Chương 131: Cát nhân tự hữu Thiên tướng*
Cát nhân tự hữu Thiên tướng: Người tốt tự sẽ được sự giúp đỡ của Trời
Sau khi Bạc Kình Thương và Phó Ngữ Tình xuống sân bay Hải thành thì lập tức lái xe đến Bệnh viện quốc tế.
Cung Huyền Thương vẫn như cũ ngồi trong phòng bệnh của Lôi Hòa Nghi. Lúc Bạc Kình Thương đến thì anh vừa ra ngoài nghe điện thoại một xíu, lúc trở lại vừa hay chạm mặt.
- Anh đến rồi ạ?
Bạc Kình Thương vỗ vỗ vai Cung Huyền Thương.
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!
Phó Ngữ Tình nhìn qua cửa kính, sau đó hỏi Cung Huyền Thương.
- Tôi có thể vào thăm em ấy một chút không?
Cung Huyền Thương nhìn Bạc Kình Thương rồi lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Phó Ngữ Tình, gật gật đầu.
- Cảm ơn!
Phó Ngữ Tình cảm ơn một tiếng rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh đi vào. Hai người đàn ông đi ra ban công, Bạc Kình Thương đưa cho anh một điếu thuốc. Cung Huyền Thương đưa tay nhận lấy.
Bạc Kình Thương biết Cung Huyền Thương lúc này không có tâm trạng nói chuyện nhưng vẫn thực tâm trấn an anh vài câu.
- Tiểu Tình đã từng trải qua chuyện tương tự, giống như cậu bây giờ vậy, cảm giác của cô ấy lúc đó có lẽ còn đau hơn cậu bây giờ. Mặc dù không nói trước được chuyện gì nhưng anh cho rằng cậu có thể tin tưởng Tiểu Tình một chút, biết đâu cô ấy có thể khiến cô vợ nhỏ của cậu có thêm chút ý chí để tỉnh dậy.
- Em cũng mong là vậy!
Mấy ngày nay hầu hết thời gian anh đều ngồi bên giường bệnh nói chuyện với Lôi Hòa Nghi nhưng tình hình vẫn như cũ, bác sỹ nói cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nếu cứ kéo dài tình trạng này suốt 3 tháng thì hi vọng càng mong manh, xác xuất cô cứ ngủ mãi như thế này là rất lớn. Cung Huyền Thương hoài nghi rằng chính bản thân anh cũng không kích thích được ý chí tỉnh lại của Lôi Hòa Nghi thì Phó Ngữ Tình thật sự có thể sao?
Mà lúc này trong phòng bệnh yên tĩnh rộng lớn chỉ có Phó Ngữ Tình và Lôi Hòa Nghi.
- Nghi Nghi, thật xin lỗi bây giờ chị mới đến thăm em được... Lần gặp mặt trước đó mọi thứ vẫn rất tốt đẹp không ngờ đến bây giờ gặp lại là trong tình cảnh này. Sinh mệnh vô thường, cuộc đời này đúng là không nói trước được chuyện gì. Hình như em đã ngủ gần hai tuần rồi đúng không? Mới hơn mười ngày, không nhiều nhưng mà Cung tổng nhà em có vẻ già đi 10 tuổi rồi, nào còn dáng vẻ phong quang vô hạn như xưa, anh ấy quan tâm em lắm đấy, nhìn em như thế này hẳn là anh ấy đau lòng lắm, chẳng trách cả người tiều tụy đi trông thấy...
- Em biết không, chị cũng đã từng ngồi ở vị trí này nói chuyện với một người ngủ say giống như em bây giờ vậy. Có điều em may mắn hơn, bác sỹ nói em có thể tỉnh lại còn anh ấy đã rời đi mãi mãi rồi, chị không thể gặp lại anh ấy nữa mà em vẫn còn cơ hội nhìn thấy Cung tổng của em. Nghi Nghi à, đừng ham ngủ nữa, em sẽ không muốn nghe thấy dáng vẻ Cung tổng chết dần chết mòn từng ngày bên giường bệnh của em đâu. Hay là chị kể cho em nghe chuyện của chị nhé... biết đâu em sẽ muốn tỉnh lại... chị mong là vậy. Ừm... Phó Đình Thâm hẳn là em không biết anh ấy đâu, lúc đó em còn rất nhỏ mà anh ấy khi đó lại rất nổi tiếng, giống như vương tử của trời cao vậy, người đàn ông như vậy lại để mắt đến cô gái không có gì như chị... Rất nhiều chuyện đã xảy ra đưa chị và anh ấy gần nhau nhưng mà hạnh phúc không kéo dài được lâu, chị mất anh ấy rồi. Em có biết sau khi anh ấy đi chị ra sao không, giống như Cung tổng bây giờ vậy thậm chí là tệ hơn...
Phó Ngữ Tình ngồi trong phòng bệnh rất lâu, kể lại câu chuyện của chính mình nhưng giọng điệu lại bình thản như tường thuật lại một cuốn sách mà mình đã đọc qua. Không biết nước mắt Lôi Hòa Nghi rơi lúc nào, đôi mắt nhắm nghiền không ngừng rơi nước mắt ướt đẫm hai bên gối, giọng nói Phó Ngữ Tình cũng có chút nghẹn ngào nhưng vẫn kiên trì nói mãi.
- Chị rất xin lỗi vì đã làm em khóc nhưng mà chị hi vọng em có thể tỉnh lại, cảm giác đó em sẽ không muốn người em yêu phải trải qua đâu... Em có gia đình có người thân, có người yêu thương, sẽ có rất nhiều người vì em mà đau lòng cho nên đừng ngủ như thế này mãi nhé... Chị còn muốn cùng em đi dạo thủ đô một lần... Nghi Nghi à, chị thật sự rất ngưỡng mộ em cho nên chị rất sự rất muốn làm bạn với em, trừ Đình Thâm ra em là người thứ hai khiến chị thật lòng muốn quan tâm cho nên chị mới kể chuyện này cho em đấy... Em phải tỉnh dậy nhé...
Phó Ngữ Tình đứng dậy vỗ vỗ bàn tay Lôi Hòa Nghi rồi đi ra ngoài. Cô nhìn hai người đàn ông còn đứng ngay hành lang rồi quay người rời đi. Bạc Kình Thương giống như cảm nhận được ánh mắt của Phó Ngữ Tình mà quay người nhìn lại, nhưng cô đã sớm đi khuất. Cung Huyền Thương nhìn đồng hồ thấy cũng đã lâu nên quay lại phòng bệnh cũng may ban công gió thổi đã lắm xua đi mùi thuốc lá trên người anh.
Cung Huyền Thương bước vào phòng bệnh, đi đến bên giường của Lôi Hòa Nghi, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đuôi mắt cô.
- Bình thường anh nói chuyện với em cũng không thấy em khóc nhiều như bậy, Phó Ngữ Tình kia thật sự lợi hại đến vậy sao? Ngay cả anh Bạc cũng không thoát được cô ấy... Nghi Nghi à, cô ấy đã nói gì với em vậy, em dậy kể anh nghe có được không... Đã lâu rồi anh không nghe thấy giọng nói của em, anh nhớ em lắm...
Bạc Kình Thương tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Phó Ngữ Tình đâu thì thở dài quay người lên sân thượng. Không ngoài dự đoán nhìn thấy bóng dáng đơn bạc đứng bên rào chắn, thân hình nhỏ bé đứng giữa trời đón gió thổi trông càng cô đơn lạc lõng, Bạc Kình Thương không vội tiến lên mà đứng đó nhìn cô chằm chằm, anh biết lúc này cô muốn một mình bình ổn tâm trạng.
Đợi đến khi Bạc Kình Thương thấy gió bắt đầu mang hơi lạnh mới cởi áo măng tô của mình ra tiến tới sau lưng khoác lên người Phó Ngữ Tình.
- Trời bắt đầu lạnh rồi, chúng ta vào trong thôi!
Phó Ngữ Tình muốn trả áo khoác lại cho Bạc Kình Thương nhưng hai tay anh ghì chặt vai áo không cho cô cởi xuống.
- Phó Đình Thâm sẽ không muốn thấy em bị bệnh đâu, em cũng không còn nhỏ nữa, nên ngoan ngoãn một chút!
Phó Ngữ Tình không cự tuyệt sự quan tâm của anh nữa, lặng lẽ giữ vạt áo rồi cùng anh đi xuống tầng. Mặc dù cô cúi đầu đi nhưng Bạc Kình Thương có thể thấy rõ hai mắt cô đỏ hoe còn hơi sưng lên, anh không biết nói gì căn bản là lời quan tâm của anh cũng chẳng có bao nhiêu phân lượng trong lòng cô.
Lúc xuống tầng có hơi ấm Phó Ngữ Tình lập tức trả áo khoác lại cho Bạc Kình Thương.
- Cảm ơn anh!
Bạc Kình Thương thở dài nhận lại áo, vắt trên tay vừa đi vừa nói.
- Chúng ta ở lại đây thêm hai ngày nhé, tôi đã đặt khách sạn rồi!
- Được!
Bạc Kình Thương vào chào Cung Huyền Thương một tiếng rồi cùng Phó Ngữ Tình đến khách sạn.
Người nhà họ Lôi và Lantana, Ninh Mẫn cũng liên tục vào thăm Lôi Hòa Nghi.
Hôm sau , Cung Huyền Thương như cũ thủ hộ bên giường bệnh của Lôi Hòa Nghi, suốt thời gian qua không giây phút nào được nghỉ ngơi đàng hoàng, ăn không ngon ngủ không yên, cả người xuống sắc đi không ít khiến Cung lão gia không biết phải làm sao. Chỉ đành sợ bác sỹ cho ít thuốc an thần vào bữa ăn của anh để Cung Huyền Thương có thể ngủ sâu một chút, cứ tình trạng này sợ là không phải chỉ một mình Lôi Hòa Nghi nhập viện thôi, cũng có khi Lôi Hòa Nghi tỉnh lại lại phải chăm sóc cho Cung Huyền Thương.
Mà lúc này Cung Huyền Thương đã ngủ gục bên giường bệnh của Lôi Hòa Nghi được một lúc dưới tác dụng của thuốc an thần. Tay anh vẫn nắm lấy tay Lôi Hòa Nghi không buông.
Trên giường bệnh, đôi mắt Lôi Hòa Nghi động đậy, mi mắt chậm rãi mở ra, có lẽ vì đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng mà đôi mắt bị chói hơi khó chịu, hàng lông mày nhíu chặt, đôi mắt phải híp lại, chớp mắt mấy lần mới thích nghi được. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài cả người có chút mông lung mơ hồ, toàn thân đau nhức, trên cổ đeo nẹp cố định khiến cô có chút khó chịu. Lôi Hòa Nghi chậm rãi nghiêng đầu nhìn Cung Huyền Thương đang nằm gục bên giường bệnh của mình, tay bị anh nắm dùng sức động đậy. Bởi vì trước đó tay trái còn bị thương vẫn còn băng bó nên khi cô động tay vẫn có chút đau.
Cung Huyền Thương nhíu mày, đôi mắt chậm rãi mở ra nhìn bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt trong lòng bàn tay mình đang động đậy, trái tim run lên, cả người căng như dây đàn, đôi mắt phiếm đỏ nhìn sang gương mặt Lôi Hòa Nghi. Bốn mắt chạm nhau, Lôi Hòa Nghi cũng lập tức đỏ mắt nhìn anh, môi mấp máy nhưng lại không phát ra tiếng. Cung Huyền Thương vội đứng dậy hôn lên trán cô, giọng nói nghẹn ngào.
- Nghi Nghi... Nghi Nghi của anh cuối cùng em cũng chịu tỉnh dậy rồi.
Xúc động một hồi Cung Huyền Thương lập tức nhấn chuông gọi bác sỹ, đội ngũ bác sỹ phụ trách chữa trị cho Lôi Hòa Nghi lập tức nối đuôi nhau chạy vào kiểm tra tổng quát cho cô.
Cung Huyền Thương đứng một bên căng thẳng quan sát, Lôi Hòa Nghi trao cho anh ánh mắt yên tâm. Cung Huyền Thương lấy điện thoại báo cho Lôi gia sau đó tiếp tục nhìn bác sỹ kiểm tra cho cô. Sau một hồi bác sỹ chủ trị nhìn Cung Huyền Thương, thần sắc thả lỏng mỉm cười.
- Yên tâm, Lôi tiểu thư đã không sao rồi, sức khỏe tinh thần đều ổn, thời gian tới chú ý bồi dưỡng, sức khỏe sẽ sớm khôi phục. Còn những vấn đề cần lưu ý hiện tại không tiện nói, một lát sau người nhà đến phòng làm việc của tôi để trao đổi thêm.
- Vâng, cảm ơn bác sỹ, thật sự cảm ơn!
- Là nhờ ý chí của Lôi tiểu thư mạnh mẽ cho nên mới có thể tỉnh lại sớm như vậy. Có điều bây giờ cô ấy còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, đừng khiến cô ấy quá sức, cũng đừng để cảm xúc bị kích động, mệt mỏi sẽ không có lợi cho quá trình hồi phục.
- Vâng, tôi biết rồi ạ!
Đội ngũ bác sỹ rời khỏi phòng bệnh, Cung Huyền Thương tâm tình kích động vui mừng ngồi xuống bên cạnh Lôi Hòa Nghi, hai mắt không nén được vui vẻ mà rơi nước mắt.
Lôi Hòa Nghi nhìn anh khóc, hai mắt cũng bất giác đỏ lên, tay vỗ vỗ lên giường, Cung Huyền Thương hiểu ý giúp cô nâng cao giường lên cho thoải mái. Lôi Hòa Nghi nhìn anh vươn hai tay, Cung Huyền Thương lập tức tiến tới ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng không dám dùng chút sức như sợ làm cô bị thương.
Lôi Hòa Nghi cũng không có nhiều sức, chỉ có thể vuốt nhẹ lưng anh, giọng nói yếu ớt khàn khàn vang lên.
- Em... xin lỗi... khiến anh... lo lắng rồi...
- Anh phải là người xin lỗi mới đúng, là anh không thể bảo vệ được em, suýt chút nữa anh đã mất em rồi!
- Không... là em bất... cẩn... anh không sai...
Vụ tai nạn này cướp mất nửa cái mạng của cô rồi, tỉnh dậy nói một câu hoàn chỉnh cũng khó khăn, nói mấy chữ đã không còn chút hơi sức nào. Lôi Hòa Nghi thầm mắng bản thân yếu ớt nhu nhược, lại nhớ những ngày qua Cung Huyền Thương một bước không rời gường bệnh chả mình mà lòng đau nhói, mím môi đỏ mắt.
Cung Huyền Thương cảm nhận áo mình ướt ướt lập tức nhìn Lôi Hòa Nghi, lau nước mắt cho cô.
- Không khóc không khóc, bác sỹ nói em cần nghỉ ngơi, không thể để cảm xúc bị kích động, không khóc nhé...
Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn gật đầu, tay nhỏ cầm lấy ngón trỏ Cung Huyền Thương không buông, anh cũng không ngăn cản, ngồi xuống ghế cùng cô nói chuyện một lát để bình ổn cảm xúc.
Lôi gia cùng với Lantana, Ninh Mẫn đã đến bệnh viện đang đứng bên ngoài, không nỡ mở cửa bước vào phá hỏng bầu không khí của hai người bên trong. Dù sao Lôi Hòa Nghi đã tỉnh, không có việc gì tốt hơn việc này. Gặp muộn một chút cũng không sao.
Lôi Hòa Nghi ngồi nói chuyện với Cung Huyền Thương một chút thỉ cả người đã mệt mỏi, Cung Huyền lập tức hiểu ý, chỉnh giường bệnh thấp xuống.
- Em mệt thì nghỉ ngơi đi, anh ở đây, không đi đâu hết, em thức dậy là có thể thấy anh!
Hai mi mắt Lôi Hòa Nghi đã sắp đánh nhau nhưng vẫn kiên trì nắm vạt áo Cung Huyền Thương nhìn anh.
- Thương, em muốn... gặp... chị Tiểu Tình... được không ạ?
- Được được, em muốn gì anh cũng sẽ chiều... nghỉ ngơi đi em, thức dậy cô ấy sẽ đến gặp em...
- Anh thật là... xem em là đứa... nhóc lên ba sao, muốn... gì cũng được chẳng lẽ... em muốn sao trên trời... anh cũng cho em sao?
Cung Huyền Thương chỉnh chăn cho Lôi Hòa Nghi, hôn lên trán cô.
- Em muốn gì cũng được, anh đều sẽ cho em, ngủ đi em, ngoan nhé!
- Vâng, anh... cũng nghỉ ngơi nhé... nhìn anh... tiều tụy đi nhiều rồi... em đau lòng...
- Được, anh sẽ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi để còn có sức chăm sóc em!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười sau đó nhắm mắt lại, chưa tới 3 giây đã ngủ thiếp đi. Cung Huyền Thương nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, bật cười nhưng nước mắt lại rơi xuống.
- Thật may... em vẫn ở đây...
Cung Huyền Thương vuốt vuốt má Lôi Hòa Nghi rồi ngồi xuống ghế, lúc này mọi người bên ngoài mới mở cửa bước vào, bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng sợ đánh thức Lôi Hòa Nghi vừa mới chợp mắt.
Lôi Lăng Triệt vỗ vai Cung Huyền Thương.
- Bây giờ con bé đã không sao rồi, cậu cũng nên chăm sóc cho mình đi, nhìn xem bây giờ cậu xấu như thế nào, còn xứng với em gái tôi không?
- Nói nhăng nói cuội gì đây!
- Tôi không có nói nhăng nói cuội không tin cậu vào nhà vệ sinh soi gương xem, râu đã mọc nhiều như rừng nguyên sinh thế kia, mắt thì như gấu trúc, mặt gầy như thể chỉ còn da bọc xương, Nghi Nghi không chê cậu nhưng chúng tôi ngại cậu xấu.
Cung Huyền Thương lườm Lôi Lăng Triệt cháy mặt, may là Lôi Hòa Nghi đã tỉnh, tâm tình anh tốt nên không so đo nếu không không chỉnh Lôi Lăng Triệt một vố thì anh không phải Cung Huyền Thương.
- Bác sỹ nói còn vài vấn đề cần trao đổi về tình hình của Nghi Nghi, tôi đi gặp bác sỹ một lát.
- Tôi đi với cậu!
Lôi Lăng Triệt nói nhỏ với mọi người vài câu rồi cùng Cung Huyền Thương đến phòng làm việc của bác sỹ. Nửa tiếng trôi qua cả hai trở lại, mọi người ngồi lại sofa để Lôi Lăng Triệt truyền đạt lại lời bác sỹ còn Cung Huyền Thương thì vào phòng vệ sinh chỉnh trang, lúc nãy anh đã gọi Kỷ Tuyên mang đến cho mình một ít đồ dùng cần thiết, bây giờ Lôi Hòa Nghi đã tỉnh, anh không thể giữ cái bộ dạng tàn tạ như trước nữa. Lát sau trở ra đã là một thân quần áo sạch sẽ thơm tho, có điều thân hình gương mặt gầy hơn xưa không ít.
Buổi chiều bác sỹ lại đến kiểm tra một lần nữa, xác định mọi chỉ số sức khỏe của Lôi Hòa Nghi đều ổn thì tháo máy thở cho cô, Lôi Hòa Nghi thoải mái lên không ít. Áy náy nhìn mọi người.
- Con xin lỗi, thời gian qua... khiến mọi người phải lo lắng... vì con!
Mẹ Lôi hai mắt đỏ hoe nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
- Con gái ngốc, nói gì vậy, con không bỏ lại mọi người đã là tốt lắm rồi, sao mọi người lại trách con!
Lôi Lăng Triệt vỗ vỗ vai em gái.
- Mọi chuyện xảy ra không có chuyện nào là lỗi của em cả, em là nạn nhân mà, sao lại tự trách mình như thế chứ? Còn nếu không muốn mọi người lo lắng thì phải mau khỏe lại, ông nội lát nữa sẽ đến thăm em, không được nói mấy lời như thế nếu không ông sẽ mắng em một trận, anh không bênh em được đâu.
Lôi Hòa Nghi mỉm cười, chớp mắt thay cho cái gật đầu của mình.
- Vâng ạ, em biết rồi!
- Con có đói không, mẹ về làm chút gì đó cho con ăn nhé!
- Dạ thưa mẹ!
Lôi Lăng Quân vội đứng lên.
- Để xon đưa mẹ về!
- Ừm!
Lôi Lăng Quân vuốt vuốt tóc Lôi Hòa Nghi đôi cùng mẹ ra về, Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Hàn ngồi lại một chút rồi về nhà đón ông nội Lôi, ông nội Cung và bố Lôi đến bệnh viện.
Cung Huyền Thương ngồi xuống sofa chưa không gian lại cho Lôi Hòa Nghi, Lantana và Ninh Mẫn.
Hai cô gái sớm đã khóc đến sưng mắt, Lantana tiến tới ôm Lôi Hòa Nghi một cái.
- Cậu dọa chết mình rồi, có biết khi nghe tin cậu gặp tai nạn mình sợ tới mức nào không hả? Phẫu thuật xong cậu còn ngủ lâu như vậy khiến mình cũng muốn ngủ luôn theo cậu. Sau này nhất định phải bồi thường cho mình đây...
- Được được... bồi thường cho cậu...
Lôi Hòa Nghi lại nhìn Ninh Mẫn, cầm tay cô.
- Mẫn nhi à, thời gian qua... cậu vất vả rồi...
- Không sao, cậu có thể bình an là tốt rồi, mình vất vả một chút thì có làm sao chứ, mọi chuyện đều rất quan tâm cậu, bây giờ cậu tỉnh rồi mọi người rất mừng, liên tục nhờ mình gửi lời hỏi thăm cậu.
- Cậu cảm ơn mọi người... giúp mình nhé... nhắn mọi người... mình sẽ sớm quay lại.
- Nhất định...
- Còn Lantana, cậu trấn an... mọi người trong fanclub cũng... không dễ dàng gì, cảm ơn cậu...
- Chị em với nhau cảm ơn gì chứ? Fan của cậu cũng rất quan tâm cậu, may mà cậu tỉnh rồi nếu không mình sẽ bị mọi người làm phiền đến điên mất.
Lôi Hòa Nghi cười cười, lại trò chuyện thêm một lúc với hai người. Cung Huyền Thương ngồi không một hồi cũng hết kiên nhẫn, đứng dậy đi đến giường bệnh, Lantana và Ninh Mẫn bĩu môi không đợi Cung Huyền Thương đuổi khách đã chào Lôi Hòa Nghi xách túi về.
Trong phòng bệnh còn lại hai người, Lôi Hòa Nghi cầm tay Cung Huyền Thương, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt tràn đầy tâm sự, ngẩn ngơ một hồi cũng cất tiếng nói.
- Anh biết cả rồi...
Cung Huyền Thương biết cô đang ám chỉ điều gì, gật đầu.
- Anh đoán được.
- Vậy anh không sợ em sao?
- Sao anh phải sợ em, em không làm gì sai, không làm hại ai, vận mệnh này cũng không phải do em chọn, đây cũng không phải việc em có thể quyết định huống chi anh yêu em còn không hết sao lại sợ em được... Anh chỉ cảm thấy may mắn, em sống lại một đời lại yêu anh, dù Sở Mặc Thần ở đó em vẫn yêu anh, đây là chuyện tốt đẹp nhất với anh. Ngoan, không cần nhắc đến chuyện này nữa...
Lôi Hòa Nghi mím môi kìm chế tiếng khóc, cô đã từng sợ hãi cho rằng khi chuyện bại lộ anh sẽ sợ hãi xa lánh cô, cho rằng cô chiếm lấy cơ thể của Lôi Hòa Nghi mà sống nhưng may thay anh hiểu cô, anh không ghét bỏ cô. Lôi Hòa Nghi cô đã không chọn sai người để yêu.
- Thương, cảm ơn anh... vì đã yêu em, đã chấp nhận con người thật... của em!
- Không có gì phải cảm ơn cả, anh yêu em là yêu Lôi Hòa Nghi của hiện tại, vĩnh viễn chỉ có em, bất kể em có trở nên như thế nào thì em vẫn là người duy nhất anh yêu.
- Thương, em muốn... gọi cho Thần ca ca...
- Được!
Cung Huyền Thương lấy điện thoại gọi video call cho Sở Mặc Thần, bên kia bắt máy rất nhanh, lúc nhìn thấy Lôi Hòa Nghi trong màn hình điện thoại, Sở Mặc Thần cũng không kìm chế được cảm xúc của mình mà bật cười, hai mắt thoáng chốc ướt ướt.
- May quá, em tỉnh rồi!
- Vâng, em tính rồi, Thần ca ca. Cảm ơn anh... không nhờ có anh... bây giờ có lẽ em đã chết rồi...
- Cứu em vốn dĩ là việc nên làm, anh xin lỗi đã không ở lại chờ được đến lúc em tỉnh lại!
- Không, anh không... cần xin lỗi, em hiểu, việc của anh... ở Italy rất bận. Nếu... vì em mà khiến... công việc của anh bị chậm trễ... em sẽ rất áy náy...
Sở Mặc Thần lắc đầu, ánh mắt dịu dàng.
- Không sao, Nghi Nghi, em nhớ tĩnh dưỡng cho khỏe nhé, nhất định phải đến Italy dự sinh nhật của anh đấy.
- Vâng, nhất định ạ...
- Hứa rồi đấy nhé, không được thất hứa nếu không anh sẽ giận.
- Vâng, em sẽ không thất hứa.
- Được rồi, lần tới chúng ta nói chuyện tiếp, người đàn ông của em đang rất khó chịu muốn tắt điện thoại đấy.
Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng liếc mắt nhìn Cung Huyền Thương, anh lập tức thu lại dáng vẻ ghen tuông phóng dấm của mình, ra vẻ rộng lượng thoải mái không có gì. Lôi Hòa Nghi bĩu môi nhìn Sở Mặc Thần xấu hổ.
- Nghi Nghi giữ sức khỏe nhé, nếu sắp xếp được thời gian anh sẽ đến thăm em!
- Vâng ạ, tạm biệt anh!
- Tạm biệt em!
Cung Huyền Thương tắt điện thoại, đỡ Lôi Hòa Nghi nằm xuống giường.
- Thương, sau khi em khỏe có thể đến Italy không?
- Không phải lúc nãy em đã đồng ý với Sở Mặc Thần rồi sao, còn hỏi ý anh làm gì, chẳng lẽ anh còn có thể từ chối sau đó biến em thành kẻ thất hứa sao?
- Không thể!
Cung Huyền Thương bĩu môi muốn gõ đầu cô nhóc này một cái nhưng nhìn thấy đầu cô vẫn còn quấn băng gạt thì không cách nào xuống tay được, chuyển sang bẹo má cô.
- Em chỉ ỷ vào việc anh yêu em thôi!
- Hì hì, Thương... lúc đó anh... đi cùng em nhé! Em không muốn... xa anh nữa đâu!
- Được, anh sẽ đi với em!
Hai người lại tâm sự thêm một lúc thì cửa phòng bệnh mở ra, ông nội Lôi, ông nội Cung, bố Lôi, Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Hàn bước vào, trên tau còn cầm theo hộp cơm cho Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi do mẹ Lôi chuẩn bị.
- Ông nội, ông nội Cung, bố... con đã không sao rồi...
Ông nội Cung gật đầu, phất phất tay.
- Không sao là tốt không sao là tốt... cháu mà có mệnh hệ gì thằng nhóc nhà ông sợ là sẽ đi theo cháu luôn mất, cũng may...
Lôi lão gia lườm Cung lão gia một cái rồi ngồi xuống ghế, bố cô cũng ngồi xuống bên cạnh, Cung Huyền Thương và ông nội Cung thì ngồi xuống đối diện.
Lôi Hòa Nghi nhìn dáng vẻ ông nội mình lại yếu đi vài phần so với trước thì trong lòng lại áy náy.
- Ông nội, cháu lại... làm ông lo lắng rồi!
- Ông không sao, may mà cháu vẫn bình an vô sự, vậy là tốt lắm rồi! Lần sau đừng để chuyện tương tự xảy ra lần nữa, cái mạng già này của ông không chịu nổi cú shock này đâu.
- Vâng ạ, sẽ không khiến mọi người phải lo lắng nữa đâu ạ!
Mọi người ngồi lại trò chuyện một lúc đến khi Cung Huyền Thương ăn xong rồi mang thức ăn nấu riêng đến cho Lôi Hòa Nghi bón cô ăn, mọi người mới ngồi lại sofa nhường vị trí cho Cung Huyền Thương.
Sau khi Bạc Kình Thương và Phó Ngữ Tình xuống sân bay Hải thành thì lập tức lái xe đến Bệnh viện quốc tế.
Cung Huyền Thương vẫn như cũ ngồi trong phòng bệnh của Lôi Hòa Nghi. Lúc Bạc Kình Thương đến thì anh vừa ra ngoài nghe điện thoại một xíu, lúc trở lại vừa hay chạm mặt.
- Anh đến rồi ạ?
Bạc Kình Thương vỗ vỗ vai Cung Huyền Thương.
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!
Phó Ngữ Tình nhìn qua cửa kính, sau đó hỏi Cung Huyền Thương.
- Tôi có thể vào thăm em ấy một chút không?
Cung Huyền Thương nhìn Bạc Kình Thương rồi lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Phó Ngữ Tình, gật gật đầu.
- Cảm ơn!
Phó Ngữ Tình cảm ơn một tiếng rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh đi vào. Hai người đàn ông đi ra ban công, Bạc Kình Thương đưa cho anh một điếu thuốc. Cung Huyền Thương đưa tay nhận lấy.
Bạc Kình Thương biết Cung Huyền Thương lúc này không có tâm trạng nói chuyện nhưng vẫn thực tâm trấn an anh vài câu.
- Tiểu Tình đã từng trải qua chuyện tương tự, giống như cậu bây giờ vậy, cảm giác của cô ấy lúc đó có lẽ còn đau hơn cậu bây giờ. Mặc dù không nói trước được chuyện gì nhưng anh cho rằng cậu có thể tin tưởng Tiểu Tình một chút, biết đâu cô ấy có thể khiến cô vợ nhỏ của cậu có thêm chút ý chí để tỉnh dậy.
- Em cũng mong là vậy!
Mấy ngày nay hầu hết thời gian anh đều ngồi bên giường bệnh nói chuyện với Lôi Hòa Nghi nhưng tình hình vẫn như cũ, bác sỹ nói cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nếu cứ kéo dài tình trạng này suốt 3 tháng thì hi vọng càng mong manh, xác xuất cô cứ ngủ mãi như thế này là rất lớn. Cung Huyền Thương hoài nghi rằng chính bản thân anh cũng không kích thích được ý chí tỉnh lại của Lôi Hòa Nghi thì Phó Ngữ Tình thật sự có thể sao?
Mà lúc này trong phòng bệnh yên tĩnh rộng lớn chỉ có Phó Ngữ Tình và Lôi Hòa Nghi.
- Nghi Nghi, thật xin lỗi bây giờ chị mới đến thăm em được... Lần gặp mặt trước đó mọi thứ vẫn rất tốt đẹp không ngờ đến bây giờ gặp lại là trong tình cảnh này. Sinh mệnh vô thường, cuộc đời này đúng là không nói trước được chuyện gì. Hình như em đã ngủ gần hai tuần rồi đúng không? Mới hơn mười ngày, không nhiều nhưng mà Cung tổng nhà em có vẻ già đi 10 tuổi rồi, nào còn dáng vẻ phong quang vô hạn như xưa, anh ấy quan tâm em lắm đấy, nhìn em như thế này hẳn là anh ấy đau lòng lắm, chẳng trách cả người tiều tụy đi trông thấy...
- Em biết không, chị cũng đã từng ngồi ở vị trí này nói chuyện với một người ngủ say giống như em bây giờ vậy. Có điều em may mắn hơn, bác sỹ nói em có thể tỉnh lại còn anh ấy đã rời đi mãi mãi rồi, chị không thể gặp lại anh ấy nữa mà em vẫn còn cơ hội nhìn thấy Cung tổng của em. Nghi Nghi à, đừng ham ngủ nữa, em sẽ không muốn nghe thấy dáng vẻ Cung tổng chết dần chết mòn từng ngày bên giường bệnh của em đâu. Hay là chị kể cho em nghe chuyện của chị nhé... biết đâu em sẽ muốn tỉnh lại... chị mong là vậy. Ừm... Phó Đình Thâm hẳn là em không biết anh ấy đâu, lúc đó em còn rất nhỏ mà anh ấy khi đó lại rất nổi tiếng, giống như vương tử của trời cao vậy, người đàn ông như vậy lại để mắt đến cô gái không có gì như chị... Rất nhiều chuyện đã xảy ra đưa chị và anh ấy gần nhau nhưng mà hạnh phúc không kéo dài được lâu, chị mất anh ấy rồi. Em có biết sau khi anh ấy đi chị ra sao không, giống như Cung tổng bây giờ vậy thậm chí là tệ hơn...
Phó Ngữ Tình ngồi trong phòng bệnh rất lâu, kể lại câu chuyện của chính mình nhưng giọng điệu lại bình thản như tường thuật lại một cuốn sách mà mình đã đọc qua. Không biết nước mắt Lôi Hòa Nghi rơi lúc nào, đôi mắt nhắm nghiền không ngừng rơi nước mắt ướt đẫm hai bên gối, giọng nói Phó Ngữ Tình cũng có chút nghẹn ngào nhưng vẫn kiên trì nói mãi.
- Chị rất xin lỗi vì đã làm em khóc nhưng mà chị hi vọng em có thể tỉnh lại, cảm giác đó em sẽ không muốn người em yêu phải trải qua đâu... Em có gia đình có người thân, có người yêu thương, sẽ có rất nhiều người vì em mà đau lòng cho nên đừng ngủ như thế này mãi nhé... Chị còn muốn cùng em đi dạo thủ đô một lần... Nghi Nghi à, chị thật sự rất ngưỡng mộ em cho nên chị rất sự rất muốn làm bạn với em, trừ Đình Thâm ra em là người thứ hai khiến chị thật lòng muốn quan tâm cho nên chị mới kể chuyện này cho em đấy... Em phải tỉnh dậy nhé...
Phó Ngữ Tình đứng dậy vỗ vỗ bàn tay Lôi Hòa Nghi rồi đi ra ngoài. Cô nhìn hai người đàn ông còn đứng ngay hành lang rồi quay người rời đi. Bạc Kình Thương giống như cảm nhận được ánh mắt của Phó Ngữ Tình mà quay người nhìn lại, nhưng cô đã sớm đi khuất. Cung Huyền Thương nhìn đồng hồ thấy cũng đã lâu nên quay lại phòng bệnh cũng may ban công gió thổi đã lắm xua đi mùi thuốc lá trên người anh.
Cung Huyền Thương bước vào phòng bệnh, đi đến bên giường của Lôi Hòa Nghi, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đuôi mắt cô.
- Bình thường anh nói chuyện với em cũng không thấy em khóc nhiều như bậy, Phó Ngữ Tình kia thật sự lợi hại đến vậy sao? Ngay cả anh Bạc cũng không thoát được cô ấy... Nghi Nghi à, cô ấy đã nói gì với em vậy, em dậy kể anh nghe có được không... Đã lâu rồi anh không nghe thấy giọng nói của em, anh nhớ em lắm...
Bạc Kình Thương tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Phó Ngữ Tình đâu thì thở dài quay người lên sân thượng. Không ngoài dự đoán nhìn thấy bóng dáng đơn bạc đứng bên rào chắn, thân hình nhỏ bé đứng giữa trời đón gió thổi trông càng cô đơn lạc lõng, Bạc Kình Thương không vội tiến lên mà đứng đó nhìn cô chằm chằm, anh biết lúc này cô muốn một mình bình ổn tâm trạng.
Đợi đến khi Bạc Kình Thương thấy gió bắt đầu mang hơi lạnh mới cởi áo măng tô của mình ra tiến tới sau lưng khoác lên người Phó Ngữ Tình.
- Trời bắt đầu lạnh rồi, chúng ta vào trong thôi!
Phó Ngữ Tình muốn trả áo khoác lại cho Bạc Kình Thương nhưng hai tay anh ghì chặt vai áo không cho cô cởi xuống.
- Phó Đình Thâm sẽ không muốn thấy em bị bệnh đâu, em cũng không còn nhỏ nữa, nên ngoan ngoãn một chút!
Phó Ngữ Tình không cự tuyệt sự quan tâm của anh nữa, lặng lẽ giữ vạt áo rồi cùng anh đi xuống tầng. Mặc dù cô cúi đầu đi nhưng Bạc Kình Thương có thể thấy rõ hai mắt cô đỏ hoe còn hơi sưng lên, anh không biết nói gì căn bản là lời quan tâm của anh cũng chẳng có bao nhiêu phân lượng trong lòng cô.
Lúc xuống tầng có hơi ấm Phó Ngữ Tình lập tức trả áo khoác lại cho Bạc Kình Thương.
- Cảm ơn anh!
Bạc Kình Thương thở dài nhận lại áo, vắt trên tay vừa đi vừa nói.
- Chúng ta ở lại đây thêm hai ngày nhé, tôi đã đặt khách sạn rồi!
- Được!
Bạc Kình Thương vào chào Cung Huyền Thương một tiếng rồi cùng Phó Ngữ Tình đến khách sạn.
Người nhà họ Lôi và Lantana, Ninh Mẫn cũng liên tục vào thăm Lôi Hòa Nghi.
Hôm sau , Cung Huyền Thương như cũ thủ hộ bên giường bệnh của Lôi Hòa Nghi, suốt thời gian qua không giây phút nào được nghỉ ngơi đàng hoàng, ăn không ngon ngủ không yên, cả người xuống sắc đi không ít khiến Cung lão gia không biết phải làm sao. Chỉ đành sợ bác sỹ cho ít thuốc an thần vào bữa ăn của anh để Cung Huyền Thương có thể ngủ sâu một chút, cứ tình trạng này sợ là không phải chỉ một mình Lôi Hòa Nghi nhập viện thôi, cũng có khi Lôi Hòa Nghi tỉnh lại lại phải chăm sóc cho Cung Huyền Thương.
Mà lúc này Cung Huyền Thương đã ngủ gục bên giường bệnh của Lôi Hòa Nghi được một lúc dưới tác dụng của thuốc an thần. Tay anh vẫn nắm lấy tay Lôi Hòa Nghi không buông.
Trên giường bệnh, đôi mắt Lôi Hòa Nghi động đậy, mi mắt chậm rãi mở ra, có lẽ vì đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng mà đôi mắt bị chói hơi khó chịu, hàng lông mày nhíu chặt, đôi mắt phải híp lại, chớp mắt mấy lần mới thích nghi được. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài cả người có chút mông lung mơ hồ, toàn thân đau nhức, trên cổ đeo nẹp cố định khiến cô có chút khó chịu. Lôi Hòa Nghi chậm rãi nghiêng đầu nhìn Cung Huyền Thương đang nằm gục bên giường bệnh của mình, tay bị anh nắm dùng sức động đậy. Bởi vì trước đó tay trái còn bị thương vẫn còn băng bó nên khi cô động tay vẫn có chút đau.
Cung Huyền Thương nhíu mày, đôi mắt chậm rãi mở ra nhìn bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt trong lòng bàn tay mình đang động đậy, trái tim run lên, cả người căng như dây đàn, đôi mắt phiếm đỏ nhìn sang gương mặt Lôi Hòa Nghi. Bốn mắt chạm nhau, Lôi Hòa Nghi cũng lập tức đỏ mắt nhìn anh, môi mấp máy nhưng lại không phát ra tiếng. Cung Huyền Thương vội đứng dậy hôn lên trán cô, giọng nói nghẹn ngào.
- Nghi Nghi... Nghi Nghi của anh cuối cùng em cũng chịu tỉnh dậy rồi.
Xúc động một hồi Cung Huyền Thương lập tức nhấn chuông gọi bác sỹ, đội ngũ bác sỹ phụ trách chữa trị cho Lôi Hòa Nghi lập tức nối đuôi nhau chạy vào kiểm tra tổng quát cho cô.
Cung Huyền Thương đứng một bên căng thẳng quan sát, Lôi Hòa Nghi trao cho anh ánh mắt yên tâm. Cung Huyền Thương lấy điện thoại báo cho Lôi gia sau đó tiếp tục nhìn bác sỹ kiểm tra cho cô. Sau một hồi bác sỹ chủ trị nhìn Cung Huyền Thương, thần sắc thả lỏng mỉm cười.
- Yên tâm, Lôi tiểu thư đã không sao rồi, sức khỏe tinh thần đều ổn, thời gian tới chú ý bồi dưỡng, sức khỏe sẽ sớm khôi phục. Còn những vấn đề cần lưu ý hiện tại không tiện nói, một lát sau người nhà đến phòng làm việc của tôi để trao đổi thêm.
- Vâng, cảm ơn bác sỹ, thật sự cảm ơn!
- Là nhờ ý chí của Lôi tiểu thư mạnh mẽ cho nên mới có thể tỉnh lại sớm như vậy. Có điều bây giờ cô ấy còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, đừng khiến cô ấy quá sức, cũng đừng để cảm xúc bị kích động, mệt mỏi sẽ không có lợi cho quá trình hồi phục.
- Vâng, tôi biết rồi ạ!
Đội ngũ bác sỹ rời khỏi phòng bệnh, Cung Huyền Thương tâm tình kích động vui mừng ngồi xuống bên cạnh Lôi Hòa Nghi, hai mắt không nén được vui vẻ mà rơi nước mắt.
Lôi Hòa Nghi nhìn anh khóc, hai mắt cũng bất giác đỏ lên, tay vỗ vỗ lên giường, Cung Huyền Thương hiểu ý giúp cô nâng cao giường lên cho thoải mái. Lôi Hòa Nghi nhìn anh vươn hai tay, Cung Huyền Thương lập tức tiến tới ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng không dám dùng chút sức như sợ làm cô bị thương.
Lôi Hòa Nghi cũng không có nhiều sức, chỉ có thể vuốt nhẹ lưng anh, giọng nói yếu ớt khàn khàn vang lên.
- Em... xin lỗi... khiến anh... lo lắng rồi...
- Anh phải là người xin lỗi mới đúng, là anh không thể bảo vệ được em, suýt chút nữa anh đã mất em rồi!
- Không... là em bất... cẩn... anh không sai...
Vụ tai nạn này cướp mất nửa cái mạng của cô rồi, tỉnh dậy nói một câu hoàn chỉnh cũng khó khăn, nói mấy chữ đã không còn chút hơi sức nào. Lôi Hòa Nghi thầm mắng bản thân yếu ớt nhu nhược, lại nhớ những ngày qua Cung Huyền Thương một bước không rời gường bệnh chả mình mà lòng đau nhói, mím môi đỏ mắt.
Cung Huyền Thương cảm nhận áo mình ướt ướt lập tức nhìn Lôi Hòa Nghi, lau nước mắt cho cô.
- Không khóc không khóc, bác sỹ nói em cần nghỉ ngơi, không thể để cảm xúc bị kích động, không khóc nhé...
Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn gật đầu, tay nhỏ cầm lấy ngón trỏ Cung Huyền Thương không buông, anh cũng không ngăn cản, ngồi xuống ghế cùng cô nói chuyện một lát để bình ổn cảm xúc.
Lôi gia cùng với Lantana, Ninh Mẫn đã đến bệnh viện đang đứng bên ngoài, không nỡ mở cửa bước vào phá hỏng bầu không khí của hai người bên trong. Dù sao Lôi Hòa Nghi đã tỉnh, không có việc gì tốt hơn việc này. Gặp muộn một chút cũng không sao.
Lôi Hòa Nghi ngồi nói chuyện với Cung Huyền Thương một chút thỉ cả người đã mệt mỏi, Cung Huyền lập tức hiểu ý, chỉnh giường bệnh thấp xuống.
- Em mệt thì nghỉ ngơi đi, anh ở đây, không đi đâu hết, em thức dậy là có thể thấy anh!
Hai mi mắt Lôi Hòa Nghi đã sắp đánh nhau nhưng vẫn kiên trì nắm vạt áo Cung Huyền Thương nhìn anh.
- Thương, em muốn... gặp... chị Tiểu Tình... được không ạ?
- Được được, em muốn gì anh cũng sẽ chiều... nghỉ ngơi đi em, thức dậy cô ấy sẽ đến gặp em...
- Anh thật là... xem em là đứa... nhóc lên ba sao, muốn... gì cũng được chẳng lẽ... em muốn sao trên trời... anh cũng cho em sao?
Cung Huyền Thương chỉnh chăn cho Lôi Hòa Nghi, hôn lên trán cô.
- Em muốn gì cũng được, anh đều sẽ cho em, ngủ đi em, ngoan nhé!
- Vâng, anh... cũng nghỉ ngơi nhé... nhìn anh... tiều tụy đi nhiều rồi... em đau lòng...
- Được, anh sẽ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi để còn có sức chăm sóc em!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười sau đó nhắm mắt lại, chưa tới 3 giây đã ngủ thiếp đi. Cung Huyền Thương nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, bật cười nhưng nước mắt lại rơi xuống.
- Thật may... em vẫn ở đây...
Cung Huyền Thương vuốt vuốt má Lôi Hòa Nghi rồi ngồi xuống ghế, lúc này mọi người bên ngoài mới mở cửa bước vào, bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng sợ đánh thức Lôi Hòa Nghi vừa mới chợp mắt.
Lôi Lăng Triệt vỗ vai Cung Huyền Thương.
- Bây giờ con bé đã không sao rồi, cậu cũng nên chăm sóc cho mình đi, nhìn xem bây giờ cậu xấu như thế nào, còn xứng với em gái tôi không?
- Nói nhăng nói cuội gì đây!
- Tôi không có nói nhăng nói cuội không tin cậu vào nhà vệ sinh soi gương xem, râu đã mọc nhiều như rừng nguyên sinh thế kia, mắt thì như gấu trúc, mặt gầy như thể chỉ còn da bọc xương, Nghi Nghi không chê cậu nhưng chúng tôi ngại cậu xấu.
Cung Huyền Thương lườm Lôi Lăng Triệt cháy mặt, may là Lôi Hòa Nghi đã tỉnh, tâm tình anh tốt nên không so đo nếu không không chỉnh Lôi Lăng Triệt một vố thì anh không phải Cung Huyền Thương.
- Bác sỹ nói còn vài vấn đề cần trao đổi về tình hình của Nghi Nghi, tôi đi gặp bác sỹ một lát.
- Tôi đi với cậu!
Lôi Lăng Triệt nói nhỏ với mọi người vài câu rồi cùng Cung Huyền Thương đến phòng làm việc của bác sỹ. Nửa tiếng trôi qua cả hai trở lại, mọi người ngồi lại sofa để Lôi Lăng Triệt truyền đạt lại lời bác sỹ còn Cung Huyền Thương thì vào phòng vệ sinh chỉnh trang, lúc nãy anh đã gọi Kỷ Tuyên mang đến cho mình một ít đồ dùng cần thiết, bây giờ Lôi Hòa Nghi đã tỉnh, anh không thể giữ cái bộ dạng tàn tạ như trước nữa. Lát sau trở ra đã là một thân quần áo sạch sẽ thơm tho, có điều thân hình gương mặt gầy hơn xưa không ít.
Buổi chiều bác sỹ lại đến kiểm tra một lần nữa, xác định mọi chỉ số sức khỏe của Lôi Hòa Nghi đều ổn thì tháo máy thở cho cô, Lôi Hòa Nghi thoải mái lên không ít. Áy náy nhìn mọi người.
- Con xin lỗi, thời gian qua... khiến mọi người phải lo lắng... vì con!
Mẹ Lôi hai mắt đỏ hoe nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
- Con gái ngốc, nói gì vậy, con không bỏ lại mọi người đã là tốt lắm rồi, sao mọi người lại trách con!
Lôi Lăng Triệt vỗ vỗ vai em gái.
- Mọi chuyện xảy ra không có chuyện nào là lỗi của em cả, em là nạn nhân mà, sao lại tự trách mình như thế chứ? Còn nếu không muốn mọi người lo lắng thì phải mau khỏe lại, ông nội lát nữa sẽ đến thăm em, không được nói mấy lời như thế nếu không ông sẽ mắng em một trận, anh không bênh em được đâu.
Lôi Hòa Nghi mỉm cười, chớp mắt thay cho cái gật đầu của mình.
- Vâng ạ, em biết rồi!
- Con có đói không, mẹ về làm chút gì đó cho con ăn nhé!
- Dạ thưa mẹ!
Lôi Lăng Quân vội đứng lên.
- Để xon đưa mẹ về!
- Ừm!
Lôi Lăng Quân vuốt vuốt tóc Lôi Hòa Nghi đôi cùng mẹ ra về, Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Hàn ngồi lại một chút rồi về nhà đón ông nội Lôi, ông nội Cung và bố Lôi đến bệnh viện.
Cung Huyền Thương ngồi xuống sofa chưa không gian lại cho Lôi Hòa Nghi, Lantana và Ninh Mẫn.
Hai cô gái sớm đã khóc đến sưng mắt, Lantana tiến tới ôm Lôi Hòa Nghi một cái.
- Cậu dọa chết mình rồi, có biết khi nghe tin cậu gặp tai nạn mình sợ tới mức nào không hả? Phẫu thuật xong cậu còn ngủ lâu như vậy khiến mình cũng muốn ngủ luôn theo cậu. Sau này nhất định phải bồi thường cho mình đây...
- Được được... bồi thường cho cậu...
Lôi Hòa Nghi lại nhìn Ninh Mẫn, cầm tay cô.
- Mẫn nhi à, thời gian qua... cậu vất vả rồi...
- Không sao, cậu có thể bình an là tốt rồi, mình vất vả một chút thì có làm sao chứ, mọi chuyện đều rất quan tâm cậu, bây giờ cậu tỉnh rồi mọi người rất mừng, liên tục nhờ mình gửi lời hỏi thăm cậu.
- Cậu cảm ơn mọi người... giúp mình nhé... nhắn mọi người... mình sẽ sớm quay lại.
- Nhất định...
- Còn Lantana, cậu trấn an... mọi người trong fanclub cũng... không dễ dàng gì, cảm ơn cậu...
- Chị em với nhau cảm ơn gì chứ? Fan của cậu cũng rất quan tâm cậu, may mà cậu tỉnh rồi nếu không mình sẽ bị mọi người làm phiền đến điên mất.
Lôi Hòa Nghi cười cười, lại trò chuyện thêm một lúc với hai người. Cung Huyền Thương ngồi không một hồi cũng hết kiên nhẫn, đứng dậy đi đến giường bệnh, Lantana và Ninh Mẫn bĩu môi không đợi Cung Huyền Thương đuổi khách đã chào Lôi Hòa Nghi xách túi về.
Trong phòng bệnh còn lại hai người, Lôi Hòa Nghi cầm tay Cung Huyền Thương, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt tràn đầy tâm sự, ngẩn ngơ một hồi cũng cất tiếng nói.
- Anh biết cả rồi...
Cung Huyền Thương biết cô đang ám chỉ điều gì, gật đầu.
- Anh đoán được.
- Vậy anh không sợ em sao?
- Sao anh phải sợ em, em không làm gì sai, không làm hại ai, vận mệnh này cũng không phải do em chọn, đây cũng không phải việc em có thể quyết định huống chi anh yêu em còn không hết sao lại sợ em được... Anh chỉ cảm thấy may mắn, em sống lại một đời lại yêu anh, dù Sở Mặc Thần ở đó em vẫn yêu anh, đây là chuyện tốt đẹp nhất với anh. Ngoan, không cần nhắc đến chuyện này nữa...
Lôi Hòa Nghi mím môi kìm chế tiếng khóc, cô đã từng sợ hãi cho rằng khi chuyện bại lộ anh sẽ sợ hãi xa lánh cô, cho rằng cô chiếm lấy cơ thể của Lôi Hòa Nghi mà sống nhưng may thay anh hiểu cô, anh không ghét bỏ cô. Lôi Hòa Nghi cô đã không chọn sai người để yêu.
- Thương, cảm ơn anh... vì đã yêu em, đã chấp nhận con người thật... của em!
- Không có gì phải cảm ơn cả, anh yêu em là yêu Lôi Hòa Nghi của hiện tại, vĩnh viễn chỉ có em, bất kể em có trở nên như thế nào thì em vẫn là người duy nhất anh yêu.
- Thương, em muốn... gọi cho Thần ca ca...
- Được!
Cung Huyền Thương lấy điện thoại gọi video call cho Sở Mặc Thần, bên kia bắt máy rất nhanh, lúc nhìn thấy Lôi Hòa Nghi trong màn hình điện thoại, Sở Mặc Thần cũng không kìm chế được cảm xúc của mình mà bật cười, hai mắt thoáng chốc ướt ướt.
- May quá, em tỉnh rồi!
- Vâng, em tính rồi, Thần ca ca. Cảm ơn anh... không nhờ có anh... bây giờ có lẽ em đã chết rồi...
- Cứu em vốn dĩ là việc nên làm, anh xin lỗi đã không ở lại chờ được đến lúc em tỉnh lại!
- Không, anh không... cần xin lỗi, em hiểu, việc của anh... ở Italy rất bận. Nếu... vì em mà khiến... công việc của anh bị chậm trễ... em sẽ rất áy náy...
Sở Mặc Thần lắc đầu, ánh mắt dịu dàng.
- Không sao, Nghi Nghi, em nhớ tĩnh dưỡng cho khỏe nhé, nhất định phải đến Italy dự sinh nhật của anh đấy.
- Vâng, nhất định ạ...
- Hứa rồi đấy nhé, không được thất hứa nếu không anh sẽ giận.
- Vâng, em sẽ không thất hứa.
- Được rồi, lần tới chúng ta nói chuyện tiếp, người đàn ông của em đang rất khó chịu muốn tắt điện thoại đấy.
Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng liếc mắt nhìn Cung Huyền Thương, anh lập tức thu lại dáng vẻ ghen tuông phóng dấm của mình, ra vẻ rộng lượng thoải mái không có gì. Lôi Hòa Nghi bĩu môi nhìn Sở Mặc Thần xấu hổ.
- Nghi Nghi giữ sức khỏe nhé, nếu sắp xếp được thời gian anh sẽ đến thăm em!
- Vâng ạ, tạm biệt anh!
- Tạm biệt em!
Cung Huyền Thương tắt điện thoại, đỡ Lôi Hòa Nghi nằm xuống giường.
- Thương, sau khi em khỏe có thể đến Italy không?
- Không phải lúc nãy em đã đồng ý với Sở Mặc Thần rồi sao, còn hỏi ý anh làm gì, chẳng lẽ anh còn có thể từ chối sau đó biến em thành kẻ thất hứa sao?
- Không thể!
Cung Huyền Thương bĩu môi muốn gõ đầu cô nhóc này một cái nhưng nhìn thấy đầu cô vẫn còn quấn băng gạt thì không cách nào xuống tay được, chuyển sang bẹo má cô.
- Em chỉ ỷ vào việc anh yêu em thôi!
- Hì hì, Thương... lúc đó anh... đi cùng em nhé! Em không muốn... xa anh nữa đâu!
- Được, anh sẽ đi với em!
Hai người lại tâm sự thêm một lúc thì cửa phòng bệnh mở ra, ông nội Lôi, ông nội Cung, bố Lôi, Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Hàn bước vào, trên tau còn cầm theo hộp cơm cho Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi do mẹ Lôi chuẩn bị.
- Ông nội, ông nội Cung, bố... con đã không sao rồi...
Ông nội Cung gật đầu, phất phất tay.
- Không sao là tốt không sao là tốt... cháu mà có mệnh hệ gì thằng nhóc nhà ông sợ là sẽ đi theo cháu luôn mất, cũng may...
Lôi lão gia lườm Cung lão gia một cái rồi ngồi xuống ghế, bố cô cũng ngồi xuống bên cạnh, Cung Huyền Thương và ông nội Cung thì ngồi xuống đối diện.
Lôi Hòa Nghi nhìn dáng vẻ ông nội mình lại yếu đi vài phần so với trước thì trong lòng lại áy náy.
- Ông nội, cháu lại... làm ông lo lắng rồi!
- Ông không sao, may mà cháu vẫn bình an vô sự, vậy là tốt lắm rồi! Lần sau đừng để chuyện tương tự xảy ra lần nữa, cái mạng già này của ông không chịu nổi cú shock này đâu.
- Vâng ạ, sẽ không khiến mọi người phải lo lắng nữa đâu ạ!
Mọi người ngồi lại trò chuyện một lúc đến khi Cung Huyền Thương ăn xong rồi mang thức ăn nấu riêng đến cho Lôi Hòa Nghi bón cô ăn, mọi người mới ngồi lại sofa nhường vị trí cho Cung Huyền Thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất