Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang

Chương 14

Trước Sau
Buổi tối, Côn Bằng đến, mang theo một trái sầu riêng lớn.

Vừa vào cửa, mùi lạ lập tức lan toả mọi ngóc ngách trong biệt thự.

Tống ảnh đế đang hút thuốc trực tiếp xông ra ngoài: "Béo, có phải anh muốn chết hay không! Hay là ngứa da muốn thử quỳ thứ này?"

Côn Bằng cũng bóp mũi lại, vào nhà lập tức vứt sầu riêng trên mặt đất, xoa xoa thắt lưng không chạm tới: "Ai u, Thịnh Trạch, cậu đúng là xem lòng tốt thành lòng lang dạ thú mà! Anh đây vì sợ cậu ăn uống giảm cân khó chịu, đặc biệt mang cái thứ cậu không thích nhất đến, giúp cậu bớt thèm ăn mà!"

"Hả? Cái này... Có thể bớt thèm ăn á?"

Lạc Miểu đang chuẩn bị mang sầu riêng vào nhà bếp để tách ra, cậu thấy sầu riêng cực kỳ ngon, vừa ngọt vừa mềm, không ngờ hai người anh Trạch lại ghét thứ này như vậy.

Tống Thịnh Trạch một mặt ngửi thấy mùi hôi: "Ném ra ngoài ném ra ngoài! Tôi tự kiểm soát rất tốt, không cần cái thứ hôi thối này!"

Côn Bằng oan ức: "Tôi mua loại đặc biệt, không dễ tìm! Nghe đâu mùi loại này còn "thuần tuý" hơn mấy loại khác, nồng nặc rất lâu, cậu không muốn thử xem thật hả? Không phải trước đây cậu ngửi thấy mùi sầu riêng là buồn nôn ăn không ngon mà..."

Tống Thịnh Trạch bị mùi sầu riêng làm tê cả da đầu: "Anh không ném nó ra ngoài, thì tôi ném anh ra ngoài."

Côn Bằng đụng đụng Lạc Miểu: "Anh mất hứng quá, giúp anh một tay đi."

"Được." Lạc Miểu nhìn sầu riêng vô tội đầy gai ngọn khá là đáng tiếc, nhỏ giọng thầm thì: "... Thoạt nhìn rất ngọt, lãng phí."

"Từ đã."

Tống Thịnh Trạch ghét bỏ liếc nhìn sầu riêng, hỏi Lạc Miểu: "Cậu thích ăn cái này?"

Lạc Miểu gật gật đầu: "Vâng, em thích ăn đồ ngọt, trái sầu riêng này chín rồi, nhất định rất ngọt rất ngon."

Vẻ mặt Tống Thịnh Trạch hết sức quái lạ, như đang đấu tranh tư tưởng, dừng một lát mới nói: "Vậy cậu giữ đi, mau chóng ăn đi."

Lạc Miểu ngạc nhiên: "Thật ạ? Cảm ơn anh! Anh Trạch, lát nữa em sẽ chế biến lại, làm thành món sầu riêng chiên giòn, bọc nó trong bột sẽ không còn nặng mùi nữa, anh có thể nếm thử xem, ăn rất ngon!" Nói xong, cẩn thận nâng trái sầu riêng đi vào phòng bếp.

Côn Bằng đứng ngây ra ngay cửa: Còn có cái gì bất công rõ ràng hơn việc này không? Còn nói nếu không ném nó ra ngoài thì ném tôi đi ra ngoài! Nội tâm người ta có một câu MMP* không biết có nên nói hay không...

(*Viết tắt của từ 妈卖批, đây là một từ chửi bậy thuộc vùng Tứ Xuyên, có nghĩa là đ* m* m**)

Đương nhiên Côn Bằng tới đây cũng không phải vì đưa trái sầu riêng, y có chuyện quan trọng muốn nói.

Lấy điện thoại di động ra, đưa cho Tống ảnh đế xem: "Hôm nay hai người lên hot search, trời ơi, sức nóng đó... Khu bình luận sắp nổ rồi."

Tống Thịnh Trạch cầm điện thoại di động, lướt xem.

Video hội trường chọn vai hôm casting vẫn bị tuồn ra ngoài, nhưng chắc là bên Nhuệ Nhuệ phát động quan hệ xã hội, chỉ lo Tiết Tử Dục đắc tội Tống Thịnh Trạch sẽ phá hỏng con đường sự nghiệp, cho nên không bán đoạn Tiết Tử Dục giữ lấy Lạc Miểu không buông tay, chỉ gửi phần cuối cùng chừng mười giây, chính là đoạn Tống Thịnh Trạch đi ra kéo Lạc Miểu vào trong.

"Rất bình thường mà, đỡ trợ lý của mình kỳ lạ lắm hả? Có gì để hóng?" Tống Thịnh Trạch xem video hai lần, không phát hiện có gì đặc biệt, anh và Lạc Miểu đều không có hành vi sai trái.

Ban ngày, anh đã kiểm soát cảm xúc của bản thân, nhìn thấy bạn nhỏ bị bắt nạt, nhìn thấy bữa trưa của mình nằm trên mặt đất, anh cũng không chỉ vào Tiết tiểu thịt tươi chửi ầm lên, còn muốn thế nào?

"Ai, không đúng không đúng," Côn Bằng hiển nhiên có chút kích động, trực tiếp mở bình luận ra, "Tự cậu xem!"

Tống ảnh đế cúi đầu xuống, bị từng hàng "Tung hoa" trong khu bình luận làm mù mắt, cái quỷ gì?

Anh lướt lướt xuống, nhìn xem, mới phát hiện khu bình luận cực kỳ thống nhất, cũng đang thảo luận về tiểu trợ lý mới nhậm chức của anh:

"Đây chính tiểu trợ lý bị Thịnh Trạch giấu đi sao? Cũng quá đẹp trai! [ sắc ][ sắc ] "

"Đầm lầy lớn nhận trợ lý phải xét ngoại hình?! Xem ra tôi không có hi vọng, hu hu..."

"Anh trai trợ lý cũng rất giỏi nấu ăn! Xem Weibo Đầm lầy lớn! @ Tống Thịnh Trạch V: 【 sáng sớm bị làm tỉnh lại, mà cũng may bữa sáng rất chữa trị [ mỉm cười mặt ][ tranh ảnh ] 】@ Tống Thịnh Trạch v: 【 Hương vị và vẻ đẹp đều mê người như nhau [ màu sắc ][ hình ảnh ] 】 "

"Oa! Đây chính là ra được phòng khách xuống được nhà bếp mà, anh trai cũng quá hiền lành!"

"Anh trai ngọt ngào như vậy, Đầm lầy lớn không cân nhắc đưa vào giới à? [xoa xoa tay] "



"Anh trai ngọt ngào như vậy, Đầm lầy lớn chỉ cân nhắc giấu trong nhà thôi! [ cười âm hiểm] "

"Tôi chỉ muốn biết tên thôi! [ xoa xoa tay ] "

"Cầu tên anh trai trợ lý! @ Tống Thịnh Trạch V"

"Cầu tên anh trai trợ lý! [email protected] Tống Thịnh Trạch V"

"Cầu tên anh trai trợ lý! [email protected] Tống Thịnh Trạch V"

"Tôi nghĩ Đầm lầy lớn và trợ lý tiểu rất có cảm giác CP!"

"Đúng! Đầm lầy lớn còn đưa móng vuốt khoác lên trên vai người ta, quá xứng! Ngao ngao ngao!!!"

"Tống lão gia cô đơn trong giới tám năm, cuối cũng mới ra lò một CP! Tung hoa!"

"Tung hoa +1 "

"Tung hoa + bảng số xe Đầm lầy lớn!"

"Tung hoa + số trong thẻ ngân hàng Đầm lầy lớn!"

"Cắt, nhạt nhẽo ~" Ngón tay Tống Thịnh Trạch vẫn trượt xuống, xem từng cái từng cái bình luận.

Côn Bằng hoàn toàn không hiểu tại sao miệng ảnh đế nói nhàm chán, mà vừa xem khóe miệng vừa nhếch lên đến tận mang tai, cảm giác bị những người hâm mộ tạo CP vui lắm hả? Hồi trước bị truyền scandal sao không thấy anh vui mừng thế này?

Nhưng Côn Bằng có suy nghĩ riêng, không suy nghĩ nhiều về nguyên nhân thái độ khác nhau của Tống ảnh đế.

Y liếc vào nhà bếp, thấy Lạc Miểu còn ở bên trong bận việc tạm thời không ra được, ghé vào bên người Tống ảnh đế: "Thịnh Trạch, như cậu đã nói, tên tiểu tử này tuyệt đối là hạt giống tốt, cậu cứ giữ người bên cạnh không phải thật sự muốn để người ta làm trợ lý cho cậu, cũng vì dự định kéo người về rồi lại tìm cơ hội rèn luyện một chút? Mấy ngày nay cảm giác thế nào? Vậy thói xấu đó có sửa được không?"

Côn Bằng nói quả thật là những gì Tống Thịnh Trạch suy nghĩ, ngày đó sau khi ăn cơm cùng Ngô Bách Dương xong, ý nghĩ này càng mãnh liệt hơn, bản thân Lạc Miểu là hạt giống tốt, thế nhưng...

Xem tình huống hôm nay, chứng sợ ống kính của nhóc con này hẳn không phải là ngày một ngày hai, có vẻ rất nghiêm trọng, cũng rất không muốn bị hỏi...

Tống Thịnh Trạch lắc đầu: "Người rất tốt, còn tật kia... khó nói."

"Vậy... cậu ấy cũng cam tâm làm trợ lý mãi? Sẽ không trở mặt chạy đi chứ?"

Côn Bằng hơi sốt ruột, chỉ lo ảnh đế nhà mình quá khó hầu hạ, làm trợ lý chạy mất.

Bây giờ Tống ảnh đế vững vàng hơn, chân thô người khác cầu ôm, tiếng tăm không cần nâng đỡ, đều là tự tìm đến, người đại diện cho anh chỉ cần ngồi xổm trong nhà nhận điện thoại là được, không hề có tính cạnh tranh gì, quá nhàm chán, không dễ dàng bắt lấy một hạt giống tốt, chí tiến thủ của Côn Bằng cháy hừng hực, hận không thể lập tức cho Lạc Miểu ra mắt, nâng đỡ nổi tiếng, không biết tại sao vận mệnh thăng trầm, luôn không được thuận lợi...

Côn Bằng sốt ruột, mặt béo nhăn nhó thành bông hoa cúc.

Lạc Miểu chế biến lại sầu riêng, vừa ra tới lại nhìn thấy vẻ mặt táo bón của Côn Bằng, lo lắng nói: "Anh Côn sao thế? Khó chịu chỗ nào hả?"

"Không sao không sao." Côn Bằng uể oải, nghĩ thầm còn không phải vì tên tiểu tử nhà cậu nói cậu sợ ống kính? Có cái gì mà đáng sợ!

Tống Thịnh Trạch thoải mái ngoắc ngoắc tay với Lạc Miểu: "Đến đây."

Nhìn Lạc Miểu rất vui mừng bay nhảy tới chỗ Tống ảnh đế, nội tâm Côn Bằng càng phức tạp.

Sao có cảm giác ảnh đế nhà mình rất mê muội nhập vai với trợ lý, căn bản không phải có ý định giúp y bồi dưỡng người mới!

Còn nữa, cứ có cảm giác chủ nhân bá đạo cùng thú cưng đáng yêu là cái quái gì thế này?!

"Sầu riêng ngon không?" Mùi vị khó diễn tả bằng lời tan biến ít nhiều trong không khí, Tống Thịnh Trạch biết nhóc con đã giải quyết "Mùi hôi thối".

Lạc Miểu hạnh phúc gật đầu: "Ăn cực kỳ ngon!"

Cậu yêu chết hương vị loại hoa quả này, chỉ là giá cả cao, trước đây có ít tiền lương, cơ bản không có cơ hội muốn ăn là được, như vừa nãy giữ được mùi vị nguyên bản của nó, quả thực làm cho cậu hạnh phúc muốn bay lên, từ khi làm trợ lý nam thần, quả thực chuyện tốt đến không ngừng!



Lạc Miểu nói xong, vừa nghĩ anh Trạch ghét thứ mùi này, vì vậy thăm dò hỏi: "Quá lớn... Em ăn không hết, làm chút đồ ngọt, phần còn lại sẽ bọc thật kỹ rồi cất vào tủ lạnh được không? Nhất định không có mùi..."

Tống Thịnh Trạch muốn nói không được, nhìn cậu cẩn thận từng li từng tí một, tim liền mềm nhũn: "Không sao, ngược lại đều là đồ ngọt, coi như mua bánh ngọt chúc mừng cho cậu, hương sầu riêng."

"?" Lạc Miểu nghiêng đầu, "Em có chuyện gì cần chúc mừng hả?"

"Lần đầu tiên xuất hiện chung một khung hình với tôi, không nên chúc mừng sao?" Trong mắt Tống Thịnh Trạch đầy ý cười, đưa điện thoại di động qua cho cậu xem.

Lạc Miểu nhìn thấy video bị quay lại, đầu tiên là hoảng hốt, đến khi nhìn thấy bình luận, vành tai từ từ đỏ.

Cậu ngẩng đầu hỏi Côn Bằng: "Anh Trạch bị quay lại thế này có ảnh hưởng gì không?" Cậu nhớ Tống Thịnh Trạch cực kỳ ghét bị gán ghép scandal, mấy kiểu CP... Chắc là càng không thích...

Côn Bằng nhún vai: "Fan hâm mộ nói đùa, công ty không thành vấn đề, phải xem Thịnh Trạch ghét không."

"Tôi..." Tống Thịnh Trạch miết môi xem lại đoạn video, "Cảm thấy rất tốt."

Anh dùng ngón tay chỉ chỉ mặt Lạc Miểu trong màn hình: "Bạn nhỏ rất ăn ảnh."

Lạc Miểu được nam thần khen một câu, cả người đều lâng lâng, mặt đỏ như táo tây, vui vẻ!

Tống Thịnh Trạch để điện thoại di động xuống: "Thích chung khung hình với tôi?"

"Ừm!" Lạc Miểu ngay thẳng gật đầu.

"Vậy nếu có thể từ từ khắc phục chứng sợ hãi ống kính, lâu lâu đưa cậu vào chung khung hình, rồi thử xem đóng phim thế nào?" Tống Thịnh Trạch tiếp tục truyền cảm hứng, "Thử làm diễn viên?"

Lạc Miểu lập tức lắc đầu: "Em không được, em chỉ muốn nghiêm túc làm trợ lý cho anh Trạch thật tốt, chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày cho anh, để anh có thể khoẻ mạnh vui vẻ, em đã rất thỏa mãn rồi!"

Truyền cảm hứng thất bại.

Tống Thịnh Trạch thở dài, nhưng trong lòng yên tâm khỏi phải bàn.

Anh thầm viết thêm một thuộc tính cho nhóc con —— ấm áp.

"Làm trợ lý đã thỏa mãn," Côn Bằng lắc đầu: "Không ôm chí lớn... Ai, mùi gì thế?"

"Há, tôi nướng chút sầu riêng, không còn mùi thối, đặc biệt thơm ngọt, đưa anh Côn mang theo ăn." Lạc Miểu quay người chạy vào nhà bếp.

Côn Bằng nhìn bóng lưng buộc vào tạp dề của cậu, phiền muộn chọc vai Tống ảnh đế: "Cậu ấy không có chí lớn thì làm sao? Dáng vẻ không có hứng thú làm diễn viên... Hiền lành quá, từ khi cậu ấy đến, sao anh cứ có ảo giác cậu lấy vợ thế nhở?"

Tống Thịnh Trạch liếc y một cái: "Nếu anh nói như vậy, tôi cảm thấy bây giờ vẫn rất tốt, nếu không cũng đừng miễn cưỡng cậu ấy khắc phục..."

"Rồi rồi rồi! Anh sai rồi, cậu muốn sao cũng được," Côn Bằng nước mắt nước mũi nói, "Ngài thương hại cho kinh tế nhiều năm không có gì của tôi với, lại không có người mới, tôi phải..."

Mắt Tống Thịnh Trạch sáng quắc: "Không phải... Hẳn là sẽ không, cậu ấy có hứng thú, tôi có thể cảm nhận được."

Côn Bằng nói tới người mới, chợt nhớ tới một chuyện: "Thịnh Trạch, cậu không làm gì thì cũng nên đăng tin weibo, tương tác với fan hâm mộ nhiều hơn, thân thiện một chút, đừng lạnh lùng quá."

Tống Thịnh Trạch không phản đối: "Chuyện như vậy không có công ty giúp xử lý à, vậy còn cần họ làm gì?"

Côn Bằng nói với anh không thông, vừa vặn nhìn thấy Lạc Miểu bưng bánh sầu riêng mới ra lò ra, thẳng thắn trực tiếp nói với bạn nhỏ: "Miểu Miểu à, cậu có biết quay video ngắn hoặc là chụp ảnh không? Có thể chụp người khác không?"

"Có thể, anh Côn, tôi biết cái này, cũng biết dùng PTS cắt ghép chỉnh sửa một chút."

Lạc Miểu đang khiêm tốn, cậu có thể làm quản trị viên "Tôi yêu đầm lầy" dựa vào một tay cậu làm video.

Côn Bằng rất hài lòng: "Vậy lâu lâu cậu chụp ảnh cho Thịnh Trạch, nếu hình ảnh tốt và thái độ tích cực, à, không phải cậu ta thường vận động sao, có thể quay video đăng lên Weibo, đừng làm cho cậu ta im hơi lặng tiếng quá."

Nói xong, Côn Bằng thở dài: "Không nói đến việc nổi tiếng, kỹ năng diễn xuất mạnh đến đâu thì fan hâm mộ cũng chạy hết, Thịnh Trạch có một nhóm fan hâm mộ tên là "Tôi yêu đầm lầy", người phụ trách gửi mail đăng ký, nói muốn lui khỏi nhóm không phụ trách công việc nữa, cũng không biết tại sao... Ai, người đó làm video rất ổn, nói lui là lui, thật tàn nhẫn... Tên ID gì mà "Tôi là sầu riêng"..."

"Khục..." Lạc Miểu cắn miếng bánh sầu riêng trong miệng còn hơi nóng.

Anh ấy, anh ấy sắp vạch trần cậu rồi hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau