Chương 10
Thẩm Nam Tinh mắng người còn chưa xong, bên tai đột nhiên truyền đến giọng của bé Chanh, "Ba ơi, chú Thẩm ơi..."
Khương Bạch lạnh lùng liếc Thẩm Nam Tinh một cái.
Thẩm Nam Tinh kịp thời thu miệng, nuốt lại mấy lời nói không văn minh.
"Ba ơi, con mệt quá." Khương Chanh đưa tay muốn dụi mắt.
Khương Bạch vội ngồi xổm xuống ngăn lại, "Con rửa tay chưa?"
Tuy bọn họ có cho Đào Đào chích vắc-xin phòng bệnh đúng thời hạn, diệt bọ, tắm rửa thường xuyên, nhưng mỗi lần sau khi bé Chanh và Đào Đào đi chơi về, đều cần phải rửa tay.
"Rửa rồi ạ, còn dùng nước rửa tay nữa, thơm mùi cam lắm, ba ngửi thử đi..." Khương Chanh duỗi tay đến trước mặt Khương Bạch.
Khương Bạch làm bộ làm tịch ngửi một chút, "Ừm, đúng là thơm mùi cam quá nè!"
Anh nói xong, một tay bế bé Chanh lên, trêu chọc nói: "Bé Chanh thơm mệt rồi, ba dẫn bé Chanh đi tắm rồi ngủ nha."
Lúc sắp ra cửa, Khương Bạch quay đầu lại nhìn Thẩm Nam Tinh một cái, chỉ thấy đối phương không biết từ khi nào lại say mê múa phím.
Anh cười nhắc nhở y: "Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm."
Thẩm Nam Tinh cũng không quay đầu, nói cho có lệ: "Biết rồi biết rồi, cậu mau dẫn bé Chanh đi ngủ đi, không thì hôm nay bé Chanh ngủ với tớ."
"Ơ ơ, ba ơi đi mau..."
Trong tiếng hoảng loạn thúc giục của Khương Chanh, hai cha con mau chóng rời đi, lưu lại tiếng bàn phím gõ lạch cạch, cùng với cái giọng dở khóc dở cười của Thẩm Nam Tinh, "Thằng nhóc này, mình đáng sợ vậy sao? Nói gì thì nói, chú Thẩm của cháu đây là một anh đẹp trai lai láng đó nha!"
Thẩm Nam Tinh múa phím tới tận 11 giờ.
Nghĩ đến ngày mai còn có một khối lượng công việc rất lớn, y chưa đã thèm chuẩn bị offline, ai dè đâu ngoài ý muốn thấy được một cái acc Weibo quen thuộc.
Cái acc Weibo này rất đơn giản, chỉ có mỗi chữ Tần, lúc trước từng cùng y xé một cái acc clone anti.
Ấy, giờ người này mới onl xé anti à.
Còn cần off nữa không ta?
Tất nhiên là không rồi!
Người xa lạ cũng có thể thức đêm vì Đại Bạch, y là anh em tốt, tất nhiên không thể thua kém người ta được.
Thẩm Nam Tinh vừa tiếp tục chửi, vừa chú ý tới Tần.
Giữa muôn vàn đốm đen lại có hai luồng sáng, giờ khắc này đây, y cảm thấy chính mình và Tần thưởng thức lẫn nhau.
【 Thiên Nam Tinh: Xin chào, mạo muội hỏi một câu, cậu là fan Khương Bạch hả? 】
Thẩm Nam Tinh ngứa tay inbox cho Tần.
Không bao lâu sau, hệ thống nhắc nhở y có tin nhắn mới, y click mở, là Tần trả lời.
【 Tần: Ừ. 】
"Người này trầm mặc ít lời vậy ta..." Thẩm Nam Tinh một bên lẩm bẩm, một bên trả lời.
【 Thiên Nam Tinh: Cậu thích Khương Bạch nhiều năm rồi à? 】
【 Tần: Ừ 】
"Lại là ừ, giờ vẫn còn con gái kiệm lời vậy sao..." Thẩm Nam Tinh một bên cười, một bên tiếp tục gửi tin tức.
【 Thiên Nam Tinh: Mấy ngày hôm trước tôi thấy cậu tám giờ liền offline, cậu là công nhân viên chức à? 8 giờ phải đi làm? 】
【 Tần: Ừ. 】
Liên tiếp bị ăn mấy quả ừ ừ ừ, Thẩm Nam Tinh cảm thấy mất luôn hứng nói chuyện, nhưng nghĩ tới đối phương là con gái, y vẫn gửi tin nhắn cuối cùng
【 Thiên Nam Tinh: Giờ không còn sớm nữa, ngày mai cậu còn phải dậy sớm đi làm, nghỉ ngơi sớm nha. 】
Sau khi gửi tin nhắn, y cũng không lập tức tắt khung inbox.
Y chờ đối phương trả lời.
Tuy rằng rất có khả năng đối phương vẫn đáp ừ một lần nữa.
Một phút trôi qua.
Rất yên tĩnh, chẳng có lời hồi đáp nào.
Năm phút trôi qua.
Vẫn yên ắng như cũ, một câu trả lời cũng chẳng nhận được.
Mười phút trôi qua...
Vẫn không nhịn được tin nhắn, Thẩm Nam Tinh nhịn không được nhìn trạng thái của đối phương, online.
Y lướt đọc bình luận, phát hiện trong mười mấy phút chờ đợi của mình, đối phương đang sống mái với vài tên anti.
Thẩm Nam Tinh: "..."
Được rồi, người ta đang đấu tranh anh dũng vì idol, làm gì quan tâm đến mình!
Thẩm Nam Tinh lại cùng mấy tên anti xé một hồi, mới tắt máy tính đi ngủ.
Bên kia.
Tần Đông Việt report mấy chục acc anti mới chú ý tới khung inbox, mặt hắn không cảm xúc click mở đọc, rồi không cảm xúc đóng lại, giống như khung chat này chưa từng có ai nhắn tin.
......
Mấy ngày kế tiếp, Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh bận tối mày tối mặt, mỗi ngày đều làm từ sớm đến khuya, mỗi ngày làm việc xong, cơ bắp đau nhức kinh khủng, nhưng bọn họ lại không cảm thấy mệt.
Rốt cuộc, khổ trước sướng sau!
Vì để phòng ngừa cửa hàng bị report linh tinh lần nữa, mỗi ngày sau khi bọn họ bận xong đều sẽ dành ra một chút thời gian để lên mạng.
Trên mạng mưa mưa gió gió náo loạn mấy ngày, cuối cùng cũng bình ổn được một chút, hàng hoá đợt thứ nhất bọn họ đã gửi xong hết rồi.
Lần bán thứ hai, sau khi Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh thương lượng xong, quyết định ba ngày sau lên hàng lại.
Một là, mấy ngày nay bọn họ bận quá, cần phải có thời gian nghỉ ngơi.
Hai là, dành thời gian để làm chuyện khác.
Tỷ như, số lượng trái cây cần hái quá lớn, chuyện gì cũng đều phải tự tay làm thì đúng là tự hành mình, bọn họ tính bỏ ra giá cao để thuê dân địa phương hái trái cây.
Lại tỷ như, khởi tố công ty giao hàng lòng dạ hiểm độc!
Sau khi mấy anh shipper chở nhóm hàng cuối cùng đi, Thẩm Nam Tinh cả người nhũn ra nằm liệt ghế trên, y hỏi Khương Bạch: "Đại Bạch, ngày mai chúng ta có làm gì không?"
Khương Bạch lắc đầu, "Chuyện mời dân bản xứ tớ có nhờ trưởng thôn, trưởng thôn nói hai ngày nữa sẽ giới thiệu với tớ một số người, chỉ vậy thôi."
"Thế thì được, ngày mai chúng ta đi lên trấn trên, tìm văn phòng luật sư khởi tố cái công ty giao hàng độc ác kia..." Nhắc tới cái công ty kia, Thẩm Nam Tinh đến nay vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.
Mấy ngày nay bận quá, cứ để bọn họ thảnh thơi vài ngày.
Kế đó, để cho bọn họ ăn thử quả báo!
"Tiện thể dẫn bé Chanh đi chơi luôn." Thẩm Nam Tinh nhìn về phía Khương Chanh, sắc mặt nhu hoà lại, y cười nói: "Mấy ngày nay bé Chanh giúp nhiều lắm, chúng ta phải khen thưởng bé Chanh mới được."
"Khen thưởng cái gì?" Khương Chanh bị điểm danh tò mò hỏi.
Thẩm Nam Tinh vung tay lên: "Ăn, uống, chơi, xài... Con thích cái gì thì thưởng cái đó, bao hết thầu hết." Y vỗ ngực, khẩu khí rất lớn: "Chú trả tiền."
Đôi mắt Khương Chanh sáng lấp lánh nhìn về phía Khương Bạch, chờ mong hỏi: "Được không ba?"
"Được!" Khương Bạch cười gật đầu.
Khương Chanh tiếp tục tranh thủ: "Mua hai phần cũng được ạ?"
Hai phần?
Khương Bạch khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Anh đang định hỏi bé Chanh tại sao lại muốn hai phần, Thẩm Nam Tinh bên kia đã đáp ứng, "Đương nhiên có thể, đừng nói là hai phần, bốn phần cũng còn được, bé Chanh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Khương Chanh lại nhìn về phía Khương Bạch, to mắt chờ mong.
Khương Bạch gật đầu, "Có thể."
"Cảm ơn ba ạ!"
"Ủa, chú trả tiền sao lại cảm ơn ba? Bé Chanh, con không công bằng..."
Khương Chanh vội vàng bổ sung: "Cảm ơn chú Thẩm ạ."
"Lanh đấy ha ha ha..."
Dưới sự mong chờ của tiếng cười giòn tan, ngày hôm sau đã đến, cả bọn túm tụm lại lên chiếc xe tải cũ kỹ đèo nhau đi trấn trên.
Đỗ xe xong, Thẩm Nam Tinh kiến nghị: "Chúng ta đi ăn đặc sản Hương Thành trước đi, rồi sau đó đi tìm văn phòng luật sư ha?"
Khương Bạch nắm cánh tay nhỏ bé của Khương Chanh, gật đầu, "Ừa."
Quán ăn sáng ở trấn trên có rất nhiều, các món cũng rất đa dạng, bọn họ nhìn nhìn khắp nơi, cuối cùng vào một quán cháo niêu của một đôi vợ chồng.
Quán cháo không lớn, nhưng thắng ở chỗ sạch sẽ ngăn nắp, hơn nữa phòng bếp được ngăn cách bằng lớp kính trong suốt, bọn họ ngồi ở bên ngoài có thể nhìn thấy quá trình nấu cháo bên trong.
Bọn họ đi vào, một nhân viên nữ mặc tạp dề liền cầm thực đơn tới, giới thiệu sơ vài món nổi tiếng trong tiệm.
Thẩm Nam Tinh chọn một phần cháo niêu hải sản, ba phần bánh bao chiên nhân thịt heo, tôm, bò, sau đó đưa thực đơn cho Khương Bạch.
Khương Bạch chọn cho mình một phần cháo cá lát, chọn cho bé Chanh một phần cháo rau xanh thịt băm, còn có một phần trứng hấp.
Mười mấy phút sau, bữa sáng đầy đủ sắc màu hương vị được dọn lên bàn.
"Woa, thơm quá..." Thẩm Nam Tinh giật giật cái mũi, theo bản năng gắp cái bánh bao chiên, cắn một ngụm: "Phù phù phù... Nóng nóng nóng... Nóng quá..."
Quá nóng, y muốn nhổ ra, nhưng hương vị bánh bao lại quá ngon, nhổ ra thì tiếc.
Vì thế, y chỉ có thể há miệng kêu nóng.
Động tĩnh này hấp dẫn ông chủ phòng bếp nhìn ra, dở khóc dở cười nhìn Thẩm Nam Tinh.
"Nhóc con, ăn từ từ thôi, bánh bao chiên là ai đặt mới làm đó, da mỏng nhân nhiều nước nhiều, nhưng nóng lắm, lúc ăn phải chú ý!" Ông chủ vừa cười, vừa tiếp tục dặn dò: "Với cả cháo nóng lắm đó, cho con nít ăn cũng phải để ý một chút."
Thấy hơi quê, mặt Thẩm Nam Tinh có hơi hồng, y ngượng ngùng gật đầu, "Cháu biết rồi."
Hai vợ chồng ông bà chủ nhìn nhau cười cười, sau đó ai bận việc nấy.
Còn Thẩm Nam Tinh thì gấp không chờ nổi thổi thổi cái bánh bao chiên tiếp theo, chờ ngụi rồi mới bỏ nguyên một cái vào họng.
"Quào, ngon quớ i..." Thẩm Nam Tinh híp mắt, biểu tình vô cùng hưởng thụ.
Khương Chanh thấy một màn như vậy, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, "Ba ơi, con cũng muốn ăn cái này."
"Bây giờ còn hơi nóng, bé Chanh chờ một chút nha..." Khương Bạch lo thứ này nặng vị hoặc là nhân thịt bị cũ, không để cho con ăn ngay, mà để mình ăn thử trước một cái.
Bánh bao chiên màu vàng, có rắc hạt mè, cắn xuống một cái, lớp vỏ ngoài xốp giòn bể ra, nhân bên trong là tôm bóc vỏ, chất thịt dai dai, rất tươi mới.
Nước canh tôm tươi mới ở trong miệng tản ra, Khương Bạch kinh ngạc mở to mắt, xác thật ăn rất ngon.
"Ba ơi..." Khương Chanh lại kêu một tiếng, mắt nhỏ có hơi tội nghiệp.
Chú Thẩm ăn rồi, ba cũng ăn rồi, bé còn chưa được ăn nữa...
Khương Bạch kịp thời hoàn hồn, lập tức gắp một cái cho con trai, thổi thổi, sau khi xác định vừa ngụi không nóng mới bỏ vào trong chén của bé Chanh, "Đây, cái này là nhân tôm, hải sản không dễ tiêu, bé Chanh chỉ có thể ăn một cái, nhân thịt bò bé Chanh cũng chỉ có thể ăn một cái, nhân thịt heo bé Chanh có thể ăn hai cái."
"Dạ dạ." Khương Chanh gật đầu rất thống khoái, nhưng sau khi ăn một ngụm, bé đột nhiên có chút hối hận tại sao lại gật đầu nhanh như vậy.
Đồ ăn ngon như vậy, nhưng lại chỉ được ăn một chút...
Có hơi ức chế á!
Nhưng bé đã đồng ý với ba rồi!
Uầy!
Khương Chanh một bên ảo não, một bên vui vẻ nhồm nhoàm.
Ngoại trừ bánh bao bao chiên được khen tới tấp ra, cháo niêu cũng được khen nữa.
Nguyên liệu nấu ăn tươi và thật, nhất là không có bỏ thêm gia vị lạ nào, mùi vị vô cùng sảng khoái.
Cả bọn cơ hồ là phình bụng mà đi ra khỏi quán.
Hương vị bữa sáng quá ngon, không cẩn thận đã ăn no căng bụng.
Bọn họ nhìn nhìn khắp nơi, rồi kiếm trên bản đồ một lượt, rốt cuộc cũng tìm được một văn phòng luật sư có danh tiếng không tệ.
"Đi, chúng ta tìm luật sư viết đơn khởi tố thôi!"
Khương Bạch lạnh lùng liếc Thẩm Nam Tinh một cái.
Thẩm Nam Tinh kịp thời thu miệng, nuốt lại mấy lời nói không văn minh.
"Ba ơi, con mệt quá." Khương Chanh đưa tay muốn dụi mắt.
Khương Bạch vội ngồi xổm xuống ngăn lại, "Con rửa tay chưa?"
Tuy bọn họ có cho Đào Đào chích vắc-xin phòng bệnh đúng thời hạn, diệt bọ, tắm rửa thường xuyên, nhưng mỗi lần sau khi bé Chanh và Đào Đào đi chơi về, đều cần phải rửa tay.
"Rửa rồi ạ, còn dùng nước rửa tay nữa, thơm mùi cam lắm, ba ngửi thử đi..." Khương Chanh duỗi tay đến trước mặt Khương Bạch.
Khương Bạch làm bộ làm tịch ngửi một chút, "Ừm, đúng là thơm mùi cam quá nè!"
Anh nói xong, một tay bế bé Chanh lên, trêu chọc nói: "Bé Chanh thơm mệt rồi, ba dẫn bé Chanh đi tắm rồi ngủ nha."
Lúc sắp ra cửa, Khương Bạch quay đầu lại nhìn Thẩm Nam Tinh một cái, chỉ thấy đối phương không biết từ khi nào lại say mê múa phím.
Anh cười nhắc nhở y: "Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm."
Thẩm Nam Tinh cũng không quay đầu, nói cho có lệ: "Biết rồi biết rồi, cậu mau dẫn bé Chanh đi ngủ đi, không thì hôm nay bé Chanh ngủ với tớ."
"Ơ ơ, ba ơi đi mau..."
Trong tiếng hoảng loạn thúc giục của Khương Chanh, hai cha con mau chóng rời đi, lưu lại tiếng bàn phím gõ lạch cạch, cùng với cái giọng dở khóc dở cười của Thẩm Nam Tinh, "Thằng nhóc này, mình đáng sợ vậy sao? Nói gì thì nói, chú Thẩm của cháu đây là một anh đẹp trai lai láng đó nha!"
Thẩm Nam Tinh múa phím tới tận 11 giờ.
Nghĩ đến ngày mai còn có một khối lượng công việc rất lớn, y chưa đã thèm chuẩn bị offline, ai dè đâu ngoài ý muốn thấy được một cái acc Weibo quen thuộc.
Cái acc Weibo này rất đơn giản, chỉ có mỗi chữ Tần, lúc trước từng cùng y xé một cái acc clone anti.
Ấy, giờ người này mới onl xé anti à.
Còn cần off nữa không ta?
Tất nhiên là không rồi!
Người xa lạ cũng có thể thức đêm vì Đại Bạch, y là anh em tốt, tất nhiên không thể thua kém người ta được.
Thẩm Nam Tinh vừa tiếp tục chửi, vừa chú ý tới Tần.
Giữa muôn vàn đốm đen lại có hai luồng sáng, giờ khắc này đây, y cảm thấy chính mình và Tần thưởng thức lẫn nhau.
【 Thiên Nam Tinh: Xin chào, mạo muội hỏi một câu, cậu là fan Khương Bạch hả? 】
Thẩm Nam Tinh ngứa tay inbox cho Tần.
Không bao lâu sau, hệ thống nhắc nhở y có tin nhắn mới, y click mở, là Tần trả lời.
【 Tần: Ừ. 】
"Người này trầm mặc ít lời vậy ta..." Thẩm Nam Tinh một bên lẩm bẩm, một bên trả lời.
【 Thiên Nam Tinh: Cậu thích Khương Bạch nhiều năm rồi à? 】
【 Tần: Ừ 】
"Lại là ừ, giờ vẫn còn con gái kiệm lời vậy sao..." Thẩm Nam Tinh một bên cười, một bên tiếp tục gửi tin tức.
【 Thiên Nam Tinh: Mấy ngày hôm trước tôi thấy cậu tám giờ liền offline, cậu là công nhân viên chức à? 8 giờ phải đi làm? 】
【 Tần: Ừ. 】
Liên tiếp bị ăn mấy quả ừ ừ ừ, Thẩm Nam Tinh cảm thấy mất luôn hứng nói chuyện, nhưng nghĩ tới đối phương là con gái, y vẫn gửi tin nhắn cuối cùng
【 Thiên Nam Tinh: Giờ không còn sớm nữa, ngày mai cậu còn phải dậy sớm đi làm, nghỉ ngơi sớm nha. 】
Sau khi gửi tin nhắn, y cũng không lập tức tắt khung inbox.
Y chờ đối phương trả lời.
Tuy rằng rất có khả năng đối phương vẫn đáp ừ một lần nữa.
Một phút trôi qua.
Rất yên tĩnh, chẳng có lời hồi đáp nào.
Năm phút trôi qua.
Vẫn yên ắng như cũ, một câu trả lời cũng chẳng nhận được.
Mười phút trôi qua...
Vẫn không nhịn được tin nhắn, Thẩm Nam Tinh nhịn không được nhìn trạng thái của đối phương, online.
Y lướt đọc bình luận, phát hiện trong mười mấy phút chờ đợi của mình, đối phương đang sống mái với vài tên anti.
Thẩm Nam Tinh: "..."
Được rồi, người ta đang đấu tranh anh dũng vì idol, làm gì quan tâm đến mình!
Thẩm Nam Tinh lại cùng mấy tên anti xé một hồi, mới tắt máy tính đi ngủ.
Bên kia.
Tần Đông Việt report mấy chục acc anti mới chú ý tới khung inbox, mặt hắn không cảm xúc click mở đọc, rồi không cảm xúc đóng lại, giống như khung chat này chưa từng có ai nhắn tin.
......
Mấy ngày kế tiếp, Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh bận tối mày tối mặt, mỗi ngày đều làm từ sớm đến khuya, mỗi ngày làm việc xong, cơ bắp đau nhức kinh khủng, nhưng bọn họ lại không cảm thấy mệt.
Rốt cuộc, khổ trước sướng sau!
Vì để phòng ngừa cửa hàng bị report linh tinh lần nữa, mỗi ngày sau khi bọn họ bận xong đều sẽ dành ra một chút thời gian để lên mạng.
Trên mạng mưa mưa gió gió náo loạn mấy ngày, cuối cùng cũng bình ổn được một chút, hàng hoá đợt thứ nhất bọn họ đã gửi xong hết rồi.
Lần bán thứ hai, sau khi Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh thương lượng xong, quyết định ba ngày sau lên hàng lại.
Một là, mấy ngày nay bọn họ bận quá, cần phải có thời gian nghỉ ngơi.
Hai là, dành thời gian để làm chuyện khác.
Tỷ như, số lượng trái cây cần hái quá lớn, chuyện gì cũng đều phải tự tay làm thì đúng là tự hành mình, bọn họ tính bỏ ra giá cao để thuê dân địa phương hái trái cây.
Lại tỷ như, khởi tố công ty giao hàng lòng dạ hiểm độc!
Sau khi mấy anh shipper chở nhóm hàng cuối cùng đi, Thẩm Nam Tinh cả người nhũn ra nằm liệt ghế trên, y hỏi Khương Bạch: "Đại Bạch, ngày mai chúng ta có làm gì không?"
Khương Bạch lắc đầu, "Chuyện mời dân bản xứ tớ có nhờ trưởng thôn, trưởng thôn nói hai ngày nữa sẽ giới thiệu với tớ một số người, chỉ vậy thôi."
"Thế thì được, ngày mai chúng ta đi lên trấn trên, tìm văn phòng luật sư khởi tố cái công ty giao hàng độc ác kia..." Nhắc tới cái công ty kia, Thẩm Nam Tinh đến nay vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.
Mấy ngày nay bận quá, cứ để bọn họ thảnh thơi vài ngày.
Kế đó, để cho bọn họ ăn thử quả báo!
"Tiện thể dẫn bé Chanh đi chơi luôn." Thẩm Nam Tinh nhìn về phía Khương Chanh, sắc mặt nhu hoà lại, y cười nói: "Mấy ngày nay bé Chanh giúp nhiều lắm, chúng ta phải khen thưởng bé Chanh mới được."
"Khen thưởng cái gì?" Khương Chanh bị điểm danh tò mò hỏi.
Thẩm Nam Tinh vung tay lên: "Ăn, uống, chơi, xài... Con thích cái gì thì thưởng cái đó, bao hết thầu hết." Y vỗ ngực, khẩu khí rất lớn: "Chú trả tiền."
Đôi mắt Khương Chanh sáng lấp lánh nhìn về phía Khương Bạch, chờ mong hỏi: "Được không ba?"
"Được!" Khương Bạch cười gật đầu.
Khương Chanh tiếp tục tranh thủ: "Mua hai phần cũng được ạ?"
Hai phần?
Khương Bạch khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Anh đang định hỏi bé Chanh tại sao lại muốn hai phần, Thẩm Nam Tinh bên kia đã đáp ứng, "Đương nhiên có thể, đừng nói là hai phần, bốn phần cũng còn được, bé Chanh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Khương Chanh lại nhìn về phía Khương Bạch, to mắt chờ mong.
Khương Bạch gật đầu, "Có thể."
"Cảm ơn ba ạ!"
"Ủa, chú trả tiền sao lại cảm ơn ba? Bé Chanh, con không công bằng..."
Khương Chanh vội vàng bổ sung: "Cảm ơn chú Thẩm ạ."
"Lanh đấy ha ha ha..."
Dưới sự mong chờ của tiếng cười giòn tan, ngày hôm sau đã đến, cả bọn túm tụm lại lên chiếc xe tải cũ kỹ đèo nhau đi trấn trên.
Đỗ xe xong, Thẩm Nam Tinh kiến nghị: "Chúng ta đi ăn đặc sản Hương Thành trước đi, rồi sau đó đi tìm văn phòng luật sư ha?"
Khương Bạch nắm cánh tay nhỏ bé của Khương Chanh, gật đầu, "Ừa."
Quán ăn sáng ở trấn trên có rất nhiều, các món cũng rất đa dạng, bọn họ nhìn nhìn khắp nơi, cuối cùng vào một quán cháo niêu của một đôi vợ chồng.
Quán cháo không lớn, nhưng thắng ở chỗ sạch sẽ ngăn nắp, hơn nữa phòng bếp được ngăn cách bằng lớp kính trong suốt, bọn họ ngồi ở bên ngoài có thể nhìn thấy quá trình nấu cháo bên trong.
Bọn họ đi vào, một nhân viên nữ mặc tạp dề liền cầm thực đơn tới, giới thiệu sơ vài món nổi tiếng trong tiệm.
Thẩm Nam Tinh chọn một phần cháo niêu hải sản, ba phần bánh bao chiên nhân thịt heo, tôm, bò, sau đó đưa thực đơn cho Khương Bạch.
Khương Bạch chọn cho mình một phần cháo cá lát, chọn cho bé Chanh một phần cháo rau xanh thịt băm, còn có một phần trứng hấp.
Mười mấy phút sau, bữa sáng đầy đủ sắc màu hương vị được dọn lên bàn.
"Woa, thơm quá..." Thẩm Nam Tinh giật giật cái mũi, theo bản năng gắp cái bánh bao chiên, cắn một ngụm: "Phù phù phù... Nóng nóng nóng... Nóng quá..."
Quá nóng, y muốn nhổ ra, nhưng hương vị bánh bao lại quá ngon, nhổ ra thì tiếc.
Vì thế, y chỉ có thể há miệng kêu nóng.
Động tĩnh này hấp dẫn ông chủ phòng bếp nhìn ra, dở khóc dở cười nhìn Thẩm Nam Tinh.
"Nhóc con, ăn từ từ thôi, bánh bao chiên là ai đặt mới làm đó, da mỏng nhân nhiều nước nhiều, nhưng nóng lắm, lúc ăn phải chú ý!" Ông chủ vừa cười, vừa tiếp tục dặn dò: "Với cả cháo nóng lắm đó, cho con nít ăn cũng phải để ý một chút."
Thấy hơi quê, mặt Thẩm Nam Tinh có hơi hồng, y ngượng ngùng gật đầu, "Cháu biết rồi."
Hai vợ chồng ông bà chủ nhìn nhau cười cười, sau đó ai bận việc nấy.
Còn Thẩm Nam Tinh thì gấp không chờ nổi thổi thổi cái bánh bao chiên tiếp theo, chờ ngụi rồi mới bỏ nguyên một cái vào họng.
"Quào, ngon quớ i..." Thẩm Nam Tinh híp mắt, biểu tình vô cùng hưởng thụ.
Khương Chanh thấy một màn như vậy, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, "Ba ơi, con cũng muốn ăn cái này."
"Bây giờ còn hơi nóng, bé Chanh chờ một chút nha..." Khương Bạch lo thứ này nặng vị hoặc là nhân thịt bị cũ, không để cho con ăn ngay, mà để mình ăn thử trước một cái.
Bánh bao chiên màu vàng, có rắc hạt mè, cắn xuống một cái, lớp vỏ ngoài xốp giòn bể ra, nhân bên trong là tôm bóc vỏ, chất thịt dai dai, rất tươi mới.
Nước canh tôm tươi mới ở trong miệng tản ra, Khương Bạch kinh ngạc mở to mắt, xác thật ăn rất ngon.
"Ba ơi..." Khương Chanh lại kêu một tiếng, mắt nhỏ có hơi tội nghiệp.
Chú Thẩm ăn rồi, ba cũng ăn rồi, bé còn chưa được ăn nữa...
Khương Bạch kịp thời hoàn hồn, lập tức gắp một cái cho con trai, thổi thổi, sau khi xác định vừa ngụi không nóng mới bỏ vào trong chén của bé Chanh, "Đây, cái này là nhân tôm, hải sản không dễ tiêu, bé Chanh chỉ có thể ăn một cái, nhân thịt bò bé Chanh cũng chỉ có thể ăn một cái, nhân thịt heo bé Chanh có thể ăn hai cái."
"Dạ dạ." Khương Chanh gật đầu rất thống khoái, nhưng sau khi ăn một ngụm, bé đột nhiên có chút hối hận tại sao lại gật đầu nhanh như vậy.
Đồ ăn ngon như vậy, nhưng lại chỉ được ăn một chút...
Có hơi ức chế á!
Nhưng bé đã đồng ý với ba rồi!
Uầy!
Khương Chanh một bên ảo não, một bên vui vẻ nhồm nhoàm.
Ngoại trừ bánh bao bao chiên được khen tới tấp ra, cháo niêu cũng được khen nữa.
Nguyên liệu nấu ăn tươi và thật, nhất là không có bỏ thêm gia vị lạ nào, mùi vị vô cùng sảng khoái.
Cả bọn cơ hồ là phình bụng mà đi ra khỏi quán.
Hương vị bữa sáng quá ngon, không cẩn thận đã ăn no căng bụng.
Bọn họ nhìn nhìn khắp nơi, rồi kiếm trên bản đồ một lượt, rốt cuộc cũng tìm được một văn phòng luật sư có danh tiếng không tệ.
"Đi, chúng ta tìm luật sư viết đơn khởi tố thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất