Anh Ấy Thích Tin Tức Tố Vị Bạch Nguyệt Quang

Chương 20

Trước Sau
Sau khi chuyện Lục Quan Triều đi làm giám định độ tương thích tin tức tố bị Nguyễn Ưu phát hiện, ngược lại anh giống như được giải thoát. Anh không còn phải đối mặt với các câu hỏi của Nguyễn Ưu và vắt óc biện ra lý do nữa. Nguyễn Ưu biết điều, cậu không đi tìm Lục Quan Triều. Hai người cứ giằng co như vậy, duy trì một cuộc hôn nhân đang trên bờ vực sụp đổ và nực cười, dường như chỉ trực chờ xem ai bước đến bước kia trước.

Nguyễn Ưu thực sự đã đến trung tâm giám định. Công việc này không dễ làm, dù cho cậu có tài năng thiên phú thì cậu vẫn phải học các thao tác vận hành thiết bị trước khi bắt đầu làm việc.

Mặc dù Nguyễn Ưu không cần sử dụng đến máy móc mà chỉ cần dùng tuyến thể là được rồi, nhưng cậu không muốn mọi người biết có một người kỳ quái như cậu ở trung tâm giám định.

Mỗi ngày ở trung tâm giám định của Tâm An đều phải đối mặt với số lượng lớn tin tức tố cần giám định, sau đó sẽ dựa trên số liệu lớn để xác định khuôn mẫu tạo thành tin tức tố được phổ biến nhất hiện tại và trong tương lai, rồi tiến hành nghiên cứu và phát triển sản phẩm.

Tùy thuộc vào trình độ am hiểu tin tức tố không giống nhau, nhân viên làm việc trong Tâm An vừa có cả alpha lẫn omega, cũng có một số ít beta. Chẳng qua là hàng ngày mọi người đều mặc quần áo bảo hộ từ đầu tới chân, nhìn cũng không ra người nào đang tới chứ đừng nói đến việc quan tâm giới tính của đối phương.

Nguyễn Ưu và một cậu đồng nghiệp alpha cùng phụ trách bước đầu tiên của quá trình sàng lọc sơ qua tin tức tố. Đồng thời cũng chiếu theo số lượng trong bảng tiêu chuẩn hóa mà tiến hành phân loại qua loa tin tức tố được đưa đến kiểm tra từ cao đến thấp. Sau đó đưa đến trung tâm giám định ở phía trước để tiến hành giám định chuẩn xác hơn.

Việc này không có gì khó đối với Nguyễn Ưu, khi cậu vừa trải qua giai đoạn phân hóa giới tính thì đã rất nhạy bén và có thể phân biệt các tin tức tố khác nhau của mỗi người. Cậu rất nhạy cảm với mùi vị.

Điều duy nhất khiến Nguyễn Ưu cảm thấy hơi choáng ngợp đó là khối lượng công việc quá lớn. Tâm An có các trung tâm thu gom tin tức tố trên toàn quốc, tiếp đó một số lượng lớn các mẫu tin tức tố bị dồn dập không ngừng đưa tới trung tâm giám định.

Mùi vị tin tức tố có hàng nghìn loại, ngay cả mùi vị tương tự cũng sẽ vì trị số cụ thể chênh lệch mà sai một li đi một dặm. Các tin tức tố cấp độ cao cũng không hoàn toàn đơn giản là mùi vị hiếm thấy mà nó còn là trị số hoàn mỹ, mang lại cảm giác dễ chịu.

Cũng giống như Thẩm Lương, tin tức tố của hắn chỉ là hương hoa hồng đơn giản, nhưng bởi vì trị số hoàn mỹ tuyệt đối, tin tức tố của Thẩm Lương khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái giống như đang ở trong biển hoa hồng, tràn ngập hương thơm nhưng không hề gây khó chịu. Khi Thẩm Lương tiết ra tin tức tố, ở bên cạnh Thẩm Lương sẽ chỉ cảm thấy mình đang được xông hơi bởi hương thơm ngào ngạt, cả người đều khoan khoái. Cũng chính vì như vậy mà bên cạnh Thẩm Lương luôn có vô số alpha đếm không xuể.

Theo đuổi Thẩm Lương, đối với bọn họ mà nói vốn là một sự hưởng thụ.

Đồng nghiệp làm chung với Nguyễn Ưu là Kỳ Dương, một người trẻ tuổi và hay nói. Cậu ta bằng tuổi với Nguyễn Ưu, cả hai đều là người mới tốt nghiệp đại học. Điểm khác là Nguyễn Ưu tốt nghiệp đại học rồi kết hôn, trong khi đồng nghiệp của cậu thì vào Tâm An làm việc sau khi tốt nghiệp.

Kỳ Dương là người dễ gần và nhiệt tình, không chỉ luôn giành thay Nguyễn Ưu đảm nhận những việc vụn vặt trong phòng giám định mà còn gắp thịt cho Nguyễn Ưu trong bữa ăn.

" Cậu ăn nhiều một chút, các omega ở trung tâm giám định đều hết sức vất vả. Cậu lại gầy như vậy, cảm giác như một cơn gió cũng có thể thổi ngã luôn ấy."

Nguyễn Ưu bỗng nhiên ngừng động tác ăn lại. Cậu nhận ra rằng Lục Quan Triều chưa bao giờ nói những lời như vậy, cho dù trong phép lịch sự xã giao cũng không có. Sự quan tâm của Lục Quan Triều dành cho Nguyễn Ưu thậm chí còn không bằng một alpha mới quen mấy ngày.

Quả thật, Lục Quan Triều chỉ cần một omega tao nhã và xinh đẹp, đồng thời có thể chịu đựng dục vọng của anh. Còn omega đó sống có tốt hay không, Lục Quan Triều hoàn toàn không quan tâm.

Nguyễn Ưu nghĩ tới đây, cậu cảm thấy lồng ngực nhói đau và vô cùng mệt mỏi. Nếu như có thể, cậu thực sự hy vọng mình chưa từng quen biết Lục Quan Triều, cũng không yêu thầm anh. Vậy thì cũng không đến nỗi sau khi kết hôn, từng chút, từng chút một những mong đợi và kỳ vọng của mình ở nơi anh đều bị anh đập tan nát. Cuối cùng lại phát hiện ra rằng Lục Quan Triều cũng chỉ là người bình thường, không hề hoàn hảo như mình tưởng tượng.

Thế nhưng, khi thực sự biết Lục Quan Triều là người như vậy, Nguyễn Ưu lại không cảm thấy nhẹ nhõm một chút nào. Cậu chỉ cảm thấy không cam lòng.



Nguyễn Ưu chưa bao giờ khao khát điều gì, gặp được Lục Quan Triều, cuối cùng cậu cũng bắt đầu khao khát một tình yêu.

Bởi vì tình yêu này cậu đã từng có thể chạm tới, cho nên cậu càng không muốn từ bỏ.

Kỳ Dương đang ngồi đối diện với Nguyễn Ưu, thấy cậu không ăn, cậu ta liền ngẩng đầu nghi hoặc mà hỏi cậu: " Cậu sao thế? Không thích ăn món này à?."

Nguyễn Ưu lắc đầu, cười cho qua: " Không phải, vừa nãy tôi mải suy nghĩ chuyện khác."

Tâm trạng không tốt, Nguyễn Ưu nghĩ tới nghĩ lui, người có thể tâm sự cùng cậu chỉ có Cố Hân Nhĩ. Cậu lập tức bấm số điện thoại của Cố Hân Nhĩ và hẹn với Cố Hân Nhĩ địa điểm gặp mặt sau khi tan làm.

Cố Hân Nhĩ ở đầu bên kia đang uể oải nghe điện thoại, vừa nghe thấy Nguyễn Ưu muốn mời y đi ăn tối liền nói cợt nhả: " Nguyễn Ưu Ưu, mặt trời mọc ở hướng tây rồi sao?. Cậu mà cũng có lúc chủ động hẹn gặp mình, thật là hiếm gặp à nha!." Nguyễn Ưu nói đùa với y vài câu, tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn. Cậu xác định thời gian, địa điểm, sau đó đến thẳng quán ăn đã hẹn để đợi Cố Hân Nhĩ đến.

(*) vì mối quan hệ của hai đứa đã thân nhau hơn nên mình đổi sang Cậu - Mình.

Cố Hân Nhĩ đến khá nhanh, vừa trông thấy Nguyễn Ưu thì ngạc nhiên: " Sao cậu trông tiều tụy thế?." Nguyễn Ưu vô thức xoa xoa hai má, bối rối hỏi y: " Nhìn qua trông tiều tụy lắm à?." Cố Hân Nhĩ nghiêm túc gật đầu và nói: " Đúng vậy! Cả mặt nhìn cũng gầy đi rõ ràng luôn. Cậu với Lục Quan Triều cãi nhau hả?." Cố Hân Nhĩ vừa hỏi, Nguyễn Ưu trái lại nở nụ cười, cậu nói: " Sao vậy, ở trong lòng của cậu, mỗi ngày mình đều phải chuyển động xung quanh Lục Quan Triều, chỉ có thể vui hoặc buồn vì Lục Quan Triều thôi sao?."

" Không đúng à?." Cố Hân Nhĩ bĩu môi, nhắc nhẹ: " Đạo lý rất đơn giản, lúc cậu và Lục Quan Triều bơi trong hũ mật thì đã sớm quăng mình ra sau đầu, cũng không thèm nhớ đến mình. Chỉ khi xảy ra vấn đề với Lục Quan Triều thì mới hẹn mình ra gặp mặt. Hôm nay cậu chủ động hẹn mình, sắc mặt lại tệ như vậy, còn phải nghĩ nữa sao?. Nhất định là có vấn đề với Lục Quan Triều."

Cố Hân Nhĩ luôn nói chuyện thẳng thắn như thế, Nguyễn Ưu nghe xong cúi đầu xấu hổ. Cố Hân Nhĩ nhổ một bãi rồi bảo: " Nói đi, cậu và Lục Quan Triều đã xảy ra chuyện gì?."

Cố Hân Nhĩ đã hỏi vậy rồi, Nguyễn Ưu cũng không muốn giấu giếm y nữa. Ngoài Cố Hân Nhĩ ra, Nguyễn Ưu cũng không có ai khác để giãi bày. Cậu đành kể cho Cố Hân Nhĩ đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện: " Thật ra mình và Lục Quan Triều kết hôn hơn nửa năm thì nửa năm đầu, bọn mình đều không sống chung với nhau.

Mấy tháng trước anh ấy đột nhiên dọn về nhà, nhưng mối quan hệ giữa hai bọn mình thì lại giống như người thuê nhà vậy. Kỳ phát tình của mình đến, anh ấy cũng không đánh dấu mình. Rồi sau đó, anh ấy lại đột nhiên đánh dấu mình trong kỳ động dục của anh. Bọn mình đã trải qua một khoảng thời gian như những cặp vợ chồng bình thường khác, anh nói sau này bọn mình nhất định phải chung sống thật hạnh phúc. Khoảng thời gian trước bọn mình còn cùng đi du lịch, sau khi trở về thì anh ấy giấu mình đi làm kiểm tra độ tương thích của tin tức tố. Mình đoán độ tương xứng cũng không quá cao, bởi vì kể từ lúc anh ấy bắt đầu nhận báo cáo thì không còn về nhà nữa. Vậy nên bây giờ mình thật sự là..."

Cố Hân Nhĩ nghe vậy lấy làm lạ hỏi: " Hai người đã kết hôn lâu như thế mà giờ anh ta mới đi làm kiểm tra tin tức tố tương thích á?." Nguyễn Ưu chớp mắt, cậu vẫn quyết định nói toạc nguyên nhân vì sao mình Lục Quan Triều kết hôn ra. Cố Hân Nhĩ nghe xong, từ từ hỏi han từng chuyện một: " Vậy tức là, cậu bị thương vì Lục Quan Triều đánh nhau với người khác. Vì muốn bù đắp cho cậu nên Lục Quan Triều đã chọn lấy cậu. Nhưng sau khi kết hôn, anh ta liền không đoái hoài gì đến cậu. Sau đó đột nhiên nhớ ra còn có một người như cậu.

Sau khi hai người đi vào nề nếp, anh ta hứa sẽ chung sống hạnh phúc với cậu. Kết quả lại lén lút đi làm báo cáo giám định. Con số trong báo cáo không cao nên anh ta hối hận rồi, có đúng không?." Nguyễn Ưu gật đầu, đáp: " Ý mình cũng gần giống như thế."

Cậu thở dài một hơi: " Haizz, mình không biết nói sao nữa. Mình cảm thấy anh ấy khiến mình lo được lo mất. Dường như anh ấy đối xử với mình khi nóng khi lạnh, lúc gần lúc xa."

Cố Hân Nhĩ im lặng một lúc, y liên tục nhìn chằm chằm vào Nguyễn Ưu, ánh mắt vừa sắc bén vừa cảm thông. Nhìn thấu trong lòng Nguyễn Ưu đang mất bình tĩnh, rất lâu sau, Cố Hân Nhĩ mới nói: " Nếu dựa theo lời cậu nói thì thực sự cậu đã không làm gì cả, tất cả nằm ở phía Lục Quan Triều đối với cậu lúc tốt lúc xấu. Nguyễn Ưu, cậu có bao giờ nghĩ rằng khi Lục Quan Triều làm việc này, có thể không phải vì những gì cậu đã làm, mà là do người khác kích thích Lục Quan Triều?."

Trông thấy vẻ mặt khó hiểu của Nguyễn Ưu, Cố Hân Nhĩ thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xổ ra một tràng hỏi cậu: " Cậu có hiểu rõ về Lục Quan Triều không? Có biết lịch sử tình trường của anh ta không, anh ta đã từng yêu ai, từng giao du với ai, có chấp niệm nào khiến anh ta không thể không buông bỏ không?." Nguyễn Ưu như bất ngờ được mở ra cánh cửa thế giới mới. Dường như những vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu cậu đã có lời giải đáp mới, nhưng cậu vẫn không có đáp án. Nguyễn Ưu mờ mịt lắc đầu, khó chịu thừa nhận: " Mình không biết gì về anh ấy."

Yêu thầm Lục Quan Triều lâu như vậy, Nguyễn Ưu chỉ coi anh như một vị thần ở phương xa, ánh hào quang chiếu rọi vào anh ấy. Cậu nào dám có một chút mơ tương đến anh, huống chi là giống như đám phóng viên đào sâu vào chuyện của Lục Quan Triều.

Cố Hân Nhĩ thở ngắn than dài mà tiếp chuyện với Nguyễn Ưu một lát, sau đó chợt nhớ ra điều gì liền hỏi Nguyễn Ưu: " Vậy hôm nay cậu đột nhiên tới tìm mình là vì chuyện gì?. Chuyện giữa cậu và Lục Quan Triều cũng không phải ngày một ngày hai, tại sao ngày hôm nay đột nhiên muốn nói cho mình biết?." Lúc này Nguyễn Ưu mới chợt nghĩ đến chủ đề chính, cậu cau mày khổ sở suy nghĩ một lúc xem nên miêu tả tâm trạng của mình như thế nào cho uyển chuyển. Cuối cùng cậu vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật: " Bởi vì mình có chút không cam lòng. Mình và anh ấy đã đi đến giai đoạn này, chẳng nhẽ chỉ vì một bản báo cáo giám định mà tan vỡ hay sao.



Hân Hân, mình vẫn muốn cố gắng thêm một lần nữa."

" Cái gì?" Cố Hân Nhĩ có vẻ bị dọa sợ. Y lớn tiếng chất vấn, dẫn tới các khách hàng khác trong cửa hàng đều dồn dập nhìn y và ngay cả người phục vụ cũng đi về phía bọn họ. Nguyễn Ưu vội vàng xua tay bảo người ta rời đi.

" Cậu nói nhỏ thôi, dọa những người khác sợ rồi kìa." Nguyễn Ưu nói.

" Vậy nên mình mới tới tìm cậu. Mình muốn cứu vãn... cứu vãn cuộc hôn nhân của mình, nhưng bây giờ mình không biết phải làm gì nữa."

Cố Hân Nhĩ chậc chậc hai tiếng, y híp mắt rồi lắc đầu: " Nguyễn Ưu, cậu thích Lục Quan Triều đúng không."

Không đợi Nguyễn Ưu trả lời, Cố Hân Nhĩ đã nói: " Có lẽ tình cảm của cậu sâu sắc hơn rất nhiều so với Lục Quan Triều."

Ai nói không phải như thế đâu.

Nguyễn Ưu cúi đầu cười khổ. Mấy ngày nay cậu đã bình tĩnh hơn và cũng suy nghĩ rõ ràng về mọi hành động của Lục Quan Triều, nhưng vẫn không thể ngăn được trái tim của mình. Cậu nghĩ tới Lục Quan Triều là lòng lại đau như cắt, cảm thấy không cam tâm tình nguyện.

Nhưng bản thân Cố Hân Nhĩ cũng vừa mới kết hôn không được mấy ngày, bảo y nghĩ kế cho Nguyễn Ưu, Cố Hân Nhĩ cũng bó tay toàn tập. Nâng má phiền não một lúc lâu, Cố Hân Nhĩ không nghĩ ra biện pháp giải quyết, chỉ nói: " Nhưng lúc nãy mình suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra cách gì. Nếu cậu muốn cứu vãn thì phải thuận theo suy nghĩ của Lục Quan Triều. Hiện giờ Lục Quan Triều đang để ý đến tin tức tố, nhưng chuyện tin tức tố này thì không còn cách nào."

Nguyễn Ưu gục đầu không nói gì. Cố Hân Nhĩ lại nói: " Cậu cũng đừng nghe mình phân tích vớ vẩn. Không biết chừng chỉ là lúc này Lục Quan Triều đang để tâm vào chuyện vụn vặt, hai ngày nữa thì sẽ ổn cả thôi."

Trong lòng Nguyễn Ưu rối như tơ vò, cậu lắc đầu mỉm cười: " Đừng chỉ nói về mình, nói mấy chuyện của cậu đi. Không phải tình cảm của cậu và Triệu tiên sinh rất tốt ư, vì sao còn chưa có động tĩnh gì?." Cố Hân Nhĩ vừa nghe nhắc tới mình dường như rất tức giận, y nói: " Cậu còn nói nữa, Triệu Kình cũng rất muốn biết tại sao mình chưa có động tĩnh gì. Mình đã đến vô số các bệnh viện lớn nhỏ dành cho omega trong thành phố, trải qua vô số lần kiểm tra. Các bác sĩ đều nói mình không có bệnh gì, có lẽ là do mình còn trẻ và dậy thì muộn chăng."

Nguyễn Ưu nói với y một cách chân thành và ngưỡng mộ: " Cậu sướng thật đấy, cậu vẫn là một đứa nhỏ vô lo vô nghĩ, còn Triệu tiên sinh cũng thương cậu."

Cố Hân Nhĩ cau mày nhìn Nguyễn Ưu, hỏi cậu: " Nguyễn Ưu, cậu thật sự muốn níu kéo Lục Quan Triều sao? Cậu có sợ không?." Nguyễn Ưu khe khẽ gật đầu, cậu nói hết sức thành thật: " Có một chút."

Có một chút sợ, nhưng tận dưới đáy lòng Nguyễn Ưu có một tia may mắn. Có lẽ nếu cậu bước đến bước này, mọi chuyện sẽ khác đi.

- --------------------------------------------------------------

☆ Lời tác giả:

" Lục Quan Triều! Châm dầu (*)! Quý trọng cơ hội! "

Theo mình hiểu (*) châm dầu --> đốt đèn --> có ánh sáng --> tìm thấy lối ra / một cơ hội dành cho Lục Quan Triều ( ẩn dụ):">.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau