Chương 53
Ở phòng kế bên, sau khi Tần Đông Việt nhận được thông báo thần tượng đang online thì cũng đăng nhập app chat, hắn vào group chat thì lười nhìn những tin nhắn của người khác, trực tiếp tìm lịch sử trò chuyện của thần tượng.
Vừa xem xong hắn đơ luôn.
Thần tượng có phim mới?
Chuyện khi nào? Sao hắn lại không biết!
Tần Đông Việt chịu đả kích nặng nề.
Hắn muốn hỏi thần tượng diễn phim nào, nhưng hắn lại không có lập trường để hỏi, thứ hai... Thần tượng vẫn còn chưa biết hắn là Tần.
Lúc trước khi hắn thẳng thắn với thần tượng, vốn cũng đã định thú nhận thân phận của Tần, ai dè đâu mới vừa thú nhận được một nửa thì Thẩm Nam Tinh đã dẫn Vương Thu tới nhận việc, khiến hắn vụt mất đi thời cơ tốt để thẳng thắn.
Bây giờ thần tượng vừa mới từ chối hắn, còn muốn đuổi hắn đi, nếu mà hắn còn đi thừa nhận mình là Tần thì có khác gì thêm dầu vào lửa!
Lỡ như chọc giận thần tượng rồi thần tượng bảo hắn cuốn gói cút khỏi đây thì quá là thiệt thòi!
Tần Đông Việt u oán, hắn tưởng tượng quyển vở là Thẩm Nam Tinh rồi lấy bút đâm vào.
Nếu không phải do tên Thẩm Nam Tinh này ngáng chân, làm lỡ thời gian thẳng thắn của hắn, thì hiện tại hắn đã có thể dùng danh nghĩa fanboy Tần hàng xịn này trực tiếp đi sang phòng kế bên hỏi thần tượng rồi.
Cái nồi này phải để Thẩm Nam Tinh đội!
Tần Đông Việt ủy khuất inbox riêng cho thần tượng.
【 Tần: Vừa nhận phim mới ạ? Là phim truyền hình hay điện ảnh thế? Bao giờ thì mới khởi quay? 】
Hắn vừa mới gửi tin đi thì lập tức đã hối hận.
Hiện tại hắn và thần tượng không phải đang cách nhau bằng một bức tường, mà là cả một hệ thống mạng.
Dưới loại tình huống này mà hắn còn hỏi cụ thể như thế, lỡ thần tượng hiểu lầm rồi phòng bị với hắn thì sao ——
Đây không phải là đang kéo dài khoảng cách giữa mình và thần tượng sao!
Tần Đông Việt đang định thu hồi tin nhắn thì Khương Bạch trả lời lại.
【 Khương Bát: Ừm, vừa mới nhận, là điện ảnh, tuần sau khởi quay, trước khi thông báo cần phải giữ bí mật! 】
Thần tượng trả lời!!!
Tần Đông Việt nhìn thấy thần tượng trả lời, trong lòng ngổn ngang.
Vừa mừng vừa lo.
Hắn mừng vì thần tượng tín nhiệm hắn, không chút hoài nghi câu hỏi có hơi quá trớn của mình.
Hắn lo lắng là do thần tượng quá thành thật, đâu phải ai cũng giống như hắn đâu, lỡ như đụng phải người có lòng dạ đen tối đâm sau lưng thì phải làm sao bây giờ!
Tần Đông Việt cau mày, trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
【 Tần: Em sẽ giữ bí mật! Nhưng Bạch Bạch anh nhớ chú ý nha, về sau có người hỏi anh thì tốt nhất anh đừng trả lời, lỡ đâu gặp phải mấy đứa thâm độc, bọn họ sẽ có thể nhân cơ hội này làm to chuyện. 】
Khương Bạch thấy tin nhắn Tần gửi lại, không khỏi bật cười.
【 Khương Bát: Nếu cậu hỏi cũng không trả lời sao? 】
Anh hỏi lại một câu.
Tần Đông Việt mặt hơi đỏ, hắn nghiêm túc đánh chữ.
【 Tần: Nếu em hỏi thì anh có thể trả lời, em mãi mãi sẽ không bao giờ làm những chuyện tổn thương anh! 】
Dường như sợ thần tượng không tin, hắn còn nhấn mạnh.
【 Tần: Em bảo đảm! 】
"Ha ha ha ha......" Khương Bạch rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.
Tần tiêu chuẩn kép.
Tần Đông Việt không biết rằng mình bị thần tượng đánh giá tiêu chuẩn kép trong lòng, sau khi hắn chat xong với thần tượng liền lập tức liên hệ Trình Bác Dương.
Trình Bác Dương còn đang đau lòng tiền thưởng tháng này của mình đã bay mất, giọng uể oải, "Tần phó tổng?"
"Đi kiểm tra một lượt có phim điện ảnh nào gần đây khai máy không." Tần Đông Việt phân phó.
Trình Bác Dương: "... Cái này không dễ tra, phạm vi quá lớn..."
Tần Đông Việt nghe ra được y không muốn làm, không nhanh không chậm nói: "Nếu ngày mai cậu làm xong, thì tiền thưởng tháng này không trừ nữa..."
Trình Bác Dương cảm thấy mình có tiếng nói: "Ngày mai có hơi gấp..."
Y nhịn không được cò kè mặc cả.
Tần Đông Việt: "Tiền thưởng gấp đôi!"
Gấp đôi!!!
Trình Bác Dương nghe vậy, tinh thần rung lên, vô cùng hưng phấn nói: "Vâng Tần phó tổng, tôi lập tức làm ngay, ngày mai nhất định sẽ có đáp án cho ngài liền."
Không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được!
Nếu có thì gấp đôi tiền!
Có tiền sẽ có động lực, làm chuyện gì cũng nhiệt tình hơn bình thường.
Trình Bác Dương cảm nhận được niềm vui có tiền, y cúp điện thoại, lập tức liên hệ đến tất cả nhân mạch mà mình có, điều tra tất cả đoàn phim điện ảnh khởi quay tuần sau.
Y bận việc cả một đêm, cuối cùng giữa trưa hôm sau, y tổng hợp lại tất cả các bộ điện ảnh tuần sau khởi quay.
Trình Bác Dương xoa xoa khuôn mặt bơ phờ của mình, lắc lắc cái đầu để mình tỉnh táo lại.
"Có tiền thì mình không mệt nữa!" Y xoa xoa đôi mắt gấu trúc, cực lực cố mở mí mắt muốn sụp xuống, vừa thôi miên chính mình vừa gọi điện cho Tần Đông Việt, "Tần phó tổng, danh sách điện ảnh đã gửi qua mail cho ngài, ngài còn có yêu cầu gì không ạ?"
Tần Đông Việt nghe ra giọng của y từng thức đêm, nên không hành y nữa, nói: "Tạm thời không có, cậu nghỉ ngơi đi, chuyện tiền thưởng tôi sẽ báo cho phòng tài vụ."
"Cảm ơn Tần phó tổng, sau này cần gì thì liên hệ tôi lúc nào cũng được."
Trình Bác Dương cúp điện thoại, cũng không định về nhà.
Y quá mệt nhọc nên không thể nào lái xe được, vì an toàn của mình và người khác, y ở lại văn phòng ngủ một lát đã, dù sao văn phòng của y cũng có phòng nghỉ.
Lúc Trình Bác Dương đi vào phòng nghỉ, y cảm thấy cả người mình nhẹ nhàng bay bổng, hình như không phải đi bằng chân mà là đang bay lơ lửng.
Khi nằm xuống cái giường nhỏ ở trong phòng nghỉ, trong lòng y còn nghĩ: Kiếm tiền quả nhiên là một chuyện khiến người đời vui sướng, vui sướng đến mức muốn bay lên.
Tất nhiên, y đã quên mất, không ngủ trong một khoảng thời gian dài sẽ khiến cả người vất vưởng.
Tần Đông Việt cầm danh sách điện ảnh sắp quay vừa mới ra lò, nhíu chặt mày.
Một tuần sau tổng cộng khoảng một trăm bộ điện ảnh sẽ khởi quay.
Trong đó có 80 bộ đều là các bộ điện ảnh internet không có tên tuổi, còn khoảng hai mươi bộ còn lại thì được chiếu rộng rãi.
Tần Đông Việt cảm thấy rằng thần tượng nhất định sẽ không nhận mấy loại phim chiếu mạng, cũng không phải là do hắn cảm thấy phim chiếu mạng quá low, mà là do cốt truyện của mấy bộ điện ảnh này quá cảm động!
Cái gì mà tà ma giáng thế, vai chính là con cưng của trời, lái phi cơ đại chiến với tà ma.
Chỉ là một đứa học sinh bình thường mà dám lái phi cơ đấm nhau với địch, có phải là Ultraman đâu trời!
Còn có gì mà anh chàng học sinh giỏi giải cứu hoa khôi ngây thơ khỏi con đường sa ngã ——
......
Tần Đông Việt đọc sơ qua hết 80 bộ phim chiếu mạng, cay xốn hết cả mắt!
Cái thể loại trăm phim như một này thần tượng nhất định sẽ không nhận!
Ánh mắt hắn dừng lại ở hai mươi bộ phim chiếu rạp, loại hết mấy bộ phim như "Biệt thự sát nhân", "Kỳ nghỉ của hotgirl", "Sếp đổ hoa khôi", "Làm tiểu tam rất khó" này nọ...
Cuối cùng, hắn thu nhỏ phạm vi lại chỉ còn 8 bộ phim.
Không, phải nói là 7 bộ!
Tần Đông Việt chú ý tới bộ điện ảnh kia của Quách đạo cũng có ở đây, mà thần tượng đã từ chối rồi thì sẽ không diễn bộ này nữa!
Hắn xoa mặt, rồi sau đó nhìn bảy bộ điện ảnh, định liên hệ Trình Bác Dương theo bản năng, để Trình Bác Dương tra danh sách diễn viên của bảy bộ phim này.
Nhưng nghĩ đến cảnh Trình Bác Dương đã thức trắng cả một đêm, giờ y chỉ mới nghỉ ngơi chưa được vài giờ, cho nên hắn không gọi điện thoại mà chọn gửi tin nhắn.
Tin nhắn của hắn vừa mới gửi đi không bao lâu thì cửa phòng bị gõ.
Không đợi hắn lên tiếng, Thẩm Nam Tinh đã đẩy cửa tiến vào, trong tay còn bê cái mâm.
Sao lại là Thẩm Nam Tinh!
Tần Đông Việt thất vọng rũ mắt.
Cơm sáng và cơm trưa hôm nay đều là được Thẩm Nam Tinh đưa tới, mặt thần tượng không xuất hiện lần nào.
Tần Đông Việt biết rõ, thần tượng đang trốn hắn.
"Nè, cơm chiều của cậu." Thẩm Nam Tinh đem khay đặt ở trên tủ đầu giường, y cũng không lập tức đi liền mà nán lại tò mò hỏi Tần Đông Việt: "Có phải cậu cãi nhau với Đại Bạch không?"
Hồi sáng, Đại Bạch bảo y đưa cơm sáng cho Tần Đông Việt, khi đó y cũng không để ý.
Giữa trưa Đại Bạch bận bịu để y tiếp tục đi đưa cơm, lòng y đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn không để bụng.
Đến tận bây giờ mà Đại Bạch vẫn còn để mình đưa cơm cho Tần Đông Việt ——
Lúc này Thẩm Nam Tinh mới nhận ra được vấn đề!
Phải biết rằng, hồi trước khi Tần Đông Việt thay Đại Bạch ăn một chém, Đại Bạch hở một cái là kiểm tra miệng vết thương cho người ta xem có cần đổi thuốc hay không, ngay cả mỗi bữa cơm đều chuẩn bị riêng cho Tần Đông Việt một cái muỗng, chỉ sợ tay hắn không tiện dùng đũa.
Mà giờ đây, Tần Đông Việt bị thương cũng là vì Đại Bạch, lầu trên lầu dưới chỉ tốn vài bước chân, thế mà Đại Bạch cũng không chịu gặp Tần Đông Việt ——
Hai người bọn họ nhất định đã cãi nhau!
Thẩm Nam Tinh suy đoán.
Nhưng Tần Đông Việt chỉ lắc đầu, rầu rĩ nói: "Không có cãi!"
"Không cãi? Thế sao Đại Bạch không để ý tới cậu!" Thẩm Nam Tinh vuốt cằm, vẻ mặt như chắc chắn nói: "Vậy chắc là cậu chọc Đại Bạch rồi, nếu không Đại Bạch sẽ không giận vậy đâu!"
Y quen biết Đại Bạch đã lâu, rất hiếm khi thấy Đại Bạch tức giận.
Chẳng hạn như lần trước đụng phải cái công ty vận chuyển tào lao kia, Đại Bạch cũng đâu có bực bội được bao lâu.
Ngẫm lại, Đại Bạch chỉ tức giận đúng một lần, hình như là bởi vì Mao Mao.
Nhưng ai gặp phải 2 ông bà già cứng đầu kia mà không bức xúc được chớ!
Như y chẳng hạn, y chưa có con mà sau khi biết chuyện hai ông bà kia đã làm với Mao Mao thì tức đến độ muốn đấm luôn người già!
Càng miễn bàn Đại Bạch là người đã có con, hơn nữa tuổi của Mao Mao cũng chỉ xấp xỉ bé Chanh mà thôi, Đại Bạch thấy Mao Mao nhỏ như vậy mà đã bị hai ông bà Từ dằn vặt thiếu chút nữa mất mạng, cậu ấy tức giận cũng là lẽ đương nhiên.
Chỉ là ——
Thẩm Nam Tinh suy nghĩ lại, ánh mắt dừng lại trên người Tần Đông Việt, "Đêm qua cậu làm chuyện gì xấu xa à?"
Y nhớ rõ ngày hôm qua Đại Bạch vẫn còn rất quan tâm tới Tần Đông Việt, lo lắng cho vết thương của hắn, không thể nào chỉ qua có một đêm mà thái độ của Đại Bạch lại đột nhiên thay đổi được.
Đêm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi!
Thẩm Nam Tinh híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Đông Việt.
Tần Đông Việt vẫn lắc đầu: "Đâu có."
Chuyện xấu gì hắn cũng chưa làm, chỉ tỏ tình thôi mà.
Híc, chắc thần tượng đã bị mình dọa sợ rồi!
Tần Đông Việt nhịn không được nghĩ lại có phải mình đã quá vội vàng rồi hay không.
Thẩm Nam Tinh còn đang suy đoán: "Có phải cậu đã làm gì Đại Bạch rồi không?"
Tần Đông Việt bị Thẩm Nam Tinh hỏi đến phiền, hắn ra vẻ cạn lời, nói: "Tôi đã thế này rồi, còn làm chuyện gì được nữa?"
Thẩm Nam Tinh nhìn theo tầm mắt của hắn, ánh mắt dừng lại trên cái đùi đang bó bột, y bừng tỉnh nói: "Cũng đúng, giờ cậu có làm chuyện gì xấu cũng không được, chắc là cậu đã nói gì đó chọc giận Đại Bạch rồi!"
"Cậu ăn cơm nhanh đi, nửa giờ sau tôi lên dọn mâm."
Sau khi Thẩm Nam Tinh rời khỏi, Tần Đông Việt nhìn khay đồ ăn, không thèm buồn miệng.
Nghĩ đến chuyện thần tượng đang cố ý trốn tránh mình, hắn đã khổ sở ăn không ngon.
Hắn ăn đại hai ba miếng rồi buông đũa, nằm đưa lưng về phía cửa.
Nửa giờ sau, Thẩm Nam Tinh tới dọn mâm thì phát hiện đồ ăn vẫn chưa được đụng vào.
Y nhìn bóng lưng của Tần Đông Việt, cái gì cũng không nói, bưng mâm đi ra ngoài.
Y không vào phòng bếp, mà là trực tiếp đưa mâm cơm tới trước mặt Khương Bạch, ý bảo anh nhìn này.
Khương Bạch: "???"
Thẩm Nam Tinh hếch cằm về phía trên lầu, nói: "Cậu bảo tớ đưa cơm cho Tiểu Tần, cậu ta không ăn thì tớ đem xuống!"
Khương Bạch trầm mặc, không nói gì.
Thẩm Nam Tinh nhịn không được hỏi anh: "Hai người các cậu sao thế? Không phải hôm qua vẫn còn thân lắm à, sao đột nhiên giận lẫy rồi?"
"Đâu có giận lẫy." Khương Bạch mất tự nhiên tránh ánh mắt của Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh truy vấn: "Không giận lẫy thì sao lại thế được? Đâu thể nào mà vô duyên vô cớ hai người các cậu một người thì tránh mặt, một người thì tuyệt thực không ăn cơm được chứ?"
Khương Bạch há miệng thở dốc, câu nào cũng nói không nên lời.
Anh thật sự không biết phải nói như thế nào.
Đâu thể nào mà nói thẳng ra rằng Tần Đông Việt tỏ tình với mình, còn mình thì sợ tới mức không dám gặp mặt cậu ta nữa.
Khương Bạch rũ đầu, siết góc áo trong vô thức, không nói lời nào.
Thẩm Nam Tinh cảm thấy như vậy là không được.
Tuy y chướng mắt Tiểu Tần, cảm thấy Đại Bạch có thể tìm được người tốt hơn so với Tiểu Tần, nhưng lần nào y cũng bắt gặp phải cảnh tượng ái muội của hai người ngày, hiển nhiên hai người này đã lén chim chuột với nhau sau lưng y. (anh tài lanh quá nhưng không sao, em ủng hộ)
Một khi đã như vậy thì cứ bên nhau cho lành, chơi trò cà giật cà giật chi hong biết!
Thẩm Nam Tinh liếc qua liếc lại, cuối cùng dừng lại ở trên khay.
Y cắn chặt răng, lần đầu tiên đạp lên y đức của mình, nói hươu nói vượn một hồi: "Híc, Tiểu Tần vốn đã bị thương, giờ còn không chịu ăn uống sao mà vết thương tốt lên được! Chân cậu ta đã vậy rồi mà không chịu khó bổ sung dinh dưỡng, tớ thấy sắp què rồi đó."
Y nói xong, trộm quan sát sắc mặt của Đại Bạch, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Đại Bạch thay đổi, đôi mắt đen nhánh bị nỗi lo lắng chiếm lấy.
Y biết ngay cái chiêu này xài được mà!
"Nghiêm trọng vậy sao?" Khương Bạch lo lắng hỏi.
Thẩm Nam Tinh nghiêm túc gật đầu, còn phân tích rõ ràng: "Cậu nhìn đi, xương cốt cậu ta lúc này là yếu ớt nhất, không bổ sung dinh dưỡng đầy đủ thì sao mà lành được, bị què là cái chắc!"
Khương Bạch tức khắc đứng ngồi không yên.
"Để tớ đưa cơm cho cậu ấy!" Khương Bạch bưng khay vào phòng bếp.
Tuy thời tiết vẫn rất oi bức, nhưng đồ ăn bày ra hơn nửa tiếng đồng hồ đã sớm lạnh ngắt.
Khương Bạch không chỉ hâm đồ ăn, trong lòng anh còn nhớ lời Thẩm Nam Tinh nói phải bổ sung dinh dưỡng, nhịn không được lại chiên thêm hai quả trứng gà, lúc này mới bê đồ ăn nóng hổi lên lầu.
Thẩm Nam Tinh ở ngoài cổng lớn, nhìn thấy bóng dáng Đại Bạch, khóe môi bất giác cong lên.
Nhưng mà tâm tình tốt của y không kéo dài được lâu.
"Sao anh không biết chuyện gãy chân mà không bổ sung dinh dưỡng sẽ bị què?" Cố Thương Lộ xuất hiện ở phía sau Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Sao anh lại biết..."
Nói đến một nửa, Thẩm Nam Tinh bừng tỉnh, "Anh nghe lén tôi và Đại Bạch nói chuyện!"
"Không phải nghe lén, mà là nghe quang minh chính đại." Cố Thương Lộ chỉ chỉ bên cạnh, nói: "Lúc tụi em nói chuyện thì anh ở bên này giúp em phơi thuốc mà."
"..." Thẩm Nam Tinh run môi, hỏi: "Cho nên anh nghe thấy hết rồi à?"
Cố Thương Lộ gật đầu, "Nghe được hết!"
Thẩm Nam Tinh: "..."
Cố Thương Lộ tiếp tục nói: "Nếu bị bác Thẩm biết được, chắc chắn mấy bác sẽ phê bình em ngay, chưa tốt nghiệp được mấy năm đã quên hết các kiến thức cơ bản không còn một mảnh!"
"Tôi không quên, tôi cố ý..."
Thẩm Nam Tinh muốn giải thích rằng mình cố ý nói như vậy đấy, nhưng y nghĩ lại, sao y phải cố giải thích với Cố Thương Lộ chứ.
Trời cao vua xa, người nhà y sao mà biết được chuyện ở đây.
Y nhìn chằm chằm Cố Thương Lộ: "Anh không được méc bọn họ đâu dấy."
Cố Thương Lộ cười cười, suy tư gì đó rồi nói: "Trước kia em muốn xin anh cái gì đều nắm lấy góc áo của anh, gọi anh là anh Thương Lộ."
Ý là kêu thử cho hắn ta nghe.
Thẩm Nam Tinh đỏ mặt, y trừng Cố Thương Lộ, ra vẻ hung dữ nói: "Anh muốn méc thì méc đi, tôi không sợ!"
Sau đó y chạy trối chết.
Trở lại phòng, Thẩm Nam Tinh dựa lưng vào cửa, đưa tay đè lại ngực mình.
Trái tim đập bùm bụp rất kịch liệt.
Anh Thương Lộ ——
Y hốt hoảng nhớ đến cái tên gọi này.
Trước kia, nếu y có chuyện muốn nhờ Cố Thương Lộ giúp mình thì rất thích chơi trò năn nỉ, lôi kéo góc áo của hắn, cố ý kêu hắn là anh Thương Lộ...
"Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa!"
Thẩm Nam Tinh xoa xoa gương mặt đỏ như gấc của mình, nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ miên man.
Cố Thương Lộ đã có người hắn thích, mình chỉ là em trai nhà hàng xóm thôi.
Y niệm vài lần mới đè lại được tâm tình hoảng hốt của mình.
......
Trên lầu, vẻ mặt Khương Bạch nghiêm túc đem mâm đồ ăn đặt ở trên tủ đầu giường, anh đem chén đũa nhét vào trong tay Tần Đông Việt, lời ít ý nhiều nói một chữ: "Ăn!"
Tần Đông Việt đơ ra.
Hắn nhìn đồ ăn, rồi lại nhìn Khương Bạch, không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra.
Khương Bạch cho rằng hắn không chịu ăn, khẽ nhíu mày.
"Nam Tinh nói cậu không chịu ăn cơm đàng hoàng thì chân sẽ không lành được!" Ngữ khí của anh rất nghiêm túc, ánh mắt chấp nhất nhìn chằm chằm Tần Đông Việt, ý bảo hắn mau chóng ăn cơm.
Thần tượng đang quan tâm mình!
Tần Đông Việt vừa mừng thầm, vừa ra vẻ tội nghiệp: "Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh trốn em, không chịu gặp em là em sẽ ăn không vô..."
"... Tôi không có trốn cậu!" Khương Bạch hít sâu một hơi, cuối cùng than thở một tiếng, "Ăn đi."
"Thật sự không có trốn em sao?" Tần Đông Việt được được một tấc lại muốn tiến một thước.
Khương Bạch: "Ừm."
"Thế ngày mai Thẩm Nam Tinh không đưa cơm cho em nữa ạ?"
Khương Bạch kiên nhẫn nói: "Ngày mai tôi đưa cơm cho cậu."
"Vậy là tốt rồi..." Tần Đông Việt vui vẻ, y còn có rất nhiều lời muốn nói với Khương Bạch.
Khương Bạch cảm thấy sự kiên nhẫn của mình không đủ, anh thúc giục nói: "Ăn nhanh lên!"
"Dạ..." Tần Đông Việt không tình nguyện bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn vào miệng vẫn còn rất nóng, hắn chú ý tới hai quả trứng được chiên thêm.
Nội tâm Tần Đông Việt lại bắt đầu xôn xao: "Bạch Bạch, đồ ăn là anh hâm lại cho em ạ?"
"Ừ." Khương Bạch trả lời ngắn gọn.
Ý cười trên mặt của Tần Đông Việt nhiều hơn vài phần, hai mắt hắn sáng lên nhìn chằm chằm trứng chiên, tiếp tục hỏi: "Hai quả trứng chiên này là anh cố ý làm cho em ạ?"
"Ừ, cậu đừng nói nữa, ăn cơm đi!"
"Dạ..."
Tần Đông Việt im miệng, ăn đồ trong mâm không còn một mảnh, ngay cả một hột cơm cũng không để lại.
Y sờ sờ bụng.
No quá!
Nhưng nghĩ tới đây là thần tượng làm cho hắn, hắn không cảm thấy khó chịu chút nào.
Ngược lại, hắn còn thấy thật vui vẻ, rất hưởng thụ bữa cơm này.
Ngày hôm sau, dưới sự mong ngóng của Tần Đông Việt, người đưa cơm sớm quả nhiên không phải là Thẩm Nam Tinh, mà đổi thành Khương Bạch.
Cơm sáng ngoại trừ đồ ăn còn có thêm một chén canh xương hầm.
Tần Đông Việt vừa mừng vừa lo.
Đây nhất định là do thần tượng cố ý làm vì hắn!
Hắn rất vui vẻ, ăn hết phần cơm sáng, ngay cả một giọt nước canh cũng không bỏ sót.
Không cẩn thận lại ăn no căng nữa rồi.
"Ưʍ..." Tần Đông Việt vừa xoa bụng, vừa cười ngu.
Tuy thần tượng không nói chuyện với hắn nhiều như trước, nhưng hắn tin rằng, chỉ cần hắn kiên trì bền bỉ, thần tượng nhất định sẽ bị hắn làm cho cảm động.
Tần Đông Việt cảm khái một hồi cũng không quên chính sự.
Hắn để cho Trình Bác Dương điều tra chuyện diễn viên, Trình Bác Dương đã xuống tay làm việc.
Nhưng đoàn phim bên kia chỉ mới nói bằng miệng, vẫn còn chưa ký hợp đồng với diễn viên, cho nên tạm thời không có cách nào để cung cấp danh sách đầy đủ.
Mắt thấy thời gian phải rời khỏi đây càng ngày càng gần, Tần Đông Việt đã nhiều lần muốn trực tiếp hỏi thần tượng, nhưng hắn không có dũng khí hỏi ra khỏi miệng.
Rốt cuộc, ngoại trừ nhóm Khương Đường thì ai cũng không biết thần tượng tiến tổ.
Nếu để thần tượng biết được hắn núp lùm ở trong nhóm Khương Đường thì ——
Thần tượng nhất định sẽ không để ý tới hắn nữa!
Híc...
Trước một ngày Khương Bạch khởi quay, anh mới nói chuyện mình tiến tổ.
Thẩm Nam Tinh không phản ứng nhiều lắm, dù Đại Bạch muốn làm gì y đều ủng hộ.
Tần Đông Việt vừa âm thầm chửi tốc độ làm việc của Trình Bác Dương, vừa thử hỏi thời gian ghi hình.
Khoảng nửa tháng thôi." Khương Bạch nói thẳng.
Tần Đông Việt "Dạ" một tiếng, không nói nữa.
Nửa tháng, không lâu lắm, nhưng cũng không tính là ngắn.
Chờ thần tượng trở về, chân y khẳng định đã lành rồi, đến lúc đó không còn được hưởng thụ sự chăm sóc của thần tượng nữa ——
Nghĩ đến đây, Tần Đông Việt liền thở dài.
Hắn vừa phát ra tiếng, Khương Bạch nhịn không được nhìn hắn một cái.
Không phải bởi vì chuyện gì khác, mà là vì gần đây hắn thở dài quá nhiều, không có chuyện gì cũng phải thở dài.
Khương Bạch hoài nghi Tiểu Tần có phải đang gặp chuyện gì về công việc hay không, cũng đã hỏi qua Tiểu Tần, nhưng Tiểu Tần muốn nói lại thôi rồi nói không có gì ——
Rất nhanh, lực chú ý của Khương Bạch đã bị Khương Chanh cướp đi mất.
Vừa nghe thấy ba mình lại phải ra ngoài, đôi mắt Khương Chanh liền ửng đỏ, bé gắt gao siết chặt góc áo của ba mình, bẹp miệng hô một tiếng: "Ba ơi..."
"Bé Chanh đừng buồn, ba chỉ ra ngoài nửa tháng thôi, nửa tháng sẽ về ngay!" Khương Bạch bế bé Chanh lên đùi.
Khương Chanh thuận thế vùi vào trong lòng anh, đôi vai nhỏ bé run run.
Khương Bạch đau lòng muốn ngất.
Trong nháy mắt, anh thậm chí còn có ý định dẫn bé Chanh cùng nhau tiến đoàn.
Nhưng lý trí nói cho anh biết, anh không thể làm như vậy được.
Đoàn phim người nhiều mắt tạp, hơn nữa lần này tiến tổ chỉ có một mình anh, bên cạnh không có ai đáng tín nhiệm, anh không thể bảo đảm bản thân có thể chăm sóc tốt bé Chanh được ——
"Thực xin lỗi, ba không thể dẫn bé Chanh đi cùng được..." Mũi Khương Bạch đau xót, anh nhịn không được nói xin lỗi với bé Chanh.
"Không... Không sao đâu ạ!" Khương Chanh mếu máo trả lời, bé từ trong lòng ngực Khương Bạch ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng, an ủi vỗ vỗ bả vai của ba, "Con ở nhà chờ ba về."
Bé Chanh càng hiểu chuyện, trong lòng Khương Bạch càng khó chịu.
Mắt thấy bầu không khí càng trầm đi, Nghiêm Mao Mao đột nhiên tiến lên ôm Khương Bạch và bé Chanh, giọng nhóc líu lo: "Con và bé Chanh sẽ cùng nhau chờ chú Đại Bạch trở về!"
"Dạ, con và anh Mao Mao sẽ chờ ba về nha!"
Từ Hương Thành đến Hoành Thành không có chuyến xe thẳng, cần phải đổi xe, hành trình cần khoảng 7 tiếng lái xe.
Phim điện ảnh khoảng 7 giờ tối mai sẽ khai máy, đêm nay Khương Bạch đi là thích hợp nhất, rạng sáng là có thể đến khách sạn mà đoàn phim đã sắp xếp, ban ngày còn có thể nghỉ ngơi một chút, rồi buổi tối tham gia nghi thức khởi quay.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của bé Chanh, anh thật sự không đành nhẫn tâm rời đi.
Vì thế, anh định ở lại một đêm, sáng sớm ngày mai mới xuất phát.
Như vậy, anh không chỉ không đến trễ, nói không chừng sau khi tới khách sạn của đoàn phim còn có thể nghỉ ngơi được vài giờ.
Đối với chuyện này, ai cũng không có ý kiến.
Từ khi Khương Bạch nói muốn tiến tổ, Khương Chanh liền cứ bám dính lấy anh, ngay cả lên lầ cũng phải nắm tay ba bé cùng nhau lên lầu.
Nghiêm Mao Mao học theo, hai đứa nhỏ một trái một phải nắm tay Khương Bạch lên lầu.
Lúc ngủ cũng vậy, hai đứa nhỏ không chịu ngủ, tiếp tục bám dính lấy Khương Bạch, muốn cùng anh nói chuyện nhiều hơn.
Cho đến rạng sáng, hai đứa nhỏ chịu không nổi nữa mới mơ mơ màng màng đi ngủ.
Khương Bạch thấy bọn nhỏ ngủ rồi mà bé Chanh vẫn rúc vào trong lòng mình, anh đau lòng thở dài.
Anh xoa đầu bé Chanh rồi mới ép mình nhắm mắt lại ngủ.
Hôm sau, rạng sáng bốn giờ Khương Bạch đã rời giường, anh thu thập hành lý mang theo trước, hôn lên trán bé Chanh và Nghiêm Mao Mao một cái rồi mới tay chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Tần Đông Việt, Thẩm Nam Tinh, Cố Thương Lộ đều đang chờ ở dưới lầu. Thấy bọn họ đang ngồi ở dưới nhà chính, Khương Bạch ngẩn người, "Sao mọi người dậy sớm vậy?"
"Muốn tiễn anh!" Tần Đông Việt giành nói trước với Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh bị đoạt lời trắng trợn liếc mắt với Tần Đông Việt, rồi sau đó cầm lấy hành lý của Khương Bạch ném cho Cố Thương Lộ, "Để lên xe đi."
Cố Thương Lộ đã sớm quen thói, xách hành lý đi ra ngoài.
Thẩm Nam Tinh lôi kéo Khương Bạch nói: "Sáng sớm kêu xe ngoài khó lắm, người trong thôn vẫn còn đang ngủ, để tớ đưa cậu ra nhà ga."
"Cảm ơn..." Dù có là bạn thân, nhưng Khương Bạch vẫn nhịn không được nói lời cảm ơn.
"Chúng ta là quan hệ gì, cậu đừng có khách khí với tớ chứ!" Thẩm Nam Tinh cười cười, cuối cùng mới nhìn Tần Đông Việt, "Muốn nói cái gì thì hai người nói nhanh đi, tôi lên xe chờ cậu."
Nói xong, y để không gian lại cho Khương Bạch và Tần Đông Việt.
Khương Bạch không nói gì nhiều, chỉ dặn dò Tần Đông Việt ăn uống đầy đủ, trước khi phá thạch cao thì đừng lộn xộn.
Tần Đông Việt gật đầu liên tục.
Khương Bạch không có gì để nói, "Vậy cậu lên lầu ngủ đi, tôi đi đây."
Khi anh đang muốn đi, Tần Đông Việt đột nhiên giữ anh lại.
Khương Bạch kinh ngạc nhìn Tần Đông Việt.
Tần Đông Việt sợ dọa đến Khương Bạch, hắn giật mình buông tay ra, chậm rãi nói: "Lúc đóng phim, chú ý nghỉ ngơi, gặp khó khăn cứ gọi điện cho em... Không gặp khó khăn cũng nhớ gọi điện cho em, đừng thức đêm quá..."
Tần Đông Việt có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng Thẩm Nam Tinh ở bên ngoài đã bắt đầu thúc giục, ngàn từ vạn ngữ ở bên miệng cuối cùng gom lại thành một câu: "Trên đường nhớ chú ý an toàn."
"Ừm." Khương Bạch nhỏ giọng lên tiếng, anh nhịn không được nhìn Tần Đông Việt một cái, mới đi ra ngoài.
Giữa bầu trời 4 giờ sáng, vài ngôi sao vẫn còn lấp lánh, bầu trời không đen như mực mà đã hững sáng rồi.
Chiếc xe bán tải cũ xuyên màn đêm, chạy trên con đường nhỏ, tiếng vang vọng nhỏ dần.
Tần Đông Việt một mình ngồi ở nhà chính thật lâu, mới cà thọt nhảy lên lầu.
Sau khi Thẩm Nam Tinh đưa Khương Bạch đến nhà ga, y không xuống xe tiễn vì không thích bầu không khí ly biệt.
"Hơn nửa tháng nữa tiệm trái cây của chúng ta sẽ phải lên hàng lần nữa, cậu quay xong nhớ về nhanh, một mình tớ lo liệu không xuể..."
Dưới sự lải nhải không tha của Thẩm Nam Tinh, Khương Bạch đi vào trạm soát vé.
Một đường bôn ba, đổi xe, khoảng 12 giờ trưa anh mới tới được khách sạn.
"Ngài Khương?"
Vừa xem xong hắn đơ luôn.
Thần tượng có phim mới?
Chuyện khi nào? Sao hắn lại không biết!
Tần Đông Việt chịu đả kích nặng nề.
Hắn muốn hỏi thần tượng diễn phim nào, nhưng hắn lại không có lập trường để hỏi, thứ hai... Thần tượng vẫn còn chưa biết hắn là Tần.
Lúc trước khi hắn thẳng thắn với thần tượng, vốn cũng đã định thú nhận thân phận của Tần, ai dè đâu mới vừa thú nhận được một nửa thì Thẩm Nam Tinh đã dẫn Vương Thu tới nhận việc, khiến hắn vụt mất đi thời cơ tốt để thẳng thắn.
Bây giờ thần tượng vừa mới từ chối hắn, còn muốn đuổi hắn đi, nếu mà hắn còn đi thừa nhận mình là Tần thì có khác gì thêm dầu vào lửa!
Lỡ như chọc giận thần tượng rồi thần tượng bảo hắn cuốn gói cút khỏi đây thì quá là thiệt thòi!
Tần Đông Việt u oán, hắn tưởng tượng quyển vở là Thẩm Nam Tinh rồi lấy bút đâm vào.
Nếu không phải do tên Thẩm Nam Tinh này ngáng chân, làm lỡ thời gian thẳng thắn của hắn, thì hiện tại hắn đã có thể dùng danh nghĩa fanboy Tần hàng xịn này trực tiếp đi sang phòng kế bên hỏi thần tượng rồi.
Cái nồi này phải để Thẩm Nam Tinh đội!
Tần Đông Việt ủy khuất inbox riêng cho thần tượng.
【 Tần: Vừa nhận phim mới ạ? Là phim truyền hình hay điện ảnh thế? Bao giờ thì mới khởi quay? 】
Hắn vừa mới gửi tin đi thì lập tức đã hối hận.
Hiện tại hắn và thần tượng không phải đang cách nhau bằng một bức tường, mà là cả một hệ thống mạng.
Dưới loại tình huống này mà hắn còn hỏi cụ thể như thế, lỡ thần tượng hiểu lầm rồi phòng bị với hắn thì sao ——
Đây không phải là đang kéo dài khoảng cách giữa mình và thần tượng sao!
Tần Đông Việt đang định thu hồi tin nhắn thì Khương Bạch trả lời lại.
【 Khương Bát: Ừm, vừa mới nhận, là điện ảnh, tuần sau khởi quay, trước khi thông báo cần phải giữ bí mật! 】
Thần tượng trả lời!!!
Tần Đông Việt nhìn thấy thần tượng trả lời, trong lòng ngổn ngang.
Vừa mừng vừa lo.
Hắn mừng vì thần tượng tín nhiệm hắn, không chút hoài nghi câu hỏi có hơi quá trớn của mình.
Hắn lo lắng là do thần tượng quá thành thật, đâu phải ai cũng giống như hắn đâu, lỡ như đụng phải người có lòng dạ đen tối đâm sau lưng thì phải làm sao bây giờ!
Tần Đông Việt cau mày, trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
【 Tần: Em sẽ giữ bí mật! Nhưng Bạch Bạch anh nhớ chú ý nha, về sau có người hỏi anh thì tốt nhất anh đừng trả lời, lỡ đâu gặp phải mấy đứa thâm độc, bọn họ sẽ có thể nhân cơ hội này làm to chuyện. 】
Khương Bạch thấy tin nhắn Tần gửi lại, không khỏi bật cười.
【 Khương Bát: Nếu cậu hỏi cũng không trả lời sao? 】
Anh hỏi lại một câu.
Tần Đông Việt mặt hơi đỏ, hắn nghiêm túc đánh chữ.
【 Tần: Nếu em hỏi thì anh có thể trả lời, em mãi mãi sẽ không bao giờ làm những chuyện tổn thương anh! 】
Dường như sợ thần tượng không tin, hắn còn nhấn mạnh.
【 Tần: Em bảo đảm! 】
"Ha ha ha ha......" Khương Bạch rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.
Tần tiêu chuẩn kép.
Tần Đông Việt không biết rằng mình bị thần tượng đánh giá tiêu chuẩn kép trong lòng, sau khi hắn chat xong với thần tượng liền lập tức liên hệ Trình Bác Dương.
Trình Bác Dương còn đang đau lòng tiền thưởng tháng này của mình đã bay mất, giọng uể oải, "Tần phó tổng?"
"Đi kiểm tra một lượt có phim điện ảnh nào gần đây khai máy không." Tần Đông Việt phân phó.
Trình Bác Dương: "... Cái này không dễ tra, phạm vi quá lớn..."
Tần Đông Việt nghe ra được y không muốn làm, không nhanh không chậm nói: "Nếu ngày mai cậu làm xong, thì tiền thưởng tháng này không trừ nữa..."
Trình Bác Dương cảm thấy mình có tiếng nói: "Ngày mai có hơi gấp..."
Y nhịn không được cò kè mặc cả.
Tần Đông Việt: "Tiền thưởng gấp đôi!"
Gấp đôi!!!
Trình Bác Dương nghe vậy, tinh thần rung lên, vô cùng hưng phấn nói: "Vâng Tần phó tổng, tôi lập tức làm ngay, ngày mai nhất định sẽ có đáp án cho ngài liền."
Không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được!
Nếu có thì gấp đôi tiền!
Có tiền sẽ có động lực, làm chuyện gì cũng nhiệt tình hơn bình thường.
Trình Bác Dương cảm nhận được niềm vui có tiền, y cúp điện thoại, lập tức liên hệ đến tất cả nhân mạch mà mình có, điều tra tất cả đoàn phim điện ảnh khởi quay tuần sau.
Y bận việc cả một đêm, cuối cùng giữa trưa hôm sau, y tổng hợp lại tất cả các bộ điện ảnh tuần sau khởi quay.
Trình Bác Dương xoa xoa khuôn mặt bơ phờ của mình, lắc lắc cái đầu để mình tỉnh táo lại.
"Có tiền thì mình không mệt nữa!" Y xoa xoa đôi mắt gấu trúc, cực lực cố mở mí mắt muốn sụp xuống, vừa thôi miên chính mình vừa gọi điện cho Tần Đông Việt, "Tần phó tổng, danh sách điện ảnh đã gửi qua mail cho ngài, ngài còn có yêu cầu gì không ạ?"
Tần Đông Việt nghe ra giọng của y từng thức đêm, nên không hành y nữa, nói: "Tạm thời không có, cậu nghỉ ngơi đi, chuyện tiền thưởng tôi sẽ báo cho phòng tài vụ."
"Cảm ơn Tần phó tổng, sau này cần gì thì liên hệ tôi lúc nào cũng được."
Trình Bác Dương cúp điện thoại, cũng không định về nhà.
Y quá mệt nhọc nên không thể nào lái xe được, vì an toàn của mình và người khác, y ở lại văn phòng ngủ một lát đã, dù sao văn phòng của y cũng có phòng nghỉ.
Lúc Trình Bác Dương đi vào phòng nghỉ, y cảm thấy cả người mình nhẹ nhàng bay bổng, hình như không phải đi bằng chân mà là đang bay lơ lửng.
Khi nằm xuống cái giường nhỏ ở trong phòng nghỉ, trong lòng y còn nghĩ: Kiếm tiền quả nhiên là một chuyện khiến người đời vui sướng, vui sướng đến mức muốn bay lên.
Tất nhiên, y đã quên mất, không ngủ trong một khoảng thời gian dài sẽ khiến cả người vất vưởng.
Tần Đông Việt cầm danh sách điện ảnh sắp quay vừa mới ra lò, nhíu chặt mày.
Một tuần sau tổng cộng khoảng một trăm bộ điện ảnh sẽ khởi quay.
Trong đó có 80 bộ đều là các bộ điện ảnh internet không có tên tuổi, còn khoảng hai mươi bộ còn lại thì được chiếu rộng rãi.
Tần Đông Việt cảm thấy rằng thần tượng nhất định sẽ không nhận mấy loại phim chiếu mạng, cũng không phải là do hắn cảm thấy phim chiếu mạng quá low, mà là do cốt truyện của mấy bộ điện ảnh này quá cảm động!
Cái gì mà tà ma giáng thế, vai chính là con cưng của trời, lái phi cơ đại chiến với tà ma.
Chỉ là một đứa học sinh bình thường mà dám lái phi cơ đấm nhau với địch, có phải là Ultraman đâu trời!
Còn có gì mà anh chàng học sinh giỏi giải cứu hoa khôi ngây thơ khỏi con đường sa ngã ——
......
Tần Đông Việt đọc sơ qua hết 80 bộ phim chiếu mạng, cay xốn hết cả mắt!
Cái thể loại trăm phim như một này thần tượng nhất định sẽ không nhận!
Ánh mắt hắn dừng lại ở hai mươi bộ phim chiếu rạp, loại hết mấy bộ phim như "Biệt thự sát nhân", "Kỳ nghỉ của hotgirl", "Sếp đổ hoa khôi", "Làm tiểu tam rất khó" này nọ...
Cuối cùng, hắn thu nhỏ phạm vi lại chỉ còn 8 bộ phim.
Không, phải nói là 7 bộ!
Tần Đông Việt chú ý tới bộ điện ảnh kia của Quách đạo cũng có ở đây, mà thần tượng đã từ chối rồi thì sẽ không diễn bộ này nữa!
Hắn xoa mặt, rồi sau đó nhìn bảy bộ điện ảnh, định liên hệ Trình Bác Dương theo bản năng, để Trình Bác Dương tra danh sách diễn viên của bảy bộ phim này.
Nhưng nghĩ đến cảnh Trình Bác Dương đã thức trắng cả một đêm, giờ y chỉ mới nghỉ ngơi chưa được vài giờ, cho nên hắn không gọi điện thoại mà chọn gửi tin nhắn.
Tin nhắn của hắn vừa mới gửi đi không bao lâu thì cửa phòng bị gõ.
Không đợi hắn lên tiếng, Thẩm Nam Tinh đã đẩy cửa tiến vào, trong tay còn bê cái mâm.
Sao lại là Thẩm Nam Tinh!
Tần Đông Việt thất vọng rũ mắt.
Cơm sáng và cơm trưa hôm nay đều là được Thẩm Nam Tinh đưa tới, mặt thần tượng không xuất hiện lần nào.
Tần Đông Việt biết rõ, thần tượng đang trốn hắn.
"Nè, cơm chiều của cậu." Thẩm Nam Tinh đem khay đặt ở trên tủ đầu giường, y cũng không lập tức đi liền mà nán lại tò mò hỏi Tần Đông Việt: "Có phải cậu cãi nhau với Đại Bạch không?"
Hồi sáng, Đại Bạch bảo y đưa cơm sáng cho Tần Đông Việt, khi đó y cũng không để ý.
Giữa trưa Đại Bạch bận bịu để y tiếp tục đi đưa cơm, lòng y đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn không để bụng.
Đến tận bây giờ mà Đại Bạch vẫn còn để mình đưa cơm cho Tần Đông Việt ——
Lúc này Thẩm Nam Tinh mới nhận ra được vấn đề!
Phải biết rằng, hồi trước khi Tần Đông Việt thay Đại Bạch ăn một chém, Đại Bạch hở một cái là kiểm tra miệng vết thương cho người ta xem có cần đổi thuốc hay không, ngay cả mỗi bữa cơm đều chuẩn bị riêng cho Tần Đông Việt một cái muỗng, chỉ sợ tay hắn không tiện dùng đũa.
Mà giờ đây, Tần Đông Việt bị thương cũng là vì Đại Bạch, lầu trên lầu dưới chỉ tốn vài bước chân, thế mà Đại Bạch cũng không chịu gặp Tần Đông Việt ——
Hai người bọn họ nhất định đã cãi nhau!
Thẩm Nam Tinh suy đoán.
Nhưng Tần Đông Việt chỉ lắc đầu, rầu rĩ nói: "Không có cãi!"
"Không cãi? Thế sao Đại Bạch không để ý tới cậu!" Thẩm Nam Tinh vuốt cằm, vẻ mặt như chắc chắn nói: "Vậy chắc là cậu chọc Đại Bạch rồi, nếu không Đại Bạch sẽ không giận vậy đâu!"
Y quen biết Đại Bạch đã lâu, rất hiếm khi thấy Đại Bạch tức giận.
Chẳng hạn như lần trước đụng phải cái công ty vận chuyển tào lao kia, Đại Bạch cũng đâu có bực bội được bao lâu.
Ngẫm lại, Đại Bạch chỉ tức giận đúng một lần, hình như là bởi vì Mao Mao.
Nhưng ai gặp phải 2 ông bà già cứng đầu kia mà không bức xúc được chớ!
Như y chẳng hạn, y chưa có con mà sau khi biết chuyện hai ông bà kia đã làm với Mao Mao thì tức đến độ muốn đấm luôn người già!
Càng miễn bàn Đại Bạch là người đã có con, hơn nữa tuổi của Mao Mao cũng chỉ xấp xỉ bé Chanh mà thôi, Đại Bạch thấy Mao Mao nhỏ như vậy mà đã bị hai ông bà Từ dằn vặt thiếu chút nữa mất mạng, cậu ấy tức giận cũng là lẽ đương nhiên.
Chỉ là ——
Thẩm Nam Tinh suy nghĩ lại, ánh mắt dừng lại trên người Tần Đông Việt, "Đêm qua cậu làm chuyện gì xấu xa à?"
Y nhớ rõ ngày hôm qua Đại Bạch vẫn còn rất quan tâm tới Tần Đông Việt, lo lắng cho vết thương của hắn, không thể nào chỉ qua có một đêm mà thái độ của Đại Bạch lại đột nhiên thay đổi được.
Đêm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi!
Thẩm Nam Tinh híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Đông Việt.
Tần Đông Việt vẫn lắc đầu: "Đâu có."
Chuyện xấu gì hắn cũng chưa làm, chỉ tỏ tình thôi mà.
Híc, chắc thần tượng đã bị mình dọa sợ rồi!
Tần Đông Việt nhịn không được nghĩ lại có phải mình đã quá vội vàng rồi hay không.
Thẩm Nam Tinh còn đang suy đoán: "Có phải cậu đã làm gì Đại Bạch rồi không?"
Tần Đông Việt bị Thẩm Nam Tinh hỏi đến phiền, hắn ra vẻ cạn lời, nói: "Tôi đã thế này rồi, còn làm chuyện gì được nữa?"
Thẩm Nam Tinh nhìn theo tầm mắt của hắn, ánh mắt dừng lại trên cái đùi đang bó bột, y bừng tỉnh nói: "Cũng đúng, giờ cậu có làm chuyện gì xấu cũng không được, chắc là cậu đã nói gì đó chọc giận Đại Bạch rồi!"
"Cậu ăn cơm nhanh đi, nửa giờ sau tôi lên dọn mâm."
Sau khi Thẩm Nam Tinh rời khỏi, Tần Đông Việt nhìn khay đồ ăn, không thèm buồn miệng.
Nghĩ đến chuyện thần tượng đang cố ý trốn tránh mình, hắn đã khổ sở ăn không ngon.
Hắn ăn đại hai ba miếng rồi buông đũa, nằm đưa lưng về phía cửa.
Nửa giờ sau, Thẩm Nam Tinh tới dọn mâm thì phát hiện đồ ăn vẫn chưa được đụng vào.
Y nhìn bóng lưng của Tần Đông Việt, cái gì cũng không nói, bưng mâm đi ra ngoài.
Y không vào phòng bếp, mà là trực tiếp đưa mâm cơm tới trước mặt Khương Bạch, ý bảo anh nhìn này.
Khương Bạch: "???"
Thẩm Nam Tinh hếch cằm về phía trên lầu, nói: "Cậu bảo tớ đưa cơm cho Tiểu Tần, cậu ta không ăn thì tớ đem xuống!"
Khương Bạch trầm mặc, không nói gì.
Thẩm Nam Tinh nhịn không được hỏi anh: "Hai người các cậu sao thế? Không phải hôm qua vẫn còn thân lắm à, sao đột nhiên giận lẫy rồi?"
"Đâu có giận lẫy." Khương Bạch mất tự nhiên tránh ánh mắt của Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh truy vấn: "Không giận lẫy thì sao lại thế được? Đâu thể nào mà vô duyên vô cớ hai người các cậu một người thì tránh mặt, một người thì tuyệt thực không ăn cơm được chứ?"
Khương Bạch há miệng thở dốc, câu nào cũng nói không nên lời.
Anh thật sự không biết phải nói như thế nào.
Đâu thể nào mà nói thẳng ra rằng Tần Đông Việt tỏ tình với mình, còn mình thì sợ tới mức không dám gặp mặt cậu ta nữa.
Khương Bạch rũ đầu, siết góc áo trong vô thức, không nói lời nào.
Thẩm Nam Tinh cảm thấy như vậy là không được.
Tuy y chướng mắt Tiểu Tần, cảm thấy Đại Bạch có thể tìm được người tốt hơn so với Tiểu Tần, nhưng lần nào y cũng bắt gặp phải cảnh tượng ái muội của hai người ngày, hiển nhiên hai người này đã lén chim chuột với nhau sau lưng y. (anh tài lanh quá nhưng không sao, em ủng hộ)
Một khi đã như vậy thì cứ bên nhau cho lành, chơi trò cà giật cà giật chi hong biết!
Thẩm Nam Tinh liếc qua liếc lại, cuối cùng dừng lại ở trên khay.
Y cắn chặt răng, lần đầu tiên đạp lên y đức của mình, nói hươu nói vượn một hồi: "Híc, Tiểu Tần vốn đã bị thương, giờ còn không chịu ăn uống sao mà vết thương tốt lên được! Chân cậu ta đã vậy rồi mà không chịu khó bổ sung dinh dưỡng, tớ thấy sắp què rồi đó."
Y nói xong, trộm quan sát sắc mặt của Đại Bạch, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Đại Bạch thay đổi, đôi mắt đen nhánh bị nỗi lo lắng chiếm lấy.
Y biết ngay cái chiêu này xài được mà!
"Nghiêm trọng vậy sao?" Khương Bạch lo lắng hỏi.
Thẩm Nam Tinh nghiêm túc gật đầu, còn phân tích rõ ràng: "Cậu nhìn đi, xương cốt cậu ta lúc này là yếu ớt nhất, không bổ sung dinh dưỡng đầy đủ thì sao mà lành được, bị què là cái chắc!"
Khương Bạch tức khắc đứng ngồi không yên.
"Để tớ đưa cơm cho cậu ấy!" Khương Bạch bưng khay vào phòng bếp.
Tuy thời tiết vẫn rất oi bức, nhưng đồ ăn bày ra hơn nửa tiếng đồng hồ đã sớm lạnh ngắt.
Khương Bạch không chỉ hâm đồ ăn, trong lòng anh còn nhớ lời Thẩm Nam Tinh nói phải bổ sung dinh dưỡng, nhịn không được lại chiên thêm hai quả trứng gà, lúc này mới bê đồ ăn nóng hổi lên lầu.
Thẩm Nam Tinh ở ngoài cổng lớn, nhìn thấy bóng dáng Đại Bạch, khóe môi bất giác cong lên.
Nhưng mà tâm tình tốt của y không kéo dài được lâu.
"Sao anh không biết chuyện gãy chân mà không bổ sung dinh dưỡng sẽ bị què?" Cố Thương Lộ xuất hiện ở phía sau Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Sao anh lại biết..."
Nói đến một nửa, Thẩm Nam Tinh bừng tỉnh, "Anh nghe lén tôi và Đại Bạch nói chuyện!"
"Không phải nghe lén, mà là nghe quang minh chính đại." Cố Thương Lộ chỉ chỉ bên cạnh, nói: "Lúc tụi em nói chuyện thì anh ở bên này giúp em phơi thuốc mà."
"..." Thẩm Nam Tinh run môi, hỏi: "Cho nên anh nghe thấy hết rồi à?"
Cố Thương Lộ gật đầu, "Nghe được hết!"
Thẩm Nam Tinh: "..."
Cố Thương Lộ tiếp tục nói: "Nếu bị bác Thẩm biết được, chắc chắn mấy bác sẽ phê bình em ngay, chưa tốt nghiệp được mấy năm đã quên hết các kiến thức cơ bản không còn một mảnh!"
"Tôi không quên, tôi cố ý..."
Thẩm Nam Tinh muốn giải thích rằng mình cố ý nói như vậy đấy, nhưng y nghĩ lại, sao y phải cố giải thích với Cố Thương Lộ chứ.
Trời cao vua xa, người nhà y sao mà biết được chuyện ở đây.
Y nhìn chằm chằm Cố Thương Lộ: "Anh không được méc bọn họ đâu dấy."
Cố Thương Lộ cười cười, suy tư gì đó rồi nói: "Trước kia em muốn xin anh cái gì đều nắm lấy góc áo của anh, gọi anh là anh Thương Lộ."
Ý là kêu thử cho hắn ta nghe.
Thẩm Nam Tinh đỏ mặt, y trừng Cố Thương Lộ, ra vẻ hung dữ nói: "Anh muốn méc thì méc đi, tôi không sợ!"
Sau đó y chạy trối chết.
Trở lại phòng, Thẩm Nam Tinh dựa lưng vào cửa, đưa tay đè lại ngực mình.
Trái tim đập bùm bụp rất kịch liệt.
Anh Thương Lộ ——
Y hốt hoảng nhớ đến cái tên gọi này.
Trước kia, nếu y có chuyện muốn nhờ Cố Thương Lộ giúp mình thì rất thích chơi trò năn nỉ, lôi kéo góc áo của hắn, cố ý kêu hắn là anh Thương Lộ...
"Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa!"
Thẩm Nam Tinh xoa xoa gương mặt đỏ như gấc của mình, nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ miên man.
Cố Thương Lộ đã có người hắn thích, mình chỉ là em trai nhà hàng xóm thôi.
Y niệm vài lần mới đè lại được tâm tình hoảng hốt của mình.
......
Trên lầu, vẻ mặt Khương Bạch nghiêm túc đem mâm đồ ăn đặt ở trên tủ đầu giường, anh đem chén đũa nhét vào trong tay Tần Đông Việt, lời ít ý nhiều nói một chữ: "Ăn!"
Tần Đông Việt đơ ra.
Hắn nhìn đồ ăn, rồi lại nhìn Khương Bạch, không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra.
Khương Bạch cho rằng hắn không chịu ăn, khẽ nhíu mày.
"Nam Tinh nói cậu không chịu ăn cơm đàng hoàng thì chân sẽ không lành được!" Ngữ khí của anh rất nghiêm túc, ánh mắt chấp nhất nhìn chằm chằm Tần Đông Việt, ý bảo hắn mau chóng ăn cơm.
Thần tượng đang quan tâm mình!
Tần Đông Việt vừa mừng thầm, vừa ra vẻ tội nghiệp: "Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh trốn em, không chịu gặp em là em sẽ ăn không vô..."
"... Tôi không có trốn cậu!" Khương Bạch hít sâu một hơi, cuối cùng than thở một tiếng, "Ăn đi."
"Thật sự không có trốn em sao?" Tần Đông Việt được được một tấc lại muốn tiến một thước.
Khương Bạch: "Ừm."
"Thế ngày mai Thẩm Nam Tinh không đưa cơm cho em nữa ạ?"
Khương Bạch kiên nhẫn nói: "Ngày mai tôi đưa cơm cho cậu."
"Vậy là tốt rồi..." Tần Đông Việt vui vẻ, y còn có rất nhiều lời muốn nói với Khương Bạch.
Khương Bạch cảm thấy sự kiên nhẫn của mình không đủ, anh thúc giục nói: "Ăn nhanh lên!"
"Dạ..." Tần Đông Việt không tình nguyện bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn vào miệng vẫn còn rất nóng, hắn chú ý tới hai quả trứng được chiên thêm.
Nội tâm Tần Đông Việt lại bắt đầu xôn xao: "Bạch Bạch, đồ ăn là anh hâm lại cho em ạ?"
"Ừ." Khương Bạch trả lời ngắn gọn.
Ý cười trên mặt của Tần Đông Việt nhiều hơn vài phần, hai mắt hắn sáng lên nhìn chằm chằm trứng chiên, tiếp tục hỏi: "Hai quả trứng chiên này là anh cố ý làm cho em ạ?"
"Ừ, cậu đừng nói nữa, ăn cơm đi!"
"Dạ..."
Tần Đông Việt im miệng, ăn đồ trong mâm không còn một mảnh, ngay cả một hột cơm cũng không để lại.
Y sờ sờ bụng.
No quá!
Nhưng nghĩ tới đây là thần tượng làm cho hắn, hắn không cảm thấy khó chịu chút nào.
Ngược lại, hắn còn thấy thật vui vẻ, rất hưởng thụ bữa cơm này.
Ngày hôm sau, dưới sự mong ngóng của Tần Đông Việt, người đưa cơm sớm quả nhiên không phải là Thẩm Nam Tinh, mà đổi thành Khương Bạch.
Cơm sáng ngoại trừ đồ ăn còn có thêm một chén canh xương hầm.
Tần Đông Việt vừa mừng vừa lo.
Đây nhất định là do thần tượng cố ý làm vì hắn!
Hắn rất vui vẻ, ăn hết phần cơm sáng, ngay cả một giọt nước canh cũng không bỏ sót.
Không cẩn thận lại ăn no căng nữa rồi.
"Ưʍ..." Tần Đông Việt vừa xoa bụng, vừa cười ngu.
Tuy thần tượng không nói chuyện với hắn nhiều như trước, nhưng hắn tin rằng, chỉ cần hắn kiên trì bền bỉ, thần tượng nhất định sẽ bị hắn làm cho cảm động.
Tần Đông Việt cảm khái một hồi cũng không quên chính sự.
Hắn để cho Trình Bác Dương điều tra chuyện diễn viên, Trình Bác Dương đã xuống tay làm việc.
Nhưng đoàn phim bên kia chỉ mới nói bằng miệng, vẫn còn chưa ký hợp đồng với diễn viên, cho nên tạm thời không có cách nào để cung cấp danh sách đầy đủ.
Mắt thấy thời gian phải rời khỏi đây càng ngày càng gần, Tần Đông Việt đã nhiều lần muốn trực tiếp hỏi thần tượng, nhưng hắn không có dũng khí hỏi ra khỏi miệng.
Rốt cuộc, ngoại trừ nhóm Khương Đường thì ai cũng không biết thần tượng tiến tổ.
Nếu để thần tượng biết được hắn núp lùm ở trong nhóm Khương Đường thì ——
Thần tượng nhất định sẽ không để ý tới hắn nữa!
Híc...
Trước một ngày Khương Bạch khởi quay, anh mới nói chuyện mình tiến tổ.
Thẩm Nam Tinh không phản ứng nhiều lắm, dù Đại Bạch muốn làm gì y đều ủng hộ.
Tần Đông Việt vừa âm thầm chửi tốc độ làm việc của Trình Bác Dương, vừa thử hỏi thời gian ghi hình.
Khoảng nửa tháng thôi." Khương Bạch nói thẳng.
Tần Đông Việt "Dạ" một tiếng, không nói nữa.
Nửa tháng, không lâu lắm, nhưng cũng không tính là ngắn.
Chờ thần tượng trở về, chân y khẳng định đã lành rồi, đến lúc đó không còn được hưởng thụ sự chăm sóc của thần tượng nữa ——
Nghĩ đến đây, Tần Đông Việt liền thở dài.
Hắn vừa phát ra tiếng, Khương Bạch nhịn không được nhìn hắn một cái.
Không phải bởi vì chuyện gì khác, mà là vì gần đây hắn thở dài quá nhiều, không có chuyện gì cũng phải thở dài.
Khương Bạch hoài nghi Tiểu Tần có phải đang gặp chuyện gì về công việc hay không, cũng đã hỏi qua Tiểu Tần, nhưng Tiểu Tần muốn nói lại thôi rồi nói không có gì ——
Rất nhanh, lực chú ý của Khương Bạch đã bị Khương Chanh cướp đi mất.
Vừa nghe thấy ba mình lại phải ra ngoài, đôi mắt Khương Chanh liền ửng đỏ, bé gắt gao siết chặt góc áo của ba mình, bẹp miệng hô một tiếng: "Ba ơi..."
"Bé Chanh đừng buồn, ba chỉ ra ngoài nửa tháng thôi, nửa tháng sẽ về ngay!" Khương Bạch bế bé Chanh lên đùi.
Khương Chanh thuận thế vùi vào trong lòng anh, đôi vai nhỏ bé run run.
Khương Bạch đau lòng muốn ngất.
Trong nháy mắt, anh thậm chí còn có ý định dẫn bé Chanh cùng nhau tiến đoàn.
Nhưng lý trí nói cho anh biết, anh không thể làm như vậy được.
Đoàn phim người nhiều mắt tạp, hơn nữa lần này tiến tổ chỉ có một mình anh, bên cạnh không có ai đáng tín nhiệm, anh không thể bảo đảm bản thân có thể chăm sóc tốt bé Chanh được ——
"Thực xin lỗi, ba không thể dẫn bé Chanh đi cùng được..." Mũi Khương Bạch đau xót, anh nhịn không được nói xin lỗi với bé Chanh.
"Không... Không sao đâu ạ!" Khương Chanh mếu máo trả lời, bé từ trong lòng ngực Khương Bạch ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng, an ủi vỗ vỗ bả vai của ba, "Con ở nhà chờ ba về."
Bé Chanh càng hiểu chuyện, trong lòng Khương Bạch càng khó chịu.
Mắt thấy bầu không khí càng trầm đi, Nghiêm Mao Mao đột nhiên tiến lên ôm Khương Bạch và bé Chanh, giọng nhóc líu lo: "Con và bé Chanh sẽ cùng nhau chờ chú Đại Bạch trở về!"
"Dạ, con và anh Mao Mao sẽ chờ ba về nha!"
Từ Hương Thành đến Hoành Thành không có chuyến xe thẳng, cần phải đổi xe, hành trình cần khoảng 7 tiếng lái xe.
Phim điện ảnh khoảng 7 giờ tối mai sẽ khai máy, đêm nay Khương Bạch đi là thích hợp nhất, rạng sáng là có thể đến khách sạn mà đoàn phim đã sắp xếp, ban ngày còn có thể nghỉ ngơi một chút, rồi buổi tối tham gia nghi thức khởi quay.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của bé Chanh, anh thật sự không đành nhẫn tâm rời đi.
Vì thế, anh định ở lại một đêm, sáng sớm ngày mai mới xuất phát.
Như vậy, anh không chỉ không đến trễ, nói không chừng sau khi tới khách sạn của đoàn phim còn có thể nghỉ ngơi được vài giờ.
Đối với chuyện này, ai cũng không có ý kiến.
Từ khi Khương Bạch nói muốn tiến tổ, Khương Chanh liền cứ bám dính lấy anh, ngay cả lên lầ cũng phải nắm tay ba bé cùng nhau lên lầu.
Nghiêm Mao Mao học theo, hai đứa nhỏ một trái một phải nắm tay Khương Bạch lên lầu.
Lúc ngủ cũng vậy, hai đứa nhỏ không chịu ngủ, tiếp tục bám dính lấy Khương Bạch, muốn cùng anh nói chuyện nhiều hơn.
Cho đến rạng sáng, hai đứa nhỏ chịu không nổi nữa mới mơ mơ màng màng đi ngủ.
Khương Bạch thấy bọn nhỏ ngủ rồi mà bé Chanh vẫn rúc vào trong lòng mình, anh đau lòng thở dài.
Anh xoa đầu bé Chanh rồi mới ép mình nhắm mắt lại ngủ.
Hôm sau, rạng sáng bốn giờ Khương Bạch đã rời giường, anh thu thập hành lý mang theo trước, hôn lên trán bé Chanh và Nghiêm Mao Mao một cái rồi mới tay chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Tần Đông Việt, Thẩm Nam Tinh, Cố Thương Lộ đều đang chờ ở dưới lầu. Thấy bọn họ đang ngồi ở dưới nhà chính, Khương Bạch ngẩn người, "Sao mọi người dậy sớm vậy?"
"Muốn tiễn anh!" Tần Đông Việt giành nói trước với Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh bị đoạt lời trắng trợn liếc mắt với Tần Đông Việt, rồi sau đó cầm lấy hành lý của Khương Bạch ném cho Cố Thương Lộ, "Để lên xe đi."
Cố Thương Lộ đã sớm quen thói, xách hành lý đi ra ngoài.
Thẩm Nam Tinh lôi kéo Khương Bạch nói: "Sáng sớm kêu xe ngoài khó lắm, người trong thôn vẫn còn đang ngủ, để tớ đưa cậu ra nhà ga."
"Cảm ơn..." Dù có là bạn thân, nhưng Khương Bạch vẫn nhịn không được nói lời cảm ơn.
"Chúng ta là quan hệ gì, cậu đừng có khách khí với tớ chứ!" Thẩm Nam Tinh cười cười, cuối cùng mới nhìn Tần Đông Việt, "Muốn nói cái gì thì hai người nói nhanh đi, tôi lên xe chờ cậu."
Nói xong, y để không gian lại cho Khương Bạch và Tần Đông Việt.
Khương Bạch không nói gì nhiều, chỉ dặn dò Tần Đông Việt ăn uống đầy đủ, trước khi phá thạch cao thì đừng lộn xộn.
Tần Đông Việt gật đầu liên tục.
Khương Bạch không có gì để nói, "Vậy cậu lên lầu ngủ đi, tôi đi đây."
Khi anh đang muốn đi, Tần Đông Việt đột nhiên giữ anh lại.
Khương Bạch kinh ngạc nhìn Tần Đông Việt.
Tần Đông Việt sợ dọa đến Khương Bạch, hắn giật mình buông tay ra, chậm rãi nói: "Lúc đóng phim, chú ý nghỉ ngơi, gặp khó khăn cứ gọi điện cho em... Không gặp khó khăn cũng nhớ gọi điện cho em, đừng thức đêm quá..."
Tần Đông Việt có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng Thẩm Nam Tinh ở bên ngoài đã bắt đầu thúc giục, ngàn từ vạn ngữ ở bên miệng cuối cùng gom lại thành một câu: "Trên đường nhớ chú ý an toàn."
"Ừm." Khương Bạch nhỏ giọng lên tiếng, anh nhịn không được nhìn Tần Đông Việt một cái, mới đi ra ngoài.
Giữa bầu trời 4 giờ sáng, vài ngôi sao vẫn còn lấp lánh, bầu trời không đen như mực mà đã hững sáng rồi.
Chiếc xe bán tải cũ xuyên màn đêm, chạy trên con đường nhỏ, tiếng vang vọng nhỏ dần.
Tần Đông Việt một mình ngồi ở nhà chính thật lâu, mới cà thọt nhảy lên lầu.
Sau khi Thẩm Nam Tinh đưa Khương Bạch đến nhà ga, y không xuống xe tiễn vì không thích bầu không khí ly biệt.
"Hơn nửa tháng nữa tiệm trái cây của chúng ta sẽ phải lên hàng lần nữa, cậu quay xong nhớ về nhanh, một mình tớ lo liệu không xuể..."
Dưới sự lải nhải không tha của Thẩm Nam Tinh, Khương Bạch đi vào trạm soát vé.
Một đường bôn ba, đổi xe, khoảng 12 giờ trưa anh mới tới được khách sạn.
"Ngài Khương?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất