Chương 71: Tỉnh ngộ
“Không được, chẳng có gì hay ho để xem hết.” Quả nhiên, Lục Tư Nguyên nhanh chóng từ chối cậu.
Lăng Hàm nhịn rồi nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Anh... có phải anh thích Bạch Tử Sách đúng không?”
“Thích” mà Lăng Hàm nói ý là chỉ cái thích của người hâm mộ dành cho thần tượng, nó giống như khi mọi người thảo luận về một ngôi sao nào đó thường hỏi “Bạn có thích ngôi sao XX không”, một câu hỏi rất bình thường. Nhưng không ngờ gương mặt của Lục Tư Nguyên lại trầm xuống, anh cười lạnh một tiếng, dáng vẻ không tự nhiên tựa hồ cũng theo tiếng cười nhạt kia tan thành mây khói, trở lại là một Lục Tư Nguyên lạnh lùng thường ngày.
“Sao tôi có thể thích cậu ta được?”
“Nhưng mà...” Lăng Hàm hoang mang nhìn về cái ngăn tủ cao bằng một người, biểu cảm cho thấy rõ điều cậu muốn nói - Nếu không thích thì sao lại thu thập nhiều đồ của Bạch Tử Sách đến vậy?
“Cậu ta quá ngu, không đáng để tôi thích.” Lục Tư Nguyên không muốn nói nhiều nên anh sải bước ra khỏi phòng ngủ.
Nếu chủ cho thuê nhà đã không muốn nói thì Lăng Hàm cũng chẳng tự rước nhục vào người làm gì, đương nhiên cậu sẽ không nhắc lại, nhưng tính công kích của chuyện này quá lớn nên nó vẫn in thật sâu trong tâm trí cậu. Nhớ lại hồi cậu mới sống lại, Lục Tư Nguyên đi ngang qua là vì muốn đi tảo mộ Bạch Tử Sách, khi đó Tần Vĩnh từng nói với cậu vài rời rằng Lục Tư Nguyên với Bạch Tử Sách cãi nhau, sau đó Bạch Tử Sách gặp tai nạn giao thông mất mạng nên Lục Tư Nguyên thấy day dứt trong lòng.
Lẽ nào vì day dứt cho nên Lục Tư Nguyên mới thu nhặt từng chút một của Bạch Tử Sách sao?
Nhìn những sách ảnh này liệu anh có day dứt thêm lần nữa hay không? Tự dằn vặt mình như vậy thì có gì hay?
Càng nghĩ càng phức tạp, Lăng Hàm lắc đầu. Bây giờ mỗi lần nhắc tới Bạch Tử Sách cứ như là đang nói đến một “người khác” chứ không phải là mình.
Sau đó Lục Tư Nguyên rời đi, Lăng Hàm không biết anh đi đâu cũng không có tư cách để truy hỏi. Hiện giờ chuyện khiến cậu nhức đầu nhất là chuyện của Đường Diệp, làm sao để hiểu được nhân vật Bạch Như Phong đây.
Chuyện Chu Bắc Hiền phản bội năm đó để lại cho cậu đả kích quá lớn, sự ảnh hưởng này khiến Lăng Hàm rất khó có thể bình tĩnh để đối mặt với nhân vật như Bạch Như Phong.
Lăng Hàm lôi kịch bản từ trong túi ra, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, sau đó mở đèn đọc sách bên cạnh. Ánh sáng màu vàng cam dịu dàng đem lại cảm giác thoải mái dễ chịu nhưng Lăng Hàm lại chẳng hề thấy thả lỏng chút nào. Nếu không thể cho Đường Diệp một câu trả lời khiến ông ấy hài lòng tức là cậu đã mất đi cơ hội được đóng phim truyền hình.
Đến gần mười một giờ đêm, cửa vang lên một thanh âm rất nhỏ, Lăng Hàm đang rối bời vì không có bất cứ một manh mối nào liền nhìn thấy một bóng người cao gầy xuất hiện trong phòng khách.
Lục Tư Nguyên đã về.
Dáng vẻ đi lại của anh giống như một con mèo cao quý, không hề phát ra âm thanh nào.
“Chưa ngủ sao?” Lục Tư Nguyên không mở đèn, bóng của anh trong bóng đêm có chút mờ nhạt.
Bỏ đi bề ngoài của anh cùng sự quấy rầy của môi trường, lần đầu tiên Lăng Hàm thực sự lĩnh giáo được sức hấp dẫn từ giọng nói của Lục Tư Nguyên. Tầm nhìn hạn chế khiến cảm quan của cậu tập trung hết vào tai, thanh âm của Lục Tư Nguyên giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách trong đêm, làn nước ấm áp như an ủi lòng người, nó ưu nhã như tiếng đàn violon, mang theo sắc điệu rung động, mang đến cho người nghe cảm thụ tuyệt vời.
Âm thanh ấy quá hấp dẫn, Lăng Hàm hơi hoảng hốt ừ một tiếng.
Lục Tư Nguyên nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Lăng Hàm, tầm mắt đảo qua bàn trà liền dừng lại, lúc Lăng Hàm còn đang do dự không biết có nên giấu kịch bản đi hay không thì một bàn tay trắng nõn đã cầm lấy trước.
Lăng Hàm nghĩ, thôi kệ, muốn xem thì xem đi! Đường Diệp cũng không dặn cậu nhất định không được để người khác xem kịch bản.
Căn phòng khách chỉ có ánh sáng vàng từ ngọn đèn đọc sách phía sau Lăng Hàm, khóa hai người họ đối diện nhau trong một không gian chật hẹp.
“Tôi biết kịch bản này, Đường Diệp đang lên kế hoạch quay.” Lục Tư Nguyên ngồi xuống ghế sofa phía đối diện lật kịch bản, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Cậu lấy được nhân vật của Đường Diệp?”
“Vẫn chưa chắc chắn.”
“Cậu là nhân vật nào?"
“Bạch Như Phong, thầy Đường nói tôi lý giải sai lệch về nhân vật, hy vọng tôi quay về suy nghĩ thật kĩ.”
“Vậy sao...” Lục Tư Nguyên cười rộ lên, không biết có phải ảo giác hay không nhưng Lăng Hàm cảm thấy ngữ điệu của Lục Tư Nguyên lúc này dịu dàng hơn mọi khi rất nhiều: “Điểm khác nhau giữa hai người là ở đâu?”
Không ngờ Lục Tư Nguyên lại có thể tiếp bước hỏi về chuyện của cậu khiến Lăng Hàm cực kì bất ngờ, lại có chút hưng phấn. Cậu vẫn luôn đau đầu vì chuyện này, nếu có người nói chuyện cùng có lẽ sẽ có phát hiện mới.
Lăng Hàm ngồi thẳng người, kể cho anh nghe cuộc đối thoại của cậu với Đường Diệp.
Từ đầu tới cuối Lục Tư Nguyên đều giữ im lặng, không có quá nhiều phát biểu hay bình luận, chỉ thi thoảng hỏi một chút.
“Chỗ khác biệt của hai người là Đường Diệp cho rằng Bạch Như Phong yêu tiểu sư muội nên có thể buông tha hận thù, còn cậu lại cho rằng chuyện đó không có khả năng, đúng không?” Sau khi Lăng Hàm nói xong, Lục Tư Nguyên khoanh tay, nói.
Lăng Hàm gật đầu.
“Vì sao cậu lại cho rằng Bạch Như Phong không thể buông tha hận thù?”
Vì sao?
Trong đầu cậu xẹt qua khuôn mặt của Chu Bắc Hiền.
Lăng Hàm lắc đầu: “Có lẽ là ý kiến cá nhân cho rằng chuyện đó là không thể! Chịu tổn thương đến như vậy sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
“Vì sao không thể bỏ?”
“Vì sao có thể bỏ?”
Lục Tư Nguyên dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên bìa cuốn kịch bản, nói: “Bạch Như Họa sống sung sướng từ nhỏ, không tranh quyền thế, cha mẹ tận tâm dạy dỗ, hơn nữa còn được Cốc Thần Y cứu sống, mưa dầm thấm lâu, người như vậy trưởng thành có thể xấu được sao? Tính cách như vậy khiến nhân vật dễ dàng tha thứ hơn những người khác, xét về khía cạnh logic hoàn toàn hợp lí! Nhân vật có thể đã từng hận, nhưng khi nhân vật này quyết định tha thứ cho tiểu sư muội cũng là lúc từ bỏ hận thù và tình yêu, bắt đầu lại.”
Trái tim đột nhiên có chút đau đớn, Lăng Hàm mím môi không nói gì. Dựa theo phân tích nhân vật, Lăng Hàm biết Lục Tư Nguyên nói như vậy không sai nhưng anh lại không thể thuyết phục được cậu.
“Liệu có phải cậu...” Lục Tư Nguyên đột nhiên dừng một chút, dùng ánh mắt thận trọng nhìn chằm chằm Lăng Hàm: “Có phải cậu đặt chính mình vào nhân vật quá sâu rồi không?”
Lăng Hàm kinh ngạc nhìn về phía trước.
Quả thực cậu đã đặt bản thân mình vào quá nhiều cho nên mới khó có thể chấp nhận hành động tha thứ của Bạch Như Phong, không đúng, là bản thân cậu không thể chấp nhận hành động “từ bỏ” này cho nên mới thất thố trong cuộc nói chuyện với Đường Diệp.
Mãi không thấy Lăng Hàm nói chuyện nên Lục Tư Nguyên khép kịch bản lại, đặt chồng giấy dày xuống bàn trà, anh ngẫm nghĩ rồi ngưng mắt nhìn Lăng Hàm một lát, cuối cùng nói: “Một diễn viên chuyên nghiệp phải đem bản thân hòa vào nhân vật, cảm thụ luồng tâm lý cùng hành vi của nhân vật, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của ‘bản thân’ để tiếp cận nhân vật, chứ không phải đem những suy nghĩ tình cảm của bản thân trong thực tế áp vào nhân vật, để nhân vật giống như mình.”
Giọng nói trầm thấp giống như một cây búa lớn nện thẳng vào lồng ngực của Lăng Hàm khiến cậu chấn động toàn thân, cậu không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc Lục Tư Nguyên.
Cậu cũng đã từng nói như vậy, là nói với một người đàn em, khi đó thân phận của cậu là người dạy dỗ còn người nghe khiển trách là đàn em kia, hiện giờ sống lại, vậy mà cậu lại bị người ta nói những lời ấy.
Sao giờ cậu lại thiếu chuyên nghiệp như vậy!
Lăng Hàm nhịn rồi nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Anh... có phải anh thích Bạch Tử Sách đúng không?”
“Thích” mà Lăng Hàm nói ý là chỉ cái thích của người hâm mộ dành cho thần tượng, nó giống như khi mọi người thảo luận về một ngôi sao nào đó thường hỏi “Bạn có thích ngôi sao XX không”, một câu hỏi rất bình thường. Nhưng không ngờ gương mặt của Lục Tư Nguyên lại trầm xuống, anh cười lạnh một tiếng, dáng vẻ không tự nhiên tựa hồ cũng theo tiếng cười nhạt kia tan thành mây khói, trở lại là một Lục Tư Nguyên lạnh lùng thường ngày.
“Sao tôi có thể thích cậu ta được?”
“Nhưng mà...” Lăng Hàm hoang mang nhìn về cái ngăn tủ cao bằng một người, biểu cảm cho thấy rõ điều cậu muốn nói - Nếu không thích thì sao lại thu thập nhiều đồ của Bạch Tử Sách đến vậy?
“Cậu ta quá ngu, không đáng để tôi thích.” Lục Tư Nguyên không muốn nói nhiều nên anh sải bước ra khỏi phòng ngủ.
Nếu chủ cho thuê nhà đã không muốn nói thì Lăng Hàm cũng chẳng tự rước nhục vào người làm gì, đương nhiên cậu sẽ không nhắc lại, nhưng tính công kích của chuyện này quá lớn nên nó vẫn in thật sâu trong tâm trí cậu. Nhớ lại hồi cậu mới sống lại, Lục Tư Nguyên đi ngang qua là vì muốn đi tảo mộ Bạch Tử Sách, khi đó Tần Vĩnh từng nói với cậu vài rời rằng Lục Tư Nguyên với Bạch Tử Sách cãi nhau, sau đó Bạch Tử Sách gặp tai nạn giao thông mất mạng nên Lục Tư Nguyên thấy day dứt trong lòng.
Lẽ nào vì day dứt cho nên Lục Tư Nguyên mới thu nhặt từng chút một của Bạch Tử Sách sao?
Nhìn những sách ảnh này liệu anh có day dứt thêm lần nữa hay không? Tự dằn vặt mình như vậy thì có gì hay?
Càng nghĩ càng phức tạp, Lăng Hàm lắc đầu. Bây giờ mỗi lần nhắc tới Bạch Tử Sách cứ như là đang nói đến một “người khác” chứ không phải là mình.
Sau đó Lục Tư Nguyên rời đi, Lăng Hàm không biết anh đi đâu cũng không có tư cách để truy hỏi. Hiện giờ chuyện khiến cậu nhức đầu nhất là chuyện của Đường Diệp, làm sao để hiểu được nhân vật Bạch Như Phong đây.
Chuyện Chu Bắc Hiền phản bội năm đó để lại cho cậu đả kích quá lớn, sự ảnh hưởng này khiến Lăng Hàm rất khó có thể bình tĩnh để đối mặt với nhân vật như Bạch Như Phong.
Lăng Hàm lôi kịch bản từ trong túi ra, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, sau đó mở đèn đọc sách bên cạnh. Ánh sáng màu vàng cam dịu dàng đem lại cảm giác thoải mái dễ chịu nhưng Lăng Hàm lại chẳng hề thấy thả lỏng chút nào. Nếu không thể cho Đường Diệp một câu trả lời khiến ông ấy hài lòng tức là cậu đã mất đi cơ hội được đóng phim truyền hình.
Đến gần mười một giờ đêm, cửa vang lên một thanh âm rất nhỏ, Lăng Hàm đang rối bời vì không có bất cứ một manh mối nào liền nhìn thấy một bóng người cao gầy xuất hiện trong phòng khách.
Lục Tư Nguyên đã về.
Dáng vẻ đi lại của anh giống như một con mèo cao quý, không hề phát ra âm thanh nào.
“Chưa ngủ sao?” Lục Tư Nguyên không mở đèn, bóng của anh trong bóng đêm có chút mờ nhạt.
Bỏ đi bề ngoài của anh cùng sự quấy rầy của môi trường, lần đầu tiên Lăng Hàm thực sự lĩnh giáo được sức hấp dẫn từ giọng nói của Lục Tư Nguyên. Tầm nhìn hạn chế khiến cảm quan của cậu tập trung hết vào tai, thanh âm của Lục Tư Nguyên giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách trong đêm, làn nước ấm áp như an ủi lòng người, nó ưu nhã như tiếng đàn violon, mang theo sắc điệu rung động, mang đến cho người nghe cảm thụ tuyệt vời.
Âm thanh ấy quá hấp dẫn, Lăng Hàm hơi hoảng hốt ừ một tiếng.
Lục Tư Nguyên nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Lăng Hàm, tầm mắt đảo qua bàn trà liền dừng lại, lúc Lăng Hàm còn đang do dự không biết có nên giấu kịch bản đi hay không thì một bàn tay trắng nõn đã cầm lấy trước.
Lăng Hàm nghĩ, thôi kệ, muốn xem thì xem đi! Đường Diệp cũng không dặn cậu nhất định không được để người khác xem kịch bản.
Căn phòng khách chỉ có ánh sáng vàng từ ngọn đèn đọc sách phía sau Lăng Hàm, khóa hai người họ đối diện nhau trong một không gian chật hẹp.
“Tôi biết kịch bản này, Đường Diệp đang lên kế hoạch quay.” Lục Tư Nguyên ngồi xuống ghế sofa phía đối diện lật kịch bản, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Cậu lấy được nhân vật của Đường Diệp?”
“Vẫn chưa chắc chắn.”
“Cậu là nhân vật nào?"
“Bạch Như Phong, thầy Đường nói tôi lý giải sai lệch về nhân vật, hy vọng tôi quay về suy nghĩ thật kĩ.”
“Vậy sao...” Lục Tư Nguyên cười rộ lên, không biết có phải ảo giác hay không nhưng Lăng Hàm cảm thấy ngữ điệu của Lục Tư Nguyên lúc này dịu dàng hơn mọi khi rất nhiều: “Điểm khác nhau giữa hai người là ở đâu?”
Không ngờ Lục Tư Nguyên lại có thể tiếp bước hỏi về chuyện của cậu khiến Lăng Hàm cực kì bất ngờ, lại có chút hưng phấn. Cậu vẫn luôn đau đầu vì chuyện này, nếu có người nói chuyện cùng có lẽ sẽ có phát hiện mới.
Lăng Hàm ngồi thẳng người, kể cho anh nghe cuộc đối thoại của cậu với Đường Diệp.
Từ đầu tới cuối Lục Tư Nguyên đều giữ im lặng, không có quá nhiều phát biểu hay bình luận, chỉ thi thoảng hỏi một chút.
“Chỗ khác biệt của hai người là Đường Diệp cho rằng Bạch Như Phong yêu tiểu sư muội nên có thể buông tha hận thù, còn cậu lại cho rằng chuyện đó không có khả năng, đúng không?” Sau khi Lăng Hàm nói xong, Lục Tư Nguyên khoanh tay, nói.
Lăng Hàm gật đầu.
“Vì sao cậu lại cho rằng Bạch Như Phong không thể buông tha hận thù?”
Vì sao?
Trong đầu cậu xẹt qua khuôn mặt của Chu Bắc Hiền.
Lăng Hàm lắc đầu: “Có lẽ là ý kiến cá nhân cho rằng chuyện đó là không thể! Chịu tổn thương đến như vậy sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
“Vì sao không thể bỏ?”
“Vì sao có thể bỏ?”
Lục Tư Nguyên dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên bìa cuốn kịch bản, nói: “Bạch Như Họa sống sung sướng từ nhỏ, không tranh quyền thế, cha mẹ tận tâm dạy dỗ, hơn nữa còn được Cốc Thần Y cứu sống, mưa dầm thấm lâu, người như vậy trưởng thành có thể xấu được sao? Tính cách như vậy khiến nhân vật dễ dàng tha thứ hơn những người khác, xét về khía cạnh logic hoàn toàn hợp lí! Nhân vật có thể đã từng hận, nhưng khi nhân vật này quyết định tha thứ cho tiểu sư muội cũng là lúc từ bỏ hận thù và tình yêu, bắt đầu lại.”
Trái tim đột nhiên có chút đau đớn, Lăng Hàm mím môi không nói gì. Dựa theo phân tích nhân vật, Lăng Hàm biết Lục Tư Nguyên nói như vậy không sai nhưng anh lại không thể thuyết phục được cậu.
“Liệu có phải cậu...” Lục Tư Nguyên đột nhiên dừng một chút, dùng ánh mắt thận trọng nhìn chằm chằm Lăng Hàm: “Có phải cậu đặt chính mình vào nhân vật quá sâu rồi không?”
Lăng Hàm kinh ngạc nhìn về phía trước.
Quả thực cậu đã đặt bản thân mình vào quá nhiều cho nên mới khó có thể chấp nhận hành động tha thứ của Bạch Như Phong, không đúng, là bản thân cậu không thể chấp nhận hành động “từ bỏ” này cho nên mới thất thố trong cuộc nói chuyện với Đường Diệp.
Mãi không thấy Lăng Hàm nói chuyện nên Lục Tư Nguyên khép kịch bản lại, đặt chồng giấy dày xuống bàn trà, anh ngẫm nghĩ rồi ngưng mắt nhìn Lăng Hàm một lát, cuối cùng nói: “Một diễn viên chuyên nghiệp phải đem bản thân hòa vào nhân vật, cảm thụ luồng tâm lý cùng hành vi của nhân vật, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của ‘bản thân’ để tiếp cận nhân vật, chứ không phải đem những suy nghĩ tình cảm của bản thân trong thực tế áp vào nhân vật, để nhân vật giống như mình.”
Giọng nói trầm thấp giống như một cây búa lớn nện thẳng vào lồng ngực của Lăng Hàm khiến cậu chấn động toàn thân, cậu không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc Lục Tư Nguyên.
Cậu cũng đã từng nói như vậy, là nói với một người đàn em, khi đó thân phận của cậu là người dạy dỗ còn người nghe khiển trách là đàn em kia, hiện giờ sống lại, vậy mà cậu lại bị người ta nói những lời ấy.
Sao giờ cậu lại thiếu chuyên nghiệp như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất