Chương 1: Gặp tập kích
Đầu óc Bạch Tử Sách cứ kêu ong ong, chóp mũi đầy mùi máu tanh nồng, bên tai vang lên những âm thanh mơ hồ, không quá chân thật. Một lúc lâu sau cậu mới nghe ra được có hai người đàn ông đang nói chuyện, giọng điệu của người trẻ hơn trong số đó nghe có vẻ rất hoảng loạn: “Làm sao bây giờ? Em... em giết người rồi... làm thế nào đây...”
Giọng nói còn lại có vẻ lớn tuổi hơn cất lên: “Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
“Em không hề cố ý đâu! Hôm nay anh ta dùng ảnh uy hiếp em, đòi năm mươi vạn tệ, còn sỉ nhục em, em nhất thời tức giận, không kiềm chế được, lấy cái chai đập anh ta... Ai ngờ, ai ngờ anh ta không chịu nổi, ngã lăn ra đấy...” Giọng nói kia cuống quýt như sắp khóc, đau khổ cầu xin: “Anh ơi, bất luận thế nào anh cũng phải giúp em, em không muốn ngồi tù, không muốn mất tất cả mọi thứ đang có...”
Giọng nói của hai người đàn ông mơ mơ hồ hồ lọt vào tai, đầu Bạch Tử Sách đau như muốn nứt ra, nhận thức lơ lửng như tơ liễu tan tác bay loạn xạ trong gió, căn bản không thể nào suy nghĩ cho rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện của hai người kia.
Đây là đâu?
Hai người này là ai?
Ấn tượng cuối cùng của cậu là cậu bị một chiếc xe tải lớn tông phải khi đang trên đường về biệt thự của mình, sao bây giờ lại ở đây?
Cơ thể cứng ngắc đến mức muốn cử động đầu ngón tay cũng không làm được, cảm giác choáng váng và buồn nôn khiến cậu muốn nôn, mí mắt nặng trịch như bị phết nhựa cao su.
Tiếng ong ong vẫn vang lên bên tai, âm thanh bên ngoài lúc to lúc nhỏ, Bạch Tử Sách loáng thoáng nghe thấy hai người đang nói tới những từ đại loại như “sông”, “vứt xác”. Chốc lát sau, cậu cảm nhận được có người đang di chuyển cơ thể của mình, sau đó bị quăng vào một cái rương da một cách rất thô lỗ. Tiếng “bụp” vang lên bên tai, rương da đóng lại, sau đó nó được nhấc lên, lắc lắc lư lư đi tới một nơi không biết tên nào đó.
Những mảnh suy nghĩ dao động của Bạch Tử Sách cuối cùng cũng lắng đọng lại, những mảnh vỡ trong suốt ấy mang theo hình ảnh không có một chút trật tự nào, khi được chất thành một đống, cuối cùng cũng hiện ra dòng chảy kí ức rõ rệt.
Bạch Tử Sách đột ngột mở bừng mắt giữa rương da đen kịt, thở hồng hộc như người sắp chết.
Không đúng!
Cậu bị chiếc xe tải chất đầy hàng hóa tông từ phía chính diện, chắc chắn phải chết ngay tại chỗ rồi mới đúng, cho dù không chết ngay đáng ra cũng phải nằm trong bệnh viện, chứ không phải trên một chiếc xe chuẩn bị đi vứt xác.
Xe dừng lại, Bạch Tử Sách cảm thấy mình được nhấc lên mặt đất.
“Vứt ở đây thật ạ?” Người đàn ông trẻ hơn một chút hỏi lại, có vẻ thấp thỏm lo âu.
“Chỗ này hoang vu, bên dưới có dòng sông, vứt xuống sẽ không ai biết được đâu.” Người đàn ông lớn tuổi hơn nói nhỏ.
Bạch Tử Sách kinh ngạc, nghe giọng điệu của họ có vẻ như muốn vứt thẳng mình xuống sông? Bây giờ cậu không thể cựa quậy được, bị vứt xuống thì chết chắc rồi còn gì?
“Thế thì mau vứt xuống thôi!” Người đàn ông trẻ hơn nói.
Bạch Tử Sách cảm thấy mình lại bị nhấc lên, sau đó có cảm giác rơi xuống, “ùm” một tiếng rơi thẳng xuống dòng sông. Dòng nước lạnh buốt tràn vào rương da qua kẽ hở, nhanh chóng lấp đầy không gian chật hẹp.
Bạch Tử Sách chỉ có thể mặc cho bản thân mình từ từ chìm xuống, không có kế sách gì, trong lòng ngập tràn cảm giác phẫn nộ và đau thương khó diễn tả bằng lời. Bạch Tử Sách này cả đời chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, tại sao lại rơi vào bước đường này? Tại sao ông trời lại muốn đối xử với cậu như thế?
Trước khi chết, hình ảnh khi còn sống như đèn kéo quân lướt qua trước mắt cậu, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt áy náy của Chu Bắc Hiền và gương mặt ánh lên nụ cười đắc ý của Y Tự.
Không, cuộc đời của cậu sao có thể kết thúc một cách uất ức như vậy? Cậu vẫn chưa rửa sạch được oan khuất, vẫn chưa đánh bại được đôi nam nam chó má kia, sao có thể kết thúc như thế được?
Căm phẫn chính là sức mạnh to lớn, Bạch Tử Sách hít một hơi thật sâu, liều mình giãy giụa trong chiếc rương da, không ngờ bỗng dưng có thể động đậy được. Bạch Tử Sách vừa giật mình vừa vui mừng, vội vàng đưa tay đẩy nắp rương da.
Cảm tạ trời đất, chắc vì hai người kia quá hoảng sợ nên không cài chặt chốt, Bạch Tử Sách cố chịu cảm giác tức thở đẩy vài cái, cuối cùng cũng đẩy ra được, sau đó dùng hết sức lực toàn thân bơi lên trên.
Nước sông rất lạnh, Bạch Tử Sách dựa vào sức lực được bùng lên nhờ khao khát sống, nhanh chóng bơi ra khỏi mặt nước.
Bạch Tử Sạch hít thở gấp gáp, giơ tay vuốt nước trên mặt, đánh giá bốn phía, xung quanh đen kìn kịt, loáng thoáng thấy được bờ sông chất đầy đá sỏi trước mặt, cậu vội vang bơi về phía bờ, gian nan nằm bò lên một mỏm đá nhô ra.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Bạch Tử Sách hô to vài tiếng, xung quanh lặng yên như tờ, đến cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh, nơi đây không một bóng người, hai bên là núi, ở giữa chính là con sông mà cậu vừa bị ném xuống, mà bên cạnh bờ sông nơi cậu đang nằm là con đường quốc lộ duy nhất.
Ngửa đầu nhìn lên trên, Bạch Tử Sách vẫn còn ngâm nửa mình dưới nước, cậu cắn răng, vất vả vịn vào mỏm đá để trèo lên bờ. Toàn thân cậu ướt sũng, gió đêm trong khe núi thổi qua, lạnh thấu xương, vết thương ở sau gáy bị dính nước đau đớn từng hồi, Bạch Tử Sách vừa đau vừa mệt, suýt nữa ngất xỉu thêm lần nữa.
Không thể ngất đi được...
Cậu lắc lắc đầu duy trì sự tỉnh táo, dùng hết sức lực cuối cùng của bản thân, chật vật bò lên đường quốc lộ, khi cậu bò lên được đường quốc lộ, toàn thân gần như đã không còn sức nữa.
Trời đã tối hẳn, xung quanh vọng tới tiếng côn trùng kêu rất rõ ràng, cả thế giới dường như chỉ có một mình cậu.
Bây giờ hi vọng duy nhất chính là có ai đó lái xe ngang qua đây cứu giúp cậu.
Nếu như có người chịu cứu mình, mình nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp người ấy.
Cậu thầm nghĩ trong lòng.
Lạnh và đau đớn khiến cậu không thể không nghĩ linh tinh để dời sự chú ý.
Gần đây cậu quá xui xẻo, người yêu phản bội, sự nghiệp rơi xuống đáy, bây giờ lại bị người ta vứt như vứt xác xuống sông, ông trời sẽ không để cậu xui xẻo như thế mãi chứ? Giả dụ tỉ lệ bị người yêu phản bội là 10%, tỉ lệ sự nghiệp đi xuống một cách xui xẻo như cậu chắc chưa đến 10%, tỉ lệ bị người ta vứt xác xuống sông chắc còn nhỏ hơn, e là không đến 1%, mà tỉ lệ bị chết rét chắc chỉ khoảng 50%, tỉ lệ mấy chuyện này xảy ra đồng thời chắc chỉ có một phần hai mươi nghìn, cậu không tin mình có thể “may mắn” đến mức ấy!
Cứ nghĩ linh tinh như vậy, tâm trạng của cậu thả lỏng một cách kỳ lạ.
Trên con đường núi cách đó không xa có hai chùm sáng lóe lên, ánh sáng trắng lóa càng ngày càng gần, tiếng động cơ ô tô cũng gần trong gang tấc.
Thấy hai luồng sáng ấy, Bạch Tử Sách suýt nữa nhảy dựng lên. Không ngờ lập luận về tỉ lệ của cậu lại đúng kìa!
“Cứu tôi!” Bạch Tử Sách cố gắng hô hào, từ bên vệ đường lảo đảo chạy tới giữa đường lớn, dang hai tay không ngừng huơ huơ.
Chiếc xe nhanh chóng đến bên cạnh cậu, ánh đèn sáng quá mức khiến hai mắt Bạch Tử Sách đau đớn vì bị chói, khi cậu vô thức muốn giơ tay che đi, chiếc xe dừng lại ở chỗ cách cậu không quá xa.
Cửa xe không bật mở ngay lập tức, chắc hẳn người bên trong đang phán đoán tình hình, nơi hoang vu thế này đột nhiên có một người xông ra, chuyện không thể đơn giản được.
Ánh đèn pha của xe chiếu rõ dáng vẻ nhếch nhác hiện giờ của Bạch Tử Sách: cơ thể ướt sũng, một bên gò má còn dính vết máu đã thẫm lại.
Bạch Tử Sách lảo đảo bước tới, vừa đi vừa nói “cứu tôi với”. Đầu cậu vừa đau vừa choáng, cảm giác choáng váng mãnh liệt tới mức cậu gần như bước không vững được, càng không thể suy nghĩ hiệu quả, chỉ có thể nghe theo bản năng đi về phía nguồn sáng và hi vọng duy nhất, cầu cứu người trong xe.
Khi cậu sắp tới gần nắp xe, cửa xe cuối cùng cũng bật mở, một người bước ra.
Bóng người đứng ngược sáng trông có vẻ cao gầy, từ hình dáng bên ngoài có thể đoán ra người này có giới tính nam. Người kia nhanh chóng bước tới bên cạnh Bạch Tử Sách và hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Giọng nam nghe trầm thấp thành thật, khiến người ta cảm thấy rất được an ủi.
Nghe thấy giọng nói này, tiềm thức của Bạch Tử Sách biết mình đã được cứu rồi, sợi dây căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng đứt, hai mắt cậu tối sầm, chân mềm nhũn không chống đỡ nổi cơ thể.
Một đôi tay kịp thời đỡ lấy cậu, Bạch Tử Sách ngã vào lồng ngực người kia. Nhiệt độ cơ thể người này cao đến giật mình, nóng lạnh giao hòa khiến Bạch Tử Sách không nhịn được rùng mình một cái.
Một bàn tay ấm áp sờ lên trán cậu.
“Cậu ta sốt rất cao, mau đi bệnh viện thôi.”
Âm thanh nào đó mơ mơ hồ hồ vọng tới, Bạch Tử Sách đột nhiên cảm thấy giọng nói này có vẻ quen thuộc, nhưng đầu óc cậu đặc quánh như tương, không thể nhớ ra nổi rốt cuộc là ai...
Giọng nói còn lại có vẻ lớn tuổi hơn cất lên: “Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
“Em không hề cố ý đâu! Hôm nay anh ta dùng ảnh uy hiếp em, đòi năm mươi vạn tệ, còn sỉ nhục em, em nhất thời tức giận, không kiềm chế được, lấy cái chai đập anh ta... Ai ngờ, ai ngờ anh ta không chịu nổi, ngã lăn ra đấy...” Giọng nói kia cuống quýt như sắp khóc, đau khổ cầu xin: “Anh ơi, bất luận thế nào anh cũng phải giúp em, em không muốn ngồi tù, không muốn mất tất cả mọi thứ đang có...”
Giọng nói của hai người đàn ông mơ mơ hồ hồ lọt vào tai, đầu Bạch Tử Sách đau như muốn nứt ra, nhận thức lơ lửng như tơ liễu tan tác bay loạn xạ trong gió, căn bản không thể nào suy nghĩ cho rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện của hai người kia.
Đây là đâu?
Hai người này là ai?
Ấn tượng cuối cùng của cậu là cậu bị một chiếc xe tải lớn tông phải khi đang trên đường về biệt thự của mình, sao bây giờ lại ở đây?
Cơ thể cứng ngắc đến mức muốn cử động đầu ngón tay cũng không làm được, cảm giác choáng váng và buồn nôn khiến cậu muốn nôn, mí mắt nặng trịch như bị phết nhựa cao su.
Tiếng ong ong vẫn vang lên bên tai, âm thanh bên ngoài lúc to lúc nhỏ, Bạch Tử Sách loáng thoáng nghe thấy hai người đang nói tới những từ đại loại như “sông”, “vứt xác”. Chốc lát sau, cậu cảm nhận được có người đang di chuyển cơ thể của mình, sau đó bị quăng vào một cái rương da một cách rất thô lỗ. Tiếng “bụp” vang lên bên tai, rương da đóng lại, sau đó nó được nhấc lên, lắc lắc lư lư đi tới một nơi không biết tên nào đó.
Những mảnh suy nghĩ dao động của Bạch Tử Sách cuối cùng cũng lắng đọng lại, những mảnh vỡ trong suốt ấy mang theo hình ảnh không có một chút trật tự nào, khi được chất thành một đống, cuối cùng cũng hiện ra dòng chảy kí ức rõ rệt.
Bạch Tử Sách đột ngột mở bừng mắt giữa rương da đen kịt, thở hồng hộc như người sắp chết.
Không đúng!
Cậu bị chiếc xe tải chất đầy hàng hóa tông từ phía chính diện, chắc chắn phải chết ngay tại chỗ rồi mới đúng, cho dù không chết ngay đáng ra cũng phải nằm trong bệnh viện, chứ không phải trên một chiếc xe chuẩn bị đi vứt xác.
Xe dừng lại, Bạch Tử Sách cảm thấy mình được nhấc lên mặt đất.
“Vứt ở đây thật ạ?” Người đàn ông trẻ hơn một chút hỏi lại, có vẻ thấp thỏm lo âu.
“Chỗ này hoang vu, bên dưới có dòng sông, vứt xuống sẽ không ai biết được đâu.” Người đàn ông lớn tuổi hơn nói nhỏ.
Bạch Tử Sách kinh ngạc, nghe giọng điệu của họ có vẻ như muốn vứt thẳng mình xuống sông? Bây giờ cậu không thể cựa quậy được, bị vứt xuống thì chết chắc rồi còn gì?
“Thế thì mau vứt xuống thôi!” Người đàn ông trẻ hơn nói.
Bạch Tử Sách cảm thấy mình lại bị nhấc lên, sau đó có cảm giác rơi xuống, “ùm” một tiếng rơi thẳng xuống dòng sông. Dòng nước lạnh buốt tràn vào rương da qua kẽ hở, nhanh chóng lấp đầy không gian chật hẹp.
Bạch Tử Sách chỉ có thể mặc cho bản thân mình từ từ chìm xuống, không có kế sách gì, trong lòng ngập tràn cảm giác phẫn nộ và đau thương khó diễn tả bằng lời. Bạch Tử Sách này cả đời chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, tại sao lại rơi vào bước đường này? Tại sao ông trời lại muốn đối xử với cậu như thế?
Trước khi chết, hình ảnh khi còn sống như đèn kéo quân lướt qua trước mắt cậu, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt áy náy của Chu Bắc Hiền và gương mặt ánh lên nụ cười đắc ý của Y Tự.
Không, cuộc đời của cậu sao có thể kết thúc một cách uất ức như vậy? Cậu vẫn chưa rửa sạch được oan khuất, vẫn chưa đánh bại được đôi nam nam chó má kia, sao có thể kết thúc như thế được?
Căm phẫn chính là sức mạnh to lớn, Bạch Tử Sách hít một hơi thật sâu, liều mình giãy giụa trong chiếc rương da, không ngờ bỗng dưng có thể động đậy được. Bạch Tử Sách vừa giật mình vừa vui mừng, vội vàng đưa tay đẩy nắp rương da.
Cảm tạ trời đất, chắc vì hai người kia quá hoảng sợ nên không cài chặt chốt, Bạch Tử Sách cố chịu cảm giác tức thở đẩy vài cái, cuối cùng cũng đẩy ra được, sau đó dùng hết sức lực toàn thân bơi lên trên.
Nước sông rất lạnh, Bạch Tử Sách dựa vào sức lực được bùng lên nhờ khao khát sống, nhanh chóng bơi ra khỏi mặt nước.
Bạch Tử Sạch hít thở gấp gáp, giơ tay vuốt nước trên mặt, đánh giá bốn phía, xung quanh đen kìn kịt, loáng thoáng thấy được bờ sông chất đầy đá sỏi trước mặt, cậu vội vang bơi về phía bờ, gian nan nằm bò lên một mỏm đá nhô ra.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Bạch Tử Sách hô to vài tiếng, xung quanh lặng yên như tờ, đến cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh, nơi đây không một bóng người, hai bên là núi, ở giữa chính là con sông mà cậu vừa bị ném xuống, mà bên cạnh bờ sông nơi cậu đang nằm là con đường quốc lộ duy nhất.
Ngửa đầu nhìn lên trên, Bạch Tử Sách vẫn còn ngâm nửa mình dưới nước, cậu cắn răng, vất vả vịn vào mỏm đá để trèo lên bờ. Toàn thân cậu ướt sũng, gió đêm trong khe núi thổi qua, lạnh thấu xương, vết thương ở sau gáy bị dính nước đau đớn từng hồi, Bạch Tử Sách vừa đau vừa mệt, suýt nữa ngất xỉu thêm lần nữa.
Không thể ngất đi được...
Cậu lắc lắc đầu duy trì sự tỉnh táo, dùng hết sức lực cuối cùng của bản thân, chật vật bò lên đường quốc lộ, khi cậu bò lên được đường quốc lộ, toàn thân gần như đã không còn sức nữa.
Trời đã tối hẳn, xung quanh vọng tới tiếng côn trùng kêu rất rõ ràng, cả thế giới dường như chỉ có một mình cậu.
Bây giờ hi vọng duy nhất chính là có ai đó lái xe ngang qua đây cứu giúp cậu.
Nếu như có người chịu cứu mình, mình nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp người ấy.
Cậu thầm nghĩ trong lòng.
Lạnh và đau đớn khiến cậu không thể không nghĩ linh tinh để dời sự chú ý.
Gần đây cậu quá xui xẻo, người yêu phản bội, sự nghiệp rơi xuống đáy, bây giờ lại bị người ta vứt như vứt xác xuống sông, ông trời sẽ không để cậu xui xẻo như thế mãi chứ? Giả dụ tỉ lệ bị người yêu phản bội là 10%, tỉ lệ sự nghiệp đi xuống một cách xui xẻo như cậu chắc chưa đến 10%, tỉ lệ bị người ta vứt xác xuống sông chắc còn nhỏ hơn, e là không đến 1%, mà tỉ lệ bị chết rét chắc chỉ khoảng 50%, tỉ lệ mấy chuyện này xảy ra đồng thời chắc chỉ có một phần hai mươi nghìn, cậu không tin mình có thể “may mắn” đến mức ấy!
Cứ nghĩ linh tinh như vậy, tâm trạng của cậu thả lỏng một cách kỳ lạ.
Trên con đường núi cách đó không xa có hai chùm sáng lóe lên, ánh sáng trắng lóa càng ngày càng gần, tiếng động cơ ô tô cũng gần trong gang tấc.
Thấy hai luồng sáng ấy, Bạch Tử Sách suýt nữa nhảy dựng lên. Không ngờ lập luận về tỉ lệ của cậu lại đúng kìa!
“Cứu tôi!” Bạch Tử Sách cố gắng hô hào, từ bên vệ đường lảo đảo chạy tới giữa đường lớn, dang hai tay không ngừng huơ huơ.
Chiếc xe nhanh chóng đến bên cạnh cậu, ánh đèn sáng quá mức khiến hai mắt Bạch Tử Sách đau đớn vì bị chói, khi cậu vô thức muốn giơ tay che đi, chiếc xe dừng lại ở chỗ cách cậu không quá xa.
Cửa xe không bật mở ngay lập tức, chắc hẳn người bên trong đang phán đoán tình hình, nơi hoang vu thế này đột nhiên có một người xông ra, chuyện không thể đơn giản được.
Ánh đèn pha của xe chiếu rõ dáng vẻ nhếch nhác hiện giờ của Bạch Tử Sách: cơ thể ướt sũng, một bên gò má còn dính vết máu đã thẫm lại.
Bạch Tử Sách lảo đảo bước tới, vừa đi vừa nói “cứu tôi với”. Đầu cậu vừa đau vừa choáng, cảm giác choáng váng mãnh liệt tới mức cậu gần như bước không vững được, càng không thể suy nghĩ hiệu quả, chỉ có thể nghe theo bản năng đi về phía nguồn sáng và hi vọng duy nhất, cầu cứu người trong xe.
Khi cậu sắp tới gần nắp xe, cửa xe cuối cùng cũng bật mở, một người bước ra.
Bóng người đứng ngược sáng trông có vẻ cao gầy, từ hình dáng bên ngoài có thể đoán ra người này có giới tính nam. Người kia nhanh chóng bước tới bên cạnh Bạch Tử Sách và hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Giọng nam nghe trầm thấp thành thật, khiến người ta cảm thấy rất được an ủi.
Nghe thấy giọng nói này, tiềm thức của Bạch Tử Sách biết mình đã được cứu rồi, sợi dây căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng đứt, hai mắt cậu tối sầm, chân mềm nhũn không chống đỡ nổi cơ thể.
Một đôi tay kịp thời đỡ lấy cậu, Bạch Tử Sách ngã vào lồng ngực người kia. Nhiệt độ cơ thể người này cao đến giật mình, nóng lạnh giao hòa khiến Bạch Tử Sách không nhịn được rùng mình một cái.
Một bàn tay ấm áp sờ lên trán cậu.
“Cậu ta sốt rất cao, mau đi bệnh viện thôi.”
Âm thanh nào đó mơ mơ hồ hồ vọng tới, Bạch Tử Sách đột nhiên cảm thấy giọng nói này có vẻ quen thuộc, nhưng đầu óc cậu đặc quánh như tương, không thể nhớ ra nổi rốt cuộc là ai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất