Chương 23: Mộng xuân không dấu vết
Từ Bình lỏa thân thể ở trong phòng tắm rửa ráy.
Dòng nước ấm áp từ vòi sen phun xuống, lướt qua da thịt trắng nõn, đi xuống, đi vào cái mông cong tròn.
Nội thất hơi nước tràn ngập, lông mi Từ Bình mang theo giọt nước óng ánh long lanh, hắn lau mặt một cái, xuyên qua gương nhìn chính mình, tâm trạng nghi hoặc: Tại sao thời điểm ở buồng tắm toàn thân hắn lại phô bày hết trên kính?
Trong lúc suy tư, eo bị một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ phía sau vòng qua, thân thể lập tức dán lên da thịt khẩn thực, một thân thể kiên cường ấm áp.
Từ Bình trừng cánh tay kia, giật mình trong lòng: Đây là tình huống gì?
Bả vai chìm xuống, kèm theo tiếng cười khẽ khàn khàn bên tai, Từ Bình quay đầu qua, trong nháy mắt thấy rõ nam nhân thân thể để trần kề sát mình từ phía sau!
"Lục, Lục Quân Thừa?!"
Nam nhân nặng nề nở nụ cười, hơi nhắm mắt nói: "Làm sao vậy, không biết chồng em sao?"
Từ Bình trợn to mắt, "Cái gì chồng tôi?!"
Lục Quân Thừa sách thanh, nhấc mí mắt miễn cưỡng cắn Từ Bình một cái, vật dưới thân ngẩng đầu lên kia không có hảo ý từ phía sau đụng vào Từ Bình.
"Làm gì vậy, mới vừa sảng khoái xong liền giả bộ không quen biết anh?"
"..."
Bị Lục Quân Thừa dán vào thân thể cọ, Từ Bình toàn thân như nước đun sôi, chỗ nào cũng ửng hồng. Hắn không còn kịp suy tư đây là tình huống gì, chân cũng tách ra, hai người trong nháy mắt dung thành một thể.
"..."
Dòng nước thấm vào thân thể hai người, tụ hợp một chỗ bắn lên bọt nước.
Từ Bình cả người bốc lửa, hắn muốn nói chuyện, vừa mở miệng, từ cổ họng đã phát ra âm thanh rầm rì.
Lục Quân Thừa nở nụ cười, "Như thế nào, có phải là rất thoải mái không?"
"Ưm..." Từ Bình kêu rên, đây rốt cuộc là tình hình gì, nhưng thật sự rất thoải mái a a a a!
Nam nhân than thở, "Chết tiệt, anh rất sảng khoái."
Nam nhân càng dùng sức, Từ Bình càng mãnh liệt sóng biển bên trong, trầm mê.
-------------
Từ Bình từ trong mộng thức tỉnh, trên trán đầy mồ hôi. Áo lót nhỏ trên người cọ nhiều nếp nhăn, quần phía dưới cũng dính một mảnh ướt đẫm.
Hắn thất thần mở đèn liếc nhìn thời gian, bốn giờ sáng.
Thân thủ mở cửa sổ ra, ven đường tia sáng mờ nhạt chiếu lên trên giường, hắn nhìn ánh đèn giật mình, trong óc chìm chìm nổi nổi, phảng phất nghĩ lại cảnh trong giấc mộng vừa rồi.
Hắn tìm một cái khăn lông, đem quần cộc màu đen cởi ra. Thần sắc tỉ mỉ mà nghiêm túc, đem hạ thân lau chùi sạch sẽ, mãi đến tận khi nhìn không ra bất kỳ vết tích nào. Sau khi lau xong, từ tủ tìm ra một cái quần cộc tròng lên, đem ra trải giường cùng quần cộc nhuộm vết tích tiến vào trong phòng tắm giặt.
Từ Bình cũng không phải người ngu, hắn rõ ràng biết giấc mộng đại biểu cho cái gì. Hắn vì một nam nhân mà trở nên nóng nảy bất an, đừng nói mình đang ở thời gian nam nhân dục oành phát đoạn, nếu như muốn phát dục, vậy cũng phải đối với nữ nhân phát dục chứ?! Mà hiện tại, hắn cư nhiên đối người cơ ngực lớn hơn mình, vóc người tốt hơn mình mà sản sinh dục vọng, trong mộng thậm chí hoang đường phóng đãng hưởng thụ.
Hắn ảo não ôm đầu, nhìn cái đèn trên trần nhà trầm mặc. Mí mắt dần dần trầm trọng, Từ Bình lần thứ hai lặng yên ngủ.
Ngủ một giấc đến lúc tỉnh, Từ Bình cầm lấy điện thoại ra vừa nhìn, năm cuộc gọi nhỡ.
Kỳ thực ba cái là Lục Quân Thừa, hai cái là Từ Khôn. Cuộc gọi thứ hai của Từ Khôn là năm phút trước. Đem số điện thoại của Lục Quân Thừa làm lơ, Từ Bình gọi cho Từ Khôn.
"Bình Bình."
"Anh." Từ Bình nói, "Em mới vừa rời giường, ngủ quá sâu không chú ý tới điện thoại di động."
"Không có gì, anh ngày hôm nay rảnh rỗi muốn ghé thăm chú một chút, kết quả lần trước không gặp, hiện tại đang chờ chú trước cửa."
Từ Bình nghe xong, lập tức như cá chép đánh đĩnh. Hắn từ trên giường vươn mình dậy, giày cũng không mang cứ như vậy bạch bạch bạch chạy xuống lầu mở cửa.
Từ Khôn ngồi chồm hỗm trên mặt đất hút thuốc, trong tay thả mấy cái túi to to nhỏ nhỏ. Nhìn thấy Từ Bình đi ra, hắn đứng dậy đem tàn thuốc dập đi, ném vào thùng rác, tiếp theo tiện tay xách túi đi vào.
Từ Bình nhìn thấy thùng rác đầy tàn thuốc, cau mày nhìn Từ Khôn không đồng ý nói: "Anh, đừng hút nhiều như vậy, đối với thân thể không tốt."
Từ Khôn liên thanh đáp ứng, nói lần sau tới đây tuyệt đối không hút thuốc lá.
"Em nói không phải là lúc anh tới đây, hút thuốc hại sức khỏe, em biết là nam nhân đều nghiện thuốc lá, nhưng anh có thể đừng hút nhiều như vậy được không, mạng nhiều hơn nữa cũng không đủ cho anh."
Từ Khôn nhìn Từ Bình lải nhải buồn cười lắc đầu, "Tiểu quản gia, anh tất cả đều nghe theo chú, những thứ này anh để trên bàn."
"... Lần sau tới đây đừng mua nhiều đồ như vậy, lãng phí tiền, anh lần trước chuyển cho em mười vạn em còn chưa dùng."
"Không có gì, anh trai đối tốt với em trai là thiên kinh địa nghĩa. Chú chính là tỉnh quen rồi, đối với mình tốt một chút, anh nhìn chú cảm giác như chú gầy đi." Từ Khôn nhìn sát vào Từ Bình, đánh giá chốc lát, "Mắt còn có vành đen."
"Em không sao, tối hôm qua ngủ không ngon thôi."
Từ Bình ngồi ở trên ghế mở túi đồ, mỗi cái lấy ra đều cảm thấy Từ Khôn lãng phí tiền.
Trong chốc lát, Từ Khôn liền nhìn thấy quần lót cùng ra trải giường phơi trên ban công, hắn cười hì hì, đi tới bên cạnh Từ Bình ngồi xuống, nhìn một chút, trêu ghẹo nói: "Anh đều nhìn thấy, mơ thấy nữ nhân sao?"
"..."
"Không cần thẹn thùng, anh là người từng trải, rõ ràng. Có muốn anh giới thiệu cho chú vài người không?"
"... Anh, anh ăn sáng chưa?"
"Ha, đừng nói sang chuyện khác nha, hai anh em ta ai cùng ai, có ý kiến gì cứ việc nói với anh."
Từ Bình không có cách nào, đỏ mặt không nói lời nào. Cũng may điện thoại di động đột nhiên vang lên làm cho Từ Bình có thể mượn cớ.
Từ Bình tiếp điện thoại xong, nhìn Từ Khôn nói, "Bạn của em gọi em qua giúp, chính là người lần trước chắn xe dùm em."
"Được, chú đi đi, rảnh rỗi nhớ tới cùng anh tâm sự."
-------------
"Sao em giờ mới tới, bữa sáng anh còn chưa ăn, uống thuốc xong cả người chóng mặt."
Đối mặt với Lục Quân Thừa ủy khuất lên án, Từ Bình á khẩu không trả lời được. Nam nhân lại như oán phụ, căng thẳng đi theo phía sau Từ Bình.
Từ Bình đi rửa rau, hắn liền rửa chén, Từ Bình thái rau, hắn liền dùng cái thìa đem gia vị khuấy lung tung.
Từ Bình thấy Lục Quân Thừa như đứa nhỏ cáu kỉnh, không biết nói cái gì. Thấy nam nhân lại tới bên cạnh mình, hắn yên lặng tránh né.
"Tiểu Bình, nói thật, em có phải là ghét bỏ anh không tắm không?"
"Không..."
"Nhưng anh ghét, một hồi ăn xong cơm trưa em giúp anh tắm đi."
Từ Bình tâm mệt. Lục Quân Thừa này được voi đòi tiên, thật là khiến người ta tức giận lại không thể phát hỏa.
Hầu hạ tốt Lục đại gia ăn xong cơm trưa, Từ Bình ở trong phòng tắm thả nước tắm.
Lục Quân Thừa ôm áo tắm đứng ở cạnh cửa, thấy Từ Bình như cô dâu nhỏ, đôi mắt cười đến sắp híp thành một đường.
"Tiểu Bình, em có thích anh gọi như vậy không?"
"... Không, anh có thể chỉ gọi tên tôi thôi không?" Từ Bình hữu khí vô lực nói.
"Gọi như vậy cho thấy chúng ta quan hệ rất thân mật a, anh rất thích."
Ai cùng anh quan hệ thân mật, Từ Bình yên lặng kháng nghị. Chờ trong bồn tắm chứa đầy nước, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Quân Thừa cởi sạch, thân dưới chỉ mặc một cái quần lót màu đen.
Đôi mắt nhìn thấy bộ vị nhô lên, dừng lại một giây, Từ Bình quay mặt đi, trấn định nói: "Sao anh không nói tiếng nào đã cởi đồ rồi?"
Lục Quân Thừa không chút nào ngượng ngùng, thậm chí có chút khoe khoang què chân đi tới, "Thì ra cởi quần áo đều phải lên tiếng chào hỏi sao, lần sau anh sẽ chú ý."
"..."
Sợ Lục Quân Thừa trượt ngã, Từ Bình chỉ có thể dời tầm mắt, thân thủ chống đỡ nam nhân bước vào bồn tắm.
Lục Quân Thừa than thở: "Thật là thoải mái."
Từ Bình mặt đỏ lên, nhất thời nghĩ đến một số hình ảnh.
Hắn lắp bắp nói: "Tôi đi ra ngoài trước, anh chậm rãi tắm, có nhu cầu gì thì gọi tôi."
Trong nháy mắt muốn quay người bỏ chạy, cánh tay bị bàn tay nắm lấy.
Từ Bình như bị kinh sợ thỏ, "Anh làm gì?!"
"Anh cứng rồi."
Từ Bình: "..."
Đem "anh cứng rồi" nói giống như "anh muốn uống nước" như vậy cũng được sao?
"Hì hì, đùa em chơi, đi ra ngoài đi, có việc anh sẽ gọi em."
"..."
----------
Đi ra khỏi buồng tắm, Từ Bình cả người cũng giống như lửa, nóng đến không chịu được. Hắn mở tủ lạnh tìm nước khoáng uống, uống hết một chai, tình huống mới chuyển biến tốt.
Hắn buồn bực cúi đầu, nhìn hạ thân còn có chút hơi nhếch lên, vừa cảm thấy sợ sệt vừa khóc không ra nước mắt.
Làm sao bây giờ, hắn vừa rồi thấy Lục Quân Thừa lõa thể liền phát tình...
--------
Lục Quân Thừa khoác áo tắm đi ra, liền thấy Từ Bình ngồi ở trên ghế sa lon gọi điện thoại. Hắn ở bên cạnh nghe một hồi, liền nghe ra Từ Bình buổi chiều có việc muốn đi ra ngoài.
Chờ Từ Bình cúp điện thoại, hắn mặt thất lạc, hỏi: "Buổi chiều phải ra ngoài sao, khí trời nóng như vậy, ở nhà thổi máy điều hòa không tốt sao?"
Từ Bình quay đầu, không dễ chịu nói: "Tôi cũng đến tuổi rồi, muốn gặp cô gái hợp ý, thời điểm này cũng nên kết hôn."
Lục Quân Thừa mặt không hề cảm xúc, "A, vậy đi đi, anh ở nhà chờ em trở về làm bữa tối."
Giọng nói kia, nghe như lão bà bị vứt bỏ còn mình là lão công ra ngoài gặp người tình.
Từ Bình: "..."
Đem đồ ăn nước uống đặt ở chỗ Lục Quân Thừa có thể cầm, Từ Bình dưới mặt trời chói chang, đầu chóng mặt ra cửa.
Dòng nước ấm áp từ vòi sen phun xuống, lướt qua da thịt trắng nõn, đi xuống, đi vào cái mông cong tròn.
Nội thất hơi nước tràn ngập, lông mi Từ Bình mang theo giọt nước óng ánh long lanh, hắn lau mặt một cái, xuyên qua gương nhìn chính mình, tâm trạng nghi hoặc: Tại sao thời điểm ở buồng tắm toàn thân hắn lại phô bày hết trên kính?
Trong lúc suy tư, eo bị một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ phía sau vòng qua, thân thể lập tức dán lên da thịt khẩn thực, một thân thể kiên cường ấm áp.
Từ Bình trừng cánh tay kia, giật mình trong lòng: Đây là tình huống gì?
Bả vai chìm xuống, kèm theo tiếng cười khẽ khàn khàn bên tai, Từ Bình quay đầu qua, trong nháy mắt thấy rõ nam nhân thân thể để trần kề sát mình từ phía sau!
"Lục, Lục Quân Thừa?!"
Nam nhân nặng nề nở nụ cười, hơi nhắm mắt nói: "Làm sao vậy, không biết chồng em sao?"
Từ Bình trợn to mắt, "Cái gì chồng tôi?!"
Lục Quân Thừa sách thanh, nhấc mí mắt miễn cưỡng cắn Từ Bình một cái, vật dưới thân ngẩng đầu lên kia không có hảo ý từ phía sau đụng vào Từ Bình.
"Làm gì vậy, mới vừa sảng khoái xong liền giả bộ không quen biết anh?"
"..."
Bị Lục Quân Thừa dán vào thân thể cọ, Từ Bình toàn thân như nước đun sôi, chỗ nào cũng ửng hồng. Hắn không còn kịp suy tư đây là tình huống gì, chân cũng tách ra, hai người trong nháy mắt dung thành một thể.
"..."
Dòng nước thấm vào thân thể hai người, tụ hợp một chỗ bắn lên bọt nước.
Từ Bình cả người bốc lửa, hắn muốn nói chuyện, vừa mở miệng, từ cổ họng đã phát ra âm thanh rầm rì.
Lục Quân Thừa nở nụ cười, "Như thế nào, có phải là rất thoải mái không?"
"Ưm..." Từ Bình kêu rên, đây rốt cuộc là tình hình gì, nhưng thật sự rất thoải mái a a a a!
Nam nhân than thở, "Chết tiệt, anh rất sảng khoái."
Nam nhân càng dùng sức, Từ Bình càng mãnh liệt sóng biển bên trong, trầm mê.
-------------
Từ Bình từ trong mộng thức tỉnh, trên trán đầy mồ hôi. Áo lót nhỏ trên người cọ nhiều nếp nhăn, quần phía dưới cũng dính một mảnh ướt đẫm.
Hắn thất thần mở đèn liếc nhìn thời gian, bốn giờ sáng.
Thân thủ mở cửa sổ ra, ven đường tia sáng mờ nhạt chiếu lên trên giường, hắn nhìn ánh đèn giật mình, trong óc chìm chìm nổi nổi, phảng phất nghĩ lại cảnh trong giấc mộng vừa rồi.
Hắn tìm một cái khăn lông, đem quần cộc màu đen cởi ra. Thần sắc tỉ mỉ mà nghiêm túc, đem hạ thân lau chùi sạch sẽ, mãi đến tận khi nhìn không ra bất kỳ vết tích nào. Sau khi lau xong, từ tủ tìm ra một cái quần cộc tròng lên, đem ra trải giường cùng quần cộc nhuộm vết tích tiến vào trong phòng tắm giặt.
Từ Bình cũng không phải người ngu, hắn rõ ràng biết giấc mộng đại biểu cho cái gì. Hắn vì một nam nhân mà trở nên nóng nảy bất an, đừng nói mình đang ở thời gian nam nhân dục oành phát đoạn, nếu như muốn phát dục, vậy cũng phải đối với nữ nhân phát dục chứ?! Mà hiện tại, hắn cư nhiên đối người cơ ngực lớn hơn mình, vóc người tốt hơn mình mà sản sinh dục vọng, trong mộng thậm chí hoang đường phóng đãng hưởng thụ.
Hắn ảo não ôm đầu, nhìn cái đèn trên trần nhà trầm mặc. Mí mắt dần dần trầm trọng, Từ Bình lần thứ hai lặng yên ngủ.
Ngủ một giấc đến lúc tỉnh, Từ Bình cầm lấy điện thoại ra vừa nhìn, năm cuộc gọi nhỡ.
Kỳ thực ba cái là Lục Quân Thừa, hai cái là Từ Khôn. Cuộc gọi thứ hai của Từ Khôn là năm phút trước. Đem số điện thoại của Lục Quân Thừa làm lơ, Từ Bình gọi cho Từ Khôn.
"Bình Bình."
"Anh." Từ Bình nói, "Em mới vừa rời giường, ngủ quá sâu không chú ý tới điện thoại di động."
"Không có gì, anh ngày hôm nay rảnh rỗi muốn ghé thăm chú một chút, kết quả lần trước không gặp, hiện tại đang chờ chú trước cửa."
Từ Bình nghe xong, lập tức như cá chép đánh đĩnh. Hắn từ trên giường vươn mình dậy, giày cũng không mang cứ như vậy bạch bạch bạch chạy xuống lầu mở cửa.
Từ Khôn ngồi chồm hỗm trên mặt đất hút thuốc, trong tay thả mấy cái túi to to nhỏ nhỏ. Nhìn thấy Từ Bình đi ra, hắn đứng dậy đem tàn thuốc dập đi, ném vào thùng rác, tiếp theo tiện tay xách túi đi vào.
Từ Bình nhìn thấy thùng rác đầy tàn thuốc, cau mày nhìn Từ Khôn không đồng ý nói: "Anh, đừng hút nhiều như vậy, đối với thân thể không tốt."
Từ Khôn liên thanh đáp ứng, nói lần sau tới đây tuyệt đối không hút thuốc lá.
"Em nói không phải là lúc anh tới đây, hút thuốc hại sức khỏe, em biết là nam nhân đều nghiện thuốc lá, nhưng anh có thể đừng hút nhiều như vậy được không, mạng nhiều hơn nữa cũng không đủ cho anh."
Từ Khôn nhìn Từ Bình lải nhải buồn cười lắc đầu, "Tiểu quản gia, anh tất cả đều nghe theo chú, những thứ này anh để trên bàn."
"... Lần sau tới đây đừng mua nhiều đồ như vậy, lãng phí tiền, anh lần trước chuyển cho em mười vạn em còn chưa dùng."
"Không có gì, anh trai đối tốt với em trai là thiên kinh địa nghĩa. Chú chính là tỉnh quen rồi, đối với mình tốt một chút, anh nhìn chú cảm giác như chú gầy đi." Từ Khôn nhìn sát vào Từ Bình, đánh giá chốc lát, "Mắt còn có vành đen."
"Em không sao, tối hôm qua ngủ không ngon thôi."
Từ Bình ngồi ở trên ghế mở túi đồ, mỗi cái lấy ra đều cảm thấy Từ Khôn lãng phí tiền.
Trong chốc lát, Từ Khôn liền nhìn thấy quần lót cùng ra trải giường phơi trên ban công, hắn cười hì hì, đi tới bên cạnh Từ Bình ngồi xuống, nhìn một chút, trêu ghẹo nói: "Anh đều nhìn thấy, mơ thấy nữ nhân sao?"
"..."
"Không cần thẹn thùng, anh là người từng trải, rõ ràng. Có muốn anh giới thiệu cho chú vài người không?"
"... Anh, anh ăn sáng chưa?"
"Ha, đừng nói sang chuyện khác nha, hai anh em ta ai cùng ai, có ý kiến gì cứ việc nói với anh."
Từ Bình không có cách nào, đỏ mặt không nói lời nào. Cũng may điện thoại di động đột nhiên vang lên làm cho Từ Bình có thể mượn cớ.
Từ Bình tiếp điện thoại xong, nhìn Từ Khôn nói, "Bạn của em gọi em qua giúp, chính là người lần trước chắn xe dùm em."
"Được, chú đi đi, rảnh rỗi nhớ tới cùng anh tâm sự."
-------------
"Sao em giờ mới tới, bữa sáng anh còn chưa ăn, uống thuốc xong cả người chóng mặt."
Đối mặt với Lục Quân Thừa ủy khuất lên án, Từ Bình á khẩu không trả lời được. Nam nhân lại như oán phụ, căng thẳng đi theo phía sau Từ Bình.
Từ Bình đi rửa rau, hắn liền rửa chén, Từ Bình thái rau, hắn liền dùng cái thìa đem gia vị khuấy lung tung.
Từ Bình thấy Lục Quân Thừa như đứa nhỏ cáu kỉnh, không biết nói cái gì. Thấy nam nhân lại tới bên cạnh mình, hắn yên lặng tránh né.
"Tiểu Bình, nói thật, em có phải là ghét bỏ anh không tắm không?"
"Không..."
"Nhưng anh ghét, một hồi ăn xong cơm trưa em giúp anh tắm đi."
Từ Bình tâm mệt. Lục Quân Thừa này được voi đòi tiên, thật là khiến người ta tức giận lại không thể phát hỏa.
Hầu hạ tốt Lục đại gia ăn xong cơm trưa, Từ Bình ở trong phòng tắm thả nước tắm.
Lục Quân Thừa ôm áo tắm đứng ở cạnh cửa, thấy Từ Bình như cô dâu nhỏ, đôi mắt cười đến sắp híp thành một đường.
"Tiểu Bình, em có thích anh gọi như vậy không?"
"... Không, anh có thể chỉ gọi tên tôi thôi không?" Từ Bình hữu khí vô lực nói.
"Gọi như vậy cho thấy chúng ta quan hệ rất thân mật a, anh rất thích."
Ai cùng anh quan hệ thân mật, Từ Bình yên lặng kháng nghị. Chờ trong bồn tắm chứa đầy nước, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Quân Thừa cởi sạch, thân dưới chỉ mặc một cái quần lót màu đen.
Đôi mắt nhìn thấy bộ vị nhô lên, dừng lại một giây, Từ Bình quay mặt đi, trấn định nói: "Sao anh không nói tiếng nào đã cởi đồ rồi?"
Lục Quân Thừa không chút nào ngượng ngùng, thậm chí có chút khoe khoang què chân đi tới, "Thì ra cởi quần áo đều phải lên tiếng chào hỏi sao, lần sau anh sẽ chú ý."
"..."
Sợ Lục Quân Thừa trượt ngã, Từ Bình chỉ có thể dời tầm mắt, thân thủ chống đỡ nam nhân bước vào bồn tắm.
Lục Quân Thừa than thở: "Thật là thoải mái."
Từ Bình mặt đỏ lên, nhất thời nghĩ đến một số hình ảnh.
Hắn lắp bắp nói: "Tôi đi ra ngoài trước, anh chậm rãi tắm, có nhu cầu gì thì gọi tôi."
Trong nháy mắt muốn quay người bỏ chạy, cánh tay bị bàn tay nắm lấy.
Từ Bình như bị kinh sợ thỏ, "Anh làm gì?!"
"Anh cứng rồi."
Từ Bình: "..."
Đem "anh cứng rồi" nói giống như "anh muốn uống nước" như vậy cũng được sao?
"Hì hì, đùa em chơi, đi ra ngoài đi, có việc anh sẽ gọi em."
"..."
----------
Đi ra khỏi buồng tắm, Từ Bình cả người cũng giống như lửa, nóng đến không chịu được. Hắn mở tủ lạnh tìm nước khoáng uống, uống hết một chai, tình huống mới chuyển biến tốt.
Hắn buồn bực cúi đầu, nhìn hạ thân còn có chút hơi nhếch lên, vừa cảm thấy sợ sệt vừa khóc không ra nước mắt.
Làm sao bây giờ, hắn vừa rồi thấy Lục Quân Thừa lõa thể liền phát tình...
--------
Lục Quân Thừa khoác áo tắm đi ra, liền thấy Từ Bình ngồi ở trên ghế sa lon gọi điện thoại. Hắn ở bên cạnh nghe một hồi, liền nghe ra Từ Bình buổi chiều có việc muốn đi ra ngoài.
Chờ Từ Bình cúp điện thoại, hắn mặt thất lạc, hỏi: "Buổi chiều phải ra ngoài sao, khí trời nóng như vậy, ở nhà thổi máy điều hòa không tốt sao?"
Từ Bình quay đầu, không dễ chịu nói: "Tôi cũng đến tuổi rồi, muốn gặp cô gái hợp ý, thời điểm này cũng nên kết hôn."
Lục Quân Thừa mặt không hề cảm xúc, "A, vậy đi đi, anh ở nhà chờ em trở về làm bữa tối."
Giọng nói kia, nghe như lão bà bị vứt bỏ còn mình là lão công ra ngoài gặp người tình.
Từ Bình: "..."
Đem đồ ăn nước uống đặt ở chỗ Lục Quân Thừa có thể cầm, Từ Bình dưới mặt trời chói chang, đầu chóng mặt ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất