Anh Bán Thịt Heo Và Cậu Chàng Tinh Anh
Chương 11: Tín vật đính ước
Chuyển ngữ: Đờ
Người đàn ông liếm toàn bộ thân trên của chàng tinh anh một lần, liếm sữa còn làm bộ "Chậc chậc" cảm thán sữa của cục cưng Ánh Ánh uống thật là ngon. Cận Ánh bị những lời nói thô tục của hắn làm cho xấu hổ đỏ cả mặt, đôi đầu v* hồng hồng bị chơi đùa đến sưng đỏ lên.
Vẻ mặt Cận Ánh đầy ý cầu xin, đúng là ăn trộm gà còn mất nắm gạo. Làm sao tự nhiên cậu lại muốn chọc thằng cha biến thái này nhỉ? Cậu hé hé mở mắt ra, thấy môi lưỡi người đàn ông kia dính đầy sữa thì nóng bừng cả người như thể sữa kia chính là của cậu.
Tiêu Thận cười xấu xa véo eo chàng tinh anh, dùng khăn lau người cho cậu, lại còn ghé vào ngửi trái ngửi phải, nói rằng cậu thơm mùi sữa như trẻ con ý.
Cận Ánh bĩu môi, nằm trong lòng hắn không lên tiếng.
Hai người dính cùng một chỗ đến trưa, lười dậy nấu cơm nên gọi đồ ăn giao tận nơi luôn. Tiểu mỹ nhân bị Tiêu Thận dính lên, hai người nhão nhoét đút cho nhau ăn. Đại khái là giận dỗi chỉ là tình thú thôi, làm lành rồi thì lại càng sến súa.
Tuy thứ bảy không làm việc nhưng có biết bao nhiêu việc chồng chất. Sau khi nghỉ trưa thì hai người ngồi trong phòng làm việc xử lý việc của mình.
"Cục cưng Ánh Ánh, nhìn này, tín vật đính ước của đôi mình!"
Người đàn ông rút một túi tài liệu ra khỏi chồng giấy tờ, cười tít mắt. Cận Ánh nhìn có lệ, "Ờ" một tiếng lại không thèm để ý.
Tín vật đính ước quần què.
Không phải là phần báo cáo thí nghiệm bảy, tám năm trước à?
Tiêu Thận cười cười, mặt mày vui vẻ. Hắn mở túi ra, cục cưng Ánh Ánh của hắn lại mạnh miệng, giữ gìn cẩn thận như thế này, bên ngoài còn không dính bụi cơ mà.
Cái mà gọi là tín vật đính ước này phải ngược dòng đến cuộc sống học đường của hai người.
Cận Ánh và Tiêu Thận gặp nhau ở đại học. Người đàn ông này lớn hơn cậu một tuổi, chàng tinh anh là đóa hoa cao quý của khoa Tài Chính, lề lối làm việc nhanh, gọn, dứt khoát, điển hình của nói một là một, hai là hai.
Nửa kỳ năm thứ hai, thời gian nghỉ đông, trường chọn phân công các tổ nhỏ để làm thí nghiệm khiến các sinh viên kêu ầm trời. Dựa theo cá tính nhà trường thì thí nghiệm kiểu này làm mất xừ một nửa kỳ nghỉ rồi.
À phải rồi, tên đầy đủ của cái thí nghiệm quần què này là "Thí nghiệm kiểm tra đo lường chất lượng hàm lượng thịt nạc trên thị trường thành phố C"
Mà điều khiến người ta khó thở là phòng thí nghiệm của trường có hạn, đầu tiên thì tăng cường cho sinh viên nhà xa là trước, sinh viên gần trường được sắp xếp làm sau. Hôm đấy mà xu cà na thì ngon, có khi đến phiên bạn làm có thể trúng ngày giao thừa cuối năm luôn.
Tiêu thận may mắn năm trước thoát được kiếp nạn, chỉ nhìn mấy khóa trên năm ba với các em khóa dưới phải làm với nhau. Đến phiên mình rồi thì hắn cũng hết cách, đau khổ tiễn bạn cùng phòng lên xe, một mình cô đơn lẻ loi.
Nhưng đối với Tiêu Thận trong cái rủi có cái may, cậu chàng tinh anh bất hạnh mà được xếp vào cùng nhóm với hắn. Ánh mắt đầu tiên khi thấy Cận Ánh, người đàn ông đã cảm thấy cậu này cool thật, nhìn một cái thôi mà trái tim tê dại rồi.
Tiếng lành của Cận Ánh đồn xa, hắn ở khoa Kiến Trúc cũng nghe danh. Bạn cùng phòng của hắn còn bà tám bí mật không thể cho ai biết của đóa hoa cao quý lạnh lùng này, nói cậu đẹp trai như này sợ là xơi cả nam lẫn nữ.
Sau người đàn ông nhớ lại, hoài nghi rằng những lời đồn đoán đấy hẳn là vì phù hợp với mình. Bởi vì từ sau lúc ấy, hắn nhìn cậu chàng tinh anh này thế nào cũng thấy ưng mắt, nhìn thế nào cũng thấy "póng".
Tính thế nào thì bạn cùng phòng cũng lớn hơn hắn nửa tháng.
Sau khi sắp xếp thời gian biểu, không ngoài dự tính thì bọn họ cuối cùng cũng là bạn cùng nhóm vì cả hai đều là người thành phố C, đi lại cũng thuận tiện. Lần chạm mặt đầu tiên.
"Em hoa... À, em khóa dưới, add Wechat đi liên hệ cho tiện."
Tiêu Thận suýt thì cắn đứt lưỡi mình, sao mà gọi biệt danh "em hoa" mà ký túc xá bọn họ đặt cho Cận Ánh mượt thế chứ, đó là sự kết hợp hoàn hảo của "em khóa dưới" và "đóa hoa cao quý lạnh lùng".
Cận Ánh nhíu đôi mày đẹp, quét một lượt để đánh giá "đối tác" của mình, lạnh lùng đáp lời không có Wechat. Tiêu Thận đáp liền, nói số điện thoại cũng được.
Cứ vậy, không hề tốn sức mà hắn sở hữu được số điện thoại di động của đóa hoa này.
Người đàn ông liếm toàn bộ thân trên của chàng tinh anh một lần, liếm sữa còn làm bộ "Chậc chậc" cảm thán sữa của cục cưng Ánh Ánh uống thật là ngon. Cận Ánh bị những lời nói thô tục của hắn làm cho xấu hổ đỏ cả mặt, đôi đầu v* hồng hồng bị chơi đùa đến sưng đỏ lên.
Vẻ mặt Cận Ánh đầy ý cầu xin, đúng là ăn trộm gà còn mất nắm gạo. Làm sao tự nhiên cậu lại muốn chọc thằng cha biến thái này nhỉ? Cậu hé hé mở mắt ra, thấy môi lưỡi người đàn ông kia dính đầy sữa thì nóng bừng cả người như thể sữa kia chính là của cậu.
Tiêu Thận cười xấu xa véo eo chàng tinh anh, dùng khăn lau người cho cậu, lại còn ghé vào ngửi trái ngửi phải, nói rằng cậu thơm mùi sữa như trẻ con ý.
Cận Ánh bĩu môi, nằm trong lòng hắn không lên tiếng.
Hai người dính cùng một chỗ đến trưa, lười dậy nấu cơm nên gọi đồ ăn giao tận nơi luôn. Tiểu mỹ nhân bị Tiêu Thận dính lên, hai người nhão nhoét đút cho nhau ăn. Đại khái là giận dỗi chỉ là tình thú thôi, làm lành rồi thì lại càng sến súa.
Tuy thứ bảy không làm việc nhưng có biết bao nhiêu việc chồng chất. Sau khi nghỉ trưa thì hai người ngồi trong phòng làm việc xử lý việc của mình.
"Cục cưng Ánh Ánh, nhìn này, tín vật đính ước của đôi mình!"
Người đàn ông rút một túi tài liệu ra khỏi chồng giấy tờ, cười tít mắt. Cận Ánh nhìn có lệ, "Ờ" một tiếng lại không thèm để ý.
Tín vật đính ước quần què.
Không phải là phần báo cáo thí nghiệm bảy, tám năm trước à?
Tiêu Thận cười cười, mặt mày vui vẻ. Hắn mở túi ra, cục cưng Ánh Ánh của hắn lại mạnh miệng, giữ gìn cẩn thận như thế này, bên ngoài còn không dính bụi cơ mà.
Cái mà gọi là tín vật đính ước này phải ngược dòng đến cuộc sống học đường của hai người.
Cận Ánh và Tiêu Thận gặp nhau ở đại học. Người đàn ông này lớn hơn cậu một tuổi, chàng tinh anh là đóa hoa cao quý của khoa Tài Chính, lề lối làm việc nhanh, gọn, dứt khoát, điển hình của nói một là một, hai là hai.
Nửa kỳ năm thứ hai, thời gian nghỉ đông, trường chọn phân công các tổ nhỏ để làm thí nghiệm khiến các sinh viên kêu ầm trời. Dựa theo cá tính nhà trường thì thí nghiệm kiểu này làm mất xừ một nửa kỳ nghỉ rồi.
À phải rồi, tên đầy đủ của cái thí nghiệm quần què này là "Thí nghiệm kiểm tra đo lường chất lượng hàm lượng thịt nạc trên thị trường thành phố C"
Mà điều khiến người ta khó thở là phòng thí nghiệm của trường có hạn, đầu tiên thì tăng cường cho sinh viên nhà xa là trước, sinh viên gần trường được sắp xếp làm sau. Hôm đấy mà xu cà na thì ngon, có khi đến phiên bạn làm có thể trúng ngày giao thừa cuối năm luôn.
Tiêu thận may mắn năm trước thoát được kiếp nạn, chỉ nhìn mấy khóa trên năm ba với các em khóa dưới phải làm với nhau. Đến phiên mình rồi thì hắn cũng hết cách, đau khổ tiễn bạn cùng phòng lên xe, một mình cô đơn lẻ loi.
Nhưng đối với Tiêu Thận trong cái rủi có cái may, cậu chàng tinh anh bất hạnh mà được xếp vào cùng nhóm với hắn. Ánh mắt đầu tiên khi thấy Cận Ánh, người đàn ông đã cảm thấy cậu này cool thật, nhìn một cái thôi mà trái tim tê dại rồi.
Tiếng lành của Cận Ánh đồn xa, hắn ở khoa Kiến Trúc cũng nghe danh. Bạn cùng phòng của hắn còn bà tám bí mật không thể cho ai biết của đóa hoa cao quý lạnh lùng này, nói cậu đẹp trai như này sợ là xơi cả nam lẫn nữ.
Sau người đàn ông nhớ lại, hoài nghi rằng những lời đồn đoán đấy hẳn là vì phù hợp với mình. Bởi vì từ sau lúc ấy, hắn nhìn cậu chàng tinh anh này thế nào cũng thấy ưng mắt, nhìn thế nào cũng thấy "póng".
Tính thế nào thì bạn cùng phòng cũng lớn hơn hắn nửa tháng.
Sau khi sắp xếp thời gian biểu, không ngoài dự tính thì bọn họ cuối cùng cũng là bạn cùng nhóm vì cả hai đều là người thành phố C, đi lại cũng thuận tiện. Lần chạm mặt đầu tiên.
"Em hoa... À, em khóa dưới, add Wechat đi liên hệ cho tiện."
Tiêu Thận suýt thì cắn đứt lưỡi mình, sao mà gọi biệt danh "em hoa" mà ký túc xá bọn họ đặt cho Cận Ánh mượt thế chứ, đó là sự kết hợp hoàn hảo của "em khóa dưới" và "đóa hoa cao quý lạnh lùng".
Cận Ánh nhíu đôi mày đẹp, quét một lượt để đánh giá "đối tác" của mình, lạnh lùng đáp lời không có Wechat. Tiêu Thận đáp liền, nói số điện thoại cũng được.
Cứ vậy, không hề tốn sức mà hắn sở hữu được số điện thoại di động của đóa hoa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất