Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen
Chương 39
Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Phần sau của gần như tập nào cũng có nhân vật trọng yếu chết, tám chín giờ tối trường phim vẫn đang rất đông người.
Tưởng Di với Chu Nhất Tâm là nữ chính nữ phụ, nhưng cả hai đều không sống đến tập cuối cùng, hai người cùng đóng máy trong một ngày.
Hôm đó lại đúng dịp cánh truyền thông đến thăm đoàn, thế là hai đội tách ra phỏng vấn.
Hoắc Kham mất tập trung, từ lúc quay phim đến nay, không tính lần này, đã trải qua hai lần phỏng vấn đông người hắn đều đứng cạnh đứa nhỏ, nhưng lần này lại không, nên rất bất an.
Hơn nữa phỏng vấn dạng này lại không có bản thảo rõ ràng, chỉ có phương hướng đại khái, rất dễ bị hố.
Phóng viên đưa mic tới: "Thầy Hoắc."
Tưởng Di thấy Hoắc Kham không phản ứng, cô giơ tay lên chỉnh tóc, khuỷu tay như vô ý đụng vào người hắn một chút.
Hoắc Kham hoàn hồn, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra nhận lấy mic mà phóng viên đưa: "Xin chào mọi người, tôi là Hoắc Kham."
Tưởng Di cười: "Tôi là Tưởng Di."
Phóng viên bảo bọn họ giới thiệu một chút về nhân vật của mình.
Hoắc Kham lùi ra sau dựa lưng lên ghế, tư thế nhàn tản: "Tôi đóng vai chính là nhân vật Lộ Thành, là một..."
Dừng một chút, hắn nhíu mày nói tiếp: "Là một bông hoa lạnh lùng nhưng rất thảm."
Tưởng Di quay đầu chỉ chỉ tấm áp phích đằng sau: "Tôi diễn Kim Sương, trong phim là một người muốn đi hái bông hoa lạnh lùng, là một "lão tiên nữ" trong đầu toàn là suy nghĩ yêu không bằng cả tính mạng."
Hai người đều là diễn viên có kinh nghiêm, anh một câu tôi một câu, ứng phó với các câu hỏi rất dễ dàng.
Bên Chương Hướng Duy lại là một bức tranh có cảnh tượng khác, đây là lần đầu tiên cậu cùng với Chu Nhất Tâm dùng thân phận cp trong phim để nhận phỏng vấn, nên có chút lo lắng căng thẳng.
Mãi đến tận khi Trần Hương Hương đến cổ vũ cậu, Chương Hướng Duy mới hơi bình tĩnh lại một chút.
Phóng viên hỏi Chương Hướng Duy: "Có cảnh diễn thân mật với Chu Nhất Tâm không?"
"..." Chương Hướng Duy lắc đầu, "Không có, chúng em rất là trong sáng."
Phóng viên cười đến mức không ngậm được miệng lại.
Chương Hướng Duy xấu hổ nói: "Đừng cười mà, thật sự trong sáng đó ạ."
Phóng viên vẫn còn đang cười tiếp.
Lỗ tai Chương Hướng Duy đỏ ửng, Chu Nhất Tâm giúp cậu giải vây: "Mối quan hệ của tôi với Chương Hướng Duy đệ đệ trong phim nghiêng về thanh mai trúc mã, phần đầu càng ngốc bạch ngọt bao nhiêu, thì phần sau càng ngược bấy nhiêu, tuyến tình cảm khá là mờ nhạt, chủ yếu là xoay quay sự nghiệp, cảnh hôn cũng không có."
"Nụ hôn đầu trên màn ảnh của Chương Hướng Duy đệ đệ vẫn còn đó, fan hâm mộ có thể yên tâm ha."
Chương Hướng Duy nhìn cô.
Đôi môi đỏ tươi xinh đẹp của Chu Nhất Tâm động đậy, dùng âm lượng chỉ có cậu mới nghe được nói: "Không muốn bị ship cp thì nhìn máy quay đi."
Chương Hướng Duy quay đầu đi, thực ra Chu Nhất Tâm cũng không tệ lắm, cũng có kỹ năng diễn xuất, không phải tạp nham chỉ có mua số liệu như trên mạng nói.
Nếu sau này có cơ hội hi vọng có thể hợp tác với cô lần hai.
Nhưng mà đoán chừng không có khả năng lắm.
Kể cả giới fan hâm mộ và giới nghệ sĩ không liên hệ trực tiếp, nhưng sự việc fan độc duy của cô suýt nữa đâm chết cậu, cũng đã khiến fan của cậu coi phía cô như kẻ thù.
Quan hệ của bọn họ tốt nhất chỉ nên dừng lại ở đồng nghiệp đóng cùng một bộ phim mà thôi.
Phóng viên hỏi được một lát thì tiến vào mục hỏi nhanh đáp nhanh, đã đến lượt Chương Hướng Duy.
"Có nhiều cảnh đánh nhau không?"
"Cực kỳ nhiều."
"Lúc diễn đánh nhau có căng thẳng không?"
"Căng thẳng ạ, sợ bị đánh, sợ hơn nữa là đánh trúng người khác, mỗi một lần quần diễn xong không muốn động đậy luôn."
"Lúc ở phim trường có từng bị thương không?"
"Vẫn ổn ạ, khi học hỏi thường sẽ phải va chạm một chút mà."
"Con trai như bọn em, rất nhiều người đều có ước mơ làm giang hồ võ hiệp, quay phim chủ đề này rất đã ghiền nhỉ?"
"Vâng ạ, em cũng có giấc mơ giang hồ võ hiệp mà, cái kiểu đao kiếm sáng bóng, vượt nóc băng tường, điểm huyệt với truyền công nè, ân oán tình cừu, tương vong vu giang hồ*"
*Tương vong vu giang hồ: quên đi ngày tháng sống nương tựa vào nhau, xuất phát từ điển cố Nam Hoa kinh.
"Vậy lần này giống như đã được thực hiện giấc mơ đó rồi nhỉ."
"Vâng, em rất biết ơn vì đã có được cơ hội này."
....
Phóng viên lại hỏi thêm vài câu, Chương Hướng Duy như rơi vào cảnh đẹp, đầu óc cũng linh hoạt hơn, phóng viên đào hố cậu đều nhảy qua được.
Tắt máy quay, Trần Hương Hương đi lên đưa nước cho Chương Hướng Duy.
Chương Hướng Duy nhỏ giọng nói: "Anh ấy bên kia thế nào rồi ạ? Vẫn đang phỏng vấn ạ?"
Tay đang vuốt cổ áo cho cậu của Trần Hương Hương thoáng dừng lại, hiện tại đã bắt đầu không gọi "Thầy Hoắc" nữa mà biến thành "Anh ấy" rồi, giống như người một nhà vậy.
"Vẫn đang phỏng vấn, ngôi sao điện ảnh đương nhiên càng nhiều chuyện để hỏi, không thể nhanh như chúng ta được."
Chương Hướng Duy đóng nắp bình nước lại: "Nước lạnh rồi ạ."
"Để chị đi rót thêm nước nóng."
Trần Hương Hương vừa đi, vị trí trống ngay lập tức được chuyên viên trang điểm chiếm cứ.
Chương Hướng Duy ngẩng mặt để chuyên viên trang điểm loay hoay trên mặt mình, khóe mắt liếc nhìn di động, lướt vòng bạn bè của mình.
Trợ lý Chu Nhất Tâm đang giúp cô làm tóc, đột nhiên cô nói: "Hỏi gì đáp nấy, ngoan ghê."
Chương Hướng Duy nhìn về phía cô.
Chu Nhất Tâm chỉnh lại phần tay áo của đồ diễn đang mặc: "Phỏng vấn kiểu này, nói đại một chút là được, thế mà nhóc làm gì cũng thật nghiêm túc."
"Thực ra không cần thiết đâu, tính cách của nhóc như vậy, người bên ngoài sẽ nghĩ nhóc đang cố xây dựng hình tượng, bọn họ luôn luôn chỉ nhìn thấy những thứ bọn họ muốn, sẽ không quan tâm cái gì là thật, cái gì là giả đâu."
Chương Hướng Duy ngơ ngác: "Em lên mạng tự tìm xem tin về mình, có tức giận xong thì cũng thôi ạ, sẽ không đặt nặng trong lòng."
Chu Nhất Tâm nở nụ cười sâu xa không rõ hàm ý.
Có những lúc không phải cậu có muốn đặt nặng trong lòng mình hay không, mà là sẽ có lúc có những người đâm thẳng vào trong lòng cậu.
Chu Nhất Tâm liếc nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh, nghĩ đến người đàn ông đứng sau lưng cậu bảo vệ cho cậu, trong lòng cô dâng lên cảm giác ước ao ngưỡng mộ, mệnh của cậu ta thật tốt.
Không lâu sau phỏng vấn được tiếp tục.
Phóng viên hỏi Chương Hướng Duy: "Đối với tác phẩm đầu tiên để ra mặt đã là loại có độ khó cao như phim võ hiệp, có thứ gì là khó giải quyết nhất?"
Chương Hướng Duy nói: "Thực ra treo dây cáp thì trước đó có huấn luyện, cho nên vẫn ổn ạ, hình như việc khó nhất chính là nắm bắt nhân vật, bởi vì tình cảm của nhân vật phần trước và sau là hai thái cực, sẽ rất khó diễn, mỗi cảnh đều rất khó."
Phóng viên lại hỏi: "Trước mắt thì cảnh nào là cảnh diễn em ấn tượng nhất?"
"Cảnh hắc hóa ạ.", trong mắt Chương Hướng Duy hiện lên sự hoài niệm, "Diễn một đêm mưa, quay rất nhiều cảnh ạ, khóc đến mức suýt thì hôn mê, ôi thật sự là vắt kiệt sức lực luôn đó ạ."
Phóng viên: "Không sợ vất vả, không sợ có bao nhiêu khó khăn phải vượt qua, em vẫn sẽ yêu thích nghề diễn viên này sao?"
Chương Hướng Duy: "Vâng ạ, vẫn thích ạ."
Lúc đến lượt Chu Nhất Tâm, Chương Hướng Duy rơi vào trạng thái có chút mơ màng.
Đóng phim phải dựa vào rất nhiều yếu tố, nội dung tiến triển của kịch bản sẽ không thể thống nhất với tiến độ quay phim.
Cảnh cuối của Chu Nhất Tâm trong phim là cô bị Chương Hướng Duy giết, chết ở trong lòng cậu, cảnh này đã quay xong từ nửa tháng trước, hôm nay cảnh cô đóng máy là một cảnh từ phần đầu.
Chương Hướng Duy mặc đồng phục của Thương Lan Môn, vẫn chưa hắc hóa, vẫn còn ngây thơ vô hại, mặc dù cậu đã điều chỉnh cảm xúc trước một tuần, nhưng vẫn rất mệt mỏi.
Không phải là mệt mỏi về thể chất, mà là ở trong lòng cậu giống như đã đi qua hai kiếp, chỉ là lúc đứng ở cầu Nại Hà không uống canh Mạnh Bà*.
*Canh Mạnh Bà: uống để quên hết chuyện kiếp trước.
Chương Hướng Duy rũ mắt, mệt mỏi quá, quay xong phải về nhà nghỉ ngơi một quãng thời gian mới được, cậu muốn ăn trứng chưng của mẹ làm.
"Thầy Chương, thầy Chương."
Tiếng gọi của phóng viên khiến Chương Hướng Duy tỉnh táo lại, cậu mở to đôi mắt vô tội, che giấu việc bản thân vừa mới mất tập trung.
"Cô Chu đóng máy rồi, em có lời gì muốn nói với chị ấy không?"
Chương Hướng Duy quay đầu cười cười với Chu Nhất Tâm: "Chúc mừng đóng máy ạ, vất vả rồi."
Phỏng vấn xong, Chương Hướng Duy chẳng đứng lên nữa, cậu nhờ Trần Hương Hương lấy đùi gà to bự cho mình rồi ngoan ngoãn ngồi gặm.
Lúc Hoắc Kham đi vào ngửi được mùi cay cay, ánh mắt hắn nhìn đến đôi môi đỏ hồng của đứa nhỏ.
Giọng Chương Hướng Duy không rõ ràng lắm: "Thầy cũng xong rồi ạ?"
Hoắc Kham ngồi lên cái ghế trống bên cạnh, hơi cúi người, hắn đưa tay đỡ đầu, ngón tay ấn ấn huyệt thái dương như đang sưng lên.
Chương Hướng Duy liếc mắt nhìn bờ vai rộng rãi rắn chắc của đối phương, cảm thấy cực kì có cảm giác an toàn, muốn nằm lên đó cọ cọ ghê, cậu xấu hổ nhìn đi chỗ khác rồi cắn một miếng thịt gà thật lớn.
Hoắc Kham nghe cậu nhai chóp chép, bất đắc dĩ nói: "Sao lại ăn vào giờ này, đói à?"
Chương Hướng Duy à một tiếng rồi nói: "Gần đây em nhanh đói lắm ạ."
Hoắc Kham thở ra một câu: "Có thai?"
"....Khụ, khụ khụ" Chương Hướng Duy nghẹn đến mức ho khan, cậu xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, vì bị nghẹn mà còn chảy nước mắt sinh lý.
Đôi mắt đứa nhỏ ướt át, cả mặt và cổ đều hồng hồng, giống như "cô gái hoa vàng"* bị trêu ghẹo, càng ngày càng trở nên ngọt ngào, khiến người ta muốn đến gần liếm từng chút từng chút một.
*Cô gái hoa vàng: để chỉ những cô gái từ 16-26 tuổi, chưa lấy chồng và còn trinh.
Hầu kết Hoắc Kham lên xuống một vòng, hắn chờ cậu ngừng ho mới nói: "Cho tôi một miếng."
Chương Hướng Duy trố mắt mấy giây, cậu xoay đùi gà trong tay, đưa phần mình vẫn chưa cắn cho hắn: "Vậy thầy cắn chỗ này đi."
Hoắc Kham hờ hững nói: "Xé cho tôi một miếng là được."
Chương Hướng Duy tìm tìm, xé một miếng thịt gà trông đẹp đẹp: "Đây ạ."
Hoắc Kham đặt tay lên đùi, tỏ vẻ không muốn nhấc lên.
"???"
Chương Hướng Duy mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
Một hai phút sau, cậu yên lặng giơ thịt đến bên miệng đối phương.
Hoắc Kham cúi đầu gần lại, ăn miếng thịt gà trong tay đứa nhỏ.
Đút xong.
Chương Hướng Duy tưởng là Hoắc Kham ăn một miếng rồi là kết thúc, không ngờ hắn vẫn muốn ăn nữa.
Đã thế vẫn cứ bày ra dáng vẻ như người tàn phế "không thể tự lo liệu cuộc sống của mình".
Lớn lên đẹp trai, tàn phế vẫn rất có mị lực.
Mơ mơ màng màng chia xong đùi gà, Chương Hướng Duy nhét xương vào túi: "Chúng ta cũng sắp đóng máy rồi."
Hoắc Kham ung dung thong thả lau miệng: "Ừm"
"Thời gian trôi thật chậm mà cũng thật nhanh.", Chương Hướng Duy cầm túi, nhẹ nhàng thở dài, "Quay hết cả một mùa hè."
Hoắc Kham đưa giấy vừa lau miệng xong cho cậu.
Chương Hướng Duy thản nhiên cầm lấy, nhét vào túi.
Động tác vừa rồi của cậu nhìn qua là biết hoàn toàn không chần chừ, giống như bản năng.
Vẻ mặt Hoắc Kham cũng trở nên nhu hòa.
Chương Hướng Duy bỗng quay đầu, Hoắc Kham thoáng ngưng thở.
Bốn mắt nhìn nhau chốc lát, đứa nhỏ cong môi, nở nụ cười xinh đẹp, chớp chớp mắt nói: "Ông chủ, em nhất định sẽ kiếm bội tiền cho ông chủ."
Hoắc Kham im lặng một lát, hơi nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp: "Ông chủ em không thiếu tiền, thiếu vợ."
Chương Hướng Duy tránh né ánh mắt chăm chú của hắn, có chút đứng ngồi không yên.
Sao lại dùng giọng nghiêm túc quá vậy? Tui muốn cười cũng không được nữa.
Chương Hướng Duy tính trẻ con bĩu bĩu môi, tui vẫn nên giả chết thì hơn.
Nhưng chủ đề này cũng không bởi vì Chương Hướng Duy không tiếp lời mà kết thúc, Hoắc Kham nói tiếp, dùng giọng điệu giống như trưởng bối: "Người trẻ tuổi thì phải có chí khí, xông về phía trước, nếu không thì em giúp ông chủ em hoàn thành tâm nguyện này đi?"
Đây là lần thứ mấy hắn nói chuyện này rồi? Bốn hay là năm nhỉ? Bán hàng đa cấp tẩy não cũng không đến mức thế này đâu.
Thiếu vợ đúng không, muốn tui giúp hoàn thành tâm nguyện chứ gì.
Vậy để tui thử chút đi?
Chương Hướng Duy dùng sức vò vò tóc, cạm bẫy chẳng biết từ lúc nào đã ăn sâu đến tận trái tim cậu, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện cảm giác tê dại, khiến tim của cậu giống như không phải của cậu vậy.
Sau khi Tưởng Di với Chu Nhất Tâm đi, cũng có các diễn viên khác lục tục rời tổ, đoàn phim chuyển từ sa mạc về thành phố D – phố phim.
Quay thêm khoảng hai mươi ngày nữa, cả đoàn phim cuối cùng cũng đóng máy.
Cảnh quay cuối cùng là cảnh được dựng ở trong lều.
Người đi qua đi lại tấp nập, bọn trẻ con vui vẻ nô đùa, đủ loại hoa đăng rực rỡ sắc màu, có chơi cà kheo, có múa sư tử...
Rất nhiều các loại đạo cụ mang hơi thở cổ xưa, tạo dựng nên khung cảnh lễ hội hoa đăng thời trước.
Trong lúc Lộ Thành đi dạo không mục đích trên đường, vô tình nhìn thấy một dáng người quen thuộc, cả người hắn giật mình chấn động, hắn theo bản năng đẩy người xung quanh ra rồi chạy về hướng đó, sau đó hắn dừng lại, lui về phía sau hai bước, rồi lại dừng lại.
Cũng ngay tại khoảnh khắc đó, Kiều Cùng đang đi khập khiễng cũng nhìn về phía này, đôi mắt y mở to.
Cách một biển người rộn ràng cùng đèn hoa rực rỡ sắc màu, bọn họ nhìn thấy thấy nhau, giống như quay về Thương Lan Môn ngày trước.
Sư huynh vẫn là sư huynh ngày ấy, tiểu sư đệ cũng vẫn là tiểu sư đệ ngày xưa.
Qua một lúc lâu, lại tựa như chỉ là một giây, cả hai cùng nở nụ cười quên hết thù oán.
Máy quay chậm chầm di chuyển, quay đến sắc màu đèn đuốc rực rỡ, lại đến mặt hồ xanh biếc.
"Cắt!"
Đạo diễn Vương hô lên, cả đoàn phim vui vẻ chúc mừng: "Đóng máy đóng máy đóng máy."
Máy quay đã tắt hết, Chương Hướng Duy vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, lúc này cậu vẫn đang chìm trong cảm xúc của Kiều Cùng, y đã buông xuống, đã bình thường trở lại.
Dùng bốn chữ để khái quát chính là "khán phá hồng trần"*
*Khán phá hồng trần: hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, thấu rõ được bộ mặt của nhân thế.
Trong đầu Chương Hướng Duy có cảm giác như muốn đi tu vậy, cậu cởi áo khoác đưa cho chị Hương Hương, lên tiếng chào người đàn ông đang đi đến: "Sư huynh."
Hoắc Kham có ý định giúp cậu thoát vai luôn từ bây giờ: "Diễn xong không được gọi nữa."
Chương Hướng Duy phản ứng chậm chạp, mãi mới "Vâng" một tiếng: "Cảnh vừa rồi, thầy nghĩ gì thế ạ?"
Hoắc Kham đi về phía lối ra: "Quên rồi."
Chương Hướng Duy đi cạnh hắn, chân vẫn vô ý thức mà giả vờ bị què: "Vừa mới quay xong đã quên rồi ạ?"
Hoắc Kham bỗng quay người lại, cau mày nói: "Đi đứng kiểu gì đấy?"
Chương Hướng Duy sững sờ: "Em tạm thời chưa kịp sửa ạ."
"Quay cả nửa ngày mới xong, em tự huyễn hoặc chính mình bị què, thành ra ngay cả cơ thể cũng có phản ứng."
Hoắc Kham nhìn cái chân giả què của cậu, đưa chân lên đá một nhát.
Chương Hướng Duy vẫn đứng ngơ ra không nhúc nhích.
Hoắc Kham nhíu mày chặt hơn: "Không biết tránh à?"
"Biết ạ, không phải..." Chương Hướng Duy ấm ức nói, "Em không nghĩ thầy sẽ đá em."
Hoắc Kham ấn ấn thái dương, không nỡ nói thêm cái gì: "Nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của bân thân đi."
"Em biết rồi ạ." Chương Hướng Duy nói.
Lúc Chương Hướng Duy với Hoắc Kham đi ra ngoài, tiền tuyến* hai bên như ong vỡ tổ chạy ùa đến.
*Tiền tuyến: chỉ những fan tuyến đầu, đi theo lịch trình của nghệ sĩ để chụp ảnh/ủng hộ.
Fan nhà Hoắc Kham nhìn thấy Chương Hướng Duy thì vội vàng phanh xe, vẻ mặt bày tỏ ngại ngùng nhưng không mất lịch sự.
Nhà Chương Hướng Duy thì lại đam mê chơi trò im lặng.
Tình cảnh hiện tại có chút buồn cười.
Người cứu vãn tình thế không ai khác chính là Trần Hương Hương, cô ở trong mắt tiền tuyến hai bên không khác nào thiên sứ từ trên trời giáng xuống, biến nhóm hai người thành ba người, cứu vớt đại chúng, hào quang chiếu rọi.
Hoắc Kham đi thẳng về phía nhà xe, kéo theo một lượt fan chạy theo hò hét, tặng hoa, tặng quà.
Chương Hướng Duy nhận một bó hoa của fan, nhìn khá quen mắt, cậu đang định nói vài câu thì nghe thấy tất cả mọi người cùng đồng thanh hô vang.
"Chúc chồng đóng máy vui vẻ!"
"..."
Chương Hướng Duy vừa vào nhà xe đã nhận được tin nhắn của Hoắc Kham.
- Mười chín tuổi đã làm chồng người ta rồi?
- Gọi vui vậy thôi ạ.
Chương Hướng Duy vừa ngồi xuống, tóc giả còn chưa kịp tháo, cậu nhờ chị Hương Hương buộc gọn lại, mắt thi thoảng liếc về phía điện thoại di động.
Vẫn chưa trả lời.
Chương Hướng Duy lại nhắn tiếp.
- Fan của em đa phần là fan mama [che mặt] [che mặt]
Trần Hương Hương nói: "Em trai, đừng nghịch điện thoại nữa, em viết một đoạn văn ngắn để chúc mừng đóng máy đi."
Chương Hướng Duy giật mình: "Bây giờ ạ?"
"Ừm, đăng sớm một tí." Trần Hương Hương nói, "Đợi sau này phát sóng cũng phải viết, nên em đừng viết kĩ càng quá, lại có bao nhiêu tình cảm suy nghĩ đều viết ra hết thì sau này không còn gì để viết đâu."
"Có chứ sao không ạ, văn vẻ của em thì không bao giờ thiếu."
Chương Hướng Duy than thở: "Viết văn vẫn dễ hơn đăng ảnh tự sướng nhiều."
Trần Hương Hương bình thường đăng weibo phòng làm việc phải gõ vài cái bản thảo: "..."
Chương Hướng Duy vừa viết câu mở đầu thì Hoắc Kham trả lời tin nhắn, dùng tiền lì xì để gửi một câu: "Đúng là em rất giống em bé".
Sau đó lại gửi thêm một cái lì xì mừng đóng máy.
- Sang nhóm chat của đoàn phim đi, đang phát lì xì, sáu giờ về lều ăn bánh gato.
Chương Hướng Duy lập tức tiến quân vào nhóm chat, trước mắt cậu toàn là "Đóng máy vui vẻ" đang nhảy, cậu vừa nhặt lì xì vừa tán gẫu: "Bị cướp hết mất rồi, chị Hương Hương, sao chị không nói là trong nhóm có mưa lì xì chứ?"
Trần Hương Hương cũng đang cướp lì xì: "Quên mất em, ôi trời, thi đại học cũng không tập trung cao độ như này đâu."
Chương Hướng Duy: "..."
"Đệch mợ!"
Trần Hương Hương vỗ đùi kêu lên sợ hãi: "Nhân phẩm của thầy Hoắc cao vãi!"
Chương Hướng Duy còn vui hơn cả bản thân cướp được nhiều tiền nói: "Đương nhiên ạ."
Trần Hương Hương nhìn đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm của cậu, cảm thấy một lời khó nói hết.
Bản thân cô giật được số tiền thua người ta tận hai chữ số, lại được ăn một cục đường.
Buổi tối chừng sáu giờ, mưa lì xì trong nhóm tạm dừng, diễn viên tập trung trong lều để chúc mừng đóng máy.
Bên trong có một chiếc bánh gato rất lớn, ở giữa còn đặt một tấm ảnh hôm khai máy.
Ba, bốn tháng quay phim kết thúc mỹ mãn.
Chương Hướng Duy rất biết ơn đoàn phim, tâm trạng cậu có chút xúc động, khịt khịt mũi, mắt đỏ hoe đi ôm ấp nhóm chế tác của đoàn phim.
Ôm từng người từng người xong, sau đó dừng lại.
Hoắc Kham nhướng mày: "Sao vậy, ôm hết một vòng, đến lượt tôi thì không ôm nữa à? Do tôi lớn lên xấu xí à?"
Xung quanh mọi người cười vang.
"Thầy Hoắc ôi, chữ xấu xí được nói ra từ miệng anh, chúng tôi nhận không ra đâu."
"Đúng vậy, còn cho người ta đường sống nữa không hả!"
Phó đạo diễn tham gia góp vui: "Tiểu Chương, người nhóc cần phải ôm nhất là thầy Hoắc đó, có lúc máy quay chỉ quay mỗi nhóc, không quay cậu ta, nhưng cậu ta vẫn giữ vững cảm xúc, là vì muốn dẫn dắt nhóc đó."
"Giúp nhóc nhiều như thế, không ôm làm sao được chứ."
Đạo diễn Vương cũng ngó vào: "Ôm hết ôm hết!", "Mụ nội nó chứ, mấy tháng này không còn là người nữa rồi đây, gầy tóp cả bụng rồi này."
"Đạo diễn ơi, đầu chú cũng sắp trọc đến nơi rồi."
....
Đạo diễn Vương kéo sự chú ý của mọi người sang chuyện khác, bầu không khí vui vẻ rộn ràng.
Hoắc Kham cúi đầu ăn bánh ngọt.
Chương Hướng Duy đi tới cạnh hắn, giọng bé xíu nói: "Vậy ôm một cái nhé ạ?"
Hoắc Kham giả bộ không nghe rõ: "Sao cơ?"
Chương Hướng Duy trực tiếp ôm lấy hắn.
"Khóc à?" Hoắc Kham sửng sốt một lúc lâu, khàn giọng hỏi.
Giọng Chương Hướng Duy run run: "Không ạ."
Cậu đang định lùi lại, bỗng một bàn tay áp lên lưng cậu, rất tự nhiên mà vỗ về.
Lực tay cực kỳ nhẹ nhàng, phảng phất giống như bà mẹ đang vỗ về đứa con vừa mới ra đời của mình.
Cách đó không xa, Trần Hương Hương lén lút chụp ảnh lại, bất thình lình bắt gặp An Lợi cũng làm động tác y hệt mình.
Hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, yên lặng quay đi, yên lặng chụp ảnh tiếp.
Cái ôm kéo dài không lâu lắm, nếu tính kĩ thì cũng chỉ dài hơn bình thường mấy chục giây.
Mà tất cả mọi người ở đây đều đang bận chúc mừng, cũng chẳng ai xách đồng hồ ra bấm giờ, cho nên nhìn qua cũng chẳng có gì khác thường.
Lúc Chương Hướng Duy ôm đối phương, chỉ thuần túy biểu đạt sự cảm ơn, không có dục vọng nào hết.
Hoắc Kham cảm nhận được tâm tình của cậu, cũng không tiện sờ mó gì.
Đoàn phim chụp ảnh tập thể xong, Chương Hướng Duy đưa điện thoại của mình cho Hoắc Kham: "Thầy giúp em chụp một bức ảnh nhé ạ."
Hoắc Kham không hỏi "Tại sao không nhờ trợ lí", những việc thế này hắn cầu còn không được, nhờ hắn càng nhiều càng tốt.
"Đợi em một chút."
Chương Hướng Duy chạy đi lấy clapper board của cảnh diễn ngày hôm nay, cậu thở hổn hển nói: "Được rồi ạ, thầy chụp đi."
Hoắc Kham giơ điện thoại hướng về phía đứa nhỏ, cực kì kiên nhẫn điều chỉnh góc độ,
Chương Hướng Duy nhìn thẳng về phía hắn, cười cười đập clapper board: ", Chương Hướng Duy, đóng máy."
__________________________
Cái meme vẻ mặt của fan nhà Hoắc Kham nè =)))))))))))) Nụ cười ngại ngùng nhưng không mất lịch sự:D:D:D
Còn đây là clapper board nè:3
Thanh: Chương này thầy Hoắc cục quá nha, đá em bé =)))) em bé ngoan nên không đá lại đó =)))))))) À quên nữa, mình sắp đặt 100 fl rồi á:v mình có hứa là đạt 100fl thì mình sẽ làm 1 bộ H văn, mình cũng kiếm được 1 bộ khá ưng rồi:33 Ai chưa fl mình thì fl mình đi nha he he
Lê: Hóng bộ H văn:333
Beta: Quả lê an tĩnh
Phần sau của gần như tập nào cũng có nhân vật trọng yếu chết, tám chín giờ tối trường phim vẫn đang rất đông người.
Tưởng Di với Chu Nhất Tâm là nữ chính nữ phụ, nhưng cả hai đều không sống đến tập cuối cùng, hai người cùng đóng máy trong một ngày.
Hôm đó lại đúng dịp cánh truyền thông đến thăm đoàn, thế là hai đội tách ra phỏng vấn.
Hoắc Kham mất tập trung, từ lúc quay phim đến nay, không tính lần này, đã trải qua hai lần phỏng vấn đông người hắn đều đứng cạnh đứa nhỏ, nhưng lần này lại không, nên rất bất an.
Hơn nữa phỏng vấn dạng này lại không có bản thảo rõ ràng, chỉ có phương hướng đại khái, rất dễ bị hố.
Phóng viên đưa mic tới: "Thầy Hoắc."
Tưởng Di thấy Hoắc Kham không phản ứng, cô giơ tay lên chỉnh tóc, khuỷu tay như vô ý đụng vào người hắn một chút.
Hoắc Kham hoàn hồn, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra nhận lấy mic mà phóng viên đưa: "Xin chào mọi người, tôi là Hoắc Kham."
Tưởng Di cười: "Tôi là Tưởng Di."
Phóng viên bảo bọn họ giới thiệu một chút về nhân vật của mình.
Hoắc Kham lùi ra sau dựa lưng lên ghế, tư thế nhàn tản: "Tôi đóng vai chính là nhân vật Lộ Thành, là một..."
Dừng một chút, hắn nhíu mày nói tiếp: "Là một bông hoa lạnh lùng nhưng rất thảm."
Tưởng Di quay đầu chỉ chỉ tấm áp phích đằng sau: "Tôi diễn Kim Sương, trong phim là một người muốn đi hái bông hoa lạnh lùng, là một "lão tiên nữ" trong đầu toàn là suy nghĩ yêu không bằng cả tính mạng."
Hai người đều là diễn viên có kinh nghiêm, anh một câu tôi một câu, ứng phó với các câu hỏi rất dễ dàng.
Bên Chương Hướng Duy lại là một bức tranh có cảnh tượng khác, đây là lần đầu tiên cậu cùng với Chu Nhất Tâm dùng thân phận cp trong phim để nhận phỏng vấn, nên có chút lo lắng căng thẳng.
Mãi đến tận khi Trần Hương Hương đến cổ vũ cậu, Chương Hướng Duy mới hơi bình tĩnh lại một chút.
Phóng viên hỏi Chương Hướng Duy: "Có cảnh diễn thân mật với Chu Nhất Tâm không?"
"..." Chương Hướng Duy lắc đầu, "Không có, chúng em rất là trong sáng."
Phóng viên cười đến mức không ngậm được miệng lại.
Chương Hướng Duy xấu hổ nói: "Đừng cười mà, thật sự trong sáng đó ạ."
Phóng viên vẫn còn đang cười tiếp.
Lỗ tai Chương Hướng Duy đỏ ửng, Chu Nhất Tâm giúp cậu giải vây: "Mối quan hệ của tôi với Chương Hướng Duy đệ đệ trong phim nghiêng về thanh mai trúc mã, phần đầu càng ngốc bạch ngọt bao nhiêu, thì phần sau càng ngược bấy nhiêu, tuyến tình cảm khá là mờ nhạt, chủ yếu là xoay quay sự nghiệp, cảnh hôn cũng không có."
"Nụ hôn đầu trên màn ảnh của Chương Hướng Duy đệ đệ vẫn còn đó, fan hâm mộ có thể yên tâm ha."
Chương Hướng Duy nhìn cô.
Đôi môi đỏ tươi xinh đẹp của Chu Nhất Tâm động đậy, dùng âm lượng chỉ có cậu mới nghe được nói: "Không muốn bị ship cp thì nhìn máy quay đi."
Chương Hướng Duy quay đầu đi, thực ra Chu Nhất Tâm cũng không tệ lắm, cũng có kỹ năng diễn xuất, không phải tạp nham chỉ có mua số liệu như trên mạng nói.
Nếu sau này có cơ hội hi vọng có thể hợp tác với cô lần hai.
Nhưng mà đoán chừng không có khả năng lắm.
Kể cả giới fan hâm mộ và giới nghệ sĩ không liên hệ trực tiếp, nhưng sự việc fan độc duy của cô suýt nữa đâm chết cậu, cũng đã khiến fan của cậu coi phía cô như kẻ thù.
Quan hệ của bọn họ tốt nhất chỉ nên dừng lại ở đồng nghiệp đóng cùng một bộ phim mà thôi.
Phóng viên hỏi được một lát thì tiến vào mục hỏi nhanh đáp nhanh, đã đến lượt Chương Hướng Duy.
"Có nhiều cảnh đánh nhau không?"
"Cực kỳ nhiều."
"Lúc diễn đánh nhau có căng thẳng không?"
"Căng thẳng ạ, sợ bị đánh, sợ hơn nữa là đánh trúng người khác, mỗi một lần quần diễn xong không muốn động đậy luôn."
"Lúc ở phim trường có từng bị thương không?"
"Vẫn ổn ạ, khi học hỏi thường sẽ phải va chạm một chút mà."
"Con trai như bọn em, rất nhiều người đều có ước mơ làm giang hồ võ hiệp, quay phim chủ đề này rất đã ghiền nhỉ?"
"Vâng ạ, em cũng có giấc mơ giang hồ võ hiệp mà, cái kiểu đao kiếm sáng bóng, vượt nóc băng tường, điểm huyệt với truyền công nè, ân oán tình cừu, tương vong vu giang hồ*"
*Tương vong vu giang hồ: quên đi ngày tháng sống nương tựa vào nhau, xuất phát từ điển cố Nam Hoa kinh.
"Vậy lần này giống như đã được thực hiện giấc mơ đó rồi nhỉ."
"Vâng, em rất biết ơn vì đã có được cơ hội này."
....
Phóng viên lại hỏi thêm vài câu, Chương Hướng Duy như rơi vào cảnh đẹp, đầu óc cũng linh hoạt hơn, phóng viên đào hố cậu đều nhảy qua được.
Tắt máy quay, Trần Hương Hương đi lên đưa nước cho Chương Hướng Duy.
Chương Hướng Duy nhỏ giọng nói: "Anh ấy bên kia thế nào rồi ạ? Vẫn đang phỏng vấn ạ?"
Tay đang vuốt cổ áo cho cậu của Trần Hương Hương thoáng dừng lại, hiện tại đã bắt đầu không gọi "Thầy Hoắc" nữa mà biến thành "Anh ấy" rồi, giống như người một nhà vậy.
"Vẫn đang phỏng vấn, ngôi sao điện ảnh đương nhiên càng nhiều chuyện để hỏi, không thể nhanh như chúng ta được."
Chương Hướng Duy đóng nắp bình nước lại: "Nước lạnh rồi ạ."
"Để chị đi rót thêm nước nóng."
Trần Hương Hương vừa đi, vị trí trống ngay lập tức được chuyên viên trang điểm chiếm cứ.
Chương Hướng Duy ngẩng mặt để chuyên viên trang điểm loay hoay trên mặt mình, khóe mắt liếc nhìn di động, lướt vòng bạn bè của mình.
Trợ lý Chu Nhất Tâm đang giúp cô làm tóc, đột nhiên cô nói: "Hỏi gì đáp nấy, ngoan ghê."
Chương Hướng Duy nhìn về phía cô.
Chu Nhất Tâm chỉnh lại phần tay áo của đồ diễn đang mặc: "Phỏng vấn kiểu này, nói đại một chút là được, thế mà nhóc làm gì cũng thật nghiêm túc."
"Thực ra không cần thiết đâu, tính cách của nhóc như vậy, người bên ngoài sẽ nghĩ nhóc đang cố xây dựng hình tượng, bọn họ luôn luôn chỉ nhìn thấy những thứ bọn họ muốn, sẽ không quan tâm cái gì là thật, cái gì là giả đâu."
Chương Hướng Duy ngơ ngác: "Em lên mạng tự tìm xem tin về mình, có tức giận xong thì cũng thôi ạ, sẽ không đặt nặng trong lòng."
Chu Nhất Tâm nở nụ cười sâu xa không rõ hàm ý.
Có những lúc không phải cậu có muốn đặt nặng trong lòng mình hay không, mà là sẽ có lúc có những người đâm thẳng vào trong lòng cậu.
Chu Nhất Tâm liếc nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh, nghĩ đến người đàn ông đứng sau lưng cậu bảo vệ cho cậu, trong lòng cô dâng lên cảm giác ước ao ngưỡng mộ, mệnh của cậu ta thật tốt.
Không lâu sau phỏng vấn được tiếp tục.
Phóng viên hỏi Chương Hướng Duy: "Đối với tác phẩm đầu tiên để ra mặt đã là loại có độ khó cao như phim võ hiệp, có thứ gì là khó giải quyết nhất?"
Chương Hướng Duy nói: "Thực ra treo dây cáp thì trước đó có huấn luyện, cho nên vẫn ổn ạ, hình như việc khó nhất chính là nắm bắt nhân vật, bởi vì tình cảm của nhân vật phần trước và sau là hai thái cực, sẽ rất khó diễn, mỗi cảnh đều rất khó."
Phóng viên lại hỏi: "Trước mắt thì cảnh nào là cảnh diễn em ấn tượng nhất?"
"Cảnh hắc hóa ạ.", trong mắt Chương Hướng Duy hiện lên sự hoài niệm, "Diễn một đêm mưa, quay rất nhiều cảnh ạ, khóc đến mức suýt thì hôn mê, ôi thật sự là vắt kiệt sức lực luôn đó ạ."
Phóng viên: "Không sợ vất vả, không sợ có bao nhiêu khó khăn phải vượt qua, em vẫn sẽ yêu thích nghề diễn viên này sao?"
Chương Hướng Duy: "Vâng ạ, vẫn thích ạ."
Lúc đến lượt Chu Nhất Tâm, Chương Hướng Duy rơi vào trạng thái có chút mơ màng.
Đóng phim phải dựa vào rất nhiều yếu tố, nội dung tiến triển của kịch bản sẽ không thể thống nhất với tiến độ quay phim.
Cảnh cuối của Chu Nhất Tâm trong phim là cô bị Chương Hướng Duy giết, chết ở trong lòng cậu, cảnh này đã quay xong từ nửa tháng trước, hôm nay cảnh cô đóng máy là một cảnh từ phần đầu.
Chương Hướng Duy mặc đồng phục của Thương Lan Môn, vẫn chưa hắc hóa, vẫn còn ngây thơ vô hại, mặc dù cậu đã điều chỉnh cảm xúc trước một tuần, nhưng vẫn rất mệt mỏi.
Không phải là mệt mỏi về thể chất, mà là ở trong lòng cậu giống như đã đi qua hai kiếp, chỉ là lúc đứng ở cầu Nại Hà không uống canh Mạnh Bà*.
*Canh Mạnh Bà: uống để quên hết chuyện kiếp trước.
Chương Hướng Duy rũ mắt, mệt mỏi quá, quay xong phải về nhà nghỉ ngơi một quãng thời gian mới được, cậu muốn ăn trứng chưng của mẹ làm.
"Thầy Chương, thầy Chương."
Tiếng gọi của phóng viên khiến Chương Hướng Duy tỉnh táo lại, cậu mở to đôi mắt vô tội, che giấu việc bản thân vừa mới mất tập trung.
"Cô Chu đóng máy rồi, em có lời gì muốn nói với chị ấy không?"
Chương Hướng Duy quay đầu cười cười với Chu Nhất Tâm: "Chúc mừng đóng máy ạ, vất vả rồi."
Phỏng vấn xong, Chương Hướng Duy chẳng đứng lên nữa, cậu nhờ Trần Hương Hương lấy đùi gà to bự cho mình rồi ngoan ngoãn ngồi gặm.
Lúc Hoắc Kham đi vào ngửi được mùi cay cay, ánh mắt hắn nhìn đến đôi môi đỏ hồng của đứa nhỏ.
Giọng Chương Hướng Duy không rõ ràng lắm: "Thầy cũng xong rồi ạ?"
Hoắc Kham ngồi lên cái ghế trống bên cạnh, hơi cúi người, hắn đưa tay đỡ đầu, ngón tay ấn ấn huyệt thái dương như đang sưng lên.
Chương Hướng Duy liếc mắt nhìn bờ vai rộng rãi rắn chắc của đối phương, cảm thấy cực kì có cảm giác an toàn, muốn nằm lên đó cọ cọ ghê, cậu xấu hổ nhìn đi chỗ khác rồi cắn một miếng thịt gà thật lớn.
Hoắc Kham nghe cậu nhai chóp chép, bất đắc dĩ nói: "Sao lại ăn vào giờ này, đói à?"
Chương Hướng Duy à một tiếng rồi nói: "Gần đây em nhanh đói lắm ạ."
Hoắc Kham thở ra một câu: "Có thai?"
"....Khụ, khụ khụ" Chương Hướng Duy nghẹn đến mức ho khan, cậu xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, vì bị nghẹn mà còn chảy nước mắt sinh lý.
Đôi mắt đứa nhỏ ướt át, cả mặt và cổ đều hồng hồng, giống như "cô gái hoa vàng"* bị trêu ghẹo, càng ngày càng trở nên ngọt ngào, khiến người ta muốn đến gần liếm từng chút từng chút một.
*Cô gái hoa vàng: để chỉ những cô gái từ 16-26 tuổi, chưa lấy chồng và còn trinh.
Hầu kết Hoắc Kham lên xuống một vòng, hắn chờ cậu ngừng ho mới nói: "Cho tôi một miếng."
Chương Hướng Duy trố mắt mấy giây, cậu xoay đùi gà trong tay, đưa phần mình vẫn chưa cắn cho hắn: "Vậy thầy cắn chỗ này đi."
Hoắc Kham hờ hững nói: "Xé cho tôi một miếng là được."
Chương Hướng Duy tìm tìm, xé một miếng thịt gà trông đẹp đẹp: "Đây ạ."
Hoắc Kham đặt tay lên đùi, tỏ vẻ không muốn nhấc lên.
"???"
Chương Hướng Duy mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
Một hai phút sau, cậu yên lặng giơ thịt đến bên miệng đối phương.
Hoắc Kham cúi đầu gần lại, ăn miếng thịt gà trong tay đứa nhỏ.
Đút xong.
Chương Hướng Duy tưởng là Hoắc Kham ăn một miếng rồi là kết thúc, không ngờ hắn vẫn muốn ăn nữa.
Đã thế vẫn cứ bày ra dáng vẻ như người tàn phế "không thể tự lo liệu cuộc sống của mình".
Lớn lên đẹp trai, tàn phế vẫn rất có mị lực.
Mơ mơ màng màng chia xong đùi gà, Chương Hướng Duy nhét xương vào túi: "Chúng ta cũng sắp đóng máy rồi."
Hoắc Kham ung dung thong thả lau miệng: "Ừm"
"Thời gian trôi thật chậm mà cũng thật nhanh.", Chương Hướng Duy cầm túi, nhẹ nhàng thở dài, "Quay hết cả một mùa hè."
Hoắc Kham đưa giấy vừa lau miệng xong cho cậu.
Chương Hướng Duy thản nhiên cầm lấy, nhét vào túi.
Động tác vừa rồi của cậu nhìn qua là biết hoàn toàn không chần chừ, giống như bản năng.
Vẻ mặt Hoắc Kham cũng trở nên nhu hòa.
Chương Hướng Duy bỗng quay đầu, Hoắc Kham thoáng ngưng thở.
Bốn mắt nhìn nhau chốc lát, đứa nhỏ cong môi, nở nụ cười xinh đẹp, chớp chớp mắt nói: "Ông chủ, em nhất định sẽ kiếm bội tiền cho ông chủ."
Hoắc Kham im lặng một lát, hơi nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp: "Ông chủ em không thiếu tiền, thiếu vợ."
Chương Hướng Duy tránh né ánh mắt chăm chú của hắn, có chút đứng ngồi không yên.
Sao lại dùng giọng nghiêm túc quá vậy? Tui muốn cười cũng không được nữa.
Chương Hướng Duy tính trẻ con bĩu bĩu môi, tui vẫn nên giả chết thì hơn.
Nhưng chủ đề này cũng không bởi vì Chương Hướng Duy không tiếp lời mà kết thúc, Hoắc Kham nói tiếp, dùng giọng điệu giống như trưởng bối: "Người trẻ tuổi thì phải có chí khí, xông về phía trước, nếu không thì em giúp ông chủ em hoàn thành tâm nguyện này đi?"
Đây là lần thứ mấy hắn nói chuyện này rồi? Bốn hay là năm nhỉ? Bán hàng đa cấp tẩy não cũng không đến mức thế này đâu.
Thiếu vợ đúng không, muốn tui giúp hoàn thành tâm nguyện chứ gì.
Vậy để tui thử chút đi?
Chương Hướng Duy dùng sức vò vò tóc, cạm bẫy chẳng biết từ lúc nào đã ăn sâu đến tận trái tim cậu, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện cảm giác tê dại, khiến tim của cậu giống như không phải của cậu vậy.
Sau khi Tưởng Di với Chu Nhất Tâm đi, cũng có các diễn viên khác lục tục rời tổ, đoàn phim chuyển từ sa mạc về thành phố D – phố phim.
Quay thêm khoảng hai mươi ngày nữa, cả đoàn phim cuối cùng cũng đóng máy.
Cảnh quay cuối cùng là cảnh được dựng ở trong lều.
Người đi qua đi lại tấp nập, bọn trẻ con vui vẻ nô đùa, đủ loại hoa đăng rực rỡ sắc màu, có chơi cà kheo, có múa sư tử...
Rất nhiều các loại đạo cụ mang hơi thở cổ xưa, tạo dựng nên khung cảnh lễ hội hoa đăng thời trước.
Trong lúc Lộ Thành đi dạo không mục đích trên đường, vô tình nhìn thấy một dáng người quen thuộc, cả người hắn giật mình chấn động, hắn theo bản năng đẩy người xung quanh ra rồi chạy về hướng đó, sau đó hắn dừng lại, lui về phía sau hai bước, rồi lại dừng lại.
Cũng ngay tại khoảnh khắc đó, Kiều Cùng đang đi khập khiễng cũng nhìn về phía này, đôi mắt y mở to.
Cách một biển người rộn ràng cùng đèn hoa rực rỡ sắc màu, bọn họ nhìn thấy thấy nhau, giống như quay về Thương Lan Môn ngày trước.
Sư huynh vẫn là sư huynh ngày ấy, tiểu sư đệ cũng vẫn là tiểu sư đệ ngày xưa.
Qua một lúc lâu, lại tựa như chỉ là một giây, cả hai cùng nở nụ cười quên hết thù oán.
Máy quay chậm chầm di chuyển, quay đến sắc màu đèn đuốc rực rỡ, lại đến mặt hồ xanh biếc.
"Cắt!"
Đạo diễn Vương hô lên, cả đoàn phim vui vẻ chúc mừng: "Đóng máy đóng máy đóng máy."
Máy quay đã tắt hết, Chương Hướng Duy vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, lúc này cậu vẫn đang chìm trong cảm xúc của Kiều Cùng, y đã buông xuống, đã bình thường trở lại.
Dùng bốn chữ để khái quát chính là "khán phá hồng trần"*
*Khán phá hồng trần: hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, thấu rõ được bộ mặt của nhân thế.
Trong đầu Chương Hướng Duy có cảm giác như muốn đi tu vậy, cậu cởi áo khoác đưa cho chị Hương Hương, lên tiếng chào người đàn ông đang đi đến: "Sư huynh."
Hoắc Kham có ý định giúp cậu thoát vai luôn từ bây giờ: "Diễn xong không được gọi nữa."
Chương Hướng Duy phản ứng chậm chạp, mãi mới "Vâng" một tiếng: "Cảnh vừa rồi, thầy nghĩ gì thế ạ?"
Hoắc Kham đi về phía lối ra: "Quên rồi."
Chương Hướng Duy đi cạnh hắn, chân vẫn vô ý thức mà giả vờ bị què: "Vừa mới quay xong đã quên rồi ạ?"
Hoắc Kham bỗng quay người lại, cau mày nói: "Đi đứng kiểu gì đấy?"
Chương Hướng Duy sững sờ: "Em tạm thời chưa kịp sửa ạ."
"Quay cả nửa ngày mới xong, em tự huyễn hoặc chính mình bị què, thành ra ngay cả cơ thể cũng có phản ứng."
Hoắc Kham nhìn cái chân giả què của cậu, đưa chân lên đá một nhát.
Chương Hướng Duy vẫn đứng ngơ ra không nhúc nhích.
Hoắc Kham nhíu mày chặt hơn: "Không biết tránh à?"
"Biết ạ, không phải..." Chương Hướng Duy ấm ức nói, "Em không nghĩ thầy sẽ đá em."
Hoắc Kham ấn ấn thái dương, không nỡ nói thêm cái gì: "Nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của bân thân đi."
"Em biết rồi ạ." Chương Hướng Duy nói.
Lúc Chương Hướng Duy với Hoắc Kham đi ra ngoài, tiền tuyến* hai bên như ong vỡ tổ chạy ùa đến.
*Tiền tuyến: chỉ những fan tuyến đầu, đi theo lịch trình của nghệ sĩ để chụp ảnh/ủng hộ.
Fan nhà Hoắc Kham nhìn thấy Chương Hướng Duy thì vội vàng phanh xe, vẻ mặt bày tỏ ngại ngùng nhưng không mất lịch sự.
Nhà Chương Hướng Duy thì lại đam mê chơi trò im lặng.
Tình cảnh hiện tại có chút buồn cười.
Người cứu vãn tình thế không ai khác chính là Trần Hương Hương, cô ở trong mắt tiền tuyến hai bên không khác nào thiên sứ từ trên trời giáng xuống, biến nhóm hai người thành ba người, cứu vớt đại chúng, hào quang chiếu rọi.
Hoắc Kham đi thẳng về phía nhà xe, kéo theo một lượt fan chạy theo hò hét, tặng hoa, tặng quà.
Chương Hướng Duy nhận một bó hoa của fan, nhìn khá quen mắt, cậu đang định nói vài câu thì nghe thấy tất cả mọi người cùng đồng thanh hô vang.
"Chúc chồng đóng máy vui vẻ!"
"..."
Chương Hướng Duy vừa vào nhà xe đã nhận được tin nhắn của Hoắc Kham.
- Mười chín tuổi đã làm chồng người ta rồi?
- Gọi vui vậy thôi ạ.
Chương Hướng Duy vừa ngồi xuống, tóc giả còn chưa kịp tháo, cậu nhờ chị Hương Hương buộc gọn lại, mắt thi thoảng liếc về phía điện thoại di động.
Vẫn chưa trả lời.
Chương Hướng Duy lại nhắn tiếp.
- Fan của em đa phần là fan mama [che mặt] [che mặt]
Trần Hương Hương nói: "Em trai, đừng nghịch điện thoại nữa, em viết một đoạn văn ngắn để chúc mừng đóng máy đi."
Chương Hướng Duy giật mình: "Bây giờ ạ?"
"Ừm, đăng sớm một tí." Trần Hương Hương nói, "Đợi sau này phát sóng cũng phải viết, nên em đừng viết kĩ càng quá, lại có bao nhiêu tình cảm suy nghĩ đều viết ra hết thì sau này không còn gì để viết đâu."
"Có chứ sao không ạ, văn vẻ của em thì không bao giờ thiếu."
Chương Hướng Duy than thở: "Viết văn vẫn dễ hơn đăng ảnh tự sướng nhiều."
Trần Hương Hương bình thường đăng weibo phòng làm việc phải gõ vài cái bản thảo: "..."
Chương Hướng Duy vừa viết câu mở đầu thì Hoắc Kham trả lời tin nhắn, dùng tiền lì xì để gửi một câu: "Đúng là em rất giống em bé".
Sau đó lại gửi thêm một cái lì xì mừng đóng máy.
- Sang nhóm chat của đoàn phim đi, đang phát lì xì, sáu giờ về lều ăn bánh gato.
Chương Hướng Duy lập tức tiến quân vào nhóm chat, trước mắt cậu toàn là "Đóng máy vui vẻ" đang nhảy, cậu vừa nhặt lì xì vừa tán gẫu: "Bị cướp hết mất rồi, chị Hương Hương, sao chị không nói là trong nhóm có mưa lì xì chứ?"
Trần Hương Hương cũng đang cướp lì xì: "Quên mất em, ôi trời, thi đại học cũng không tập trung cao độ như này đâu."
Chương Hướng Duy: "..."
"Đệch mợ!"
Trần Hương Hương vỗ đùi kêu lên sợ hãi: "Nhân phẩm của thầy Hoắc cao vãi!"
Chương Hướng Duy còn vui hơn cả bản thân cướp được nhiều tiền nói: "Đương nhiên ạ."
Trần Hương Hương nhìn đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm của cậu, cảm thấy một lời khó nói hết.
Bản thân cô giật được số tiền thua người ta tận hai chữ số, lại được ăn một cục đường.
Buổi tối chừng sáu giờ, mưa lì xì trong nhóm tạm dừng, diễn viên tập trung trong lều để chúc mừng đóng máy.
Bên trong có một chiếc bánh gato rất lớn, ở giữa còn đặt một tấm ảnh hôm khai máy.
Ba, bốn tháng quay phim kết thúc mỹ mãn.
Chương Hướng Duy rất biết ơn đoàn phim, tâm trạng cậu có chút xúc động, khịt khịt mũi, mắt đỏ hoe đi ôm ấp nhóm chế tác của đoàn phim.
Ôm từng người từng người xong, sau đó dừng lại.
Hoắc Kham nhướng mày: "Sao vậy, ôm hết một vòng, đến lượt tôi thì không ôm nữa à? Do tôi lớn lên xấu xí à?"
Xung quanh mọi người cười vang.
"Thầy Hoắc ôi, chữ xấu xí được nói ra từ miệng anh, chúng tôi nhận không ra đâu."
"Đúng vậy, còn cho người ta đường sống nữa không hả!"
Phó đạo diễn tham gia góp vui: "Tiểu Chương, người nhóc cần phải ôm nhất là thầy Hoắc đó, có lúc máy quay chỉ quay mỗi nhóc, không quay cậu ta, nhưng cậu ta vẫn giữ vững cảm xúc, là vì muốn dẫn dắt nhóc đó."
"Giúp nhóc nhiều như thế, không ôm làm sao được chứ."
Đạo diễn Vương cũng ngó vào: "Ôm hết ôm hết!", "Mụ nội nó chứ, mấy tháng này không còn là người nữa rồi đây, gầy tóp cả bụng rồi này."
"Đạo diễn ơi, đầu chú cũng sắp trọc đến nơi rồi."
....
Đạo diễn Vương kéo sự chú ý của mọi người sang chuyện khác, bầu không khí vui vẻ rộn ràng.
Hoắc Kham cúi đầu ăn bánh ngọt.
Chương Hướng Duy đi tới cạnh hắn, giọng bé xíu nói: "Vậy ôm một cái nhé ạ?"
Hoắc Kham giả bộ không nghe rõ: "Sao cơ?"
Chương Hướng Duy trực tiếp ôm lấy hắn.
"Khóc à?" Hoắc Kham sửng sốt một lúc lâu, khàn giọng hỏi.
Giọng Chương Hướng Duy run run: "Không ạ."
Cậu đang định lùi lại, bỗng một bàn tay áp lên lưng cậu, rất tự nhiên mà vỗ về.
Lực tay cực kỳ nhẹ nhàng, phảng phất giống như bà mẹ đang vỗ về đứa con vừa mới ra đời của mình.
Cách đó không xa, Trần Hương Hương lén lút chụp ảnh lại, bất thình lình bắt gặp An Lợi cũng làm động tác y hệt mình.
Hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, yên lặng quay đi, yên lặng chụp ảnh tiếp.
Cái ôm kéo dài không lâu lắm, nếu tính kĩ thì cũng chỉ dài hơn bình thường mấy chục giây.
Mà tất cả mọi người ở đây đều đang bận chúc mừng, cũng chẳng ai xách đồng hồ ra bấm giờ, cho nên nhìn qua cũng chẳng có gì khác thường.
Lúc Chương Hướng Duy ôm đối phương, chỉ thuần túy biểu đạt sự cảm ơn, không có dục vọng nào hết.
Hoắc Kham cảm nhận được tâm tình của cậu, cũng không tiện sờ mó gì.
Đoàn phim chụp ảnh tập thể xong, Chương Hướng Duy đưa điện thoại của mình cho Hoắc Kham: "Thầy giúp em chụp một bức ảnh nhé ạ."
Hoắc Kham không hỏi "Tại sao không nhờ trợ lí", những việc thế này hắn cầu còn không được, nhờ hắn càng nhiều càng tốt.
"Đợi em một chút."
Chương Hướng Duy chạy đi lấy clapper board của cảnh diễn ngày hôm nay, cậu thở hổn hển nói: "Được rồi ạ, thầy chụp đi."
Hoắc Kham giơ điện thoại hướng về phía đứa nhỏ, cực kì kiên nhẫn điều chỉnh góc độ,
Chương Hướng Duy nhìn thẳng về phía hắn, cười cười đập clapper board: ", Chương Hướng Duy, đóng máy."
__________________________
Cái meme vẻ mặt của fan nhà Hoắc Kham nè =)))))))))))) Nụ cười ngại ngùng nhưng không mất lịch sự:D:D:D
Còn đây là clapper board nè:3
Thanh: Chương này thầy Hoắc cục quá nha, đá em bé =)))) em bé ngoan nên không đá lại đó =)))))))) À quên nữa, mình sắp đặt 100 fl rồi á:v mình có hứa là đạt 100fl thì mình sẽ làm 1 bộ H văn, mình cũng kiếm được 1 bộ khá ưng rồi:33 Ai chưa fl mình thì fl mình đi nha he he
Lê: Hóng bộ H văn:333
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất