Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 47: Về rồi sao?

Trước Sau
“Cậu tự đi một mình được sao? Thật sự không muốn tớ đưa cậu về à? Vậy hay là tớ gọi người tới lái xe chở cậu nhé.”

Đường Sóc vừa làm xong thủ tục ra viện, muốn đưa Ôn Niệm Nam về nhà lại bị cậu một mực từ chối. Ôn Niệm Nam vẫy một chiếc taxi ngồi vào, Đường Sóc cứ đứng giữ cửa xe không chịu buông, liên tục nói không yên tâm.

“Tôi thật sự không sao, cậu cũng mau trở về đi.”

Ôn Niệm Nam không thể để Đường Sóc đi theo mình, bởi vì cậu không phải về nhà, cậu muốn tới gặp bác sĩ Lý. Khi đọc được những bình luận trêи mạng, ký ức năm đó như một cơn ác mộng lại bủa vây lấy cậu, tiếng chửi bới nguyền rủa không ngừng quẩn quanh trong đầu…

Thật đau đớn… đau tới mức mỗi lần nhớ lại đều sẽ cảm giác những chỗ cơ thể bị đánh đập vẫn còn đang nhức nhối.

—–

Cố Ngôn Sinh cả ngày ở công ty nhưng tâm trí không thể tập trung, lúc đặt bút ký tên lại không cẩn thận ký nhầm chỗ cũng không phát hiện ra, may mà Tiểu Lý kịp thời phát hiện nhắc nhở hắn.

“Tổng giám đốc Cố, ngài không sao chứ? Nếu thân thể khó chịu chỗ nào, ngài có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

“Không cần, không còn việc gì thì cậu ra ngoài đi, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp buổi chiều.”

“Ơ? Không phải vừa họp xong rồi sao?” Tiểu Lý ngẩn người, tưởng mình nhớ nhầm lịch bèn vội vàng mở sổ ghi chú ra xem lại, đúng là buổi chiều không có cuộc họp nào mới hỏi lại.

Một lúc sau Cố Ngôn Sinh mới ngẩng đầu lên nói: “Vậy à? Tôi biết rồi.”

Tiểu Lý vừa mới ra khỏi phòng đã bị đồng nghiệm tóm cổ lại lôi đi, vây xung quanh tra hỏi.

Đồng nghiệp A bắt đầu nhiều chuyện: “Thế nào thế nào? Tổng giám đốc Cố có phải tâm tình đang rất tốt, ngài ấy đang cười vui vẻ đúng không?”



Đồng nghiệp B: “Nói coi, hiện tại có phải Tổng giám đốc Cố đang đắm chìm trong hạnh phúc không?”

Đồng nghiệp C: “Không hổ là Boss của chúng ta, vì để thoát khỏi phu nhân mà ầm ĩ náo loạn tới mức này, xem ra cuộc hôn nhân này toang* thật rồi.”

*Raw là 非离不可 không thể không ly (hôn)

Tiểu Lý lắng nghe mấy lời suy đoán, trong lòng lại cảm thấy không hề giống như bọn họ nói, nghi hoặc trả lời: “Hai ngày nay Tổng giám đốc Cố lại có vẻ không tập trung cho lắm, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại như đang chờ cuộc gọi từ ai đó, cứ như là đang chờ tin tức của phu nhân.”

Nghe Tiểu Lý nói xong, tất cả mọi người đều bật cười, đồng nghiệp B còn chế nhạo: “Thư ký Lý à, cậu phát sốt sao? Tổng giám đốc Cố đã ngang nhiên mặc kệ người khác tùy ý nhục mạ Ôn Niệm Nam, sao có thể lo lắng cho y được? Rõ ràng là đang mong Ôn Niệm Nam chủ động đề nghị ly hôn đó!”

Tiểu Lý thấy bọn họ không tin mình thì cũng không nhiều lời nữa, bỗng cửa phòng làm việc phía sau mở ra, nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ bước tới, đám người vừa rồi còn đang chém gió xì xào chuyện của Tổng giám đốc sợ hãi, lập tức cúi đầu chuồn khỏi hiện trường.

Cố Ngôn Sinh nới lỏng cà vạt, giọng điệu lạnh lùng nói với Tiểu Lý đang đứng bên cạnh: “Đuổi việc hết đám người vừa rồi đi, từ nay về sau không được tuyển dụng họ vào làm trong tất cả các công ty trực thuộc tập đoàn nữa.”

Dứt lời liền đi tới khu vực làm việc của nhân viên, lạnh nhạt quét mắt nhìn một lượt khiến tất cả nhân viên sợ tới mức bàn tay run lẩy bẩy.

“Tập đoàn Cố thị không cần nhân viên chỉ biết bàn tán chuyện riêng của cấp trêи, lấy năng lực ra mà nói chuyện, im lặng làm việc cho cẩn thận, bằng không, tôi có thể đảm bảo tất cả đều không thể tìm được bất cứ một công việc nào tại nước M.”

Hôm nay tâm trạng của Cố Ngôn Sinh vốn dĩ đang bực bội vì vụ video, đoạn ghi hình đó đang bị chia sẻ liên tục, mấy lời bình luận bên dưới càng khiến hắn thêm khó chịu, nhưng hắn cũng không biết cụ thể là cái gì khiến hắn phiền lòng…

Về tới nhà lúc mặt trời mới lặn, còn chưa tối lắm, Cố Ngôn Sinh vừa dừng xe đã nhìn thấy một chiếc Audi Q7 màu đen còn cắm chìa khóa bên trong.

Đó là xe của Ôn Niệm Nam, từ khi cậu rời khỏi bữa tiệc, xe của cậu vẫn để ở đây không ai sờ tới, hiện tại rõ ràng có ai vừa lái ra ngoài.

Bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt… cậu ta về rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau