Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!
Chương 80: Đóng máy và tạm biệt
Một tháng rưỡi trôi qua rất mau. Cả đoàn phim gấp rút đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng cũng kiểm soát được những phân cảnh cuối rơi vào đúng giữa tháng tám.
Vì mưa lớn liên miên làm xáo trộn kế hoạch, nên đoàn phim phải quay phần sau của kịch bản trước – phần bệnh của Cao Khôn trở nặng.
Để quay phim, Chu Tự Hành phải giảm xuống còn 60kg. Đợt này sắp đóng máy, cần quay bổ sung các cảnh hồi đầu, thế nên mỗi ngày, ngoài đóng phim ra, Chu Tự Hành còn phải tập thể hình với điên cuồng tăng cân.
Tiểu La lấy bò bít tết và trứng luộc trong hộp đựng cơm ra: “Tự Hành sắp thành quả bóng bay rồi.” (Ý bạn La là Tự Hành lúc béo, lúc gầy, lúc phồng lúc xẹp như quả bóng bay.)
Giờ Chu Tự Hành thấy mấy món này là lại muốn ói, nhưng vì đóng phim nên vẫn phải cố ăn: “Thôi, ít ra bây giờ còn có động lực để tập thể hình. Chứ đến lúc đóng máy mới tập thì cũng muộn rồi, chẳng chụp được quảng cáo với mấy thứ khác.”
“Còn biết tự an ủi mình cơ đấy.”, Hạ Tập Thanh cầm hộp cơm phong phú, ngồi xuống cạnh Chu Tự Hành. Đặt sườn xào chua ngọt và gà Cung Bảo* trước mặt cậu rồi ăn ngon lành.
Gà Cung Bảo (Hay gà xào cay: Đặc sản Tứ Xuyên.)
“Anh có thể thương xót em được không. Đến giờ cơm thì cách xa em ra một tí.”, ngửi mùi thơm từ hộp cơm của Hạ Tập Thanh, Chu Tự Hành cảm thấy tuyệt vọng.
Thực ra, để diễn Giang Đồng, mấy tháng trước Hạ Tập Thanh cũng phải giảm lượng cơm. Giờ sắp đóng máy nên mới được thả lỏng hơn. Anh gắp một miếng sườn chua ngọt, đưa lên miệng Chu Tự Hành: “Em lén ăn một miếng thôi, không sao đâu.”
“Ai bảo không sao hả?”, giọng nữ mạnh mẽ, khí thế vang dội từ phía sau. Chu Tự Hành vừa nghe thấy thì lập tức nhường chỗ.
Hạ Tập Thanh thu đũa về, bỏ miếng thịt vào miệng. Anh cà lơ phất phơ, vừa ăn vừa cười: “Chị Tưởng Nhân, chị chí công vô tư quá đấy. Cậu ấy là em chồng chị cơ mà.”
Tưởng Nhân cũng ngồi xuống: “Trước đây nó có thế đâu.”, nói xong Tưởng Nhân trừng mắt nhìn Hạ Tập Thanh: “Cậu không trêu nó thì còn lâu nó mới thế.”
“Vâng, vâng, vâng, là em trêu cậu ấy.” Nhìn Chu Tự Hành gật đầu lia lịa sau lưng Tưởng Nhân, Hạ Tập Thanh đành nhận tội: “Hôm nay em được đóng máy rồi, muốn trêu nữa cũng không được đâu nhá.”
Vừa dứt lời thì thấy Chu Tự Hành nhíu mày nhìn anh, vẻ mặt không vui tẹo nào.
Tiếu Tiếu rót trà cho Tưởng Nhân. Tưởng Nhân nhận rồi nói câu cảm ơn, sau đó lại quay mặt sang nói chuyện với Hạ Tập Thanh: “Nhắc đến đóng máy, đêm nay đoàn phim có tổ chức tiệc chia tay cho cậu không? Nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên cậu đóng phim.”
“Thôi khỏi.”, Hạ Tập Thanh nghĩ tới hôm trước, Tập Huy liên lạc với anh, bảo ông ngoại bệnh nặng. Đóng máy xong anh còn phải về Tập gia giải quyết việc xử lí di sản.
Tuy anh chẳng ham hố gì di sản của ông Tập, nhưng như lời Tập Huy nói, dù sao cũng không nên để thứ vốn thuộc về mẹ anh phải rơi vào tay người khác.
“Ở Bắc Kinh em còn có chút việc, đóng máy xong phải về một chuyến.”
Chu Tự Hành chỉ mải nhìn Hạ Tập Thanh, không màng ăn uống. Tưởng Nhân phải đá mũi giày cao gót vào chân cậu thì cậu mới hoàn hồn: “Thế cũng được. Đúng lúc tối nay chị cũng phải về. Chị sẽ bảo trợ lý mua thêm một vé, chúng ta cùng về.”
Cảnh cuối cùng của Hạ Tập Thanh được quay ở hàng ghế dài trên hành lang ngoài phòng bệnh, cũng là cảnh cuối đoàn phim thuê bệnh viện để quay. Trên người anh mặc quần áo nhân viên, ngồi bên cạnh là Quách Dương một thân Âu phục. Sau khi hai người tập xong câu thoại cuối cùng, ống kính bắt đầu di chuyển qua đây, nhắm thẳng mặt Hạ Tập Thanh.
““Theo dõi”, cảnh 121, lần 1. Action!”
“Uống cà phê đi.” Trình Khải Minh đưa ly giấy trong tay cho Giang Đồng rồi ngồi xuống cạnh cậu: “Vừa xong ca sao?”
Trình Khải Minh nhìn thấy cạnh chân cậu có một cặp lồng inox giữ nhiệt, vì thế hắn quan tâm hỏi: “Làm cho cậu ta?”
“Mua…”, dạo gần đây tình trạng của Giang Đồng cũng không tốt, dây thanh quản lâu ngày không sử dụng phát ra âm thanh nghèn ngẹn, khản đặc. Trình Khải Minh càng thấy càng thương: “Uống đi cho ấm người.”
Từ khi Cao Khôn bị đưa vào ICU, Giang Đồng liền nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi, mỗi tối đều ở trong phòng bệnh chăm sóc hắn. Thi thoảng hắn tỉnh lại, Giang Đồng sẽ nói chuyện cùng hắn.
Trình Khải Minh nhìn cậu rồi xoay người lấy tệp tài liệu trong cặp đưa cho cậu: “Cậu xem đi, đây là chuyện lần trước tôi nói với cậu.”
Giang Đồng đặt cà phê xuống sàn, nhận tệp tài liệu rồi mở ra. Nội dung bên trong đều về giáo dục bổ túc, cậu xem chưa được bao lâu đã đưa trả Trình Khải Minh, không nói lời nào mà chỉ cúi đầu, mím môi.
“Cậu còn chưa xem kĩ.”, Trình Khải Minh thở dài: “Không phải cậu rất thích vẽ sao? Chờ Cao Khôn khỏe hơn…”, Trình Khải Minh cảm thấy nói lời này ra có chút không ổn, vì vậy đổi lời: “Tôi muốn nói, chờ tình trạng của cậu ta ổn định, cậu có thể đi học vẽ. Bên trường học tôi đã xem qua rồi, có thể xin học bổng. Tôi cũng sẽ giúp cậu, cậu không cần quá lo lắng vấn đề tiền bạc. Hơn nữa…”, giọng hắn thấp xuống: “Cậu đừng hiểu lầm. Tôi thật sự chỉ thấy cậu rất giống em trai mình. Tôi có lỗi với em ấy, nên khi nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy rất đau lòng. Còn đâu không có gì hơn.”
Giang Đồng nghe xong, vội vàng lấy giấy, viết một câu rồi đưa cho Trình Khải Minh.
[Anh giúp anh ấy đã là giúp tôi rồi. Tôi vô cùng biết ơn.]
Trình Khải Minh không khỏi có hơi tức giận. Hắn đang muốn đề cập đến tương lai sau này của Giang Đồng, nhưng nói làm sao cậu cũng không nghe vào tai: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giúp cậu ta. Nhưng cậu phải biết bệnh này không phải mấy bệnh thông thường. Tình trạng hiện tại của cậu ta gần như đã là tình huống xấu nhất. Có một số chuyện không phải dùng tiền là có thể giải quyết được.”
Giọng nói của hắn có hơi nóng nảy, cũng quên xem xét tâm trạng của Giang Đồng. Vừa nói xong đã thấy hối hận, nhưng lời thì cũng đã nói rồi, đâu thể thu hồi.
Giang Đồng gật đầu. Đôi bàn tay che cả khuôn mặt, lưng gập xuống, cuộn người như con tôm gầy.
“Cậu…Tôi biết hai người là bạn bè.”, Trình Khải Minh chần chừ tìm từ thích hợp: “Nhưng cậu cũng phải suy nghĩ đến bản thân chứ.”
Qua một hồi lâu, Giang Đồng mới ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe cố kìm nước mắt.
Cậu xoa mũi, lấy giấy ra. Bờ vai cậu run rẩy, chữ viết nguệch ngoạc, rất khó nhìn. Nhịn thật lâu, cuối cùng, một giọt nước mắt vẫn rơi xuống, thấm vào giấy.
[Anh ấy nói, sau khi gặp được tôi, anh ấy không muốn chết nữa. Tôi cũng vậy.]
Trình Khải Minh nhận tờ giấy, nhìn kĩ một lúc lâu. Cuối cùng cũng chỉ có thể gật gật đầu.
“Được. Vậy chờ cậu ta ổn định, chúng ta sẽ bàn lại sau.”, nhét tờ giấy vào trong túi áo, Trình Khải Minh đứng lên: “Tôi đi trước. Ngày mai tôi sẽ nhờ người mang ít trái cây tới.”
Giang Đồng vội đứng lên, cúi đầu chào Trình Khải Minh, mãi cho đến khi hắn đi được một lúc lâu, cậu mới ngẩng đầu lên. Buổi sáng bận rộn không kịp ăn cơm, cậu bỗng hơi chóng mặt, vội vịn vào tường rồi ngồi xuống, lấy trong túi ra một que kẹo.
Hồi trước, cậu bắt Cao Khôn bỏ thuốc, nên hắn đã một đống kẹo mút một đồng về ngậm, thỉnh thoảng cũng sẽ cho cậu vài cái.
Giang Đồng cúi đầu. Trong đầu đều là dáng vẻ lúc hắn còn khỏe mạnh, giúp cậu sửa xe đạp, theo phía sau đưa cậu đi trực đêm. Cậu chậm chạp bóc vỏ rồi nhét viên kẹo tròn trong suốt, sáng bóng vào miệng.
Không biết tại sao, nước mắt cứ thế tuôn ra, không ngừng được. Giang Đồng trông thấy y tá trên hành lang, lặng lẽ lau nước mắt. Nhưng vừa lau chưa được bao lâu, nước mắt lại chảy ra. Bàn tay Giang Đồng cố lau sạch nước mắt, nhưng cậu không thể kiểm soát chúng được. Cậu học theo Cao Khôn, cắn vỡ viên kẹo. Quá ngọt, ngọt đến mức đắng ngắt.
Miệng ngậm một viên kẹo, Giang Đồng lẻ loi ngồi trên hàng ghế dài, gục đầu khóc đến đứt gan đứt ruột.
Ống kính xa dần, thu trọn hành lang bệnh viện, cũng thu trọn buồn vui của đời người.
“Qua!”
Cảnh khóc này quay đến 5, 6 lần mới qua. Trạng thái trong lần cuối cùng quá tốt, giữa chừng đạo diễn còn đổi sang thành cảnh quay dài.
“Tuyệt vời. Cảnh này qua. Giang Đồng vất vả rồi.”, Côn Thành từ chỗ máy theo dõi đi qua, vỗ vai Hạ Tập Thanh: “Tập Thanh vất vả rồi. Cuối cùng cũng đóng máy.”
Nhân viên nữ trong phim trường đều bị cảm xúc của Hạ Tập Thanh lây nhiễm, từng người đi đến đưa giấy cho anh.
“Tập Thanh đáng thương quá. Khóc làm tôi cũng muốn khóc theo.”
“Chắc tôi không dám xem phim đâu. Đây là đoàn phim ngược nhất mà tôi từng làm.”
Khóc dữ dội quá nên có hơi khó thở, Hạ Tập Thanh hít một hơi thật sâu, vừa quay đầu đã nhìn thấy Chu Tự Hành. Anh sửng sốt, vì cậu đang ôm một bó hoa hồng đỏ thắm rất to, mỉm cười tiến về phía anh.
Cảnh tượng này làm anh nhớ tới hôm chụp tạp chí cùng Chu Tự Hành.
Hạ Tập Thanh ngạc nhiên: “Em mua ở đâu….”
“Chúc mừng anh đóng máy.”, Chu Tự Hành cười rất dịu dàng, đưa hoa cho anh. Ôm bó hoa lớn như vậy làm mặt Hạ Tập Thanh đỏ bừng vì xấu hổ, anh đưa luôn cho Tiếu Tiếu. Ai ngờ cậu giời này bỗng nhiên lao đến ôm chặt anh. Vì là đóng máy, nên mọi người nhìn cũng thấy bình thường, hơn nữa cả đoàn phim ai chả biết quan hệ của hai người rất tốt.
Chu Tự Hành ghì chặt anh, thì thầm bên tai Hạ Tập Thanh.
“Anh Tập Thanh khóc như vò nát tim em.”
Lại bắt đầu rồi đấy: “Em…”
“Muốn hôn đôi mắt anh.”
Hạ Tập Thanh không chịu nổi, chùi hết nước mắt nước mũi vào vai áo cậu.
Ngoài Chu Tự Hành, mấy nhân vật chủ chốt của đoàn cũng đều tiến đến ôm anh. Mọi người biết Hạ Tập Thanh còn có việc phải giải quyết nên tiệc đóng máy đành phải bỏ qua. Hạ Tập Thanh tự bỏ tiền túi ra, gọi cơm hộp của nhà hàng nổi tiếng nhất địa phương cho cả đoàn phim, mua thêm một chiếc bánh kem lớn rồi mới rời đi.
Lúc máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh, Hạ Tập Thanh đã ngủ được một giấc ngon lành. Ngủ dậy xong còn dư cả thời gian để chải chuốt, sửa soạn.Những lúc không ở cạnh Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh cũng khá quan tâm đến bề ngoài của mình. Dù sao anh cũng học nghệ thuật, đã thế còn ở trong giới gay, vậy nên khuôn mặt và dáng người luôn là quan trọng nhất.
Sau khi tạo kiểu, mái tóc ngắn trông không còn kì cục nữa. Tóc mái được đánh phồng lên, lộ ra phần chân tóc nhọn nhọn* xinh xinh trên trán, không phải ở chính giữa mà hơi lệch về bên trái, rất phù hợp với tính cách không theo khuôn khổ của Hạ Tập Thanh.
(Mọi người thấy chữ “v” trên trán hông, nó nhọn xuống ý, chính là nó đấy.)
007YNGEGgy1gafpj4f4wqj30qo12rgo9
Tập Huy lái xe đến đón anh. Trên đường đi, Hạ Tập Thanh chào hỏi vài câu với ông ta, rồi sau đó cũng chẳng có gì để nói. Tập Huy cả đời đều là người đàn ông độc thân hoàng kim, không kết hôn, không con cái, không có hứng thú với nghệ thuật, chỉ muốn kinh doanh, buôn bán. Vì thế mà gần như đã từ mặt với ông Tập. Con trai nhỏ bất hiếu, con gái lớn mất sớm vì chứng rối loạn lưỡng cực*. Họ hàng hang hốc thì luôn chực chờ gia sản của hai ông bà như hổ rình mồi, chỉ đợi đến ngày họ không còn để lao bổ vào xâu xé.
(*Chứng rối loạn lưỡng cực ( Rối loạn hưng- trầm cảm): tình trạng tinh thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có lúc đột ngột hưng phấn, quá khích, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.
Không biết mọi người có nhớ không, cậu bé mà Thương Tư Duệ vào vai trong “Thoát khỏi sinh thần” kì 1 cũng mắc chứng này, vậy nên khi Hạ Tập Thanh mới có thái độ khác lạ.)
Đến Tập gia, Hạ Tập Thanh đi theo Tập Huy lên lầu. Khi tới phòng ông ngoại thì thấy có vài ba đứa nhỏ đang đứng ngoài cửa, chắc hẳn đều do mấy người họ hàng kia dẫn tới. Hạ Tập Thanh rất ít khi tới Tập gia, lần gần đây nhất đã là trước khi đi du học. Anh cũng không quen biết nhiều họ hàng, càng không cần nhắc đến mấy đứa nhỏ này.
Tuy nhiên, dạo gần đây anh chính là lưu lượng hot nhất trên mạng. Mấy đứa nhỏ này không ai không biết anh. Lúc mới nhìn thấy Hạ Tập Thanh thì sửng sốt, sau đó bắt đầu thầm thì to nhỏ.
Hạ Tập Thanh hơi cúi đầu, chỉnh sửa cổ tay áo sơ mi, coi như không nghe thấy gì. Đến khi bác sĩ đi ra, anh mới đi thẳng vào phòng.
Giường của ông Tập đã trở thành giường bệnh tại nhà. Trên khuôn mặt già nua chi chít những nếp nhăn, nhưng quần áo ông mặc vẫn được chú trọng như xưa. Mặc dù đau ốm phải nằm trên giường, còn phải đeo máy trợ thở, chật vật như thế nhưng ông vẫn giữ được khí chất của một người nghệ sĩ già.
Đưng bên cạnh ông là một người đàn ông tầm 40 tuổi, ăn diện sang trọng. Gã ta liếc mắt nhìn Hạ Tập Thanh, nói năng không hề khách khí: “Lại là ai mò được vào đây đây. Quản gia, đưa người này ra ngoài.”
Hạ Tập Thanh khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Tập Huy, còn chưa lên tiếng, Tập Huy đã giải thích: “Đây là cháu họ của ông.”
“Cháu họ à?”, giọng điệu anh thản nhiên: “Cháu còn cứ tưởng mình có thêm một người cậu ruột chứ.”
Đối phương rõ ràng đã bị những lời này đâm thọc, trợn mắt nhìn Hạ Tập Thanh và Tập Huy. Hạ Tập Thanh chẳng hơi đâu quan tâm gã ta. Anh chậm rãi kéo ghế đến bên cửa sổ rồi thoải mái ngồi xuống.
Hình như ông lão nghe được tiếng vang, vừa hé mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Tập Thanh, ông hốt hoảng như trông thấy con gái của mình.
“Hân nhi…Hân nhi* về rồi hả con?”
(*nhi (er) = một cách gọi thân mật.)
Nghe thấy ông ngoại gọi tên lúc nhỏ của mẹ mà lòng Hạ Tập Thanh đau xót. Anh đưa tay ra nắm lấy tay ông ngoại.
Tập Huy đứng bên cạnh nhìn hai ông cháu, rồi lại quay đầu nhìn tên cháu họ không biết điều: “Em họ, em không có việc gì thì xuống nhà uống trà đi. Mấy ngày nay phải canh chừng ở đây, đúng là vất vả rồi.”
“Anh! Mấy người đang lăm le gia sản nhà họ Tập!”
“Lăm le?”, Hạ Tập Thanh ngẩng đầu: “Tôi là cháu ruột của ông ngoại.”, anh quay đầu nhìn Tập Huy: “Đây là con trai duy nhất của ông. Còn chú là ai?”
Bị Hạ Tập Thanh hỏi như vậy, sắc mặt người nọ lúc xanh lúc trắng, mãi mà không thốt ra được câu nào.
Tập Huy gọi điện, kêu người mời hết những người họ hàng không liên quan này ra ngoài.
Đoàn luật sư của ông Tập đã tới. Nhân lúc ông đang tỉnh táo, họ kiểm kê những đồ ông đã sưu tập, cả vốn lưu động và bất động sản.
Hạ Tập Thanh biết rõ mục đích của Tập Huy: “Cháu chỉ lấy đồ sưu tầm và phòng triển lãm, còn những quỹ tài chính và bất động sản thì cậu cứ giữ.” Tập Huy thấy anh thẳng thừng như vậy thì cũng không giấu giếm nữa.
Mãi đến tận ngày ông Tập ra đi, Hạ Tập Thanh vẫn luôn ở bên giường chăm sóc ông. Anh chưa từng chăm sóc một người bề trên nào lâu như vậy, không ngờ cơ hội duy nhất lại trong trường hợp này.
Vào ngày ra đi, ông Tập đã bảo Hạ Tập Thanh đẩy xe lăn đưa ông đến một căn phòng. Bên trong phòng có một bức tượng điêu khắc bằng thạch cao, là khuôn mặt của một người phụ nữ xinh đẹp đang ôm bé con kháu khỉnh.
“Đây là…chính tay ông khắc…vào lúc cháu mới sinh…”, ông ngoại ho khan không dứt, thở hổn hển rồi cố gắng nói tiếp: “Lẽ ra nên tặng cho cháu sớm hơn…”
Mũi của Hạ Tập Thanh chua xót, ngón tay chạm vào bức tượng.
Trong mười ngày ngắn ngủi này, dường như là lần đầu tiên anh cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
Mặc dù đã quá muộn.
Xử lý mọi chuyện, Hạ Tập Thanh cất tạm bộ sưu tập của ông ngoại trong kho bảo hiểm của Tập gia, chờ đến ngày phòng triển lãm nghệ thuật khai trương rồi tính tiếp.
Vào ngày tang lễ diễn ra, Hạ Tập Thanh là cháu ngoại, cùng Tập Huy đứng hàng đầu, khiêng quan tài cho ông Tập. Hạ Vân Khải cũng đến, nhưng Hạ Tập Thanh coi như không thấy ông ta, một câu cũng không thèm nói.
Sau khi về nhà, Hạ Tập Thanh làm tổ trong phòng tranh, vẽ suốt mấy ngày liền. Một buổi sáng, khi anh đang ngủ gục trên bàn gỗ trong phòng tranh, âm báo tin nhắn của Wechat bỗng đánh thức anh. Là tinh nhắn của Chu Tự Hành.
[Lính đạo đực mẫu mực: Em hạ cánh rồi, anh đang ở đâu?]
Hạ Tập Thanh dụi dụi mắt, do vừa tỉnh ngủ nên bàn tay chẳng có tí sức lực nào. Anh lười gõ chữ, cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại.
“Anh ở nhà.”
Chu Tự Hành ở bên kia đang vất vả thoát khỏi sân bay ồn ào, hỗn loạn. Mãi tới lúc lên xe, cậu mới đeo tai nghe lên rồi nhấn mở tin nhắn thoại. Giọng nói của Hạ Tập Thanh mềm mại hơn ngày thường rất nhiều, như còn đang ngái ngủ vậy. Tim Chu Tự Hành mềm nhũn, có ba chữ thôi mà nghe đi nghe lại những hơn hai mươi lần, còn cười không khép miệng được.
“Sao Tự Hành vui vẻ thế?”, tài xế nhìn lướt qua kính chiếu hậu, hỏi Tiểu La.
Biểu cảm của Tiểu La rõ ràng là biết tỏng, nhưng vẫn qua loa nói: “Ai mà biết?”
“Giờ đi đâu đây Tự Hành? Về công ty à?”
“Về nhà. Về chung cư của em ý.”
Cuối tháng Tám, nắng nóng của Bắc Kinh vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, nhưng dù sao cũng không ẩm ướt như phương Nam. Đột ngột trở về từ Vũ Hán, Chu Tự Hành còn thấy hơi không quen.
Vừa ra khỏi thang máy của chung cư, Chu Tự Hành đã lao thẳng đến cửa nhà Hạ Tập Thanh. Cậu bấm chuông mất nửa ngày mà không thấy ai đáp lại, đành phải dựa vào tưởng gửi tin nhắn, sau đó dùng vân tay mở cửa nhà mình.
“Đi đâu thế không biết…”, Chu Tự Hành vừa lầm bầm vừa thay giày, sau đó nằm phịch xuống sofa.
Trong nhà rất yên tĩnh, Chu Tự Hành gửi liên xoành xoạch mấy tin liền cho Hạ Tập Thanh. Chợt nghe thấy tiếng âm báo của Wechat, cậu đứng dậy tìm một vòng, thế mà lại thấy di động của Hạ Tập Thanh trên sofa.
“Người đâu rồi?”, Chu Tự Hành đứng lên, vừa gọi anh vừa lên lầu tìm. Mấy căn phòng đều trống không, cậu đành quay về phòng khách.
“Bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trốn tìm.”, Chu Tự Hành ngập ngừng đứng ở cửa kính sát đất, sau đó kéo rèm ra: “Cũng không có ở đây.”, cậu lùi về sau vài bước, tựa vào thành bể bơi, nhìn cửa sổ nói: “Mau ra đây đi, em biết anh đang ở đây…”
Còn chưa dứt lời, một bàn tay ướt sũng đã nắm được cổ chân của Chu Tự Hành, kéo cậu xuống. Chu Tự Hành đứng không vững, cả người ngã ngửa vào bể bơi.
Hạ Tập Thanh trồi lên mặt nước, một tay lau sạch nước trên mặt rồi vuốt tóc về đằng sau, một tay đặt trên ngực Chu Tự Hành còn đang ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, đẩy cậu đến thành bể, ấn mạnh vai cậu.
Chu Tự Hành nhìn thân trên cởi trần của Hạ Tập Thanh, tuy trắng nõn, gầy gò nhưng lại săn chắc. Làn da như được phủ một lớp lụa sa tanh, lấp lánh ánh nước. Ánh nắng vàng ươm xuyên qua cửa kính sát đất, dát những hạt bạc li ti lên bờ vai và tấm lưng mịn màng. Những giọt nước lấm tấm trên cơ thể, làn da mỏng manh như thể trong suốt. Dưới ánh dương chói lóa, xinh đẹp tựa như một chiếc đuôi cá lộng lẫy.
“Anh chờ em mà suýt tắc thở nè.”, Hạ Tập Thanh vuốt ve khuôn mặt của Chu Tự Hành, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nóng bỏng, rực lửa của cậu. Sau đó, thân mật áp lên lồng ngực cậu, nhưng đôi môi hững hờ cố tình cách một khoảng thật vi diệu, không chịu chạm vào. Hơi thở vấn vít gần như câu mất linh hồn của Chu Tự Hành: “Mau hô hấp nhân tạo cho anh.”
Chu Tự Hành ôm anh rồi xoay thật mạnh, tình thế lập tức đảo lộn. Hai tay Hạ Tập Thanh bị cậu nắm chặt, ấn lên sàn đá cẩm thạch ngoài bể bơi. Cậu cúi đầu hôn anh.
Khoảnh khắc khi đầu lưỡi ẩm ướt chạm vào nhau, sấm sét như giáng xuống mặt đất, lửa lớn như muốn thiêu rụi cả đồng cỏ.
Nụ hôn vừa dứt, Chu Tự Hành nhéo cằm Hạ Tập Thanh, thơm nhẹ chóp mũi anh: “Ai cho anh lẻn vào bơi hả?”
Đôi chân dài trắng như tuyết đung đưa trong làn nước, quấn vào cẳng chân Chu Tự Hành. Hạ Tập Thanh mỉm cười ôm cổ cậu, ngẩng đầu lên.
“Ai bảo em anh vào đây để bơi?”
Chu Tự Hành để anh ôm mình, cậu nói: “Em nghe giọng còn tưởng anh đang ngủ chứ?”
Chóp mũi Hạ Tập Thanh cọ cọ vào cằm cậu, giọng nói còn mềm mại hơn cả lúc nãy, làm tai Chu Tự Hành như muốn tan chảy.
“Giờ anh cũng đang muốn “ngủ” đây này.”
Hai cơ thể mơn trớn da thịt trong làn nước. Đầu lưỡi quấn quít làm sâu thêm nụ hôn nồng nàn, khuấy đảo trắng trợn trong khoang miệng. Dục vọng và ham muốn trong lồng ngực bị đánh thức, rồi dần dần nuốt chửng lí trí.
Có lẽ do lâu rồi chưa được gặp nhau, lần này Hạ Tập Thanh nhiệt tình hơn hẳn những lần trước. Bàn tay anh mò vào trong nước, cởi áo sơ mi của Chu Tự Hành. Áo sơ mi đen cộc tay cứ thế trồi lên mặt nước, bị sóng nước do hai người đánh trào lên đẩy ra xa.
“Muốn em ư?”, Chu Tự Hành hôn vành tai của Hạ Tập Thanh. Đầu lưỡi luồn sâu vào lỗ tai liếm mút, lúc ra lúc vào như đang mô phỏng sự giao hợp, sắc tình đến mức đôi chân đang quặp trên eo cậu muốn nhũn ra. Hạ Tập Thanh muốn trốn cũng không thể nữa rồi, chỉ có thể ôm chặt bờ vai Chu Tự Hành, thở gấp.
“Nói đi.”, Chu Tự Hành không chịu bỏ qua, Hạ Tập Thanh bèn luồn tay xuống, xoa nắn nơi đang cộm lên. Nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn của Chu Tự Hành bên tai, anh thấy hả hê lắm, đầu lưỡi hồng hào liếm từ xương quai xanh lên vành tai cậu, hệt như chú mèo ranh mãnh quấn quít chủ không chịu rời.
“Anh thì nhìn ra được em muốn anh đấy.”, Hạ Tập Thanh nắm lấy vật đang lắc lư trong nước của Chu Tự Hành: “Cứng thế này rồi cơ mà.”
Chu Tự Hành cũng chẳng muốn giấu giếm. Cậu ôm eo Hạ Tập Thanh, nâng anh ngồi lên sàn nhà, quần bơi màu xanh thẫm bó vào xương hông anh. Chu Tự Hành nổi trên mặt nước, siết mạnh hai bắp đùi của Hạ Tập Thanh. Má cậu áp vào xương hông anh, liếm láp, cắn mút làn da mềm mại, mịn màng. Cho đến khi mảng da trắng nõn đỏ cả lên, Chu Tự Hành mới men xuống, cắn lưng quần* của anh rồi kéo xuống.
(*Lưng quần: có một số nơi gọi là cạp quần.)
Quần bơi bị kéo xuống, dương v*t nửa cương cứng đẹp đẽ bật ra, chọc thẳng vào mặt Chu Tự Hành. Chu Tự Hành thổi gió trúng vào “đầu mút” làm lưng Hạ Tập Thanh run bắn, rồi ngậm “phần đỉnh” vào miệng. Hạ Tập Thanh say mê cảm giác này, “hừ” một tiếng, bàn tay ghì gáy Chu Tự Hành: “Ưm …Ngậm sâu hơn đi…”
Bàn tay của Chu Tự Hành luồn vào trong quần bơi, xoa nắn thật mạnh gò mông mềm mại của Hạ Tập Thanh. Sự nóng nảy, gấp gáp trong lòng như đang thiêu đốt cậu, động tác nhả ra nuốt vào càng lúc càng nhanh. Chu Tự Hành kéo hẳn quần bơi của Hạ Tập Thanh xuống rồi rút một chân của anh ra, chiếc quần bơi cứ thế vắt vẻo ở đầu gối của chân còn lại.
Hạ Tập Thanh ngả người về trước, ôm bờ vai cậu rồi hôn cánh môi dưới nhớp nháp. Sức đẩy của nước khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.
Chu Tự Hành bắt lấy đôi chân thon dài, trắng muốt đang ngâm trong nước của anh rồi để nó vòng qua hông mình. Còn tay cậu men theo cánh mông, ấn nhẹ vào xương cụt của Hạ Tập Thanh. Không ngờ lần này, người trong lòng lại khẽ run lên, mềm oặt ngã vào người cậu, nụ hôn cũng dần chậm lại. Chu Tự Hành xoa nắn thêm vài lần, sau đó bàn tay mò xuống thăm dò “lối vào” mẫn cảm. Cậu chợt phát hiện “lỗ nhỏ” bình thường vốn chật hẹp, chỉ nhét một ngón tay vào thôi cũng khó khăn, giờ lại đang rất mềm mại, đầu ngón tay dễ dàng cắm vào. Rồi ngay sau đó, một chất lỏng trắng mịn cũng phun ra.
Chu Tự Hành hơi kinh ngạc: “Anh tự mở rộng rồi?”
“Kỹ thuật mở rộng của em quá kém.”, Hạ Tập Thanh ôm cổ cậu, không cho cậu nhìn mặt mình, miệng còn bướng chết đi được: “Còn chẳng bằng anh tự làm.”
Trái tim Chu Tự Hành rạo rực không thôi, ngay tập tức đẩy cả ngón tay vào. Hạ Tập Thanh chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, ôm lấy cậu, bật ra một tiếng “hừm ~”. Chu Tự Hành cắm vào hai lần rồi lại đút thêm một ngón tay khác, quá trình mượt mà hơn mọi lần rất nhiều.
“Đừng…đừng dùng tay nữa.”, Hạ Tập Thanh cắn vào vai Chu Tự Hành.
“Em chưa lấy bao.”, ngón tay Chu Tự Hành vừa ấn vừa cọ ở bên trong. Tìm được điểm nhạy cảm của Hạ Tập Thanh rồi ấn mạnh vào.
“A…”, đôi chân Hạ Tập Thanh bỗng nhiên quặp chặt hơn, giống như rắn nước bị kinh sợ, quấn chặt con mồi. Giọng anh lạc hẳn đi và đột nhiên sắc bén hơn. Chu Tự Hành không muốn dễ dàng buông tha cho anh, cứ liên tục ấn mạnh vào điểm nhạy cảm một lúc lâu. Đến khi cả cơ thể Hạ Tập Thanh căng lên, cậu lại bất chợt rút tay ra. Người Hạ Tập Thanh như bị rút sạch gân, ngả oặt vào Chu Tự Hành, ôm cậu như đang ôm khúc gỗ cứu mạng.
Anh bị Chu Tự Hành bế vào trong nước, sau đó người bị xoay lại, áp vào thành bể. Chu Tự Hành áp vào lưng anh, giọng nói trầm thấp: “Nằm sấp xuống.”
Hai cánh tay của Hạ Tập Thanh được cậu đưa lên mặt nước, đặt lên nền đá cẩm thạch màu đen. Nửa người trên của anh nằm úp sấp, nửa người dưới chìm trong nước. Bàn tay của Chu Tự Hành giữ ở bụng anh rồi nâng nó lên, để mông anh chạm vào bụng dưới của cậu. dương v*t cứng ngắc, nổi đầy gân xanh thô bạo cọ vào “miệng nhỏ”, đâm đâm vài lần nhưng cứ không chịu đi vào.
“Có muốn em “làm” anh không?”
Rõ ràng nước trong hồ bơi mát lạnh, nhưng trán Hạ Tập Thanh lại mướt mải mồ hôi, cơ thể nóng đến mức nước cũng không dập được. Anh thở hổn hển, bàn tay miết trên mặt sàn: “Đừng nói nhảm nữa…mẹ nó, em còn muốn “làm” không?”
Chu Tự Hành vừa liếm vừa cắn vành tai làm Hạ Tập Thanh ngứa ngáy đến mức mắt đỏ hoe. Tay phải của anh đưa xuống, nắm lấy dương v*t của Chu Tự Hành, bóp mạnh một cái rồi đút vào phía dưới của mình.
“Chưa đeo bao mà.”
“Đừng đeo…”, bàn tay của Hạ Tập Thanh đang gặp khó khăn, vì quy đầu quá to không thể nhét vào được.
“Anh Tập Thanh nóng vội quá.”, đã mời gọi đến thế rồi, Chu Tự Hành đương nhiên chiều theo ý anh. Cậu tách cánh mông của anh sang hai bên, mạnh mẽ cắm vào. Ỷ vào việc anh đã mở rộng mà ngay lần đầu tiên đã thúc vào tận nơi sâu nhất.
“A…”, Hạ Tập Thanh bị thúc đến không thể nằm sấp nữa, nửa thân trên vô thức ngả ra sau. Vòng eo đẹp ngang ngửa vận động viên thể thao. Chu Tự Hành đặt tay phải trên bụng anh, ôm cả người anh vào trong lồng ngực. Tay trái cậu nắm lấy cái cổ thon đai, ngón tay chạm lên bờ môi mềm mại. Hạ Tập Thanh thở không ra hơi, tấm lưng dán sát vào ngực Chu Tự Hành. Mỗi lần “thứ kia” tiến vào trong cơ thể, sức lực của anh như bị rút cạn, càng thúc càng mềm nhũn. Vừa bị cậu đâm từng cơn từng cơn mãnh liệt, vừa vị hai cánh tay cường tráng trói chặt đến mức không thể thoát ra.
“Chậm… “làm” chậm thôi…”, ngực Hạ Tập Thanh phập phồng kịch liệt: “Anh không thở được…Tự Hành…”
Chu Tự Hành thích nghe anh gọi tên cậu lúc làm tình. Nó luôn mang theo ý cầu xin và sự tình thú. Mà càng như vậy, cậu lại càng không muốn để Hạ Tập Thanh thành công. Cậu siết vòng eo ạn chặt hơn, mạnh mẽ thúc vào tuyến tiền liệt. Nước hồ bị cậu kéo vào trong “lỗ nhỏ”, bên trong trướng căng ra, vừa xót, vừa tê dại.
Cậu thấy Hạ Tập Thanh quả thực đã không thở ra hơn, đành để anh nằm sấp xuống sàn. Tay cậu khóa chặt eo anh, lại một lần nữa cắm vào. Khoái cảm mà giao hợp trong nước mang lại làm Chu Tự Hành phát cuồng. Bọn họ giống như loài thú hoang dã cách xa nền văn minh nhân loại, hoặc như hai chú cá trắng đang giáo phối.
“A…a…nhẹ thôi…Tự Hành…”
Hạ Tập Thanh bị cậu đâm cho mềm oặt ghé vào sàn nhà. Nước lênh láng ra sàn nhà, làm nó ánh lên một màu đen nhánh, khiến làn da càng trắng hơn. Anh cứ thế mà nằm sấp ra sàn, hai tay dang ra, theo động tác va chạm của Chu Tự Hành mà cọ từng đợt từng đợt lên mặt sàn. Ngón tay không thể túm được bất cứ thứ gì trên sàn nhà trơn trượt, thân dưới thì bị ngâm trong làn nước, vừa nóng lại vừa lạnh.
Chu Tự Hành giữ chặt lấy anh không chịu buông tha, cố sống cố chết thúc mạnh vào. Vách ruột non mềm chịu không nổi, cả vai lẫn lưng đều run rẩy, “lỗ nhỏ” thít vào càng chặt. Chu Tự Hành biết anh sắp bắn nên cúi xuống, liếm xương sống lưng của anh, rồi đẩy nhanh tốc độ, ra ra vào vào hàng chục lần gió giật, sóng dồi.
“Đừng…đừng thúc vào chỗ đó…ưm…ƯM…A a!”, nghe tiếng hét bén nhọn phát ra từ cổ họng Hạ Tập Thanh, cậu đưa tay chạm vào dương v*t của anh, quả nhiên có cảm giác dính dớp.
Chu Tự Hành đỡ mông, đẩy anh lên, còn cậu thì chống vào thành bể để leo lên sàn. Sau đó, ôm anh vào lòng như đang dỗ trẻ nhỏ. Hạ Tập Thanh vừa bắn tinh, người chẳng còn tí sức lực nào, cứ để mặc cậu ôm ấp rồi lại hôn hít. Sau đó, anh bị cậu ẵm tới ghế sofa. Sofa làm bằng da thật, khi bị nước dính vào thì như muốn hút chặt người nằm. Chu Tự Hành đặt anh nằm nghiêng trên sofa, rồi nằm xuống sau lưng anh. Khuỷu tay móc qua một bên chân của anh, bắt anh phải tách chân ra. Tay còn lại luồn qua ôm anh, ngón tay nhéo núm ti trước ngực. Sau khi cố định thân dưới, quy đầu chầm chậm tiến vào “lối vào” ẩm ướt.
Sau khi đưa đẩy vài lần, ngọn lửa dục vọng lại bắt đầu nhen nhóm. Hạ Tập Thanh ngoảnh đầu lại quấn lấy môi Hạ Tập Thanh. Đầu lưỡi hôn đến mức tê dại mà Chu Tự Hành vẫn không chịu tiến vào mà chỉ ôm chặt anh, làm lửa mãi không thể dập.
“Vào đi…nhanh lên…”
Thân dưới của Chu Tự Hành chọc chọc vào “miệng lỗ” làm cả người Hạ Tập Thanh run lên, tay chân đều ngứa ngáy: “Năn nỉ em đi.”
“Năn nỉ em mà…”, đôi mắt Hạ Tập Thanh đỏ hoe vì dục vọng. Anh không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa, thần thái vừa quyến rũ, vừa ướt át: “Xin em đấy…Tiến vào đi…”
“Gọi chồng đi.”
“Sao em có nhiều trò buồn nôn thế…”
“Không gọi?”, Chu Tự Hành đâm mạnh vào “miệng lỗ” khiến Hạ Tập Thanh run bắn lên: “Gọi…gọi…”, đầu lưỡi anh vươn ra, chui vào trong khoang miệng Chu Tự Hành, khuấy đảo một trận sắc tình. Hôn đến lúc chính mình hoa mắt chóng mặt rồi mới chịu gọi.
“Chồng ơi, chồng à…mau “làm” anh…”
Lúc này Chu Tự Hành mới chịu tha: “Nhấc chân lên nào.”, cậu đỡ dương v*t của mình tiến vào trong “con ngõ nhỏ hẹp”. Hai người đồng thời thở hắt một hơi. Tư thế tiến vào từ mạn sườn thế này cho phép Chu Tự Hành có thể đưa đẩy mà không tốn nhiều sức. Đôi tay rảnh rỗi còn có thể vòng lên trước ôm Hạ Tập Thanh, cùng anh hôn môi.
“A a ~…thoải mái quá…Tự Hành…A…”, Hạ Tập Thanh bị “làm” đến mức phóng đãng hẳn lên, tiếng kêu vang đầy dâm mĩ. Dù sao, cả tầng này trừ bọn họ ra thì cũng chả còn ai khác nên anh càng không kiêng dè, càng kêu càng buông thả.
Chu Tự Hành vươn tay nắm lấy dương v*t đang lắc lư loạn xạ của anh. Vừa được “làm”, vừa được tuốt, khoái cảm nhân đôi khiến Hạ Tập Thanh như bị hất văng lên trời cao, những ngón chân co quắp vào nhau.
“A…”, vừa kêu lên, mặt Hạ Tập Thanh đã bị vặn lại, một nụ hôn ấm nóng ngăn chặn miệng anh, cái lưỡi như muốn với vào tận yết hầu của anh: “Ưm…ư…”
Cuối cùng cũng được thả ra, Hạ Tập Thanh hôn lên cổ Chu Tự Hành, giọng nói vì dục vọng mà cực kì êm ái: “Sâu hơn chút nữa đi…chồng ơi…Tự Hành…Thúc vào sâu hơn cơ.”
“Vậy anh tự mình tới nhé.”, Chu Tự Hành tự dưng đỡ lấy eo anh rồi để anh nằm sấp trên người cậu, còn mình thì nằm ung dung trên sofa. dương v*t vì Hạ Tập Thanh đang nằm mà dần dần trượt ra.
Hạ Tập Thanh nghi ngờ Chu Tự Hành đã đọc mấy thứ đồi trụy không nên đọc ở sau lưng anh. Chốc thì bắt gọi “chồng”, chốc lại bắt anh tự thân vận động. Tuy thế nhưng giờ anh đang bị dục vọng đốt cháy, chẳng tỉnh táo được là bao. Mà vốn anh cũng chả phải người đứng đắn gì, thế nên okie, cưỡi thì cưỡi luôn.
Hạ Tập Thanh hơi nâng người lên, cầm dương v*t của Chu Tự Hành, tự mình thả lỏng cơ thể rồi từ từ ngồi xuống.
“Qúa lớn, a …”
Chu Tự Hành vỗ nhẹ mông Hạ Tập Thanh, một tiếng “tét” trong trẻo vang lên: “Nuốt thêm nữa đi, đúng rồi…A…”, chân Hạ Tập Thanh quỳ bên mạn đùi Chu Tự Hành, chầm chậm lên xuống. Cả người anh run rẩy, sắc ửng đỏ lan từ ngực tới cổ.
“A….sâu quá…”, đôi mắt Hạ Tập Thanh ướt át. Anh xoay mông ma sát, thấy ánh mắt Chu Tự Hành trở nên đỏ rực. Hai bàn tay to rộng bóp mông anh, điên cuồng đẩy lên ấn xuống, toàn bộ dương v*t đều bị nuốt vào. Nhưng thế này vẫn chưa đủ, Hạ Tập Thanh vỗ vỗ lên cơ ngực Chu Tự Hành, giọng điệu oán trách mang theo tiếng khóc nức nở: “Em động cơ.”
“Được, được, được.”, nhìn Hạ Tập Thanh ngồi trên người mình như vậy, Chu Tự Hành cứng tới mức sắp nổ tung. Anh bạn trẻ này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nắm cặp mông dụ hoặc của Hạ Tập Thanh, vòng eo rắn chắc mạnh mẽ đâm lên. Hạ Tập Thanh bị đâm đến không chịu nổi, người nhũn ra như không xương, kêu rên loạn xạ. Cả người anh nằm sấp trên ngực Chu Tự Hành, vô thức liếm mút vòm ngực và xương quai xanh của cậu. Sung sướng muốn chết.
“Tự Hành…chồng ơi… “làm” anh, “làm” anh đi…”
Tiếng kêu của anh thật sự giày vò cậu, Chu Tự Hành nhăn mày nhăn mặt, mồ hôi túa ra từ huyệt Thái Dương, chỉ muốn mạnh bạo “làm” anh. Hai cánh tay cậu vòng qua sau lưng Hạ Tập Thanh rồi ghì xuống, để anh dán sắt vào ngực mình. Khăng khít đến mức không có một khe hở, cũng không thể nào trốn thoát. Thân dưới như đóng cọc trong thể Hạ Tập Thanh, thúc mạnh vào trong “lỗ nhỏ” đáng thương. Má Hạ Tập Thanh chỉ có thể áp vào xương quai xanh của cậu. Tư thế như nửa cưỡng bức này làm lí trí của anh tan biến hoàn toàn. Không có khả năng giãy giụa, cơ thể mềm oặt mặc cậu ôm, mặc cậu đưa đẩy kịch liệt.
Khoái cảm như muốn hủy diệt đất trời, tiếng rên rỉ vừa thoát ra khỏi miệng đã lại bị đâm cho vỡ vụn.
“Không…Không được nữa….phía dưới….A…A a….”
Giờ tai Chu Tự Hành không thể nghe được gì nữa, “miệng nhỏ” siết quá chặt chẽ. Túi tinh va vào cặp mông phát ra những tiếng “bạch, bạch” đầy rúng động. Cậu liếm láp khuôn mặt của Hạ Tập Thanh, hôn cho mặt anh ướt nhẹp. Cậu thích ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp và kiệt sức của anh. Vì nó hoàn toàn thuộc về cậu, không có khả năng phản kháng, và cũng không có khả năng trốn thoát.
Không biết đã “làm” bao lâu, Hạ Tập Thanh đã mất sạch lí trí, chỉ biết dựa vào sự điều khiển của mà hôn, liếm bờ vai của Chu Tự Hành. Miệng không ngừng rên rỉ bên tai cậu, mông lung mà quyến rũ. Chu Tự Hành nghe được, cậu gần như vọt lên tới đỉnh.
“Thích em “làm” anh không?”, ánh mắt Chu Tự Hành lóe lên sự hung dữ, hình như đã nhẫn nhịn tới cực hạn rồi: “Hửm? Anh Tập Thanh?”
Hạ Tập Thanh thở không ra hơi, nhích từng tí tới gần tai cậu.
“Thích lắm…”
Cậu đã biết trước đáp án, nhưng cũng không hẳn đoán được đáp án.
“Thích em, anh thích em…”
Dây thần kinh cuối cùng bị chặt phăng, Chu Tự Hành rên lên một tiếng đau đớn, bắn thẳng vào trong cơ thể Hạ Tập Thanh, ôm lấy anh thở hổn hển.
Hạ Tập Thanh ngoan ngoãn nằm trên người cậu, cả người đẫm mồ hôi. Anh hôn cổ cậu, rồi đến cằm, hết liếm lại cắn, giống hệt bé mèo con.
“Nói.”, ngay cả tiếng bức cung của anh cũng biếng nhác vô cùng, mang theo hơi thở tình dục nồng đậm: “Em học mấy cái này ở đâu?”
Chu Tự Hành bóp mông anh, ngón tay đút vào dẫn mớ tinh dịch nhớp nháp bên trong chảy ra, ánh mắt vẫn quấn quít lấy Hạ Tập Thanh: “Em mới…em đọc được ít tiểu thuyết trên mạng…”
Hạ Tập Thanh bị cậu móc ra tới khó chịu: “Tiểu thuyết linh ta linh tinh gì thế…”
“Không linh tinh đâu.”, Chu Tự Hành giải thích: “Là fan CP của bọn mình viết đấy, những cô nàng Tự Học viết.”
“Em…em bị dở à, còn tự mò xem fanfic của mình …”, Hạ Tập Thanh đang định mắng Chu Tự Hành thì bị cậu xoay xuống, đè cả người lên. Đầu anh choáng váng.
“Có nhiều lắm luôn. Muốn không đọc cũng không được ý. Mấy thứ đặc sắc nhiều tới mức không học hết.”, môi Chu Tự Hành xoa xoa bờ môi Hạ Tập Thanh: “Bọn mình thử cái khác đi?”
“OK, tới đi.”, Hạ Tập Thanh nhướng mày, ánh mắt vừa sắc tình vừa dâm đãng: “Anh chỉ sợ em không trụ nổi.”
“Còn trụ được.”, Chu Tự Hành nhéo ngực anh: ““Làm” tới khi không nổi nữa mới thôi.”
Vì mưa lớn liên miên làm xáo trộn kế hoạch, nên đoàn phim phải quay phần sau của kịch bản trước – phần bệnh của Cao Khôn trở nặng.
Để quay phim, Chu Tự Hành phải giảm xuống còn 60kg. Đợt này sắp đóng máy, cần quay bổ sung các cảnh hồi đầu, thế nên mỗi ngày, ngoài đóng phim ra, Chu Tự Hành còn phải tập thể hình với điên cuồng tăng cân.
Tiểu La lấy bò bít tết và trứng luộc trong hộp đựng cơm ra: “Tự Hành sắp thành quả bóng bay rồi.” (Ý bạn La là Tự Hành lúc béo, lúc gầy, lúc phồng lúc xẹp như quả bóng bay.)
Giờ Chu Tự Hành thấy mấy món này là lại muốn ói, nhưng vì đóng phim nên vẫn phải cố ăn: “Thôi, ít ra bây giờ còn có động lực để tập thể hình. Chứ đến lúc đóng máy mới tập thì cũng muộn rồi, chẳng chụp được quảng cáo với mấy thứ khác.”
“Còn biết tự an ủi mình cơ đấy.”, Hạ Tập Thanh cầm hộp cơm phong phú, ngồi xuống cạnh Chu Tự Hành. Đặt sườn xào chua ngọt và gà Cung Bảo* trước mặt cậu rồi ăn ngon lành.
Gà Cung Bảo (Hay gà xào cay: Đặc sản Tứ Xuyên.)
“Anh có thể thương xót em được không. Đến giờ cơm thì cách xa em ra một tí.”, ngửi mùi thơm từ hộp cơm của Hạ Tập Thanh, Chu Tự Hành cảm thấy tuyệt vọng.
Thực ra, để diễn Giang Đồng, mấy tháng trước Hạ Tập Thanh cũng phải giảm lượng cơm. Giờ sắp đóng máy nên mới được thả lỏng hơn. Anh gắp một miếng sườn chua ngọt, đưa lên miệng Chu Tự Hành: “Em lén ăn một miếng thôi, không sao đâu.”
“Ai bảo không sao hả?”, giọng nữ mạnh mẽ, khí thế vang dội từ phía sau. Chu Tự Hành vừa nghe thấy thì lập tức nhường chỗ.
Hạ Tập Thanh thu đũa về, bỏ miếng thịt vào miệng. Anh cà lơ phất phơ, vừa ăn vừa cười: “Chị Tưởng Nhân, chị chí công vô tư quá đấy. Cậu ấy là em chồng chị cơ mà.”
Tưởng Nhân cũng ngồi xuống: “Trước đây nó có thế đâu.”, nói xong Tưởng Nhân trừng mắt nhìn Hạ Tập Thanh: “Cậu không trêu nó thì còn lâu nó mới thế.”
“Vâng, vâng, vâng, là em trêu cậu ấy.” Nhìn Chu Tự Hành gật đầu lia lịa sau lưng Tưởng Nhân, Hạ Tập Thanh đành nhận tội: “Hôm nay em được đóng máy rồi, muốn trêu nữa cũng không được đâu nhá.”
Vừa dứt lời thì thấy Chu Tự Hành nhíu mày nhìn anh, vẻ mặt không vui tẹo nào.
Tiếu Tiếu rót trà cho Tưởng Nhân. Tưởng Nhân nhận rồi nói câu cảm ơn, sau đó lại quay mặt sang nói chuyện với Hạ Tập Thanh: “Nhắc đến đóng máy, đêm nay đoàn phim có tổ chức tiệc chia tay cho cậu không? Nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên cậu đóng phim.”
“Thôi khỏi.”, Hạ Tập Thanh nghĩ tới hôm trước, Tập Huy liên lạc với anh, bảo ông ngoại bệnh nặng. Đóng máy xong anh còn phải về Tập gia giải quyết việc xử lí di sản.
Tuy anh chẳng ham hố gì di sản của ông Tập, nhưng như lời Tập Huy nói, dù sao cũng không nên để thứ vốn thuộc về mẹ anh phải rơi vào tay người khác.
“Ở Bắc Kinh em còn có chút việc, đóng máy xong phải về một chuyến.”
Chu Tự Hành chỉ mải nhìn Hạ Tập Thanh, không màng ăn uống. Tưởng Nhân phải đá mũi giày cao gót vào chân cậu thì cậu mới hoàn hồn: “Thế cũng được. Đúng lúc tối nay chị cũng phải về. Chị sẽ bảo trợ lý mua thêm một vé, chúng ta cùng về.”
Cảnh cuối cùng của Hạ Tập Thanh được quay ở hàng ghế dài trên hành lang ngoài phòng bệnh, cũng là cảnh cuối đoàn phim thuê bệnh viện để quay. Trên người anh mặc quần áo nhân viên, ngồi bên cạnh là Quách Dương một thân Âu phục. Sau khi hai người tập xong câu thoại cuối cùng, ống kính bắt đầu di chuyển qua đây, nhắm thẳng mặt Hạ Tập Thanh.
““Theo dõi”, cảnh 121, lần 1. Action!”
“Uống cà phê đi.” Trình Khải Minh đưa ly giấy trong tay cho Giang Đồng rồi ngồi xuống cạnh cậu: “Vừa xong ca sao?”
Trình Khải Minh nhìn thấy cạnh chân cậu có một cặp lồng inox giữ nhiệt, vì thế hắn quan tâm hỏi: “Làm cho cậu ta?”
“Mua…”, dạo gần đây tình trạng của Giang Đồng cũng không tốt, dây thanh quản lâu ngày không sử dụng phát ra âm thanh nghèn ngẹn, khản đặc. Trình Khải Minh càng thấy càng thương: “Uống đi cho ấm người.”
Từ khi Cao Khôn bị đưa vào ICU, Giang Đồng liền nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi, mỗi tối đều ở trong phòng bệnh chăm sóc hắn. Thi thoảng hắn tỉnh lại, Giang Đồng sẽ nói chuyện cùng hắn.
Trình Khải Minh nhìn cậu rồi xoay người lấy tệp tài liệu trong cặp đưa cho cậu: “Cậu xem đi, đây là chuyện lần trước tôi nói với cậu.”
Giang Đồng đặt cà phê xuống sàn, nhận tệp tài liệu rồi mở ra. Nội dung bên trong đều về giáo dục bổ túc, cậu xem chưa được bao lâu đã đưa trả Trình Khải Minh, không nói lời nào mà chỉ cúi đầu, mím môi.
“Cậu còn chưa xem kĩ.”, Trình Khải Minh thở dài: “Không phải cậu rất thích vẽ sao? Chờ Cao Khôn khỏe hơn…”, Trình Khải Minh cảm thấy nói lời này ra có chút không ổn, vì vậy đổi lời: “Tôi muốn nói, chờ tình trạng của cậu ta ổn định, cậu có thể đi học vẽ. Bên trường học tôi đã xem qua rồi, có thể xin học bổng. Tôi cũng sẽ giúp cậu, cậu không cần quá lo lắng vấn đề tiền bạc. Hơn nữa…”, giọng hắn thấp xuống: “Cậu đừng hiểu lầm. Tôi thật sự chỉ thấy cậu rất giống em trai mình. Tôi có lỗi với em ấy, nên khi nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy rất đau lòng. Còn đâu không có gì hơn.”
Giang Đồng nghe xong, vội vàng lấy giấy, viết một câu rồi đưa cho Trình Khải Minh.
[Anh giúp anh ấy đã là giúp tôi rồi. Tôi vô cùng biết ơn.]
Trình Khải Minh không khỏi có hơi tức giận. Hắn đang muốn đề cập đến tương lai sau này của Giang Đồng, nhưng nói làm sao cậu cũng không nghe vào tai: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giúp cậu ta. Nhưng cậu phải biết bệnh này không phải mấy bệnh thông thường. Tình trạng hiện tại của cậu ta gần như đã là tình huống xấu nhất. Có một số chuyện không phải dùng tiền là có thể giải quyết được.”
Giọng nói của hắn có hơi nóng nảy, cũng quên xem xét tâm trạng của Giang Đồng. Vừa nói xong đã thấy hối hận, nhưng lời thì cũng đã nói rồi, đâu thể thu hồi.
Giang Đồng gật đầu. Đôi bàn tay che cả khuôn mặt, lưng gập xuống, cuộn người như con tôm gầy.
“Cậu…Tôi biết hai người là bạn bè.”, Trình Khải Minh chần chừ tìm từ thích hợp: “Nhưng cậu cũng phải suy nghĩ đến bản thân chứ.”
Qua một hồi lâu, Giang Đồng mới ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe cố kìm nước mắt.
Cậu xoa mũi, lấy giấy ra. Bờ vai cậu run rẩy, chữ viết nguệch ngoạc, rất khó nhìn. Nhịn thật lâu, cuối cùng, một giọt nước mắt vẫn rơi xuống, thấm vào giấy.
[Anh ấy nói, sau khi gặp được tôi, anh ấy không muốn chết nữa. Tôi cũng vậy.]
Trình Khải Minh nhận tờ giấy, nhìn kĩ một lúc lâu. Cuối cùng cũng chỉ có thể gật gật đầu.
“Được. Vậy chờ cậu ta ổn định, chúng ta sẽ bàn lại sau.”, nhét tờ giấy vào trong túi áo, Trình Khải Minh đứng lên: “Tôi đi trước. Ngày mai tôi sẽ nhờ người mang ít trái cây tới.”
Giang Đồng vội đứng lên, cúi đầu chào Trình Khải Minh, mãi cho đến khi hắn đi được một lúc lâu, cậu mới ngẩng đầu lên. Buổi sáng bận rộn không kịp ăn cơm, cậu bỗng hơi chóng mặt, vội vịn vào tường rồi ngồi xuống, lấy trong túi ra một que kẹo.
Hồi trước, cậu bắt Cao Khôn bỏ thuốc, nên hắn đã một đống kẹo mút một đồng về ngậm, thỉnh thoảng cũng sẽ cho cậu vài cái.
Giang Đồng cúi đầu. Trong đầu đều là dáng vẻ lúc hắn còn khỏe mạnh, giúp cậu sửa xe đạp, theo phía sau đưa cậu đi trực đêm. Cậu chậm chạp bóc vỏ rồi nhét viên kẹo tròn trong suốt, sáng bóng vào miệng.
Không biết tại sao, nước mắt cứ thế tuôn ra, không ngừng được. Giang Đồng trông thấy y tá trên hành lang, lặng lẽ lau nước mắt. Nhưng vừa lau chưa được bao lâu, nước mắt lại chảy ra. Bàn tay Giang Đồng cố lau sạch nước mắt, nhưng cậu không thể kiểm soát chúng được. Cậu học theo Cao Khôn, cắn vỡ viên kẹo. Quá ngọt, ngọt đến mức đắng ngắt.
Miệng ngậm một viên kẹo, Giang Đồng lẻ loi ngồi trên hàng ghế dài, gục đầu khóc đến đứt gan đứt ruột.
Ống kính xa dần, thu trọn hành lang bệnh viện, cũng thu trọn buồn vui của đời người.
“Qua!”
Cảnh khóc này quay đến 5, 6 lần mới qua. Trạng thái trong lần cuối cùng quá tốt, giữa chừng đạo diễn còn đổi sang thành cảnh quay dài.
“Tuyệt vời. Cảnh này qua. Giang Đồng vất vả rồi.”, Côn Thành từ chỗ máy theo dõi đi qua, vỗ vai Hạ Tập Thanh: “Tập Thanh vất vả rồi. Cuối cùng cũng đóng máy.”
Nhân viên nữ trong phim trường đều bị cảm xúc của Hạ Tập Thanh lây nhiễm, từng người đi đến đưa giấy cho anh.
“Tập Thanh đáng thương quá. Khóc làm tôi cũng muốn khóc theo.”
“Chắc tôi không dám xem phim đâu. Đây là đoàn phim ngược nhất mà tôi từng làm.”
Khóc dữ dội quá nên có hơi khó thở, Hạ Tập Thanh hít một hơi thật sâu, vừa quay đầu đã nhìn thấy Chu Tự Hành. Anh sửng sốt, vì cậu đang ôm một bó hoa hồng đỏ thắm rất to, mỉm cười tiến về phía anh.
Cảnh tượng này làm anh nhớ tới hôm chụp tạp chí cùng Chu Tự Hành.
Hạ Tập Thanh ngạc nhiên: “Em mua ở đâu….”
“Chúc mừng anh đóng máy.”, Chu Tự Hành cười rất dịu dàng, đưa hoa cho anh. Ôm bó hoa lớn như vậy làm mặt Hạ Tập Thanh đỏ bừng vì xấu hổ, anh đưa luôn cho Tiếu Tiếu. Ai ngờ cậu giời này bỗng nhiên lao đến ôm chặt anh. Vì là đóng máy, nên mọi người nhìn cũng thấy bình thường, hơn nữa cả đoàn phim ai chả biết quan hệ của hai người rất tốt.
Chu Tự Hành ghì chặt anh, thì thầm bên tai Hạ Tập Thanh.
“Anh Tập Thanh khóc như vò nát tim em.”
Lại bắt đầu rồi đấy: “Em…”
“Muốn hôn đôi mắt anh.”
Hạ Tập Thanh không chịu nổi, chùi hết nước mắt nước mũi vào vai áo cậu.
Ngoài Chu Tự Hành, mấy nhân vật chủ chốt của đoàn cũng đều tiến đến ôm anh. Mọi người biết Hạ Tập Thanh còn có việc phải giải quyết nên tiệc đóng máy đành phải bỏ qua. Hạ Tập Thanh tự bỏ tiền túi ra, gọi cơm hộp của nhà hàng nổi tiếng nhất địa phương cho cả đoàn phim, mua thêm một chiếc bánh kem lớn rồi mới rời đi.
Lúc máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh, Hạ Tập Thanh đã ngủ được một giấc ngon lành. Ngủ dậy xong còn dư cả thời gian để chải chuốt, sửa soạn.Những lúc không ở cạnh Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh cũng khá quan tâm đến bề ngoài của mình. Dù sao anh cũng học nghệ thuật, đã thế còn ở trong giới gay, vậy nên khuôn mặt và dáng người luôn là quan trọng nhất.
Sau khi tạo kiểu, mái tóc ngắn trông không còn kì cục nữa. Tóc mái được đánh phồng lên, lộ ra phần chân tóc nhọn nhọn* xinh xinh trên trán, không phải ở chính giữa mà hơi lệch về bên trái, rất phù hợp với tính cách không theo khuôn khổ của Hạ Tập Thanh.
(Mọi người thấy chữ “v” trên trán hông, nó nhọn xuống ý, chính là nó đấy.)
007YNGEGgy1gafpj4f4wqj30qo12rgo9
Tập Huy lái xe đến đón anh. Trên đường đi, Hạ Tập Thanh chào hỏi vài câu với ông ta, rồi sau đó cũng chẳng có gì để nói. Tập Huy cả đời đều là người đàn ông độc thân hoàng kim, không kết hôn, không con cái, không có hứng thú với nghệ thuật, chỉ muốn kinh doanh, buôn bán. Vì thế mà gần như đã từ mặt với ông Tập. Con trai nhỏ bất hiếu, con gái lớn mất sớm vì chứng rối loạn lưỡng cực*. Họ hàng hang hốc thì luôn chực chờ gia sản của hai ông bà như hổ rình mồi, chỉ đợi đến ngày họ không còn để lao bổ vào xâu xé.
(*Chứng rối loạn lưỡng cực ( Rối loạn hưng- trầm cảm): tình trạng tinh thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có lúc đột ngột hưng phấn, quá khích, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.
Không biết mọi người có nhớ không, cậu bé mà Thương Tư Duệ vào vai trong “Thoát khỏi sinh thần” kì 1 cũng mắc chứng này, vậy nên khi Hạ Tập Thanh mới có thái độ khác lạ.)
Đến Tập gia, Hạ Tập Thanh đi theo Tập Huy lên lầu. Khi tới phòng ông ngoại thì thấy có vài ba đứa nhỏ đang đứng ngoài cửa, chắc hẳn đều do mấy người họ hàng kia dẫn tới. Hạ Tập Thanh rất ít khi tới Tập gia, lần gần đây nhất đã là trước khi đi du học. Anh cũng không quen biết nhiều họ hàng, càng không cần nhắc đến mấy đứa nhỏ này.
Tuy nhiên, dạo gần đây anh chính là lưu lượng hot nhất trên mạng. Mấy đứa nhỏ này không ai không biết anh. Lúc mới nhìn thấy Hạ Tập Thanh thì sửng sốt, sau đó bắt đầu thầm thì to nhỏ.
Hạ Tập Thanh hơi cúi đầu, chỉnh sửa cổ tay áo sơ mi, coi như không nghe thấy gì. Đến khi bác sĩ đi ra, anh mới đi thẳng vào phòng.
Giường của ông Tập đã trở thành giường bệnh tại nhà. Trên khuôn mặt già nua chi chít những nếp nhăn, nhưng quần áo ông mặc vẫn được chú trọng như xưa. Mặc dù đau ốm phải nằm trên giường, còn phải đeo máy trợ thở, chật vật như thế nhưng ông vẫn giữ được khí chất của một người nghệ sĩ già.
Đưng bên cạnh ông là một người đàn ông tầm 40 tuổi, ăn diện sang trọng. Gã ta liếc mắt nhìn Hạ Tập Thanh, nói năng không hề khách khí: “Lại là ai mò được vào đây đây. Quản gia, đưa người này ra ngoài.”
Hạ Tập Thanh khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Tập Huy, còn chưa lên tiếng, Tập Huy đã giải thích: “Đây là cháu họ của ông.”
“Cháu họ à?”, giọng điệu anh thản nhiên: “Cháu còn cứ tưởng mình có thêm một người cậu ruột chứ.”
Đối phương rõ ràng đã bị những lời này đâm thọc, trợn mắt nhìn Hạ Tập Thanh và Tập Huy. Hạ Tập Thanh chẳng hơi đâu quan tâm gã ta. Anh chậm rãi kéo ghế đến bên cửa sổ rồi thoải mái ngồi xuống.
Hình như ông lão nghe được tiếng vang, vừa hé mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Tập Thanh, ông hốt hoảng như trông thấy con gái của mình.
“Hân nhi…Hân nhi* về rồi hả con?”
(*nhi (er) = một cách gọi thân mật.)
Nghe thấy ông ngoại gọi tên lúc nhỏ của mẹ mà lòng Hạ Tập Thanh đau xót. Anh đưa tay ra nắm lấy tay ông ngoại.
Tập Huy đứng bên cạnh nhìn hai ông cháu, rồi lại quay đầu nhìn tên cháu họ không biết điều: “Em họ, em không có việc gì thì xuống nhà uống trà đi. Mấy ngày nay phải canh chừng ở đây, đúng là vất vả rồi.”
“Anh! Mấy người đang lăm le gia sản nhà họ Tập!”
“Lăm le?”, Hạ Tập Thanh ngẩng đầu: “Tôi là cháu ruột của ông ngoại.”, anh quay đầu nhìn Tập Huy: “Đây là con trai duy nhất của ông. Còn chú là ai?”
Bị Hạ Tập Thanh hỏi như vậy, sắc mặt người nọ lúc xanh lúc trắng, mãi mà không thốt ra được câu nào.
Tập Huy gọi điện, kêu người mời hết những người họ hàng không liên quan này ra ngoài.
Đoàn luật sư của ông Tập đã tới. Nhân lúc ông đang tỉnh táo, họ kiểm kê những đồ ông đã sưu tập, cả vốn lưu động và bất động sản.
Hạ Tập Thanh biết rõ mục đích của Tập Huy: “Cháu chỉ lấy đồ sưu tầm và phòng triển lãm, còn những quỹ tài chính và bất động sản thì cậu cứ giữ.” Tập Huy thấy anh thẳng thừng như vậy thì cũng không giấu giếm nữa.
Mãi đến tận ngày ông Tập ra đi, Hạ Tập Thanh vẫn luôn ở bên giường chăm sóc ông. Anh chưa từng chăm sóc một người bề trên nào lâu như vậy, không ngờ cơ hội duy nhất lại trong trường hợp này.
Vào ngày ra đi, ông Tập đã bảo Hạ Tập Thanh đẩy xe lăn đưa ông đến một căn phòng. Bên trong phòng có một bức tượng điêu khắc bằng thạch cao, là khuôn mặt của một người phụ nữ xinh đẹp đang ôm bé con kháu khỉnh.
“Đây là…chính tay ông khắc…vào lúc cháu mới sinh…”, ông ngoại ho khan không dứt, thở hổn hển rồi cố gắng nói tiếp: “Lẽ ra nên tặng cho cháu sớm hơn…”
Mũi của Hạ Tập Thanh chua xót, ngón tay chạm vào bức tượng.
Trong mười ngày ngắn ngủi này, dường như là lần đầu tiên anh cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
Mặc dù đã quá muộn.
Xử lý mọi chuyện, Hạ Tập Thanh cất tạm bộ sưu tập của ông ngoại trong kho bảo hiểm của Tập gia, chờ đến ngày phòng triển lãm nghệ thuật khai trương rồi tính tiếp.
Vào ngày tang lễ diễn ra, Hạ Tập Thanh là cháu ngoại, cùng Tập Huy đứng hàng đầu, khiêng quan tài cho ông Tập. Hạ Vân Khải cũng đến, nhưng Hạ Tập Thanh coi như không thấy ông ta, một câu cũng không thèm nói.
Sau khi về nhà, Hạ Tập Thanh làm tổ trong phòng tranh, vẽ suốt mấy ngày liền. Một buổi sáng, khi anh đang ngủ gục trên bàn gỗ trong phòng tranh, âm báo tin nhắn của Wechat bỗng đánh thức anh. Là tinh nhắn của Chu Tự Hành.
[Lính đạo đực mẫu mực: Em hạ cánh rồi, anh đang ở đâu?]
Hạ Tập Thanh dụi dụi mắt, do vừa tỉnh ngủ nên bàn tay chẳng có tí sức lực nào. Anh lười gõ chữ, cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại.
“Anh ở nhà.”
Chu Tự Hành ở bên kia đang vất vả thoát khỏi sân bay ồn ào, hỗn loạn. Mãi tới lúc lên xe, cậu mới đeo tai nghe lên rồi nhấn mở tin nhắn thoại. Giọng nói của Hạ Tập Thanh mềm mại hơn ngày thường rất nhiều, như còn đang ngái ngủ vậy. Tim Chu Tự Hành mềm nhũn, có ba chữ thôi mà nghe đi nghe lại những hơn hai mươi lần, còn cười không khép miệng được.
“Sao Tự Hành vui vẻ thế?”, tài xế nhìn lướt qua kính chiếu hậu, hỏi Tiểu La.
Biểu cảm của Tiểu La rõ ràng là biết tỏng, nhưng vẫn qua loa nói: “Ai mà biết?”
“Giờ đi đâu đây Tự Hành? Về công ty à?”
“Về nhà. Về chung cư của em ý.”
Cuối tháng Tám, nắng nóng của Bắc Kinh vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, nhưng dù sao cũng không ẩm ướt như phương Nam. Đột ngột trở về từ Vũ Hán, Chu Tự Hành còn thấy hơi không quen.
Vừa ra khỏi thang máy của chung cư, Chu Tự Hành đã lao thẳng đến cửa nhà Hạ Tập Thanh. Cậu bấm chuông mất nửa ngày mà không thấy ai đáp lại, đành phải dựa vào tưởng gửi tin nhắn, sau đó dùng vân tay mở cửa nhà mình.
“Đi đâu thế không biết…”, Chu Tự Hành vừa lầm bầm vừa thay giày, sau đó nằm phịch xuống sofa.
Trong nhà rất yên tĩnh, Chu Tự Hành gửi liên xoành xoạch mấy tin liền cho Hạ Tập Thanh. Chợt nghe thấy tiếng âm báo của Wechat, cậu đứng dậy tìm một vòng, thế mà lại thấy di động của Hạ Tập Thanh trên sofa.
“Người đâu rồi?”, Chu Tự Hành đứng lên, vừa gọi anh vừa lên lầu tìm. Mấy căn phòng đều trống không, cậu đành quay về phòng khách.
“Bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trốn tìm.”, Chu Tự Hành ngập ngừng đứng ở cửa kính sát đất, sau đó kéo rèm ra: “Cũng không có ở đây.”, cậu lùi về sau vài bước, tựa vào thành bể bơi, nhìn cửa sổ nói: “Mau ra đây đi, em biết anh đang ở đây…”
Còn chưa dứt lời, một bàn tay ướt sũng đã nắm được cổ chân của Chu Tự Hành, kéo cậu xuống. Chu Tự Hành đứng không vững, cả người ngã ngửa vào bể bơi.
Hạ Tập Thanh trồi lên mặt nước, một tay lau sạch nước trên mặt rồi vuốt tóc về đằng sau, một tay đặt trên ngực Chu Tự Hành còn đang ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, đẩy cậu đến thành bể, ấn mạnh vai cậu.
Chu Tự Hành nhìn thân trên cởi trần của Hạ Tập Thanh, tuy trắng nõn, gầy gò nhưng lại săn chắc. Làn da như được phủ một lớp lụa sa tanh, lấp lánh ánh nước. Ánh nắng vàng ươm xuyên qua cửa kính sát đất, dát những hạt bạc li ti lên bờ vai và tấm lưng mịn màng. Những giọt nước lấm tấm trên cơ thể, làn da mỏng manh như thể trong suốt. Dưới ánh dương chói lóa, xinh đẹp tựa như một chiếc đuôi cá lộng lẫy.
“Anh chờ em mà suýt tắc thở nè.”, Hạ Tập Thanh vuốt ve khuôn mặt của Chu Tự Hành, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nóng bỏng, rực lửa của cậu. Sau đó, thân mật áp lên lồng ngực cậu, nhưng đôi môi hững hờ cố tình cách một khoảng thật vi diệu, không chịu chạm vào. Hơi thở vấn vít gần như câu mất linh hồn của Chu Tự Hành: “Mau hô hấp nhân tạo cho anh.”
Chu Tự Hành ôm anh rồi xoay thật mạnh, tình thế lập tức đảo lộn. Hai tay Hạ Tập Thanh bị cậu nắm chặt, ấn lên sàn đá cẩm thạch ngoài bể bơi. Cậu cúi đầu hôn anh.
Khoảnh khắc khi đầu lưỡi ẩm ướt chạm vào nhau, sấm sét như giáng xuống mặt đất, lửa lớn như muốn thiêu rụi cả đồng cỏ.
Nụ hôn vừa dứt, Chu Tự Hành nhéo cằm Hạ Tập Thanh, thơm nhẹ chóp mũi anh: “Ai cho anh lẻn vào bơi hả?”
Đôi chân dài trắng như tuyết đung đưa trong làn nước, quấn vào cẳng chân Chu Tự Hành. Hạ Tập Thanh mỉm cười ôm cổ cậu, ngẩng đầu lên.
“Ai bảo em anh vào đây để bơi?”
Chu Tự Hành để anh ôm mình, cậu nói: “Em nghe giọng còn tưởng anh đang ngủ chứ?”
Chóp mũi Hạ Tập Thanh cọ cọ vào cằm cậu, giọng nói còn mềm mại hơn cả lúc nãy, làm tai Chu Tự Hành như muốn tan chảy.
“Giờ anh cũng đang muốn “ngủ” đây này.”
Hai cơ thể mơn trớn da thịt trong làn nước. Đầu lưỡi quấn quít làm sâu thêm nụ hôn nồng nàn, khuấy đảo trắng trợn trong khoang miệng. Dục vọng và ham muốn trong lồng ngực bị đánh thức, rồi dần dần nuốt chửng lí trí.
Có lẽ do lâu rồi chưa được gặp nhau, lần này Hạ Tập Thanh nhiệt tình hơn hẳn những lần trước. Bàn tay anh mò vào trong nước, cởi áo sơ mi của Chu Tự Hành. Áo sơ mi đen cộc tay cứ thế trồi lên mặt nước, bị sóng nước do hai người đánh trào lên đẩy ra xa.
“Muốn em ư?”, Chu Tự Hành hôn vành tai của Hạ Tập Thanh. Đầu lưỡi luồn sâu vào lỗ tai liếm mút, lúc ra lúc vào như đang mô phỏng sự giao hợp, sắc tình đến mức đôi chân đang quặp trên eo cậu muốn nhũn ra. Hạ Tập Thanh muốn trốn cũng không thể nữa rồi, chỉ có thể ôm chặt bờ vai Chu Tự Hành, thở gấp.
“Nói đi.”, Chu Tự Hành không chịu bỏ qua, Hạ Tập Thanh bèn luồn tay xuống, xoa nắn nơi đang cộm lên. Nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn của Chu Tự Hành bên tai, anh thấy hả hê lắm, đầu lưỡi hồng hào liếm từ xương quai xanh lên vành tai cậu, hệt như chú mèo ranh mãnh quấn quít chủ không chịu rời.
“Anh thì nhìn ra được em muốn anh đấy.”, Hạ Tập Thanh nắm lấy vật đang lắc lư trong nước của Chu Tự Hành: “Cứng thế này rồi cơ mà.”
Chu Tự Hành cũng chẳng muốn giấu giếm. Cậu ôm eo Hạ Tập Thanh, nâng anh ngồi lên sàn nhà, quần bơi màu xanh thẫm bó vào xương hông anh. Chu Tự Hành nổi trên mặt nước, siết mạnh hai bắp đùi của Hạ Tập Thanh. Má cậu áp vào xương hông anh, liếm láp, cắn mút làn da mềm mại, mịn màng. Cho đến khi mảng da trắng nõn đỏ cả lên, Chu Tự Hành mới men xuống, cắn lưng quần* của anh rồi kéo xuống.
(*Lưng quần: có một số nơi gọi là cạp quần.)
Quần bơi bị kéo xuống, dương v*t nửa cương cứng đẹp đẽ bật ra, chọc thẳng vào mặt Chu Tự Hành. Chu Tự Hành thổi gió trúng vào “đầu mút” làm lưng Hạ Tập Thanh run bắn, rồi ngậm “phần đỉnh” vào miệng. Hạ Tập Thanh say mê cảm giác này, “hừ” một tiếng, bàn tay ghì gáy Chu Tự Hành: “Ưm …Ngậm sâu hơn đi…”
Bàn tay của Chu Tự Hành luồn vào trong quần bơi, xoa nắn thật mạnh gò mông mềm mại của Hạ Tập Thanh. Sự nóng nảy, gấp gáp trong lòng như đang thiêu đốt cậu, động tác nhả ra nuốt vào càng lúc càng nhanh. Chu Tự Hành kéo hẳn quần bơi của Hạ Tập Thanh xuống rồi rút một chân của anh ra, chiếc quần bơi cứ thế vắt vẻo ở đầu gối của chân còn lại.
Hạ Tập Thanh ngả người về trước, ôm bờ vai cậu rồi hôn cánh môi dưới nhớp nháp. Sức đẩy của nước khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.
Chu Tự Hành bắt lấy đôi chân thon dài, trắng muốt đang ngâm trong nước của anh rồi để nó vòng qua hông mình. Còn tay cậu men theo cánh mông, ấn nhẹ vào xương cụt của Hạ Tập Thanh. Không ngờ lần này, người trong lòng lại khẽ run lên, mềm oặt ngã vào người cậu, nụ hôn cũng dần chậm lại. Chu Tự Hành xoa nắn thêm vài lần, sau đó bàn tay mò xuống thăm dò “lối vào” mẫn cảm. Cậu chợt phát hiện “lỗ nhỏ” bình thường vốn chật hẹp, chỉ nhét một ngón tay vào thôi cũng khó khăn, giờ lại đang rất mềm mại, đầu ngón tay dễ dàng cắm vào. Rồi ngay sau đó, một chất lỏng trắng mịn cũng phun ra.
Chu Tự Hành hơi kinh ngạc: “Anh tự mở rộng rồi?”
“Kỹ thuật mở rộng của em quá kém.”, Hạ Tập Thanh ôm cổ cậu, không cho cậu nhìn mặt mình, miệng còn bướng chết đi được: “Còn chẳng bằng anh tự làm.”
Trái tim Chu Tự Hành rạo rực không thôi, ngay tập tức đẩy cả ngón tay vào. Hạ Tập Thanh chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, ôm lấy cậu, bật ra một tiếng “hừm ~”. Chu Tự Hành cắm vào hai lần rồi lại đút thêm một ngón tay khác, quá trình mượt mà hơn mọi lần rất nhiều.
“Đừng…đừng dùng tay nữa.”, Hạ Tập Thanh cắn vào vai Chu Tự Hành.
“Em chưa lấy bao.”, ngón tay Chu Tự Hành vừa ấn vừa cọ ở bên trong. Tìm được điểm nhạy cảm của Hạ Tập Thanh rồi ấn mạnh vào.
“A…”, đôi chân Hạ Tập Thanh bỗng nhiên quặp chặt hơn, giống như rắn nước bị kinh sợ, quấn chặt con mồi. Giọng anh lạc hẳn đi và đột nhiên sắc bén hơn. Chu Tự Hành không muốn dễ dàng buông tha cho anh, cứ liên tục ấn mạnh vào điểm nhạy cảm một lúc lâu. Đến khi cả cơ thể Hạ Tập Thanh căng lên, cậu lại bất chợt rút tay ra. Người Hạ Tập Thanh như bị rút sạch gân, ngả oặt vào Chu Tự Hành, ôm cậu như đang ôm khúc gỗ cứu mạng.
Anh bị Chu Tự Hành bế vào trong nước, sau đó người bị xoay lại, áp vào thành bể. Chu Tự Hành áp vào lưng anh, giọng nói trầm thấp: “Nằm sấp xuống.”
Hai cánh tay của Hạ Tập Thanh được cậu đưa lên mặt nước, đặt lên nền đá cẩm thạch màu đen. Nửa người trên của anh nằm úp sấp, nửa người dưới chìm trong nước. Bàn tay của Chu Tự Hành giữ ở bụng anh rồi nâng nó lên, để mông anh chạm vào bụng dưới của cậu. dương v*t cứng ngắc, nổi đầy gân xanh thô bạo cọ vào “miệng nhỏ”, đâm đâm vài lần nhưng cứ không chịu đi vào.
“Có muốn em “làm” anh không?”
Rõ ràng nước trong hồ bơi mát lạnh, nhưng trán Hạ Tập Thanh lại mướt mải mồ hôi, cơ thể nóng đến mức nước cũng không dập được. Anh thở hổn hển, bàn tay miết trên mặt sàn: “Đừng nói nhảm nữa…mẹ nó, em còn muốn “làm” không?”
Chu Tự Hành vừa liếm vừa cắn vành tai làm Hạ Tập Thanh ngứa ngáy đến mức mắt đỏ hoe. Tay phải của anh đưa xuống, nắm lấy dương v*t của Chu Tự Hành, bóp mạnh một cái rồi đút vào phía dưới của mình.
“Chưa đeo bao mà.”
“Đừng đeo…”, bàn tay của Hạ Tập Thanh đang gặp khó khăn, vì quy đầu quá to không thể nhét vào được.
“Anh Tập Thanh nóng vội quá.”, đã mời gọi đến thế rồi, Chu Tự Hành đương nhiên chiều theo ý anh. Cậu tách cánh mông của anh sang hai bên, mạnh mẽ cắm vào. Ỷ vào việc anh đã mở rộng mà ngay lần đầu tiên đã thúc vào tận nơi sâu nhất.
“A…”, Hạ Tập Thanh bị thúc đến không thể nằm sấp nữa, nửa thân trên vô thức ngả ra sau. Vòng eo đẹp ngang ngửa vận động viên thể thao. Chu Tự Hành đặt tay phải trên bụng anh, ôm cả người anh vào trong lồng ngực. Tay trái cậu nắm lấy cái cổ thon đai, ngón tay chạm lên bờ môi mềm mại. Hạ Tập Thanh thở không ra hơi, tấm lưng dán sát vào ngực Chu Tự Hành. Mỗi lần “thứ kia” tiến vào trong cơ thể, sức lực của anh như bị rút cạn, càng thúc càng mềm nhũn. Vừa bị cậu đâm từng cơn từng cơn mãnh liệt, vừa vị hai cánh tay cường tráng trói chặt đến mức không thể thoát ra.
“Chậm… “làm” chậm thôi…”, ngực Hạ Tập Thanh phập phồng kịch liệt: “Anh không thở được…Tự Hành…”
Chu Tự Hành thích nghe anh gọi tên cậu lúc làm tình. Nó luôn mang theo ý cầu xin và sự tình thú. Mà càng như vậy, cậu lại càng không muốn để Hạ Tập Thanh thành công. Cậu siết vòng eo ạn chặt hơn, mạnh mẽ thúc vào tuyến tiền liệt. Nước hồ bị cậu kéo vào trong “lỗ nhỏ”, bên trong trướng căng ra, vừa xót, vừa tê dại.
Cậu thấy Hạ Tập Thanh quả thực đã không thở ra hơn, đành để anh nằm sấp xuống sàn. Tay cậu khóa chặt eo anh, lại một lần nữa cắm vào. Khoái cảm mà giao hợp trong nước mang lại làm Chu Tự Hành phát cuồng. Bọn họ giống như loài thú hoang dã cách xa nền văn minh nhân loại, hoặc như hai chú cá trắng đang giáo phối.
“A…a…nhẹ thôi…Tự Hành…”
Hạ Tập Thanh bị cậu đâm cho mềm oặt ghé vào sàn nhà. Nước lênh láng ra sàn nhà, làm nó ánh lên một màu đen nhánh, khiến làn da càng trắng hơn. Anh cứ thế mà nằm sấp ra sàn, hai tay dang ra, theo động tác va chạm của Chu Tự Hành mà cọ từng đợt từng đợt lên mặt sàn. Ngón tay không thể túm được bất cứ thứ gì trên sàn nhà trơn trượt, thân dưới thì bị ngâm trong làn nước, vừa nóng lại vừa lạnh.
Chu Tự Hành giữ chặt lấy anh không chịu buông tha, cố sống cố chết thúc mạnh vào. Vách ruột non mềm chịu không nổi, cả vai lẫn lưng đều run rẩy, “lỗ nhỏ” thít vào càng chặt. Chu Tự Hành biết anh sắp bắn nên cúi xuống, liếm xương sống lưng của anh, rồi đẩy nhanh tốc độ, ra ra vào vào hàng chục lần gió giật, sóng dồi.
“Đừng…đừng thúc vào chỗ đó…ưm…ƯM…A a!”, nghe tiếng hét bén nhọn phát ra từ cổ họng Hạ Tập Thanh, cậu đưa tay chạm vào dương v*t của anh, quả nhiên có cảm giác dính dớp.
Chu Tự Hành đỡ mông, đẩy anh lên, còn cậu thì chống vào thành bể để leo lên sàn. Sau đó, ôm anh vào lòng như đang dỗ trẻ nhỏ. Hạ Tập Thanh vừa bắn tinh, người chẳng còn tí sức lực nào, cứ để mặc cậu ôm ấp rồi lại hôn hít. Sau đó, anh bị cậu ẵm tới ghế sofa. Sofa làm bằng da thật, khi bị nước dính vào thì như muốn hút chặt người nằm. Chu Tự Hành đặt anh nằm nghiêng trên sofa, rồi nằm xuống sau lưng anh. Khuỷu tay móc qua một bên chân của anh, bắt anh phải tách chân ra. Tay còn lại luồn qua ôm anh, ngón tay nhéo núm ti trước ngực. Sau khi cố định thân dưới, quy đầu chầm chậm tiến vào “lối vào” ẩm ướt.
Sau khi đưa đẩy vài lần, ngọn lửa dục vọng lại bắt đầu nhen nhóm. Hạ Tập Thanh ngoảnh đầu lại quấn lấy môi Hạ Tập Thanh. Đầu lưỡi hôn đến mức tê dại mà Chu Tự Hành vẫn không chịu tiến vào mà chỉ ôm chặt anh, làm lửa mãi không thể dập.
“Vào đi…nhanh lên…”
Thân dưới của Chu Tự Hành chọc chọc vào “miệng lỗ” làm cả người Hạ Tập Thanh run lên, tay chân đều ngứa ngáy: “Năn nỉ em đi.”
“Năn nỉ em mà…”, đôi mắt Hạ Tập Thanh đỏ hoe vì dục vọng. Anh không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa, thần thái vừa quyến rũ, vừa ướt át: “Xin em đấy…Tiến vào đi…”
“Gọi chồng đi.”
“Sao em có nhiều trò buồn nôn thế…”
“Không gọi?”, Chu Tự Hành đâm mạnh vào “miệng lỗ” khiến Hạ Tập Thanh run bắn lên: “Gọi…gọi…”, đầu lưỡi anh vươn ra, chui vào trong khoang miệng Chu Tự Hành, khuấy đảo một trận sắc tình. Hôn đến lúc chính mình hoa mắt chóng mặt rồi mới chịu gọi.
“Chồng ơi, chồng à…mau “làm” anh…”
Lúc này Chu Tự Hành mới chịu tha: “Nhấc chân lên nào.”, cậu đỡ dương v*t của mình tiến vào trong “con ngõ nhỏ hẹp”. Hai người đồng thời thở hắt một hơi. Tư thế tiến vào từ mạn sườn thế này cho phép Chu Tự Hành có thể đưa đẩy mà không tốn nhiều sức. Đôi tay rảnh rỗi còn có thể vòng lên trước ôm Hạ Tập Thanh, cùng anh hôn môi.
“A a ~…thoải mái quá…Tự Hành…A…”, Hạ Tập Thanh bị “làm” đến mức phóng đãng hẳn lên, tiếng kêu vang đầy dâm mĩ. Dù sao, cả tầng này trừ bọn họ ra thì cũng chả còn ai khác nên anh càng không kiêng dè, càng kêu càng buông thả.
Chu Tự Hành vươn tay nắm lấy dương v*t đang lắc lư loạn xạ của anh. Vừa được “làm”, vừa được tuốt, khoái cảm nhân đôi khiến Hạ Tập Thanh như bị hất văng lên trời cao, những ngón chân co quắp vào nhau.
“A…”, vừa kêu lên, mặt Hạ Tập Thanh đã bị vặn lại, một nụ hôn ấm nóng ngăn chặn miệng anh, cái lưỡi như muốn với vào tận yết hầu của anh: “Ưm…ư…”
Cuối cùng cũng được thả ra, Hạ Tập Thanh hôn lên cổ Chu Tự Hành, giọng nói vì dục vọng mà cực kì êm ái: “Sâu hơn chút nữa đi…chồng ơi…Tự Hành…Thúc vào sâu hơn cơ.”
“Vậy anh tự mình tới nhé.”, Chu Tự Hành tự dưng đỡ lấy eo anh rồi để anh nằm sấp trên người cậu, còn mình thì nằm ung dung trên sofa. dương v*t vì Hạ Tập Thanh đang nằm mà dần dần trượt ra.
Hạ Tập Thanh nghi ngờ Chu Tự Hành đã đọc mấy thứ đồi trụy không nên đọc ở sau lưng anh. Chốc thì bắt gọi “chồng”, chốc lại bắt anh tự thân vận động. Tuy thế nhưng giờ anh đang bị dục vọng đốt cháy, chẳng tỉnh táo được là bao. Mà vốn anh cũng chả phải người đứng đắn gì, thế nên okie, cưỡi thì cưỡi luôn.
Hạ Tập Thanh hơi nâng người lên, cầm dương v*t của Chu Tự Hành, tự mình thả lỏng cơ thể rồi từ từ ngồi xuống.
“Qúa lớn, a …”
Chu Tự Hành vỗ nhẹ mông Hạ Tập Thanh, một tiếng “tét” trong trẻo vang lên: “Nuốt thêm nữa đi, đúng rồi…A…”, chân Hạ Tập Thanh quỳ bên mạn đùi Chu Tự Hành, chầm chậm lên xuống. Cả người anh run rẩy, sắc ửng đỏ lan từ ngực tới cổ.
“A….sâu quá…”, đôi mắt Hạ Tập Thanh ướt át. Anh xoay mông ma sát, thấy ánh mắt Chu Tự Hành trở nên đỏ rực. Hai bàn tay to rộng bóp mông anh, điên cuồng đẩy lên ấn xuống, toàn bộ dương v*t đều bị nuốt vào. Nhưng thế này vẫn chưa đủ, Hạ Tập Thanh vỗ vỗ lên cơ ngực Chu Tự Hành, giọng điệu oán trách mang theo tiếng khóc nức nở: “Em động cơ.”
“Được, được, được.”, nhìn Hạ Tập Thanh ngồi trên người mình như vậy, Chu Tự Hành cứng tới mức sắp nổ tung. Anh bạn trẻ này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nắm cặp mông dụ hoặc của Hạ Tập Thanh, vòng eo rắn chắc mạnh mẽ đâm lên. Hạ Tập Thanh bị đâm đến không chịu nổi, người nhũn ra như không xương, kêu rên loạn xạ. Cả người anh nằm sấp trên ngực Chu Tự Hành, vô thức liếm mút vòm ngực và xương quai xanh của cậu. Sung sướng muốn chết.
“Tự Hành…chồng ơi… “làm” anh, “làm” anh đi…”
Tiếng kêu của anh thật sự giày vò cậu, Chu Tự Hành nhăn mày nhăn mặt, mồ hôi túa ra từ huyệt Thái Dương, chỉ muốn mạnh bạo “làm” anh. Hai cánh tay cậu vòng qua sau lưng Hạ Tập Thanh rồi ghì xuống, để anh dán sắt vào ngực mình. Khăng khít đến mức không có một khe hở, cũng không thể nào trốn thoát. Thân dưới như đóng cọc trong thể Hạ Tập Thanh, thúc mạnh vào trong “lỗ nhỏ” đáng thương. Má Hạ Tập Thanh chỉ có thể áp vào xương quai xanh của cậu. Tư thế như nửa cưỡng bức này làm lí trí của anh tan biến hoàn toàn. Không có khả năng giãy giụa, cơ thể mềm oặt mặc cậu ôm, mặc cậu đưa đẩy kịch liệt.
Khoái cảm như muốn hủy diệt đất trời, tiếng rên rỉ vừa thoát ra khỏi miệng đã lại bị đâm cho vỡ vụn.
“Không…Không được nữa….phía dưới….A…A a….”
Giờ tai Chu Tự Hành không thể nghe được gì nữa, “miệng nhỏ” siết quá chặt chẽ. Túi tinh va vào cặp mông phát ra những tiếng “bạch, bạch” đầy rúng động. Cậu liếm láp khuôn mặt của Hạ Tập Thanh, hôn cho mặt anh ướt nhẹp. Cậu thích ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp và kiệt sức của anh. Vì nó hoàn toàn thuộc về cậu, không có khả năng phản kháng, và cũng không có khả năng trốn thoát.
Không biết đã “làm” bao lâu, Hạ Tập Thanh đã mất sạch lí trí, chỉ biết dựa vào sự điều khiển của mà hôn, liếm bờ vai của Chu Tự Hành. Miệng không ngừng rên rỉ bên tai cậu, mông lung mà quyến rũ. Chu Tự Hành nghe được, cậu gần như vọt lên tới đỉnh.
“Thích em “làm” anh không?”, ánh mắt Chu Tự Hành lóe lên sự hung dữ, hình như đã nhẫn nhịn tới cực hạn rồi: “Hửm? Anh Tập Thanh?”
Hạ Tập Thanh thở không ra hơi, nhích từng tí tới gần tai cậu.
“Thích lắm…”
Cậu đã biết trước đáp án, nhưng cũng không hẳn đoán được đáp án.
“Thích em, anh thích em…”
Dây thần kinh cuối cùng bị chặt phăng, Chu Tự Hành rên lên một tiếng đau đớn, bắn thẳng vào trong cơ thể Hạ Tập Thanh, ôm lấy anh thở hổn hển.
Hạ Tập Thanh ngoan ngoãn nằm trên người cậu, cả người đẫm mồ hôi. Anh hôn cổ cậu, rồi đến cằm, hết liếm lại cắn, giống hệt bé mèo con.
“Nói.”, ngay cả tiếng bức cung của anh cũng biếng nhác vô cùng, mang theo hơi thở tình dục nồng đậm: “Em học mấy cái này ở đâu?”
Chu Tự Hành bóp mông anh, ngón tay đút vào dẫn mớ tinh dịch nhớp nháp bên trong chảy ra, ánh mắt vẫn quấn quít lấy Hạ Tập Thanh: “Em mới…em đọc được ít tiểu thuyết trên mạng…”
Hạ Tập Thanh bị cậu móc ra tới khó chịu: “Tiểu thuyết linh ta linh tinh gì thế…”
“Không linh tinh đâu.”, Chu Tự Hành giải thích: “Là fan CP của bọn mình viết đấy, những cô nàng Tự Học viết.”
“Em…em bị dở à, còn tự mò xem fanfic của mình …”, Hạ Tập Thanh đang định mắng Chu Tự Hành thì bị cậu xoay xuống, đè cả người lên. Đầu anh choáng váng.
“Có nhiều lắm luôn. Muốn không đọc cũng không được ý. Mấy thứ đặc sắc nhiều tới mức không học hết.”, môi Chu Tự Hành xoa xoa bờ môi Hạ Tập Thanh: “Bọn mình thử cái khác đi?”
“OK, tới đi.”, Hạ Tập Thanh nhướng mày, ánh mắt vừa sắc tình vừa dâm đãng: “Anh chỉ sợ em không trụ nổi.”
“Còn trụ được.”, Chu Tự Hành nhéo ngực anh: ““Làm” tới khi không nổi nữa mới thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất