Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 160: Thư giãn

Trước Sau
Khoảng thời gian sau đó Lôi Hòa Nghi luôn dành thời gian thực tập ở Cung thị bồi bên cạnh Cung Huyền Thương, thỉnh thoảng sẽ cùng Lôi Sâm đến Lôi thị học hỏi, còn việc ở CHEN có Ninh Mẫn và Lantana lo liệu, trừ những công việc quan trọng bắt buộc phải có mặt Lôi Hòa Nghi thì những chuyện khác đều chẳng cần cô đích thân lộ diện. Phía đoàn làm phim «Thanh Yên truyện» đang trong giai đoạn chế tác hậu kỳ để lên sóng nên Lôi Hòa Nghi cũng không có nhiệm vụ gì. Hiện tại đã sang năm mới, sau khi cùng Cung Huyền Thương và gia đình đón Tết thì lượng công việc đầu năm cũng tăng lên đáng kể nên thời gian hai người trụ lại Cung thị tương đối nhiều, cũng may Lôi Hòa Nghi đã gác những chuyện khác sang một bên nếu không dù chung một nhà cũng sẽ có ít thời gian bên cạnh Cung Huyền Thương.

Hôm nay là cuối tuần, để giải tỏa căng thẳng sau khoảng thời gian bận rộn vừa qua, Cung Huyền Thương đề xuất làm một buổi tiệc nướng nho nhỏ ngoài trời cùng anh em bạn bè. Cũng đã lâu Lôi Hòa Nghi không tụ tập bạn bè nên anh sợ cô buồn chán, cho nên rủ những người bạn thân thiết đến nhà cho cô khuây khỏa.

Chỉ đợi có thế những người khác đã lập tức chạy đến biệt thự của Cung Huyền Thương góp vui, vừa hay Lôi Lăng Triệt được nghỉ phép nên cũng tham gia, cặp vợ chồng trẻ Lôi Lăng Quân và Cố Kiều Nhan dùng dẹp công việc sang một bên mà đến, Lôi Lăng Hàn và Daphne cũng bay từ London về Hải thành. Ninh Mẫn, Lantana, Olearn và Quang Tuấn cũng không vắng mặt. Khác với những lần trước một chút thì lần này Lôi Hòa Nghi mời cả Tần Tri Ngưng tham gia, hiếm hoi Lôi Lăng Triệt mới có thể nghỉ phép ở nhà vài ngày, chọn ngày chi bằng gặp ngày, tạo cơ hội cho hai người họ chung đụng nhiều không biết chừng có thể gia tăng tình cảm. Mọi thứ cần thiết đều được lên kế hoạch đâu vào đấy, mà những người khác cũng đến sớm giúp một tay nên Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cũng không vất vả mấy.

Tiệc nướng được tổ chức vào chiều tối, Mặt trời vừa xuống ánh đèn vừa lên thì mùi thịt nướng thơm nghi ngút cũng lan tỏa khắp sân vườn trong biệt thự của Cung Huyền Thương.

Mấy người đàn ông thay nhau đứng nướng thịt và hải sản, mấy cô gái thì chuẩn bị nguyên liệu, nước uống và trái cây tráng miệng. Lantana và Tần Tri Ngưng không rành mấy việc này nên chỉ đứng nhìn thỉnh thoảng đi lấy vài thứ lặt vặt, sợ bản thân giúp thì ít phá thì nhiều.

Lôi Hòa Nghi đang xếp các xiên thịt lên khay, nghiêng đầu nhìn Cố Kiều Nhan:

- Nhan Nhan, chị với anh hai vẫn chưa có kế hoạch gì sao ạ?

- Kế hoạch gì cơ?

- Kế hoạch tạo người!

Cố Kiều Nhan nhẽ đỏ mặt, lườm nhẹ Lôi Hòa Nghi sau đó nói:

- Bọn chị tính đợi sang năm… vốn dĩ chị cũng muốn sớm có một đứa con vì anh ấy cũng không còn trẻ mà chị biết ông nội tuổi cũng đã cao rất muốn nhìn thấy thế hệ thứ tư của Lôi gia… nhưng mà Lăng Quân lại không vội… mà dạo này anh ấy cũng tương đối bận, Cố thị cũng vừa mới vực dậy nên chị cũng khá áp lực… đích xác không phải thời gian thích hợp để mang thai…

- Em hiểu rồi, chị cũng đừng lo, mặc dù ông nội tuổi cao nhưng mà sức khỏe vẫn còn rất tốt, sẽ sống lâu thật lâu với con cháu…

- Chị và anh hai em cũng xem như ổn định, chuyện của Lăng Hàn và Daphne cũng sắp thành rồi. Anh cả là người đàn ông của sự nghiệp nên khó nói. Ngược lại là em… đính hôn đã lâu vẫn chưa nghĩ đến kết hôn sao?

Lôi Hòa Nghi quay đầu nhìn bóng dáng bận rộn của Cung Huyền Thương, ánh mắt tràn đầy dịu dàng:

- Chắc cũng sẽ trong năm nay thôi ạ… đợi Lễ trao giải Kim Lan kết thúc, dù thế nào em cũng sẽ đề cập chuyện này với Thương. Anh ấy thấy em còn trẻ nên muốn em tận hưởng thêm nhưng ông nội Cung lại rất nóng lòng… mà em cũng không muốn để anh ấy chờ đợi quá lâu!

Cố Kiều Nhan khẽ gật đầu, giống như nhớ tới gì đó lại nói tiếp:

- Lần trước chị nói với em rồi… chẳng lẽ qua lâu như vậy Cung tổng nhà em vẫn chưa có chút gió nào về việc cầu hôn sao?

- Em không quan trọng chuyện đó… anh ấy làm rất nhiều cho em, em cũng không thể ích kỷ đến mức vì một màn cầu hôn có cũng được không có cũng không sao mà nghi ngờ tình cảm của anh ấy…

- Ý chị là… người như Cung tổng tuyệt đối sẽ không bỏ qua việc cầu hôn em… nhưng mà yên lặng như vậy… không chừng đang âm thầm chuẩn bị cũng nên.

- Em không biết nữa… dù sao em cũng sẽ gả cho anh ấy!

- Chị có thể cảm nhận được… hai người sẽ rất hạnh phúc.

- Không có gì để nghi ngờ về điều đó!

Lôi Hòa Nghi khẽ cười một tiếng, lau sạch tay sau đó nói với Cố Kiều Nhan:

- Em mang gì đó cho anh ấy uống đã!

- Được!

Lôi Hòa Nghi đi đến mấy thùng nước ướp lạnh, chọn một chai rượu vang rót ra ly, cầm theo khăn giấy đi đến chỗ Cung Huyền Thương.

- Anh nghỉ tay một chút đi, nướng nhiều như vậy cũng không ăn hết ngay được, nguội rồi sẽ không ngon nữa…

- Anh chỉ sợ thiếu món em thích thôi!

- Rất đầy đủ, không thiếu…

Nói rồi đưa ly rượu trên tay cho anh, Cung Huyền Thương cẩn thận nhấm nháp cho thông giọng, Lôi Hòa Nghi gấp khăn giấy giúp anh lau mồ hôi trên trán.

- Chúng ta qua bên kia ngồi ăn trước đi anh, em có chút đói rồi!

- Được!

Lôi Hòa Nghi nhận lại ly rượu rỗng từ tay Cung Huyền Thương, anh một bên ôm eo cô một bên cầm lấy khay đồ nướng vẫn còn bốc khói thơm phức đi về ghế ngồi, Lôi Hòa Nghi đã lấy nước chấm và nước ướp lạnh để sẵn, Bánh Bao ngoan ngoan ngồi cạnh phe phẩy đuôi chờ được ăn, còn cặp thỏ con được đặt trên một tấm thảm mềm trên sân, đang chậm rì rì ăn cà rốt.

Lôi Hòa Nghi chọn vài cái cánh gà bỏ vào bát của Bánh Bao cho nhóc con rồi đưa xiên mực nướng cho Cung Huyền Thương, anh cùng vườn lột xong vỏ tôm đưa đến trước mặt cô, hai người nhìn nhau khẽ cười rồi cầm lấy đồ đối phương đưa đến mà ăn. Xung quanh đều là những người có đôi có cặp nói nói cười cười, dưới ánh đèn dịu nhẹ cùng bếp than đỏ lửa tạo nên một bầu không khí ôn hòa ấm áp đến lạ. Lôi Hòa Nghi nhìn quanh, ai cũng có đôi có cặp, trên mặt đều viết rõ hai chữ hạnh phúc… cô khẽ lắc đầu cảm thán:

- Nhìn đi nhìn lại thì chỉ có anh cả là chưa đâu vào đâu… haiz!



- Muốn thuần phục một cái đầu gỗ cũng không phải chuyện dễ!

- Kiểu người như anh cả… nếu thật sự rung động rồi, cô gái đó nhất định sẽ rất hạnh phúc, giống như em bây giờ vậy…

- Đang khen anh hay khen anh cả em đây?

- Cả hai!

- Cô nhóc dẻo miệng!

- Em cũng không nói sai… trong ba người anh trai của em, em cảm thấy anh và anh cả có nhiều điểm tương đồng nhất. Ngang nhau về tuổi tác, tính cách cũng không khác nhau bao nhiêu. Anh vì quá trình trưởng thành khắc nghiệt nên không gần gũi với người khác giới, anh cả vì đặc thù công việc cũng cực kỳ lạnh nhạt với phái nữ. Trước kia anh rất lạnh lùng, anh cả cũng rất khó gần. Điểm khác nhau lớn nhất đó là… anh nhìn nhận tình cảm của mình mau lẹ hơn ấy!

- Nếu anh mà không nhanh tay, đợi Sở Mặc Thần gặp em rồi anh chỉ có thể thất tình thôi!

Lôi Hòa Nghi không khỏi bật cười trước giọng điệu như oán phụ này, bình thường cô sẽ hôn anh để dỗ dành nhưng hiện tại vừa ăn đồ nướng, dính chút dầu mỡ nên không tiện…

- Thật ra duyên phận vốn đã được sắp đặt từ trước… Bởi vì phải có rất rất nhiều chuyện xảy ra giữa chúng ta trước đó mới dẫn đến việc em gặp lại Thần ca ca… Cho nên nếu anh không yêu em, không tiếp cận em thì có lẽ quỹ đạo đã khác hiện tại. Nhưng chúng ta không thể quay ngược thời gian cho nên không thể kiểm chứng được…

Cung Huyền Thương lắc đầu, suy tư một vài giây rồi dịu dàng nói với cô:

- Giả thuyết anh không yêu em sẽ không bao giờ xảy ra, dù khởi đầu và quá trình khác nhau nhưng sẽ chỉ có kết cục là anh yêu em và em cũng phải như vậy. Trong «Dr. Strange 2», nhân vật nam chính đã với người anh ấy yêu rằng «I love you in every universe!», anh cũng vậy, Nghi Nghi à, anh yêu em ở mọi vũ trụ, cho nên dù ở bất cứ thời không nào chỉ cần em xuất hiện, chỉ cần anh tồn tại anh cũng đều sẽ tìm được em…

Những lời này của anh làm Lôi Hòa Nghi rung động sâu sắc, cô rất muốn hôn anh, làm sao bây giờ… Lôi Hòa Nghi khẽ dụi đầu vào ngực anh mà cọ.

- Anh đang “thả thính” em đúng không, anh cũng không thể giống em, sống một cuộc đời khác mà vẫn giữ được ký ức…

- Tình cảm trong tim chứ không trong tâm trí, chỉ cần yêu đủ nhiều dù không còn nhớ, gặp lại vẫn sẽ thương…

- Vậy sao…

- Những người mất trí nhớ mà quên đi người họ yêu đều là vì không toàn tâm toàn ý. Nếu là thật lòng, mọi cảm xúc mọi rung động đều sẽ lưu giữ trong tim như một bản năng… chỉ cần nhìn thấy người đó đều sẽ không khống chế được lòng mình. Giống như anh bị mù, em ở bên cạnh anh, dù không lên tiếng nhưng chỉ cần chạm vào em anh vẫn biết em là người anh yêu sâu đậm… bởi vì cảm giác em mang lại cho anh đều nằm sâu trong đây…

Cung Huyền Thương nắm lấy tay Lôi Hòa Nghi đặt lên ngực trái của mình, cách một lớp áo là nhịp tim mạnh mẽ rung động của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi khẽ xoa lên ngực anh như đang cảm thụ tình cảm này:

- Ở dòng thời gian trước, em đã từng thành tâm cầu nguyện mình và Thần ca ca có thể bên nhau dài lâu…

Gương mặt Cung Huyền Thương cứng lại, ánh mắt trầm xuống tuy nhiên vẫn giữ bình tĩnh đợi Lôi Hòa Nghi nói tiếp nếu là bình thường anh đã sớm vác cô về phòng rồi. Bề ngoài anh bình tĩnh là thế nhưng Lôi Hòa Nghi cảm nhận được lồng ngực dưới tay mình đang đập nhanh bất thường.

- Có điều… em đã nghe được một âm thanh nói rằng duyên phận của em không ở kiếp đó, tình yêu thật sự của em ở một thời không khác… Lúc đó em vẫn chưa hiểu gì, cho đến hiện tại em đã biết… em chắc chắn người em đợi là anh. Lần cầu nguyện đó em cũng cầu cho những người có tình trong thiên hạ sẽ về với nhau… Ông trời không tác thành việc em và Thần ca ca gắn bó nhưng lại cho em và anh gặp gỡ, yêu nhau và gắn bó không rời…

Cung Huyền Thương nắm lấy tay Lôi Hòa Nghi đặt lên gò má mình:

- Anh còn cho rằng em hối hận vì đã chọn anh chứ!

- Anh suy nghĩ nhiều rồi… người đàn ông tốt đẹp như anh em đi đâu tìm được thứ hai đây…

Lôi Hòa Nghi quơ bàn tay đeo nhẫn đính hôn của mình.

- Người đều là của anh rồi còn gì… Anh yên tâm, trời có thể sập nhưng em không thể xa anh…

- Nhớ kỹ lời em nói!

Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn gật đầu như giã tỏi khiến Cung Huyền Thương không khỏi bật cười, đang tính gần gũi thêm một xíu thì phía sau vang lên giọng nói nửa đùa nửa thật:

- Không làm phiền khoảng thời gian ngọt ngào của hai người chứ?

Người lên tiếng là Ninh Mẫn, đi cùng cô ấy còn có Tần Tri Ngưng, Lôi Hòa Nghi lập tức rút bàn tay đang đặt trên má Cung Huyền Thương lại, nhìn hai người vừa tới lắc đầu:

- Không phiền, hai cậu mau ngồi đi!

Ninh Mẫn và Tần Tri Ngưng ngồi xuống ghế đối diện Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi.

Cung Huyền Thương thấy Ninh Mẫn có chuyện muốn nói liền quay sang Lôi Hòa Nghi:

- Anh sang kia một lát nhé!

- Vâng ạ!

Cung Huyền Thương nhìn Ninh Mẫn và Tần Tri Ngưng gật đầu xem như chào hỏi rồi rời đi, Bánh Bao thấy bố đi khỏi thì nhảy lên chỗ anh vừa ngồi hai mắt long lanh nhìn mẹ, Lôi Hòa Nghi hiểu ý lại lấy mấy xiên thịt đưa cho nhóc con.

- Cậu có chuyện gì muốn nói với mình hả?



Lôi Hòa Nghi nhìn Ninh Mẫn lên tiếng:

- Là thế này… Iris và Tri Ngưng sẽ hợp tác làm một bộ sưu tập đặc biệt trong vòng nửa năm sau đó sẽ trình diễn ở nước ngoài. Thời gian rời vào tầm khoảng tháng 9 tháng 10 gì đó năm nay. Có một vài văn kiện kiểm duyệt cần cậu ký, Iris cũng muốn bàn bạc với cậu về dự án lần này nên thời gian sắp tới có lẽ CHEN sẽ cần có sự lãnh đạo của cậu.

- Mình sẽ sắp xếp thời gian, Tri Ngưng và Iris nếu cần giúp đỡ thì cứ nói nhé!

Tần Tri Ngưng khẽ cười rồi nói:

- Phong cách thiết kế của Iris rất độc đáo và phá cách còn tôi lại thiên về nghệ thuật nên lần hợp tác này chúng tôi sẽ dốc hết vốn liếng để tạo nên màn kết hợp hoàn hảo nhất. Cần đến sự giúp đỡ của Nghi Nghi là điều không thể tránh khỏi, mặc dù tôi là một nhà thiết kế cũng là một nhà nghệ thuật nhưng tôi thật sự đánh giá cao sự hiểu biết và thông tuệ của cô đối với nghệ thuật cổ điển phương Đông cho nên tôi nhất định sẽ theo cô học hỏi ít nhiều để thành phẩm đạt được hiệu ứng tốt nhất.

- Cô đánh giá cao tôi rồi, giới hạn của tôi chỉ nằm trong tầm hiểu biết lịch sử, về thiên phú và linh cảm tôi hoàn toàn không thể so sánh với một trong ba nhà thiết kế thiên tài của CHEN. Nhưng nếu thật sự cần tôi hỗ trợ, tôi sẽ giúp hết sức.

Tần Tri Ngưng gật đầu, Lôi Hòa Nghi nhìn Ninh Mẫn hỏi:

- Tiểu Mẫn, bản kế hoạch đã chuẩn bị xong rồi sao?

- Đã hoàn thành, cần cậu kiểm duyệt nữa thôi. Từ giờ đến lúc đó với vai trò lãnh đạo cậu sẽ phải thường xuyên thanh tra giám sát tiến độ thiết kế cho nên tương đối bận. Nhưng mình biết cậu cũng phải trở về Lôi thị tiếp quản vị trí của chú Lôi trong nay mai nên mình và Lantana sẽ tích cực hỗ trợ nên cậu không cần lo, hơn nữa vị kia nhà cậu cũng sẽ không để cậu lao lực đâu, Cung thị góp vốn vào CHEN không ít, cho nên tuyệt đối sẽ hỗ trợ cậu hết mình.

Lôi Hòa Nghi gần gù đồng ý, quả thật sau khi Lễ trao giải Kim Lan kết thúc ngoài việc công khai mối quan hệ với Cung Huyền Thương thì Lôi Hòa Nghi cũng phải thu xếp đến Lôi thị, trở lại với quỹ đạo vốn có của mình cho nên sẽ không còn nhiều thời gian dành cho CHEN nữa. Mà dự án lần này của Iris và Tần Tri Ngưng vô cùng trọng yếu cũng có thể sẽ là dự án cuối cùng cô đích thân lãnh đạo, nhất định phải dốc hết tâm huyết.

- Sau khi trở về bàn bạc với Thương, mình sẽ sắp xếp lại thời gian, hai cậu yên tâm!

- Được, cậu cứ thoải mái, không cần áp lực! Tri Ngưng và Iris đều là những người có năng lực, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!

- Từ giờ đến quý bốn chỉ hơn nửa năm, nói ngắn không ngắn nói dài không dài nhưng có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, không thể lơ là!

- Mình biết mà, cậu cứ yên tâm!

- Mình luôn tin tưởng năng lực của mọi người!

Ninh Mẫn khẽ cười gật đầu sau đó thấy Quang Tuấn gọi thì nói vài câu với Lôi Hòa Nghi rồi rời đi, còn Tần Tri Ngưng thấy Lôi Lăng Triệt đáng đứng một mình cũng lập tức lủi tới.

Hai người vừa đi khỏi thì Cung Huyền Thương trở lại, vỗ mông Bánh Bao cho nhóc con nhảy xuống, mình ngồi lại vị trí cũ. Không đợi anh hỏi Lôi Hòa Nghi đã nói lại chuyện dự án với anh.

- Anh cảm thấy thế nào?

- Giai đoạn đầu đích xác có rất nhiều thứ chuẩn bị cho nên em sẽ rất bận rộn, nhân lúc Lễ trao giải chưa đến, mối quan hệ giữa chúng ra chưa công khai, em cũng chưa đến Lôi thị, nên tận dụng thời gian giải quyết những vấn đề trọng yếu trước, sau này em sẽ đỡ vất vả hơn.

- Em hiểu ý anh… nhưng mà như vậy em sẽ còn ít thời gian ở Cung thị với anh hơn!

- Chúng ta còn buổi tối là được!

Lôi Hòa Nghi lườm Cung Huyền Thương một cái, anh lập tức đổi giọng:

- Ý anh là buổi tối chúng ta có thể ôm nhau ngủ vẫn tốt hơn mỗi người một nơi giống như lúc trước em ở thủ đô còn anh ở Hải thành. Huống chi em chỉ giảm thời gian làm việc ở Cung thị thôi, không phải nghỉ luôn nên anh và em vẫn có thời gian bên nhau.

- Em hiểu rồi!

- Anh vừa hỏi anh hai em, tiến độ chỉnh sửa hậu kỳ đã sắp hoàn tất, muộn nhất tháng sau sẽ khởi chiếu, Lễ trao giải sẽ diễn ra vào tháng tư, từ đây đến đó thời gian còn khoảng hơn hai tháng, chúng ta có thể chuẩn bị từ bây giờ rồi!

- Vậy ngày mai em sẽ hỏi đạo diễn Trương về kế hoạch tuyên truyền phim!

- Về cơ bản thì không cần PR rầm rộ, với tiếng tăm của đạo diễn Trương thì chẳng cần quảng cáo cũng sẽ có được độ nổi tiếng nhất định, huống chi danh tiếng em cũng đang ở mức cao, PR quá lại dễ phản tác dụng.

- Vâng, vậy em nghe đạo diễn chỉ đạo là được!

Lôi Hòa Nghi nói xong cầm lấy một xiên bào ngư đưa lên miệng Cung Huyền Thương cho anh ăn, sau khi cắn một con, anh lại hỏi cô:

- Em muốn ăn gì nữa không?

- Khoai lang đi ạ!

- Anh nướng cho em!

Cung Huyền Thương cầm lấy xiên trên tay cô, vừa ăn vừa đi đến bếp nướng, Lôi Hòa Nghi cũng lẽo đẽo theo sau, vốn dĩ anh không cho đến gần vì sợ mùi khói nhưng Lôi Hòa Nghi vừa than lạnh anh lại chịu thua, kéo cô đứng sang một bên tránh hướng khói.

Bên kia Lôi Lăng Hàn không biết lấy đâu ra đàn ghita vừa đàn vừa hát, làm cho bầu không khí thêm náo nhiệt vui vẻ. Cung Huyền Thương kéo một chiếc ghế xếp qua cho Lôi Hòa Nghi ngồi xuống, cô vừa ăn đồ Cung Huyền Thương đưa đến vừa nhìn anh trai đàn hát, cảm giác thỏa mãn không gì sánh được.

Mấy ngày sau đó Lôi Hòa Nghi dành 2/3 thời gian ở CHEN để than gia lãnh đạo giám sát dự án lần này của Iris và Tần Tri Ngưng, thường xuyên đi đến công xưởng, nhà phân phối lại phải mở họp trực tuyến với Iris ở Pháp nên rất bận rộn, tầm chiều sẽ đến Cung thị làm việc cùng với Cung Huyền Thương cho đến giờ tan ca. Một ngày trôi qua vô cùng có quy luật như được lập trình sẵn nhưng Lôi Hòa Nghi lại chẳng thấy mệt mỏi mà chỉ có mong chờ… Cho đến khi cận ngày công chiếu «Thanh Yên truyện» thì thời gian làm việc của Lôi Hòa Nghi mới được nới lỏng một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau