Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 22

Trước Sau
Giang Kình hơi nheo mắt lại, ánh mắt dõi theo hai người ở cửa ra vào.

Bên trong hội trường đang rất sôi nổi, mọi người chụm đầu nói chuyện với nhau, tỏ vẻ ngạc nhiên đối với sự xuất hiện của vị khách vừa tới, trong giọng điệu dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không giấu nổi sự phấn khích.

"Đúng dịp, đúng dịp thật rồi! Quá tuyệt!"

"Hôm nay làm sao vị nhà họ Phó kia lại nổi hứng tới đây? Ngài ấy không xuất hiện đã bao nhiêu năm rồi?"

"Ai đang đứng bên cạnh ngài ấy vậy? Tại sao tôi chưa từng nhìn thấy?"

......

Khuôn mặt mập mạp của Mã Quốc Dân cũng tràn đầy phấn khích không thể kiềm chế, đôi mắt híp lại sáng rực, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa hệt như cóc ghẻ thấy thiên nga.

"Giám đốc Tiểu Giang, hôm nay cậu rất may mắn, nhìn người vừa mới đi vào đi, ngài ấy chính là chủ nhân nhà họ Phó - Phó Hạo Nguyệt."

Phía bên kia, Đường Thuần lần đầu tiên được trải nghiệm ấy vậy mà không hề thấy tim đập chân run.

Quét mắt quan sát xung quanh, cô thầm nghĩ bữa tiệc này thật sự giống hệt trong phim truyền hình.

Phó Hạo Nguyệt đã lâu không xuất hiện trong những kiểu bữa tiệc nhàm chán vô vị này, dường như sợ Đường Thuần sẽ không thoải mái, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô gái đứng bên cạnh, lại phát hiện trông cô như không hề có dù chỉ một chút khó chịu, trên khuôn mặt trang điểm tinh tế kia còn có đôi chút sự thích thú.

Cô nhóc này thế mà lại là hổ.

"Không sợ à?" Phó Hạo Nguyệt cụp lông mày hỏi thăm, giọng nói hơi trầm thấp vang lên bên tai Đường Thuần, xen lẫn chút dịu dàng khó phát hiện.

Có lẽ xung quanh quá náo nhiệt nên Đường Thuần không nghe ra sự khác thường trong lời nói của người đàn ông.

"Sợ cái gì chứ? Hơn nữa, không phải ngài cũng ở đây sao?"

Cô nhanh miệng đáp một câu, giống như một con bướm lạc vào rừng sâu, đậu trên cây vạn tuế nghìn năm, không ngừng vỗ cánh, thế mà có thể còn làm lá cây xào xạc.

Đường Thuần nhướng mày nhìn thẳng vào mắt Phó Hạo Nguyệt, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên vô tình toát ra sự quyến rũ mà chính cô cũng không biết, hàng mi chuốt mascara dày và dài, ngẫu nhiên chớp mắt vài cái thật là có chút hại nước hại dân.

Đôi mắt Phó Hạo Nguyệt hơi tối lại, ẩn chứa hàm ý ngay cả anh cũng không nhận ra, ánh mắt vẫn dán chặt vào Đường Thuần, cho đến khi cô gái không nhìn nữa mà dường như anh cũng quên dời mắt đi.

Cô gái này, bình thường không thấy nghe lời như thế.



Phó Hạo Nguyệt nghĩ, lúc này anh mới từ từ thong thả không nhìn nữa.

Đường Thuần đương nhiên là nghe lời, dù sao cũng là năm mươi nghìn tệ tiền lương tăng ca mà!

Nghĩ đến việc chỉ cần bữa tiệc này kết thúc, trong thẻ ngân hàng của cô sẽ có thêm năm mươi nghìn tệ, đừng nói là sợ hãi, bây giờ có bảo cô lên sân khấu nhảy cha-cha-cha cũng không phải là vấn đề!

Tay Đường Thuần nhẹ nhàng đặt lên cánh tay Phó Hạo Nguyệt, cho dù đang đi giày cao gót tám phân, nhưng đứng ở bên cạnh Phó Hạo Nguyệt trông vẫn có vẻ nhỏ nhắn nhưng không hề yếu đuối.

Sự xuất hiện của Phó Hạo Nguyệt chắc chắn là sự bất ngờ và niềm vui lớn nhất của bữa tiệc này, mà người đứng bên cạnh anh - Đường Thuần cũng là một biến số khiến người ta không khỏi suy đoán.

Dù sao cũng chưa từng có ai nghe nói Phó Hạo Nguyệt có người kề cạnh như thế.

Những ánh nhìn đánh giá kèm theo cả sự tò mò và cảnh giác liên tục đảo qua Đường Thuần không chút giấu giếm. Đồng thời, Đường Thuần cũng đang quan sát xung quanh, cho dù bắt gặp ánh mắt của những người khác cũng không né tránh.

Bên trong vẻ ngoài quá mức bình tĩnh của cô lại chính là tinh thần buôn chuyện đang gào thét hừng hực...

A! Kia không phải là giám đốc Hàn từng lên tạp chí sao? Tại sao vợ anh ta không đi theo anh ta?

Đợi đã, đó không phải nữ diễn viên đóng phim XX sao? Người đàn ông trung niên bên cạnh cô ta là ai?

......

"Ngài Phó! Đã lâu không gặp!"

Một tiếng gọi tha thiết đột nhiên vang lên, Đường Thuần nhìn về phía một đôi nam nữ đang đi tới, người đàn ông này nhìn không quá trẻ, mặc dù không phát tướng nhưng chắc cũng khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, trong khi người phụ nữ đứng bên cạnh ông ta còn trẻ, ước chừng chỉ mới đôi mươi, ăn diện vô cùng xinh đẹp.

Phó Hạo Nguyệt không có chút ấn tượng nào với người vừa đến nhưng vì để không làm người khác mất mặt trước đám đông như vậy, Phó Hạo Nguyệt vẫn không mặn không nhạt mà đáp lại: “Xin chào.”

Người này chắc chắn là người đứng đầu, không ai có mặt ở đây mà không muốn lên nói chuyện với Phó Hạo Nguyệt một hai câu, nhưng mọi người đều hiểu rằng Phó Hạo Nguyệt này thích sự yên tĩnh nhất. Từng có người muốn được chú ý, không biết tìm cách ở đâu ra, ba lần bảy lượt lượn lờ trước mặt Phó Hạo Nguyệt, kết quả chưa nói đến không giành được xíu xiu thiện cảm nào, ngược lại còn khiến Phó Hạo Nguyệt khó chịu, cuối cùng mấy mối làm ăn lớn vốn đã xong xuôi của người nọ đều thất bại, công ty cũng bị tổn thất nặng nề, không lâu sau đã phải tuyên bố phá sản.

Tuy nhiên, cũng có tin đồn rằng một cô bé từng hát kinh kịch Hoàng Mai trên sân khấu, ngài Phó tình cờ nghe được và cho rằng cô gái này cô gái này có tài năng hát hí kịch.

Lúc ấy người trong giới đều biết đến cô bé đó, gia đình mở một công ty quy mô vừa phải, chỉ là mấy năm may kinh doanh không tốt, nợ nước ngoài một khoản kếch xù, khi đó mọi người đều cho rằng cô bé học loại hình giải trí này chẳng được tích sự gì. Rồi khi công ty gia đình sắp phá sản, cô bé chỉ có thể thường xuyên đi biểu diễn để phụ giúp gia đình nhưng số tiền kiếm được cũng chỉ như muối bỏ bể. Sau khi ngài Phó biết được, cảm thấy tấm lòng của cô bé rất đáng quý nên đã giúp đỡ.

Sau đó công ty kia được sự giúp đỡ của Phó thị để sống sót qua thời kỳ khó khăn, rồi không ngừng phát triển mà cô bé kia cũng không hề kém cạnh, nghe đâu mấy năm nay cũng đã được biểu diễn ở các sân khấu lớn ngoài nước rồi.

Có thể tạo mối quan hệ với Phó Hạo Nguyệt hẳn là một điều may mắn lớn, nhưng nếu động chạm đến anh, có muốn yên ổn sống qua ngày cũng khó khăn.



Ánh mắt của tất cả những người có mặt đều đổ dồn về phía gần cửa lớn, có vài người cảm thấy tiếc nuối vì mình đã bỏ lỡ cơ hội, trong khi có người vẫn muốn hóng chuyện.

“Ngài Phó đã nhiều năm không xuất hiện trước công chúng, tôi sợ ngài không còn nhiều ấn tượng với mọi người xung quanh, cho phép tôi tự giới thiệu lại, tôi họ Hà, tên Kiến Sinh.” Hà Kiến Sinh nói xong thì đưa tay ra với nụ cười trên môi.

Thấy vậy, Đường Thuần liếc nhìn Phó Hạo Nguyệt, chỉ thấy ánh mắt anh cụp xuống, vẻ mặt không thay đổi, rõ ràng là không muốn bắt tay với người này.

Đối phương giơ tay lưng chừng giữa không trung bắt đầu hơi xấu hổ, dưới sự chứng kiến của nhóm khách quý, Hà Kiến Sinh cũng lộ ra biểu cảm cực kỳ khó xử.

"Quý cô xinh đẹp này có phải là...?" Có lẽ để làm dịu bầu không khí, Hà Kiến Sinh vội vàng rút tay lại và nhanh chóng chuyển chủ đề, hướng mắt nhìn về phía Đường Thuần.

Lúc đầu ông ta không để ý đến Đường Thuần, nhưng bây giờ dường như không thể rời mắt khỏi cô.

"Họ hàng xa." Phó Hạo Nguyệt mở miệng, câu trả lời này lọt vào tai những người ngoài cuộc, sau đó nhanh chóng lan ra toàn bộ hội trường.

Nụ cười trên mặt Hà Kiến Sinh càng lúc càng sâu, dường như có xúc cảm gì đó đối với ba chữ 'họ hàng xa' này, ánh mắt đầy thâm ý liếc qua liếc lại, giống như muốn nói... 'quả nhiên đều là đàn ông!'.

“Vậy ra là họ hàng xa à, không biết là anh em họ hay là bà con nhỉ?”

Đường Thuần vốn muốn yên lặng làm một món trang sức xinh đẹp nhưng ánh mắt này của Hà Kiến Sinh thật sự khiến cô hơi buồn nôn, không khỏi mở miệng: “Thì ra là giám đốc Hà, đại danh ngưỡng mộ đã lâu, trước đây tôi cũng thường nghe người ta nhắc tới ông.”

Phó Hạo Nguyệt nghe vậy hơi nhướng mày, ánh mắt rơi vào trên người cô gái, nhìn thấy đôi mắt mèo của cô cong cong thành hình lưỡi liềm, nghĩ thầm cô gái này nhất định lại đang muốn giương móng vuốt ra.

Hà Kiến Sinh được Đường Thuần khen ngợi như vậy, lòng kiêu hãnh của đàn ông vô cùng thỏa mãn, cười nói: “Thật vậy sao?”

"Đương nhiên rồi! Nhìn giám đốc Hà trẻ quá, ai không biết còn tưởng ông chỉ mới sáu mươi tuổi thôi đấy!"

Hà Kiến Sinh - người vừa mới tổ chức sinh nhật lần thứ bốn mươi lăm:...

Nụ cười chợt tắt, chưa đợi ông ta kịp phản ứng, lại nghe Đường Thuần tiếp tục nói: "Ồ, cô gái bên cạnh ông cũng rất xinh đẹp, nhìn trẻ như vậy, chắc là cháu gái của ông phải không?"

Hà Kiến Sinh: “......”

Sắc mặt của ông ta trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, ngay cả cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh cũng phải xấu hổ.

Ngài Phó vẫn luôn im lặng kín đáo nhếch khóe môi, sau đó trở về trạng thái ban đầu, đôi mắt đen láy đầy thích thú, nghĩ rằng con mèo này quả thực là lanh lợi, cào người cũng thích cào trúng chỗ hiểm, khiến người ta muốn che đi cũng ngượng ngùng.

Đúng lúc Hà Kiến Sinh đang vô cùng xấu hổ thì phía xa có hai người khác đang chậm rãi cùng nhau bước tới, Hà Kiến Sinh nhìn thấy liền vội vàng rút lui, sợ Đường Thuần lại nói thêm điều hoang đường gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau