Chương 28
Có lẽ là tham luyến, có lẽ là người si nói mộng, cũng có lẽ là cái ôm ấy khiến y chẳng thể nghĩ được gì. Nhưng hắn say mê, giờ khắc này, không có hối hận, không có dục vọng, chỉ đơn thuần muốn bảo hộ một người, muốn cho y sự an ủi. Quách Vinh không biết, đây liệu có phải là tình yêu?
Anh Đào không từ chối, y vô lực giãy dụa, cũng không muốn trốn tránh, cái ôm ấm áp đơn thuần này cho y cảm giác an toàn, Khinh Dương không hề có tâm cơ, Khinh Dương ôn nhu, Khinh Dương không sợ cảm tình, bằng một cách thần kỳ nào đó, ký sinh trong cơ thể người trước mắt.
Quách Vinh, hệt như Khinh Dương trong quá khứ, còn Khinh Dương hiện tại, chỉ là một người xa lạ thất hồn lạc phách……
Ánh mắt gặp nhau, tại một góc tối trong chòi nghỉ mát, một đôi mắt tinh lượng hẹp dài cơ hồ cười loạn, khóe miệng giơ lên một ý cười khác thường.
Hô hấp của Mộ Dung Hoàng hòa với gió đêm, phong thái như đạp nguyệt mà đến, nhanh nhẹn nhàn nhã, không thấy chút dáng vẻ của người bị thương, cung bạc trên lưng sáng rực, lắc lư theo bước khinh công của chủ nhân, ở trên bức tường cao cao phía trên vẽ ra một vệt loang loáng.
Ai cười ta si? Ta cười ai si?
Mộ Dung Hoàng cam tâm tình nguyện làm quân cờ trong tay Trương Tân, cho nên, trong thiên hạ, chỉ có Trương Tân……
Thạch Hổ che cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía chiếc áo choàng đỏ thẫm in bóng lên tấm bình phong.“Vì sao người ở bên cạnh ta, tất cả đều tự cho là mình thông minh? Khinh Dương?”
Người trên giường từ từ nhắm mắt lại, nhưng Thạch Hổ vẫn thấy lông mi dao động.
Thạch Hổ nhét một viên thuốc màu xanh biếc vào miệng Khinh Dương, nhấc cằm hắn lên, ép hắn nuốt xuống.
Quan sát một lát, liền xoay người khép cửa mà đi.
Thứ Thạch Hổ muốn, chưa từng có thứ gì không chiếm được. Vô luận là quyền, là người, hay là tâm, tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn……
Trong lòng Anh Đào hiện giờ sớm không tính toán đến thù hận cũ nữa, hắn ngược đãi Lưu Ngỗi như vậy, trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng chứ? Cho dù thay đổi người khác, cũng sẽ là kết quả này, bất tri bất giác, hắn khiến mọi người trở thành xa lạ, ngay cả hắn cũng không nhận ra mình nữa, thứ hắn cần, không phải nợ máu trả bằng máu, mà là một thứ có thể phóng thích nội tâm bất mãn cùng áp lực.
Thạch Hổ ôm lấy Khinh Dương, một đường hướng về doanh trướng. Giữa bọn họ không có nhiều điều để nói, Anh Đào lại càng không thể rời khỏi hắn.
Cái gọi là yêu, trong mắt Thạch Hổ, tức là cần, cho nên đối với người không cần, hắn sẽ đánh cuộc, sẽ sớm thấy được kết quả thôi, chỉ chờ Anh Đào tự mình giải đáp, ai mới thực sự là người y yêu.
Anh Đào không từ chối, y vô lực giãy dụa, cũng không muốn trốn tránh, cái ôm ấm áp đơn thuần này cho y cảm giác an toàn, Khinh Dương không hề có tâm cơ, Khinh Dương ôn nhu, Khinh Dương không sợ cảm tình, bằng một cách thần kỳ nào đó, ký sinh trong cơ thể người trước mắt.
Quách Vinh, hệt như Khinh Dương trong quá khứ, còn Khinh Dương hiện tại, chỉ là một người xa lạ thất hồn lạc phách……
Ánh mắt gặp nhau, tại một góc tối trong chòi nghỉ mát, một đôi mắt tinh lượng hẹp dài cơ hồ cười loạn, khóe miệng giơ lên một ý cười khác thường.
Hô hấp của Mộ Dung Hoàng hòa với gió đêm, phong thái như đạp nguyệt mà đến, nhanh nhẹn nhàn nhã, không thấy chút dáng vẻ của người bị thương, cung bạc trên lưng sáng rực, lắc lư theo bước khinh công của chủ nhân, ở trên bức tường cao cao phía trên vẽ ra một vệt loang loáng.
Ai cười ta si? Ta cười ai si?
Mộ Dung Hoàng cam tâm tình nguyện làm quân cờ trong tay Trương Tân, cho nên, trong thiên hạ, chỉ có Trương Tân……
Thạch Hổ che cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía chiếc áo choàng đỏ thẫm in bóng lên tấm bình phong.“Vì sao người ở bên cạnh ta, tất cả đều tự cho là mình thông minh? Khinh Dương?”
Người trên giường từ từ nhắm mắt lại, nhưng Thạch Hổ vẫn thấy lông mi dao động.
Thạch Hổ nhét một viên thuốc màu xanh biếc vào miệng Khinh Dương, nhấc cằm hắn lên, ép hắn nuốt xuống.
Quan sát một lát, liền xoay người khép cửa mà đi.
Thứ Thạch Hổ muốn, chưa từng có thứ gì không chiếm được. Vô luận là quyền, là người, hay là tâm, tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn……
Trong lòng Anh Đào hiện giờ sớm không tính toán đến thù hận cũ nữa, hắn ngược đãi Lưu Ngỗi như vậy, trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng chứ? Cho dù thay đổi người khác, cũng sẽ là kết quả này, bất tri bất giác, hắn khiến mọi người trở thành xa lạ, ngay cả hắn cũng không nhận ra mình nữa, thứ hắn cần, không phải nợ máu trả bằng máu, mà là một thứ có thể phóng thích nội tâm bất mãn cùng áp lực.
Thạch Hổ ôm lấy Khinh Dương, một đường hướng về doanh trướng. Giữa bọn họ không có nhiều điều để nói, Anh Đào lại càng không thể rời khỏi hắn.
Cái gọi là yêu, trong mắt Thạch Hổ, tức là cần, cho nên đối với người không cần, hắn sẽ đánh cuộc, sẽ sớm thấy được kết quả thôi, chỉ chờ Anh Đào tự mình giải đáp, ai mới thực sự là người y yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất