Chương 29: Hẹn hò cuối tuần
Từ Bình năn nỉ mãi, Lục Quân Thừa cuối cùng cũng miễn cưỡng đáp ứng hắn về nhà mình ở, mặc dù sắc mặt nam nhân đều biến thành màu đen, cuối cùng hắn còn bị người ta đè xuống giường hung hăng làm hai giờ...
Sáng sớm tia sáng mặt trời đầu tiên từ ngoài cửa sổ rải vào cuối giường, bên trong chùm sáng màu vàng óng có bụi trần vũ động. Từ Bình nửa tỉnh nửa mơ mở mắt, giật giật thân thể, lập tức bên hông bị hai cánh tay ôm sát.
Hắn ý thức hỗn độn một giây, thuận cánh tay nhìn lại, người lập tức liền thanh tỉnh.
"Anh đến đây hồi nào vậy?!"
Nam nhân nhìn hắn cười nói: "Sáng sớm sáu giờ, anh một đêm không ngủ được, nên tới đây."
"..."
Lục Quân Thừa ủy khuất nói: "Em vừa đi anh liền mất ngủ, hay là trở về đi."
Từ Bình nghẹn lời, khô cằn nói "Anh đã đáp ứng, không thể nói không giữ lời."
Nam nhân đem mặt vùi vào cổ Từ Bình kêu rên, một luồng khí ấm áp tiến vào trên cổ nhẵn nhụi trắng mịn.
Giường cá nhân của Từ Bình ngủ một người thì không thành vấn đề, nhưng ngủ hai nam nhân thì hơi chật chội. Hắn nỗ lực giãy dụa, đem người hơi đẩy ra, nói: "Nóng quá..."
"Anh cũng nóng." Lục Quân Thừa lầm bầm, cái vật giữa hai chân tại luyến trên thân thể người chà xát.
Từ Bình mặt đỏ chốc lát, bất đắc dĩ nói "Ngày hôm qua không phải mới, mới làm qua à..."
"Hôm nay còn chưa có làm."
"Không, không được, ngày hôm nay em muốn nghỉ ngơi!"
Lục Quân Thừa thở dài, "Được được được, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Ngày hôm nay là cuối tuần, chúng ta đi xem phim được không?"
Từ Bình: "... Sao anh cũng giống như tiểu nữ sinh đang yêu thích đi những chỗ này vậy?"
Nam nhân liếc mắt, cái vật kia lại ở trên người Từ Bình uy hiếp cà cà, nói: "Có đi hay không?"
"... Đi!" (âu mai gọt... như zậy cũng được sao)
Bọn họ sáng sớm đi bộ tới cửa hàng phụ cận ăn bữa sáng, bởi vì thức dậy sớm, cuối tuần trên đường người cũng ít. Ăn no rồi, hai người đắm chìm trong nắng sớm, tay trong tay đi về tiệm.
Lúc đầu Từ Bình sợ bị người nhìn thấy, sau đó phát hiện trên đường không có mấy người chú ý tới bọn họ, nhất thời thả lỏng, chặt chẽ nắm tay Lục Quân Thừa, ánh mắt đen láy híp thành một cái khe, cười đến không ngậm mồm được.
Nguyên nhân xuất phát từ mấy tháng trước chăm sóc Lục Quân Thừa, Từ Bình không có quét tước nhà cửa cùng cửa hàng. Vé xem phim đặt lúc sáu giờ chiều, buổi sáng hắn ở nhà dọn dẹp, Lục Quân Thừa nhìn người yêu ở trong không gian mấy chục thước vuông bận rộn một thân mồ hôi, nhưng ngay cả cái máy điều hòa cũng không có.
Hắn hắng giọng một cái, nói: "Anh đi ra ngoài một chút."
"Được, chú ý an toàn."
---------
Chờ Từ Bình dọn xong gian phòng, kiểm kê hàng hóa tồn kho, thời gian đảo mắt liền qua ba tiếng.
Hắn đói bụng đến mức trước ngực dán phía sau lưng, dự định gọi Lục Quân Thừa cùng đi ăn cơm trưa. Hắn nhìn lầu trên lầu dưới một lần, phát hiện người chưa trở lại.
Từ Bình buồn bực, chẳng lẽ là có việc về công ty? Cầm điện thoại lên đang muốn gọi tới hỏi một chút, liền thấy cửa bị đẩy ra, Lục Quân Thừa đi tới, phía sau còn có mấy người công nhân trang trí.
Từ Bình liếc mắt liền thấy trên tay công nhân nhấc máy điều hòa.
Hắn nhìn chằm chằm Lục Quân Thừa, "?"
"Mua cho em cái máy điều hòa, nhìn em nóng đầy mồ hôi."
Từ Bình 囧, "Em có quạt mà."
"Tiền cũng thanh toán rồi, người cũng gọi tới, nếu như em không lắp, anh còn phải đi trả hàng, rất phiền phức."
Từ Bình do dự, Lục Quân Thừa còn nói: "Anh chỉ là muốn tốt với em một chút, lúc anh xảy ra tai nạn nằm ở trên giường em cũng tốt với anh như vậy mà."
"A..."
Thừa dịp công nhân đang lắp máy điều hòa, Từ Bình đem Lục Quân Thừa kéo vào buồng tắm. Bên trong phòng tắm nhỏ hẹp, cánh tay nam nhân cao lớn chống trên tường, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm người yêu, tà tà cười nói: "Sao vậy, có phải là rất cảm động không?"
Từ Bình trốn tránh ánh mắt nam nhân, liếc một bên khác nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hắn thực sự quá mức dễ dàng thẹn thùng, lại không kiềm chế nổi lúc này muốn hôn nhẹ đối phương.
"Muốn hôn anh?"
Từ Bình trừng mắt, hắn làm sao biết?
Lục Quân Thừa lấy ngón tay xoa hai má Từ Bình, "Anh nói rồi em rất đơn thuần, trong lòng có ý kiến gì đều viết lên mặt."
"..." Bị nhìn thấu ý nghĩ, Từ Bình xấu hổ muốn đi ra ngoài, nhưng nam nhân dùng hai cánh tay đem hắn vòng lại chỉ có thể nhìn thấy đối phương trong phạm vi, tâm lý quýnh lên muốn nói chuyện, nụ hôn của người yêu nóng bỏng tinh chuẩn rơi vào trên môi.
Từ Bình bị hôn cả người tê dại, không kìm lòng được vòng lên cổ nam nhân, trao đổi một cái hôn triền miên.
---------
Buổi chiều đi đến rạp chiếu phim, mãi đến tận lúc bắt đầu chiếu phim, Từ Bình mới phản ứng được.
Hắn thấy xung quanh không có một bóng người, lôi kéo tay áo Lục Quân Thừa hỏi: "Anh đặt bao hết?"
Lục Quân Thừa hỏi ngược lại: "Như vậy không tốt sao?"
"Cái này tương đối lãng phí tiền nha, hơn nữa chỉ có hai người chúng ta xem, cái này cùng ở nhà xem không khác gì cả a."
"Có khác nhau." Lục Quân Thừa cười thần bí, vỗ cái đùi lớn nói: "Ngồi lên đây."
Từ Bình: "... Không, chân của anh — "
Nam nhân đánh gãy: "Sớm tốt! Nghe lời, ngồi lên đây, nơi này chỉ có hai người chúng ta, góc này người khác không nhìn thấy cũng nhìn không tới."
Từ Bình lắc đầu, kiên quyết không đồng ý.
Lục Quân Thừa sách một tiếng, thân thủ đem hắn trực tiếp ngồi lên, không giải thích được, hắn liền ngồi trên đùi đối phương.
Từ Bình cả người đều hoảng rồi.
Phim đang chiếu, theo ống kính chuyển đổi, tia sáng lúc sáng lúc tối chiếu vào Lục Quân Thừa, ánh mắt mịt mờ nhìn chăm chú vào hắn, sống lưng mát lạnh, hắn càng muốn chạy trốn.
Nam nhân tay bất tri bất giác trượt vào trong quần áo hắn, Từ Bình vừa gấp vừa thẹn, rồi lại không thể động đậy.
"Em xem màn hình."
Bên tai truyền đến tiếng nam nhân, hắn quay đầu nhìn về phía màn hình, ống kính bên trong lại là hai nam nhân đang hôn môi? Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình, nghĩ thầm đây là phim gì nha?
Trong phim hai nam nhân càng hôn càng kịch liệt, bên tai thở dốc cũng càng ngày càng nặng. Từ Bình bị ép ngồi ở trên đùi Lục Quân Thừa, rất nhanh cũng cảm giác được cái vật đó của đối phương phản ứng.
Hắn đứng ngồi không yên, cả người cứng ngắc liền mềm yếu.
Lục Quân Thừa biết Từ Bình cũng có phản ứng, khóe miệng vung lên ý cười, ôm lấy cằm của hắn hôn lên.
Từ Bình hôn hôn trầm trầm mặc cho nam nhân túm lấy trước ngực, trong nháy mắt, nước mắt từ khóe mắt lướt xuống.
Hắn hơi nghẹn ngào, nằm nhoài trên bả vai Lục Quân Thừa bất chấp đánh một cái vào mặt của hắn.
Từ Bình lực đạo rất nhỏ, lại đánh cho trong lòng Lục Quân Thừa trực tiếp nhuyễn. Hắn nâng mặt người yêu, phát hiện hắn khóc mới tỉnh lại chính mình quá phận, tuy rằng bọn họ cũng không có thật sự làm ở đây.
"Xin lỗi." Hắn nghiêm túc nói, từng cái hôn tới nước mắt trên mặt Từ Bình, "Lần này là anh không đúng, sai lầm của anh."
Từ Bình liếc nhìn một bên không để ý tới.
Nam nhân cười khổ, "Anh biết sai rồi."
----------
Ra rạp chiếu phim, Từ Bình đến xe của Lục Quân Thừa cũng không ngồi, vùi đầu đi thẳng về phía trước, cũng không quản phía trước là nơi nào.
Lục Quân Thừa thấy Từ Bình không để ý tới hắn, cũng không đoái hoài tới lái xe. Ban đêm trên đường đều là tình nhân, sợ Từ Bình đi lạc, hắn chỉ có thể vội vàng gọi điện thoại cho tài xế lại đây đem xe lái đi, chính mình đuổi theo bóng lưng Từ Bình chạy đi.
"Xin lỗi, lần này anh thật sự sai rồi, Từ Bình."
"..."
"Em để ý đến anh đi, mắng anh đánh anh cũng được."
Từ Bình hừ nhẹ, sợ Lục Quân Thừa đi quá nhanh chân đau, dần dần đem tốc độ thả chậm. Lục Quân Thừa nói một đường, thấy Từ Bình thật không để ý đến hắn, không khỏi than thở: Tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Bất tri bất giác đi tới bờ sông, Lục Quân Thừa đột nhiên trầm thấp kêu đau, nửa ngồi nửa quỳ xuống. Một mạch đi về phía trước Từ Bình thấy bên người không ai theo, nhất thời có chút hoảng hốt. Hắn hướng phía sau xem, phát hiện nam nhân đang nửa ngồi nửa quỳ.
Trong lòng hồi hộp, hắn chạy tới vội hỏi: "Chân đau sao, còn có thể đi không?"
Thấy Lục Quân Thừa rũ mặt im lặng, lần này Từ Bình cuống lên.
Hắn đến trước mặt Lục Quân Thừa ngồi xổm xuống, nói: "Em cõng anh đến phía trước nghỉ ngơi, anh gọi cho tiểu Trần lại đây, chúng ta đi bệnh viện."
Từ Bình ngồi xổm đợi nửa ngày cũng không thấy Lục Quân Thừa úp sấp tới, hắn gấp một đầu mồ hôi, nói: "Mau lên đây."
"Anh không sao, em, đừng lo lắng."
Từ Bình hồ nghi quay đầu lại, dựa vào ánh đèn, nhìn thấy bộ dáng Lục Quân Thừa xác thực không có chuyện gì, lúc này mới thoáng thả tâm xuống.
"Chúng ta đến phía trước ngồi nghỉ ngơi một chút? Chân của anh còn có chút đau, em dìu anh có được không?"
Từ Bình đỡ Lục Quân Thừa đi đến ghế, nhận ra đối phương đang nhìn hắn, hắn quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục Quân Thừa cười yếu ớt, "Em nhớ nơi này là chỗ nào không?"
Từ Bình ngắm nhìn mặt sông lóng lánh, có chút hoảng thần.
"Em có một lần ở đây uống say, anh đem em về nhà."
Từ Bình 囧, hắn nghĩ tới, lần đầu tiên kết thân thất bại chính mình không dám đi quán bar mượn rượu giải sầu, vì vậy chạy tới nơi này uống rượu.
"Khi đó anh cảm thấy em là tiểu tên ngốc, thiện lương đơn thuần, một điểm phòng người chi tâm cũng không có."
Từ Bình nhỏ giọng phản bác: "Anh mới ngốc."
Lục Quân Thừa tiếp tục cảm khái: "E rằng chính là khi đó anh đối với em sản sinh tình cảm, chỉ là anh không phát hiện."
Từ Bình tai nóng.
"Anh ngày hôm nay không hỏi ý kiến của em, chỉ làm theo ý mình, còn mạnh hơn ép em... Là anh không tốt, xin lỗi." (wo de ma ya!!!)
Lục Quân Thừa xưa nay không có nói xin lỗi với người khác, ngày hôm nay có lẽ là ngoại lệ nói ra nhiều hơn một lần.
Từ Bình xoay đầu ngón tay, trong lòng phồng phồng chua xót.
Vừa bắt đầu chính mình xác thực sinh khí, nhưng nghe Lục Quân Thừa nghiêm túc nhiều lần xin lỗi, hắn vừa ngại ngùng vừa khó chịu, trong đầu hỏa kia vì một tiếng tiếng xin lỗi mà dần dần tắt, hắn muốn nói hắn đã tha thứ hắn không tức giận, lời nói đến bên mép liền xấu hổ không thể mở miệng.
Hai người trầm mặc chốc lát, Từ Bình lén lút đảo mắt, thấy Lục Quân Thừa thần sắc cô đơn nhìn mặt sông xuất thần, chợt cảm thấy khó chịu.
Hắn nhẹ nhàng đem đầu đặt trên vai nam nhân, "Em không còn giận nữa."
-------
Lục Quân Thừa đưa Từ Bình đến trước cửa.
Chờ Từ Bình xuống xe, hắn đột nhiên lòng không muốn, đem người gọi lại.
Từ Bình nghi hoặc, chỉ thấy Lục Quân Thừa từ bên trong xe hơi ló đầu, thần sắc ôn nhu hạ xuống một nụ hôn trên trán hắn.
Hắn bưng cái trán nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên.
Nam nhân bật cười, "Chúng ta đã làm hòa rồi, đúng không?"
"... Ân."
"Vậy chúng ta qua mấy ngày nữa đi mua quà sinh nhật cho Ninh Lam được không? Tuần tới chính là sinh nhật của hắn, lần trước hắn ở trong bệnh viện có mời chúng ta đến nhà bọn họ ăn cơm."
"Được..."
"Vậy anh về đây."
"... Ân, chú ý an toàn."
Lục Quân Thừa than thở: "Thật muốn đem em nhỏ đi bỏ vào trong túi mang về nhà."
Từ Bình: "..."
"Ha ha, đùa em thôi. Anh đi đây, tạm biệt."
Từ Bình đứng ở trước cửa, mãi đến khi xe của Lục Quân Thừa từ trong tầm mắt biến mất, mới lấy chìa khóa mở cửa.
Hắn không biết là, cử chỉ của hắn và Lục Quân Thừa đã bị Từ Khôn dựa vào bên góc tường hút thuốc lá nhìn rõ ràng
Sáng sớm tia sáng mặt trời đầu tiên từ ngoài cửa sổ rải vào cuối giường, bên trong chùm sáng màu vàng óng có bụi trần vũ động. Từ Bình nửa tỉnh nửa mơ mở mắt, giật giật thân thể, lập tức bên hông bị hai cánh tay ôm sát.
Hắn ý thức hỗn độn một giây, thuận cánh tay nhìn lại, người lập tức liền thanh tỉnh.
"Anh đến đây hồi nào vậy?!"
Nam nhân nhìn hắn cười nói: "Sáng sớm sáu giờ, anh một đêm không ngủ được, nên tới đây."
"..."
Lục Quân Thừa ủy khuất nói: "Em vừa đi anh liền mất ngủ, hay là trở về đi."
Từ Bình nghẹn lời, khô cằn nói "Anh đã đáp ứng, không thể nói không giữ lời."
Nam nhân đem mặt vùi vào cổ Từ Bình kêu rên, một luồng khí ấm áp tiến vào trên cổ nhẵn nhụi trắng mịn.
Giường cá nhân của Từ Bình ngủ một người thì không thành vấn đề, nhưng ngủ hai nam nhân thì hơi chật chội. Hắn nỗ lực giãy dụa, đem người hơi đẩy ra, nói: "Nóng quá..."
"Anh cũng nóng." Lục Quân Thừa lầm bầm, cái vật giữa hai chân tại luyến trên thân thể người chà xát.
Từ Bình mặt đỏ chốc lát, bất đắc dĩ nói "Ngày hôm qua không phải mới, mới làm qua à..."
"Hôm nay còn chưa có làm."
"Không, không được, ngày hôm nay em muốn nghỉ ngơi!"
Lục Quân Thừa thở dài, "Được được được, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Ngày hôm nay là cuối tuần, chúng ta đi xem phim được không?"
Từ Bình: "... Sao anh cũng giống như tiểu nữ sinh đang yêu thích đi những chỗ này vậy?"
Nam nhân liếc mắt, cái vật kia lại ở trên người Từ Bình uy hiếp cà cà, nói: "Có đi hay không?"
"... Đi!" (âu mai gọt... như zậy cũng được sao)
Bọn họ sáng sớm đi bộ tới cửa hàng phụ cận ăn bữa sáng, bởi vì thức dậy sớm, cuối tuần trên đường người cũng ít. Ăn no rồi, hai người đắm chìm trong nắng sớm, tay trong tay đi về tiệm.
Lúc đầu Từ Bình sợ bị người nhìn thấy, sau đó phát hiện trên đường không có mấy người chú ý tới bọn họ, nhất thời thả lỏng, chặt chẽ nắm tay Lục Quân Thừa, ánh mắt đen láy híp thành một cái khe, cười đến không ngậm mồm được.
Nguyên nhân xuất phát từ mấy tháng trước chăm sóc Lục Quân Thừa, Từ Bình không có quét tước nhà cửa cùng cửa hàng. Vé xem phim đặt lúc sáu giờ chiều, buổi sáng hắn ở nhà dọn dẹp, Lục Quân Thừa nhìn người yêu ở trong không gian mấy chục thước vuông bận rộn một thân mồ hôi, nhưng ngay cả cái máy điều hòa cũng không có.
Hắn hắng giọng một cái, nói: "Anh đi ra ngoài một chút."
"Được, chú ý an toàn."
---------
Chờ Từ Bình dọn xong gian phòng, kiểm kê hàng hóa tồn kho, thời gian đảo mắt liền qua ba tiếng.
Hắn đói bụng đến mức trước ngực dán phía sau lưng, dự định gọi Lục Quân Thừa cùng đi ăn cơm trưa. Hắn nhìn lầu trên lầu dưới một lần, phát hiện người chưa trở lại.
Từ Bình buồn bực, chẳng lẽ là có việc về công ty? Cầm điện thoại lên đang muốn gọi tới hỏi một chút, liền thấy cửa bị đẩy ra, Lục Quân Thừa đi tới, phía sau còn có mấy người công nhân trang trí.
Từ Bình liếc mắt liền thấy trên tay công nhân nhấc máy điều hòa.
Hắn nhìn chằm chằm Lục Quân Thừa, "?"
"Mua cho em cái máy điều hòa, nhìn em nóng đầy mồ hôi."
Từ Bình 囧, "Em có quạt mà."
"Tiền cũng thanh toán rồi, người cũng gọi tới, nếu như em không lắp, anh còn phải đi trả hàng, rất phiền phức."
Từ Bình do dự, Lục Quân Thừa còn nói: "Anh chỉ là muốn tốt với em một chút, lúc anh xảy ra tai nạn nằm ở trên giường em cũng tốt với anh như vậy mà."
"A..."
Thừa dịp công nhân đang lắp máy điều hòa, Từ Bình đem Lục Quân Thừa kéo vào buồng tắm. Bên trong phòng tắm nhỏ hẹp, cánh tay nam nhân cao lớn chống trên tường, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm người yêu, tà tà cười nói: "Sao vậy, có phải là rất cảm động không?"
Từ Bình trốn tránh ánh mắt nam nhân, liếc một bên khác nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hắn thực sự quá mức dễ dàng thẹn thùng, lại không kiềm chế nổi lúc này muốn hôn nhẹ đối phương.
"Muốn hôn anh?"
Từ Bình trừng mắt, hắn làm sao biết?
Lục Quân Thừa lấy ngón tay xoa hai má Từ Bình, "Anh nói rồi em rất đơn thuần, trong lòng có ý kiến gì đều viết lên mặt."
"..." Bị nhìn thấu ý nghĩ, Từ Bình xấu hổ muốn đi ra ngoài, nhưng nam nhân dùng hai cánh tay đem hắn vòng lại chỉ có thể nhìn thấy đối phương trong phạm vi, tâm lý quýnh lên muốn nói chuyện, nụ hôn của người yêu nóng bỏng tinh chuẩn rơi vào trên môi.
Từ Bình bị hôn cả người tê dại, không kìm lòng được vòng lên cổ nam nhân, trao đổi một cái hôn triền miên.
---------
Buổi chiều đi đến rạp chiếu phim, mãi đến tận lúc bắt đầu chiếu phim, Từ Bình mới phản ứng được.
Hắn thấy xung quanh không có một bóng người, lôi kéo tay áo Lục Quân Thừa hỏi: "Anh đặt bao hết?"
Lục Quân Thừa hỏi ngược lại: "Như vậy không tốt sao?"
"Cái này tương đối lãng phí tiền nha, hơn nữa chỉ có hai người chúng ta xem, cái này cùng ở nhà xem không khác gì cả a."
"Có khác nhau." Lục Quân Thừa cười thần bí, vỗ cái đùi lớn nói: "Ngồi lên đây."
Từ Bình: "... Không, chân của anh — "
Nam nhân đánh gãy: "Sớm tốt! Nghe lời, ngồi lên đây, nơi này chỉ có hai người chúng ta, góc này người khác không nhìn thấy cũng nhìn không tới."
Từ Bình lắc đầu, kiên quyết không đồng ý.
Lục Quân Thừa sách một tiếng, thân thủ đem hắn trực tiếp ngồi lên, không giải thích được, hắn liền ngồi trên đùi đối phương.
Từ Bình cả người đều hoảng rồi.
Phim đang chiếu, theo ống kính chuyển đổi, tia sáng lúc sáng lúc tối chiếu vào Lục Quân Thừa, ánh mắt mịt mờ nhìn chăm chú vào hắn, sống lưng mát lạnh, hắn càng muốn chạy trốn.
Nam nhân tay bất tri bất giác trượt vào trong quần áo hắn, Từ Bình vừa gấp vừa thẹn, rồi lại không thể động đậy.
"Em xem màn hình."
Bên tai truyền đến tiếng nam nhân, hắn quay đầu nhìn về phía màn hình, ống kính bên trong lại là hai nam nhân đang hôn môi? Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình, nghĩ thầm đây là phim gì nha?
Trong phim hai nam nhân càng hôn càng kịch liệt, bên tai thở dốc cũng càng ngày càng nặng. Từ Bình bị ép ngồi ở trên đùi Lục Quân Thừa, rất nhanh cũng cảm giác được cái vật đó của đối phương phản ứng.
Hắn đứng ngồi không yên, cả người cứng ngắc liền mềm yếu.
Lục Quân Thừa biết Từ Bình cũng có phản ứng, khóe miệng vung lên ý cười, ôm lấy cằm của hắn hôn lên.
Từ Bình hôn hôn trầm trầm mặc cho nam nhân túm lấy trước ngực, trong nháy mắt, nước mắt từ khóe mắt lướt xuống.
Hắn hơi nghẹn ngào, nằm nhoài trên bả vai Lục Quân Thừa bất chấp đánh một cái vào mặt của hắn.
Từ Bình lực đạo rất nhỏ, lại đánh cho trong lòng Lục Quân Thừa trực tiếp nhuyễn. Hắn nâng mặt người yêu, phát hiện hắn khóc mới tỉnh lại chính mình quá phận, tuy rằng bọn họ cũng không có thật sự làm ở đây.
"Xin lỗi." Hắn nghiêm túc nói, từng cái hôn tới nước mắt trên mặt Từ Bình, "Lần này là anh không đúng, sai lầm của anh."
Từ Bình liếc nhìn một bên không để ý tới.
Nam nhân cười khổ, "Anh biết sai rồi."
----------
Ra rạp chiếu phim, Từ Bình đến xe của Lục Quân Thừa cũng không ngồi, vùi đầu đi thẳng về phía trước, cũng không quản phía trước là nơi nào.
Lục Quân Thừa thấy Từ Bình không để ý tới hắn, cũng không đoái hoài tới lái xe. Ban đêm trên đường đều là tình nhân, sợ Từ Bình đi lạc, hắn chỉ có thể vội vàng gọi điện thoại cho tài xế lại đây đem xe lái đi, chính mình đuổi theo bóng lưng Từ Bình chạy đi.
"Xin lỗi, lần này anh thật sự sai rồi, Từ Bình."
"..."
"Em để ý đến anh đi, mắng anh đánh anh cũng được."
Từ Bình hừ nhẹ, sợ Lục Quân Thừa đi quá nhanh chân đau, dần dần đem tốc độ thả chậm. Lục Quân Thừa nói một đường, thấy Từ Bình thật không để ý đến hắn, không khỏi than thở: Tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Bất tri bất giác đi tới bờ sông, Lục Quân Thừa đột nhiên trầm thấp kêu đau, nửa ngồi nửa quỳ xuống. Một mạch đi về phía trước Từ Bình thấy bên người không ai theo, nhất thời có chút hoảng hốt. Hắn hướng phía sau xem, phát hiện nam nhân đang nửa ngồi nửa quỳ.
Trong lòng hồi hộp, hắn chạy tới vội hỏi: "Chân đau sao, còn có thể đi không?"
Thấy Lục Quân Thừa rũ mặt im lặng, lần này Từ Bình cuống lên.
Hắn đến trước mặt Lục Quân Thừa ngồi xổm xuống, nói: "Em cõng anh đến phía trước nghỉ ngơi, anh gọi cho tiểu Trần lại đây, chúng ta đi bệnh viện."
Từ Bình ngồi xổm đợi nửa ngày cũng không thấy Lục Quân Thừa úp sấp tới, hắn gấp một đầu mồ hôi, nói: "Mau lên đây."
"Anh không sao, em, đừng lo lắng."
Từ Bình hồ nghi quay đầu lại, dựa vào ánh đèn, nhìn thấy bộ dáng Lục Quân Thừa xác thực không có chuyện gì, lúc này mới thoáng thả tâm xuống.
"Chúng ta đến phía trước ngồi nghỉ ngơi một chút? Chân của anh còn có chút đau, em dìu anh có được không?"
Từ Bình đỡ Lục Quân Thừa đi đến ghế, nhận ra đối phương đang nhìn hắn, hắn quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục Quân Thừa cười yếu ớt, "Em nhớ nơi này là chỗ nào không?"
Từ Bình ngắm nhìn mặt sông lóng lánh, có chút hoảng thần.
"Em có một lần ở đây uống say, anh đem em về nhà."
Từ Bình 囧, hắn nghĩ tới, lần đầu tiên kết thân thất bại chính mình không dám đi quán bar mượn rượu giải sầu, vì vậy chạy tới nơi này uống rượu.
"Khi đó anh cảm thấy em là tiểu tên ngốc, thiện lương đơn thuần, một điểm phòng người chi tâm cũng không có."
Từ Bình nhỏ giọng phản bác: "Anh mới ngốc."
Lục Quân Thừa tiếp tục cảm khái: "E rằng chính là khi đó anh đối với em sản sinh tình cảm, chỉ là anh không phát hiện."
Từ Bình tai nóng.
"Anh ngày hôm nay không hỏi ý kiến của em, chỉ làm theo ý mình, còn mạnh hơn ép em... Là anh không tốt, xin lỗi." (wo de ma ya!!!)
Lục Quân Thừa xưa nay không có nói xin lỗi với người khác, ngày hôm nay có lẽ là ngoại lệ nói ra nhiều hơn một lần.
Từ Bình xoay đầu ngón tay, trong lòng phồng phồng chua xót.
Vừa bắt đầu chính mình xác thực sinh khí, nhưng nghe Lục Quân Thừa nghiêm túc nhiều lần xin lỗi, hắn vừa ngại ngùng vừa khó chịu, trong đầu hỏa kia vì một tiếng tiếng xin lỗi mà dần dần tắt, hắn muốn nói hắn đã tha thứ hắn không tức giận, lời nói đến bên mép liền xấu hổ không thể mở miệng.
Hai người trầm mặc chốc lát, Từ Bình lén lút đảo mắt, thấy Lục Quân Thừa thần sắc cô đơn nhìn mặt sông xuất thần, chợt cảm thấy khó chịu.
Hắn nhẹ nhàng đem đầu đặt trên vai nam nhân, "Em không còn giận nữa."
-------
Lục Quân Thừa đưa Từ Bình đến trước cửa.
Chờ Từ Bình xuống xe, hắn đột nhiên lòng không muốn, đem người gọi lại.
Từ Bình nghi hoặc, chỉ thấy Lục Quân Thừa từ bên trong xe hơi ló đầu, thần sắc ôn nhu hạ xuống một nụ hôn trên trán hắn.
Hắn bưng cái trán nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên.
Nam nhân bật cười, "Chúng ta đã làm hòa rồi, đúng không?"
"... Ân."
"Vậy chúng ta qua mấy ngày nữa đi mua quà sinh nhật cho Ninh Lam được không? Tuần tới chính là sinh nhật của hắn, lần trước hắn ở trong bệnh viện có mời chúng ta đến nhà bọn họ ăn cơm."
"Được..."
"Vậy anh về đây."
"... Ân, chú ý an toàn."
Lục Quân Thừa than thở: "Thật muốn đem em nhỏ đi bỏ vào trong túi mang về nhà."
Từ Bình: "..."
"Ha ha, đùa em thôi. Anh đi đây, tạm biệt."
Từ Bình đứng ở trước cửa, mãi đến khi xe của Lục Quân Thừa từ trong tầm mắt biến mất, mới lấy chìa khóa mở cửa.
Hắn không biết là, cử chỉ của hắn và Lục Quân Thừa đã bị Từ Khôn dựa vào bên góc tường hút thuốc lá nhìn rõ ràng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất