Ẩn Trung

Chương 8

Trước Sau
Nhảy xuống khỏi thuyền rồi, Hạ Gia Huân lười biếng duỗi eo: “Đã muộn thế này rồi… Chúng ta ăn chút gì đó rồi về nhé anh Doãn?”

“Tôi còn có việc.” Nhưng Doãn Kham không nói có việc gì, “Cậu về trước đi.”

Hạ Gia Huân cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo Doãn Kham nhớ chú ý đường đi, có gì thì gọi điện thoại cho mình xong liền phất tay bỏ đi.

Đường Chung có chung đường về nhà nhưng lại không đi song song với anh.

Doãn Kham men theo con đường mới làm quen đi ngược lại hướng bình phong chắn cửa, qua con đường lớn rẽ vào một lối nhỏ lát đá, đi được một đoạn thì quay đầu lại nhìn Đường Chung vẫn luôn đi theo mình.

“Nhìn cái gì?” Đường Chung lườm một cái, “Tôi vừa vặn đi cùng thôi.”

Doãn Kham vốn cũng không định nói gì, quay người đi tiếp.

Khoảng thời gian này miếu Khổng đang đông khách, nhưng số người đi vào từng hẻm nhỏ lại không nhiều.

Doãn Kham nghiên cứu kỹ từng con đường, chuẩn bị đi tắt về sớm chút, anh định về dạo quanh trường học xem có lớp học thêm nào phù hợp không, tiến độ học tập cứ chậm một bước là sẽ lùi một dặm, anh muốn thừa dịp chênh lệch vẫn chưa lớn mà nhanh chóng bù đắp vào.

Chuyện đến thành N không phải do anh tự nguyện, có thể tâm trạng vì hoàn cảnh mà có chuyển biến lớn, nhưng cứ làm cho tốt chuyện trước mắt vẫn là mục tiêu lớn nhất của anh.

Phía trước là cổng ra, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn đường hai bên lề, Doãn Kham vốn nên tăng tốc bước chân, lại vì nghe thấy Đường Chung nói chuyện lần nữa mà chậm lại.

“Là đổi một mặt gương mới, mặt trái kính giữ nguyên… Có thể sửa ư? Tốt quá rồi! Món này là do bà nội làm cho con, nếu như không sửa được thì chẳng biết làm sao nữa.”

Đường Chung đứng trước cửa một gian hàng hơn hai mét vuông, đưa mảnh gương vỡ thành ba miếng cho một ông lão đeo kính bên trong, cuống cuồng nhìn ông quan sát tỉ mỉ.

“Tay thêu này đẹp thật đấy.”

Không ngờ ông lão soi xét cả hồi lâu lại nói ra một câu khen như vậy, Đường Chung cười rộ lên: “Vậy à, bà nội con lúc trẻ đã thông minh còn khéo léo, là thợ thêu có tiếng vùng chúng ta đấy.”

Ông lão đẩy đẩy mắt kính: “Màu trắng này… là hoa gì thế?”

“Hoa thích quế, là hoa của cây đông thụ(1).” Đường Chung ngồi xuống trước bậc thang gian hàng, chỉ cho ông lão xem, “Chính là đóa hoa nhỏ màu trắng này, rất thơm, thành phố N của chúng ta cũng có, nếu may mắn thì tháng sau đã nở rồi.”

Ông lão: “Ông kiến thức hạn hẹp, chưa từng thấy cây này bao giờ.”

Đường Chung cười đến mi mắt cong cong: “Bây giờ ông đã thấy rồi đó thôi, bà nội con phỏng theo hoa thật để may, độ giống nhau đến 99%.”

Ông cụ bị cậu chọc cười, dùng thước đo độ lớn nhỏ của mặt kính, quay người trở vào nhà lấy dụng cụ.

Đường Chung thở phào một hơi, một chuyện phiền não đã giải quyết xong. Ban nãy lúc ở ngoài cửa cậu thấy cửa hàng máy móc truyền thống này có bán gương thủ công, bèn ôm tâm trạng thấp thỏm vào hỏi thử, không ngờ thật sự sửa được.

Lúc này mới có thời gian rảnh xem cửa hàng tên gì, Đường Chung đứng lên, lui về sau hai bước định xem bảng hiệu trước cửa sổ, vì không chú ý nên đạp phải chân người khác.

Quay đầu nhìn lại, là Doãn Kham.

“Sao cậu lại quay lại?” Đường Chung thấp hơn anh những nửa cái đầu, lúc mặt đối mặt bắt buộc phải ngước lên nhìn: “Chân là do cậu đưa ra cho tôi đạp đấy nhé, đường rộng như vậy mà cứ phải đứng sau lưng tôi làm gì.”

Doãn Kham chuyển động cơ thể, ra hiệu cho Đường Chung xem con đường này rộng đến mức nào.

Đường Chung thấy phần lưng anh cơ hồ đã gần chạm vào bức tường đối diện, khoảng cách này là do cậu cứ lùi một mạch mới đạp phải người ta, tức giận cào một phát sau gáy: “Xin lỗi.”

Doãn Kham không phải tới để nghe cậu xin lỗi, dù bị đạp một phát cũng không hề nổi giận. Anh trực tiếp bỏ qua đề tài này: “Gương sửa được?”

Đường Chung hơi ngạc nhiên: “Hả? À được.”

“Tốt.”

Doãn Kham bỏ lại một chữ liền quay người muốn đi, cứ như anh chỉ đến để xác nhận lại có thể sửa được đồ hay không thôi.

Vừa mới nhấc chân đã bị Đường Chung chặn đường.

“Này, cậu chờ một chút.” Cánh tay Đường Chung chắn trước người anh, “Đến cũng đến rồi, xem sửa ra sao đi, còn phải coi tốn bao nhiêu tiền chứ.”

Doãn Kham lạnh mặt, dùng đuôi mắt liếc nhìn người đang chặn đường mình.

Khoảng cách chiều cao này gây áp lực lên người ta lớn như núi, Đường Chung vốn miễn cưỡng chỉ đạt đến chiều cao trung bình của beta chưa bao giờ cảm thấy mình lại thấp bé như thế, nuốt nước miếng một cái, kiên trì nói hết câu: “Dù sao cậu… các cậu đều cảm thấy tôi tham tiền, không bằng chờ xem sửa hết bao nhiêu, mắt thấy mới là thật, đỡ lại cứ vô duyên vô cớ đổ lên đầu tôi.”

Doãn Kham cảm thấy chữ “cứ” và “vô duyên vô cớ” này đúng là vô lý, có thể tưởng tượng được khả năng cãi chày cãi cối của tên này, lười đấu khẩu với cậu ta.



Chờ một lát vẫn không thấy gì, Doãn Kham bèn xoay người, tìm một chỗ trống trải trước gian hàng ngồi xuống.

Ai ngờ tình hình sửa gương không được ổn cho lắm.

Vất vả lắm mới tìm được mặt gương có độ lớn phù hợp, vậy mà phần gương vỡ không thể lấy ra nổi, ông chủ không còn cách nào khác ngoài việc mở một phần bao gương ra. Qua một hồi cố gắng cuối cùng cũng có thể lấy ra, mặt gương mới lại bỏ vào không lọt, không thể làm gì khác là cắt đi một đoạn.

Nếu cắt đi thì phải may lại, tay nghề thêu vá của bà nội Đường Chung rất tốt, lớp bao gương được may vừa khít, mà ông lão chỉ là một tay nghiệp dư, tay cứ run lẩy bẩy trước những đường thêu tinh xảo, kim dọc kim ngang, mảnh gương sắp bị ông sửa thành hình đa giác.

Đường Chung không nhìn nổi nữa, xắn ống tay áo nói: “Hay để con làm cho.”

Ông lão nhường chiếc ghế nhỏ cho cậu, cậu đi vòng vào trong nhà ngồi xuống, xâu chỉ vào kim khâu lại.

Ông lão đứng bên cạnh vừa xem vừa khen không ngớt: “Thằng nhóc này thêu từng đường đều nhau thật, sắp thành dân chuyên nghiệp rồi.”

Đường Chung nhướng mày: “Con là đệ tử giỏi nhất của nội con đó.”

“Bây giờ rất ít thanh niên chịu học mấy cái này nha.” Ông lão không khỏi cảm thán, “Sau này có định làm nghề này, kế thừa tay nghề của bà nội không?”

Đường Chung lắc đầu: “Không ạ, bà nội cũng không đồng ý cho con làm nghề này.”

Ông lão thở dài: “Cũng phải, may tốt thì cũng kiếm được bao nhiêu tiền? Rốt cuộc cũng phải cúi đầu trước cảnh cơm áo gạo tiền mà thôi.”

Đường Chung mím môi cười cười: “Nhưng mà bà nội con dựa vào việc may vá để cho con đi học đấy.”

“Thế cha mẹ con đâu?”

“Mẹ con đi trước rồi, cha con… hai năm trước cũng đi theo.”

“Đứa bé đáng thương, chẳng trách lại hiểu chuyện như thế, nếu đứa cháu của ông hiểu chuyện bằng nửa con thôi, ông nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.”

“Cháu của ông cũng là beta à?”

“Là alpha, vừa nghịch vừa tự cao tự đại, chẳng ai quản được nó. Tiếc là nó sinh ra trong gia đình bình thường như nhà chúng ta, chứ không phải…”

“Đừng nghĩ như vậy, đường do mình tự đi, có được ưu thế trời sinh như thế đã là may mắn rồi.”



Doãn Kham khoanh tay đứng trước cửa, nghe thấy tiếng chuông báo giờ từ xa vang đến, mới kinh ngạc phát hiện hai người bên trong đã nói chuyện nửa tiếng rồi.

Anh còn có việc gấp phải đi, rút tay gõ mấy lần lên khung cửa gỗ, ý bảo Đường Chung chú ý thời gian. Đường Chung đang nói chuyện rôm rả với ông lão bất thình lình bị tiếng gõ cửa dọa cho giật bắn, đầu kim đâm vào ngón tay.

Doãn Kham nghe thấy tiếng hít khí bèn ló đầu vào xem, Đường Chung đưa ngón trỏ tay trái vào miệng mút hai lần, oán giận nói: “Cậu làm gì mà làm quá vậy?”

Doãn Kham thầm nghĩ không biết ai làm quá, vừa định hỏi làm sao vậy, lại thấy ông lão đưa miếng dán cá nhân qua: “Còn không mau dán lên cho thằng bé, sao trông tuấn tú mà như đứa ngốc thế không biết.”

Loại chuyện này khiến Doãn Kham phản ứng chậm mất nửa giây, còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, Đường Chung đã đứng lên giật mất miếng dán: “Để con tự dán.”

Ông lão vươn tay so chiều cao của Doãn Kham, cười tủm tỉm nói: “Là alpha đúng không? Mấy năm nay alpha cũng không dễ kiếm được người yêu, đặc biệt là omega thì càng ít, phải học thương người ta…”

Một chữ “Không” vừa thốt ra khỏi miệng Doãn Kham, Đường Chung đã cướp lời anh: “Cậu ấy là beta, con cũng thế, bọn con là bạn học ạ!”

Ông lão gật đầu cười: “Tốt tốt tốt, beta cũng tốt, không bị thế tục ràng buộc, hai người bình thường là dễ được hạnh phúc nhất.”

Dưới sự kiên trì của Đường Chung, ông lão cuối cùng cũng chịu lấy năm đồng tiền phí.

Một tờ tiền giấy đổi thành một xấp tiền giấy, tâm trạng của Đường Chung rất tốt, sự lúng túng khi bị hiểu nhầm là một đôi với Doãn Kham đã bị quẳng lên chín tầng mây, vừa đi trên đường lát đá vừa nhún nhảy, thấy trên đường lớn có người đẩy một xe bán đài sen thì hào phóng bỏ tiền mua luôn ba cục.

“Năm đồng ba đài, tôi lấy một đài làm phí bị kim đâm vào tay.” Đường Chung đưa chín mươi đồng tiền kèm hai đài sen cho Doãn Kham, “Đã nói không lấy tiền của cậu thì một đồng cũng lấy.”

Doãn Kham: “…”

Thôi, cậu vui là được.

Doãn Kham tiện tay nhét tiền vào túi, mang theo hai đài sen bước lên xe buýt tìm một nơi gần cửa sổ, ngay sau đó Đường Chung cùng lên với anh đặt mông ngồi xuống bên cạnh.

“Đừng nghĩ nhiều.” Đường Chung lúc này đã học được cách cướp lời, nhanh chóng nâng tay thanh minh, “Tôi về chung đường với cậu.”



Đoạn đường này thuộc về khu thành phố phồn hoa tấp nập, trên đường đi đèn đỏ lẫn kẹt xe không ngừng, Doãn Kham chọn con đường này là vì nó vừa hay tiện đường qua trường học, không ngờ đi lại tốn thời gian như thế.

Mà Đường Chung ngồi bên cạnh lại rất nhàn nhã, rung đùi đắc ý lột hạt sen chơi, lột được rồi liền ném thẳng vào miệng, đắng đến mức che miệng xuýt xoa còn giả như không có chuyện gì, lột thêm một hạt đưa đến bên mép Doãn Kham, cố gắng kéo anh xuống nước: “Cậu nếm thử đi, ngọt lắm.”

Đương nhiên Doãn Kham không nhận, quay đầu đi chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cái cậu này sao lại vậy chứ.” Đây đã không biết là lần thứ mấy Đường Chung oán giận trong ngày, “Không phải đã nói là thanh toán xong cả rồi sao, tôi còn chưa ngại những chuyện trước kia mà cậu cứ làm ra cái bộ mặt lạnh lùng đấy làm gì? Mọi người đều vừa là bạn học vừa là hàng xóm, về sau ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy giờ…”

Mức độ kiên nhẫn ngày hôm nay của Doãn Kham đã sớm tụt không thấy đáy, không muốn tiếp tục nghe người ta lải nhải, đang định nghiêng đầu nói gì đó, vừa nâng mắt lên đã đối mặt với một mặt gương tròn tròn.

Trên mặt gương phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng sắc bén của chính mình.

Đường Chung nở nụ cười thỏa mãn vì thực hiện được mưu kế, giơ gương nói: “Nhìn cậu đi, rõ ràng đẹp trai như vậy mà cứ suốt ngày phải làm bộ ngầu lòi… Cười nhiều lên, đừng nói là beta, omega theo đuổi cậu có thể xếp hàng dài từ cửa chính đến tận cửa sau trường trung học số Mười Lăm.”

Tất cả những câu tiếp theo Doãn Kham đều nghe không lọt nữa.

Xe buýt dừng lại trước trạm, tiếng thắng xe chói tai vang lên mấy lần, vang vọng không ngừng trong đầu anh, xen lẫn với một ít tạp âm từ khắp nơi truyền đến.

“Giống quá, con và nó giống quá, lông mày, mũi, miệng, đến cả ánh mắt cũng giống nhau như đúc.”

“Đừng nghe ông nội nói bậy, ông ta đang lừa con đấy, ông ta chỉ muốn có một alpha, chỉ muốn một alpha đẳng cấp cao như con trai ông ta mà thôi.”

“Có thể phân hóa được thành alpha là giá trị duy nhất của con trong mắt bọn họ.”

“Con xem, bọn họ có em trai con rồi, là thằng con riêng không rõ mẹ đẻ kia, không cần con nữa rồi.”

“Ngoan, nghe lời mẹ, đừng biến thành như hắn, không thể giống như hắn được.”



Doãn Kham trợn tròn mắt, đối diện với cái bóng phản chiếu trong chiếc gương của mình, ánh đèn neon lấp loáng ngoài cửa sổ sau lưng nhanh chóng khuếch tán trong tiếng ồn ã, hóa thành một con thú ăn thịt người há miệng thật lớn, vui cười muốn cắn nuốt anh, rít gào hút anh vào bóng đêm đen tối.

Ngay sau đó, lưỡi dao sắc nhọn đâm thủng lồng ngực anh, tiếng tim đập dày đặc như nhịp trống, sợ hãi sắp lên cao tới đỉnh điểm… đều bị thông báo đột ngột của xe buýt cắt ngang.

Doãn Kham đứng lên đi thẳng ra cửa, không màng đến tiếng gọi phía sau, vội vội vàng vàng xuống xe.

Mãi đến khi từng cơn gió se lạnh của buổi đêm thổi tới, tràn ngập vào khoang phổi, tiếng còi xe trên đường cùng tiếng cười nói huyên náo của người khác quanh quẩn bên tai, Doãn Kham mới chậm rãi thở ra một hơi, gỡ bỏ tảng đá vô hình trên vai xuống, thả lỏng dây đàn đang căng lên trong đầu.

“Này, cậu không sao chứ?”

Ngũ giác còn chưa kịp khôi phục, lại bị tiếng nói lanh lảnh của người đã ồn ào nguyên một ngày ập vào trong tai, đánh nát sự hồi tưởng.

Đường Chung vậy mà cũng cùng xuống xe, bàn tay xòe ra vung vẩy trước mắt Doãn Kham: “Bạn Doãn Châm, cậu vẫn ổn chứ?”

Doãn Kham chớp mắt.

“Cảm ơn trời đất, cậu vẫn còn sống!” Đường Chung vừa vỗ ngực vừa móc gương ra quan sát, “Chỉ là một mặt gương bình thường mà thôi, sao trông cậu cứ như gặp quỷ vậy.”

Doãn Kham liền hít sâu mấy hơi, cố gắng bình ổn lại nhịp thở, sau khi cảm thấy thoải mái được một chút mới ngẩng đầu quan sát biển báo giao thông, đi xuyên qua trạm xe rẽ lên lề đường, nhanh chân bước về phía trường trung học số Mười Lăm.

Đường Chung thu gương lại, vừa đuổi theo vừa gọi: “Cậu đi đây vậy? Nhà ở bên này cơ mà.”

Doãn Kham không quay đầu lại: “Trường học.”

“Đến trường làm gì, nơi này cứ hễ tối trời là lại không có ai, không chừng sẽ gặp ma đấy…”

Doãn Kham không thèm để ý tới cậu nữa.

“Hầy, sao có kiểu người cố chấp như cậu vậy nhỉ, ai nói cũng không tin.” Đường Chung đuổi theo không nổi nữa, hai tay chống đầu gối thở hồng hộc: “Cậu muốn mượn sách lớp mười với vở ghi đúng không? Tôi có nguyên bộ luôn!”

Tác giả có lời muốn nói: Đường: Tuy rằng cậu là người yêu tương lai của tôi, nhưng theo tiến độ hiện tại thì tôi với cậu chưa quen lắm, cho nên phí mượn vở này… (xoa tay)

Doãn: …… Muốn bao nhiêu?

**************

Chú thích:

(1) Cây đông thụ: Là một loại cây thuộc chi mộc tê, tên khoa học là Osmanthus heterophyllus, thường phát triển ở Trung, Nam Nhật Bản và Đài Loan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau