Chương 34
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt đã quay hơn phân nửa "Sơn Hà Quy", lục tục bắt đầu có diễn viên hơ khô thẻ tre*.
(*杀青: hết cảnh diễn nên rời đoàn phim)
Lạc Miểu làm diễn viên lồng tiếng vai nam thứ kiêm trợ lý ảnh đế, mỗi ngày bận rộn xoay vòng vòng, nhưng mặc dù như vậy, cậu vẫn tràn đầy năng lượng, như con quay không biết mệt.
Sáng sớm hôm nay, trời chưa sáng cậu đã vào nhà bếp nhỏ làm đồ ăn, dùng phương pháp bà lão chủ nhà trọ dạy lại cho để cậu làm một loại bánh mang hương vị địa phương —— bánh ngọt hạt súng*.
(*芡实糕:
Cậu muốn mang nó đến trường quay trước buổi quay phim sáng nay.
Sáng sớm hôm nay là phân đoạn cuối cùng của Lư Y Y và Phó Thư Luân, hai vị diễn viên vẫn còn lịch trình, sau khi hơ khô thẻ tre, buổi trưa đoàn phim tụ tập ăn uống, sau đó phải rời đi.
Lạc Miểu muốn làm chút đồ ăn cho bọn họ xem như món quà, "bánh ngọt" đồng âm với điềm tốt, chúc bọn họ sau này giặt hái được thành công trong giới diễn viên.
Chuông báo thức trong điện thoại di động vang lên, thời gian đã đủ, Lạc Miểu cẩn thận đưa tay mở nắp lồng hấp.
Hơi nước mang theo nhiệt độ và hương thơm của bánh ngọt, từng miếng từng miếng mứt táo tàu và hạt súng được xếp ngay ngắn chỉnh tề, Lạc Miểu dùng đũa đâm vào, mềm mại bông xốp.
Cậu đi đến bên cạnh lấy một cái lọ nhỏ, đây là cánh hoa quế mấy hôm trước cậu có được, trộn với đường trắng, bây giờ mở nắp lọ ra, một luồng mùi hoa quế nồng nặc lan toả.
Lạc Miểu cẩn thận bỏ một muỗng đường hoa quế vào mỗi một cái bánh hạt súng, đậy nắp lại chưng thêm một lúc, để bánh hấp thụ hương hoa.
Một lát sau, thành công mỹ mãn.
Lạc Miểu chuẩn bị những chiếc bánh hạt súng làm quà và cho mọi người cùng thưởng thức, đặt từng cái bánh ngọt vào đĩa cho nguội bớt, chia đến cuối cùng còn lại một cái nhỏ, cậu đang chuẩn bị ăn, vừa lúc Tống Thịnh Trạch đi vào.
"Cậu lại làm đồ ăn ngon hả?" Tống Thịnh Trạch dựa vào cạnh cửa phòng bếp, một mặt đau khổ.
Kẻ tham ăn Tống ảnh đế, cực kỳ thích ăn đồ ngọt, nghe được mùi hương thoáng, quả nhiên nhìn thấy tiểu trợ lý đang làm đồ ăn.
Đây quả thực là đang kiểm tra nghị lực giảm cân của anh, quá khó khăn...
"Anh Trạch, gần quay xong rồi, anh có thể thả lỏng ăn vài thứ, đạo diễn Ngô nói dạo này anh hơi gầy."
Lạc Miểu bưng đĩa: "Em làm điểm tâm này không quá ngọt, chỉ còn lại một miếng nhỏ, nhiều hơn cũng không có, anh nếm thử một chút, ăn nhiều calo cũng không được."
Tống Thịnh Trạch nhìn cái bánh nóng hầm hập trong đĩa, liếm môi một cái: "Vậy thì nếm thử một cái."
Lạc Miểu cười đưa cho anh đôi đũa: "Vâng, nếm thử một miếng, để lại cho em chút, em cũng còn chưa nếm thử đây, cũng không biết làm có ngon hay không."
"Cùng ăn đi." Tống Thịnh Trạch nhận đũa, gắp một khối nhỏ bánh ngọt cho Lạc Miểu, "Bạn nhỏ, cậu ăn trước."
Lạc Miểu không quen có người đút cho mình, hơn nữa người này lại là nam thần của cậu, làm sao cậu há miệng được, mặt đỏ lên lắp bắp nói: "Em, em em tự ăn."
"Nhanh lên, giúp tôi thử độc trước." Tống Thịnh Trạch cười híp mắt đùa giỡn, đũa đã đưa đến miệng Lạc Miểu, hiển nhiên cũng không muốn để cậu tự ăn.
Lạc Miểu không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn hé miệng, nhẹ nhàng cắn vào khối bánh ngọt.
Đậm đà, thơm ngọt, mùi hoa quế giống như đang khiêu vũ trong cổ họng, nghiền ngẫm một chút, miệng đầy mùi thơm ngát ngọt ngào.
"Ăn rất ngon ~ "
Lạc Miểu hạnh phúc nở nụ cười, hai mắt tròn xoe cong thành trăng lưỡi liềm, hai má vì đang nhai mà phồng lên...
Tống Thịnh Trạch cảm thấy chắc là bản thân thật sự có vấn đề, đây không phải lần đầu anh muốn chạm, chỉ cần nhìn thôi đã có thể cảm giác được đôi môi mềm mại.
Có thứ gọi là lý trí đang từ từ sụp đổ...
"Anh Trạch, cái này ăn rất ngon, anh mau nếm thử đi." Lạc Miểu nuốt bánh ngọt xuống, phát hiện Tống Thịnh Trạch đang ngẩn người nhìn mình, cho là anh sợ bánh không ngon.
"Ồ." Tống Thịnh Trạch hoàn hồn, dùng đũa kẹp lại miếng bánh còn lại, đưa vào miệng mình.
Lạc Miểu theo bản năng giơ tay sờ sờ mặt của mình, nóng quá, đừng đỏ mặt, bị anh Trạch nhìn ra sẽ không tốt...
Cũng có kinh nghiệm trước đó cùng uống chung một chai nước với Tống Thịnh Trạch, bây giờ dùng một đôi đũa, cậu thấy coi như có thể kiềm chế bản than, gián tiếp trao đổi nước bọt gì đó, không nghĩ nhiều là được, cũng không phải là hôn thật...
Tống Thịnh Trạch vừa ăn bánh ngọt, vừa tưởng tượng đôi môi tiểu trợ lý, mềm mịn ngọt ngào, thơm ngát dụ người... Có phải giống với miếng bánh ngọt trong miệng anh không?
Thật muốn gặm một cái...
Hai người mỗi người một ý, cậu một miếng tôi một miếng, ăn chung một cái bánh ngọt, ngọt ngào cả tim.
"Oa! Miểu Miểu, tôi quả thực yêu cậu chết mất! Cậu không biết tôi thích đồ ngọt đến cỡ nào đâu! Bánh cậu làm tên gì thế? Quá ngon luôn! Nếu cậu mở tiệm đồ ăn nhẹ thì chắc chắn còn kiếm được nhiều tiền hơn so với việc làm trợ lý cho thầy Tống đó!"
Lư Y Y đưa hoa tươi chúc mừng hơ khô thẻ tre cho trợ lý, cầm bánh ngọt Lạc Miểu tặng, ăn rất dữ, hoàn toàn không có tự giác.
Từ sau chuyện bị đỉa cắn lần trước, cô đã thân với Lạc Miểu hơn, Lư Y Y ăn bánh ngọt, gan to bằng trời dám đào góc tường nhà Tống ảnh đế: "Về tôi sẽ đầu tư cho cậu mở cửa hàng! Cậu làm bánh ngọt, hai ta sẽ đem mỹ thực dân gian phát triển huy hoàng thịnh vượng!"
Phó Thư Luân cũng đang ăn bánh ngọt, đứng bên cạnh cười híp mắt nói: "Y Y, cô muốn cướp người thầy Tống à."
"Còn không phải sao! Tôi rất thích Miểu Miểu, Miểu Miểu đẹp trai lại còn nấu ăn ngon, nếu mà Miểu Miểu có thể làm trợ lý cho tôi, tôi nằm mơ cũng cười đến tỉnh!"
Lư Y Y vừa dứt lời, chỉ thấy cô nàng trợ lý nhà mình mặt mũi trắng bệch, vội vàng động viên: "Ai nha ai nha, không phải nói em không tốt đâu! Ai nha, chị sai rồi chị sai rồi! Bé cưng em đừng tức giận nha!"
Một cô nàng không tim không phổi thế này, ai có thể tin đây là mối tình đầu quốc dân chứ...
Trợ lý của cô cũng quen, thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Miểu ngượng ngùng nói: "Tôi không tốt như cô nói đâu, thường thường hay gây phiền phức cho anh Trạch..."
"Ai nói," Tống Thịnh Trạch ôm vai tiểu trợ lý: "Bạn nhỏ nhà tôi là trợ lý át chủ bài, át chủ bài đương nhiên phải xứng với át chủ bài, Y Y, cô muốn người của tôi, thì đi mang ảnh hậu về đây rồi tính."
Lư Y Y không bị đả kích, trái lại tràn đầy phấn khởi: "Thầy Tống, đây chính là anh nói đấy nhé, nếu tôi cầm được ảnh hậu, anh phải nhường Miểu Miểu cho tôi!"
Tống Thịnh Trạch cười nhạo một tiếng: "Mơ đẹp lắm!"
"Thầy Tống bá đạo quá nha! Phải nhường Miểu Miểu tự chọn! Nhân quyền đó!" Lư Y Y quơ quả đấm nhỏ, khóe miệng còn dính chút vụn bánh ngọt.
Lạc Miểu rất thích có bạn tính cách như Lư Y Y, nhưng trong lòng cậu, ai cũng không thể vượt qua vị trí của Tống ảnh đế.
Cậu mím mím môi: "Có thể làm trợ lý cho anh Trạch là chuyện tôi nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, nếu tôi chọn, vẫn muốn làm trợ lý của anh Trạch, chăm sóc tốt cho anh ấy, ừm... anh Trạch là thần tượng của tôi..."
Nhóc con biết cách nói chuyện, vài câu đơn giản đã làm lòng anh thoải mái.
Lòng Tống Thịnh Trạch ngứa ngáy, hai tay cũng không tự chủ được, nhéo mặt Lạc Miểu trước mặt người khác: "Bạn nhỏ, cũng được hoan nghênh ghê, xem ra tôi phải yêu quý cậu hơn rồi."
Lư Y Y nhìn, giật mình chớp mắt, bỗng nhiên như hiểu được điều gì, chợt tỉnh ngộ nói: "Ai nha! Ai nha nha! Hoá ra là như vậy! Trời ơi thầy Tống, anh tha thứ cho mắt nhìn người của tôi, Miểu Miểu là của anh, anh cứ giữ lại, trăm năm hạnh phúc!"
Tống Thịnh Trạch rất tự nhiên, ôm vai Lạc Miểu không buông, lười biếng trả lời một câu: "Ừm, nhận lời chúc của cô."
Lạc Miểu nghe không hiểu ra sao, rốt cuộc đang nói gì đấy??
Tiệc hơ khô thẻ tre kết thúc, Lư Y Y và Phó Thư Luân sẽ phải rời khỏi đoàn phim.
Sau khi chào tạm biệt, Lạc Miểu và Tống Thịnh Trạch quay lại, giữa đường gặp Khúc Kiệt vội vội vàng vàng chạy đi.
Lạc Miểu đoán, chắc là gã đi tiễn Phó Thư Luân.
Ngày hôm nay vừa giữa trưa cũng không biết Khúc Kiệt và Phó Thư Luân có chuyện gì, hai người không nói với nhau một câu, ngay cả lúc ăn cơm cũng không nhìn nhau, lúc này người ta thật đi, Khúc Kiệt vội vội vàng vàng chạy tới, cũng không biết có thể đuổi kịp hay không...
Chiều nay Tống Thịnh Trạch còn có cảnh quay, nghĩ chuyện lúc sáng Lạc Miểu phải dậy sớm để làm bánh ngọt, Tống Thịnh Trạch nói cậu đừng đi theo, ở nhà nghỉ ngơi một chút, coi như nghỉ phép nửa ngày.
Từ khi vào đoàn phim vẫn luôn bận rộn, cũng may Tống ảnh đế đại nhân đủ rộng lượng, bù đắp cho Lạc Tiểu Miểu nửa ngày nghỉ, cậu ngủ một giấc thật ngon, sau khi dậy giúp bà lão chủ nhà trọ quét dọn sân, rồi dắt Tống Miểu Miểu đi dạo, toàn thân mồ hôi nhễ nhại quay về.
Người trong vùng dùng giếng nước, Lạc Miểu múc nước chuẩn bị vào phòng tắm rửa ráy đơn giản một chút, bị bà lão chủ nhà trọ ngăn cản.
"Trời vào thu rồi, đâu còn có thể dùng nước giếng rửa ráy, các cháu còn trẻ nên không chú ý, sau này già rồi đau nhức xương khớp muốn chết! Trong nhà cũng không phải không có máy nước nóng!"
Lạc Miểu dở khóc dở cười, hoá ra có máy nước nóng, bà cũng chưa từng nói nha...
Anh Trạch đáng thương chưa bao giờ tắm nước lạnh, đến đây phải dùng nước giếng tắm hơn hai tháng nay, lạnh xuyên tim.
Ngẫm lại cũng đúng, nơi này có điện, làm sao lại không có máy nước nóng được, chỉ là sinh hoạt trong vùng quá bình dị, khiến người ta căn bản không nhớ ra cần hỏi những chuyện này, cảm thấy dùng nước giếng rất mới mẻ thú vị.
Bà lão kéo Lạc Miểu đến một gian phòng nhỏ trong góc sân lầu một, bà chỉ vào cái thùng gỗ lớn: "Con trai, cháu có thể dùng ở đây, nghỉ ngơi đi."
"Được, cảm ơn bà ạ."
Bà lão ra ngoài, nói cách mở nước rồi rời đi.
Lạc Miểu thuận lợi xả nước vừa đủ, cởi quần áo ẩm ướt mồ hôi, nhảy vào trong thùng gỗ từ từ ngồi xuống, oa, rất thoải mái, tắm quả thực là sự hưởng thụ của con người!
Bà lão còn để cho cậu một túi thảo dược, nói là pha vào trong nước rất tốt cho cơ thể, hơi nước mang theo mùi thuốc thảo dược, hun lên làm cho Lạc Miểu buồn ngủ.
Hai cánh tay cậu khoác lên kệ bồn tắm, da dẻ trước ngực sau lưng đều ửng hồng, hai má cũng nhiễm lên màu sắc rực rỡ.
"Gâu gâu gâu!!!"
Tống Miểu Miểu tự nhiên canh cửa cho cậu bên ngoài bỗng nhiên sủa lên một trận, Lạc Miểu lập tức tỉnh ngủ.
"Làm sao vậy?" Cậu mở mắt ra hỏi.
Chỉ nghe Tống Miểu Miểu "woo" một tiếng lại không có động tĩnh.
Tống Miểu Miểu này, do bản tính của loài chó, đối với việc trông cửa đặc biệt cảm thấy hứng thú, tích cực đến mức tối ngủ nó cũng muốn nằm nhoài trước phòng Tống Thịnh Trạch và Lạc Miểu.
Nhưng không ai hi vọng nó có thể đường hoàng ra dáng trông coi cửa, dù sao nó cũng quá thân thiết với con người, tuổi chó cũng nhỏ, để nó trông cửa, còn không bằng bảo cửa để ý nó một chút.
Lạc Miểu lắc đầu một cái, tiếp tục tắm.
Cậu không biết mình mới vừa bị người ta bất ngờ rình trộm, trước của buồng tắm cách đó không xa có một người đang ngồi xổm nhìn vào.
Tống Thịnh Trạch một tay nắm chặt miệng chó Tống Miểu Miểu, một tay khác giơ ngón trỏ lên kề sát trên môi phát ra tiếng "Xuỵt" vô cùng nhẹ, ra hiệu nó đừng sủa.
Tống Miểu Miểu chớp đôi mắt vô tội, bị ép trở thành đồng phạm với Tống babi, nhưng ánh mắt rõ ràng là chả hiểu gì.
Tại sao đẩy cửa rồi lại không vào? Tại sao lại còn không lên tiếng??
Hành động của con người thật sự khó hiểu mà...
__________
Tống Miểu Miểu thời ấu thơ: Hành động của con người thật sự khó hiểu mà~
Tống Miểu Miểu thời thiếu niên: A! Tống babi nhìn lén baba Miểu Miểu tắm, xấu hổ quá!
Tống Miểu Miểu thời thành niên: Tống babi thật là đáng sợ, ra ngoài làm gì, đi vào chính là cửa sau*!
(*肛: cửa sau ở đây ý bảo là chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào của các bạn thụ ý nhé hihi)
Lạc Miểu: Con cái lớn lên làm gì... Không còn chút đáng yêu nào! ╭(╯^╰)╮
(*杀青: hết cảnh diễn nên rời đoàn phim)
Lạc Miểu làm diễn viên lồng tiếng vai nam thứ kiêm trợ lý ảnh đế, mỗi ngày bận rộn xoay vòng vòng, nhưng mặc dù như vậy, cậu vẫn tràn đầy năng lượng, như con quay không biết mệt.
Sáng sớm hôm nay, trời chưa sáng cậu đã vào nhà bếp nhỏ làm đồ ăn, dùng phương pháp bà lão chủ nhà trọ dạy lại cho để cậu làm một loại bánh mang hương vị địa phương —— bánh ngọt hạt súng*.
(*芡实糕:
Cậu muốn mang nó đến trường quay trước buổi quay phim sáng nay.
Sáng sớm hôm nay là phân đoạn cuối cùng của Lư Y Y và Phó Thư Luân, hai vị diễn viên vẫn còn lịch trình, sau khi hơ khô thẻ tre, buổi trưa đoàn phim tụ tập ăn uống, sau đó phải rời đi.
Lạc Miểu muốn làm chút đồ ăn cho bọn họ xem như món quà, "bánh ngọt" đồng âm với điềm tốt, chúc bọn họ sau này giặt hái được thành công trong giới diễn viên.
Chuông báo thức trong điện thoại di động vang lên, thời gian đã đủ, Lạc Miểu cẩn thận đưa tay mở nắp lồng hấp.
Hơi nước mang theo nhiệt độ và hương thơm của bánh ngọt, từng miếng từng miếng mứt táo tàu và hạt súng được xếp ngay ngắn chỉnh tề, Lạc Miểu dùng đũa đâm vào, mềm mại bông xốp.
Cậu đi đến bên cạnh lấy một cái lọ nhỏ, đây là cánh hoa quế mấy hôm trước cậu có được, trộn với đường trắng, bây giờ mở nắp lọ ra, một luồng mùi hoa quế nồng nặc lan toả.
Lạc Miểu cẩn thận bỏ một muỗng đường hoa quế vào mỗi một cái bánh hạt súng, đậy nắp lại chưng thêm một lúc, để bánh hấp thụ hương hoa.
Một lát sau, thành công mỹ mãn.
Lạc Miểu chuẩn bị những chiếc bánh hạt súng làm quà và cho mọi người cùng thưởng thức, đặt từng cái bánh ngọt vào đĩa cho nguội bớt, chia đến cuối cùng còn lại một cái nhỏ, cậu đang chuẩn bị ăn, vừa lúc Tống Thịnh Trạch đi vào.
"Cậu lại làm đồ ăn ngon hả?" Tống Thịnh Trạch dựa vào cạnh cửa phòng bếp, một mặt đau khổ.
Kẻ tham ăn Tống ảnh đế, cực kỳ thích ăn đồ ngọt, nghe được mùi hương thoáng, quả nhiên nhìn thấy tiểu trợ lý đang làm đồ ăn.
Đây quả thực là đang kiểm tra nghị lực giảm cân của anh, quá khó khăn...
"Anh Trạch, gần quay xong rồi, anh có thể thả lỏng ăn vài thứ, đạo diễn Ngô nói dạo này anh hơi gầy."
Lạc Miểu bưng đĩa: "Em làm điểm tâm này không quá ngọt, chỉ còn lại một miếng nhỏ, nhiều hơn cũng không có, anh nếm thử một chút, ăn nhiều calo cũng không được."
Tống Thịnh Trạch nhìn cái bánh nóng hầm hập trong đĩa, liếm môi một cái: "Vậy thì nếm thử một cái."
Lạc Miểu cười đưa cho anh đôi đũa: "Vâng, nếm thử một miếng, để lại cho em chút, em cũng còn chưa nếm thử đây, cũng không biết làm có ngon hay không."
"Cùng ăn đi." Tống Thịnh Trạch nhận đũa, gắp một khối nhỏ bánh ngọt cho Lạc Miểu, "Bạn nhỏ, cậu ăn trước."
Lạc Miểu không quen có người đút cho mình, hơn nữa người này lại là nam thần của cậu, làm sao cậu há miệng được, mặt đỏ lên lắp bắp nói: "Em, em em tự ăn."
"Nhanh lên, giúp tôi thử độc trước." Tống Thịnh Trạch cười híp mắt đùa giỡn, đũa đã đưa đến miệng Lạc Miểu, hiển nhiên cũng không muốn để cậu tự ăn.
Lạc Miểu không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn hé miệng, nhẹ nhàng cắn vào khối bánh ngọt.
Đậm đà, thơm ngọt, mùi hoa quế giống như đang khiêu vũ trong cổ họng, nghiền ngẫm một chút, miệng đầy mùi thơm ngát ngọt ngào.
"Ăn rất ngon ~ "
Lạc Miểu hạnh phúc nở nụ cười, hai mắt tròn xoe cong thành trăng lưỡi liềm, hai má vì đang nhai mà phồng lên...
Tống Thịnh Trạch cảm thấy chắc là bản thân thật sự có vấn đề, đây không phải lần đầu anh muốn chạm, chỉ cần nhìn thôi đã có thể cảm giác được đôi môi mềm mại.
Có thứ gọi là lý trí đang từ từ sụp đổ...
"Anh Trạch, cái này ăn rất ngon, anh mau nếm thử đi." Lạc Miểu nuốt bánh ngọt xuống, phát hiện Tống Thịnh Trạch đang ngẩn người nhìn mình, cho là anh sợ bánh không ngon.
"Ồ." Tống Thịnh Trạch hoàn hồn, dùng đũa kẹp lại miếng bánh còn lại, đưa vào miệng mình.
Lạc Miểu theo bản năng giơ tay sờ sờ mặt của mình, nóng quá, đừng đỏ mặt, bị anh Trạch nhìn ra sẽ không tốt...
Cũng có kinh nghiệm trước đó cùng uống chung một chai nước với Tống Thịnh Trạch, bây giờ dùng một đôi đũa, cậu thấy coi như có thể kiềm chế bản than, gián tiếp trao đổi nước bọt gì đó, không nghĩ nhiều là được, cũng không phải là hôn thật...
Tống Thịnh Trạch vừa ăn bánh ngọt, vừa tưởng tượng đôi môi tiểu trợ lý, mềm mịn ngọt ngào, thơm ngát dụ người... Có phải giống với miếng bánh ngọt trong miệng anh không?
Thật muốn gặm một cái...
Hai người mỗi người một ý, cậu một miếng tôi một miếng, ăn chung một cái bánh ngọt, ngọt ngào cả tim.
"Oa! Miểu Miểu, tôi quả thực yêu cậu chết mất! Cậu không biết tôi thích đồ ngọt đến cỡ nào đâu! Bánh cậu làm tên gì thế? Quá ngon luôn! Nếu cậu mở tiệm đồ ăn nhẹ thì chắc chắn còn kiếm được nhiều tiền hơn so với việc làm trợ lý cho thầy Tống đó!"
Lư Y Y đưa hoa tươi chúc mừng hơ khô thẻ tre cho trợ lý, cầm bánh ngọt Lạc Miểu tặng, ăn rất dữ, hoàn toàn không có tự giác.
Từ sau chuyện bị đỉa cắn lần trước, cô đã thân với Lạc Miểu hơn, Lư Y Y ăn bánh ngọt, gan to bằng trời dám đào góc tường nhà Tống ảnh đế: "Về tôi sẽ đầu tư cho cậu mở cửa hàng! Cậu làm bánh ngọt, hai ta sẽ đem mỹ thực dân gian phát triển huy hoàng thịnh vượng!"
Phó Thư Luân cũng đang ăn bánh ngọt, đứng bên cạnh cười híp mắt nói: "Y Y, cô muốn cướp người thầy Tống à."
"Còn không phải sao! Tôi rất thích Miểu Miểu, Miểu Miểu đẹp trai lại còn nấu ăn ngon, nếu mà Miểu Miểu có thể làm trợ lý cho tôi, tôi nằm mơ cũng cười đến tỉnh!"
Lư Y Y vừa dứt lời, chỉ thấy cô nàng trợ lý nhà mình mặt mũi trắng bệch, vội vàng động viên: "Ai nha ai nha, không phải nói em không tốt đâu! Ai nha, chị sai rồi chị sai rồi! Bé cưng em đừng tức giận nha!"
Một cô nàng không tim không phổi thế này, ai có thể tin đây là mối tình đầu quốc dân chứ...
Trợ lý của cô cũng quen, thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Miểu ngượng ngùng nói: "Tôi không tốt như cô nói đâu, thường thường hay gây phiền phức cho anh Trạch..."
"Ai nói," Tống Thịnh Trạch ôm vai tiểu trợ lý: "Bạn nhỏ nhà tôi là trợ lý át chủ bài, át chủ bài đương nhiên phải xứng với át chủ bài, Y Y, cô muốn người của tôi, thì đi mang ảnh hậu về đây rồi tính."
Lư Y Y không bị đả kích, trái lại tràn đầy phấn khởi: "Thầy Tống, đây chính là anh nói đấy nhé, nếu tôi cầm được ảnh hậu, anh phải nhường Miểu Miểu cho tôi!"
Tống Thịnh Trạch cười nhạo một tiếng: "Mơ đẹp lắm!"
"Thầy Tống bá đạo quá nha! Phải nhường Miểu Miểu tự chọn! Nhân quyền đó!" Lư Y Y quơ quả đấm nhỏ, khóe miệng còn dính chút vụn bánh ngọt.
Lạc Miểu rất thích có bạn tính cách như Lư Y Y, nhưng trong lòng cậu, ai cũng không thể vượt qua vị trí của Tống ảnh đế.
Cậu mím mím môi: "Có thể làm trợ lý cho anh Trạch là chuyện tôi nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, nếu tôi chọn, vẫn muốn làm trợ lý của anh Trạch, chăm sóc tốt cho anh ấy, ừm... anh Trạch là thần tượng của tôi..."
Nhóc con biết cách nói chuyện, vài câu đơn giản đã làm lòng anh thoải mái.
Lòng Tống Thịnh Trạch ngứa ngáy, hai tay cũng không tự chủ được, nhéo mặt Lạc Miểu trước mặt người khác: "Bạn nhỏ, cũng được hoan nghênh ghê, xem ra tôi phải yêu quý cậu hơn rồi."
Lư Y Y nhìn, giật mình chớp mắt, bỗng nhiên như hiểu được điều gì, chợt tỉnh ngộ nói: "Ai nha! Ai nha nha! Hoá ra là như vậy! Trời ơi thầy Tống, anh tha thứ cho mắt nhìn người của tôi, Miểu Miểu là của anh, anh cứ giữ lại, trăm năm hạnh phúc!"
Tống Thịnh Trạch rất tự nhiên, ôm vai Lạc Miểu không buông, lười biếng trả lời một câu: "Ừm, nhận lời chúc của cô."
Lạc Miểu nghe không hiểu ra sao, rốt cuộc đang nói gì đấy??
Tiệc hơ khô thẻ tre kết thúc, Lư Y Y và Phó Thư Luân sẽ phải rời khỏi đoàn phim.
Sau khi chào tạm biệt, Lạc Miểu và Tống Thịnh Trạch quay lại, giữa đường gặp Khúc Kiệt vội vội vàng vàng chạy đi.
Lạc Miểu đoán, chắc là gã đi tiễn Phó Thư Luân.
Ngày hôm nay vừa giữa trưa cũng không biết Khúc Kiệt và Phó Thư Luân có chuyện gì, hai người không nói với nhau một câu, ngay cả lúc ăn cơm cũng không nhìn nhau, lúc này người ta thật đi, Khúc Kiệt vội vội vàng vàng chạy tới, cũng không biết có thể đuổi kịp hay không...
Chiều nay Tống Thịnh Trạch còn có cảnh quay, nghĩ chuyện lúc sáng Lạc Miểu phải dậy sớm để làm bánh ngọt, Tống Thịnh Trạch nói cậu đừng đi theo, ở nhà nghỉ ngơi một chút, coi như nghỉ phép nửa ngày.
Từ khi vào đoàn phim vẫn luôn bận rộn, cũng may Tống ảnh đế đại nhân đủ rộng lượng, bù đắp cho Lạc Tiểu Miểu nửa ngày nghỉ, cậu ngủ một giấc thật ngon, sau khi dậy giúp bà lão chủ nhà trọ quét dọn sân, rồi dắt Tống Miểu Miểu đi dạo, toàn thân mồ hôi nhễ nhại quay về.
Người trong vùng dùng giếng nước, Lạc Miểu múc nước chuẩn bị vào phòng tắm rửa ráy đơn giản một chút, bị bà lão chủ nhà trọ ngăn cản.
"Trời vào thu rồi, đâu còn có thể dùng nước giếng rửa ráy, các cháu còn trẻ nên không chú ý, sau này già rồi đau nhức xương khớp muốn chết! Trong nhà cũng không phải không có máy nước nóng!"
Lạc Miểu dở khóc dở cười, hoá ra có máy nước nóng, bà cũng chưa từng nói nha...
Anh Trạch đáng thương chưa bao giờ tắm nước lạnh, đến đây phải dùng nước giếng tắm hơn hai tháng nay, lạnh xuyên tim.
Ngẫm lại cũng đúng, nơi này có điện, làm sao lại không có máy nước nóng được, chỉ là sinh hoạt trong vùng quá bình dị, khiến người ta căn bản không nhớ ra cần hỏi những chuyện này, cảm thấy dùng nước giếng rất mới mẻ thú vị.
Bà lão kéo Lạc Miểu đến một gian phòng nhỏ trong góc sân lầu một, bà chỉ vào cái thùng gỗ lớn: "Con trai, cháu có thể dùng ở đây, nghỉ ngơi đi."
"Được, cảm ơn bà ạ."
Bà lão ra ngoài, nói cách mở nước rồi rời đi.
Lạc Miểu thuận lợi xả nước vừa đủ, cởi quần áo ẩm ướt mồ hôi, nhảy vào trong thùng gỗ từ từ ngồi xuống, oa, rất thoải mái, tắm quả thực là sự hưởng thụ của con người!
Bà lão còn để cho cậu một túi thảo dược, nói là pha vào trong nước rất tốt cho cơ thể, hơi nước mang theo mùi thuốc thảo dược, hun lên làm cho Lạc Miểu buồn ngủ.
Hai cánh tay cậu khoác lên kệ bồn tắm, da dẻ trước ngực sau lưng đều ửng hồng, hai má cũng nhiễm lên màu sắc rực rỡ.
"Gâu gâu gâu!!!"
Tống Miểu Miểu tự nhiên canh cửa cho cậu bên ngoài bỗng nhiên sủa lên một trận, Lạc Miểu lập tức tỉnh ngủ.
"Làm sao vậy?" Cậu mở mắt ra hỏi.
Chỉ nghe Tống Miểu Miểu "woo" một tiếng lại không có động tĩnh.
Tống Miểu Miểu này, do bản tính của loài chó, đối với việc trông cửa đặc biệt cảm thấy hứng thú, tích cực đến mức tối ngủ nó cũng muốn nằm nhoài trước phòng Tống Thịnh Trạch và Lạc Miểu.
Nhưng không ai hi vọng nó có thể đường hoàng ra dáng trông coi cửa, dù sao nó cũng quá thân thiết với con người, tuổi chó cũng nhỏ, để nó trông cửa, còn không bằng bảo cửa để ý nó một chút.
Lạc Miểu lắc đầu một cái, tiếp tục tắm.
Cậu không biết mình mới vừa bị người ta bất ngờ rình trộm, trước của buồng tắm cách đó không xa có một người đang ngồi xổm nhìn vào.
Tống Thịnh Trạch một tay nắm chặt miệng chó Tống Miểu Miểu, một tay khác giơ ngón trỏ lên kề sát trên môi phát ra tiếng "Xuỵt" vô cùng nhẹ, ra hiệu nó đừng sủa.
Tống Miểu Miểu chớp đôi mắt vô tội, bị ép trở thành đồng phạm với Tống babi, nhưng ánh mắt rõ ràng là chả hiểu gì.
Tại sao đẩy cửa rồi lại không vào? Tại sao lại còn không lên tiếng??
Hành động của con người thật sự khó hiểu mà...
__________
Tống Miểu Miểu thời ấu thơ: Hành động của con người thật sự khó hiểu mà~
Tống Miểu Miểu thời thiếu niên: A! Tống babi nhìn lén baba Miểu Miểu tắm, xấu hổ quá!
Tống Miểu Miểu thời thành niên: Tống babi thật là đáng sợ, ra ngoài làm gì, đi vào chính là cửa sau*!
(*肛: cửa sau ở đây ý bảo là chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào của các bạn thụ ý nhé hihi)
Lạc Miểu: Con cái lớn lên làm gì... Không còn chút đáng yêu nào! ╭(╯^╰)╮
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất