Chương 111: Đến tìm anh
Sau khi Cung Huyền Thương xuất ngoại, Lôi Hòa Nghi cảm nhận được cuộc sống của mình trống vắng hơn hẳn, buổi tối không có anh ôm nên ngủ không ngon, lúc ăn không có anh bên cạnh cũng chẳng có khẩu vị gì. Mặc dù cả hai thường xuyên gọi video với nhau nhưng cũng không khiến nỗi nhớ nhung trong lòng vơi đi. Hơn nữa vì chênh lệch múi giờ, không muốn làm ảnh hưởng thời gian nghỉ ngơi của đối phương nên cả hai cũng dần hạn chế số lần gọi điện thoại cho nhau. Cung Huyền Thương xuất ngoại gần một tháng, Lôi Hòa Nghi cũng tương tư gần một tháng, cô bắt đầu bận rộn với công việc ở thương hiệu. Còn việc trong giới giải trí thì cứ vứt đó, dù sao cô cũng không đam mê gì chỉ muốn hiểu một chút về thế giới của Cung Huyền Thương mà thôi. Huống chi thân phận của cô còn đó, nếu quá nhiệt tình khiến người khác đố kỵ hắt nước bẩn, scandal liên tục xuất hiện cũng không tốt với thanh danh gia tộc. Dù ông nội sẽ không giận cô nhưng cô vẫn sẽ áy náy, hơn nữa nhà ngoại cô cũng thuộc dòng dòi thư hương, danh giá nhiều đời, con cháu không nên mang tiếng xấu dù chỉ là tin nhảm mới là tốt nhất. Ngược lại thương hiệu thời trang kia mới là tâm huyết của cô.
Sau khi bàn bạc với Túc Nhạn về việc thời gian này không cần nhận việc cho cô chỉ cần cố gắng duy trì độ hot và nêu rõ suy nghĩ thì Lôi Hòa Nghi đến thương hiệu.
Ninh Mẫn và Lantana biết cô đến sớm đã tụ tập trong phòng chờ sẵn. Lôi Hòa Nghi vào phòng ngồi phịch xuống ghế, tựa lưng nhắm mắt thả lỏng bản thân. Lantana cười trêu:
- Sao hả, nhớ người yêu rồi?
- Tớ thấy, Nghi Nghi là đang lo Cung thiếu bên trời Tây sẽ bị mỹ nữ bên đó bao vây đến ngộp thở thì có.
Ninh Mẫn vừa dứt lời, Lôi Hòa Nghi liền mở mắt ngồi dậy, Lantana giật mình nhìn Ninh Mẫn.
- Không phải là đoán trúng rồi đó chứ?
Ninh Mẫn nhún vai tỏ vẻ không rõ. Mà Lôi Hòa Nghi dĩ nhiên ưu sầu hơn sau khi Ninh Mẫn nói xong. Cung Huyền Thương ưu tú xuất sắc như thế không bị để ý mới là lạ. Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn Lantana rồi quay sang nhìn Ninh Mẫn.
- Hai cậu nói xem làm sao mình mới nắm chắc Cung Huyền Thương trong tay đây, hoa đào của anh ấy nhiều như rừng vậy.
Ninh Mẫn thân thiện vỗ vai bạn thân:
- Thật ra người nói câu này là Cung thiếu sẽ hợp lý hơn. Hoa đào của anh ấy tuy nhiều nhưng chẳng có chút uy hiếp nào đến địa vị của cậu nhưng hoa đào của cậu tuy ít nhưng lại như đã tu thành tinh khiến Cung thiếu lúc nào cũng phải lo được lo mất.
Lôi Hòa Nghi bày ra biểu cảm hoài nghi nhìn Lantana, thấy cô ấy gật đầu chắc nịch thì mới bình tĩnh suy nghĩ. Quả thật mối quan hệ giữa cô và Sở Mặc Thần mật thiết, cho dù không thể tiến tới tình yêu nhưng lại quý giá hơn tình bạn rất nhiều, Cung Huyền Thương sợ hãi ghen tuông cũng không phải không có lý do. Nhưng cứ như thế này mãi cũng không ổn, chỉ một cuộc gặp đơn giản cũng khiến anh mất bình tĩnh rồi. Suy cho cùng cũng là anh tự ti vì bản thân mình, lại đánh giá cao Sở Mặc Thần.
- Vậy các cậu nói mình phải làm sao mới khiến Cung Huyền Thương hoàn toàn tin tưởng đây!
Vẻ mặt của Lantana lập tức trở nên đen tối, cười cười nói:
- Chuyện này rất đơn giản, cậu đem Cung Huyền Thương ăn sạch thì chẳng phải đã trói người ta trong lòng bàn tay rồi sao. Mà Cung Huyền Thương đè được cậu thì cũng xem như nắm kim bài trong tay, dù có bao nhiêu đàn ông xuất hiện vây quanh cậu thì anh ta cũng là chính cung, sẽ không tùy tiện ghen tuông nữa.
Lôi Hòa Nghi hiểu rõ thâm ý trong lời nói của Lantana, mặt tức khắc đỏ lên. Nhìn sang Ninh Mẫn hi vọng cô sẽ cho mình một lời khuyên hữu ích chứ không phải đề nghị sặc mùi tình của Lantana. Nhưng đáp lại ánh mắt chờ mong của cô là cái gật đầu đồng tình với Lantana của Ninh Mẫn. Mặt Lôi Hòa Nghi gần như sánh bằng quả cà chua, ấp úng.
- Bảo mình đi đè Cung Huyền Thương, hai cậu cho rằng da mặt mình là bê tông cốt thép sao?
Lantana thở dài nhìn bạn mình, thầm than Lôi Hòa Nghi còn quá ngây thơ. Mặc dù từng có vài năm học ở Mỹ nhưng dù sao cũng là người của thời đại trước, dù đã quen với sự nhiệt tình cởi mở của người phương Tây nhưng tư tưởng không phải là thứ có thể thay đổi dễ dàng huống chi nhà họ Lôi cũng là thế gia trăm năm, mẹ cô là người xuất thân thư hương, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất kỹ về những vấn đề này. Với đề nghị của Lantana, nếu đối phương không phải Cung Huyền Thương mà là người khác thì ý định này đã bị Lôi Hòa Nghi dập tắt từ trong trứng nước.
- Darling à, chẳng lẽ kinh nghiệm mấy năm ở Mỹ đều trở thành công cốc rồi sao?
- Ý của cậu là gì hả?
- Cậu không có can đảm đè Cung Huyền Thương lúc tỉnh táo thì cứ làm lúc mơ hồ đi. Tin tớ, đối với đàn ông không có việc gì khó mà một trận say rượu không thể làm cả.
Ninh Mẫn âm thầm bật ngón cái cho Lantana, còn Lôi Hòa Nghi thì ù ù cạc cạc, này là muốn cô chuốc say Cung Huyền Thương rồi lôi anh lên giường sao?
- Lantana, kinh nghiệm của cậu dày dặn thật đấy!
- Mình và Olearn dây dưa nhiều năm như vậy, chút mẹo vặt này vẫn phải có.
- Mình sẽ cân nhắc!
Ninh Mẫn giơ tay nhìn đồng hồ, nói với Lôi Hòa Nghi.
- Hôm nay có một cuộc họp quan trọng, hiếm khi cậu đến đây có muốn tham gia không?
- Vừa hay mình rảnh cũng không có chuyện gì làm, tham gia họp cũng được!
- Tầm nửa tiếng sau sẽ bắt đầu!
- Mình biết rồi!
Một tuần sau, Lôi Hòa Nghi sắp xếp công việc ở thương hiệu và Lôi Phong giải trí đâu vào đấy xong xuôi thì lập tức đặt vé máy bay đi Pháp.
Từ chỗ Kỷ Tuyên cô biết được chỗ ở và lịch trình của Cung Huyền Thương dĩ nhiên chuyện này được giữ bí mật với anh. Mặc dù rất muốn gặp anh ngay bây giờ nhưng sau thời gian dài ngồi máy bay cộng thêm chênh lệch múi giờ khiến cho tinh thần và thể lực của Lôi Hòa Nghi đã đến giới hạn, cô càng không muốn xuất hiện trước mặt Cung Huyền Thương với dáng vẻ mệt mỏi phờ phạc. Cô đặt một phòng khách sạn nghỉ ngơi một ngày, hôm sau mới đi tìm Cung Huyền Thương.
Một ngày trôi qua, Cung Huyền Thương sau khi đến trụ sở Cung thị xử lý công việc xong xuôi đến giờ nghỉ trưa anh lái xe tới một nhà hàng gặp một người đã hẹn trước.
Còn Lôi Hòa Nghi, vừa đặt chân đến đất Pháp, nghỉ ngơi khôi phục thể lực đầy đủ thì đeo máy ảnh như chim sổ lồng chạy nhảy khắp nơi. Theo như cô nói thì hiện tại là giờ làm việc của anh, cô không tiện xuất hiện, đến giờ nghỉ trưa cô gặp anh cũng không muộn, Kỷ Tuyên đã sớm nói cho cô biết anh dùng bữa ở nhà hàng nào rồi.
Trong nhà hàng, ngồi đối diện Cung Huyền Thương là một mỹ nữ phương Tây xinh đẹp phóng khoáng, phong cách ăn mặc thời thượng khí chất, nhìn thế nào cũng vô cùng nổi bật. Hai người tập trung trò chuyện với nhau cực kỳ tập trung, đến mức Lôi Hòa Nghi vào nhà hàng nhìn Cung Huyền Thương chằm chằm một hồi lâu mà anh cũng không nhận ra.
Cô ngồi một góc, cách một vách ngăn che đi gần hết khuôn mặt chỉ có đôi mắt, trên đầu đội một chiếc mũ tròn vành, trên cổ đeo máy ảnh, mặc chiếc váy trắng trẻ trung năng động nhìn thế nào cũng giống một vị du khách đến thăm quan hơn là đến tìm người. Thế nhưng lúc này cô lại xoay người nhìn về phía bàn ăn của Cung Huyền Thương, đôi mắt to xinh đẹp híp lại một cách nguy hiểm, điển hình cho câu nói nhìn đời bằng nửa con mắt mà đối tượng là người đàn ông phía xa xa kia.
Lôi Hòa Nghi không rõ tâm tình của mình lúc này là gì, biết rõ anh sẽ không phản bội cô hơn nữa buổi hẹn này là công việc thế nhưng nhìn anh chú tâm đến mức không nhận ra ánh mắt nóng rực của cô vẫn khiến cô hụt hẫng. Trước giờ anh chưa từng như thế, người khác nhìn anh lâu hơn một giây anh đã nhận ra đằng này.... Lôi Hòa Nghi phồng môi, biến hụt hẫng thành sức mạnh mà ăn sạch bàn thức ăn trước mắt, nói không chừng trong suy nghĩ của cô hiện tại đã xem đống thức ăn tượng miệng là Cung Huyền Thương mà dùng sức nhai rồi.
Qua một lúc lâu cuối cùng cô gái kia cũng đứng dậy, bắt tay tạm biệt Cung Huyền Thương, vẻ mặt anh cực kỳ hài lòng hiển nhiên thành quả đạt được rất tốt. Sau khi gọi phục vụ thanh toán thì Cung Huyền Thương đi vệ sinh, bên kia Lôi Hòa Nghi đã lặng lẽ biết mất khi nào không hay.
Cung Huyền Thương đi vệ sinh xong quay lại bàn ăn, lúc đi qua một khúc quanh thì một cô gái vô tình va phải người anh, trên đầu đội mũ vành tròn lại thấp hơn anh một cái đầu nên Cung Huyền Thương không nhìn thấy mặt. Chóp mũi thoang thoảng mùi hương quen thuộc khiến ánh mắt anh dịu xuống còn chưa lên tiếng xác nhận thì cô gái tiến tới từng bước áp sát, cuối cùng Cung Huyền Thương bị cô ép đứng dựa lưng vào tường. Đây là ngã rẽ gần nhà kho nhà hàng nên bình thường rất ít người lui tới, xung quanh lại có nhiều bồn hoa che khuất nên cử chỉ của Cung Huyền Thương và cô gái không bị nhìn thấy.
Cung Huyền Thương bị ép lui đến tường, đôi mày nhíu chặt lại, trong đầu chợt nhớ đến chuyện cũ thầm cảm thán cảnh tượng lúc này thật quen thuộc. Còn cô gái sau khi đạt được mục đích là dồn tường Cung Huyền Thương thì gương mặt ẩn sau chiếc mũ lớn khẽ mỉm cười sau đó trở nên lạnh nhạt ngẩng đầu kên nhìn Cung Huyền Thương.
Gương mặt xinh đẹp của Lôi Hòa Nghi xuất hiện, hai mắt Cung Huyền Thương sáng như sao. Tay nhanh hơn não vươn ra ôm lấy eo cô xoay người đảo vị trí trở thành Lôi Hòa Nghi dựa vào tường, anh ép cô. Một tay Cung Huyền Thương giữ eo, một tay đỡ sau đầu cô ngăn cách với vách tường sau lưng. Tiếp đó chưa kịp để Lôi Hòa Nghi định thần lại thì anh đã cúi xuống ngấu nghiến đôi môi mềm mại anh thương nhớ bấy lâu nay.
Lôi Hòa Nghi thầm than như thế này là không đúng kịch bản nhưng hơi thở quen thuộc gần ngay trước mắt, vòng ôm thân quen đang bao bọc lấy cơ thể. Phòng ngự của Lôi Hòa Nghi lập tức sụp đổ, vươn tay ôm vai Cung Huyền Thương, triền miên không dứt.
Trong không gian yên tĩnh lại vang lên âm thanh hôn môi ái muội khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh. Cung Huyền Thương cắn mút đôi môi mọng của Lôi Hòa Nghi hệt như người khát trên sa mạc gặp được ốc đảo. Có lẽ ảnh hưởng bởi địa điểm nên anh không ngần ngại trao cô nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng ướt át, hơn nữa Lôi Hòa Nghi không có ý phản kháng, sự dung túng của cô như liều thuốc kích thích tốt nhất cho ngọn lửa dục vọng trong Cung Huyền Thương.
Cuối cùng khi có âm thanh bước chân lẫn tiếng trò chuyện bằng tiếng Pháp lúc có lúc không vang lên kéo Lôi Hòa Nghi về thực tại. Nhận ra cả hai vẫn còn đang ở nhà hàng mà lại buông thả thế này thật xấu hổ, mặt đỏ lên vừa vì ngượng vừa vì nụ hôn cuồng nhiệt lúc nãy. Cung Huyền Thương cũng buông cô ra, vốn muốn ôm cô nhưng tay vừa thả thì cả người Lôi Hòa Nghi liền quỵ xuống may mà anh đỡ kịp. Vùi trong lòng Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi dường như cảm nhận được nhiệt cô nơi gò má mình đã nung đỏ phần da thịt trước ngực của anh rồi. Bên tai vang vọng lên tiếng cười trầm thấp quyền rũ của Cung Huyền Thương sau đó là giọng điệu lưu manh của anh:
- Bé con, bị anh hôn đến đứng không vững rồi sao? Xem ra em phải luyện tập thêm nhiều đấy, nếu không tương lai làm sao xuống nổi giường.
Lôi Hòa Nghi phồng miệng, không dám ngẩng đầu nhìn anh càng không dám nói ý định đi Pháp tìm anh lần này là nhằm mục đích đè anh. Nếu không với sự hưng phấn bây giờ của anh sợ rằng ba ngày sau cô vẫn chưa xuống được giường đâu. Nhưng anh cứ cười mãi khiến Lôi Hòa Nghi từ ngượng thành giận, một tay véo eo một chân mang giày cao gót không lưu tình giẫm xuống. Cung Huyền Thương ăn đau mới chịu thu lại tiếng cười xấu xa lưu manh của mình. Một tay chòang qua eo, một tay bóp bóp gò má cô:
- Đang ở khách sạn sao?
- Vâng!
- Khách sạn nào, anh cho người đến thu dọn chuyển sang nhà anh!
- Khách sạn Hilton!
- Được rồi!
Nhìn máy ảnh cô đeo trên cổ, Cung Huyền Thương đoán được cô đã đi dạo không ít, liền lên tiếng hỏi:
- Em muốn đi tham quan nơi nào nữa không, không thì anh đưa em về!
Lôi Hòa Nghi vươn vai, đáp:
- Về nhà, hôm nay em đi dạo đủ rồi!
- Được, nghe em!
Cung Huyền Thương quay lại bàn lấy những thứ còn sót rồi đưa Lôi Hòa Nghi lên xe. Một người ngồi ghế lái, người kia ngồi ghế phụ, thấy Cung Huyền Thương mãi vẫn chưa khởi động, Lôi Hòa Nghi nhìn sang thì bắt gặp gương mặt đang cười một cách ngốc nghếch của anh, sao cô có thể không hiểu anh đàn vui vẻ vì chuyện gì. Tháo máy ảnh và nón xuống đặt ra ghế sau, Lôi Hòa Nghi kéo tay Cung Huyền Thương, anh nhìn về phía cô, Lôi Hòa Nghi giơ hai tay ra, Cung Huyền Thương nghiêng người ôm chặt cô vào lòng.
- Bé con, anh nhớ em, thật sự rất nhớ, rất nhớ em!
- Em cũng nhớ anh, nhớ anh rất nhiều, Cung Huyền Thương!
Hai người ôm nhau một hồi, cảm nhận sự tồn tại chân thật của đối phương thỏa mãn nỗi tương tư trong lòng xong xuôi mới quyến luyến buông ra. Cung Huyền Thương khởi động xe về nhà, một tay cầm vô lăng, một tay vẫn luôn cầm tay Lôi Hòa Nghi.
Mấy ngày sau đó Lôi Hòa Nghi đều theo Cung Huyền Thương đến công ty, thực chất điểm đến của chuyến xuất ngoại lần này là Provence, nán lại Paris là bởi vì đây là lúc diễn ra cuộc họp thường niên nên sẵn tiện Cung Huyền Thương tham dự và ở lại vài ngày, vừa hay có Lôi Hòa Nghi bên cạnh nên anh cũng không vội vã kết thúc công việc ở đây, thong thả xử lý chừa ra thời gian rảnh dẫn cô đi du lịch, sau cuộc họp thường niên anh sẽ quay lại Provence, Lôi Hòa Nghi đã đến Pháp sẽ không vội quay về nên đi cùng anh luôn. Có điều kế hoạch của cả hai gặp phải một sự cố nên phải lùi lại vài ngày
Không biết từ đầu mà đạo diễn Macxen biết Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đang vi vu đất Pháp, dứt khoát chạy đến dựng đầu hai người dậy đi tuyên truyền cho «Người tình Paris» sắp sửa lên sóng. Một là nữ chính, một là nam phụ, hai người lại không thể từ chối, hơn nữa đạo diễn Macxen là một con cáo già, dù Cung Huyền Thương muốn lấy lý do công việc để từ chối cũng không thể vì ông thừa biết Cung Huyền Thương làm việc là phụ, quấn quýt Lôi Hòa Nghi là chính. Một ngày làm việc 8 tiếng anh dẫn Lôi Hòa Nghi đi chơi đã hết 5 tiếng rồi thì bận nổi gì. Không cách nào nói thắng Macxen nên cả hai đành ngậm ngùi cùng đoàn làm phim đi tuyên truyền. Dù sao vẫn bên cạnh nhau nên Cung Huyền Thương cũng không bực bội lắm, chỉ hơi khó ở vì lúc nào cũng đông người nên anh không chấm mút được gì từ cô vợ yêu của mình.
Sau gần hai tuần chăm chỉ đẩy nhanh tiến độ tuyên truyền phim, thừa dịp đạo diễn Macxen còn chưa kiếm được lý do để tóm cổ cả hai thì Cung Huyền Thương đã sớm đóng gói Lôi Hòa Nghi chạy đến Provence nghỉ dưỡng.
Sau khi bàn bạc với Túc Nhạn về việc thời gian này không cần nhận việc cho cô chỉ cần cố gắng duy trì độ hot và nêu rõ suy nghĩ thì Lôi Hòa Nghi đến thương hiệu.
Ninh Mẫn và Lantana biết cô đến sớm đã tụ tập trong phòng chờ sẵn. Lôi Hòa Nghi vào phòng ngồi phịch xuống ghế, tựa lưng nhắm mắt thả lỏng bản thân. Lantana cười trêu:
- Sao hả, nhớ người yêu rồi?
- Tớ thấy, Nghi Nghi là đang lo Cung thiếu bên trời Tây sẽ bị mỹ nữ bên đó bao vây đến ngộp thở thì có.
Ninh Mẫn vừa dứt lời, Lôi Hòa Nghi liền mở mắt ngồi dậy, Lantana giật mình nhìn Ninh Mẫn.
- Không phải là đoán trúng rồi đó chứ?
Ninh Mẫn nhún vai tỏ vẻ không rõ. Mà Lôi Hòa Nghi dĩ nhiên ưu sầu hơn sau khi Ninh Mẫn nói xong. Cung Huyền Thương ưu tú xuất sắc như thế không bị để ý mới là lạ. Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn Lantana rồi quay sang nhìn Ninh Mẫn.
- Hai cậu nói xem làm sao mình mới nắm chắc Cung Huyền Thương trong tay đây, hoa đào của anh ấy nhiều như rừng vậy.
Ninh Mẫn thân thiện vỗ vai bạn thân:
- Thật ra người nói câu này là Cung thiếu sẽ hợp lý hơn. Hoa đào của anh ấy tuy nhiều nhưng chẳng có chút uy hiếp nào đến địa vị của cậu nhưng hoa đào của cậu tuy ít nhưng lại như đã tu thành tinh khiến Cung thiếu lúc nào cũng phải lo được lo mất.
Lôi Hòa Nghi bày ra biểu cảm hoài nghi nhìn Lantana, thấy cô ấy gật đầu chắc nịch thì mới bình tĩnh suy nghĩ. Quả thật mối quan hệ giữa cô và Sở Mặc Thần mật thiết, cho dù không thể tiến tới tình yêu nhưng lại quý giá hơn tình bạn rất nhiều, Cung Huyền Thương sợ hãi ghen tuông cũng không phải không có lý do. Nhưng cứ như thế này mãi cũng không ổn, chỉ một cuộc gặp đơn giản cũng khiến anh mất bình tĩnh rồi. Suy cho cùng cũng là anh tự ti vì bản thân mình, lại đánh giá cao Sở Mặc Thần.
- Vậy các cậu nói mình phải làm sao mới khiến Cung Huyền Thương hoàn toàn tin tưởng đây!
Vẻ mặt của Lantana lập tức trở nên đen tối, cười cười nói:
- Chuyện này rất đơn giản, cậu đem Cung Huyền Thương ăn sạch thì chẳng phải đã trói người ta trong lòng bàn tay rồi sao. Mà Cung Huyền Thương đè được cậu thì cũng xem như nắm kim bài trong tay, dù có bao nhiêu đàn ông xuất hiện vây quanh cậu thì anh ta cũng là chính cung, sẽ không tùy tiện ghen tuông nữa.
Lôi Hòa Nghi hiểu rõ thâm ý trong lời nói của Lantana, mặt tức khắc đỏ lên. Nhìn sang Ninh Mẫn hi vọng cô sẽ cho mình một lời khuyên hữu ích chứ không phải đề nghị sặc mùi tình của Lantana. Nhưng đáp lại ánh mắt chờ mong của cô là cái gật đầu đồng tình với Lantana của Ninh Mẫn. Mặt Lôi Hòa Nghi gần như sánh bằng quả cà chua, ấp úng.
- Bảo mình đi đè Cung Huyền Thương, hai cậu cho rằng da mặt mình là bê tông cốt thép sao?
Lantana thở dài nhìn bạn mình, thầm than Lôi Hòa Nghi còn quá ngây thơ. Mặc dù từng có vài năm học ở Mỹ nhưng dù sao cũng là người của thời đại trước, dù đã quen với sự nhiệt tình cởi mở của người phương Tây nhưng tư tưởng không phải là thứ có thể thay đổi dễ dàng huống chi nhà họ Lôi cũng là thế gia trăm năm, mẹ cô là người xuất thân thư hương, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất kỹ về những vấn đề này. Với đề nghị của Lantana, nếu đối phương không phải Cung Huyền Thương mà là người khác thì ý định này đã bị Lôi Hòa Nghi dập tắt từ trong trứng nước.
- Darling à, chẳng lẽ kinh nghiệm mấy năm ở Mỹ đều trở thành công cốc rồi sao?
- Ý của cậu là gì hả?
- Cậu không có can đảm đè Cung Huyền Thương lúc tỉnh táo thì cứ làm lúc mơ hồ đi. Tin tớ, đối với đàn ông không có việc gì khó mà một trận say rượu không thể làm cả.
Ninh Mẫn âm thầm bật ngón cái cho Lantana, còn Lôi Hòa Nghi thì ù ù cạc cạc, này là muốn cô chuốc say Cung Huyền Thương rồi lôi anh lên giường sao?
- Lantana, kinh nghiệm của cậu dày dặn thật đấy!
- Mình và Olearn dây dưa nhiều năm như vậy, chút mẹo vặt này vẫn phải có.
- Mình sẽ cân nhắc!
Ninh Mẫn giơ tay nhìn đồng hồ, nói với Lôi Hòa Nghi.
- Hôm nay có một cuộc họp quan trọng, hiếm khi cậu đến đây có muốn tham gia không?
- Vừa hay mình rảnh cũng không có chuyện gì làm, tham gia họp cũng được!
- Tầm nửa tiếng sau sẽ bắt đầu!
- Mình biết rồi!
Một tuần sau, Lôi Hòa Nghi sắp xếp công việc ở thương hiệu và Lôi Phong giải trí đâu vào đấy xong xuôi thì lập tức đặt vé máy bay đi Pháp.
Từ chỗ Kỷ Tuyên cô biết được chỗ ở và lịch trình của Cung Huyền Thương dĩ nhiên chuyện này được giữ bí mật với anh. Mặc dù rất muốn gặp anh ngay bây giờ nhưng sau thời gian dài ngồi máy bay cộng thêm chênh lệch múi giờ khiến cho tinh thần và thể lực của Lôi Hòa Nghi đã đến giới hạn, cô càng không muốn xuất hiện trước mặt Cung Huyền Thương với dáng vẻ mệt mỏi phờ phạc. Cô đặt một phòng khách sạn nghỉ ngơi một ngày, hôm sau mới đi tìm Cung Huyền Thương.
Một ngày trôi qua, Cung Huyền Thương sau khi đến trụ sở Cung thị xử lý công việc xong xuôi đến giờ nghỉ trưa anh lái xe tới một nhà hàng gặp một người đã hẹn trước.
Còn Lôi Hòa Nghi, vừa đặt chân đến đất Pháp, nghỉ ngơi khôi phục thể lực đầy đủ thì đeo máy ảnh như chim sổ lồng chạy nhảy khắp nơi. Theo như cô nói thì hiện tại là giờ làm việc của anh, cô không tiện xuất hiện, đến giờ nghỉ trưa cô gặp anh cũng không muộn, Kỷ Tuyên đã sớm nói cho cô biết anh dùng bữa ở nhà hàng nào rồi.
Trong nhà hàng, ngồi đối diện Cung Huyền Thương là một mỹ nữ phương Tây xinh đẹp phóng khoáng, phong cách ăn mặc thời thượng khí chất, nhìn thế nào cũng vô cùng nổi bật. Hai người tập trung trò chuyện với nhau cực kỳ tập trung, đến mức Lôi Hòa Nghi vào nhà hàng nhìn Cung Huyền Thương chằm chằm một hồi lâu mà anh cũng không nhận ra.
Cô ngồi một góc, cách một vách ngăn che đi gần hết khuôn mặt chỉ có đôi mắt, trên đầu đội một chiếc mũ tròn vành, trên cổ đeo máy ảnh, mặc chiếc váy trắng trẻ trung năng động nhìn thế nào cũng giống một vị du khách đến thăm quan hơn là đến tìm người. Thế nhưng lúc này cô lại xoay người nhìn về phía bàn ăn của Cung Huyền Thương, đôi mắt to xinh đẹp híp lại một cách nguy hiểm, điển hình cho câu nói nhìn đời bằng nửa con mắt mà đối tượng là người đàn ông phía xa xa kia.
Lôi Hòa Nghi không rõ tâm tình của mình lúc này là gì, biết rõ anh sẽ không phản bội cô hơn nữa buổi hẹn này là công việc thế nhưng nhìn anh chú tâm đến mức không nhận ra ánh mắt nóng rực của cô vẫn khiến cô hụt hẫng. Trước giờ anh chưa từng như thế, người khác nhìn anh lâu hơn một giây anh đã nhận ra đằng này.... Lôi Hòa Nghi phồng môi, biến hụt hẫng thành sức mạnh mà ăn sạch bàn thức ăn trước mắt, nói không chừng trong suy nghĩ của cô hiện tại đã xem đống thức ăn tượng miệng là Cung Huyền Thương mà dùng sức nhai rồi.
Qua một lúc lâu cuối cùng cô gái kia cũng đứng dậy, bắt tay tạm biệt Cung Huyền Thương, vẻ mặt anh cực kỳ hài lòng hiển nhiên thành quả đạt được rất tốt. Sau khi gọi phục vụ thanh toán thì Cung Huyền Thương đi vệ sinh, bên kia Lôi Hòa Nghi đã lặng lẽ biết mất khi nào không hay.
Cung Huyền Thương đi vệ sinh xong quay lại bàn ăn, lúc đi qua một khúc quanh thì một cô gái vô tình va phải người anh, trên đầu đội mũ vành tròn lại thấp hơn anh một cái đầu nên Cung Huyền Thương không nhìn thấy mặt. Chóp mũi thoang thoảng mùi hương quen thuộc khiến ánh mắt anh dịu xuống còn chưa lên tiếng xác nhận thì cô gái tiến tới từng bước áp sát, cuối cùng Cung Huyền Thương bị cô ép đứng dựa lưng vào tường. Đây là ngã rẽ gần nhà kho nhà hàng nên bình thường rất ít người lui tới, xung quanh lại có nhiều bồn hoa che khuất nên cử chỉ của Cung Huyền Thương và cô gái không bị nhìn thấy.
Cung Huyền Thương bị ép lui đến tường, đôi mày nhíu chặt lại, trong đầu chợt nhớ đến chuyện cũ thầm cảm thán cảnh tượng lúc này thật quen thuộc. Còn cô gái sau khi đạt được mục đích là dồn tường Cung Huyền Thương thì gương mặt ẩn sau chiếc mũ lớn khẽ mỉm cười sau đó trở nên lạnh nhạt ngẩng đầu kên nhìn Cung Huyền Thương.
Gương mặt xinh đẹp của Lôi Hòa Nghi xuất hiện, hai mắt Cung Huyền Thương sáng như sao. Tay nhanh hơn não vươn ra ôm lấy eo cô xoay người đảo vị trí trở thành Lôi Hòa Nghi dựa vào tường, anh ép cô. Một tay Cung Huyền Thương giữ eo, một tay đỡ sau đầu cô ngăn cách với vách tường sau lưng. Tiếp đó chưa kịp để Lôi Hòa Nghi định thần lại thì anh đã cúi xuống ngấu nghiến đôi môi mềm mại anh thương nhớ bấy lâu nay.
Lôi Hòa Nghi thầm than như thế này là không đúng kịch bản nhưng hơi thở quen thuộc gần ngay trước mắt, vòng ôm thân quen đang bao bọc lấy cơ thể. Phòng ngự của Lôi Hòa Nghi lập tức sụp đổ, vươn tay ôm vai Cung Huyền Thương, triền miên không dứt.
Trong không gian yên tĩnh lại vang lên âm thanh hôn môi ái muội khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh. Cung Huyền Thương cắn mút đôi môi mọng của Lôi Hòa Nghi hệt như người khát trên sa mạc gặp được ốc đảo. Có lẽ ảnh hưởng bởi địa điểm nên anh không ngần ngại trao cô nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng ướt át, hơn nữa Lôi Hòa Nghi không có ý phản kháng, sự dung túng của cô như liều thuốc kích thích tốt nhất cho ngọn lửa dục vọng trong Cung Huyền Thương.
Cuối cùng khi có âm thanh bước chân lẫn tiếng trò chuyện bằng tiếng Pháp lúc có lúc không vang lên kéo Lôi Hòa Nghi về thực tại. Nhận ra cả hai vẫn còn đang ở nhà hàng mà lại buông thả thế này thật xấu hổ, mặt đỏ lên vừa vì ngượng vừa vì nụ hôn cuồng nhiệt lúc nãy. Cung Huyền Thương cũng buông cô ra, vốn muốn ôm cô nhưng tay vừa thả thì cả người Lôi Hòa Nghi liền quỵ xuống may mà anh đỡ kịp. Vùi trong lòng Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi dường như cảm nhận được nhiệt cô nơi gò má mình đã nung đỏ phần da thịt trước ngực của anh rồi. Bên tai vang vọng lên tiếng cười trầm thấp quyền rũ của Cung Huyền Thương sau đó là giọng điệu lưu manh của anh:
- Bé con, bị anh hôn đến đứng không vững rồi sao? Xem ra em phải luyện tập thêm nhiều đấy, nếu không tương lai làm sao xuống nổi giường.
Lôi Hòa Nghi phồng miệng, không dám ngẩng đầu nhìn anh càng không dám nói ý định đi Pháp tìm anh lần này là nhằm mục đích đè anh. Nếu không với sự hưng phấn bây giờ của anh sợ rằng ba ngày sau cô vẫn chưa xuống được giường đâu. Nhưng anh cứ cười mãi khiến Lôi Hòa Nghi từ ngượng thành giận, một tay véo eo một chân mang giày cao gót không lưu tình giẫm xuống. Cung Huyền Thương ăn đau mới chịu thu lại tiếng cười xấu xa lưu manh của mình. Một tay chòang qua eo, một tay bóp bóp gò má cô:
- Đang ở khách sạn sao?
- Vâng!
- Khách sạn nào, anh cho người đến thu dọn chuyển sang nhà anh!
- Khách sạn Hilton!
- Được rồi!
Nhìn máy ảnh cô đeo trên cổ, Cung Huyền Thương đoán được cô đã đi dạo không ít, liền lên tiếng hỏi:
- Em muốn đi tham quan nơi nào nữa không, không thì anh đưa em về!
Lôi Hòa Nghi vươn vai, đáp:
- Về nhà, hôm nay em đi dạo đủ rồi!
- Được, nghe em!
Cung Huyền Thương quay lại bàn lấy những thứ còn sót rồi đưa Lôi Hòa Nghi lên xe. Một người ngồi ghế lái, người kia ngồi ghế phụ, thấy Cung Huyền Thương mãi vẫn chưa khởi động, Lôi Hòa Nghi nhìn sang thì bắt gặp gương mặt đang cười một cách ngốc nghếch của anh, sao cô có thể không hiểu anh đàn vui vẻ vì chuyện gì. Tháo máy ảnh và nón xuống đặt ra ghế sau, Lôi Hòa Nghi kéo tay Cung Huyền Thương, anh nhìn về phía cô, Lôi Hòa Nghi giơ hai tay ra, Cung Huyền Thương nghiêng người ôm chặt cô vào lòng.
- Bé con, anh nhớ em, thật sự rất nhớ, rất nhớ em!
- Em cũng nhớ anh, nhớ anh rất nhiều, Cung Huyền Thương!
Hai người ôm nhau một hồi, cảm nhận sự tồn tại chân thật của đối phương thỏa mãn nỗi tương tư trong lòng xong xuôi mới quyến luyến buông ra. Cung Huyền Thương khởi động xe về nhà, một tay cầm vô lăng, một tay vẫn luôn cầm tay Lôi Hòa Nghi.
Mấy ngày sau đó Lôi Hòa Nghi đều theo Cung Huyền Thương đến công ty, thực chất điểm đến của chuyến xuất ngoại lần này là Provence, nán lại Paris là bởi vì đây là lúc diễn ra cuộc họp thường niên nên sẵn tiện Cung Huyền Thương tham dự và ở lại vài ngày, vừa hay có Lôi Hòa Nghi bên cạnh nên anh cũng không vội vã kết thúc công việc ở đây, thong thả xử lý chừa ra thời gian rảnh dẫn cô đi du lịch, sau cuộc họp thường niên anh sẽ quay lại Provence, Lôi Hòa Nghi đã đến Pháp sẽ không vội quay về nên đi cùng anh luôn. Có điều kế hoạch của cả hai gặp phải một sự cố nên phải lùi lại vài ngày
Không biết từ đầu mà đạo diễn Macxen biết Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đang vi vu đất Pháp, dứt khoát chạy đến dựng đầu hai người dậy đi tuyên truyền cho «Người tình Paris» sắp sửa lên sóng. Một là nữ chính, một là nam phụ, hai người lại không thể từ chối, hơn nữa đạo diễn Macxen là một con cáo già, dù Cung Huyền Thương muốn lấy lý do công việc để từ chối cũng không thể vì ông thừa biết Cung Huyền Thương làm việc là phụ, quấn quýt Lôi Hòa Nghi là chính. Một ngày làm việc 8 tiếng anh dẫn Lôi Hòa Nghi đi chơi đã hết 5 tiếng rồi thì bận nổi gì. Không cách nào nói thắng Macxen nên cả hai đành ngậm ngùi cùng đoàn làm phim đi tuyên truyền. Dù sao vẫn bên cạnh nhau nên Cung Huyền Thương cũng không bực bội lắm, chỉ hơi khó ở vì lúc nào cũng đông người nên anh không chấm mút được gì từ cô vợ yêu của mình.
Sau gần hai tuần chăm chỉ đẩy nhanh tiến độ tuyên truyền phim, thừa dịp đạo diễn Macxen còn chưa kiếm được lý do để tóm cổ cả hai thì Cung Huyền Thương đã sớm đóng gói Lôi Hòa Nghi chạy đến Provence nghỉ dưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất