Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 53

Trước Sau
Tuy nói như vậy, nhưng mà ngày hôm sau khi Phó Hạo Nguyệt ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha dưới lầu, lại trông thấy Đường Thuần mặc bộ quần áo ở nhà hôm qua của mình chậm rãi đi xuống.

Phó Hạo Nguyệt:...

Sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt phức tạp của Phó Hạo Nguyệt nhìn lướt qua quần áo trên người Đường Thuần, nhất thời có cảm giác buồn bực nói không nên lời chặn ngay ở ngực.

“Không bảo vệ sĩ đi mua quần áo cho à?” Phó Hạo Nguyệt mở miệng, đè nén cảm giác không được tự nhiên trong lòng xuống.

Đường Thuần cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, sau đó mở miệng nói: “À… Tôi nghĩ mua quần áo quá phiền phức, dù sao bộ quần áo giặt hôm qua này cũng khô rồi, nên đã thay sang nó.”

Nghĩ đến đây, Đường Thuần lại khẽ chớp đôi mắt của mình, dùng ánh mắt cực kỳ ngây thơ nhìn Phó Hạo Nguyệt đang ngồi trên sô pha, hỏi: “Không phải muốn đi hội chùa sao? Chắc là không cần ăn diện đâu nhỉ? Tôi sợ đến lúc đó không tiện leo núi.”

Môi mỏng của Phó Hạo Nguyệt hơi mím lại, ánh mắt lại lần nữa nhìn lướt qua bộ quần áo đang mặc trên người Đường Thuần, áo sơ mi đơn giản kết hợp với quần bút chì, đúng là rất tiện cho việc leo núi.

Chỉ là chuyến đi này của bọn họ đâu chỉ đơn giản là leo núi.

Phó Hạo Nguyệt lập tức rơi vào trầm mặc, mà ông Lý ở bên cạnh vẫn luôn yên lặng không nói gì cũng đã nhìn ra tính toán bên trong, ông ấy thầm nghĩ Tiểu Đường này đúng là đồ ngốc, cậu chủ chỉ thiếu điều nói thẳng là đi “Hẹn hò”, thế mà cô ấy vẫn như khúc gỗ vậy, dốt đặc cán mai.

Ông Lý yên lặng thở dài trong lòng, ông ấy cảm thấy, chung quy chuyện này vẫn phải để người có kinh nghiệm như ông ấy tới khống chế đại cục.

“Tiểu Đường này, hiếm khi mới được ra ngoài chơi một chuyến, sao lại không ăn diện lung linh thế? Cô xem cô kìa, đã bao lâu không đăng ảnh lên vòng bạn bè rồi? Lần này đi chụp mấy tấm ảnh xinh đẹp, gom đủ chín tấm đăng lên một thể đi?” Ông Lý cười hì hì nói, chỉ dăm ba câu đã khiến Đường Thuần lập tức động lòng.

“Nhưng… Tôi không mang theo thứ gì, cũng không có cách nào trang điểm.” Đường Thuần nói xong, giọng nói mang theo chút mất mát.

Vừa nói dứt lời, cô trông thấy người đàn ông vốn đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên đứng dậy, sửa sang lại vạt áo không hề lộn xộn, thản nhiên mở miệng nói: “Vậy đi thôi.”

Đường Thuần:?

Nhìn hành động xoay người rời đi của Phó Hạo Nguyệt, Đường Thuần không hiểu ra sao, còn ông Lý thấy vậy đã vội vàng cất tiếng nhắc nhở: “Còn thất thần làm gì? Không mang đồ theo không phải đi mua là có sao.”

Nói xong, ông Lý lại giơ tay lên che một bên miệng, chỉ vào bóng dáng Phó Hạo Nguyệt, dùng giọng lén lút nói với Đường Thuần: “Có sẵn cây ATM di động đây rồi, muốn thứ gì cứ tìm cậu chủ thanh toán.”

Đường Thuần kinh ngạc mở to mắt nhìn, miệng hé mở, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó xử, trong mắt lại toát ra tia sáng hưng phấn.

“Làm vậy… Không hay lắm nhỉ?”

Ông Lý thấy vậy, hận không thể cạy cái đầu nhỏ của Đường Thuần ra.



Đúng lúc ấy, bước chân của Phó Hạo Nguyệt bỗng dừng lại, anh quay đầu nhìn hai người đang khe khẽ nói thầm, nhíu mày: “Còn không đi theo?”

Bị điểm danh, sống lưng Đường Thuần cứng đờ, sau đó cô nhanh chân đi theo, trước khi rời đi còn không nhịn được quay đầu lại, nhìn lướt qua chỗ ông Lý đang đứng, trông thấy nụ cười trên mặt ông ấy cực kỳ hiền hòa, lộ ra cả nếp nhăn lờ mờ ở đuôi mắt.

“Chơi vui vẻ nhé!”

Mỗi năm đến ngày này miếu Thiên Thành đều tổ chức hội chùa một lần trong năm, tuy nói là hội chùa, nhưng nhìn qua giống hội chợ hơn, trên đường lên núi đều có người bán các loại hàng rong bày quán ở hai bên đường, ngoài một vài món đồ nho nhỏ dùng để cầu phúc ra, còn có không ít đồ ăn vặt đặc sắc, cho nên hội chùa mỗi năm đều được dân bản xứ cực kỳ yêu thích, cũng có không ít người bên ngoài nghe danh mà đến.

Đến hội chùa đa phần là cả gia đình, người lớn trong nhà dẫn con cháu cùng đến miếu cầu phúc, phù hộ ngày tháng sau này có thể bình an hòa thuận, nhưng ngoài điều này ra cũng có không ít đôi tình nhân đến miếu cầu tình duyên, cho nên hội chùa này cũng trở thành địa điểm tốt để hẹn hò.

Nhưng mà, Đường Thuần là người từ bên ngoài đến, tất nhiên không biết mấy chuyện quanh co lòng vòng đó chút nào, bởi vậy cô cũng không nghĩ ra rốt cuộc Phó Hạo Nguyệt hẹn cô cùng đi dạo hội chùa là có ý gì?

Đầu tiên, hai người đến trung tâm mua sắm gần đó, vốn dĩ Đường Thuần tưởng rằng chắc người giống ngài Phó sẽ không thích đi dạo phố, đang định mở miệng bảo anh cứ ngồi trên xe chờ một lát là được, lại không ngờ Phó Hạo Nguyệt ngồi ghế sau xe đã thẳng thắn xuống xe, nhìn có vẻ muốn đi mua quần áo cùng với Đường Thuần.

Đường Thuần sửng sốt một lát, sau đó cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng xuống xe theo, còn không nhịn được mở miệng dò hỏi: “Ông chủ, anh không cần mang vệ sĩ sao? Lỡ xảy ra chuyện gì phải làm sao bây giờ?”

Phó Hạo Nguyệt vững bước đi đằng trước, liếc mắt nhìn lướt qua cô gái bên cạnh.

“Không cần.”

Đi dạo phố còn mang theo hai vệ sĩ, đúng là hơi mất hứng.

Tuy Phó Hạo Nguyệt không hiểu chuyện nam nữ lắm, nhưng bản năng ích kỷ của con người khiến anh chỉ muốn trải qua thế giới hai người với Đường Thuần, kéo theo hai tên to con ngu ngốc đi phía sau, nhìn thôi cũng chê rồi.

“...” Đường Thuần quay đầu nhìn lướt qua hai người vệ sĩ bị ông chủ “Vứt bỏ”, sau đó lại yên lặng thu mắt lại.

Người trong trung tâm mua sắm không nhiều lắm, Phó Hạo Nguyệt với Đường Thuần đi sóng vai nhau, nhưng cả hai đều không nói gì, bầu không khí thật sự hơi xấu hổ.

Thật ra Đường Thuần là người thích đi dạo phố, nhưng mà có Phó Hạo Nguyệt ở bên cạnh, cô thật sự không còn tâm trạng đi dạo, ngay cả hô hấp cũng mang theo hai phần câu nệ.

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Phó Hạo Nguyệt đi dạo phố như vậy, lần trước chính là lần ở trung tâm Hội Hợp, hôm ấy anh với ông Lý chỉ đi theo phía sau cô gái, cũng không tính là đi dạo phố gì đó, nhưng hôm nay thì khác.

Nghĩ đến đây, môi Phó Hạo Nguyệt mím chặt, dáng vẻ ung dung bình thản luôn thấy ngày xưa bây giờ đã phai nhạt đôi chút, tuy rằng sắc mặt vẫn như cũ không hề thay đổi, nhưng trong hành vi cử chỉ lại lộ ra vài phần mất tự nhiên.

Đi dạo lung tung trên lầu hai một lúc lâu, có đi qua vài cửa hàng thời trang nữ, nhưng Đường Thuần đều không mở miệng, cũng không tỏ ý muốn vào xem một chút.

Bỗng dưng Phó Hạo Nguyệt trông thấy một nhãn hiệu coi như bản thân có biết đến, không đợi Đường Thuần mở miệng thì anh đã đi thẳng tới cửa hàng đó.

Đường Thuần thấy vậy, vội kéo ống tay áo người đàn ông lại theo bản năng, kinh hãi kêu lên: “Ông chủ! Nhãn hiệu đó quá đắt, chúng ta đổi sang nhà khác là được…”



Phó Hạo Nguyệt cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ của cô gái đang nắm ống tay áo mình, sau đó lại dừng trên khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng của cô ấy, hơi nhướng mày. Anh không nói câu nào kéo ống tay áo mình về từ tay Đường Thuần, sau đó quay đầu đi thẳng vào trong cửa hàng.

Đường Thuần: Được rồi, sợ là trong mắt ông cố nội này, không hề có cái gọi là đắt hay không đắt, có nói với anh cũng chỉ là lãng phí nước miếng.

Không còn cách nào khác, Đường Thuần đành phải căng da đầu đi theo.

Thái độ của nhân viên phục vụ trong cửa hàng nhãn hiệu lớn cực kỳ nhiệt tình, sau khi biết Đường Thuần muốn mua quần áo, đối phương không ngừng giới thiệu cho Đường Thuần những bộ quần áo thích hợp, trong lúc vô tình Đường Thuần liếc qua giá cả trên nhãn mác, hơi thở đang chuẩn bị phun ra lập tức nghẹn trong cổ họng.

Quần áo quý giá gì mà một món đồ tận năm con số? Nhìn qua không phải vẫn là vải dệt bình thường sao?

Đường Thuần cảm thấy cả người đều mất tự nhiên, lúc này chỉ hận không thể độn thổ chạy ngay lập tức.

Nhưng thái độ của nhân viên phục vụ giới thiệu hàng hóa thật sự quá thành khẩn, quay đầu lại còn trông thấy “ông cố nội” Phó Hạo Nguyệt kia đã ngồi trên ghế sô pha dành cho khách quý, đang uống trà.

Không còn cách nào khác, Đường Thuần đành phải đi mặc thử hai bộ.

Cũng không biết do ánh mắt của nhân viên bán hàng không tệ, hay vì dáng người của Đường Thuần đủ đẹp, hai bộ quần áo cô thay đều cực kỳ vừa người.

Phó Hạo Nguyệt nhìn thấy, trong ánh mắt từ trước đến nay luôn bình tĩnh không một một tia gợn sóng hiện lên vẻ vừa lòng, sau đó không đợi Đường Thuần lên tiếng, anh đã móc một tấm thẻ từ trong túi ra.

“Thanh toán.”

Đường Thuần:?

Cô vừa mới mặc thử chưa được bao lâu mà?

Đường Thuần bị hành động hào phóng của Phó Hạo Nguyệt dọa sợ, kinh ngạc không kém cô còn có cả nhân viên bán hàng đang đứng bên cạnh.

Tuy rằng nhân viên bán hàng đã có dự cảm người đàn ông trước mắt là người có tiền, nhưng lại không ngờ đơn hàng tới nhanh như vậy.

Miệng cô ấy khẽ cong lên, sau khi ngây người hai ba giây mới giật mình tỉnh táo lại. Khi mở miệng thêm lần nữa, gần như sự nhiệt tình sắp tràn ra ngoài: “Vâng thưa ngài, hai bộ quần áo này, một bộ ba vạn chín ngàn tám trăm tệ, một bộ bốn vạn năm ngàn sáu trăm tệ, ngài xem ngài muốn chọn bộ nào?”

“Tôi…”

Đường Thuần vội vàng mở miệng nói trước, lại vẫn không thể ngăn cản Phó Hạo Nguyệt trước mắt như cũ.

“Mua hết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau