Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn
Chương 87
Thời điểm Lăng Thanh trở về nhà, đồng hồ đã điểm 5 giờ chiều, Vu Thần còn chưa có tan tầm.
Quản gia cầm hành lý giúp hắn, nói: "Mấy ngày nay tâm tình của thiếu gia hình như không tốt lắm."
"Lúc nào cũng thế à?" Lăng Thanh hỏi.
Quản gia gật đầu: "Cũng không biết là cậu ấy gặp phải chuyện gì, thế nhưng sau khi cậu đi quay tống nghệ ngày đầu tiên, buổi tối thiếu gia trở về, liền hỏi tôi sự việc của Quách Văn Hạo."
Lăng Thanh nghe thế thì hiểu nhất định là vì chuyện này: "Tôi biết rồi."
Hắn có chút bất đắc dĩ: "Tôi sẽ xử lý, chú không cần quá lo lắng, cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng mà chắc là khi giải thích có hơi phiền toái."
Quản gia cười cười: "Được."
Ông thấm thía nói: "Vợ chồng trước quý ở câu thông*, chỉ cần thành thật với nhau, thì cũng không có chuyện gì lớn hết."
(Vợ chồng trước quý ở câu thông (夫妻之前贵在沟通): Tui không biết tui edit câu này có đúng với bên Trung không, nhưng câu này đại khái có thể hiểu là: Giao tiếp giữa vợ chồng là điều rất quan trọng.)
"Được." Lăng Thanh đáp.
Hắn trở về phòng của mình, tắm rửa một cái liền đi đến phòng ngủ của Vu Thần, chờ anh về nhà.
Mãi cho đến 12 giờ khuya, Vu Thần rốt cuộc mới trở về, hình như anh còn uống rượu nữa, cho nên trên người có hơi thoang thoảng chút mùi.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lăng Thanh ngẩn đầu lên mỉm cười: "Về rồi à?"
Vu Thần nhìn thấy nụ cười kia của hắn, trong lòng nháy mắt có hơi hoảng hốt, nhưng ngược lại cũng có chút an tâm.
Em ấy về rồi, anh ở trong lòng tự nhủ, cuối cùng thì em ấy đã về.
Vu Thần đi vào.
Lăng Thanh rót cho anh ly trà: "Uống chút trà đi, giải rượu."
Vu Thần nhận lấy, đặt người ngồi xuống sô pha nhỏ trong phòng, chậm rãi uống: "Cảm ơn."
"Sao lại khách khí như thế chứ?" Lăng Thanh cười cười.
Hắn nhìn Vu Thần đang cúi đầu, hàng lông mày đen nhánh tinh xảo, trong lòng nhịn không được mà rối rắm, không biết giải thích chuyện này với anh thế nào đây.
Thật sự phải nói ra, bản thân không phải là cái tên Lăng Thanh kia à?
Hic, kích động quá đi!
Vu Thần sẽ tin mình sao?
Hay là bây giờ nên uyển chuyển đem chuyện này dạt ra một bên trước?
"Chú Vương nói, mấy ngày nay tâm tình của anh không được tốt lắm." Lăng Thanh thử nói.
Vu Thần: "Ừ." một tiếng: "Trong công ty có chút chuyện hơi phiền toái."
"Trong công ty thôi à?"
"Ừ." Vu Thần uống xong nước trà trong ly, đặt ly trà xuống bàn: "Anh đi tắm đã."
Lăng Thanh nhìn anh đứng lên, cũng không quay đầu mà đi thẳng đến phòng tắm, hắn khẽ chống cằm, yên lặng thở dài, xem ra tâm tình anh ấy đúng thật là không quá tốt nhỉ, nếu không thì cũng không đem công việc ra lấp liếm.
Hắn cầm ly trà của anh trên bàn, tự rót cho mình một ly, cảm thấy sự việc so với tưởng tượng của mình đúng thật là còn phiền toái hơn nữa.
Vu Thần tắm cũng không lâu lắm, sau khi đi ra thì ngồi trên giường.
Lăng Thanh đi qua, cầm theo máy sấy nói: "Em sấy tóc cho anh."
Vu Thần từ chối, thế nhưng từ chối không thành công, đành phải ngồi im cho hắn sấy.
"Quách Văn Hạo chạy đi tìm anh có đúng không?" Lăng Thanh đi thẳng vào vấn đề.
Hắn cúi đầu nhìn Vu Thần một cái, một bên giúp Vu Thần sấy tóc, một bên ôn nhu nói: "Chuyện của em và cậu ta chỉ là quá khứ thôi, cũng sớm kết thúc rồi, anh không cần quá để ý."
Vu Thần trầm mặc một lát rồi mới hỏi: "Em còn thích cậu ta à?"
"Đương nhiên là không thích." Lăng Thanh lập tức phủ nhận: "Cậu ta có cái gì để cho em thích đâu."
"Nhưng trước kia không phải em rất thích cậu ta sao?" Vu Thần nói.
Lăng Thanh giúp anh sấy sấy đuôi tóc, mơ hồ nói: "Anh cũng nói rồi đó, chỉ là trước kia thôi."
"Em thật sự rất thích cậu ta, có đúng không?" Vu Thần đột nhiên quay đầu nhìn hắn.
Lăng Thanh sửng sốt, Vu Thần nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, anh hỏi: "Em thích người có tính cách như Quách Văn Hạo có đúng không?"
"Ai nói?" Hắn sao có thể thích loại người làm việc không lường trước hậu quả như Quách Văn Hạo được cơ chứ? "Em nhìn cậu ta em còn thấy phiền nữa ấy."
Chưa nói đến việc hắn không phải là nguyên chủ, cho hắn là nguyên chủ đi, trước kia bọn họ từng thích nhau thế nào thì đó cũng chỉ còn là quá khứ.
Bây giờ cậu ta học hành xong xuôi, trở về thấy ánh trăng sáng trong lòng mình kết hôn, cùng người khác ở bên nhau, cậu ta liền chạy đi tìm nửa kia của người ta, cho người ta xem tình yêu thời còn đi học của hai người, như vậy khác nào cậu ta sợ ánh trăng sáng của cậu ta chưa đủ ngột ngạt, muốn hắn sống không thoải mái nữa à?
Có người đàn ông nào mà chịu được như vậy cơ chứ, không cãi nhau mới là lạ á!
Trong nguyên tác, Vu Thần vì chuyện này mà cùng nguyên chủ cãi nhau rất nhiều lần, ngặt nỗi là nguyên chủ còn cảm thấy Quách Văn Hạo không sai, nghĩ Quách Văn Hạo như thế là do quá yêu cậu ta thôi.
Cậu ta cùng Quách Văn Hạo đều vô tội, chỉ có Vu Thần là bụng dạ hẹp hòi!
Lúc này đây, cậu ta còn nghĩ những người thích Vu Thần, suốt ngày chế giễu cậu ta không đơn giản chỉ là ái mộ Vu Thần thôi đâu, bọn họ thậm chí còn chưa nói bọn họ thích Vu Thần nữa!
Đúng là tiêu chuẩn kép mà!
(Giải thích khúc này một chút: Trong nguyên tác mấy người thích Vu Thần hay đi chế giễu Lăng Thanh không xứng với anh, thế nhưng Vu Thần trong nguyên tác không biết chuyện đó, nên không nói gì hết, giờ Quách Văn Hạo thân mật với Lăng Thanh thì Vu Thần ghen nên cậu ta nghĩ Vu Thần là người tiêu chuẩn kép.)
Hắn đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe Vu Thần mở miệng nói: " Nếu thật sự là em nhìn cậu ta liền thấy phiền, tại sao trước kia em lại cùng cậu ta thân cận như vậy, còn nói với cậu ta là em thích cậu ta nữa?"
Vu Thần giương đôi mắt đen mờ mịt, nhìn hắn chằm chằm, không chớp mắt, nói: "Ít nhất, là em đã từng thích cậu ta."
"Đã từng thôi."
Lăng Thanh bỏ máy sấy xuống, ngồi bên cạnh anh, nghiêm túc nói: "Ai cũng có quá khứ mà, nhưng mọi chuyện đã qua rồi thì tức là nên quên đi, con người sống là nên nhìn về phía trước, không phải sao?"
"Nhưng cậu ta là người duy nhất em từng thích, không phải sao?"
Đương nhiên là không phải rồi!
Lăng Thanh nhìn anh, mấp máy miệng, khó trả lời.
Vu Thần khẽ mở miệng ra, sau lại ngậm chặt lại, cuối cùng lần mở ra, khô khốc nói: "Lăng Thanh, em thích anh không?"
"Hiện tại, bây giờ, em thích anh sao?"
Lăng Thanh im lặng không nói gì.
Câu hỏi này đối với hắn mà nói thật sự quá nặng nề, chữ thích này, hắn nỗ lực lâu như thế, cũng không cách nào nói ra khỏi miệng được.
Vẻ mặt khó sử của hắn lộ ra quá mức rõ ràng, Vu Thần nhìn hắn, cười khổ một tiếng, tựa như đã sớm đoán ra được kết cục này, anh nói: "Anh hiểu rồi."
"Không phải như thế." Lăng Thanh muốn giải thích: "Em muốn thích anh, thế nhưng em còn chưa hiểu rõ bản thân mình."
Vu Thần lắc đầu, khẽ trả lời: "Lăng Thanh, thích một người không phải là dựa vào nỗ lực, không cần cưỡng bách chính mình."
"Anh thích em tức là thích em, anh không cần phải nỗ lực bản thân, không cần cố gắng kiên trì mới có thể thích em."
"Thích là một loại tình cảm, tình cảm là từ tâm mà sinh ra, bản thân mình tự có cảm giác, nó là một thứ vô cùng mờ mịt và hư vô."
"Yêu cũng không cần nỗ lực, nếu muốn là có thể làm được."
Lăng Thanh nhìn anh, trong nháy mắt, dường như không biết nên nói cái gì cho đúng.
Vu Thần an tĩnh nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh mà ôn nhu, tựa như ánh trăng sáng trong hồ.
Anh nói tiếp: "Mấy ngày nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Trước kia, anh cho rằng em sẽ không dễ dàng mà yêu một người, thế nhưng chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau, chỉ cần anh vẫn yêu em, thì em sẽ sớm yêu anh thôi."
"Nhưng mà từ khi Quách Văn Hạo xuất hiện, đã cho anh hiểu, thì ra là không phải thế. Em không phải là người khó có thể yêu đương, mà em chỉ là khó có thể yêu anh."
"Không phải." Lăng Thanh ngắt lời anh: "Em và Quách Văn Hạo không có quan hệ gì hết, em cũng không yêu cậu ta!"
"Đương nhiên bây giờ em không còn yêu cậu ta, thế nhưng không phải là em đã từng yêu đó sao? Em cũng đã từng đem tất cả tình cảm của chính mình giao phó cho cậu ta, chỉ là hai người có duyên nhưng không phận, cho nên đi tới sự việc ngày hôm nay."
Lăng Thanh lắc đầu: "Cá Nhỏ, sự việc không phải như anh nghĩ đâu."
Hắn sốt ruột nói: "Chuyện của Quách Văn Hạo thật ra có chút phức tạp, thế nhưng em chưa từng có tình cảm với cậu ta, trước kia không yêu, bây giờ cũng không yêu."
Vu Thần cảm thấy hắn đúng thật là không dễ dàng mà, vì để dỗ mình vui mà phải đi phủ nhận người mình từng yêu.
Thế nhưng, giấy trắng mực đen, ảnh chụp làm chứng, em ấy từng yêu cậu ta như thế nào, tất cả đều rõ ràng ở đó.
Em ấy vốn không cần vì mình mà trói buộc bản thân như vậy.
Anh nhìn người đang ngồi trước mặt mình, bất đắc dĩ thở dài: "Lăng Thanh, em không cần vì anh mà phủ nhận người mình từng yêu."
"Đó dù sao cũng là phần trong con người em, chuyện này em không có gì sai hết, chỉ là chúng ta hiểu nhau quá muộn, anh cũng không vì chuyện này mà trách cứ em."
Lăng Thanh: . . . .
Hắn còn có thể nói gì nữa đây chứ, dù sao hắn nói gì đi nữa, Vu Thần đều có thể tự mình giải thích, bây giờ không lẽ nói thẳng là mình là người ở thế giới khác xuyên tới?
Có cần phải kinh bạo như thế không!
Hắn đang do dự không biết nên mở miệng thế nào, thì nghe Vu Thần nói: "Lăng Thanh, mấy ngày nay anh thường hay suy nghĩ, mối quan hệ của chúng ta, nếu không kết hôn, chỉ là một cặp tình nhân bình thường, thì có phải em sẽ thấy thoải mái hơn không?"
Lăng Thanh không hiểu lắm: "Ý anh là sao?"
"Chuyện tình cảm, vốn là chuyện không thể miễn cưỡng, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu. Thế nhưng một khi mối quan hệ này xảy ra ở trong hôn nhân, thì rất khó tránh khỏi sẽ bị biến dạng."
"Trừ bỏ pháp luật thì con người còn có đạo đức, đạo đức yêu cầu chúng ta cần phải tôn trọng hôn nhân, tôn trọng bạn đời của mình, phải thấu hiểu, phải yêu thương và gìn giữ sự gắn bó của các thành viên trong gia đình. Đây tất nhiên là chuyện tốt, thế nhưng đối với em, thì có lẽ nó là một loại ràng buộc."
"Nếu chúng ta chỉ là đang yêu đương, anh yêu em, còn em thì không cần miễn cưỡng bản thân phải yêu anh, em có thể tự do không chấp nhận và rời đi. Nhưng hiện tại, chỉ vì anh yêu em mà em phải miễn cưỡng ở bên cạnh anh, thậm chí là ép buộc chính mình, cố gắng để bản thân yêu anh, chuyện này đối với em thật sự rất không công bằng."
Lăng Thanh cảm thấy bản thân nghe không hiểu gì hết.
Vu Thần nhìn hắn, bình tĩnh hỏi: "Em đã từng thật sự muốn cùng anh ly hôn có phải không?"
Lăng Thanh đột nhiên linh cảm được điều anh nói tiếp theo.
Hắn khó có thể mà tin nỗi, nhìn chằm chằm Vu Thần, chỉ cảm thấy thần kinh của mình như muốn nổ tung.
"Anh muốn nói cái gì?" Hắn nghe được câu hỏi của chính mình.
Vu Thần nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy mà ôn nhu, thâm tình.
Anh nói: "Đừng ủy khuất chính mình nữa, nếu anh thật sự không phải là kiểu người mà em thích, nếu em không có cách nào để mà thích anh được, vậy thì, anh đồng ý cùng em ly hôn."
"Lăng Thanh, anh đồng ý yêu cầu trước kia của em, anh nguyện ý cùng em ly hôn."
Lăng Thanh bây giờ chỉ cảm thấy xung quanh trở nên mờ mịt, tiếng cãi vã dường như lại văng vẳng bên tai.
Những mảnh vỡ vụn, trầy xước như lại lùng bùng xuất hiện khiến tai hắn như muốn nổ tung, như dần trở nên ù đi, thậm chí hắn còn không nghe rõ âm thanh của Vu Thần nữa.
Hắn đi lâu như vậy, cuối cùng lại dường như trở về con đường quen thuộc.
Về với con đường mà ba mẹ hắn đã từng đi qua, về với gốc tối mà chính mình trước kia đã từng thu mình.
Thời niên thiếu bản thân hắn không thể chạy thoát, hiện tại trưởng thành rồi, hắn cũng không thể chạy thoát.
Chẳng qua hắn từ người đứng xem, trở thành người trải nghiệm mà thôi.
Lăng Thanh không tự giác được mà run rẩy, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, càng nắm càng chặt, lại ngăn không được bả vai mình đang run lên.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Vu Thần khó hiểu đuổi theo hắn, hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Lăng Thanh đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh, trong mắt chứa đầy oán giận cùng phẫn nộ.
"Không phải anh muốn ly hôn sao? Tôi đi thu xếp đồ đạc"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, hận ý trong mắt không hề che lấp, ngày một mãnh liệt mà tràn ra.
Vu Thần bị phản ứng của hắn làm cho hoảng sợ, theo bản năng đi ngăn cản hắn: "Em đừng giận, anh không phải muốn cùng em ly hôn, anh chỉ là không muốn em tiếp tục ép buộc bản thân, miễn cưỡng chính mình. Anh không muốn sau này khi em hồi tưởng lại những chuyện đã qua, sẽ vì anh mà cảm thấy cuộc đời mình chỉ ở mức tạm chấp nhận được mà thôi."
Lăng Thanh hất tay anh ra, giận dữ nói: "Tôi nói tôi bị ủy khuất à? Tôi nói tôi đang miễn cưỡng à?"
"Mắc đéo gì tôi phải đi miễn cưỡng chính mình, trên đời này cóc ba chân khó kiếm, trai hai chân dễ tìm, trước anh làm như không có ai thích tôi chắc?"
Quản gia cầm hành lý giúp hắn, nói: "Mấy ngày nay tâm tình của thiếu gia hình như không tốt lắm."
"Lúc nào cũng thế à?" Lăng Thanh hỏi.
Quản gia gật đầu: "Cũng không biết là cậu ấy gặp phải chuyện gì, thế nhưng sau khi cậu đi quay tống nghệ ngày đầu tiên, buổi tối thiếu gia trở về, liền hỏi tôi sự việc của Quách Văn Hạo."
Lăng Thanh nghe thế thì hiểu nhất định là vì chuyện này: "Tôi biết rồi."
Hắn có chút bất đắc dĩ: "Tôi sẽ xử lý, chú không cần quá lo lắng, cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng mà chắc là khi giải thích có hơi phiền toái."
Quản gia cười cười: "Được."
Ông thấm thía nói: "Vợ chồng trước quý ở câu thông*, chỉ cần thành thật với nhau, thì cũng không có chuyện gì lớn hết."
(Vợ chồng trước quý ở câu thông (夫妻之前贵在沟通): Tui không biết tui edit câu này có đúng với bên Trung không, nhưng câu này đại khái có thể hiểu là: Giao tiếp giữa vợ chồng là điều rất quan trọng.)
"Được." Lăng Thanh đáp.
Hắn trở về phòng của mình, tắm rửa một cái liền đi đến phòng ngủ của Vu Thần, chờ anh về nhà.
Mãi cho đến 12 giờ khuya, Vu Thần rốt cuộc mới trở về, hình như anh còn uống rượu nữa, cho nên trên người có hơi thoang thoảng chút mùi.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lăng Thanh ngẩn đầu lên mỉm cười: "Về rồi à?"
Vu Thần nhìn thấy nụ cười kia của hắn, trong lòng nháy mắt có hơi hoảng hốt, nhưng ngược lại cũng có chút an tâm.
Em ấy về rồi, anh ở trong lòng tự nhủ, cuối cùng thì em ấy đã về.
Vu Thần đi vào.
Lăng Thanh rót cho anh ly trà: "Uống chút trà đi, giải rượu."
Vu Thần nhận lấy, đặt người ngồi xuống sô pha nhỏ trong phòng, chậm rãi uống: "Cảm ơn."
"Sao lại khách khí như thế chứ?" Lăng Thanh cười cười.
Hắn nhìn Vu Thần đang cúi đầu, hàng lông mày đen nhánh tinh xảo, trong lòng nhịn không được mà rối rắm, không biết giải thích chuyện này với anh thế nào đây.
Thật sự phải nói ra, bản thân không phải là cái tên Lăng Thanh kia à?
Hic, kích động quá đi!
Vu Thần sẽ tin mình sao?
Hay là bây giờ nên uyển chuyển đem chuyện này dạt ra một bên trước?
"Chú Vương nói, mấy ngày nay tâm tình của anh không được tốt lắm." Lăng Thanh thử nói.
Vu Thần: "Ừ." một tiếng: "Trong công ty có chút chuyện hơi phiền toái."
"Trong công ty thôi à?"
"Ừ." Vu Thần uống xong nước trà trong ly, đặt ly trà xuống bàn: "Anh đi tắm đã."
Lăng Thanh nhìn anh đứng lên, cũng không quay đầu mà đi thẳng đến phòng tắm, hắn khẽ chống cằm, yên lặng thở dài, xem ra tâm tình anh ấy đúng thật là không quá tốt nhỉ, nếu không thì cũng không đem công việc ra lấp liếm.
Hắn cầm ly trà của anh trên bàn, tự rót cho mình một ly, cảm thấy sự việc so với tưởng tượng của mình đúng thật là còn phiền toái hơn nữa.
Vu Thần tắm cũng không lâu lắm, sau khi đi ra thì ngồi trên giường.
Lăng Thanh đi qua, cầm theo máy sấy nói: "Em sấy tóc cho anh."
Vu Thần từ chối, thế nhưng từ chối không thành công, đành phải ngồi im cho hắn sấy.
"Quách Văn Hạo chạy đi tìm anh có đúng không?" Lăng Thanh đi thẳng vào vấn đề.
Hắn cúi đầu nhìn Vu Thần một cái, một bên giúp Vu Thần sấy tóc, một bên ôn nhu nói: "Chuyện của em và cậu ta chỉ là quá khứ thôi, cũng sớm kết thúc rồi, anh không cần quá để ý."
Vu Thần trầm mặc một lát rồi mới hỏi: "Em còn thích cậu ta à?"
"Đương nhiên là không thích." Lăng Thanh lập tức phủ nhận: "Cậu ta có cái gì để cho em thích đâu."
"Nhưng trước kia không phải em rất thích cậu ta sao?" Vu Thần nói.
Lăng Thanh giúp anh sấy sấy đuôi tóc, mơ hồ nói: "Anh cũng nói rồi đó, chỉ là trước kia thôi."
"Em thật sự rất thích cậu ta, có đúng không?" Vu Thần đột nhiên quay đầu nhìn hắn.
Lăng Thanh sửng sốt, Vu Thần nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, anh hỏi: "Em thích người có tính cách như Quách Văn Hạo có đúng không?"
"Ai nói?" Hắn sao có thể thích loại người làm việc không lường trước hậu quả như Quách Văn Hạo được cơ chứ? "Em nhìn cậu ta em còn thấy phiền nữa ấy."
Chưa nói đến việc hắn không phải là nguyên chủ, cho hắn là nguyên chủ đi, trước kia bọn họ từng thích nhau thế nào thì đó cũng chỉ còn là quá khứ.
Bây giờ cậu ta học hành xong xuôi, trở về thấy ánh trăng sáng trong lòng mình kết hôn, cùng người khác ở bên nhau, cậu ta liền chạy đi tìm nửa kia của người ta, cho người ta xem tình yêu thời còn đi học của hai người, như vậy khác nào cậu ta sợ ánh trăng sáng của cậu ta chưa đủ ngột ngạt, muốn hắn sống không thoải mái nữa à?
Có người đàn ông nào mà chịu được như vậy cơ chứ, không cãi nhau mới là lạ á!
Trong nguyên tác, Vu Thần vì chuyện này mà cùng nguyên chủ cãi nhau rất nhiều lần, ngặt nỗi là nguyên chủ còn cảm thấy Quách Văn Hạo không sai, nghĩ Quách Văn Hạo như thế là do quá yêu cậu ta thôi.
Cậu ta cùng Quách Văn Hạo đều vô tội, chỉ có Vu Thần là bụng dạ hẹp hòi!
Lúc này đây, cậu ta còn nghĩ những người thích Vu Thần, suốt ngày chế giễu cậu ta không đơn giản chỉ là ái mộ Vu Thần thôi đâu, bọn họ thậm chí còn chưa nói bọn họ thích Vu Thần nữa!
Đúng là tiêu chuẩn kép mà!
(Giải thích khúc này một chút: Trong nguyên tác mấy người thích Vu Thần hay đi chế giễu Lăng Thanh không xứng với anh, thế nhưng Vu Thần trong nguyên tác không biết chuyện đó, nên không nói gì hết, giờ Quách Văn Hạo thân mật với Lăng Thanh thì Vu Thần ghen nên cậu ta nghĩ Vu Thần là người tiêu chuẩn kép.)
Hắn đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe Vu Thần mở miệng nói: " Nếu thật sự là em nhìn cậu ta liền thấy phiền, tại sao trước kia em lại cùng cậu ta thân cận như vậy, còn nói với cậu ta là em thích cậu ta nữa?"
Vu Thần giương đôi mắt đen mờ mịt, nhìn hắn chằm chằm, không chớp mắt, nói: "Ít nhất, là em đã từng thích cậu ta."
"Đã từng thôi."
Lăng Thanh bỏ máy sấy xuống, ngồi bên cạnh anh, nghiêm túc nói: "Ai cũng có quá khứ mà, nhưng mọi chuyện đã qua rồi thì tức là nên quên đi, con người sống là nên nhìn về phía trước, không phải sao?"
"Nhưng cậu ta là người duy nhất em từng thích, không phải sao?"
Đương nhiên là không phải rồi!
Lăng Thanh nhìn anh, mấp máy miệng, khó trả lời.
Vu Thần khẽ mở miệng ra, sau lại ngậm chặt lại, cuối cùng lần mở ra, khô khốc nói: "Lăng Thanh, em thích anh không?"
"Hiện tại, bây giờ, em thích anh sao?"
Lăng Thanh im lặng không nói gì.
Câu hỏi này đối với hắn mà nói thật sự quá nặng nề, chữ thích này, hắn nỗ lực lâu như thế, cũng không cách nào nói ra khỏi miệng được.
Vẻ mặt khó sử của hắn lộ ra quá mức rõ ràng, Vu Thần nhìn hắn, cười khổ một tiếng, tựa như đã sớm đoán ra được kết cục này, anh nói: "Anh hiểu rồi."
"Không phải như thế." Lăng Thanh muốn giải thích: "Em muốn thích anh, thế nhưng em còn chưa hiểu rõ bản thân mình."
Vu Thần lắc đầu, khẽ trả lời: "Lăng Thanh, thích một người không phải là dựa vào nỗ lực, không cần cưỡng bách chính mình."
"Anh thích em tức là thích em, anh không cần phải nỗ lực bản thân, không cần cố gắng kiên trì mới có thể thích em."
"Thích là một loại tình cảm, tình cảm là từ tâm mà sinh ra, bản thân mình tự có cảm giác, nó là một thứ vô cùng mờ mịt và hư vô."
"Yêu cũng không cần nỗ lực, nếu muốn là có thể làm được."
Lăng Thanh nhìn anh, trong nháy mắt, dường như không biết nên nói cái gì cho đúng.
Vu Thần an tĩnh nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh mà ôn nhu, tựa như ánh trăng sáng trong hồ.
Anh nói tiếp: "Mấy ngày nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Trước kia, anh cho rằng em sẽ không dễ dàng mà yêu một người, thế nhưng chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau, chỉ cần anh vẫn yêu em, thì em sẽ sớm yêu anh thôi."
"Nhưng mà từ khi Quách Văn Hạo xuất hiện, đã cho anh hiểu, thì ra là không phải thế. Em không phải là người khó có thể yêu đương, mà em chỉ là khó có thể yêu anh."
"Không phải." Lăng Thanh ngắt lời anh: "Em và Quách Văn Hạo không có quan hệ gì hết, em cũng không yêu cậu ta!"
"Đương nhiên bây giờ em không còn yêu cậu ta, thế nhưng không phải là em đã từng yêu đó sao? Em cũng đã từng đem tất cả tình cảm của chính mình giao phó cho cậu ta, chỉ là hai người có duyên nhưng không phận, cho nên đi tới sự việc ngày hôm nay."
Lăng Thanh lắc đầu: "Cá Nhỏ, sự việc không phải như anh nghĩ đâu."
Hắn sốt ruột nói: "Chuyện của Quách Văn Hạo thật ra có chút phức tạp, thế nhưng em chưa từng có tình cảm với cậu ta, trước kia không yêu, bây giờ cũng không yêu."
Vu Thần cảm thấy hắn đúng thật là không dễ dàng mà, vì để dỗ mình vui mà phải đi phủ nhận người mình từng yêu.
Thế nhưng, giấy trắng mực đen, ảnh chụp làm chứng, em ấy từng yêu cậu ta như thế nào, tất cả đều rõ ràng ở đó.
Em ấy vốn không cần vì mình mà trói buộc bản thân như vậy.
Anh nhìn người đang ngồi trước mặt mình, bất đắc dĩ thở dài: "Lăng Thanh, em không cần vì anh mà phủ nhận người mình từng yêu."
"Đó dù sao cũng là phần trong con người em, chuyện này em không có gì sai hết, chỉ là chúng ta hiểu nhau quá muộn, anh cũng không vì chuyện này mà trách cứ em."
Lăng Thanh: . . . .
Hắn còn có thể nói gì nữa đây chứ, dù sao hắn nói gì đi nữa, Vu Thần đều có thể tự mình giải thích, bây giờ không lẽ nói thẳng là mình là người ở thế giới khác xuyên tới?
Có cần phải kinh bạo như thế không!
Hắn đang do dự không biết nên mở miệng thế nào, thì nghe Vu Thần nói: "Lăng Thanh, mấy ngày nay anh thường hay suy nghĩ, mối quan hệ của chúng ta, nếu không kết hôn, chỉ là một cặp tình nhân bình thường, thì có phải em sẽ thấy thoải mái hơn không?"
Lăng Thanh không hiểu lắm: "Ý anh là sao?"
"Chuyện tình cảm, vốn là chuyện không thể miễn cưỡng, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu. Thế nhưng một khi mối quan hệ này xảy ra ở trong hôn nhân, thì rất khó tránh khỏi sẽ bị biến dạng."
"Trừ bỏ pháp luật thì con người còn có đạo đức, đạo đức yêu cầu chúng ta cần phải tôn trọng hôn nhân, tôn trọng bạn đời của mình, phải thấu hiểu, phải yêu thương và gìn giữ sự gắn bó của các thành viên trong gia đình. Đây tất nhiên là chuyện tốt, thế nhưng đối với em, thì có lẽ nó là một loại ràng buộc."
"Nếu chúng ta chỉ là đang yêu đương, anh yêu em, còn em thì không cần miễn cưỡng bản thân phải yêu anh, em có thể tự do không chấp nhận và rời đi. Nhưng hiện tại, chỉ vì anh yêu em mà em phải miễn cưỡng ở bên cạnh anh, thậm chí là ép buộc chính mình, cố gắng để bản thân yêu anh, chuyện này đối với em thật sự rất không công bằng."
Lăng Thanh cảm thấy bản thân nghe không hiểu gì hết.
Vu Thần nhìn hắn, bình tĩnh hỏi: "Em đã từng thật sự muốn cùng anh ly hôn có phải không?"
Lăng Thanh đột nhiên linh cảm được điều anh nói tiếp theo.
Hắn khó có thể mà tin nỗi, nhìn chằm chằm Vu Thần, chỉ cảm thấy thần kinh của mình như muốn nổ tung.
"Anh muốn nói cái gì?" Hắn nghe được câu hỏi của chính mình.
Vu Thần nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy mà ôn nhu, thâm tình.
Anh nói: "Đừng ủy khuất chính mình nữa, nếu anh thật sự không phải là kiểu người mà em thích, nếu em không có cách nào để mà thích anh được, vậy thì, anh đồng ý cùng em ly hôn."
"Lăng Thanh, anh đồng ý yêu cầu trước kia của em, anh nguyện ý cùng em ly hôn."
Lăng Thanh bây giờ chỉ cảm thấy xung quanh trở nên mờ mịt, tiếng cãi vã dường như lại văng vẳng bên tai.
Những mảnh vỡ vụn, trầy xước như lại lùng bùng xuất hiện khiến tai hắn như muốn nổ tung, như dần trở nên ù đi, thậm chí hắn còn không nghe rõ âm thanh của Vu Thần nữa.
Hắn đi lâu như vậy, cuối cùng lại dường như trở về con đường quen thuộc.
Về với con đường mà ba mẹ hắn đã từng đi qua, về với gốc tối mà chính mình trước kia đã từng thu mình.
Thời niên thiếu bản thân hắn không thể chạy thoát, hiện tại trưởng thành rồi, hắn cũng không thể chạy thoát.
Chẳng qua hắn từ người đứng xem, trở thành người trải nghiệm mà thôi.
Lăng Thanh không tự giác được mà run rẩy, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, càng nắm càng chặt, lại ngăn không được bả vai mình đang run lên.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Vu Thần khó hiểu đuổi theo hắn, hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Lăng Thanh đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh, trong mắt chứa đầy oán giận cùng phẫn nộ.
"Không phải anh muốn ly hôn sao? Tôi đi thu xếp đồ đạc"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, hận ý trong mắt không hề che lấp, ngày một mãnh liệt mà tràn ra.
Vu Thần bị phản ứng của hắn làm cho hoảng sợ, theo bản năng đi ngăn cản hắn: "Em đừng giận, anh không phải muốn cùng em ly hôn, anh chỉ là không muốn em tiếp tục ép buộc bản thân, miễn cưỡng chính mình. Anh không muốn sau này khi em hồi tưởng lại những chuyện đã qua, sẽ vì anh mà cảm thấy cuộc đời mình chỉ ở mức tạm chấp nhận được mà thôi."
Lăng Thanh hất tay anh ra, giận dữ nói: "Tôi nói tôi bị ủy khuất à? Tôi nói tôi đang miễn cưỡng à?"
"Mắc đéo gì tôi phải đi miễn cưỡng chính mình, trên đời này cóc ba chân khó kiếm, trai hai chân dễ tìm, trước anh làm như không có ai thích tôi chắc?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất