Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 231: Tranh cãi!

Trước Sau
Ôn Niệm Nam hơi tức giận vì Cố Ngôn Sanh bất ngờ đến studio, mà không nói một lời nào với anh ta khi ghi hình chương trình.

Cố Ngôn Sanh chỉ có thể đứng trong góc sân khấu mà xem, cho đến khi kết thúc chương trình xong, anh mới có thể ôm người rời đi để giải thích chuyện tối hôm qua.

"Niệm Niệm, hãy nghe anh giải thích? Hôm qua anh thực sự không cố ý. Anh không kiềm chế được."

“Đừng nói nữa” Đôi mắt Ôn Niệm Nam né tránh và không muốn tranh cãi với anh

nơi công cộng.

“Thầy W.E, tôi có thể chụp ảnh với thầy được không?” Một người đàn ông đeo thẻ nhân viên đi tới, nhìn anh đầy phấn khích.

Ôn Niệm Nam gật đầu nói: "Ừm"

Cố Ngôn Sanh thấy người đàn ông đến gần Ôn Niệm Nam, lại đặt tay lên vai anh ta, gương mặt lập tức trở nên lạnh lùng, bất ngờ anh đẩy người đàn ông kia ra.

"Ai cho phép anh chạm vào cậu ấy! Anh đứng chụp ảnh gần như vậy làm gì? Đừng chụp nữa!"

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Fan vừa chụp được bức ảnh đã hoảng sợ vội vàng cầm lấy điện thoại nói xin lỗi, rồi bỏ chạy.

Ôn Niệm Nam thấy Cố Ngôn Sanh gây sự một cách vô lý liền nổi giận, anh tức giận nói: " Cố Ngôn Sanh, anh làm gì vậy?”

Cổ Ngôn Sanh cũng nhận ra rằng những gì mình vừa làm có hơi quá đáng, ngay khi định bước lên giải thích, anh đã nghe thấy những nhân viên xung quanh đang bàn luận.

"Nhìn đằng kia kìa, hai người kéo đi kéo lại mệt mỏi quá. Ôi, ngọt quá"

"W.E không thừa nhận rằng hai người họ đang ở bên nhau, cũng không thừa nhận rằng họ đã tái hôn. Các người đang nói gì vậy?"

"Bây giờ hai người không có liên quan gì đến nhau. Ở chung không có danh phận,

nơi công cộng mập mờ như vậy. Thật sự không sợ bị chửi mắng. Đúng là có quyền, có tiền thì có thể đi tán tỉnh người ta. Tôi không biết họ lén lút làm những gì nữa.”

"Đúng vậy, nếu thật sự thích tại sao không công bố quan hệ, là giả vờ hòa giải để lăng xê sao? Dù sao Cố tổng cũng không vừa mắt hắn, mà là muốn đùa giỡn sau khi ly hôn mà thôi."

Tất nhiên là Ôn Niệm Nam nghe được những lời bàn tán của những người này, trong mắt lóe lên một chút buồn bực, xoay người bước ra ngoài.

“Từ từ đã Niệm Niệm” Cố Ngôn Sanh vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Ngay khi Ôn Niệm Nam quay lại phòng nghỉ liền đóng cửa, tiếp đó bị Cố Ngôn Sanh đẩy sang một bên, người bước tới, người lùi lại, cúi đầu không lên tiếng.

Trong mắt Cố Ngôn Sanh đầy lo lắng, đưa tay muốn nắm lấy tay anh để giải thích nhưng bị anh né tránh, liền nói: "Tôi xin lỗi Niệm Nam."

Ôn Niệm Nam lùi lại vài bước, nắm chặt quần áo, nói: "Tôi cùng fan chụp ảnh chung, tại sao lại đẩy anh ấy ra?"

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh lóe lên, anh lạnh lùng nói: "Tôi không muốn người đàn ông khác đến gần em, tay anh ta chạm vào em, tại sao tôi không thể đẩy anh ta ra, em là người của tôi, tôi không cho phép anh ta động vào"

Khuôn mặt của Ôn Niệm Nam lúc này vô cùng khó chịu, anh nói: "Người của anh? Nếu sau này tôi chụp ảnh với fan và bắt tay với fan thì sao? Anh cũng muốn đẩy họ ra sao?"

"Tôi cấm bọn họ động vào em như người vừa rồi! Nếu em cho họ làm như vậy, tôi sẽ đẩy bọn họ ra, không cần biết là bao nhiêu lần."

Ôn Niệm Nam bất lực, lắc đầu cười, phản bác lại: "Ngươi làm như vậy là phô trương quá mức. Chúng ta không có quan hệ gì cả. Anh cũng nghe những người đó nói rồi, chúng ta không có quan hệ gì cả. Anh không có quyền quản tôi."

Ôn Niệm Nam không muốn phô trương như vậy, nên không dám cùng Cố Ngôn Sanh đứng bên ngoài.

Nhưng Cố Ngôn Sanh không chỉ đến địa điểm ghi hình chương trình để đi cùng anh, mà còn mắng mỏ những người hâm mộ xin chụp ảnh nơi công cộng.

Nhưng những lời nói của những người xung quanh giống như những mũi kim đâm vào trái tim của Ôn Niệm Nam, đúng ... họ không có quan hệ đề gì cả ...

Cố Ngôn Sanh nghe Ôn Niệm Nam nói mình không có quyền quản lý, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói em là người của tôi, tại sao tôi không thể ghen? Sau này, tôi sẽ không cho phép em chụp ảnh với người hâm mộ, tôi sẽ đứng bên cạnh để nhìn." (tính chiếm hữu cao lại bắt đầu nổi lên, ghen tuông mù quáng)

Người của Cố Ngôn Sanh?

Không phải là người yêu sao? Có phải vợ không? Là tình nhân ư? Ôn Niệm Nam mình không là cái gì cả.



Sự hoảng sợ dấy lên trong lòng anh càng tăng, những từ ngữ ác ý trên mạng và những lời bàn tán xung quanh, luôn nhắc nhở anh về mối quan hệ mong manh của mình với Cố Ngôn Sanh.

Ôn Niệm Nam mất kiểm soát hét lên: "Đủ rồi, Ôn Niệm Nam tôi và Cố Ngôn Sanh anh là quan hệ gì? Anh dựa vào cái gì mà kiểm soát tối như vậy!"

Cố Ngôn Sanh ngây người, rồi cuống quít hỏi: "Có quan hệ gì sao? Niệm Niệm ... em bị làm sao vậy, quan hệ của chúng ta không phải rất tốt sao?"

"Không ... chẳng có quan hệ gì, chỉ là bạn bè.."

Cố Ngôn Sanh sững người ngay lập tức khi nghe thấy điều đó,nhìn anh bằng khó hiểu rồi nói : "Bạn à? Em nghĩ vậy! Em đang muốn nói rằng chúng ta sống cùng nhau và ngủ cùng nhau thì chỉ là bạn bè?"

“Ừ” Ôn Noãn Nam cúi đầu kìm nén cảm xúc trong mắt.

Cố Ngôn Sanh đau đớn cười một tiếng, gương mặt lập tức tái nhợt: "Được ... Được rồi! Vậy bây giờ tôi sẽ đi nói với những người bên ngoài, nói rằng Ôn Niệm Nam là người yêu của Cố Ngôn Sanh tôi!"

"Đủ rồi Cố Ngôn Sanh, anh có thể đừng gây chuyện nữa không? Tôi không muốn rêu rao như vậy. Không phải vừa rồi anh đã náo loạn sao?"

Cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay của Cố Ngôn Sanh bộc phát ngay lập tức, anh gầm gừ, "Không đủ! Anh không hiểu! Tại sao lần nào em cũng cho anh hi vọng nhưng rồi lại đẩy anh ra! Rõ ràng trong lòng em có anh... Anh cũng đã tự mình thổ lộ tình cảm của mình. Nhìn anh đi, sao anh không được chạm vào em trước mặt người ngoài!".

Ôn Niệm Nam cười khổ, nói: "Bởi vì chúng ta đã ly hôn ... không có liên quan gì. Tất cả mọi người đều cho rằng WE không có liêm sỉ, cố bám lấy Cố tổng để lăng

20)

Cố Ngôn Sanh sửng sốt, lạnh lùng nói: "Vậy thì tôi sẽ công bố mối quan hệ của chúng ta ngay bây giờ, tôi sẽ nói với mọi người rằng em không bám lấy tôi để lăng xê, mà là tôi đang theo đuổi em"

Ôn Niệm Nam mệt mỏi xoa đầu, nói: "Hiện tại tôi chỉ muốn làm cho tốt album, cũng không muốn vì những chuyện này mà.."

"Còn tôi thì sao? Trong lòng em không có tôi sao?"

"Chúng ta hãy bình tĩnh lại, chúng ta ... đều quá nóng vội."

Cố Ngôn Sanh đứng ở nơi đó thật lâu không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn vết thương trên mặt qua cửa kính, lạnh lùng nói: "Tôi hiểu rồi."

Sau đó, anh xoay người mở cửa rời khỏi phòng nghỉ, cánh cửa đóng sầm lại.

Ôn Niệm Nam nhìn mình trong gương, đôi mắt dần dần đỏ lên.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

"Xin lỗi ... em đã không thể nắm tay anh và cùng nhau bước tiếp .."

Anh sợ rằng việc Cố Ngôn Sanh không công bố mối quan hệ giữa hai người sẽ có tác động tiêu cực đến Cố thị, nhưng anh cũng sợ cuộc hôn nhân mà anh sẽ phải đối mặt sau khi công bố mối quan hệ.

Buổi tối Cố Ngôn Sanh không về nhà, bác Từ nói Lục Vân có chuyện nên bảo anh ta đi công tác ở chi nhánh,

Ôn Niệm Nam biết rằng Cố Ngôn Sanh không thể đi công tác mà không nói một lời, lần này anh ta tức giận với anh.

Nhưng ngay cả khi Cố Ngôn Sanh giận anh, anh ấy vẫn yêu cầu của hàng hoa gửi hoa hướng dương cho anh mỗi ngày. (đáng yêu quá đi)

Sau đó, Cố Ngôn Sanh biến mất ba ngày không chút tin tức, cũng không có gọi điện thoại, Ôn Niệm Nam luôn chờ điện thoại đổ chuông.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Ôn Niệm Nam vội vàng cầm lên.

"Alo?".

Người ở đầu dây bên kia là Lăng Lăng.

Lăng Lăng đã gọi điện và nói rằng cô ấy sẽ kết hôn và trong tương lai cô ấy có thể không làm việc trong studio nữa, vì vậy cô ấy muốn tìm một người đại diện mới

cho anh.

"Anh Nam, anh có biết công ty quản lý không? Nếu có, anh có thể tìm người quen thì càng tốt."

Người đại diện...

Ôn Niệm Nam nhớ rằng khi Cố Ngôn Sanh đến studio, anh thấy anh ấy rất bận rộn vào ngày hôm đó, anh ấy đã mỉm cười và nói rằng anh ấy sẽ đến công ty giải trí để ký hợp đồng với W.E và làm người đại diện cho anh với tư cách là ông chủ của anh ấy.



"Anh Nam? Anh còn ở đó không?"

"Không cần tìm người đại diện không cần gấp đầu. Gần đây tôi hơi mệt và muốn nghỉ ngơi sau khi phát hành album mới"

Ôn Noãn Nam ở trong phòng chơi đàn cả ngày, cảm thấy khát liền xuống lầu uống nước, đột nhiên nhìn thấy Chu Nguyên Phong người tới lấy tài liệu.

Chu Nguyên Phong đang cầm tài liệu và nói với bác Từ nên viết gì, vừa thấy anh đi ra liền mỉm cười chào: "Niệm Nam"

"Nguyên Phong, gần đây anh có liên lạc gì với Ngôn Sanh không? Anh ấy đang ở đâu?"

Nụ cười của Chu Nguyên Phong đông cứng lại, ánh mắt hơi lóe lên rồi nói: "... Tôi không biết, cậu ấy bị dì gọi đi, cũng không rõ khi nào cậu ấy mới trở lại"

Sau đó, anh ta đứng dậy và bỏ đi.

Đã một tuần trôi qua, nhưng Cổ Ngôn Sanh vẫn chưa hề xuất hiện.

Ôn Niệm Nam càng ngày càng ngày lo lắng, Ngôn Sanh cũng chưa từng cắt liên lạc với anh lâu như vậy.

Anh gọi điện nhưng bên kia đã tắt máy và anh gọi cho Chu Nguyên Phong và Cố Lâm nhưng họ nói cũng không rõ.

Ôn Niệm Nam nhìn hoa hướng dương mà Cố Ngôn Sanh tặng trong chiếc bình, hối hận vì những gì anh nói lúc đó đã làm Cố Ngôn Sanh bị tổn thương.

Anh biết Cố Ngôn Sanh quan tâm đến suy nghĩ của mình đến mức nào và biết rằng anh ấy yêu mình nên mới ghen tuông và quát mắng người khác như vậy.

Nhưng khi anh đọc được những bình luận ác ý trên Weibo và những lời bàn tán của nhân viên, cảm xúc của anh cũng vượt khỏi tầm kiểm soát.

Cố Ngôn Sanh nói rằng anh ấy muốn tuyên bố rằng mối quan hệ này anh ấy là người theo đuổi, nhưng anh đã từ chối anh ấy, anh sợ rằng hai người sẽ lặp lại những sai lầm tương tự sau khi ở bên nhau, nhưng bây giờ anh đã hối hận sau khi Cố Ngôn Sanh rời đi.

Hóa ra khi mở mắt ra sẽ không thấy Cố Ngôn Sanh sẽ thất vọng đến như vậy, hóa

ra lúc tập đàn piano cũng nhàm chán đến vậy.

Ôn Niệm Nam liếc nhìn hoa hướng dương vừa được giao đến, muốn cắm vào bình hoa trong phòng khách, liền mở cửa đi xuống lầu.

Nhưng khi anh vừa bước tới cửa, anh đã thấy Cố Ngôn Sanh đứng ngây ra ở cửa với chiếc vali và túi giấy bên cạnh.

Cố Ngôn Sanh ngẩng đầu nhìn lên bầu thì nghe thấy tiếng mở cửa, hai người gặp nhau.

Ôn Niệm Nam kinh ngạc đi xuống lầu, đi tới bên cạnh anh ta rồi dừng lại, ánh mắt khẽ lóe lên nói: "Anh ... anh đã về rồi, mấy ngày nay anh đi đâu vậy?"

"Tôi sẽ sang chỗ mẹ. Có rất nhiều việc của công ty nên tôi không thể quay lại được".

"A, bây giờ anh có đói không? Em bảo dì Lan nấu cho.."

Cố Ngôn Sanh lắc đầu nhẹ và nói: "Không, lát nữa tôi đi rồi"

Người Ôn Niệm Nam cứng đờ: "Đi? Đi đâu?"

Cố Ngôn Sanh nhìn giờ, ngước mắt lên nhìn gương mặt Ôn Niệm Nam tái nhợt, lạnh lùng nói: "Từ bây giờ, tôi sẽ ở chi nhánh của nước F. Công ty ở đây được giao cho Nguyên Phong. Hôm nay tôi về đây để lấy tài liệu và quần áo."

Đôi mắt Ôn Niệm Nam lóe lên, kinh ngạc nói: "Anh sau này ... sẽ không trở lại sao?"

"Đúng vậy, không phải cậu nghĩ tôi quá phô trương sao? Dù sao tôi cũng chỉ là

một người bạn phiền phức, một người bạn chỉ gây phiền phức cho cậu. Sau khi tôi đến nước E, cậu sẽ không thể chuyên tâm sáng tác tốt?"

Cổ Ngôn Sanh khẽ liếc anh ta một cái, sau đó xoay người rời đi.

Mắt Ôn Niệm Nam nhất thời đỏ lên, vươn tay túm lấy quần áo Cố Ngôn Sanh, nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi... Em không nên nói như vậy, anh không phải bạn của em..."

Cố Ngôn Sanh quay lại nhìn anh, thờ ơ nói: "Tôi không phải là bạn thì sao? Là chồng cũ của cậu sao? Có phải là Cố tổng phiền phức không?”

"Là ... là người em thích, là người tôi yêu và muốn ở cạnh" (khổ nhục kế thành công, haha, thật xảo quyệt)

Ôn Niệm Nam chưa kịp nói xong, đột nhiên đôi môi ấm áp hôn lên môi của anh, sau đó lại bị cái ôm ấm áp ôm chặt, bên tai truyền tiếng thở của Cố Ngôn Sanh: "Rốt cuộc em cũng thừa nhận.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau