Chương 233: Đoạt giải
Lục Tư Nguyên mỉm cười: “Em không hiểu Chu Chấn Nam rồi.”
“Đúng là em không hiểu ông ta thật, em mới chỉ gặp ông ta một lần thôi mà.” Lăng Hàm đáp.
Lục Tư Nguyên thấy cậu không hiểu liền giải thích: “Chu Chấn Nam là một người làm ăn, em có biết đặc điểm lớn nhất của người làm ăn là gì không?”
Lăng Hàm lắc đầu.
“Đặt nặng lợi ích.” Lục Tư Nguyên lắc ngón tay: “Nói tới nói lui, Chu Chấn Nam mở công ty, thực hiện các dự án, mục đích cuối cùng cũng chỉ là kiếm tiền, đối với những người như bọn họ, chặn đường làm ăn của người khác như giết cha mẹ của người ta. Khi đó, nguyên nhân lớn nhất mà Chu Chấn Nam ra tay với chúng ta là vì cuộc tranh đấu của hai anh em nhà họ Chu đã làm tổn hại tới lợi ích của GMG, đây là điều mà Chu Chấn Nam tuyệt đối không cho phép, cho nên khi ấy ông ta thật sự rất muốn đì chết anh.”
“Sau đó ông ta phát hiện ra, trong chuyện này có hiểu lầm, thêm việc sau lưng anh với Chu Thành có người, dưới nhiều tác động, Chu Chấn Nam mới chịu buông tha cho bọn anh, không rút vốn khỏi ‘Hạ Thiên’ nữa. Bắt đầu từ lúc đó, lợi ích của bọn anh bị buộc lại với nhau, nếu bọn anh xảy ra chuyện vậy thì có nghĩa là ‘Hạ Thiên’ xảy ra chuyện, cũng có nghĩa là Chu Chấn Nam sẽ gặp phải nguy cơ đầu tư không thu hồi được vốn, ông ta không thể cho phép chuyện này xảy ra. Chu Thành bắt được chuyện này, Chu Bắc Hiền chắc chắn sẽ phải chịu phạt.”
“Nhưng cũng đâu đến mức đá Chu Bắc Hiền ra khỏi GMG…” Lăng Hàm nói, bỗng có một suy nghĩ lóe lên.
Từ sau khi tìm lại được công bằng cho Bạch Tử Sách, tuy khi ấy Chu Chấn Nam vẫn cố giữ Chu Bắc Hiền lại, nhưng không thể nào không có khúc mắc trong lòng. Ông ta ghét Chu Thành là vì đời tư của Chu Thành hỗn loạn, còn chơi gay, giờ phát hiện thằng con út nghiêm chỉnh của mình là Chu Bắc Hiền cũng chơi gay, đã thế lòng dạ còn độc ác, sao ông ta có thể đối xử với hắn như trước kia được?
Khi ấy nhất định Chu Chấn Nam cũng cảm thấy tức giận trong lòng, Chu Bắc Hiền vốn nên an phận thủ thường làm một đứa con ngoan của ông ta, kết quả lại ngấm ngầm giở trò hết lần này tới lần khác, đã thế Chu Thành lại không phải ngọn đèn cạn dầu, Chu Chấn Nam lại càng nổi giận hơn vì chuyện của “Hạ Thiên”.
Sự thật chứng minh, chuyện ông ta giao hạng mục đầu tư lớn “Kế hoạch nhền nhện” cho Chu Thành đã tỏ rõ hướng suy nghĩ của ông ta rồi. Giờ Chu Bắc Hiền lại chọc giận Chu Chấn Nam, nếu hắn không làm gì đó thì có lẽ sau này đừng mong có thể cứu vớt được thiện cảm của Chu Chấn Nam dành cho hắn nữa.
Lăng Hàm nhanh chóng hiểu ra sự ghê gớm trong chuyện này.
“Hiểu rồi chứ?” Lục Tư Nguyên hỏi.
Lăng Hàm gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Chỉ có duy nhất một điều khiến cậu bất ngờ là không ngờ Lục Tư Nguyên và Chu Thành lại lén liên hệ với nhau, thậm chí còn hợp tác, hơn nữa trông có vẻ tuyệt đối không phải là lần một lần hai.
Lục Tư Nguyên và Chu Thành nhìn thì như nước với lửa, ví dụ như lúc Lục Tư Nguyên kết hôn liền khoe khoang với Chu Thành, trong điện thoại hai người lập tức châm chọc đối phương… Lăng Hàm khó có thể tưởng tượng được cảnh họ qua lại với nhau.
Nhưng cậu biết, những cậu ấm xuất thân từ gia đình giàu có lại ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như hai người, chuyện công chuyện tư luôn phân tách rất rõ ràng. Họ có thể cãi nhau, nhưng sau khi cãi nhau lại có thể vì lợi ích chung mà cùng tấn công kẻ thù chung, cho nên việc Lục Tư Nguyên và Chu Thành lén hợp tác với nhau cũng không phải là chuyện không thể.
Căn cứ theo tình hình phát triển trước mắt, Chu Bắc Hiền bị đá khỏi GMG, phòng vé của “Hạ Thiên” gặp tổn hại, từ kết quả này, Lục Tư Nguyên và Chu Bắc Hiền đều gặp thiệt hại, người duy nhất hưởng lợi chỉ có Chu Thành.
Một vài ẩn tình trong đó thật sự cũng không tiện nói ra.
Lăng Hàm nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện đúng là mình vẫn đơn giản nhất, ít nhất cậu chưa từng nghĩ tới việc Lục Tư Nguyên và Chu Thành lại giấu cậu lén cấu kết với nhau, cậu vẫn luôn cho rằng Lục Tư Nguyên hận Chu Thành đến mức không muốn thấy mặt anh ta, kết quả lại ngầm hợp tác với nhau sau lưng cậu!
Mấy tên này miệng nói một đằng nhưng rất có khả năng sẽ làm một nẻo.
Cũng chỉ có cậu mới tin vào lời nhảm nhí của họ!
Lăng Hàm bắt đầu suy xét lại bản thân, có phải cậu dễ tin người khác quá không?
Có lẽ Lục Tư Nguyên nhìn ra được suy nghĩ của cậu, anh giải thích: “Anh không có ý gì khác cả, bọn anh chỉ lợi dụng nhau chút thôi.”
Lăng Hàm cười khổ lắc đầu: “Được thôi.”
Giờ khiến Chu Bắc Hiền chịu khổ cũng xem như trút được giận, hơn nữa “Hạ Thiên” chiếu được một tuần, vé bán ra không được mười triệu vé, còn cách khoảng thu hồi vốn rất xa. Phim đã kén người xem, lại trải qua bao trắc trở như thế, có tụt lượng vé cũng là điều đã định.
Có điều, những gì mọi người có thể làm đều đã làm cả rồi, cái gọi là làm hết sức mình, nghe theo số trời có tàn khốc hơn nữa cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Lục Tư Nguyên tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng Lăng Hàm biết nhất định là anh rất hụt hẫng.
Cứ như vậy tới tuần thứ hai, lúc hai người đang nghỉ trong studio, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Lục Nham chạy vào, mặt mày hớn hở, vui sướng tới mức hai mắt có thể dùng từ “lấp lánh” để hình dung.
“Anh Nham?” Đây là lần đầu tiên Lăng Hàm thấy Lục Nham kích động đến vậy, rất kỳ lạ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Tư Nguyên hỏi.
“Tin vui.” Lục Nham vui sướng nói: “Tin cực kì vui!”
Anh ta quơ quơ nắm đấm, như thể muốn dùng nắm đấm đấm vào không khí để diễn tả tâm trạng kích động của mình.
“Tin vui gì?” Lăng Hàm hỏi.
Lục Nham cười ha hả, có vẻ kích động, hoặc là đang cố tình chơi trò vòng vo.
Lục Tư Nguyên thờ ơ: “Chắc có cô nào để ý anh ấy đấy.”
Lục Nham trừng anh: “Ăn nói linh tinh, anh chú là người phù phiếm thế à?”
Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm đồng loạt im lặng.
Lục Nham tức đến phì cười: “Tin này còn vui hơn cả chuyện có em nào để ý tới anh nữa ấy!”
“… Anh được cô nào để ý thì có gì mà hay?” Lục Tư Nguyên không hề khách sáo.
“Đừng có xoắn xuýt mãi cái vụ tôi có được ai để ý không nữa được không hả?” Lục Nham tức đến mức muốn đánh người, ‘Hạ Thiên’ được bình chọn là bộ phim nước ngoài hay nhất tại Liên hoan phim Monthermé rồi.”
Vừa dứt lời, cả studio liền im bặt đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một lúc sau Lăng Hàm mới hỏi: “… Thật á? Anh Nham, chuyện này không đùa được đâu.”
Lục Nham đưa tay lên miệng đằng hắng một tiếng: “Anh chưa đùa bao giờ cả.”
Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên đều im lặng nhìn anh ta.
Lục Nham đành phải sửa lại: “Trước giờ anh không lấy chuyện phim ảnh ra đùa.”
Đúng vậy, Lục Nham không bao giờ lấy chuyện phim ảnh ra đùa, đây là sự thật mà ai cũng biết.
Mắt Lăng Hàm từ từ mở lớn, một giây sau liền quay qua nhìn Lục Tư Nguyên.
Lục Tư Nguyên vẫn ngồi trên sofa bằng dáng vẻ tao nhã, gương mặt tươi cười, trông rất có phong phạm lạnh lùng bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kĩ thì nụ cười ấy của anh như ngưng lại, cả người cứng đờ.
Đó là biểu hiện của việc bất ngờ nhận được điều gì đó vui sướng, không kịp phản ứng lại.
Lăng Hàm lao tới lắc vai anh: “Tư Nguyên, chúng ta đoạt giải rồi! Chúng ta đoạt giải phim nước ngoài hay nhất của Liên hoan phim Monthermé rồi!”
Lục Tư Nguyên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, anh đứng bật dậy, giọng nói có chút khác thường: “Thật sao? Chúng ta thật sự đoạt giải rồi sao?”
Lục Nham gật như gà mổ thóc: “Thật không thể thật hơn được, bên phía hiệp hội điện ảnh vừa mới báo tin cho anh biết, chắc cũng sắp báo cho em ngay thôi.”
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, mọi người cùng phản ứng lại một lúc, vội quay ra nhìn Lục Tư Nguyên.
Lục Tư Nguyên ngẩn ra, lập tức lấy điện thoại ra nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, sau đó ấn nút nghe: “Hội trưởng?”
“Tư Nguyên đấy à? Báo cho cậu một tin mừng, bộ phim ‘Hạ Thiên’ của cậu vừa giành được giải phim nước ngoài xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Monthermé…”
Lăng Hàm mừng tới mức rú lên.
Đầu bên kia điện thoại: “Tiếng gì thế?”
“Đúng là em không hiểu ông ta thật, em mới chỉ gặp ông ta một lần thôi mà.” Lăng Hàm đáp.
Lục Tư Nguyên thấy cậu không hiểu liền giải thích: “Chu Chấn Nam là một người làm ăn, em có biết đặc điểm lớn nhất của người làm ăn là gì không?”
Lăng Hàm lắc đầu.
“Đặt nặng lợi ích.” Lục Tư Nguyên lắc ngón tay: “Nói tới nói lui, Chu Chấn Nam mở công ty, thực hiện các dự án, mục đích cuối cùng cũng chỉ là kiếm tiền, đối với những người như bọn họ, chặn đường làm ăn của người khác như giết cha mẹ của người ta. Khi đó, nguyên nhân lớn nhất mà Chu Chấn Nam ra tay với chúng ta là vì cuộc tranh đấu của hai anh em nhà họ Chu đã làm tổn hại tới lợi ích của GMG, đây là điều mà Chu Chấn Nam tuyệt đối không cho phép, cho nên khi ấy ông ta thật sự rất muốn đì chết anh.”
“Sau đó ông ta phát hiện ra, trong chuyện này có hiểu lầm, thêm việc sau lưng anh với Chu Thành có người, dưới nhiều tác động, Chu Chấn Nam mới chịu buông tha cho bọn anh, không rút vốn khỏi ‘Hạ Thiên’ nữa. Bắt đầu từ lúc đó, lợi ích của bọn anh bị buộc lại với nhau, nếu bọn anh xảy ra chuyện vậy thì có nghĩa là ‘Hạ Thiên’ xảy ra chuyện, cũng có nghĩa là Chu Chấn Nam sẽ gặp phải nguy cơ đầu tư không thu hồi được vốn, ông ta không thể cho phép chuyện này xảy ra. Chu Thành bắt được chuyện này, Chu Bắc Hiền chắc chắn sẽ phải chịu phạt.”
“Nhưng cũng đâu đến mức đá Chu Bắc Hiền ra khỏi GMG…” Lăng Hàm nói, bỗng có một suy nghĩ lóe lên.
Từ sau khi tìm lại được công bằng cho Bạch Tử Sách, tuy khi ấy Chu Chấn Nam vẫn cố giữ Chu Bắc Hiền lại, nhưng không thể nào không có khúc mắc trong lòng. Ông ta ghét Chu Thành là vì đời tư của Chu Thành hỗn loạn, còn chơi gay, giờ phát hiện thằng con út nghiêm chỉnh của mình là Chu Bắc Hiền cũng chơi gay, đã thế lòng dạ còn độc ác, sao ông ta có thể đối xử với hắn như trước kia được?
Khi ấy nhất định Chu Chấn Nam cũng cảm thấy tức giận trong lòng, Chu Bắc Hiền vốn nên an phận thủ thường làm một đứa con ngoan của ông ta, kết quả lại ngấm ngầm giở trò hết lần này tới lần khác, đã thế Chu Thành lại không phải ngọn đèn cạn dầu, Chu Chấn Nam lại càng nổi giận hơn vì chuyện của “Hạ Thiên”.
Sự thật chứng minh, chuyện ông ta giao hạng mục đầu tư lớn “Kế hoạch nhền nhện” cho Chu Thành đã tỏ rõ hướng suy nghĩ của ông ta rồi. Giờ Chu Bắc Hiền lại chọc giận Chu Chấn Nam, nếu hắn không làm gì đó thì có lẽ sau này đừng mong có thể cứu vớt được thiện cảm của Chu Chấn Nam dành cho hắn nữa.
Lăng Hàm nhanh chóng hiểu ra sự ghê gớm trong chuyện này.
“Hiểu rồi chứ?” Lục Tư Nguyên hỏi.
Lăng Hàm gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Chỉ có duy nhất một điều khiến cậu bất ngờ là không ngờ Lục Tư Nguyên và Chu Thành lại lén liên hệ với nhau, thậm chí còn hợp tác, hơn nữa trông có vẻ tuyệt đối không phải là lần một lần hai.
Lục Tư Nguyên và Chu Thành nhìn thì như nước với lửa, ví dụ như lúc Lục Tư Nguyên kết hôn liền khoe khoang với Chu Thành, trong điện thoại hai người lập tức châm chọc đối phương… Lăng Hàm khó có thể tưởng tượng được cảnh họ qua lại với nhau.
Nhưng cậu biết, những cậu ấm xuất thân từ gia đình giàu có lại ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như hai người, chuyện công chuyện tư luôn phân tách rất rõ ràng. Họ có thể cãi nhau, nhưng sau khi cãi nhau lại có thể vì lợi ích chung mà cùng tấn công kẻ thù chung, cho nên việc Lục Tư Nguyên và Chu Thành lén hợp tác với nhau cũng không phải là chuyện không thể.
Căn cứ theo tình hình phát triển trước mắt, Chu Bắc Hiền bị đá khỏi GMG, phòng vé của “Hạ Thiên” gặp tổn hại, từ kết quả này, Lục Tư Nguyên và Chu Bắc Hiền đều gặp thiệt hại, người duy nhất hưởng lợi chỉ có Chu Thành.
Một vài ẩn tình trong đó thật sự cũng không tiện nói ra.
Lăng Hàm nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện đúng là mình vẫn đơn giản nhất, ít nhất cậu chưa từng nghĩ tới việc Lục Tư Nguyên và Chu Thành lại giấu cậu lén cấu kết với nhau, cậu vẫn luôn cho rằng Lục Tư Nguyên hận Chu Thành đến mức không muốn thấy mặt anh ta, kết quả lại ngầm hợp tác với nhau sau lưng cậu!
Mấy tên này miệng nói một đằng nhưng rất có khả năng sẽ làm một nẻo.
Cũng chỉ có cậu mới tin vào lời nhảm nhí của họ!
Lăng Hàm bắt đầu suy xét lại bản thân, có phải cậu dễ tin người khác quá không?
Có lẽ Lục Tư Nguyên nhìn ra được suy nghĩ của cậu, anh giải thích: “Anh không có ý gì khác cả, bọn anh chỉ lợi dụng nhau chút thôi.”
Lăng Hàm cười khổ lắc đầu: “Được thôi.”
Giờ khiến Chu Bắc Hiền chịu khổ cũng xem như trút được giận, hơn nữa “Hạ Thiên” chiếu được một tuần, vé bán ra không được mười triệu vé, còn cách khoảng thu hồi vốn rất xa. Phim đã kén người xem, lại trải qua bao trắc trở như thế, có tụt lượng vé cũng là điều đã định.
Có điều, những gì mọi người có thể làm đều đã làm cả rồi, cái gọi là làm hết sức mình, nghe theo số trời có tàn khốc hơn nữa cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Lục Tư Nguyên tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng Lăng Hàm biết nhất định là anh rất hụt hẫng.
Cứ như vậy tới tuần thứ hai, lúc hai người đang nghỉ trong studio, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Lục Nham chạy vào, mặt mày hớn hở, vui sướng tới mức hai mắt có thể dùng từ “lấp lánh” để hình dung.
“Anh Nham?” Đây là lần đầu tiên Lăng Hàm thấy Lục Nham kích động đến vậy, rất kỳ lạ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Tư Nguyên hỏi.
“Tin vui.” Lục Nham vui sướng nói: “Tin cực kì vui!”
Anh ta quơ quơ nắm đấm, như thể muốn dùng nắm đấm đấm vào không khí để diễn tả tâm trạng kích động của mình.
“Tin vui gì?” Lăng Hàm hỏi.
Lục Nham cười ha hả, có vẻ kích động, hoặc là đang cố tình chơi trò vòng vo.
Lục Tư Nguyên thờ ơ: “Chắc có cô nào để ý anh ấy đấy.”
Lục Nham trừng anh: “Ăn nói linh tinh, anh chú là người phù phiếm thế à?”
Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm đồng loạt im lặng.
Lục Nham tức đến phì cười: “Tin này còn vui hơn cả chuyện có em nào để ý tới anh nữa ấy!”
“… Anh được cô nào để ý thì có gì mà hay?” Lục Tư Nguyên không hề khách sáo.
“Đừng có xoắn xuýt mãi cái vụ tôi có được ai để ý không nữa được không hả?” Lục Nham tức đến mức muốn đánh người, ‘Hạ Thiên’ được bình chọn là bộ phim nước ngoài hay nhất tại Liên hoan phim Monthermé rồi.”
Vừa dứt lời, cả studio liền im bặt đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một lúc sau Lăng Hàm mới hỏi: “… Thật á? Anh Nham, chuyện này không đùa được đâu.”
Lục Nham đưa tay lên miệng đằng hắng một tiếng: “Anh chưa đùa bao giờ cả.”
Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên đều im lặng nhìn anh ta.
Lục Nham đành phải sửa lại: “Trước giờ anh không lấy chuyện phim ảnh ra đùa.”
Đúng vậy, Lục Nham không bao giờ lấy chuyện phim ảnh ra đùa, đây là sự thật mà ai cũng biết.
Mắt Lăng Hàm từ từ mở lớn, một giây sau liền quay qua nhìn Lục Tư Nguyên.
Lục Tư Nguyên vẫn ngồi trên sofa bằng dáng vẻ tao nhã, gương mặt tươi cười, trông rất có phong phạm lạnh lùng bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kĩ thì nụ cười ấy của anh như ngưng lại, cả người cứng đờ.
Đó là biểu hiện của việc bất ngờ nhận được điều gì đó vui sướng, không kịp phản ứng lại.
Lăng Hàm lao tới lắc vai anh: “Tư Nguyên, chúng ta đoạt giải rồi! Chúng ta đoạt giải phim nước ngoài hay nhất của Liên hoan phim Monthermé rồi!”
Lục Tư Nguyên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, anh đứng bật dậy, giọng nói có chút khác thường: “Thật sao? Chúng ta thật sự đoạt giải rồi sao?”
Lục Nham gật như gà mổ thóc: “Thật không thể thật hơn được, bên phía hiệp hội điện ảnh vừa mới báo tin cho anh biết, chắc cũng sắp báo cho em ngay thôi.”
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, mọi người cùng phản ứng lại một lúc, vội quay ra nhìn Lục Tư Nguyên.
Lục Tư Nguyên ngẩn ra, lập tức lấy điện thoại ra nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, sau đó ấn nút nghe: “Hội trưởng?”
“Tư Nguyên đấy à? Báo cho cậu một tin mừng, bộ phim ‘Hạ Thiên’ của cậu vừa giành được giải phim nước ngoài xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Monthermé…”
Lăng Hàm mừng tới mức rú lên.
Đầu bên kia điện thoại: “Tiếng gì thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất