Anh Chồng “Chính Chuyên” Nay Đã Vùng Lên

Chương 19: Muốn cùng anh bên nhau trọn đời

Trước Sau
(bày tỏ xác định quan hệ / đánh lén ban đêm)

Đường Cẩm quan sát một chút địa hình bên kia của Tề Ngộ, hỏi: "Em chạy đến đâu vậy?"

Tề Ngộ mở đèn pin trong điện thoại lên, cho Đường Cẩm nhìn bốn phía, "Chắc là một dãy núi hoang? Em cũng chưa từng tới chỗ này."

Hắn sau sáu tiếng mới hạ cánh được xuống thành phố G, trên xe còn chở mấy thùng đốt pháo hoa đến chỗ ở của Đường Cẩm, mới nhớ còn có một quy định "Cấm châm ngòi đốt pháo hoa " ở chỗ này. Cũng đành phải quanh đi quành lại tìm được một chỗ rất hiếm người ở mà vẫn có thể nhìn thấy được từ nhà Đường Cẩm.

Lúc Tề Ngộ tìm tới được chỗ này thì trời đã tối đen, hắn đánh đèn pin kiểm tra cẩn thận một phen gần đó có vật sống nào không, để an toàn hơn lại đi sâu thêm vào bên trong.

Mảnh đất này địa thế gập gềnh không bằng phẳng, khắp nơi đều toàn đá sỏi, lại trùng hợp đêm qua vừa mới rơi tuyết xuống một đêm, mặt đường trơn trượt xe Tề Ngộ không lái vào được, hắn liền bỏ cả xe, tay không xách mấy thùng pháo hoa đi bộ kiếm chỗ nào thích hợp nhất.

Nhiều lần xác định chỗ này có độ an toàn cao rồi, Tề Ngộ rốt cục thả pháo hoa, đem bàn tay đỏ bừng do để trần ở ngoài trời đông lạnh quá lâu đặt lên trên môi thở phà ra một hơi, lấy điện thoại ra, lòng đầy chờ mong mà gọi video cho Đường Cẩm.

Hắn muốn cho Đường Cẩm một bất ngờ vui vẻ, kết quả Đường Cẩm cho hắn được "sợ hết hồn" một phen.

Thời gian hai người quen biết không tính là ngắn, nhưng Tề Ngộ chẳng bao giờ thấy ở trên mặt của Đường Cẩm loại biểu cảm đau khổ đến muốn khóc, lúc mới gặp mặt, giống như những chỗ mềm yếu nhất trên đầu quả tim đều bị châm nhói một cái.

Tề Ngộ Hai mươi lăm tuổi vì còn trẻ mà chưa có kinh nghiệm nhiều trong ái tình, thế cho nên đối với Đường Cẩm không có một tia sức chống cự nào.

Tuy là chuyện nhà họ Tần bên kia còn chưa giải quyết xong, con đường hắn muốn công khai với Đường Cẩm còn chưa đủ bằng phẳng, nhưng Tề Ngộ đã đợi không nổi, hắn muốn quang minh chính đại được hầu hạ bên người Đường Cẩm.

Tề Ngộ đem ba cái thùng pháo xếp thành một hàng, lấy ra bật lửa đốt một điếu thuốc, nương một chút theo ánh lửa yếu ớt châm lửa cho ba ngòi pháo, sau đó lui lại mấy bước, vẫn không quên thừa dịp trong lúc chờ dây pháo đang cháy mà trêu chọc Đường Cẩm vài câu, "Đường Đường, cười một cái. "

Đường Cẩm vành mắt đã hết đỏ rồi, chỉ có đôi mắt ướt sũng, không khỏi nhìn có nét hơi baby. Anh nghe được lời nói của Tề Ngộ xong, theo bản năng nở ra một nụ cười, nhìn khuôn mặt Tề Ngộ, ý cười trong mắt càng ngày càng sâu, cuối cùng lấy tay đặt lên môi khẽ cười một tiếng, hướng Tề Ngộ chậm rãi nháy một con mắt trái.

Tề Ngộ bị nụ cười này của Đường Cẩm hoàn toàn đánh úp vào trong lòng hắn một cái, kìm lòng không đặng nhìn từng đường nét một trên gương mặt của Đường Cẩm, dịu dàng nói: "Đường Đường, anh sinh ở trong đêm Giáng Sinh."

Đường Cẩm không hiểu gì cả, "Đúng vậy. "

Tề Ngộ đột nhiên nở nụ cười, "Vậy nhất định anh là món quà đặc biệt nhất mà ông già Nô-en đã chọn lựa kỹ càng nhất dành cho thế giới này. "

Đường Cẩm nghe được lời Tề Ngộ nói, đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt ngây người tại chỗ. Nhịp tim của anh nhanh hơn, khí huyết dâng lên, trên mặt nóng muốn chết, những hình ảnh trước mắt lại có chút mờ nhạt.

Đường Cẩm dùng sức nháy mắt hai cái, đem hơi nước trước mắt làm tản đi, vẻ đỏ ửng trên mặt vẫn có thể thấy rõ ràng như cũ, anh ngập ngừng, chật vật dời ánh mắt, đưa mắt dời về phía ngoài cửa sổ, vừa thấy một đóa pháo hoa ở ngau trước mặt anh, từ trong bóng đêm đen nhánh đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Nó giống như một chùm ánh sáng, giống như một chùm sao băng đi ngược chiều, chùm pháo phóng lên xé đôi màn đêm yên tĩnh, bay lên chỗ cao nhất còn chưa kịp bung xòe hết, thì chùm pháo hoa thứ hai, thứ ba đã được bắn lên liên tiếp.

Dưới màn đêm thâm trầm, ba quả pháo hoa tùy ý bay lên trời cao, tôn lên ánh chiều tà, dùng ánh sáng rực rỡ màu sắc mà soi sáng nửa bầu trời đêm.

Đường Cẩm đứng ở cạnh cửa sổ, xuất thầnnhìn một màn trước mắt khiến người ta phải nhìn ngắm đắm đuối, lòng người đang say đến đỏ ửng lan tới tận đuôi mắt của anh.

Pháo hoa giống như mang đến đầy tràn hơi thở con người cho khu nhà này, anh nghe mấy đứa nhỏ nhà dưới đang vui mừng la hét, nghe được tiếng thán phục của người đi đường dừng chân lại, còn nghe được những gia đình nhà hàng xóm đang chân thành chúc phúc cho nhau.

Đường Cẩm nhìn ngắm pháo hoa, còn Tề Ngộ đang ngắm Đường Cẩm.

Tại bầu không khí yên tĩnh mà ấm áp này, Đường Cẩm đột nhiên nghe Tề Ngộ hỏi: "Đường Đường, anh có nghĩ đến chuyện đổi bạn trai không?"

Giọng nam trầm thấp ôn nhu quanh quẩn ở bên tai Đường Cẩm, anh nhếch môi lên cười cười, đưa mắt dời đi từ màn đêm đã khôi phục sự yên lặng dời đến trên màn hình điện thoại di động.

Đường Cẩm nhìn dáng vẻ Tề Ngộ có chút căng thẳng, trong ánh mắt ngầm chưa sự mong đợi, chậm rãi nói: "Đổi? Nhưng anh đang độc thân mà."

Anh đem mặt mình dán sát vào màn hình, thấp giọng nói: "Bây giờ có lẽ anh không có bạn trai, anh Ngộ à, anh nói cho em biết làm sao để đổi đây?"



Nhịp tim Tề Ngộ đột nhiên nhảy dựng lên điên cuồng, hắn nhìn chăm chú thật sâu vào Đường Cẩm, như muốn đem người này khắc ghi vào thật sâu trong trái tim mình. Tề Ngộ đứng yên một lát, đột nhiên rũ mắt cười nhẹ một tiếng, lúc mở to mắt lên cả người đã thoát khỏi phần ngây ngô căng thẳng kia, trở nên ung dung lại có đủ dũng khí để tiến lên không lùi.

"Đường Đường, anh còn nhớ hay không em đã từng nói với anh, chờ em trở về em sẽ nói cho anh nghe một chuyện rất quan trọng? "

Nhìn thấy Tề Ngộ hành động như vậy, người căng thẳng giờ lại là Đường Cẩm. Trước đó rõ ràng anh đã biết sau đây chuẩn bị xảy ra điều này, thậm chí còn có thể dễ dàng chọc lại Tề Ngộ, nhưng khi đã thật sự tới giờ khắc quan trọng này, đầu óc choáng váng ong ong, mặc cho Tề Ngộ mạnh mẽ tiến lên một mình một ngựa, phá vỡ phòng tuyến của anh, dùng trái tim chân thật nóng bỏng của hắn để bao vây bên trong anh, để con tim anh không còn phải trôi nổi nữa.

Đường Cẩm có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính bản thân mình.

Anh dám khẳng định nhịp tim của Tề Ngộ giờ cũng nhất định đang nhanh và kịch liệt như anh vậy.

Tề Ngộ nhìn thấy Đường Cẩm có hơi cứng đờ, đã lôi ra hai cái chìa khoá được nối liền nhau quơ quơ ở trước màn hình, ánh mắt lập tức nhu hòa hơn vài phần, nhỏ giọng thầm thì nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên em nói với người khác những lời này... Nên sợ giọng nói nghe sẽ không thích hợp."

Tề Ngộ hắng giọng, cực kỳ trịnh trọng, nói ra vô cùng rõ ràng: "Đường Cẩm, em thích anh."

"Ngẫu nhiên em mới biết được hôm nay là sinh nhật anh, em rất hoảng, vội vội vàng vàng chọn một món quà, không biết anh có thích không... " mặt của Tề Ngộ đã hoàn toàn đỏ lên, ánh mắt lại chưa từng né tránh chút nào, "Em muốn bắn pháo hoa cho anh, vì anh được sinh ra trong đêm Giáng Sinh, nên em hy vọng cả đời này anh đều có thể bình an hạnh phúc."

"Còn muốn... Còn muốn tặng cho anh một người bạn trai, kiếm tiền hay việc nhà gì cũng đều làm rất tốt. Người ấy còn có thật nhiều hứa hẹn, muốn được ôm anh để nói cho anh nghe, cũng muốn dùng quãng đời còn lại để thực hiện những lời hứa ấy" Ánh mắt Tề Ngộc sáng rực, nhìn chăm chú Đường Cẩm, nhẹ giọng dò hỏi: "Anh sẽ chấp nhận em chứ?"

Đường Cẩm tự nghe xong lời tỏ tình của Tề Ngộ, cười như không cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tề Ngộ đang đợi nghe 'tuyên án', sau một khoảng thời gian dài đến mức biểm cảm trên mặt của Tề Ngộ đã để lộ ra một vẻ bối rối, Đường Cẩm rốt cục mới cười cười, sờ lên gương mặt hiện lên trên màn hình của hắn.

"Sau này sinh nhật của anh, em sẽ luôn ở bên anh chứ? "

Đường cong nơi khóe miệng của Đường Cẩm càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng nụ cười nở rộ sáng rỡ kia như pháo hoa, anh hạ giọng, nhấn mạnh từng chữ một: "Bạn trai."

--

Sau khi cảm giác mập mờ và mọi chuyện đều đã có kết thúc, cảm giác hiện giờ đã rất khác, cặp tình nhân mới được phong đang đứng trước thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, chỉ cần nhìn không gương mặt của đối phương thôi cũng đủ để cứ cười ngốc với nhau thật lâu. Tề Ngộ sau khi thúc giục Đường Cẩm đi ngủ ngay để được nghỉ ngơi xong, tắt video call rồi mới phát hiện ra thế mà chính hắn đã đứng ở trong thời tiết tuyết thổi gió lạnh mà trò chuyện với Đường Cẩm tận hơn một tiếng.

Hơn nữa tuy hàn huyên lâu như vậy nhưng lại đang phải xa nhau, cảm giác vẫn rất trống vắng.

Hắn chui lại vào trong xe mình, mở hệ thống sưởi hơi thổi một chút bàn tay đã đông cứng như băng của mình, nhớ đến Đường Cẩm lại cảm thấy rất vui, càng nghĩ càng thấy vui. Tiếng Đường Cẩm gọi "bạn trai" chui vào trong tai Tề Ngộ nghe du dương hơn bất cứ một nhạc cụ nào trên đời.

Tề Ngộ không thể nào khống chế được những ý nghĩ đầy hưng phấn của chính mình, hắn nhảy tưng tưng ở trong tuyết vài vòng, lại chạy về trong xe đập vào tay lái thật mạnh, cười đến khóe miệng thấy đau, xong rồi mới quay đầu xe chạy về hướng nhà của Đường Cẩm. Hắn đã tính kỹ rồi, nếu như Đường Cẩm chưa ngủ hắn sẽ gõ cửa nhà Đường Cẩm, nếu như thấy Đường Cẩm đã ngủ rồi thì hắn sẽ không quấy rầy Đường Cẩm nữa, quành lại về nhà mình.

Nhưng tình cảm nếu có thể bị lý trí khống chế thì đã không được là gọi tình cảm rồi.

Khi nhìn lên thấy khung cửa sổ nhà Đường Cẩm đã tối đen lại, Tề Ngộ không kiểm soát được cảm giác hết sức thất vọng đang dâng lên trong lòng.

Một mặt, hắn vẫn nghĩ chuyện Đường Cẩm sớm đi nghỉ là chuyện tốt, huống chi chính hắn hồi nãy mới hơn mười giờ đã hối Đường Cẩm đi ngủ, nhưng về phương diện khác, hắn lại kìm không được cảm giác nhớ nhung bạn trai của mình.

Dựa theo kế hoạch, bây giờ Tề Ngộ hẳn là nên quay đầu về nhà mới đúng, mà trên thực tế, Tề Ngộ chẳng những không có về, còn xuống xe đi dạo quanh khu nhà này khảo sát một vòng.

Có lẽ là do mùa đông thường hay ngủ sớm, phần lớn các nhà đều đã đóng cửa tắt đèn, các nhân viên an ninh tốp năm tốp ba ở bên trong khu nhà đang đi dạo để tuần tra.

Tề Ngộ đi tới chỗ dưới lầu Đường Cẩm, nương theo ánh trăng nhìn một chút đường ống ngang dọc trên vách tường, khởi động gân cốt một chút, nhảy lên mấy cái đã vịn theo ống xả nước leo lên.

Nhà Đường Cẩm ở lầu hai, cũng không cao, mà lầu một chỗ ở của những người bảo vệ đang đi tuần, nên cũng sẽ không dẫn đến chuyện làm phiền người khác. Chỉ là nếu như bị bảo vệ tuần tra bắt được, hắn cũng không có ở trong khu nhà này, thế nào cũng bị tình nghi là trộm mà bắt vô đồn cảnh sát uống trà.

Tề Ngộ nghĩ thầm, mình chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, nhìn một cái xong sẽ lập tức đi xuống.

Hồi học cấp ba ngày nào hắn chả leo tường đánh lộn, tường xây vây quanh trường học hắn chỉ cần một cành cây là có thể leo vượt tường rồi, còn dễ hơn đi ngang qua cửa chính, nên giờ phải trèo lên thế này cũng không khó gì.



Hắn dễ dàng leo vào sân thượng nhà Đường Cẩm, cách cửa sổ mà nhìn vào bên trong. Đường Cẩm thích ánh mặt trời, đã không kéo vào rèm cửa còn hay thích nằm ngủ ở chỗ buổi sáng mặt trời sẽ rọi vô đầu tiên. Lúc này đang chui trong chăn, nét mặt yên tĩnh khi ngủ vừa vặn đối diện với Tề Ngộ.

Tề Ngộ hiển nhiên vui vô cùng, hết vui xong lại có cảm giác mình giống như một kẻ cuồng đi nhìn

lén, có chút ngượng ngùng mà vẫn định bụng quay mắt lại nhìn tiếp.

Bạn trai của hắn nhìn thế nào vẫn thật đẹp.

Tề Ngộ mới dịch chân đi một chút lại có cảm giác mình đụng phải vật gì, lập tức lảo đảo muốn ngã xuống từ trên ban công, hắn vội vàng duỗi thẳng chân dài ngăn lại, lúc này mới phát hiện là một người tuyết trắng trắng tròn tròn, được Đường Cẩm dùng màu vẽ con mắt và miệng, nhìn qua rất đáng yêu, nhìn vào đã thấy vui.

Tề Ngộ lại thấy hơi bực mình, hắn vội vàng đem người tuyết xoay một vòng, làm cho khuôn mặt hướng ra phía ngoài, thầm nghĩ: Bạn trai của tao mà tao còn mới được nhìn có mấy phút, mày lại được ngắm cả đêm nay.

Tề Ngộ vội vàng ganh đấu với người tuyết, khóe mắt chợt nhìn thấy Đường Cẩm hình như bị giật mình.

Hắn vội vội vàng vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên giường đã gồ lên một cục lớn, mà cả khuôn mặt Đường Cẩm đều vùi sâu vào trong chăn, đang ráng nén cười đến rung người.

Đường Cẩm sao có thể nghĩ ra cảnh mình vừa mở mắt đã thấy Tề Ngộ đang đi so bì với người tuyết?

Anh vén chăn lên đặt chân trần xuống giường, mở cửa sổ ra dắt Tề Ngộ đi vào nhà, nhịn không được cười nói: "Có đôi khi em thật đúng là ngây thơ đáng yêu quá mức."

Tề Ngộ tiến vào qua khung cửa sổ, nhớ tới hành vi mới vừa rồi cũng thấy nó như mất trí thật, nhưng vẫn đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Em ghen. "

Ghen? Ghen với người tuyết sao?

Đường Cẩm ho nhẹ một tiếng ráng nhịn cười, mở rộng ra hai cánh tay với Tề Ngộ, "Lại đây anh ôm em một cái?"

Mặt mũi Tề Ngộ mang theo ý cười, hắn cởi lớp áo phao ở ngoài ra ném xuống đất, tránh cho Đường Cẩm phải vướng hơi lạnh, đem người ôm vào trong ngực, trái tim trong nháy mắt như đã được trả về vị trí cũ.

Sau đó Tề Ngộ ôm Đường Cẩm vào, ôm lấy cặp chân dài của anh để nó quấn lên lưng mình, rất sợ anh để chân trần xuống đất sẽ bị lạnh.

Tề Ngộ nhẹ nhàng hôn một cái chóc vào môi Đường Cẩm, từng nụ hôn một đều dịu dàng kêu tên của anh, "Đường Đường, Đường Đường, bạn trai của em... "

Lồng ngực hai người dính chặt vào nhau, nhịp điệu tim đập gần như đã thống nhất được với nhau, Đường Cẩm thậm chí có thể nghe thấy âm thanh trong lòng Tề Ngộ.

Nhiệt độ trong không khí càng ngày càng lên cao, bầu không khí ám muội ngọt ngào giống như mật ngọt mà bao vây Đường Cẩm, hơi thở của Tề Ngộ phun lên trên tai của anh, vào giữa đôi môi.

Cả người Đường Cẩm trở nên mềm nhũn, hai cánh tay vịn vào Tề Ngộ, như bị hòa tan mà nhẹ nhàng đáp lại hắn, "Đường Đường ở đây.. " anh ngậm vào cánh môi Tề Ngộ, nhắm hờ mắt, lông mi thật dài đảo qua dưới mí mắt Tề Ngộ, "Bạn trai của em đang nằm trong lòng em này."

Hơi thở của Tề Ngộ và anh giao thoa vào nhau, đột nhiên phát hiện thì ra khi hạnh phúc quá mức sẽ làm cho viền mắt con người trở nên ướt át. Hắn nhiệt tình đáp lại Đường Cẩm, ôm chặt lấy anh, nói giọng khàn khàn: "Em ôm anh vào."

Đã ôm vào rồi thì sẽ không buông ra nữa.

Đường Cẩm bưng mặt của Tề Ngộ lên, hôn nhẹ vào trán của bạn trai mình.

Lúc mười tám tuổi anh có quen biết với Trác Trình, hai mươi tám tuổi lại rơi vào tình yêu với Tề Ngộ, ở giữa có khoảng thời gian mười năm không có mặt Tề Ngộ này, mà thời gian có thể là quan trọng với một số người, anh cũng nhờ thế mà đã nhìn thấu được mọi thứ trở nên rõ ràng.

Mười năm trước trân bảo trong mắt Đường Cẩm trôi nổi khắp nơi, mười năm sau nó bị một người khác đặt hết hy vọng trong tim vào, cẩn thận cất giấu.

Thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, ở trong mười năm, Đường Cẩm trở nên trưởng thành hơn, học cách ẩn nhẫn, nhưng năm tháng trăn trở qua đi, phần chân thành bên trong anh luôn cất giữ, trong mắt lại lóe ra hào quang như năm mười tám tuổi.

Cái Tề Ngộ có là quả hái vào mùa thu của Đường Cẩm, nhưng cũng là hoa mùa xuân của anh.*

*Mấy câu cuối trừu tượng quá nên editor cũng bó tay không biết diễn tả sao cho hay, có thể hiểu là 10 năm trước lúc Đường Cẩm khát khao mong chờ tình yêu trong sáng thuần khiết thì không có nên ảnh phải cất giấu nó đi (đoạn cuối chương 8). Giờ mới có người biết quý trọng những điều ấy nên phần yêu đó mới được thể hiện ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau