Anh Chồng “Chính Chuyên” Nay Đã Vùng Lên
Chương 22: Ngày đã qua
(chuyện cũ giữa bốn người / sử dụng bạo lực)
Đường Cẩm và Tề Ngộ náo loạn một hồi, rốt cục mới ý thức được sự tồn tại của hai người bên cạnh. Anh giờ giống như người không xương mà tựa hẳn ở trên người Tề Ngộ, nhíu mày nhìn về phía Trác Trình còn quỳ dưới đất, "Cậu có thời gian sững sờ ở chỗ này, vậy đã dọn đồ bên kia xong hết chưa? "
Trác Trình còn đắm chìm trong tâm trạng bản thân vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, nghe được câu hỏi của Đường Cẩm cũng chỉ trợn to hai mắt không trả lời.
Đường Cẩm hơi không kiên nhẫn xoay người, bước đi muốn vào phòng tắm, lại nghe được tiếng Trác Trình la lớn sau lưng nói: "Đường Cẩm, chờ một chút! "
Sắc mặt của Tề Ngộ nhìn đã biết đang không vui chút nào.
"Chúng ta bàn lại một chút được không?" Ánh mắt Trác Trình liếc qua Tề Ngộ như muốn giết người, cố chấp nhìn chằm chằm về phía Đường Cẩm.
Đường Cẩm đứng tại chỗ, như đang suy tư vài giây, mới gật đầu đáp: "Nói đi."
Câu phản đối của Tề Ngộ còn chưa nói ra miệng, chỉ thấy Đường Cẩm đưa tay chỉ Thẩm Nhất Địch ở một bên, "Ngộ Ca, em không tính nói chuyện với cậu ta à? "
Hai người bọn họ là đàng hoàng nghiêm túc, không phải vội vàng gì để nói lời yêu đương với nhau, tốt nhất vẫn cứ trước tiên đem chuyện cũ của mình giải quyết rõ ràng là tốt nhất.
Tề Ngộ lập tức đã phản ứng kịp với ý của Đường Cẩm, hắn tiến đến bên cạnh Đường Cẩm, đòi phải có vết hôn ở trên hầu kết, lúc này mới hài lòng mặc áo khoác vào, kêu Thẩm Nhất Địch đi ra ngoài phòng, để lại căn phòng ấm áp này cho Đường Cẩm.
Đường Cẩm chú ý tới hành động quan tâm nhỏ của Tề Ngộ, ánh mắt lóe lên vẻ hạnh phúc.
Trác Trình cắn môi dưới, ngón tay không ý thức chút nào mà vuốt nhẹ vào nhau, anh ta vẫn còn nhớ rõ lúc vừa mới bước ra ngoài Tề Ngộ có quay lại nhìn về phía mình để đưa một ánh mắt cảnh cáo, cũng không bỏ lỡ thần thái trong mắt Đường Cẩm.
Biểu cảm dịu dàng lại thả lỏng như thế, cũng đã rất lâu rồi anh ta chưa thấy trên mặt Đường Cẩm.
Trong đầu Trác Trình tìm kiếm một lần, phát hiện mấy năm gần đây tất cả những gì anh ta có thể nhớ, vẫn mãi chỉ có thần sắc phẫn nộ ấm ức của Đường Cẩm và một bóng lưng đầy cô độc đang ngồi ở trước bàn máy tính tỉ mẩn vẽ.
Khoang mũi của anh ta không khỏi đau xót, rất nhiều hình ảnh như đã phải đi, đến khi nhớ lại rồi mới có thể nhận ra được hóa ra khi đó Đường Cẩm đã khó chịu như vậy.
Đường Cẩm vốn cũng tính đợi Trác Trình mở miệng trước, chỉ là anh chờ một lát, cũng chỉ thấy Trác Trình cứ đứng ngẩn ngơ ở chỗ đó, sắc mặt đổi tới đổi lui, mũi và viền mắt đều đỏ thành một mảnh.
Đường Cẩm không có hơi đâu đi đoán xem anh ta đang suy diễn ra những gì, kiên nhẫn muốn thẳng thừng nói lời khô cằn, lạnh giọng chất vấn: "Giờ cậu muốn nói gì đây? "
--
Thẩm Nhất Địch không hề có ý muốn phản đối gì mà theo sát Tề Ngộ đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách có một cánh cửa sổ không đóng, gió mùa đông thổi vào làm cả người cậu ta lạnh run lên.
Tề Ngộ chỉ đóng cửa phòng ngủ để cách ly thành hai không gian khác nhau, cũng không có đi xa, dựa ở trên tường gần đó, giống như người gác cổng đang đứng coi cửa.
Hắn rất cao, nhìn phải cao trên 1m85, dù cho có cong chân dựa vào tường, Thẩm Nhất Địch vẫn cứ phải ngẩng đầu ngước mắt nhìn hắn. Thái độ của Tề Ngộ đối với cậu ta vẫn rất kỳ quái, bọn họ ngay từ đầu chỉ là quan hệ bao nuôi mà thôi, nhưng kim chủ Tề Ngộ này hình như hơi quá đúng quy tắc, cho cậu ta những tài nguyên tốt nhất, tất cả những mặt trái của dư luận sẽ hoàn toàn dìm xuống, ra cửa đề cho vệ sĩ đi theo, mặc kệ cậu ta đã làm ra chuyện gì, Tề Ngộ đều sẽ giải quyết tốt hậu quả cho cậu ta, người này cứ như không có giới hạn đặt ra cho cậu ta.
Trong giới đều rỉ tai nhau rằng Tề tổng tiếng tăm lẫy lững nâng niu cưng chiều cậu ta vô cùng, mặc dù Tề Ngộ chẳng bao giờ biểu hiện ra với cậu ta trong phương diện tình ái. Nhưng theo thời gian lâu dài, nhiều người nói vào, ngay cả Thẩm Nhất Địch cũng sẽ không thể không tin vào điểm này.
Mãi đến ngày hôm nay khi cậu ta thấy được một Tề Ngộ đứng chung một chỗ với Đường Cẩm.
Không phải là ánh mắt luôn luôn lãnh đạm thờ ơ trước mặt cậu ta kia, mà là một con sói đầu đàn vì để giữ được người thương bên mình, mà tự nguyện rút đi móng vuốt và răng nhọn của bản thân.
Ở mấy ngày trước, đột nhiên trong một đêm bị mất đi tất cả tài nguyên Tề Ngộ từng cho, trong nháy mắt những ưu đãi trước giờ đều rớt xuống đáy, Thẩm Nhất Địch vốn đã không kìm được cảm giác ớn lạnh từ tận đáy lòng.
Những gì mà Tề Ngộ đã làm với cậu ta, càng giống như là cố ý đẩy cậu ta ra đứng trước mặt mọi người, vì để đạt được một mục đích gì đó mà trở thành một đối tượng được công khai.
Mà sau khi đã mất đi chống lưng là Tề Ngộ rồi, cậu ta vẫn phải đứng trong tầm mắt của dư luận. Nếu lui về phía sau sẽ gặp phải điều gì, Tề Ngộ lại là vì cái gì, Thẩm Nhất Địch cũng không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Hiện giờ cậu ta cực kỳ sợ hãi người đàn ông này, không hiểu ban đầu tại sao mình lại dám liên tiếp khiêu chiến vào những giới hạn cuối cùng của hắn.
Hai tay của Thẩm Nhất Địch bị gô chặt lại vào một chỗ, cổ tay bị đập xuống đau đến mức như muốn nứt xưng, cậu ta lúng túng mở miệng, thanh âm run lên như đang đi trên mây, "Tề, Tề tổng, giữa chúng ta... còn có quan hệ gì hay không?"
Tề Ngộ vẫn đang lắng tai nghe cuộc nói chuyện bên trong nhà, lại mãi vẫn chưa nghe thấy tiếng nói vọng ra. Trong bụng hắn đang thấy lạ, đột nhiên nghe được câu hỏi của Thẩm Nhất Địch, không khỏi nhíu nhíu mày, rốt cục quay đầu cho Thẩm Nhất Địch một con mắt, buồn cười nói: "Đừng có tự cho mình là hay, chúng ta vốn chả liên quan gì tới nhau hết."
Không tồn tại về thân xác, về tinh thần lại càng không.
"Ngay cả quan hệ bao nuôi cũng không phải."
Lúc đầu Tề Ngộ bao nuôi Thẩm Nhất Địch chỉ vui đùa một chút thôi, nhưng sự không thức thời của cậu ta làm cho hắn cũng chả còn ham muốn gì cậu ta nữa. Vừa đúng lúc hắn đang muốn đi nước ngoài công tác để bàn chuyện làm ăn, thầm nghĩ sau khi về nước sẽ đá bay thẳng cẳng cậu minh tinh tuyến 18 này trở về vị trí cũ.
Nhưng ở nước ngoài hắn đã trải qua một lần mưu sát.
Tần gia không tha cho hắn, gia chủ tương lai làm sao có thể mang họ Tề?
Tề Ngộ từng học sâu về võ thuật, đã liều mạng trên lưng bị đâm một vết dao lớn mà trở lại trong nước, lập tức mạnh mẽ vang dội mà tăng thêm gấp đôi vệ sĩ. Nhưng đồng thời, Tề Ngộ đột nhiên ý thức được, người không có nhược điểm mới đáng sợ nhất.
Ở trong mắt Tần gia, hắn chính là một người như vậy, không có một nhược điểm nào để nhà họ có thể nắm thóp được, thế thì đứa con khác họ này vẫn sẽ mãi luôn là một quả bom hẹn giờ.
Không có nhược điểm thì phải tạo ra một cái. Thứ Tề Ngộ không thiếu nhất chính là tiền và tài nguyên.
Người đàn ông châm lửa cho điếu thuốc, hít sâu một cái phun ra một mảng khói trắng, thuận miệng giải thích cho Thẩm Nhất Địch nghe, "Cậu là tấm bia đỡ đạn trên mặt nổi tôi tìm được."
Mà bây giờ Tần gia đều đã nằm trong tay hắn, nguy cơ giải trừ, Thẩm Nhất Địch đương nhiên cũng chả còn tác dụng như tấm bia đỡ đạn nữa.
Sắc mặt Thẩm Nhất Địch lập tức trắng bệch.
Tề Ngộ sốt ruột xua xua tay với cậu ta, "Trước đây cậu gây phiền toái cho tôi tôi còn chưa thể tính sổ với cậu, giờ tốt nhất cậu nên biến đi, nếu không... Người thứ nhất xuống tay với cậu có thể là tôi đấy."
Thẩm Nhất Địch lúc này cũng không ngốc nữa, biết nếu làm trái lời của Tề Ngộ sẽ không có kết quả gì tốt, cuối cùng cậu ta cũng liếc mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, cắn răng xoay người bỏ đi như đang trốn chạy.
Tề Ngộ tựa ở bên cạnh hút hết một điếu thuốc lá, mới nghe được rốt cục trong phòng truyền tiếng của đến Trác Trình, "Đường Cẩm, chúng ta còn có thể bắt đầu lại hay không?"
Tề Ngộ chợt đứng thẳng người, điếu thuốc lá bị hắn vứt ở trên mặt đất, Tề Ngộ hung hăng giẫm đạp mấy cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Khốn khiếp! Nói cái chó gì đó! "
--
Đường Cẩm nghe được câu hỏi của Trác Trình, ánh mắt đã hoàn toàn phẳng lặng.
Trác Trình hoảng hốt vội nói: "Mấy năm này em đã sai rồi, về sau chắc chắn em sẽ không đối xử với anh như thế nữa, Đường Cẩm... van anh xin anh đó, cho em một cơ hội đi... "
"Trác Trình." Biểu cảm của Đường Cẩm lãnh đạm nói, "Nhất định phải thế ư? "
"Cho tới hôm nay chúng ta cũng đã đi đến tình trạng này rồi, còn có cần phải dây dưa không dứt không? " Đường Cẩm mệt mỏi xoa xoa mi tâm, "Chuyện tôi đã làm cậu vẫn luôn ôm hận, rõ ràng vẫn còn có ý không quên được chuyện cũ của tôi, lại vẫn không nói một câu nào mà cứ muốn quay lại với tôi thêm lần nữa."
Đường Cẩm chỉa ngón tay đặt nhẹ vào vị trí tim của Trác Trình "Vướng mắc kia đang ở chỗ này của cậu, sao đến giờ cậu vẫn không chịu nhìn vào."
"Chúng ta không hợp nhau, coi như xong. "
"Đường Cẩm! " Trác Trình cũng không biết có nghe hiểu lời của anh hay không, vẫn cứ nôn nóng níu lại ống tay áo Đường Cẩm, "Về sau em sẽ khôn gđề cập đến mấy chuyện hồi xưa của anh nữa, em hứa em sẽ quên hết đi mà có được không? Em... "
"Trác Trình. " Đường Cẩm lạnh lùng hất tay của anh ta ra, "Tối hôm qua cũng chả phải là lần đầu giữa tôi và Tề Ngộ, làm thế này không phải để trả thù cậu. "
Động tác của Trác Trình đột nhiên dừng lại, như bị ai đó ấn nút 'đứng yên', chỉ có nước mắt đang chảy xuống như những hạt ngọc rơi xuống.
Đường Cẩm nói tiếp: "Sống với cậu làm tôi thật sự quá mệt mỏi buồn phiền, chúng ta thật sự không thích hợp."
"Tôi không có giống cậu, nên một khi đã chia tay với cậu, thì mãi mãi tôi cũng không muốn hàn gắn lại đâu."
Anh đứng dậy nhìn quanh một lần ở trong phòng, "Cái phòng này nếu như cậu muốn, tôi có thể chuyển nhượng cho cậu."
Trác Trình miễn cưỡng giật giật khóe miệng, "Phí chia tay à?"
"Có thể nói như vậy."
"... Giờ đây anh không còn ở đây nữa, em còn muốn căn phòng này làm gì?"
Đường Cẩm nhìn anh ta hồi lâu nói: "Thật sự không muốn? "
Trác Trình chán nản ngồi ở trên sàn nhà, chật vật lắc đầu.
Vì vậy Đường Cẩm đi tới thu lại chìa khoá căn phòng bỏ vào trong túi xách của mình.
"Đường Cẩm, " Trác Trình kéo góc áo Đường Cẩm, nhẹ giọng hỏi anh, "Anh có còn nhớ hay không, vào ngày đầu tiên lúc chúng ta đến chỗ này anh đã nói gì với em?"
Đường Cẩm chả nói chả rằng giật áo ra khỏi tay Trác Trình, hơi trợn mắt, "Giờ cậu còn muốn chơi chiêu nhớ lại tình xưa với tôi à? Tôi không nhớ."
"Sao anh có thể không nhớ được... " Trác Trình giơ tay lên lau mặt, biểu cảm muốn khóc mà không xong.
Lúc đó anh ta chạy đến thành phố G, Đường Cẩm đuổi theo sát, ở một thành phố xa lạ này mua một căn phòng nhỏ.
Đường Phong giận em trai mình lại phải chạy đuổi theo một thằng đàn ông, đóng băng hết tài khoản của Đường Cẩm, phòng này hoàn toàn là dùng tiền của Đường Cẩm để mua được.
Trước đó Trác Trình không hề nghĩ rằng, những hình ảnh tưởng như đã phai nhạt hết đi, giờ đây lại hiện về trở lại vô cùng sống động rõ ràng.
Anh ta nhớ rõ vẻ hạnh phúc lúc Đường Cẩm nắm tay anh ta bước vào nhà và bàn tay nhuốm đầy màu vẽ không thể rửa nổi.
"Anh từng nói với em, sau này phải sống bên nhau từng ngày thật vui. "
Đường Cẩm còn không nhíu lại chân mày, "Tôi không nhớ."
"Sao anh không nhớ cho được chứ, sao lại không nhớ... " Trác Trình thì thào nhắc lại vài câu, con mắt vừa đau vừa sưng, có lẽ anh ta đã khóc cạn nước mắt mất rồi, "Xin lỗi Đường Cẩm, xin lỗi... "
Đường Cẩm đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Bây giờ nói những chuyện này cũng chả còn ý nghĩa gì.
Trác Trình lại cứ ngồi ăn vạ ở đó, lúc Đường Cẩm không nói gì, ý muốn đuổi khách, gần như tuyệt vọng mà đi khỏi cửa. Bước ra khỏi cánh cửa này, anh ta và Đường Cẩm cũng chả còn gì với nhau nữa.
Trác Trình mới vừa mở cửa ra, đã thấy một Tề Ngộ đang đứng thẳng ở cửa.
Người đàn ông mang khí lạnh theo khắp người, dưới chân là tàn thuốc chất đống.
Trác Trình chưa phản ứng kịp, đã bị Tề Ngộ níu lấy cổ áo, một quyền theo sát thụi một cú thật mạnh vào trên mặt của anh ta!
"Tề Ngộ --! "
Đường Cẩm không biết Tề Ngộ nghe thấy được bao nhiêu, anh cũng khá rành chuyện đánh lộn, hiển nhiên đã nhìn ra một quyền này của Tề Ngộ là dùng toàn sức, không từ mà biệt, nếu quả thật đánh bị thương người sẽ phải chịu trách nhiệm.
Nghe thấy Đường Cẩm ngăn lại, Tề Ngộ hừ lạnh một tiếng, buông ra ngón tay đang xách áo Trác Trình trên. Trác Trình tức thì ngồi sụp xuống dưới đất, hai tay run run lau đi vệt máu còn lưu trên khóe miệng.
"Giờ mày mới biết anh ấy tốt à?" Tề Ngộ ngồi xổm người xuống chậm rãi tới gần anh ta, Trác Trình có thể nhìn rõ ra được trong mắt Tề Ngộ có độc ý như muốn xé xác anh ta, ngón trỏ của hắn chỉ chỉ vào trong tim anh ta, giống như muốn cắt nát trái tim kia, giọng nói bị ép xuống thành vô cùng trầm thấp, ghé vào lỗ tai anh ta nói giễu cợt:"Sao mày không tới sớm hơn!? "
Tề Ngộ đã không biết là đang giận Trác Trình hay là đang giận chính mình.
Sao mày không tới sớm hơn?
Vì sao lâu như vậy mới tìm được anh, ở bên cạnh anh.
Tề Ngộ đứng thẳng dậy, hung hăng đá vào trên xương bắp chân của Trác Trình, lạnh lùng nói: "Cút nhanh lên, hay ăn một quả đấm còn chưa đủ?"
Trác Trình đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, đứng cũng không vững nữa, anh ta biết Tề Ngộ sẽ thật sự dám đánh anh ta hết sức. Mà Đường Cẩm cũng chả hề có ý can ngăn chi, Trác Trình chỉ có thể không cam lòng liếc mắt lần cuối nhìn Đường Cẩm, bưng một nửa bên mặt bị đánh đến xanh tím khập khễnh rời đi. Tề Ngộ có chút hối hận vì sao vừa rồi không đá thằng này gãy chân cho rồi.
Đường Cẩm đi tới trước mặt Tề Ngộ, lo lắng xoa xoa mặt của hắn "Ngộ Ca, đừng giận nữa nha?"
Sự tàn bạo trong mắt Tề Ngộ rút đi, chợt bế Đường Cẩm vào trong lòng, rúc vào hõm cần cổ của Đường Cẩm hít một hơi thật sâu vào, gọi tên anh từng chữ một, "Đường Đường... "
Đường Cẩm từng nghĩ tới rất nhiều phản ứng khác nhau Tề Ngộ sẽ có khi nghe được quá khứ giữa anh và Trác Trình, có thể sẽ tức giận hoặc là nổi máu ghen mà dỗi với anh, lại không nghĩ rằng Tề Ngộ sẽ đau lòng vì anh, thậm chí bắt đầu trách cứ mình.
Anh không ngừng vỗ vào lưng Tề Ngộ tỏ vẻ trấn an, mỗi một tiếng "Đường Đường " đều phải nhận được một tiếng đáp lại dịu dàng.
Tề Ngộ đem hai tay của anh gom lại, nâng đến bên môi nhẹ nhàng hôn, trịnh trọng nói: "Đường Đường, chúng ta về sau sẽ sống thật tốt bên nhau, có được hay không? "
Đường Cẩm kinh sợ trong lòng, hai tay đột nhiên run rẩy.
Tề Ngộ tiếp tục nói: "Những chuyện nhà hoặc là làm việc để nuôi gia đình em đều biết, chúng ta nhất định có thể sống rất tốt. "
Đường Cẩm đè xuống chua xót nóng cháy trong lòng, nói mang theo giọng mũi mềm nhũn, "Ý Ngộ Ca là muốn bao nuôi anh toàn tập à?"
Tề Ngộ nhẹ nhàng cọ xát gò má của anh, "Chỉ cần anh thích thì thế nào cũng được?"
Đường Cẩm cầm ngược lại hai tay của hắn, nhón chân lên hôn nhẹ liên tiếp lên trán của Tề Ngộ, cười nói: "Anh đây là tìm bạn trai hay là tìm bảo mẫu chứ? Để anh giúp em một tay, có lẽ cũng không rành được như em nên đừng thấy chán ghét anh nhé."
"Không lo đâu. " Tề Ngộ một tay ôm Đường Cẩm trong lòng xoay một vòng, "Em yêu anh. "
Đường Cẩm và Tề Ngộ náo loạn một hồi, rốt cục mới ý thức được sự tồn tại của hai người bên cạnh. Anh giờ giống như người không xương mà tựa hẳn ở trên người Tề Ngộ, nhíu mày nhìn về phía Trác Trình còn quỳ dưới đất, "Cậu có thời gian sững sờ ở chỗ này, vậy đã dọn đồ bên kia xong hết chưa? "
Trác Trình còn đắm chìm trong tâm trạng bản thân vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, nghe được câu hỏi của Đường Cẩm cũng chỉ trợn to hai mắt không trả lời.
Đường Cẩm hơi không kiên nhẫn xoay người, bước đi muốn vào phòng tắm, lại nghe được tiếng Trác Trình la lớn sau lưng nói: "Đường Cẩm, chờ một chút! "
Sắc mặt của Tề Ngộ nhìn đã biết đang không vui chút nào.
"Chúng ta bàn lại một chút được không?" Ánh mắt Trác Trình liếc qua Tề Ngộ như muốn giết người, cố chấp nhìn chằm chằm về phía Đường Cẩm.
Đường Cẩm đứng tại chỗ, như đang suy tư vài giây, mới gật đầu đáp: "Nói đi."
Câu phản đối của Tề Ngộ còn chưa nói ra miệng, chỉ thấy Đường Cẩm đưa tay chỉ Thẩm Nhất Địch ở một bên, "Ngộ Ca, em không tính nói chuyện với cậu ta à? "
Hai người bọn họ là đàng hoàng nghiêm túc, không phải vội vàng gì để nói lời yêu đương với nhau, tốt nhất vẫn cứ trước tiên đem chuyện cũ của mình giải quyết rõ ràng là tốt nhất.
Tề Ngộ lập tức đã phản ứng kịp với ý của Đường Cẩm, hắn tiến đến bên cạnh Đường Cẩm, đòi phải có vết hôn ở trên hầu kết, lúc này mới hài lòng mặc áo khoác vào, kêu Thẩm Nhất Địch đi ra ngoài phòng, để lại căn phòng ấm áp này cho Đường Cẩm.
Đường Cẩm chú ý tới hành động quan tâm nhỏ của Tề Ngộ, ánh mắt lóe lên vẻ hạnh phúc.
Trác Trình cắn môi dưới, ngón tay không ý thức chút nào mà vuốt nhẹ vào nhau, anh ta vẫn còn nhớ rõ lúc vừa mới bước ra ngoài Tề Ngộ có quay lại nhìn về phía mình để đưa một ánh mắt cảnh cáo, cũng không bỏ lỡ thần thái trong mắt Đường Cẩm.
Biểu cảm dịu dàng lại thả lỏng như thế, cũng đã rất lâu rồi anh ta chưa thấy trên mặt Đường Cẩm.
Trong đầu Trác Trình tìm kiếm một lần, phát hiện mấy năm gần đây tất cả những gì anh ta có thể nhớ, vẫn mãi chỉ có thần sắc phẫn nộ ấm ức của Đường Cẩm và một bóng lưng đầy cô độc đang ngồi ở trước bàn máy tính tỉ mẩn vẽ.
Khoang mũi của anh ta không khỏi đau xót, rất nhiều hình ảnh như đã phải đi, đến khi nhớ lại rồi mới có thể nhận ra được hóa ra khi đó Đường Cẩm đã khó chịu như vậy.
Đường Cẩm vốn cũng tính đợi Trác Trình mở miệng trước, chỉ là anh chờ một lát, cũng chỉ thấy Trác Trình cứ đứng ngẩn ngơ ở chỗ đó, sắc mặt đổi tới đổi lui, mũi và viền mắt đều đỏ thành một mảnh.
Đường Cẩm không có hơi đâu đi đoán xem anh ta đang suy diễn ra những gì, kiên nhẫn muốn thẳng thừng nói lời khô cằn, lạnh giọng chất vấn: "Giờ cậu muốn nói gì đây? "
--
Thẩm Nhất Địch không hề có ý muốn phản đối gì mà theo sát Tề Ngộ đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách có một cánh cửa sổ không đóng, gió mùa đông thổi vào làm cả người cậu ta lạnh run lên.
Tề Ngộ chỉ đóng cửa phòng ngủ để cách ly thành hai không gian khác nhau, cũng không có đi xa, dựa ở trên tường gần đó, giống như người gác cổng đang đứng coi cửa.
Hắn rất cao, nhìn phải cao trên 1m85, dù cho có cong chân dựa vào tường, Thẩm Nhất Địch vẫn cứ phải ngẩng đầu ngước mắt nhìn hắn. Thái độ của Tề Ngộ đối với cậu ta vẫn rất kỳ quái, bọn họ ngay từ đầu chỉ là quan hệ bao nuôi mà thôi, nhưng kim chủ Tề Ngộ này hình như hơi quá đúng quy tắc, cho cậu ta những tài nguyên tốt nhất, tất cả những mặt trái của dư luận sẽ hoàn toàn dìm xuống, ra cửa đề cho vệ sĩ đi theo, mặc kệ cậu ta đã làm ra chuyện gì, Tề Ngộ đều sẽ giải quyết tốt hậu quả cho cậu ta, người này cứ như không có giới hạn đặt ra cho cậu ta.
Trong giới đều rỉ tai nhau rằng Tề tổng tiếng tăm lẫy lững nâng niu cưng chiều cậu ta vô cùng, mặc dù Tề Ngộ chẳng bao giờ biểu hiện ra với cậu ta trong phương diện tình ái. Nhưng theo thời gian lâu dài, nhiều người nói vào, ngay cả Thẩm Nhất Địch cũng sẽ không thể không tin vào điểm này.
Mãi đến ngày hôm nay khi cậu ta thấy được một Tề Ngộ đứng chung một chỗ với Đường Cẩm.
Không phải là ánh mắt luôn luôn lãnh đạm thờ ơ trước mặt cậu ta kia, mà là một con sói đầu đàn vì để giữ được người thương bên mình, mà tự nguyện rút đi móng vuốt và răng nhọn của bản thân.
Ở mấy ngày trước, đột nhiên trong một đêm bị mất đi tất cả tài nguyên Tề Ngộ từng cho, trong nháy mắt những ưu đãi trước giờ đều rớt xuống đáy, Thẩm Nhất Địch vốn đã không kìm được cảm giác ớn lạnh từ tận đáy lòng.
Những gì mà Tề Ngộ đã làm với cậu ta, càng giống như là cố ý đẩy cậu ta ra đứng trước mặt mọi người, vì để đạt được một mục đích gì đó mà trở thành một đối tượng được công khai.
Mà sau khi đã mất đi chống lưng là Tề Ngộ rồi, cậu ta vẫn phải đứng trong tầm mắt của dư luận. Nếu lui về phía sau sẽ gặp phải điều gì, Tề Ngộ lại là vì cái gì, Thẩm Nhất Địch cũng không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Hiện giờ cậu ta cực kỳ sợ hãi người đàn ông này, không hiểu ban đầu tại sao mình lại dám liên tiếp khiêu chiến vào những giới hạn cuối cùng của hắn.
Hai tay của Thẩm Nhất Địch bị gô chặt lại vào một chỗ, cổ tay bị đập xuống đau đến mức như muốn nứt xưng, cậu ta lúng túng mở miệng, thanh âm run lên như đang đi trên mây, "Tề, Tề tổng, giữa chúng ta... còn có quan hệ gì hay không?"
Tề Ngộ vẫn đang lắng tai nghe cuộc nói chuyện bên trong nhà, lại mãi vẫn chưa nghe thấy tiếng nói vọng ra. Trong bụng hắn đang thấy lạ, đột nhiên nghe được câu hỏi của Thẩm Nhất Địch, không khỏi nhíu nhíu mày, rốt cục quay đầu cho Thẩm Nhất Địch một con mắt, buồn cười nói: "Đừng có tự cho mình là hay, chúng ta vốn chả liên quan gì tới nhau hết."
Không tồn tại về thân xác, về tinh thần lại càng không.
"Ngay cả quan hệ bao nuôi cũng không phải."
Lúc đầu Tề Ngộ bao nuôi Thẩm Nhất Địch chỉ vui đùa một chút thôi, nhưng sự không thức thời của cậu ta làm cho hắn cũng chả còn ham muốn gì cậu ta nữa. Vừa đúng lúc hắn đang muốn đi nước ngoài công tác để bàn chuyện làm ăn, thầm nghĩ sau khi về nước sẽ đá bay thẳng cẳng cậu minh tinh tuyến 18 này trở về vị trí cũ.
Nhưng ở nước ngoài hắn đã trải qua một lần mưu sát.
Tần gia không tha cho hắn, gia chủ tương lai làm sao có thể mang họ Tề?
Tề Ngộ từng học sâu về võ thuật, đã liều mạng trên lưng bị đâm một vết dao lớn mà trở lại trong nước, lập tức mạnh mẽ vang dội mà tăng thêm gấp đôi vệ sĩ. Nhưng đồng thời, Tề Ngộ đột nhiên ý thức được, người không có nhược điểm mới đáng sợ nhất.
Ở trong mắt Tần gia, hắn chính là một người như vậy, không có một nhược điểm nào để nhà họ có thể nắm thóp được, thế thì đứa con khác họ này vẫn sẽ mãi luôn là một quả bom hẹn giờ.
Không có nhược điểm thì phải tạo ra một cái. Thứ Tề Ngộ không thiếu nhất chính là tiền và tài nguyên.
Người đàn ông châm lửa cho điếu thuốc, hít sâu một cái phun ra một mảng khói trắng, thuận miệng giải thích cho Thẩm Nhất Địch nghe, "Cậu là tấm bia đỡ đạn trên mặt nổi tôi tìm được."
Mà bây giờ Tần gia đều đã nằm trong tay hắn, nguy cơ giải trừ, Thẩm Nhất Địch đương nhiên cũng chả còn tác dụng như tấm bia đỡ đạn nữa.
Sắc mặt Thẩm Nhất Địch lập tức trắng bệch.
Tề Ngộ sốt ruột xua xua tay với cậu ta, "Trước đây cậu gây phiền toái cho tôi tôi còn chưa thể tính sổ với cậu, giờ tốt nhất cậu nên biến đi, nếu không... Người thứ nhất xuống tay với cậu có thể là tôi đấy."
Thẩm Nhất Địch lúc này cũng không ngốc nữa, biết nếu làm trái lời của Tề Ngộ sẽ không có kết quả gì tốt, cuối cùng cậu ta cũng liếc mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, cắn răng xoay người bỏ đi như đang trốn chạy.
Tề Ngộ tựa ở bên cạnh hút hết một điếu thuốc lá, mới nghe được rốt cục trong phòng truyền tiếng của đến Trác Trình, "Đường Cẩm, chúng ta còn có thể bắt đầu lại hay không?"
Tề Ngộ chợt đứng thẳng người, điếu thuốc lá bị hắn vứt ở trên mặt đất, Tề Ngộ hung hăng giẫm đạp mấy cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Khốn khiếp! Nói cái chó gì đó! "
--
Đường Cẩm nghe được câu hỏi của Trác Trình, ánh mắt đã hoàn toàn phẳng lặng.
Trác Trình hoảng hốt vội nói: "Mấy năm này em đã sai rồi, về sau chắc chắn em sẽ không đối xử với anh như thế nữa, Đường Cẩm... van anh xin anh đó, cho em một cơ hội đi... "
"Trác Trình." Biểu cảm của Đường Cẩm lãnh đạm nói, "Nhất định phải thế ư? "
"Cho tới hôm nay chúng ta cũng đã đi đến tình trạng này rồi, còn có cần phải dây dưa không dứt không? " Đường Cẩm mệt mỏi xoa xoa mi tâm, "Chuyện tôi đã làm cậu vẫn luôn ôm hận, rõ ràng vẫn còn có ý không quên được chuyện cũ của tôi, lại vẫn không nói một câu nào mà cứ muốn quay lại với tôi thêm lần nữa."
Đường Cẩm chỉa ngón tay đặt nhẹ vào vị trí tim của Trác Trình "Vướng mắc kia đang ở chỗ này của cậu, sao đến giờ cậu vẫn không chịu nhìn vào."
"Chúng ta không hợp nhau, coi như xong. "
"Đường Cẩm! " Trác Trình cũng không biết có nghe hiểu lời của anh hay không, vẫn cứ nôn nóng níu lại ống tay áo Đường Cẩm, "Về sau em sẽ khôn gđề cập đến mấy chuyện hồi xưa của anh nữa, em hứa em sẽ quên hết đi mà có được không? Em... "
"Trác Trình. " Đường Cẩm lạnh lùng hất tay của anh ta ra, "Tối hôm qua cũng chả phải là lần đầu giữa tôi và Tề Ngộ, làm thế này không phải để trả thù cậu. "
Động tác của Trác Trình đột nhiên dừng lại, như bị ai đó ấn nút 'đứng yên', chỉ có nước mắt đang chảy xuống như những hạt ngọc rơi xuống.
Đường Cẩm nói tiếp: "Sống với cậu làm tôi thật sự quá mệt mỏi buồn phiền, chúng ta thật sự không thích hợp."
"Tôi không có giống cậu, nên một khi đã chia tay với cậu, thì mãi mãi tôi cũng không muốn hàn gắn lại đâu."
Anh đứng dậy nhìn quanh một lần ở trong phòng, "Cái phòng này nếu như cậu muốn, tôi có thể chuyển nhượng cho cậu."
Trác Trình miễn cưỡng giật giật khóe miệng, "Phí chia tay à?"
"Có thể nói như vậy."
"... Giờ đây anh không còn ở đây nữa, em còn muốn căn phòng này làm gì?"
Đường Cẩm nhìn anh ta hồi lâu nói: "Thật sự không muốn? "
Trác Trình chán nản ngồi ở trên sàn nhà, chật vật lắc đầu.
Vì vậy Đường Cẩm đi tới thu lại chìa khoá căn phòng bỏ vào trong túi xách của mình.
"Đường Cẩm, " Trác Trình kéo góc áo Đường Cẩm, nhẹ giọng hỏi anh, "Anh có còn nhớ hay không, vào ngày đầu tiên lúc chúng ta đến chỗ này anh đã nói gì với em?"
Đường Cẩm chả nói chả rằng giật áo ra khỏi tay Trác Trình, hơi trợn mắt, "Giờ cậu còn muốn chơi chiêu nhớ lại tình xưa với tôi à? Tôi không nhớ."
"Sao anh có thể không nhớ được... " Trác Trình giơ tay lên lau mặt, biểu cảm muốn khóc mà không xong.
Lúc đó anh ta chạy đến thành phố G, Đường Cẩm đuổi theo sát, ở một thành phố xa lạ này mua một căn phòng nhỏ.
Đường Phong giận em trai mình lại phải chạy đuổi theo một thằng đàn ông, đóng băng hết tài khoản của Đường Cẩm, phòng này hoàn toàn là dùng tiền của Đường Cẩm để mua được.
Trước đó Trác Trình không hề nghĩ rằng, những hình ảnh tưởng như đã phai nhạt hết đi, giờ đây lại hiện về trở lại vô cùng sống động rõ ràng.
Anh ta nhớ rõ vẻ hạnh phúc lúc Đường Cẩm nắm tay anh ta bước vào nhà và bàn tay nhuốm đầy màu vẽ không thể rửa nổi.
"Anh từng nói với em, sau này phải sống bên nhau từng ngày thật vui. "
Đường Cẩm còn không nhíu lại chân mày, "Tôi không nhớ."
"Sao anh không nhớ cho được chứ, sao lại không nhớ... " Trác Trình thì thào nhắc lại vài câu, con mắt vừa đau vừa sưng, có lẽ anh ta đã khóc cạn nước mắt mất rồi, "Xin lỗi Đường Cẩm, xin lỗi... "
Đường Cẩm đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Bây giờ nói những chuyện này cũng chả còn ý nghĩa gì.
Trác Trình lại cứ ngồi ăn vạ ở đó, lúc Đường Cẩm không nói gì, ý muốn đuổi khách, gần như tuyệt vọng mà đi khỏi cửa. Bước ra khỏi cánh cửa này, anh ta và Đường Cẩm cũng chả còn gì với nhau nữa.
Trác Trình mới vừa mở cửa ra, đã thấy một Tề Ngộ đang đứng thẳng ở cửa.
Người đàn ông mang khí lạnh theo khắp người, dưới chân là tàn thuốc chất đống.
Trác Trình chưa phản ứng kịp, đã bị Tề Ngộ níu lấy cổ áo, một quyền theo sát thụi một cú thật mạnh vào trên mặt của anh ta!
"Tề Ngộ --! "
Đường Cẩm không biết Tề Ngộ nghe thấy được bao nhiêu, anh cũng khá rành chuyện đánh lộn, hiển nhiên đã nhìn ra một quyền này của Tề Ngộ là dùng toàn sức, không từ mà biệt, nếu quả thật đánh bị thương người sẽ phải chịu trách nhiệm.
Nghe thấy Đường Cẩm ngăn lại, Tề Ngộ hừ lạnh một tiếng, buông ra ngón tay đang xách áo Trác Trình trên. Trác Trình tức thì ngồi sụp xuống dưới đất, hai tay run run lau đi vệt máu còn lưu trên khóe miệng.
"Giờ mày mới biết anh ấy tốt à?" Tề Ngộ ngồi xổm người xuống chậm rãi tới gần anh ta, Trác Trình có thể nhìn rõ ra được trong mắt Tề Ngộ có độc ý như muốn xé xác anh ta, ngón trỏ của hắn chỉ chỉ vào trong tim anh ta, giống như muốn cắt nát trái tim kia, giọng nói bị ép xuống thành vô cùng trầm thấp, ghé vào lỗ tai anh ta nói giễu cợt:"Sao mày không tới sớm hơn!? "
Tề Ngộ đã không biết là đang giận Trác Trình hay là đang giận chính mình.
Sao mày không tới sớm hơn?
Vì sao lâu như vậy mới tìm được anh, ở bên cạnh anh.
Tề Ngộ đứng thẳng dậy, hung hăng đá vào trên xương bắp chân của Trác Trình, lạnh lùng nói: "Cút nhanh lên, hay ăn một quả đấm còn chưa đủ?"
Trác Trình đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, đứng cũng không vững nữa, anh ta biết Tề Ngộ sẽ thật sự dám đánh anh ta hết sức. Mà Đường Cẩm cũng chả hề có ý can ngăn chi, Trác Trình chỉ có thể không cam lòng liếc mắt lần cuối nhìn Đường Cẩm, bưng một nửa bên mặt bị đánh đến xanh tím khập khễnh rời đi. Tề Ngộ có chút hối hận vì sao vừa rồi không đá thằng này gãy chân cho rồi.
Đường Cẩm đi tới trước mặt Tề Ngộ, lo lắng xoa xoa mặt của hắn "Ngộ Ca, đừng giận nữa nha?"
Sự tàn bạo trong mắt Tề Ngộ rút đi, chợt bế Đường Cẩm vào trong lòng, rúc vào hõm cần cổ của Đường Cẩm hít một hơi thật sâu vào, gọi tên anh từng chữ một, "Đường Đường... "
Đường Cẩm từng nghĩ tới rất nhiều phản ứng khác nhau Tề Ngộ sẽ có khi nghe được quá khứ giữa anh và Trác Trình, có thể sẽ tức giận hoặc là nổi máu ghen mà dỗi với anh, lại không nghĩ rằng Tề Ngộ sẽ đau lòng vì anh, thậm chí bắt đầu trách cứ mình.
Anh không ngừng vỗ vào lưng Tề Ngộ tỏ vẻ trấn an, mỗi một tiếng "Đường Đường " đều phải nhận được một tiếng đáp lại dịu dàng.
Tề Ngộ đem hai tay của anh gom lại, nâng đến bên môi nhẹ nhàng hôn, trịnh trọng nói: "Đường Đường, chúng ta về sau sẽ sống thật tốt bên nhau, có được hay không? "
Đường Cẩm kinh sợ trong lòng, hai tay đột nhiên run rẩy.
Tề Ngộ tiếp tục nói: "Những chuyện nhà hoặc là làm việc để nuôi gia đình em đều biết, chúng ta nhất định có thể sống rất tốt. "
Đường Cẩm đè xuống chua xót nóng cháy trong lòng, nói mang theo giọng mũi mềm nhũn, "Ý Ngộ Ca là muốn bao nuôi anh toàn tập à?"
Tề Ngộ nhẹ nhàng cọ xát gò má của anh, "Chỉ cần anh thích thì thế nào cũng được?"
Đường Cẩm cầm ngược lại hai tay của hắn, nhón chân lên hôn nhẹ liên tiếp lên trán của Tề Ngộ, cười nói: "Anh đây là tìm bạn trai hay là tìm bảo mẫu chứ? Để anh giúp em một tay, có lẽ cũng không rành được như em nên đừng thấy chán ghét anh nhé."
"Không lo đâu. " Tề Ngộ một tay ôm Đường Cẩm trong lòng xoay một vòng, "Em yêu anh. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất