Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Chương 50: Loại người toàn âm mưu thủ đoạn sao?
Cố Ngôn Sinh cố ý gây ra tiếng động lớn, Ôn Niệm Nam nghe được thì nụ cười dần biến mất. Cố Ngôn Sinh đi tới kéo ghế ra ngồi sang một bên, nhìn thức ăn trêи bàn, lại ngước mắt lên liếc về phía Ôn Niệm Nam, khi thấy đôi mắt đỏ ửng của cậu thì ngừng lại một chút.
Ôn Niệm Nam cảm giác được Cố Ngôn Sinh đang trừng mình, đầu càng cúi thấp hơn, cậu không muốn để hắn biết cậu đã khóc,
“Cúi nữa đầu cũng cắm vào bát luôn, cũng không phải lần đầu tiên mà sợ người khác không nhận ra, lại còn phải giả vờ giả vịt làm gì?”
Cố Ngôn Sinh quăng đũa bộp một tiếng, cáu kỉnh đứng dậy rời đi, để lại một mình Ôn Niệm Nam vẫn ngồi ngơ tại chỗ.
Hắn không hiểu vì sao khi thấy Ôn Niệm Nam không dám nhìn mình, hắn lại cảm thấy tức giận như vậy, sắc mặt u ám lái thẳng xe tới công ty. Nhân viên thấy Tổng giám đốc nhà mình khắp người đều tỏa ra khí tức “người sống chớ lại gần” thì đều bị dọa mà né tránh, chỉ sợ mình bị tóm lại biến thành chỗ trút giận. Tất cả đều tự đoán là do vụ video, mấy ngày nay Thẩm Lạc An cũng không tới công ty tìm hắn.
Cố Ngôn Sinh ngồi trong phòng làm việc, nới lỏng cà vạt, bật máy tính lên bắt đầu xử lý chuyện công ty, tâm phiền ý loạn nhìn một lúc lại bực bội gập máy lại.
Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, Cố Ngôn Sinh tưởng là Tiểu Lý, vừa định mở miệng quát mắng, ngẩng đầu lại thấy Chu Nguyên Phong tiến vào.
Chu Nguyên Phong mặt mũi lạnh lùng đi tới, đập một phát lên bàn, nghiêm túc nói: “Cố Ngôn Sinh cậu điên rồi đúng không? Cậu thế mà cố tình mặc kệ video tràn lan trêи mạng, cậu nhất định phải làm loạn tới mức như vậy để ép mẹ cậu đồng ý việc ly hôn sao? Cậu làm thế có nghĩ tới hậu quả không? Mẹ cậu để ý nhất là hình ảnh của công ty, việc này nếu để bà ấy biết coi như cậu xong đời rồi.”
Thật là điên người, rõ ràng ngay từ lúc video bị đăng lên có thể lập tức cho người gỡ xuống, bình thường đối với các kiểu ảnh chụp hay video khác đều làm như vậy, lần này vậy mà không quan tâm, bỏ mặc mọi việc càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
“Tôi vốn không định giấu giếm bà ấy, cuộc hôn nhân này là năm đó bà ấy một mực cố chấp không để ý tới mong muốn của tôi, cưỡng ép tôi, bà ấy không biết người bà ấy cho là dịu dàng hiểu chuyện sau lưng có bao nhiêu âm mưu thủ đoạn, tôi chính là muốn để bà ấy nhận ra là bà ấy đã sai rồi!”
“Loại người nhiều âm mưu thủ đoạn sao? Cậu có chắc là đang nói tới Ôn Niệm Nam không đấy?” Chu Nguyên Phong nghe những lời Cố Ngôn Sinh nói, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Ôn Niệm Nam không phải cái loại người mà cậu nghĩ, cậu ấy là người tâm tư đơn thuần lại nhạy cảm, bình thường cậu ở công ty rất biết nhìn người, tại sao đối với việc này lại không biết phân biệt tốt xấu?”
Cố Ngôn Sinh thấy bạn tốt của mình cũng đứng về phía Ôn Niệm Nam, trong lòng rất khinh thường, mỉa mai nói: “Đơn thuần? Lại thế nữa, các người đều bị vẻ ngoài của Ôn Niệm Nam lừa gạt, ai cũng che chở nói tốt cho cậu ta, bắt tôi phải thân thiết với cậu ta, mấy việc nham hiểm độc ác cậu ta làm ra tôi đều tận mắt nhìn thấy, cậu ta đã làm tổn thương người quan trọng nhất đối với tôi!”
Chu Nguyên Phong biết hiện tại Cố Ngôn Sinh đang nghĩ tới việc Ôn Niệm Nam vu cáo Thẩm Lạc An ăn cắp nhạc phổ ở buổi tiệc sinh nhật, cảm thấy người mình yêu vì cậu mà phải chịu tủi thân.
“Việc này tôi đã giấu hộ cậu, mẹ cậu bây giờ còn đang ở P tạm thời vẫn chưa biết, tốt nhất cậu nhân dịp mẹ cậu chưa biết gì mà xử lý nó đi, nếu không tôi cũng bó tay.”
Chu Nguyên Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn qua Cố Ngôn Sinh, giận dữ xoay người rời đi, lúc đóng cửa cố tình mạnh tay, ầm một tiếng thật lớn.
Cố Ngôn Sinh cũng tức giận đập tay lên bàn: “Mẹ kiếp!”
Ôn Niệm Nam cảm giác được Cố Ngôn Sinh đang trừng mình, đầu càng cúi thấp hơn, cậu không muốn để hắn biết cậu đã khóc,
“Cúi nữa đầu cũng cắm vào bát luôn, cũng không phải lần đầu tiên mà sợ người khác không nhận ra, lại còn phải giả vờ giả vịt làm gì?”
Cố Ngôn Sinh quăng đũa bộp một tiếng, cáu kỉnh đứng dậy rời đi, để lại một mình Ôn Niệm Nam vẫn ngồi ngơ tại chỗ.
Hắn không hiểu vì sao khi thấy Ôn Niệm Nam không dám nhìn mình, hắn lại cảm thấy tức giận như vậy, sắc mặt u ám lái thẳng xe tới công ty. Nhân viên thấy Tổng giám đốc nhà mình khắp người đều tỏa ra khí tức “người sống chớ lại gần” thì đều bị dọa mà né tránh, chỉ sợ mình bị tóm lại biến thành chỗ trút giận. Tất cả đều tự đoán là do vụ video, mấy ngày nay Thẩm Lạc An cũng không tới công ty tìm hắn.
Cố Ngôn Sinh ngồi trong phòng làm việc, nới lỏng cà vạt, bật máy tính lên bắt đầu xử lý chuyện công ty, tâm phiền ý loạn nhìn một lúc lại bực bội gập máy lại.
Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, Cố Ngôn Sinh tưởng là Tiểu Lý, vừa định mở miệng quát mắng, ngẩng đầu lại thấy Chu Nguyên Phong tiến vào.
Chu Nguyên Phong mặt mũi lạnh lùng đi tới, đập một phát lên bàn, nghiêm túc nói: “Cố Ngôn Sinh cậu điên rồi đúng không? Cậu thế mà cố tình mặc kệ video tràn lan trêи mạng, cậu nhất định phải làm loạn tới mức như vậy để ép mẹ cậu đồng ý việc ly hôn sao? Cậu làm thế có nghĩ tới hậu quả không? Mẹ cậu để ý nhất là hình ảnh của công ty, việc này nếu để bà ấy biết coi như cậu xong đời rồi.”
Thật là điên người, rõ ràng ngay từ lúc video bị đăng lên có thể lập tức cho người gỡ xuống, bình thường đối với các kiểu ảnh chụp hay video khác đều làm như vậy, lần này vậy mà không quan tâm, bỏ mặc mọi việc càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
“Tôi vốn không định giấu giếm bà ấy, cuộc hôn nhân này là năm đó bà ấy một mực cố chấp không để ý tới mong muốn của tôi, cưỡng ép tôi, bà ấy không biết người bà ấy cho là dịu dàng hiểu chuyện sau lưng có bao nhiêu âm mưu thủ đoạn, tôi chính là muốn để bà ấy nhận ra là bà ấy đã sai rồi!”
“Loại người nhiều âm mưu thủ đoạn sao? Cậu có chắc là đang nói tới Ôn Niệm Nam không đấy?” Chu Nguyên Phong nghe những lời Cố Ngôn Sinh nói, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Ôn Niệm Nam không phải cái loại người mà cậu nghĩ, cậu ấy là người tâm tư đơn thuần lại nhạy cảm, bình thường cậu ở công ty rất biết nhìn người, tại sao đối với việc này lại không biết phân biệt tốt xấu?”
Cố Ngôn Sinh thấy bạn tốt của mình cũng đứng về phía Ôn Niệm Nam, trong lòng rất khinh thường, mỉa mai nói: “Đơn thuần? Lại thế nữa, các người đều bị vẻ ngoài của Ôn Niệm Nam lừa gạt, ai cũng che chở nói tốt cho cậu ta, bắt tôi phải thân thiết với cậu ta, mấy việc nham hiểm độc ác cậu ta làm ra tôi đều tận mắt nhìn thấy, cậu ta đã làm tổn thương người quan trọng nhất đối với tôi!”
Chu Nguyên Phong biết hiện tại Cố Ngôn Sinh đang nghĩ tới việc Ôn Niệm Nam vu cáo Thẩm Lạc An ăn cắp nhạc phổ ở buổi tiệc sinh nhật, cảm thấy người mình yêu vì cậu mà phải chịu tủi thân.
“Việc này tôi đã giấu hộ cậu, mẹ cậu bây giờ còn đang ở P tạm thời vẫn chưa biết, tốt nhất cậu nhân dịp mẹ cậu chưa biết gì mà xử lý nó đi, nếu không tôi cũng bó tay.”
Chu Nguyên Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn qua Cố Ngôn Sinh, giận dữ xoay người rời đi, lúc đóng cửa cố tình mạnh tay, ầm một tiếng thật lớn.
Cố Ngôn Sinh cũng tức giận đập tay lên bàn: “Mẹ kiếp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất