Anh Ấy Không Giống Như Tôi Nghĩ
Chương 4: Ba Lục
Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của Lục Cẩn Trạch, Tông Dư giải tán cả phòng nam nữ, dẫn theo đám bạn xấu vội vã đến quầy lễ tân để tính tiền.
Giang Kỳ dự đoán được bọn họ sẽ sợ Lục Cẩn Trạch, nhưng không ngờ rằng những người này sẽ sợ đến như vậy.
Thế nhưng điều khiến anh để ý hơn là anh không biết ba Tông Dư tên gì, cũng không biết ba cậu từng đến viếng thăm Lục Cẩn Trạch.
Nhưng nhìn dáng vẻ Lục Cẩn Trạch lúc nói chuyện với Tông Dư thì chứng minh được đoạn độc thoại kia chính là thuộc về Lục Cẩn Trạch, không hề vô căn cứ.
Vậy nên lúc nãy anh không gặp ảo giác?
Giang Kỳ cảm thấy thế giới quan của mình có hơi đảo lộn.
Hai người cùng đi đến bãi đỗ xe, Lục Cẩn Trạch đi lấy xe còn Giang Kỳ thì đứng bên đường ngẩn người.
Lục Cẩn Trạch chạy xe đến trước mặt Giang Kỳ thì dừng lại, hạ cửa sổ xe xuống hỏi: "Cậu không lái xe đến à?"
Giang Kỳ: "Tôi... xe tôi cho Úy Lâm mượn rồi".
Lục Cẩn Trạch gật đầu: "Lên xe đi".
Nói xong hắn xuống xe mở cửa giúp anh.
Giang Kỳ ngồi vào ghế phó lái, bắt đầu nghĩ nên thử Lục Cẩn Trạch thế nào, kiểm chứng "siêu năng lực" đầy bất ngờ này.
"Anh..." - Giang Kỳ suy nghĩ một chút, hỏi: "Cháu gái anh sinh ngày mấy vậy?"
Anh vừa nghĩ vừa mở app giấy note trong điện thoại.
Lục Cẩn Trạch đang muốn nói, Giang Kỳ lại giơ tay: "Chờ một chút!" - Anh tùy tiện nói một ngày tháng, "Anh đừng nói, để tôi đoán thử... có phải ngày 7 tháng 10 không?"
Lục Cẩn Trạch bất đắc dĩ mà nhìn anh một cái.
Giang Kỳ: "???"
Giang Kỳ nghiêng tai lắng nghe, không có một âm thanh nào.
Không đúng hả?
Giang Kỳ lại hỏi: "Không đúng à? Vậy anh thử nói trong lòng đi, xem tôi có đoán được suy nghĩ của anh không?"
Vẫn không có gì.
Giang Kỳ có hơi nhụt chí, thầm nghĩ chẳng lẽ thật là ảo giác.
Xem ra anh phải tìm cơ hội đến hỏi bác sĩ Lạc, nói không chừng thật sự là bị đâm đến đầu óc hỏng rồi.
[Ngày 17 tháng 7.]
Giang Kỳ: "!!!"
Anh quay đầu lại nhìn Lục Cẩn Trạch, xác định đối phương không nói gì, lại cúi đầu nhìn điện thoại mình.
Đúng thật là 17 tháng 7.
Giang Kỳ không nhớ những thông tin này, app của anh có ghi sinh nhật cháu gái của hắn là vì năm ngoái cô bé có tham dự hôn lễ của hai người.
Cô bé có lẽ cảm thấy Giang Kỳ rất hợp ý mình nên quấn quít lấy anh, nói muốn mời anh tham gia tiệc sinh nhật của mình.
Giang Kỳ thuận miệng đồng ý, cũng ghi lại sinh nhật của cô bé vào điện thoại, nhớ kỹ phải đi mua quà sinh nhật.
Nhưng loại tiệc sinh nhật này, Giang Kỳ chắc chắn sẽ không đi.
Huống chi anh kết hôn với Lục Cẩn Trạch chưa được mấy ngày thì hắn đã đến nước Y suốt một năm không về.
Giang Kỳ chắc chắn rằng anh không nhớ tới thông tin này theo bản năng, trí nhớ anh không tốt đến vậy, lại càng không mẫn cảm với mấy chuyện liên quan đến con số.
Hơn nữa anh nghe được giọng nói của Giang Kỳ không phải là nghe từ lỗ tai, mà là âm thanh đó quanh quẩn trong đầu anh.
Cho nên tai nạn xe thật sự làm anh có được siêu năng lực?
Giang Kỳ nhất thời vui vẻ, quên mất anh còn đang nói chuyện với Lục Cẩn Trạch, quay đầu về phía cửa sổ cười trộm một chút.
[Mình đang chờ mong gì?]
Giang Kỳ bỗng nhiên lại nghe Lục Cẩn Trạch nói.
Anh ngờ vực quay đầu nhìn Lục Cẩn Trạch.
Gương mặt đẹp trai của Lục Cẩn Trạch căng ra, mím môi nghiêm nghị nhưng lại nghĩ trong lòng: [Chẳng lẽ mình mong em ấy có thể đọc được suy nghĩ của mình à?]
Giang Kỳ: "???" - Hở?
Hai người quay về Lục trạch.
Giang Kỳ đoán là hôm nay Lục Cẩn Trạch sẽ ký đơn ly hôn với anh.
Dù sao thì cũng không nên trì hoãn như vậy nữa.
Nhưng Giang Kỳ lại đột nhiên muốn đổi ý.
Lục Cẩn Trạch có năng lực đến như vậy, Tông Dư thấy hắn như gà con thấy diều hâu, nếu như có thể giữ lại thân phận "chồng của Lục Cẩn Trạch" thế này, sau này Giang Kỳ hoạt động trong giới chắc chắn sẽ tiện hơn rất nhiều.
Không cần nghĩ phải giúp đám cậu ấm kia thế nào, cũng không cần nhìn sắc mặt của băng đảng Lê Minh Nguyệt nhà Giang.
Nếu có thể được Lục Cẩn Trạch giúp đỡ một chút trong quá trình hồi sinh lại "Chí Thấm"...
Giang Kỳ thừa nhận mình có một chút tâm tư không thể nói cho ai biết.
Nhưng nếu Lục Cẩn Trạch thật sự nói rằng hắn không nỡ ly hôn với anh...
Giang Kỳ nhìn về phía hắn.
Lục Cẩn Trạch thay dép lê, cởi áo khoác của âu phục, xăn tay áo sơ mi rồi ngồi xuống bàn phòng khách, nói với Giang Kỳ: "Luật sư của tôi đã sửa lại thỏa thuận ly hôn rồi, cậu xem thử đi".
Giang Kỳ mang dép lê đi qua, ngồi xuống sô pha cạnh Lục Cẩn Trạch nghiêng người qua nhìn.
Hôm nay Giang Kỳ mặc áo thun có cổ hơi thấp, Lục Cẩn Trạch thoáng nhìn qua cổ áo của anh, ngừng một chút rồi đẩy đơn qua, chỉ chỉ điều khoản thứ nhất trong đó: "Đây là tài sản sau kết hôn của tôi và cậu nên chia cho cậu một nửa, cụ thể thì luật sư đã giúp tôi kiểm tra rồi, cậu xem thử có vấn đề gì không?"
"Cái này..." - Nhiều thế?
Thật ra Giang Kỳ vốn không nghĩ tới Lục Cẩn Trạch lại hào phóng đến vậy, bọn họ còn làm cả công chứng tài sản trước hôn nhân. Giang Kỳ vẫn là học sinh, không thể tự kiếm tiền, nếu có thì cũng chỉ là những phần nhỏ mà thôi, thậm chí còn chưa bằng số lẻ tài sản mà Lục Cẩn Trạch chia cho anh.
Lâm Cảnh Trạch điên rồi à?
Giang Kỳ cẩn thận đối chiếu những điều khoản trong đơn sau khi được Lục Cẩn Trạch sửa chữa, sau khi tự hỏi thật lâu thì làm ra một quyết định.
Giang Kỳ đặt tay lên phần tài liệu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lục Cẩn Trạch, không thì chúng ta thử lại một chút?"
Lục Cẩn Trạch ngây cả người.
Giang Kỳ chớp mắt: "Tôi chỉ cảm thấy... tôi được chia nhiều tiền như vậy thì anh lỗ quá. Tôi cũng không phải là quân tử gì, nói thật, nhiều tiền như vậy tôi rất cảm động. Nhưng tôi nghĩ, tôi có một thỏa thuận, không biết anh có đồng ý với tôi không?"
Lục Cẩn Trạch rủ mi, thản nhiên hỏi: "Thỏa thuận gì?"
"Tôi muốn lấy lại "Chí Thấm"," - Giang Kỳ nói, "Đương nhiên, lấy lại không phải là lấy cổ phần về trong tay tôi. Hiện tại, phần lớn cổ phần của "Chí Thấm" tuy đã thuộc về tôi nhưng trên thực tế tôi lại không có quyền quyết định toàn bộ công ty. Đây là thứ quan trọng nhất mẹ để lại cho tôi, tôi không muốn nó bị phá hủy hoàn toàn hay gặp kết cục không tốt".
Lục Cẩn Trạch gật đầu: "Có lý, vậy thì?"
"Tôi yêu cầu anh phối hợp với tôi" - Giang Kỳ gõ ngón tay lên tập văn kiện, "Diễn vai chồng chồng với tôi... trước mặt người Giang gia... và thậm chí cả những người cần thiết. Tôi không cần anh thể hiện quá ân ái với tôi, chỉ cần cho mấy người đó thấy thái độ là chúng ta không thể nào ly hôn".
Lục Cẩn Trạch im lặng.
Giang Kỳ lại bổ sung: "Để cảm ơn cũng như bồi thường cho anh thì sau khi kết hôn tôi sẽ không lấy một đồng nào của anh cả, anh thấy sao?
Giang Kỳ hơi lo lắng.
Thật ra, "thỏa thuận" này không giúp ích gì Lục Cẩn Trạch cả, với năng lực của hắn thì dù ngày mai có bị phá sản, hắn vẫn có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng lần nữa, căn bản là hắn sẽ không để ý số tiền đó.
Nhưng Giang Kỳ đã sử dụng một ít từ ngữ, để nó có cảm giác rất "có ích".
Lẽ ra Lục Cẩn Trạch có thể dễ dàng vạch trần những lời lẽ đó, nhưng hắn lại không làm, hắn nâng đôi mắt đen sâu hút, nhìn Giang Kỳ nói: "Tôi đồng ý".
Giang Kỳ nhất thời cảm thấy phức tạp.
Tuy rằng anh đã biết Lục Cẩn Trạch thật ra cũng không muốn ly hôn với anh cho lắm... nhưng Giang Kỳ chưa từng suy nghĩ cẩn thận.
Rõ ràng anh và Lục Cẩn Trạch chưa hề có cảm tình.
Nhưng xem như anh làm một trò lừa nhỏ xíu đi, lợi dụng "siêu năng lực" bất thình lình này, dựa vào chút hiểu biết về suy nghĩ của Lục Cẩn Trạch mà đạt được mục đích.
Hy vọng sau khi Lục Cẩn Trạch biết được sự thật sẽ không trách anh.
Quả thật anh cũng không lừa Lục Cẩn Trạch, hôn nhân của anh và hắn vẫn xuất phát từ thỏa thuận như cũ, chẳng qua là anh sử dụng một chút năng lực đặc biệt của mình mà thôi.
Giang Kỳ đứng lên, nói: "Vậy đi, tôi phải về trường rồi".
Lục Cẩn Trạch nói: "Tôi đưa cậu về" - Nói rồi hắn cũng đứng lên, tiện tay lấy áo khoác lúc nãy bị hắn ném trên sô pha.
"Không cần đâu, tôi tự đón xe được" - Giang Kỳ vội xua tay, "Không cần phiền anh đâu".
"Tôi muốn đưa cậu đi" - Đôi mắt đen của hắn nhìn vào anh, "Cậu nên đến trường dọn đồ về đi. Lúc nãy cậu vừa nói mà? Muốn cho những người đó nhìn xem chúng ta chưa ly hôn, bây giờ mà cậu dọn ra ngoài thì chẳng phài là thất bại trong gang tấc à?
"..." - Rất hợp lý, không thể phản bác.
Giang Kỳ bất giác thấy hơi nghẹn lời, nói: "Vậy... cũng được, để hôm nào tôi..."
"Dọn hôm nay luôn đi" - Lục Cẩn Trạch khăng khăng, "Trời còn sớm, nếu hành lý của cậu nhiều thì tôi có thể giúp cậu".
"..." - Giang Kỳ không nói nên lời, "Thế thì... làm phiền anh".
Môi Lục Cẩn Trạch cong lên khó phát hiện, tùy ý vắt áo khoác lên khuỷu tay: "Đi thôi".
Nói xong hắn liền đi trước.
Thân hình hắn cao lớn, đôi chân lại vừa dài vừa thẳng. Trước kia Giang Kỳ chưa từng để ý đến vóc người Lục Cẩn Trạch thế mà lại tốt như vậy.
Vạt áo được sơ vin ngang hông tôn lên lưng rộng eo thon của hắn, khiến Giang Kỳ nhìn mà ghen tị.
Anh suy nghĩ, nếu tập thể dục từ bây giờ thì sau một năm có thể đuổi kịp và vượt qua vóc người của Lục Cẩn Trạch không nhỉ?
Hai mươi phút sau, xe của Lục Cẩn Trạch ngừng trước cổng trường Giang Kỳ.
Ký túc xá của anh là cho hai người ở, vốn dĩ anh muốn thuê một căn chung cư đơn giản để ở một mình, nhưng lúc vừa lên đại học anh không có tiền, cũng ngại xin tiền tiêu vặt từ Giang gia, Úy Lâm nghe nói thế thì chủ động xin trường được cùng nhau ở ký túc xá hai người.
Ký túc xá hai người của trường nói thẳng ra là chuẩn bị cho kẻ có tiền, được xây dựng bên cạnh ký túc xá của du học sinh, trang thiết bị đều đầy đủ, cũng không khác gì so với chung cư ở một người, thậm chí ngoại trừ ở đôi ra thì còn thoải mái hơn một chút.
Úy Lâm biết đêm nay Giang Kỳ phải về ký túc xá, cố ý không về nhà mà làm tổ trong phòng chơi game. Nghe thấy tiếng Giang Kỳ mở cửa phòng, còn chưa thấy người đã ồn ào: "Cưng về rồi hả! Mày không biết hôm nay tao hết hồn tới mức nào đâu, thằng Tông Dư còn bị dọa đến tè ra quần, xém nữa tưởng là Lục Cẩn Trạch muốn đi nói cho ba của nó... ba... vờ cờ lờ ba Lục!"
Úy Lâm sợ đến mức ném luôn cái gamepad trong tay đi.
Lục Cẩn Trạch đứng phía sau Giang Kỳ nghe vậy gật đầu, thản nhiên nói: "Khách khí rồi".
Giang Kỳ: "..."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lục tổng: Hôm nay tâm trạng tốt, vợ không muốn ly hôn với tôi, cho phép cậu gọi một tiếng ba đấy.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Mirabel_Nguyen và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.
Mirabel: =)))))))))))))))))))))) ko con j de loi
Giang Kỳ dự đoán được bọn họ sẽ sợ Lục Cẩn Trạch, nhưng không ngờ rằng những người này sẽ sợ đến như vậy.
Thế nhưng điều khiến anh để ý hơn là anh không biết ba Tông Dư tên gì, cũng không biết ba cậu từng đến viếng thăm Lục Cẩn Trạch.
Nhưng nhìn dáng vẻ Lục Cẩn Trạch lúc nói chuyện với Tông Dư thì chứng minh được đoạn độc thoại kia chính là thuộc về Lục Cẩn Trạch, không hề vô căn cứ.
Vậy nên lúc nãy anh không gặp ảo giác?
Giang Kỳ cảm thấy thế giới quan của mình có hơi đảo lộn.
Hai người cùng đi đến bãi đỗ xe, Lục Cẩn Trạch đi lấy xe còn Giang Kỳ thì đứng bên đường ngẩn người.
Lục Cẩn Trạch chạy xe đến trước mặt Giang Kỳ thì dừng lại, hạ cửa sổ xe xuống hỏi: "Cậu không lái xe đến à?"
Giang Kỳ: "Tôi... xe tôi cho Úy Lâm mượn rồi".
Lục Cẩn Trạch gật đầu: "Lên xe đi".
Nói xong hắn xuống xe mở cửa giúp anh.
Giang Kỳ ngồi vào ghế phó lái, bắt đầu nghĩ nên thử Lục Cẩn Trạch thế nào, kiểm chứng "siêu năng lực" đầy bất ngờ này.
"Anh..." - Giang Kỳ suy nghĩ một chút, hỏi: "Cháu gái anh sinh ngày mấy vậy?"
Anh vừa nghĩ vừa mở app giấy note trong điện thoại.
Lục Cẩn Trạch đang muốn nói, Giang Kỳ lại giơ tay: "Chờ một chút!" - Anh tùy tiện nói một ngày tháng, "Anh đừng nói, để tôi đoán thử... có phải ngày 7 tháng 10 không?"
Lục Cẩn Trạch bất đắc dĩ mà nhìn anh một cái.
Giang Kỳ: "???"
Giang Kỳ nghiêng tai lắng nghe, không có một âm thanh nào.
Không đúng hả?
Giang Kỳ lại hỏi: "Không đúng à? Vậy anh thử nói trong lòng đi, xem tôi có đoán được suy nghĩ của anh không?"
Vẫn không có gì.
Giang Kỳ có hơi nhụt chí, thầm nghĩ chẳng lẽ thật là ảo giác.
Xem ra anh phải tìm cơ hội đến hỏi bác sĩ Lạc, nói không chừng thật sự là bị đâm đến đầu óc hỏng rồi.
[Ngày 17 tháng 7.]
Giang Kỳ: "!!!"
Anh quay đầu lại nhìn Lục Cẩn Trạch, xác định đối phương không nói gì, lại cúi đầu nhìn điện thoại mình.
Đúng thật là 17 tháng 7.
Giang Kỳ không nhớ những thông tin này, app của anh có ghi sinh nhật cháu gái của hắn là vì năm ngoái cô bé có tham dự hôn lễ của hai người.
Cô bé có lẽ cảm thấy Giang Kỳ rất hợp ý mình nên quấn quít lấy anh, nói muốn mời anh tham gia tiệc sinh nhật của mình.
Giang Kỳ thuận miệng đồng ý, cũng ghi lại sinh nhật của cô bé vào điện thoại, nhớ kỹ phải đi mua quà sinh nhật.
Nhưng loại tiệc sinh nhật này, Giang Kỳ chắc chắn sẽ không đi.
Huống chi anh kết hôn với Lục Cẩn Trạch chưa được mấy ngày thì hắn đã đến nước Y suốt một năm không về.
Giang Kỳ chắc chắn rằng anh không nhớ tới thông tin này theo bản năng, trí nhớ anh không tốt đến vậy, lại càng không mẫn cảm với mấy chuyện liên quan đến con số.
Hơn nữa anh nghe được giọng nói của Giang Kỳ không phải là nghe từ lỗ tai, mà là âm thanh đó quanh quẩn trong đầu anh.
Cho nên tai nạn xe thật sự làm anh có được siêu năng lực?
Giang Kỳ nhất thời vui vẻ, quên mất anh còn đang nói chuyện với Lục Cẩn Trạch, quay đầu về phía cửa sổ cười trộm một chút.
[Mình đang chờ mong gì?]
Giang Kỳ bỗng nhiên lại nghe Lục Cẩn Trạch nói.
Anh ngờ vực quay đầu nhìn Lục Cẩn Trạch.
Gương mặt đẹp trai của Lục Cẩn Trạch căng ra, mím môi nghiêm nghị nhưng lại nghĩ trong lòng: [Chẳng lẽ mình mong em ấy có thể đọc được suy nghĩ của mình à?]
Giang Kỳ: "???" - Hở?
Hai người quay về Lục trạch.
Giang Kỳ đoán là hôm nay Lục Cẩn Trạch sẽ ký đơn ly hôn với anh.
Dù sao thì cũng không nên trì hoãn như vậy nữa.
Nhưng Giang Kỳ lại đột nhiên muốn đổi ý.
Lục Cẩn Trạch có năng lực đến như vậy, Tông Dư thấy hắn như gà con thấy diều hâu, nếu như có thể giữ lại thân phận "chồng của Lục Cẩn Trạch" thế này, sau này Giang Kỳ hoạt động trong giới chắc chắn sẽ tiện hơn rất nhiều.
Không cần nghĩ phải giúp đám cậu ấm kia thế nào, cũng không cần nhìn sắc mặt của băng đảng Lê Minh Nguyệt nhà Giang.
Nếu có thể được Lục Cẩn Trạch giúp đỡ một chút trong quá trình hồi sinh lại "Chí Thấm"...
Giang Kỳ thừa nhận mình có một chút tâm tư không thể nói cho ai biết.
Nhưng nếu Lục Cẩn Trạch thật sự nói rằng hắn không nỡ ly hôn với anh...
Giang Kỳ nhìn về phía hắn.
Lục Cẩn Trạch thay dép lê, cởi áo khoác của âu phục, xăn tay áo sơ mi rồi ngồi xuống bàn phòng khách, nói với Giang Kỳ: "Luật sư của tôi đã sửa lại thỏa thuận ly hôn rồi, cậu xem thử đi".
Giang Kỳ mang dép lê đi qua, ngồi xuống sô pha cạnh Lục Cẩn Trạch nghiêng người qua nhìn.
Hôm nay Giang Kỳ mặc áo thun có cổ hơi thấp, Lục Cẩn Trạch thoáng nhìn qua cổ áo của anh, ngừng một chút rồi đẩy đơn qua, chỉ chỉ điều khoản thứ nhất trong đó: "Đây là tài sản sau kết hôn của tôi và cậu nên chia cho cậu một nửa, cụ thể thì luật sư đã giúp tôi kiểm tra rồi, cậu xem thử có vấn đề gì không?"
"Cái này..." - Nhiều thế?
Thật ra Giang Kỳ vốn không nghĩ tới Lục Cẩn Trạch lại hào phóng đến vậy, bọn họ còn làm cả công chứng tài sản trước hôn nhân. Giang Kỳ vẫn là học sinh, không thể tự kiếm tiền, nếu có thì cũng chỉ là những phần nhỏ mà thôi, thậm chí còn chưa bằng số lẻ tài sản mà Lục Cẩn Trạch chia cho anh.
Lâm Cảnh Trạch điên rồi à?
Giang Kỳ cẩn thận đối chiếu những điều khoản trong đơn sau khi được Lục Cẩn Trạch sửa chữa, sau khi tự hỏi thật lâu thì làm ra một quyết định.
Giang Kỳ đặt tay lên phần tài liệu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lục Cẩn Trạch, không thì chúng ta thử lại một chút?"
Lục Cẩn Trạch ngây cả người.
Giang Kỳ chớp mắt: "Tôi chỉ cảm thấy... tôi được chia nhiều tiền như vậy thì anh lỗ quá. Tôi cũng không phải là quân tử gì, nói thật, nhiều tiền như vậy tôi rất cảm động. Nhưng tôi nghĩ, tôi có một thỏa thuận, không biết anh có đồng ý với tôi không?"
Lục Cẩn Trạch rủ mi, thản nhiên hỏi: "Thỏa thuận gì?"
"Tôi muốn lấy lại "Chí Thấm"," - Giang Kỳ nói, "Đương nhiên, lấy lại không phải là lấy cổ phần về trong tay tôi. Hiện tại, phần lớn cổ phần của "Chí Thấm" tuy đã thuộc về tôi nhưng trên thực tế tôi lại không có quyền quyết định toàn bộ công ty. Đây là thứ quan trọng nhất mẹ để lại cho tôi, tôi không muốn nó bị phá hủy hoàn toàn hay gặp kết cục không tốt".
Lục Cẩn Trạch gật đầu: "Có lý, vậy thì?"
"Tôi yêu cầu anh phối hợp với tôi" - Giang Kỳ gõ ngón tay lên tập văn kiện, "Diễn vai chồng chồng với tôi... trước mặt người Giang gia... và thậm chí cả những người cần thiết. Tôi không cần anh thể hiện quá ân ái với tôi, chỉ cần cho mấy người đó thấy thái độ là chúng ta không thể nào ly hôn".
Lục Cẩn Trạch im lặng.
Giang Kỳ lại bổ sung: "Để cảm ơn cũng như bồi thường cho anh thì sau khi kết hôn tôi sẽ không lấy một đồng nào của anh cả, anh thấy sao?
Giang Kỳ hơi lo lắng.
Thật ra, "thỏa thuận" này không giúp ích gì Lục Cẩn Trạch cả, với năng lực của hắn thì dù ngày mai có bị phá sản, hắn vẫn có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng lần nữa, căn bản là hắn sẽ không để ý số tiền đó.
Nhưng Giang Kỳ đã sử dụng một ít từ ngữ, để nó có cảm giác rất "có ích".
Lẽ ra Lục Cẩn Trạch có thể dễ dàng vạch trần những lời lẽ đó, nhưng hắn lại không làm, hắn nâng đôi mắt đen sâu hút, nhìn Giang Kỳ nói: "Tôi đồng ý".
Giang Kỳ nhất thời cảm thấy phức tạp.
Tuy rằng anh đã biết Lục Cẩn Trạch thật ra cũng không muốn ly hôn với anh cho lắm... nhưng Giang Kỳ chưa từng suy nghĩ cẩn thận.
Rõ ràng anh và Lục Cẩn Trạch chưa hề có cảm tình.
Nhưng xem như anh làm một trò lừa nhỏ xíu đi, lợi dụng "siêu năng lực" bất thình lình này, dựa vào chút hiểu biết về suy nghĩ của Lục Cẩn Trạch mà đạt được mục đích.
Hy vọng sau khi Lục Cẩn Trạch biết được sự thật sẽ không trách anh.
Quả thật anh cũng không lừa Lục Cẩn Trạch, hôn nhân của anh và hắn vẫn xuất phát từ thỏa thuận như cũ, chẳng qua là anh sử dụng một chút năng lực đặc biệt của mình mà thôi.
Giang Kỳ đứng lên, nói: "Vậy đi, tôi phải về trường rồi".
Lục Cẩn Trạch nói: "Tôi đưa cậu về" - Nói rồi hắn cũng đứng lên, tiện tay lấy áo khoác lúc nãy bị hắn ném trên sô pha.
"Không cần đâu, tôi tự đón xe được" - Giang Kỳ vội xua tay, "Không cần phiền anh đâu".
"Tôi muốn đưa cậu đi" - Đôi mắt đen của hắn nhìn vào anh, "Cậu nên đến trường dọn đồ về đi. Lúc nãy cậu vừa nói mà? Muốn cho những người đó nhìn xem chúng ta chưa ly hôn, bây giờ mà cậu dọn ra ngoài thì chẳng phài là thất bại trong gang tấc à?
"..." - Rất hợp lý, không thể phản bác.
Giang Kỳ bất giác thấy hơi nghẹn lời, nói: "Vậy... cũng được, để hôm nào tôi..."
"Dọn hôm nay luôn đi" - Lục Cẩn Trạch khăng khăng, "Trời còn sớm, nếu hành lý của cậu nhiều thì tôi có thể giúp cậu".
"..." - Giang Kỳ không nói nên lời, "Thế thì... làm phiền anh".
Môi Lục Cẩn Trạch cong lên khó phát hiện, tùy ý vắt áo khoác lên khuỷu tay: "Đi thôi".
Nói xong hắn liền đi trước.
Thân hình hắn cao lớn, đôi chân lại vừa dài vừa thẳng. Trước kia Giang Kỳ chưa từng để ý đến vóc người Lục Cẩn Trạch thế mà lại tốt như vậy.
Vạt áo được sơ vin ngang hông tôn lên lưng rộng eo thon của hắn, khiến Giang Kỳ nhìn mà ghen tị.
Anh suy nghĩ, nếu tập thể dục từ bây giờ thì sau một năm có thể đuổi kịp và vượt qua vóc người của Lục Cẩn Trạch không nhỉ?
Hai mươi phút sau, xe của Lục Cẩn Trạch ngừng trước cổng trường Giang Kỳ.
Ký túc xá của anh là cho hai người ở, vốn dĩ anh muốn thuê một căn chung cư đơn giản để ở một mình, nhưng lúc vừa lên đại học anh không có tiền, cũng ngại xin tiền tiêu vặt từ Giang gia, Úy Lâm nghe nói thế thì chủ động xin trường được cùng nhau ở ký túc xá hai người.
Ký túc xá hai người của trường nói thẳng ra là chuẩn bị cho kẻ có tiền, được xây dựng bên cạnh ký túc xá của du học sinh, trang thiết bị đều đầy đủ, cũng không khác gì so với chung cư ở một người, thậm chí ngoại trừ ở đôi ra thì còn thoải mái hơn một chút.
Úy Lâm biết đêm nay Giang Kỳ phải về ký túc xá, cố ý không về nhà mà làm tổ trong phòng chơi game. Nghe thấy tiếng Giang Kỳ mở cửa phòng, còn chưa thấy người đã ồn ào: "Cưng về rồi hả! Mày không biết hôm nay tao hết hồn tới mức nào đâu, thằng Tông Dư còn bị dọa đến tè ra quần, xém nữa tưởng là Lục Cẩn Trạch muốn đi nói cho ba của nó... ba... vờ cờ lờ ba Lục!"
Úy Lâm sợ đến mức ném luôn cái gamepad trong tay đi.
Lục Cẩn Trạch đứng phía sau Giang Kỳ nghe vậy gật đầu, thản nhiên nói: "Khách khí rồi".
Giang Kỳ: "..."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lục tổng: Hôm nay tâm trạng tốt, vợ không muốn ly hôn với tôi, cho phép cậu gọi một tiếng ba đấy.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Mirabel_Nguyen và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.
Mirabel: =)))))))))))))))))))))) ko con j de loi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất