Chương 149
Vài ngày sau đó khi đã ổn định mọi việc, Lôi Hòa Nghi chính thức vào đoàn làm phim, mặc dù bỏ lỡ lễ khai máy nhưng ngày đầu cô đến mọi người cũng tổ chức một buổi liên hoan nhỏ để hoan nghênh cũng như mừng Lôi Hòa Nghi tai qua nạn khỏi, cũng không ai nhắc gì đến việc Chúc Lam bị thay thế. Mà người thay thế lại là Nam Nhã đã từng tham gia show nhập ngũ cùng Lôi Hòa Nghi, cũng xem như là người quen biết, mối quan hệ giữa cả hai nhờ đó mà cũng càng thêm thân thiết.
Lôi Hòa Nghi rất nhanh đã hòa nhập với mọi người và quen với tiến độ làm việc của đạo diễn Trương, những cảnh quay đầu tiên của cô cũng không có độ khó cao nhưng đạo diễn vẫn tận tình hướng dẫn Lôi Hòa Nghi từng chút một để trau chuốt bộ phim từ những phân đoạn nhỏ nhất.
Bộ phim được quay ở hai thành phố chính, một là Hải thành này và hai là thủ đô nên có lẽ một khoảng thời gian sau cô sẽ đến thủ đô một chuyến. Nếu theo tiến độ hiện tại thì lúc đến thủ đô, hôn lễ của Lôi Lăng Quân cũng đã xong nên cô sẽ không làm chậm tiến độ của đoàn làm phim vì phải bay đi bay lại dự hôn lễ.
Chỉ có một vấn đề là lịch quay phim tương đối kín nên thời gian cô ở bên cạnh Cung Huyền Thương rất hiếm hoi, những ngày có cảnh quay buổi tối thì nhân viên đoàn phim và diễn viên đều ở khách sạn nên cô cũng không thể một mình về nhà, những ngày khác thì lúc quay xong cả người đều không còn sức lực gì, về nhà chỉ muốn đi ngủ, phần lớn thời gian dùng để quay phim và ở lại khách sạn nghỉ ngơi nên ít khi về nhà, dường như không có bao nhiêu thời gian quấn quýt với Cung Huyền Thương cả. Trước kia công việc của anh bận rộn nhưng vẫn sắp xếp ổn thỏa dành thời gian cho cô nhưng đổi lại bây giờ cô bận rộn không khác gì mình đang ghẻ lạnh anh, không công bằng với Cung Huyền Thương lắm. Vốn dĩ cô đóng phim muốn giành giải thưởng lớn là vì muốn bản thân có thể tự tin đứng bên cạnh anh nhưng nếu vì chuyện này mà khiến khoảng cách cả hai trở nên xa hơn thì nó chẳng còn ý nghĩa gì cả. Có lẽ cô phải làm gì đó. Lôi Hòa Nghi miết nhẹ môi, ánh mắt khẽ chớp, sau đó cầm điện thoại gọi đi.
Lúc này tại Cung thị, trên văn phòng làm việc của Cung Huyền Thương ở tầng cao nhất, anh vừa kết thúc một cuộc họp dài, dáng vẻ mệt mỏi ngồi tựa lưng lên ghế. Kỷ Tuyên đang đứng bên cạnh hiếm khi thấy bộ dạng mệt mỏi này của anh, từ khi có tình yêu vào thì trừ những lúc Lôi Hòa Nghi xảy ra chuyện mới khiến Cung Huyền Thương đứng ngồi không yên ngoài ra anh lúc nào cũng tràn đầy sinh lực. Dáng vẻ bây giờ mệt mỏi như vậy có lẽ là do chất lượng giấc ngủ không được tốt. Kỷ Tuyên thầm nghĩ trong lòng hẳn là bởi vì Lôi Hòa Nghi bận đóng phim nên Cung tổng mới bị khó ngủ vì không có người đẹp bên cạnh.
- Boss, hay là để tôi đi lấy cho anh một cốc cà phê!
- Cũng được, làm phiền cậu rồi!
- Vâng, đúng rồi boss, Cung thị vừa nhận thêm một đợt thực tập sinh nữa, vừa hay bên cạnh anh thiếu một thư ký riêng cho nên tôi đã bổ nhiệm người có năng lực xuất sắc nhất trong đợt này vào vị trí đó, anh không có ý kiến gì chứ ạ?
- Việc này giới hạn trong quyền hạn của cậu thì cứ xử lý!
- Vâng, vừa hay hôm nay là ngày bắt đầu thực tập, nếu có gì không hài lòng, boss cứ nói với tôi!
- Ừm!
Kỷ Tuyên báo cáo xong thì đi ra ngoài, Cung Huyền Thương nhắm mắt xoa xoa hai bên thái dưỡng, sau khi đỡ hơn thì đưa mắt nhìn lên một khung ảnh trên bàn. Là một trong số rất nhiều tấm ảnh chụp Lôi Hòa Nghi được Cung Huyền Thương cẩn thận đặt trên bàn làm việc và trong văn phòng.
Bàn tay thon dài hoàn mĩ khẽ khàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp trên ảnh, khóe miệng mỉm cười nói ra lời mắng yêu:
- Cô nhóc vô lương tâm này...
Cung Huyền Thương một tay cầm ảnh một tay lấy điện thoại, do dự có nên gọi cho Lôi Hòa Nghi hay không, gọi thì sợ làm phiền cô không gọi thì trong lòng sẽ ngứa ngáy, hiện tại anh rất muốn nghe giọng cô.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, nghĩ là Kỷ Tuyên mang cà phê vào nên Cung Huyền Thương khẽ đáp, mắt vẫn không dời khỏi ảnh:
- Vào đi!
Không phải tiếng giày da của Kỷ Tuyên như trong suy nghĩ mà là tiếng giày cao gót chạm nhẹ vào thảm nhịp nhàng tràn đầy nữ tính, sau đó là giọng nói quen thuộc đến không thể quen hơn:
- Boss, tôi mang cà phê cho anh đây ạ!
Cung Huyền Thương giật mình ngẩng đầu, đối diện là Lôi Hòa Nghi với bộ Âu phục trắng dáng rộng, phong thái thành thục chuyên nghiệp, tóc búi củ tỏi gọn gàng xinh xắn, mỉm cười rạng rỡ nhướng mày nhìn anh. Cung Huyền Thương bất ngờ đến không biết nói gì.
- Em...
Lôi Hòa Nghi đặt cà phê lên bàn, hai tay chắp sau hông:
- Gặp em thế này có phải rất bất ngờ không?
Cung Huyền Thương vẫn chưa bình tĩnh lại, nhìn cà phê rồi lại nhìn Lôi Hòa Nghi trước mặt, liên kết với những gì Kỷ Tuyên nói trước đó thì cuối cùng anh cũng hiểu ra:
- Em... là thực tập sinh... đảm nhận vị trí thư ký riêng của anh?
Lôi Hòa Nghi gật gật đầu, tay nắm lại đưa lên miệng ho nhẹ:
- Boss... mong ngày sau chỉ giáo!
Cung Huyền Thương phi thường hài lòng với bất ngờ này của Lôi Hòa Nghi, cười đến không khép miệng được, vươn tay về phía cô:
- Qua đây với anh!
Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cung Huyền Thương lập tức bị anh nắm tay kéo xuống, Lôi Hòa Nghi cứ thế an vị trên đùi anh. Cung Huyền Thương vùi đầu vào cổ Lôi Hòa Nghi, dùng mũi mà cọ lên da thịt lộ ra như thể đang tìm cách lấp đầy khoảng trống trong lòng bấy lâu nay.
- Em bắt tay với Kỷ Tuyên lừa anh sao?
- Cái này không gọi là lừa anh được, em quả thật nghiêm túc đến đây thực tập làm thư ký riêng cho anh nha! Dù sao thì bàn về trình độ, bằng cấp, năng lực thì em rất xuất sắc còn gì?
Cung Huyền Thương không có gì để phản bác, vòng tay ôm chặt cô hơn:
- Không phải em đi đóng phim sao, còn đến làm thư ký riêng cho anh làm gì, sứ khỏe em vừa mới tốt lên lỡ như làm việc quá nhiều lại kiệt sức thì anh biết làm sao?
- Em biết anh không nỡ để em mệt mỏi nhưng mà em cũng không nỡ rời xa anh, anh đã hi sinh cho em quá nhiều rồi, bây giờ em lại vì việc riêng mà không có thời gian bên anh, em chịu không được. Mặc dù đóng phim bận rộn nhưng khoảng cách giữa Cung thị và phim trường gần hơn so với nhà chúng ta, em có thể tiết kiệm được một khoảng thời gian bên anh. Dù sao về nhà nghỉ ngơi nhưng không có anh bên cạnh, hiệu quả hồi máu không tốt bằng việc ở đây với anh.
Cung Huyền Thương cảm nhận được sự hạnh phúc ngập tràn trong tim, không kìm được mà nâng cắm Lôi Hòa Nghi lên, trao cho cô một nụ hôn nồng nhiệt, cô cũng không phản kháng mà dịu dàng thuận theo như đang dỗ dành anh. Hai đôi môi quấn lấy nhau một cách ngọt ngào say mê, tiếng thở dốc xen lẫn âm thanh quần áo cọ xát khiến bất kỳ ai nghe được cũng mặt đỏ tía tai.
Văn phòng rộng lớn yên ắng chỉ có âm thanh ái muội nóng bỏng của hai người, Lôi Hòa Nghi siết lấy vai áo Cung Huyền Thương, anh dùng sức ghì lấy eo nhỏ của Lôi Hòa Nghi, quần áo cả hai xộc xệch nhăn nhúm như vừa lăn lộn ở đâu đó xong. Lôi Hòa Nghi bị hôn đến mặt đỏ mắt mờ, sau cùng kiệt sức mà gục lên ngực Cung Huyền Thương thở dốc. Cảm nhận được vật nóng bỏng nào đó dưới đúng quần anh vì nụ hôn nóng bỏng kia đã ngóc đầu dậy thì cả người đều đỏ vì xấu hổ, tay đánh nhẹ lên vai Cung Huyền Thương như đang trách yêu anh không biết xấu hổ.
- Em cũng không phải không biết anh trước mặt em không hề có chút kiên nhẫn nào!
- Đây là phòng làm việc của anh đó! Nhân viên của anh bên ngoài có biết anh bây giờ đang... đang...
- Đang thế nào... hửm?
Cung Huyền Thương cúi đầu hôn nhẹ lên môi Lôi Hòa Nghi một cái, rồi tựa trán mình vào trán cô:
- Anh còn tưởng em chán cảnh chúng ta yêu đương bình thường rồi cho nên đổi sang cảm giác yêu đương giữa sếp và nhân viên, chủ tịch và thư ký chứ?
- Anh...
Lôi Hòa Nghi còn muốn mắng thêm vài câu nhưng chợt nhận ra, ở khoảng cách này cô mới thấy rõ tròng mắt anh có vài tia máu đỏ, dưới mí mắt cũng có chút quầng thâm trông rất mệt mỏi, xem ra mấy ngày qua cô bỏ bê anh không ít. Trong lòng chợt mềm nhũn, tất cả những lời mắng yêu vừa định nói ra như đánh vào bông vậy. Lôi Hòa Nghi đứng dậy rời khỏi vòng tay Cung Huyền Thương đi vòng ra sau, anh còn tưởng mình chọc cô giận rồi lập tức sợ hãi muốn giữ người lại nhưng hai bên thái dương xuất hiện xúc cảm mềm mại ấm áp khiến anh trì trệ. Lôi Hòa Nghi đứng sau lưng, nhẹ nhàng matxa đầu cho anh, trong mắt đều là đau lòng.
- Anh xem anh kìa, có phải lại không nghỉ ngơi đúng giờ đã vậy còn làm việc quá sức rồi không?
Cung Huyền Thương nhắm mắt tận hưởng người yêu săn sóc, đối với lời tra hỏi của cô cũng nghe thành những lời âu yếm quan tâm đầy yêu thương.
- Chẳng phải vì em quá bận nên anh không dám làm em mệt mỏi sao, mỗi lần về nhà em đều nằm xuống là ngủ, anh còn có thể làm gì đây?
- Thương, dù em bên cạnh anh hay không anh cũng phải chăm sóc mình chứ, chẳng phải anh vẫn luôn muốn em như vậy ư, sao đổi lại là anh thì thành thế này rồi? Anh như vậy thật sự khiến em cảm thấy bản thân không tốt, khiến em cho rằng mình yêu anh không đủ nhiều, hoàn toàn không so được với tình yêu anh dành cho em.
Biết Lôi Hòa Nghi đang tự trách, Cung Huyền Thương lập tức nắm lấy tay cô hôn lên như đang an ủi vỗ về:
- Anh sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa nhé?
- Nếu anh muốn thì có thể nhân lúc rảnh đến phim trường gặp em mà!
- Như thế không tốt lắm!
Lôi Hòa Nghi hiểu Cung Huyền Thương tại sao lại không đến phim trường. «Thanh Yên truyện» là dấu mốc quan trọng đối với cô, là tác phẩm cô sẽ dùng để đi tranh giải thưởng Ảnh hậu Kim Lan - một giải thưởng danh giá nhất nhì mà nữ diễn viên nào cũng muốn có, nếu trong lúc quay phim Cung Huyền Thương xuất hiện bên cạnh cô thì dù diễn xuất của cô được đánh giá tốt, bất kể cô có nhận được giải thưởng hay không thì cư dân mạng cũng sẽ liên kết với việc Cung Huyền Thương tiếp xúc với cô khi còn quay phim, người khác sẽ cho rằng ban giám khảo ban tổ chức là vì Cung Huyền Thương mới nể mặt cô, lúc đó dù cô giành giải cũng sẽ bị phủ nhận những nỗ lực thời gian qua, đó là điều Cung Huyền Thương không muốn cho nên ở những dự án khác anh có thể tùy ý thân mật với cô nhưng lần này anh lại cẩn thận hơn bất cứ ai chỉ vì không muốn Lôi Hòa Nghi chịu một chút uất ức nào từ những lời nói phiến diện của cư dân mạng.
Một cảm giác ngọt ngào vui vẻ tràn ngập trong lòng, Lôi Hòa Nghi đáp lại:
- Cho nên anh không muốn đến phim trường thì chỉ còn cách em đến Cung thị gặp anh, như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau, mà em cũng có thể học được nhiều thứ có ích cho công việc kinh doanh sau này. Dù sao thì làm gì có thầy dạy nào dạy cho em tốt hơn anh!
- Thật ra em cũng không cần học hỏi gì cả, em đã có nền tảng rất vững chắc rồi, mai sau đến Lôi thị làm vài dự án sẽ học được thôi, nội bộ Cung thị và Lôi thị không giống nhau, lĩnh cực khác nhau, những thứ em học ở chỗ anh vận dụng vào Lôi thị chưa chắc đã là tốt nhất. Ngược lại ở Lôi thị có Lôi Sâm hỗ trợ, em rất nhanh sẽ làm quen được với môi trường và cách vận hành một doanh nghiệp lớn. Tuy nhiên nếu em muốn học anh cũng sẽ tích cực dạy em, dù sao học thêm cái mới trăm lợi mà không một hại.
- Em nhất định sẽ là học trò xuất sắc của anh!
Cung Huyền Thương bật cười, vươn tay cầm cốc cà phê lên uống, có lẽ vì đây là cà phê Lôi Hòa Nghi mang vào nên anh cảm thấy ngon hơn mọi ngày.
- Mặc dù nói là em đến đây học nhưng em đóng phim rất vất vả, nếu đến Cung thị cảm thấy mệt mỏi thì nên đi nghỉ ngơi, đừng gắng sức nếu không cơ thể em chịu không nổi đâu. Chẳng phải mục đích của em là có thời gian bên anh sao, nghỉ ngơi ở đây cũng là bên anh rồi, còn việc học hỏi không phải lúc nào dành hàng giờ đồng hồ để học cũng là tốt nhất, dối khi chỉ dành một chút rảnh rỗi chiêm nghiệm và thấu hiểu là có hiệu quả hơn rất nhiều thứ rồi.
- Nói như vậy, nếu em đến đây chỉ để ăn ngủ nghỉ ngơi thì chẳng phải Cung thị lại tốn tiền trả lương cho em rồi sao?
- Tiền anh kiếm được chẳng phải đều để em tiêu sao, dù em không đi làm thì hằng ngày đều có tiền vào tài khoản, em đến đây làm thư ký thì số dư cũng chỉ tăng lên một chút mỗi tháng mà thôi, không quan trọng. Huống chi có em bên cạnh, hiệu suất làm việc của anh sẽ tăng lên lúc đó lợi nhuận Cung thị kiếm được là một con số khổng lồ, công lao của em là lớn nhất, so với việc em đi làm việc vặt của một thư ký chỉ nhận được vài đồng lương nhỏ nhưng tiền của Cung thị kiếm vào vẫn vậy thì chi bằng em ở đây với anh để anh làm nhanh vài dự án kiếm tiền gấp bội không phải tốt hơn sao?
- Anh yêu à, anh không đi làm luật sư đúng thật là đáng tiếc!
- Làm luật sư không kiếm nhiều tiền bằng làm chủ tịch đâu, anh vẫn thích như bây giờ hơn, có thể cho em thoải mái tiêu tiền của anh mà không phải lo nghĩ!
- Em mới không cần anh vất vả kiếm tiền vậy đâu!
- Kiếm tiền cho người phụ nữ của mình tiêu là hạnh phúc của anh.
Lôi Hòa Nghi bị anh dỗ đến vui vẻ, cúi đầu mỉm cười. Cung Huyền Thương cầm lấy tay Lôi Hòa Nghi xoa bóp, sợ cô nãy giờ matxa cho mình sẽ tê tay.
- Hôm nay em ở Cung thị lâu không?
- Tối em có lịch quay phim xuyên đêm nên đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi để giữ sức cho buổi tối cho nên từ giờ đến lúc đó em sẽ ở đây với anh!
Đây là tin tức tốt nhất trong ngày rồi, lúc ký kết thành công một hợp đồng lớn cũng không thấy Cung Huyền Thương vui vẻ thế này.
Anh kéo Lôi Hòa Nghi đến trước mặt ôm lấy người cô, đầu tựa vào bụng Lôi Hòa Nghi như một chú cún lớn đang làm nũng:
- Em đói chưa, có muốn ăn gì không?
- Vốn dĩ không cảm thấy gì anh vừa hỏi thì em lại đói bụng rồi?
- Vậy Nghi công chúa bây giờ muốn ăn gì để anh bảo Kỷ Tuyên gọi đầu bếp chuẩn bị?
- Em muốn ăn sashimi, cả cơm lươn nữa...
- Được rồi, anh gọi người đặt ngay, trong lúc chờ để anh vào phòng nghỉ lấy cho em chút đồ ăn nhẹ nhé!
Cung Huyền Thương muốn đứng dậy đã bị Lôi Hòa Nghi đè vai lại:
- Đâu phải em không biết chỗ, để em tự lấy được rồi, anh ngồi đây nghỉ ngơi đi!
Cung Huyền Thương mỉm cười gật đầu, không dành với cô nữa.
- Đúng rồi, anh có muốn ăn gì không, em lấy cho anh!
- Trong tủ lạnh có trái cây, em lấy cho anh một ít là được!
- Vâng, anh đợi em xíu nhé!
Lôi Hòa Nghi quay người đi vào phòng nghỉ, trong lúc đó thì Cung Huyền Thương gọi cho Kỷ Tuyên để anh ta gọi đầu bếp và chuẩn bị nguyên liệu để làm bữa ăn rồi mang lên.
Vừa phân phó xong thì Lôi Lăng Quân lại gọi đến, Cung Huyền Thương bắt máy nghe, hai người trao đổi một hồi lâu đến khi tắt máy thì Lôi Hòa Nghi cũng từ trong phòng nghỉ đi ra. Trên tay mang theo một khay đồ ăn ngoại trừ có trái cây tươi cắt sẵn trên đĩa thì còn vô số đồ ăn vặt túi lớn túi nhỏ do Cung Huyền Thương chuẩn bị để Lôi Hòa Nghi đến Cung thị bất cứ lúc nào cũng có đồ ăn vặt.
Lôi Hòa Nghi bên khay nhìn về phía sofa cách bàn làm việc một đoạn, Cung Huyền Thương hiểu gì gật đầu, cô lập tức đi đến sofa ngồi xuống, Cung Huyền Thương cũng cầm laptop đến đó, ngồi bên cạnh cô vừa ăn trái cây vừa xử lí công việc.
Lôi Hòa Nghi xiên trái cây đưa lên miệng cho Cung Huyền Thương.
- Anh cứ làm việc đi, hôm nay để em chăm sóc anh!
- Đãi ngộ tốt vậy sao?
- Dĩ nhiên rồi, nào, anh há miệng ra đi mà!
Cung Huyền Thương ngoan ngoãn há miệng ăn trái cây, Lôi Hòa Nghi cũng cầm mấy đồ ăn vặt của mình ăn nhiệt tình, đợi Cung Huyền Thương ăn xong lại đưa trái cây tới miệng anh.
- Nghi Nghi, anh hai em vốn định gọi điện cho em nhưng sợ làm phiền em quay phim nên lúc nãy có gọi cho anh!
- Có chuyện gì sao ạ?
- Cũng không có gì, chỉ là Túc Nhạn bàn giao công việc với em qua cho Lôi Sâm, anh ấy có sàng lọc ra vài dự án cuối cùng chọn cho em một đại ngôn. Là của một hãng trang sức phỉ thúy nổi tiếng chỉ chuyên phục vụ giới thương lưu hàng đầu, anh ấy muốn hỏi ý em xem có nhận đại ngôn này không để đàm phán với thương hiệu đó!
- Anh có thông tin của thương hiệu đó không?
Cung Huyền Thương gật đầu sau đó xoay laptop lại cho Lôi Hòa Nghi.
- Là thương hiệu Mia!
Lôi Hòa Nghi đọc qua thông tin thương hiệu, nếu là Lôi Sâm chọn thì nhất định không có gì phải nghi ngờ, phong cách thiết kế của thương hiệu này cũng rất hợp với sở thích của cô.
- Một thương hiệu cao cấp như vậy sẽ không chê em không đủ nổi tiếng đó chứ?
- Có thể được Nghi công chúa nhà chúng tôi làm người đại diện nếu bọn họ còn không hài lòng thì trong giới còn ai có thể khiến họ hợp ý đây. Hơn nữa em phải tin vào khả năng của Lôi Sâm, người được bố em đích thân đào tạo, năng lực của anh ấy em khai thác không hết đâu. Mặc dù Mia là thương hiệu cao cấp hàng đầu nhưng tuyệt đối không trên cơ Lôi Sâm được đâu, em cứ chờ xem khả năng đàm phán của anh ấy đi!
- Vâng, em biết rồi. Nghĩ lại thì mẹ rất thích trang sức phỉ thúy, nếu làm người đại diện của thương hiệu này em sẽ là một trong những người đầu tiên biết đến các mẫu sản phẩm mới nhất của họ, như vậy nói không chừng sẽ chọn được cho mẹ một bộ trang sức đẹp để đến khi thương hiệu cho ra mắt em có thể mua ngay mà không sợ bị người khác nhanh tay hơn.
- Nói vậy là em chấp nhận đại ngôn này rồi?
- Vâng, đến thương hiệu Mia bao người mơ ước được chạm tới mà em còn không chịu nếu chuyện này bị người khác biết được thì em sẽ bị mắng chết mất thôi!
- Anh sẽ không để ai mắng em đâu! Đợi lát nữa anh sẽ nói lại với Lôi Lăng Quân.
- Vâng!
Hai người tạm kết thúc cuộc trò chuyện, đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau khi Cung Huyền Thương cho phép thì Kỷ Tuyên mở cửa bước vào:
- Boss, Lôi tiểu thư, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi!
Phía sau các đầu bếp lần lượt đẩy các xe đồ ăn tiếng vào, mùi thơm lập tức lan tỏa khiến Lôi Hòa Nghi đứng ngồi không yên, gương mặt lập tức hớn hở.
Xe đồ ăn được đẩy đến, đặt ngay ngắn gọn gàng bên cạnh bàn nhỏ, xong xuôi thì Cung Huyền Thương để bọn họ ra ngoài. Lôi Hòa Nghi đã sớm bị mùi thơm làm cho cơn đói càng thêm sôi trào, mọi người vừa ra ngoài là cô đã đứng dậy đi đến lấy đũa trên xe đồ ăn chậm rãi thưởng thức. Dĩ nhiên cũng không quên Cung Huyền Thương đang chăm chỉ kiếm tiền bên cạnh, tận tình bón thức ăn đến tận miệng anh.
Bởi vì gần đây chăm chỉ đóng phim, mức độ tiêu hao thể lực có chênh lệch với lúc còn ở nhà hồi phục sức khỏe sau xuất viện nên sức ăn của Lôi Hòa Nghi tăng lên không ít, khiến Cung Huyền Thương rất vui mừng. Vì thế mà lúc này Lôi Hòa Nghi nhanh chóng giải quyết hơn một nửa số đồ ăn được mang vào, nửa còn lại được vào bụng Cung Huyền Thương. Cung Huyền Thương thấy cô ăn ngon như thế thì trong lòng âm thầm quyết định phải đi học một khóa làm sashimi.
Dùng xong tráng miệng thì có người vào dọn dẹp, Lôi Hòa Nghi được ăn no lại buồn ngủ nhưng Cung Huyền Thương lại nhắc nhở cô đi bộ quanh phòng một xíu cho tiêu hóa rồi hẳn ngủ. Lúc ngoan ngoãn nghe theo, đi đến kệ sách của Cung Huyền Thương dạo một vòng, đến khi hai mí mắt bắt đầu đánh nhau vì đọc sách lâu thì cô lập tức trở về sofa lấy chân Cung Huyền Thương làm gối mà nằm xuống, năm phút sau đã ngủ ngon lành.
Lôi Hòa Nghi rất nhanh đã hòa nhập với mọi người và quen với tiến độ làm việc của đạo diễn Trương, những cảnh quay đầu tiên của cô cũng không có độ khó cao nhưng đạo diễn vẫn tận tình hướng dẫn Lôi Hòa Nghi từng chút một để trau chuốt bộ phim từ những phân đoạn nhỏ nhất.
Bộ phim được quay ở hai thành phố chính, một là Hải thành này và hai là thủ đô nên có lẽ một khoảng thời gian sau cô sẽ đến thủ đô một chuyến. Nếu theo tiến độ hiện tại thì lúc đến thủ đô, hôn lễ của Lôi Lăng Quân cũng đã xong nên cô sẽ không làm chậm tiến độ của đoàn làm phim vì phải bay đi bay lại dự hôn lễ.
Chỉ có một vấn đề là lịch quay phim tương đối kín nên thời gian cô ở bên cạnh Cung Huyền Thương rất hiếm hoi, những ngày có cảnh quay buổi tối thì nhân viên đoàn phim và diễn viên đều ở khách sạn nên cô cũng không thể một mình về nhà, những ngày khác thì lúc quay xong cả người đều không còn sức lực gì, về nhà chỉ muốn đi ngủ, phần lớn thời gian dùng để quay phim và ở lại khách sạn nghỉ ngơi nên ít khi về nhà, dường như không có bao nhiêu thời gian quấn quýt với Cung Huyền Thương cả. Trước kia công việc của anh bận rộn nhưng vẫn sắp xếp ổn thỏa dành thời gian cho cô nhưng đổi lại bây giờ cô bận rộn không khác gì mình đang ghẻ lạnh anh, không công bằng với Cung Huyền Thương lắm. Vốn dĩ cô đóng phim muốn giành giải thưởng lớn là vì muốn bản thân có thể tự tin đứng bên cạnh anh nhưng nếu vì chuyện này mà khiến khoảng cách cả hai trở nên xa hơn thì nó chẳng còn ý nghĩa gì cả. Có lẽ cô phải làm gì đó. Lôi Hòa Nghi miết nhẹ môi, ánh mắt khẽ chớp, sau đó cầm điện thoại gọi đi.
Lúc này tại Cung thị, trên văn phòng làm việc của Cung Huyền Thương ở tầng cao nhất, anh vừa kết thúc một cuộc họp dài, dáng vẻ mệt mỏi ngồi tựa lưng lên ghế. Kỷ Tuyên đang đứng bên cạnh hiếm khi thấy bộ dạng mệt mỏi này của anh, từ khi có tình yêu vào thì trừ những lúc Lôi Hòa Nghi xảy ra chuyện mới khiến Cung Huyền Thương đứng ngồi không yên ngoài ra anh lúc nào cũng tràn đầy sinh lực. Dáng vẻ bây giờ mệt mỏi như vậy có lẽ là do chất lượng giấc ngủ không được tốt. Kỷ Tuyên thầm nghĩ trong lòng hẳn là bởi vì Lôi Hòa Nghi bận đóng phim nên Cung tổng mới bị khó ngủ vì không có người đẹp bên cạnh.
- Boss, hay là để tôi đi lấy cho anh một cốc cà phê!
- Cũng được, làm phiền cậu rồi!
- Vâng, đúng rồi boss, Cung thị vừa nhận thêm một đợt thực tập sinh nữa, vừa hay bên cạnh anh thiếu một thư ký riêng cho nên tôi đã bổ nhiệm người có năng lực xuất sắc nhất trong đợt này vào vị trí đó, anh không có ý kiến gì chứ ạ?
- Việc này giới hạn trong quyền hạn của cậu thì cứ xử lý!
- Vâng, vừa hay hôm nay là ngày bắt đầu thực tập, nếu có gì không hài lòng, boss cứ nói với tôi!
- Ừm!
Kỷ Tuyên báo cáo xong thì đi ra ngoài, Cung Huyền Thương nhắm mắt xoa xoa hai bên thái dưỡng, sau khi đỡ hơn thì đưa mắt nhìn lên một khung ảnh trên bàn. Là một trong số rất nhiều tấm ảnh chụp Lôi Hòa Nghi được Cung Huyền Thương cẩn thận đặt trên bàn làm việc và trong văn phòng.
Bàn tay thon dài hoàn mĩ khẽ khàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp trên ảnh, khóe miệng mỉm cười nói ra lời mắng yêu:
- Cô nhóc vô lương tâm này...
Cung Huyền Thương một tay cầm ảnh một tay lấy điện thoại, do dự có nên gọi cho Lôi Hòa Nghi hay không, gọi thì sợ làm phiền cô không gọi thì trong lòng sẽ ngứa ngáy, hiện tại anh rất muốn nghe giọng cô.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, nghĩ là Kỷ Tuyên mang cà phê vào nên Cung Huyền Thương khẽ đáp, mắt vẫn không dời khỏi ảnh:
- Vào đi!
Không phải tiếng giày da của Kỷ Tuyên như trong suy nghĩ mà là tiếng giày cao gót chạm nhẹ vào thảm nhịp nhàng tràn đầy nữ tính, sau đó là giọng nói quen thuộc đến không thể quen hơn:
- Boss, tôi mang cà phê cho anh đây ạ!
Cung Huyền Thương giật mình ngẩng đầu, đối diện là Lôi Hòa Nghi với bộ Âu phục trắng dáng rộng, phong thái thành thục chuyên nghiệp, tóc búi củ tỏi gọn gàng xinh xắn, mỉm cười rạng rỡ nhướng mày nhìn anh. Cung Huyền Thương bất ngờ đến không biết nói gì.
- Em...
Lôi Hòa Nghi đặt cà phê lên bàn, hai tay chắp sau hông:
- Gặp em thế này có phải rất bất ngờ không?
Cung Huyền Thương vẫn chưa bình tĩnh lại, nhìn cà phê rồi lại nhìn Lôi Hòa Nghi trước mặt, liên kết với những gì Kỷ Tuyên nói trước đó thì cuối cùng anh cũng hiểu ra:
- Em... là thực tập sinh... đảm nhận vị trí thư ký riêng của anh?
Lôi Hòa Nghi gật gật đầu, tay nắm lại đưa lên miệng ho nhẹ:
- Boss... mong ngày sau chỉ giáo!
Cung Huyền Thương phi thường hài lòng với bất ngờ này của Lôi Hòa Nghi, cười đến không khép miệng được, vươn tay về phía cô:
- Qua đây với anh!
Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cung Huyền Thương lập tức bị anh nắm tay kéo xuống, Lôi Hòa Nghi cứ thế an vị trên đùi anh. Cung Huyền Thương vùi đầu vào cổ Lôi Hòa Nghi, dùng mũi mà cọ lên da thịt lộ ra như thể đang tìm cách lấp đầy khoảng trống trong lòng bấy lâu nay.
- Em bắt tay với Kỷ Tuyên lừa anh sao?
- Cái này không gọi là lừa anh được, em quả thật nghiêm túc đến đây thực tập làm thư ký riêng cho anh nha! Dù sao thì bàn về trình độ, bằng cấp, năng lực thì em rất xuất sắc còn gì?
Cung Huyền Thương không có gì để phản bác, vòng tay ôm chặt cô hơn:
- Không phải em đi đóng phim sao, còn đến làm thư ký riêng cho anh làm gì, sứ khỏe em vừa mới tốt lên lỡ như làm việc quá nhiều lại kiệt sức thì anh biết làm sao?
- Em biết anh không nỡ để em mệt mỏi nhưng mà em cũng không nỡ rời xa anh, anh đã hi sinh cho em quá nhiều rồi, bây giờ em lại vì việc riêng mà không có thời gian bên anh, em chịu không được. Mặc dù đóng phim bận rộn nhưng khoảng cách giữa Cung thị và phim trường gần hơn so với nhà chúng ta, em có thể tiết kiệm được một khoảng thời gian bên anh. Dù sao về nhà nghỉ ngơi nhưng không có anh bên cạnh, hiệu quả hồi máu không tốt bằng việc ở đây với anh.
Cung Huyền Thương cảm nhận được sự hạnh phúc ngập tràn trong tim, không kìm được mà nâng cắm Lôi Hòa Nghi lên, trao cho cô một nụ hôn nồng nhiệt, cô cũng không phản kháng mà dịu dàng thuận theo như đang dỗ dành anh. Hai đôi môi quấn lấy nhau một cách ngọt ngào say mê, tiếng thở dốc xen lẫn âm thanh quần áo cọ xát khiến bất kỳ ai nghe được cũng mặt đỏ tía tai.
Văn phòng rộng lớn yên ắng chỉ có âm thanh ái muội nóng bỏng của hai người, Lôi Hòa Nghi siết lấy vai áo Cung Huyền Thương, anh dùng sức ghì lấy eo nhỏ của Lôi Hòa Nghi, quần áo cả hai xộc xệch nhăn nhúm như vừa lăn lộn ở đâu đó xong. Lôi Hòa Nghi bị hôn đến mặt đỏ mắt mờ, sau cùng kiệt sức mà gục lên ngực Cung Huyền Thương thở dốc. Cảm nhận được vật nóng bỏng nào đó dưới đúng quần anh vì nụ hôn nóng bỏng kia đã ngóc đầu dậy thì cả người đều đỏ vì xấu hổ, tay đánh nhẹ lên vai Cung Huyền Thương như đang trách yêu anh không biết xấu hổ.
- Em cũng không phải không biết anh trước mặt em không hề có chút kiên nhẫn nào!
- Đây là phòng làm việc của anh đó! Nhân viên của anh bên ngoài có biết anh bây giờ đang... đang...
- Đang thế nào... hửm?
Cung Huyền Thương cúi đầu hôn nhẹ lên môi Lôi Hòa Nghi một cái, rồi tựa trán mình vào trán cô:
- Anh còn tưởng em chán cảnh chúng ta yêu đương bình thường rồi cho nên đổi sang cảm giác yêu đương giữa sếp và nhân viên, chủ tịch và thư ký chứ?
- Anh...
Lôi Hòa Nghi còn muốn mắng thêm vài câu nhưng chợt nhận ra, ở khoảng cách này cô mới thấy rõ tròng mắt anh có vài tia máu đỏ, dưới mí mắt cũng có chút quầng thâm trông rất mệt mỏi, xem ra mấy ngày qua cô bỏ bê anh không ít. Trong lòng chợt mềm nhũn, tất cả những lời mắng yêu vừa định nói ra như đánh vào bông vậy. Lôi Hòa Nghi đứng dậy rời khỏi vòng tay Cung Huyền Thương đi vòng ra sau, anh còn tưởng mình chọc cô giận rồi lập tức sợ hãi muốn giữ người lại nhưng hai bên thái dương xuất hiện xúc cảm mềm mại ấm áp khiến anh trì trệ. Lôi Hòa Nghi đứng sau lưng, nhẹ nhàng matxa đầu cho anh, trong mắt đều là đau lòng.
- Anh xem anh kìa, có phải lại không nghỉ ngơi đúng giờ đã vậy còn làm việc quá sức rồi không?
Cung Huyền Thương nhắm mắt tận hưởng người yêu săn sóc, đối với lời tra hỏi của cô cũng nghe thành những lời âu yếm quan tâm đầy yêu thương.
- Chẳng phải vì em quá bận nên anh không dám làm em mệt mỏi sao, mỗi lần về nhà em đều nằm xuống là ngủ, anh còn có thể làm gì đây?
- Thương, dù em bên cạnh anh hay không anh cũng phải chăm sóc mình chứ, chẳng phải anh vẫn luôn muốn em như vậy ư, sao đổi lại là anh thì thành thế này rồi? Anh như vậy thật sự khiến em cảm thấy bản thân không tốt, khiến em cho rằng mình yêu anh không đủ nhiều, hoàn toàn không so được với tình yêu anh dành cho em.
Biết Lôi Hòa Nghi đang tự trách, Cung Huyền Thương lập tức nắm lấy tay cô hôn lên như đang an ủi vỗ về:
- Anh sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa nhé?
- Nếu anh muốn thì có thể nhân lúc rảnh đến phim trường gặp em mà!
- Như thế không tốt lắm!
Lôi Hòa Nghi hiểu Cung Huyền Thương tại sao lại không đến phim trường. «Thanh Yên truyện» là dấu mốc quan trọng đối với cô, là tác phẩm cô sẽ dùng để đi tranh giải thưởng Ảnh hậu Kim Lan - một giải thưởng danh giá nhất nhì mà nữ diễn viên nào cũng muốn có, nếu trong lúc quay phim Cung Huyền Thương xuất hiện bên cạnh cô thì dù diễn xuất của cô được đánh giá tốt, bất kể cô có nhận được giải thưởng hay không thì cư dân mạng cũng sẽ liên kết với việc Cung Huyền Thương tiếp xúc với cô khi còn quay phim, người khác sẽ cho rằng ban giám khảo ban tổ chức là vì Cung Huyền Thương mới nể mặt cô, lúc đó dù cô giành giải cũng sẽ bị phủ nhận những nỗ lực thời gian qua, đó là điều Cung Huyền Thương không muốn cho nên ở những dự án khác anh có thể tùy ý thân mật với cô nhưng lần này anh lại cẩn thận hơn bất cứ ai chỉ vì không muốn Lôi Hòa Nghi chịu một chút uất ức nào từ những lời nói phiến diện của cư dân mạng.
Một cảm giác ngọt ngào vui vẻ tràn ngập trong lòng, Lôi Hòa Nghi đáp lại:
- Cho nên anh không muốn đến phim trường thì chỉ còn cách em đến Cung thị gặp anh, như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau, mà em cũng có thể học được nhiều thứ có ích cho công việc kinh doanh sau này. Dù sao thì làm gì có thầy dạy nào dạy cho em tốt hơn anh!
- Thật ra em cũng không cần học hỏi gì cả, em đã có nền tảng rất vững chắc rồi, mai sau đến Lôi thị làm vài dự án sẽ học được thôi, nội bộ Cung thị và Lôi thị không giống nhau, lĩnh cực khác nhau, những thứ em học ở chỗ anh vận dụng vào Lôi thị chưa chắc đã là tốt nhất. Ngược lại ở Lôi thị có Lôi Sâm hỗ trợ, em rất nhanh sẽ làm quen được với môi trường và cách vận hành một doanh nghiệp lớn. Tuy nhiên nếu em muốn học anh cũng sẽ tích cực dạy em, dù sao học thêm cái mới trăm lợi mà không một hại.
- Em nhất định sẽ là học trò xuất sắc của anh!
Cung Huyền Thương bật cười, vươn tay cầm cốc cà phê lên uống, có lẽ vì đây là cà phê Lôi Hòa Nghi mang vào nên anh cảm thấy ngon hơn mọi ngày.
- Mặc dù nói là em đến đây học nhưng em đóng phim rất vất vả, nếu đến Cung thị cảm thấy mệt mỏi thì nên đi nghỉ ngơi, đừng gắng sức nếu không cơ thể em chịu không nổi đâu. Chẳng phải mục đích của em là có thời gian bên anh sao, nghỉ ngơi ở đây cũng là bên anh rồi, còn việc học hỏi không phải lúc nào dành hàng giờ đồng hồ để học cũng là tốt nhất, dối khi chỉ dành một chút rảnh rỗi chiêm nghiệm và thấu hiểu là có hiệu quả hơn rất nhiều thứ rồi.
- Nói như vậy, nếu em đến đây chỉ để ăn ngủ nghỉ ngơi thì chẳng phải Cung thị lại tốn tiền trả lương cho em rồi sao?
- Tiền anh kiếm được chẳng phải đều để em tiêu sao, dù em không đi làm thì hằng ngày đều có tiền vào tài khoản, em đến đây làm thư ký thì số dư cũng chỉ tăng lên một chút mỗi tháng mà thôi, không quan trọng. Huống chi có em bên cạnh, hiệu suất làm việc của anh sẽ tăng lên lúc đó lợi nhuận Cung thị kiếm được là một con số khổng lồ, công lao của em là lớn nhất, so với việc em đi làm việc vặt của một thư ký chỉ nhận được vài đồng lương nhỏ nhưng tiền của Cung thị kiếm vào vẫn vậy thì chi bằng em ở đây với anh để anh làm nhanh vài dự án kiếm tiền gấp bội không phải tốt hơn sao?
- Anh yêu à, anh không đi làm luật sư đúng thật là đáng tiếc!
- Làm luật sư không kiếm nhiều tiền bằng làm chủ tịch đâu, anh vẫn thích như bây giờ hơn, có thể cho em thoải mái tiêu tiền của anh mà không phải lo nghĩ!
- Em mới không cần anh vất vả kiếm tiền vậy đâu!
- Kiếm tiền cho người phụ nữ của mình tiêu là hạnh phúc của anh.
Lôi Hòa Nghi bị anh dỗ đến vui vẻ, cúi đầu mỉm cười. Cung Huyền Thương cầm lấy tay Lôi Hòa Nghi xoa bóp, sợ cô nãy giờ matxa cho mình sẽ tê tay.
- Hôm nay em ở Cung thị lâu không?
- Tối em có lịch quay phim xuyên đêm nên đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi để giữ sức cho buổi tối cho nên từ giờ đến lúc đó em sẽ ở đây với anh!
Đây là tin tức tốt nhất trong ngày rồi, lúc ký kết thành công một hợp đồng lớn cũng không thấy Cung Huyền Thương vui vẻ thế này.
Anh kéo Lôi Hòa Nghi đến trước mặt ôm lấy người cô, đầu tựa vào bụng Lôi Hòa Nghi như một chú cún lớn đang làm nũng:
- Em đói chưa, có muốn ăn gì không?
- Vốn dĩ không cảm thấy gì anh vừa hỏi thì em lại đói bụng rồi?
- Vậy Nghi công chúa bây giờ muốn ăn gì để anh bảo Kỷ Tuyên gọi đầu bếp chuẩn bị?
- Em muốn ăn sashimi, cả cơm lươn nữa...
- Được rồi, anh gọi người đặt ngay, trong lúc chờ để anh vào phòng nghỉ lấy cho em chút đồ ăn nhẹ nhé!
Cung Huyền Thương muốn đứng dậy đã bị Lôi Hòa Nghi đè vai lại:
- Đâu phải em không biết chỗ, để em tự lấy được rồi, anh ngồi đây nghỉ ngơi đi!
Cung Huyền Thương mỉm cười gật đầu, không dành với cô nữa.
- Đúng rồi, anh có muốn ăn gì không, em lấy cho anh!
- Trong tủ lạnh có trái cây, em lấy cho anh một ít là được!
- Vâng, anh đợi em xíu nhé!
Lôi Hòa Nghi quay người đi vào phòng nghỉ, trong lúc đó thì Cung Huyền Thương gọi cho Kỷ Tuyên để anh ta gọi đầu bếp và chuẩn bị nguyên liệu để làm bữa ăn rồi mang lên.
Vừa phân phó xong thì Lôi Lăng Quân lại gọi đến, Cung Huyền Thương bắt máy nghe, hai người trao đổi một hồi lâu đến khi tắt máy thì Lôi Hòa Nghi cũng từ trong phòng nghỉ đi ra. Trên tay mang theo một khay đồ ăn ngoại trừ có trái cây tươi cắt sẵn trên đĩa thì còn vô số đồ ăn vặt túi lớn túi nhỏ do Cung Huyền Thương chuẩn bị để Lôi Hòa Nghi đến Cung thị bất cứ lúc nào cũng có đồ ăn vặt.
Lôi Hòa Nghi bên khay nhìn về phía sofa cách bàn làm việc một đoạn, Cung Huyền Thương hiểu gì gật đầu, cô lập tức đi đến sofa ngồi xuống, Cung Huyền Thương cũng cầm laptop đến đó, ngồi bên cạnh cô vừa ăn trái cây vừa xử lí công việc.
Lôi Hòa Nghi xiên trái cây đưa lên miệng cho Cung Huyền Thương.
- Anh cứ làm việc đi, hôm nay để em chăm sóc anh!
- Đãi ngộ tốt vậy sao?
- Dĩ nhiên rồi, nào, anh há miệng ra đi mà!
Cung Huyền Thương ngoan ngoãn há miệng ăn trái cây, Lôi Hòa Nghi cũng cầm mấy đồ ăn vặt của mình ăn nhiệt tình, đợi Cung Huyền Thương ăn xong lại đưa trái cây tới miệng anh.
- Nghi Nghi, anh hai em vốn định gọi điện cho em nhưng sợ làm phiền em quay phim nên lúc nãy có gọi cho anh!
- Có chuyện gì sao ạ?
- Cũng không có gì, chỉ là Túc Nhạn bàn giao công việc với em qua cho Lôi Sâm, anh ấy có sàng lọc ra vài dự án cuối cùng chọn cho em một đại ngôn. Là của một hãng trang sức phỉ thúy nổi tiếng chỉ chuyên phục vụ giới thương lưu hàng đầu, anh ấy muốn hỏi ý em xem có nhận đại ngôn này không để đàm phán với thương hiệu đó!
- Anh có thông tin của thương hiệu đó không?
Cung Huyền Thương gật đầu sau đó xoay laptop lại cho Lôi Hòa Nghi.
- Là thương hiệu Mia!
Lôi Hòa Nghi đọc qua thông tin thương hiệu, nếu là Lôi Sâm chọn thì nhất định không có gì phải nghi ngờ, phong cách thiết kế của thương hiệu này cũng rất hợp với sở thích của cô.
- Một thương hiệu cao cấp như vậy sẽ không chê em không đủ nổi tiếng đó chứ?
- Có thể được Nghi công chúa nhà chúng tôi làm người đại diện nếu bọn họ còn không hài lòng thì trong giới còn ai có thể khiến họ hợp ý đây. Hơn nữa em phải tin vào khả năng của Lôi Sâm, người được bố em đích thân đào tạo, năng lực của anh ấy em khai thác không hết đâu. Mặc dù Mia là thương hiệu cao cấp hàng đầu nhưng tuyệt đối không trên cơ Lôi Sâm được đâu, em cứ chờ xem khả năng đàm phán của anh ấy đi!
- Vâng, em biết rồi. Nghĩ lại thì mẹ rất thích trang sức phỉ thúy, nếu làm người đại diện của thương hiệu này em sẽ là một trong những người đầu tiên biết đến các mẫu sản phẩm mới nhất của họ, như vậy nói không chừng sẽ chọn được cho mẹ một bộ trang sức đẹp để đến khi thương hiệu cho ra mắt em có thể mua ngay mà không sợ bị người khác nhanh tay hơn.
- Nói vậy là em chấp nhận đại ngôn này rồi?
- Vâng, đến thương hiệu Mia bao người mơ ước được chạm tới mà em còn không chịu nếu chuyện này bị người khác biết được thì em sẽ bị mắng chết mất thôi!
- Anh sẽ không để ai mắng em đâu! Đợi lát nữa anh sẽ nói lại với Lôi Lăng Quân.
- Vâng!
Hai người tạm kết thúc cuộc trò chuyện, đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau khi Cung Huyền Thương cho phép thì Kỷ Tuyên mở cửa bước vào:
- Boss, Lôi tiểu thư, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi!
Phía sau các đầu bếp lần lượt đẩy các xe đồ ăn tiếng vào, mùi thơm lập tức lan tỏa khiến Lôi Hòa Nghi đứng ngồi không yên, gương mặt lập tức hớn hở.
Xe đồ ăn được đẩy đến, đặt ngay ngắn gọn gàng bên cạnh bàn nhỏ, xong xuôi thì Cung Huyền Thương để bọn họ ra ngoài. Lôi Hòa Nghi đã sớm bị mùi thơm làm cho cơn đói càng thêm sôi trào, mọi người vừa ra ngoài là cô đã đứng dậy đi đến lấy đũa trên xe đồ ăn chậm rãi thưởng thức. Dĩ nhiên cũng không quên Cung Huyền Thương đang chăm chỉ kiếm tiền bên cạnh, tận tình bón thức ăn đến tận miệng anh.
Bởi vì gần đây chăm chỉ đóng phim, mức độ tiêu hao thể lực có chênh lệch với lúc còn ở nhà hồi phục sức khỏe sau xuất viện nên sức ăn của Lôi Hòa Nghi tăng lên không ít, khiến Cung Huyền Thương rất vui mừng. Vì thế mà lúc này Lôi Hòa Nghi nhanh chóng giải quyết hơn một nửa số đồ ăn được mang vào, nửa còn lại được vào bụng Cung Huyền Thương. Cung Huyền Thương thấy cô ăn ngon như thế thì trong lòng âm thầm quyết định phải đi học một khóa làm sashimi.
Dùng xong tráng miệng thì có người vào dọn dẹp, Lôi Hòa Nghi được ăn no lại buồn ngủ nhưng Cung Huyền Thương lại nhắc nhở cô đi bộ quanh phòng một xíu cho tiêu hóa rồi hẳn ngủ. Lúc ngoan ngoãn nghe theo, đi đến kệ sách của Cung Huyền Thương dạo một vòng, đến khi hai mí mắt bắt đầu đánh nhau vì đọc sách lâu thì cô lập tức trở về sofa lấy chân Cung Huyền Thương làm gối mà nằm xuống, năm phút sau đã ngủ ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất