Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang

Chương 35

Trước Sau
Lịch quay hôm nay là bổ sung một vài cảnh cho nội dung trước.

Cơ bản dùng Tống Thịnh Trạch làm chủ, bởi vì độc diễn trong cảnh quay có thể nói là một thử thách khá lớn đối với kỹ năng diễn xuất, đặc biệt là phân đoạn Chu Duệ Thanh nhìn thấy Thẩm Túc Phong tắm.

Trong nội dung kịch bản có cảnh Chu Duệ Thanh mới vừa ở nhà Thẩm Túc Phong không bao lâu, ban đêm dậy đi vệ sinh, phát hiện Thẩm Túc Phong không ngủ bên cạnh, anh đi ra ngoài, vô tình nhìn thấy Thẩm Túc Phong đang tắm bên con sông nhỏ.

Khi đó Chu Duệ Thanh còn đơn thuần chỉ xem Thẩm Túc Phong là em trai, đối với cậu cũng có cảm kích, coi cậu là thành bạn bè, nhưng sau lần đó, Chu Duệ Thanh bắt đầu nảy sinh □□ với Thẩm Túc Phong, xem như một bước ngoặt trong tuyến tình cảm nhân vật.

Chu Duệ Thanh liếc mắt nhìn thân thể trắng mịn bên sông dưới ánh trăng, phản ứng đầu tiên của anh xoay người đi không nhìn.

Nhưng khi anh nhận ra bóng lưng gầy gò kia thuộc về Thẩm Túc Phong, không biết điều gì quấy phá trong lòng, gia giáo nghiêm ngặt, đọc sách thánh hiền nhiều năm và luôn luôn tự xưng là quân tử đều không thể ngăn Chu Duệ Thanh chậm rãi quay người lại...

Một giây đó, anh không thể kìm nén dục vọng bản thân, thậm chí thầm oán giận trong lòng rằng cơ thể Thẩm Túc Phong quá mê người, giống như yêu tinh dưới ánh trăng, khiến người ta mất hồn lạc vía.

Với cảnh quay đó, diễn tốt thì không kìm lòng được, diễn dở thì là biến thái hèn mọn.

Ban đầu vì hạ thấp độ khó chỉ quay cảnh Khúc Kiệt đóng vai Thẩm Túc Phong, sau đó Ngô Bách Dương vẫn cảm thấy không được, không có sự tương tác, lực không đủ, mất đi không ít cảm xúc, vẫn nhất định phải thêm vài pha biểu cảm và ánh mắt của Chu Duệ Thanh mới đặc tả được.

Vì vậy, Tống Thịnh Trạch chỉ có thể nhìn mặt sông không có ai mà diễn, diễn cũng không có lời thoại, anh dựa vào biểu cảm khuôn mặt để diễn xuất sự kinh ngạc, si mê, dục vọng cùng những tâm trạng xoắn suýt khác, rất khó.

Dù kỹ năng diễn xuất thượng thừa như Tống Thịnh Trạch, Ngô Bách Dương cảm thấy không nhất định có thể đặc tả hoàn hảo, vừa vặn cảnh này vào ban đêm, quyết định đẩy xuống cuối ngày, dù cho nhiều lần NG cũng không trở ngại tiến độ khác.

Nhưng Tống ảnh đế không hổ là Tống ảnh đế, tất cả mọi người chuẩn bị khổ chiến đêm nay, anh một lần đã qua!

Kỹ năng diễn xuất nghịch thiên...

"Thật lợi hại Thịnh Trạch! Rất tuyệt, rất tốt!" Ngô Bách Dương vỗ vai Tống Thịnh Trạch khen không dứt miệng, "Cậu bây giờ đã đạt đến đỉnh cao của diễn xuất."

Tống Thịnh Trạch nhìn mặt sông, chậm rãi nói: "E rằng... Là đại não có hình ảnh cụ thể để tưởng tượng hơn..."

"Anh Trạch, mặc thêm áo khoác trước đã." Lạc Miểu vừa thấy cảnh quay kết thúc, ôm áo khoác vội vội vàng vàng chạy tới, khoác lên trên người Tống ảnh đế.

Đã là mùa thu, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh, Lạc Miểu vẫn luôn rất chú ý công việc giữ ấm cho ảnh đế nhà mình.

Tống Thịnh Trạch nhìn trợ lý nhỏ bận rộn trước mặt mình, trầm ngâm...

Cảnh quay vừa nãy đối với anh mà nói đúng là không có gì khó, đặt vào lúc thường cũng có thể thoải mái qua.

Nhưng Tống Thịnh Trạch trong lòng thầm biết rõ, trạng thái hôm nay không giống nhau.

Thường ngày nếu có cảnh đặc tả, anh sẽ dựa vào kỹ năng của bản thân, dựa vào những kinh nghiệm nhiều năm của mình, nhưng hôm nay, gần như anh không hề diễn, tất cả biểu cảm trên mặt hoàn toàn là cảm xúc thật, một cách tự nhiên.

Khi anh bắt đầu nhập vai, trong đầu bất giác xuất hiện hình ảnh tận mắt nhìn thấy chiều hôm qua...

Thời gian lui về 24 giờ trước, Tống ảnh đế kết thúc một ngày quay phim, một mình về nhà.

Xế chiều hôm đó anh đã cho trợ lý nhỏ làm việc chăm chỉ nghỉ nửa ngày nghỉ phép, cũng không biết nhóc con có nghỉ ngơi cho tốt hay không.

Tống Thịnh Trạch bỏ tay vào túi, tính ra từ khi Lạc Miểu theo anh, đã mấy tháng không được nghỉ ngơi, vẫn luôn một tấc cũng không rời chăm sóc anh, làm một trợ lý hết lòng.

Bản thân cũng thật là xấu xa...

Côn Bằng ở xa ngàn dặm nếu biết Tống ảnh đế có một ngày sẽ nảy ra suy nghĩ tự trách thế này, nhất định sẽ ứa ra giấm chua, dù sao y theo Tống ảnh đế tám năm, cầm thú như Tống Thịnh Trạch, xưa nay không nghĩ tới muốn cho y nghỉ ngơi, thoải mái thư giãn gì hết.

Về đến nhà không thấy Lạc Miểu, Tống Thịnh Trạch còn rất bất ngờ, bà lão chủ nhà trọ cũng không ở nhà.

Tầm mắt Tống Thịnh Trạch quét quanh một vòng, nhìn thấy Tống Miểu Miểu nằm nhoài một góc ngủ say trước cửa phòng, không biết còn tưởng trên đất có cái đệm mông lớn.

Đi vào vài bước, anh nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng nước nho nhỏ.

Nhóc con ở trong đó giặt gì vậy??



Tống ảnh đế không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa ra.

Hơi nước mờ ảo hòa lẫn mùi hương thảo dược phả vào mặt, làm cho anh ngẩn người vài giây.

Hơi sương tan đi, để anh thấy rõ cảnh tượng trong phòng, Tống ảnh đế nhất thời lùi về sau một bước, khép cửa lại, vội bịt miệng Tống Miểu Miểu.

Tống Thịnh Trạch cảm giác mình bụng dưới mình hơi nóng...

Hình ảnh quyến rũ mới vừa nhìn thoáng qua cứ quanh quẩn trong đầu anh, đuổi cũng không đi.

Anh nhìn thấy bên trong hơi nước mờ ảo, nhóc con nhà anh ngồi trong thùng gỗ ngẩng đầu lên.

Mái tóc mềm mại dính nước, ẩm ướt kề sát trên trán, đôi mắt thoải mái không mở ra được, từ ngực trở xuống ngâm trong nước, làn da trắng nõn trên cổ và ngực bị hơi nóng làm ửng hồng, một chân còn duỗi ra gác bên bệ nhẹ nhàng đung đưa, thoạt nhìn thoải mái không chịu được.

Một tư thế không nhã nhặn cho lắm, lại khiến nơi nào đó của Tống ảnh đế nổi lên phản ứng.

Anh ngồi xổm dưới đất ngoài phòng, một tay bịt chặt miệng chó Tống Miểu Miểu miệng ngăn nó kêu to, một tay khác xoa xoa mũi mình.

May không bị chảy máu mũi, nếu không thì quá mất mặt!

Hôm nay khi Tống Thịnh Trạch quay phim, chịu ảnh hưởng từ điểm chung của nội dung kịch bản và những gì anh nhìn thấy hôm qua, ký ức trong đại não được đánh thức, Ngô Bách Dương hô action, trong đầu anh đã bật ra hình ảnh tiểu trợ lý tắm, thậm chí còn được đại não tăng thêm chút nghệ thuật, kết quả cho ra đó chính là hoạt sắc sinh hương*.

(*活色生香: quyến rũ động lòng người)

Cho nên, anh căn bản không cần diễn, đối với hình ảnh trong tưởng tượng nảy sinh dục vọng, biểu cảm xoắn xuýt, hoàn toàn là cảm xúc chân thật.

Tống Thịnh Trạch đỡ trán, anh cảm thấy bản thân không được bình thường.

Ban đầu đối với Lạc Miểu chỉ là thưởng thức, cảm thấy bạn nhỏ này là hạt giống tốt, lúc này mới trăm phương ngàn kế bắt đến bên người.

Nhưng hiện tại mọi việc phát triển hiển nhiên không nằm trong kế hoạch của anh.

Bạn nhỏ rất tốt, cho anh quá nhiều bất ngờ, làm trợ lý cũng rất săn sóc.

Trái tim Tống ảnh đế hơn hai mươi sáu năm qua không nhảy nhót vì ai, gần đây chỉ cần nhìn khuôn mặt nhỏ của trợ lý, sẽ đập loạn nhịp mấy lần.

Đối người với lịch thiệp luôn luôn giữ khoảng cách như Tống ảnh đế, cũng không ngờ mình có một ngày sẽ quá phận tìm đủ cớ như vậy, vô tri vô giác táy máy tay chân với trợ lý...

Tống Thịnh Trạch chợt nhớ tới thời gian trước Côn Bằng đến tham ban, những câu mà mình nói kia rất không có tiết tháo.

—— cỏ tươi xanh ngát gần hang, không gặm một cái thì đúng là có lỗi với bản thân.

Cỏ gần hang cỏ gần hang cỏ gần hang...

Gặm một cái gặm một cái gặm một cái...

Trong đầu cứ tuần hoàn đảo quanh "cỏ gần hang" với "gặm một cái".

Sau cả ngày lăn lộn trong những suy tư, Tống ảnh đế như đã thông suốt được điều gì đó, bỗng nhoẻn miệng cười, còn liếm liếm răng, biểu cảm gương mặt "dữ tợn", dáng vẻ chuẩn bị đi săn thú hoang...

Nếu thật sự là đã thích, tại sao không theo đuổi chứ?

Mà "con mồi nhỏ" vẫn còn đang cho mặc áo khoác cho anh, ngốc nghếch hỏi: "Anh Trạch, tâm trạng anh tốt ghê, đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ sao?"

Tống Thịnh Trạch cụp mắt cười khẽ: "Ừm, chuyện đặc biệt vui vẻ, tôi vừa có một quyết định."

"Quyết định gì?" "Con mồi nhỏ" không nhận ra.

Tống Thịnh Trạch ngứa ngáy liếm liếm môi, ghé sát vào trợ lý nhỏ, kề môi bên tai người ta, thậm chí cố ý vô tình dùng môi chạm vào vành tai mỏng mềm của trợ lý nhỏ, thỏa mãn cảm nhận đối phương mẫn cảm run nhẹ lên.

Tống ảnh đế nhịn muốn chết, nói thầm vào tai tiểu trợ lý: "À, tôi muốn..."



"Cái gì? Anh muốn gì vậy?" Lạc Miểu nhịn ngứa bên tai như lông vũ quét qua, khẽ hỏi.

Tên nhóc ngốc, tôi muốn gặm em một cái...

"... Không nói cho cậu biết." Tống ảnh đế duỗi thẳng eo, nụ cười tà ác cực kỳ phù hợp với màn đêm.

Lạc Miểu chớp mắt một cái, còn tưởng mình nhìn thấy hoàng tử ma cà rồng đang đi trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cắn vào cổ cậu...

Từ cái nụ cười đêm đó trở đi, Lạc Miểu phát hiện ảnh đế nhà mình trở nên càng ngày càng kỳ lạ.

Nói như thế nào đây, giống như khoảng cách giữa cậu và anh bắt đầu càng ngày càng gần...

Mặc dù cậu rất thích, nhưng có lúc cách gần quá, cũng làm cho cậu xấu hổ lắm!

Ví dụ như bây giờ!!!

Cậu đang quét sân, Tống Thịnh Trạch đứng trong sân đọc kịch bản, vừa đọc vừa đi sát vào cậu.

Lạc Miểu quay người lại, cả người lập tức va vào lồng ngực Tống ảnh đế.

Trợ lý nhỏ ngượng ngùng, trong lòng là lạ, ngoài miệng còn không dám nói, chỉ lắp ba lắp bắp hỏi: "Anh, anh có thể đi sang bên cạnh một chút được không? Em, em muốn quét, quét sân..."

Nói còn chưa dứt lời, cái chổi đã bị người cầm đi.

"Đừng quét." Tống Thịnh Trạch tiện tay ném cái chổi đi.

Cái chổi đáng thương còn chưa kịp rơi xuống đất, đã bị Tống Miểu Miểu bay nhào vào cắn, chó săn nhỏ hoạt bát ngậm cán chổi vui mừng chạy đến bên cạnh cắn xé một trận, nó đang tuổi lớn, nó muốn mài răng!

"Này! Tống Miểu Miểu đừng cắn! Đó là chổi nhà bà!"

Lạc Miểu cố gắng ngăn lại, bị Tống Thịnh Trạch tha về phòng: "Kệ cái chổi kia đi, dù sao cán cũng gãy rồi, để Tống Miểu Miểu cắn, để ít hôm nữa mua chổi mới cho bà."

Tống ảnh đế đưa thoại trong kịch bản cho Lạc Miểu: "Đoạn này tôi không cảm giác, thử với tôi."

"Được..." Lạc Miểu ngoan ngoãn mở kịch bản ra, "Đoạn nào?"

Tống Thịnh Trạch đẩy Lạc Miểu lên trên tường, diễn dịch rõ ràng: "Đoạn Chu Duệ Thanh nhấn Thẩm Túc Phong trên tường cưỡng hôn."

"Khục..." Hai người tới gần, Lạc Miểu che miệng lại sặc ho khan vài tiếng, "Không phải... Đoạn này không có từ nào..."

Tống ảnh đế mặt không biến sắc: "Tại sao không có? Đây mà!" Anh chỉ chỉ vài câu thoại, "Cậu phải nói "Anh, nhẹ chút, đau môi", rồi tôi nói "Có phải nghĩ anh không quay lại, nên tìm cô gái khác đúng không?", đây không phải là từ à?!"

Nhìn Lạc Miểu bị làm khó dễ nên xoắn xuýt, Tống ảnh đế tủi thân nói: "Không muốn? Trước đây Côn Bằng sẽ đọc..."

Lừa người khác chứ gì... Diễn với anh Côn, chẳng phải càng khó vào vai hơn à...

Lạc Miểu thầm phun tào trong lòng, trên mặt ngoan ngoãn nói: "Không không phải, vậy... Đúng không."

"Ừm, cậu nói trước đi." Tống ảnh đế cong khóe môi.

Lạc Miểu hít sâu vào một hơi, học theo giọng điệu Thẩm Túc Phong, mềm mại cộng thêm vài phần làm nũng như đang oán trách: "Anh ~ nhẹ chút, đau miệng..."

Đôi môi bị ngón tay cái niết qua, ngón tay hơi lạnh dọc theo viền môi.

"Ừm, chỗ nào đau? Hé miệng anh xem một chút." Tống ảnh đế cong khóe môi, cười tà mị.

Anh Trạch, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Mau tỉnh lại! Đây căn bản không phải lời thoại mà!!

A a a a ~ lão Tống thông suốt rồi nha~

Nói chuyện không thông suốt thì còn mắc cỡ, sau khi thông suốt rồi... Emmm...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau