Anh Bán Thịt Heo Và Cậu Chàng Tinh Anh
Chương 4: Người đàn ông này, có phúc không cùng hưởng, report hắn xem sếch chó
Chuyển ngữ: Đờ
Cuối cùng chàng tinh anh cũng không nuốt nổi vẻ mặt tủi hờn của người đàn ông, đồng ý đi dạo sau bữa cơm chiều, đem miếng nầm vạn ác này hiếu kính cho đại ca Đại Hắc của khu.
Người đàn ông vui vẻ mà quay về phòng bếp nấu cơm. Hắn rửa trong rửa ngoài cái nồi vừa luộc nầm kia mấy lần mới đỡ thấy gớm.
Tiểu Đông nhắn tin Wechat hỏi Tiêu Thận đã dỗ anh dâu xong chưa. Người đàn ông thoáng nhìn rồi cũng chẳng trả lời. Hôm nay có bao nhiêu khí thế thì dùng hết ở cửa hàng rồi, tối nay mà còn lên được giường thì hắn cũng đủ vui rồi.
Nhưng mà hắn thấy hình tượng hôm nay của mình cực kỳ là uy mãnh, khí phách, như là về thời trung học làm côn đồ tung hoành ở phố này, có một đám đàn em cúi đầu, khom lưng gọi anh Tiêu. Mặc dù về sau cũng coi như hoàn lương một nửa nhưng anh Tiêu ở trên đường vẫn là một "truyền thuyết".
Làm một người đàn ông tốt sao mà khó quá.
"Cục cưng Ánh Ánh, đi rửa tay ăn cơm em."
Chàng tinh anh "Ừm" một tiếng. Người đàn ông nấu canh sườn ngô, đầu tiên cứ múc cho cục cưng Ánh Ánh nhà mình một bát đã, nhặt hết cà rốt ra mới đưa cho cậu. Nhìn người đàn ông vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn nghe lời khiến lòng cậu sung sướng vô cùng, bất giác mà ăn nhiều một chút.
Bữa cơm ăn đến là yên ổn.
Lúc xuống tầng đi dạo, hai người đi một vòng to quanh khu cũng không tìm thấy Đại Hắc, chàng tinh anh còn thấy lạ, lúc về còn thấy nó loanh quanh ở khu mà.
"A! Đằng kia kìa!"
Người đàn ông nhìn hướng chàng tinh anh chỉ. Đại Hắc đang ở trong ngõ, chuyển động eo trên thân một con chó khác. Tiêu Thận hết hồn vội che kín mắt cục cưng của mình.
"Thiếu nhi không được nhìn, không nhìn."
Tiêu Thận nói thiếu nhi không được nhìn nhưng hắn lại xem đến là say mê. Hắn cảm thán độ dẻo dai của Đại Hắc, nheo mắt nhìn con chó nhỏ dưới thân nó, lại huýt sáo, cừ thật, đực cái xơi tất.
Không kỳ thị đồng tính luyến ái, đúng là chó hiện đại.
Người đàn ông âm thầm thả like cho Đại Hắc, lại không đành lòng làm vấy bẩn tầm mắt cục cưng đành ném miếng nầm đến cạnh hai con chó đang giao phối, kéo chàng tinh anh khỏi nơi tục tĩu đó. Chàng tinh anh muốn nhìn mà bị Tiêu Thận mạnh mẽ đè lại.
Người đàn ông này, có phúc mà không cùng hưởng, report hắn coi sếch chó.
Hai người mất tự nhiên đi dạo một vòng quanh hồ nhân tạo, chuẩn bị vào thang máy thì gặp một anh shipper. Anh shipper kia đang nói chuyện điện thoại, lớn giọng nói đừng vội đừng vội, đến bây giờ đây.
Anh shipper ngẩng đầu thấy Tiêu Thận bỗng đứng thẳng, mặt mày nghiêm túc, hô lớn.
"Chào anh Tiêu!" Thiếu điều cúi chào.
Người đàn ông gật đầu, phất tay để shipper đi. Chàng tinh anh xoa xoa tai, đầu năm nay sao cả shipper cũng nói như cái loa phát thanh vậy, ù cả tai.
"Người này cũng bị anh thịt chim à?"
Lúc vào thang máy chàng tinh anh không nhịn được mà đánh vào lồng ngực người đàn ông. Tiêu Thận hay tập thể hình, thường đi các cửa hàng mà chặt thịt cả nửa ngày nên dáng người cao lớn, thân thể cường tráng. Chàng tinh anh bị cộm đau cả tay, nhe răng xuýt xoa.
Tiêu Thận đắc ý xoa mũi, ghé vào bên tai chàng tinh anh thì thầm: "Anh đây vô số thịt chim, cuối cùng nhận ra con chim to nhất phố này là của anh."
Chàng tinh anh nhìn hắn như kẻ gàn dở, thịt vô số chim thì có gì đáng kiêu ngạo?"
Ánh mắt bồi hồi nơi hạ bộ người đàn ông, mặt cậu ửng hồng. Nhưng mà chim nhà trồng đúng là cũng to thật, lần nào cũng đâm cậu đến mức không chịu nổi, bụng còn nhô lên.
Mùa hè nóng bức, đi một lúc mồ hôi đã chảy đầy người. Chàng tinh anh vừa đi vào đã cởi đến còn mỗi cái quần lót, cặp mông tròn mẩy được quần lót trắng bao lấy, cặp giò thẳng tắp lúc ẩn lúc hiện trước mắt người đàn ông nọ, quyến rũ hắn đến mức thèm nhỏ cả dãi.
Muốn chịch.
Lời tác giả:
Thịt vô số chim, thật là giỏi.
Cuối cùng chàng tinh anh cũng không nuốt nổi vẻ mặt tủi hờn của người đàn ông, đồng ý đi dạo sau bữa cơm chiều, đem miếng nầm vạn ác này hiếu kính cho đại ca Đại Hắc của khu.
Người đàn ông vui vẻ mà quay về phòng bếp nấu cơm. Hắn rửa trong rửa ngoài cái nồi vừa luộc nầm kia mấy lần mới đỡ thấy gớm.
Tiểu Đông nhắn tin Wechat hỏi Tiêu Thận đã dỗ anh dâu xong chưa. Người đàn ông thoáng nhìn rồi cũng chẳng trả lời. Hôm nay có bao nhiêu khí thế thì dùng hết ở cửa hàng rồi, tối nay mà còn lên được giường thì hắn cũng đủ vui rồi.
Nhưng mà hắn thấy hình tượng hôm nay của mình cực kỳ là uy mãnh, khí phách, như là về thời trung học làm côn đồ tung hoành ở phố này, có một đám đàn em cúi đầu, khom lưng gọi anh Tiêu. Mặc dù về sau cũng coi như hoàn lương một nửa nhưng anh Tiêu ở trên đường vẫn là một "truyền thuyết".
Làm một người đàn ông tốt sao mà khó quá.
"Cục cưng Ánh Ánh, đi rửa tay ăn cơm em."
Chàng tinh anh "Ừm" một tiếng. Người đàn ông nấu canh sườn ngô, đầu tiên cứ múc cho cục cưng Ánh Ánh nhà mình một bát đã, nhặt hết cà rốt ra mới đưa cho cậu. Nhìn người đàn ông vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn nghe lời khiến lòng cậu sung sướng vô cùng, bất giác mà ăn nhiều một chút.
Bữa cơm ăn đến là yên ổn.
Lúc xuống tầng đi dạo, hai người đi một vòng to quanh khu cũng không tìm thấy Đại Hắc, chàng tinh anh còn thấy lạ, lúc về còn thấy nó loanh quanh ở khu mà.
"A! Đằng kia kìa!"
Người đàn ông nhìn hướng chàng tinh anh chỉ. Đại Hắc đang ở trong ngõ, chuyển động eo trên thân một con chó khác. Tiêu Thận hết hồn vội che kín mắt cục cưng của mình.
"Thiếu nhi không được nhìn, không nhìn."
Tiêu Thận nói thiếu nhi không được nhìn nhưng hắn lại xem đến là say mê. Hắn cảm thán độ dẻo dai của Đại Hắc, nheo mắt nhìn con chó nhỏ dưới thân nó, lại huýt sáo, cừ thật, đực cái xơi tất.
Không kỳ thị đồng tính luyến ái, đúng là chó hiện đại.
Người đàn ông âm thầm thả like cho Đại Hắc, lại không đành lòng làm vấy bẩn tầm mắt cục cưng đành ném miếng nầm đến cạnh hai con chó đang giao phối, kéo chàng tinh anh khỏi nơi tục tĩu đó. Chàng tinh anh muốn nhìn mà bị Tiêu Thận mạnh mẽ đè lại.
Người đàn ông này, có phúc mà không cùng hưởng, report hắn coi sếch chó.
Hai người mất tự nhiên đi dạo một vòng quanh hồ nhân tạo, chuẩn bị vào thang máy thì gặp một anh shipper. Anh shipper kia đang nói chuyện điện thoại, lớn giọng nói đừng vội đừng vội, đến bây giờ đây.
Anh shipper ngẩng đầu thấy Tiêu Thận bỗng đứng thẳng, mặt mày nghiêm túc, hô lớn.
"Chào anh Tiêu!" Thiếu điều cúi chào.
Người đàn ông gật đầu, phất tay để shipper đi. Chàng tinh anh xoa xoa tai, đầu năm nay sao cả shipper cũng nói như cái loa phát thanh vậy, ù cả tai.
"Người này cũng bị anh thịt chim à?"
Lúc vào thang máy chàng tinh anh không nhịn được mà đánh vào lồng ngực người đàn ông. Tiêu Thận hay tập thể hình, thường đi các cửa hàng mà chặt thịt cả nửa ngày nên dáng người cao lớn, thân thể cường tráng. Chàng tinh anh bị cộm đau cả tay, nhe răng xuýt xoa.
Tiêu Thận đắc ý xoa mũi, ghé vào bên tai chàng tinh anh thì thầm: "Anh đây vô số thịt chim, cuối cùng nhận ra con chim to nhất phố này là của anh."
Chàng tinh anh nhìn hắn như kẻ gàn dở, thịt vô số chim thì có gì đáng kiêu ngạo?"
Ánh mắt bồi hồi nơi hạ bộ người đàn ông, mặt cậu ửng hồng. Nhưng mà chim nhà trồng đúng là cũng to thật, lần nào cũng đâm cậu đến mức không chịu nổi, bụng còn nhô lên.
Mùa hè nóng bức, đi một lúc mồ hôi đã chảy đầy người. Chàng tinh anh vừa đi vào đã cởi đến còn mỗi cái quần lót, cặp mông tròn mẩy được quần lót trắng bao lấy, cặp giò thẳng tắp lúc ẩn lúc hiện trước mắt người đàn ông nọ, quyến rũ hắn đến mức thèm nhỏ cả dãi.
Muốn chịch.
Lời tác giả:
Thịt vô số chim, thật là giỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất