngắt. Cậu mà còn chưa tỉnh tôi đã nghĩ cậu chết mất rồi, trông chẳng khác nào một cái xác.” Lý Vi nói.
Vương Giác lặng lẽ cúi đầu nhìn anh, không nói gì.
Anh vốn không có ý định giết y, vậy mà vẫn thảo luận lời trăng trối với y một lúc lâu, thậm chí còn làm y diễn một màn hồi tưởng ở trong đầu. Vương Giác thoáng muốn cử động để phản đối thì phát hiện tay đã được thả ra, y bất chợt nảy linh cảm xấu —
Y hoảng sợ vén chăn lên — chân vẫn còn, còn cử động được.
“Cậu đang nghĩ gì trong đầu thế?” Lý Vi hơi buồn cười.
Ánh mắt Vương Giác đảo nhẹ nhưng không nói gì.
Y kéo lê từng thớ thịt căng cứng trên người mình, nghiến răng chống người ngồi dậy. Sức của Lý Vi quá mạnh, chỉ một tay thôi cũng đủ đẩy y vào chỗ chết, giờ đây chỉ động nhẹ cổ thôi mà y đau như bị sái, e là nó đã thâm tím hết mấy vòng rồi.
Y đang băn khoăn về cánh tay được thả tự do của mình thì phát hiện ra trên tay có đeo một cái vòng. Cái vòng nhựa cứng màu đen sáng bóng ôm quanh cổ tay gầy gò của y, có vẻ hơi to quá mức.
“Anh đeo cái gì cho tôi vậy?” Vương Giác sờ sờ, hé miệng hỏi.
“Truyền dịch thôi.” Lý Vi nói.
“Anh lừa tôi.” Y lom lom nhìn anh, trong lòng khó chịu cùng cực.
“Lừa cậu thì sao, tôi cũng đã bị cậu lừa suốt thời gian dài còn gì?” Lý Vi cất bình rỗng đi, gấp ống lại thành mấy đoạn, mỉm cười đầy thâm thuý nhìn vào cái vòng trên tay, “Trên vòng có định vị GPS, chống thấm chống cháy, cậu mà còn chạy loạn nữa thì nó sẽ giúp tôi đến tìm.”
“Ngày mai tôi sẽ chặt tay.” Vương Giác cáu kỉnh đáp.
Lý Vi mỉm cười không đáp.
Sau khi tính mạng không còn bị đe doạ nữa, Vương Giác bắt đầu bực bội nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Y đột nhiên nghĩ đến gì đó, bèn chậm rãi nói: “Tên anh là Lý Vi? Vi trong ‘nhỏ bé’?”
“Ừ, thì sao?” Lý Vi ngồi xuống bên giường.
Vương Giác đột ngột hỏi: “Anh biết đánh cờ không?”
“Cờ gì?”
“Cờ vua.”
Lý Vi: “Không biết.”
Khoé mắt Vương Giác hơi giật.
Lý Vi: “Sao hửm?”
“Không.” Y rủ mắt trầm tư. Sau khi yên lặng một hồi y mới nói tiếp: “Vì sao anh không giết tôi?”
Nghe được sự trách cứ trong giọng Vương Giác, Lý Vi nhướng mày, “Sao cơ, vội chết thế à?”
“Chắc anh có chuyện muốn hỏi đúng không. Tôi nói rồi, anh muốn hỏi gì cứ hỏi.” Vương Giác nhạt giọng lên tiếng, gương mặt thẫn thờ vô cảm.
“Ừm,” Lý Vi cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngồi xuống bên giường, “Nói thế cũng không sai.” Trước đây thì không có, nhưng bây giờ thì có.
Tại sao muốn trò chuyện với y? Tại sao không muốn giết y?
Anh không muốn nguỵ biện bản thân bằng thuật ngữ tâm lý học chuyên nghiệp nữa.
Anh thật sự muốn biết “muốn” là như thế nào.
Thế nhưng hỏi thẳng thì quá kỳ nên anh bèn cố lục tìm vấn đề tương tự với từ khoá “muốn” trong kho tàng nghệ thuật ăn nói của mình, hết một buổi trời mới nhả ra được một câu: “Cậu với bạn gái cậu đến với nhau thế nào?”
Khóe miệng Vương Giác run run: “Đây là chuyện anh muốn hỏi hả?”
“Cô ta chỉ cần chờ thêm một năm nữa là cậu tỉnh lại rồi.” Lý Vi ra chiều tiếc nuối, đoạn hững hờ hỏi vấn đề tiếp theo: “Bệnh án khi chuyển viện của cậu ghi rằng cậu bị đa chấn thương toàn thân, bỏng cục bộ cấp độ hai ba. Rốt cuộc vì sao cậu trở thành người thực vật?”
Vương Giác nói: “Tai nạn xe cộ, tràn dầu gây cháy.”
Vương Giác nhìn gương mặt bác sĩ “Chúng tôi đã cố gắng hết sức” đầy giả tạo của anh, trong lòng nhủ ừ cứ giả vờ đi, tôi đếch quan tâm. Y nói tiếp: “Cô ta không phải bạn gái tôi.”
“Cô ta chăm cậu bấy nhiêu năm cơ mà?”
“Cô ta chính là người đã tông tôi.” Vương Giác nhẹ giọng đáp.
“Ồ.” Lý Vi sững sờ trước sự thật ngược ngạo này: “Vậy vì sao cậu lại khóc khi cô ta kết hôn?”
“Cô ta đã tỏ tình với tôi trước khi tông. Vậy nên quãng thời gian đó cô ta bị cắn rứt lương tâm đến mức thần kinh trở nên bất ổn, đôi khi đang chăm tôi còn kêu tôi đi chết đi — À thật ra tôi cũng muốn lắm chứ.” Y cười mỉa mai: “Cô ta kết hôn chứng tỏ cô ta đã được giải thoát rồi, tôi mừng đến phát khóc.”
“Tông trúng người mình thích à, trùng hợp vậy sao?” Lý Vi ngờ vực bảo: “Cô ta không phải chịu trách nhiệm hình sự à?”
“Chuyện đó tôi không biết”, Vương Giác thờ ơ bĩu môi, “Tôi cũng bất tỉnh rồi, ai truy cứu giúp đây?”
“Thôi được.” Anh nhận ra Vương Giác không muốn nói sự thật, và cũng chẳng quan tâm đến tranh chấp dân sự của bọn họ. Thấy anh không phản ứng, Vương Giác lại chẳng buông mà hỏi tới: “Thật sự anh không muốn hỏi gì hả?”
“Cậu thấy tôi nên hỏi cái gì? À, nghĩ lại thì cũng có một chuyện.” Tâm tình Lý Vi lặng xuống, anh nhìn chằm chặp Vương Giác và nói: “Trước cậu nói cậu biết ‘các anh’ rành chuyện gì nhất. Cậu không muốn chết trong âm thầm. Vì sao lại dùng ‘các anh’ mà không phải ‘anh’, cậu có ý gì?”
Anh gằn từng chữ: “Trừ tôi ra còn ai nữa?”
Sở dĩ hỏi như vậy là vì anh chưa bao giờ nhắc đến tổ chức. Bao năm qua anh kể cho Vương Giác nghe những điều chưa bất kỳ một ai khác biết, nhưng cũng chỉ liên quan đến bản thân mà thôi, chính vì thế mà đến phòng 333 nhiều lần đã gây nghiện cho anh. Để đảm bảo tính cơ mật, thông tin của tất cả sát thủ trong tổ chức đều được mã hoá bằng biện pháp thôi miên, nhằm đề phòng có kẻ lơ mơ phát ngôn ngu xuẩn để lộ bí mật. Mà khi Vương Giác nhắc đến những thủ pháp đó lại dùng “các anh” một cách rất tự nhiên.
Tiềm thức thả lỏng trước khi chết đã bán đứng y.
Rốt cuộc y biết gì rồi?
Hồ sơ những người trong viện này cũng phải gì và này nọ, nhưng khi anh điều tra Vương Giác đã bất ngờ phát hiện lý lịch của y quá mức bình thường, không quyền không thế, chỉ tra ra được hành nghề pháp y và đang trong kỳ thực tập.
Lý Vi đã nghi ngờ từ lâu. Nếu là ai khác, sau khi tỉnh lại chắc chắn đã báo cảnh sát từ sớm, hoặc cầu cứu người khác. Nhưng Vương Giác lại đập tan mọi sự uy hiếp mà nuốt sâu vào trong lòng, ngủ đông gần nửa năm rồi tự phục hồi, đã thế còn không bị ai phát hiện. Đây mà là tâm tính và kiên định thường thấy ở con người ư? Nói trắng ra, những bệnh nhân nơi đây đều không thấy được ánh sáng, một kẻ không nơi nương tựa như y nếu mang niềm tin tuyệt đối như vậy e là còn chuyện gì đó chưa hoàn thành.
Y không cầu cứu, chẳng lẽ chỉ đơn thuần vì ngại thiếu chứng cứ và thân cô thế cô, nên sợ bị xem như mắc bệnh tâm thần?
Hoặc một khả năng khác, chính là y biết được thế lực sâu xa đứng sau Lý Vi, hiểu rõ có cầu cứu cũng vô ích.
Lý Vi trừng mắt chăm chú trên gương mặt thờ ơ của y, soi tìm một sơ sót nhỏ bé nào đó.
“Còn ý gì nữa?” Vương Giác trả lời một cách tự nhiên, “Không phải anh có tổ chức à? Anh từng nhắc đến còn gì.” Dứt lời, y nhìn thẳng vào anh, trừng mắt ngược lại.
“Tôi chưa từng nói.” Ánh mắt Lý Vi sắc lẻm hơn mười lần ném ngược trở lại.
“Được.” Vương Giác chịu thua trong cuộc tranh đấu với hào quang của kẻ giết người và dời tầm mắt sang chỗ khác, “Dù thế thì sao? Không phải sát thủ nào cũng phải có tổ chức để thống nhất cơ chế quản lý à.”
“Cậu né mắt đi.” Lý Vi hững hờ đáp, “Cậu biết.”
Vương Giác im lặng vài giây trong bầu không khí căng thẳng chết người, sau đó bật cười.
“‘Các anh’ chẳng qua là cách gọi chung ‘những người giống như anh’ thôi. Trước đây tôi không biết, có điều bây giờ biết rồi.” Vương Giác nháy mắt: “Tôi lừa được anh.”
Lý Vi: “…”
“Lừa tôi? Cậu biết tình cảnh bản thân đấy chứ?” Lý Vi mỉm cười, thế mà đã trở lại vẻ dịu dàng thường ngày.
“Tôi cũng biết nhiều vậy rồi, thêm cái này nữa chẳng là gì. Lại bảo, chẳng phải anh có thể định vị tôi à?” Vương Giác tặng lại anh một nụ cười giả lả: “Mạng tôi trong tay anh, tôi chỉ là một thằng nửa què, anh còn sợ cái gì?”
Y đang đánh cờ với Lý Vi.
Không rõ lý do vì sao anh ta không giết mình, không hiểu lập trường của anh ta, nhưng phải cố gắng diễn hợp lý hết mức có thể.
Lý Vi híp mắt nhìn y, nhất thời càng khó phân biệt thật giả.
Bất công cho anh, đương không động kinh đi kể cho người khác nghe tất cả mọi thứ, chẳng khác nào tự chuốc hoạ vào thân.
Vương Giác cũng nhìn anh, thầm nghĩ thằng này bất bình thường à. Giết cũng không giết mà còn thăm dò bạn gái. Đây là sự khách sáo mới lạ gì? Nhưng y biết tất thảy kỹ năng giao tiếp của Lý Vi chỉ là vận dụng một cách máy móc, bản thân anh ta hoàn toàn không hiểu… Lẽ nào đây mới chính là con người thật của Lý Vi? Thế nhưng nghĩ lại, nếu anh ta không muốn hỏi gì âu cũng là chuyện tốt.
Có một số việc nếu nói ra bây giờ Lý Vi cũng sẽ không tin.
Như vậy vấn đề là, rốt cuộc tại sao anh ta không giết mình?
Có lẽ suy nghĩ tiêu hao quá nhiều năng lượng, nên dạ dày đã nhịn ăn ba ngày của Vương Giác chó cùng rứt dậu mà gầm một tiếng thật to.
Vương Giác: “…”
“Thôi được, có bước xuống nổi không? Hay nửa què rồi?” Lý Vi nhướng mày, chấm dứt cuộc so tài và ra lệnh: “Ra ngoài ăn cơm.”
Vương Giác không nghĩ nữa.
Dù sao cũng chết hai lần rồi, y còn gì để sợ nữa, ăn thì ăn thôi. Y che lấy cái cổ đau nhức của mình, chậm rãi xuống giường, chẳng ngờ cái chân tàn phế vì mấy hôm trước chạy loạn quá sức lại phản chủ, ngã “Rầm” một phát quỳ thẳng trên mặt đất.
– Hết chương 7 –
Chú thích
[1] Quy tắc cờ vua này gọi là stalemate, xảy ra khi quân vua của bên A bị bao vây bởi quân của bên B nhưng không trong tình huống chiếu tướng (checkmate), và A không thể tiến hành một nước đi theo đúng luật nào nữa, đẩy hai bên vào thế stalemate, dẫn đến kết quả hoà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất