Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 178: Sóng ngầm

Trước Sau
Bởi vì sắp có một chuyến công tác dài ngày cho nên Lôi Hòa Nghi chăm chỉ tăng ca xử lý những văn kiện quan trọng ở Lôi thị để giảm bớt áp lực cho Lôi Sâm khi cô vắng mặt. Cung Huyền Thương mặc dù rất xót vợ vất vả nhưng anh cũng biết nếu cô không vất vả bây giờ thì vài tháng sau chỉ có vất vả hơn mà thôi. Việc anh có thể làm cũng chỉ là bên cạnh bóp vai, massage, mang sữa hoặc thức ăn nhẹ cho cô hoặc giúp cô kiểm tra tài liệu mà thôi.

Hơn một tháng bận rộn trôi qua Lôi Hòa Nghi cũng có được một ngày nghỉ xả hơi. Cung Huyền Thương cũng không đi làm mà ở nhà bồi cô.

- Hôm nay phía studio sẽ gửi ảnh chụp đến cho chúng ta, chọn vài bức treo trong phòng còn lại mang lên phòng chúng ta em nhé.

- Vâng!

Lôi Hòa Nghi cầm lấy bánh ngọt Cung Huyền Thương mang đến chậm rãi thưởng thức, lúc này bên ngoài cửa Natch từ trong rừng trở về khoan thai vào nhà. Không chút động tĩnh lặng lẽ leo lên sofa, xem Cung Huyền Thương như không khí mà dùng hai chân sau đẩy anh ra xa, thân hình to lớn lực lưỡng nằm dài trên ghế, mượn đùi Lôi Hòa Nghi làm gối mà tựa đầu lên đó tìm một tư thế thoải mái.

- Natch… hôm nay con lạ quá, bình thường đâu có thích làm nũng thến này, có phải không khỏe không?

Natch không lên tiếng, đôi mắt xanh xám xinh đẹp mở to ôn hòa nhìn Lôi Hòa Nghi, như một con thú nhỏ nhìn mẹ mình, cô cũng không lên tiếng thúc giục mà khẽ vuốt bộ lông mềm mượt trên lưng hổ, Natch vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng cọ đầu lên bụng cô như đang đáp lại. Cung Huyền Thương bị đẩy ra xa Lôi Hòa Nghi đen mặt nhìn con hổ nào đó đang bán manh mà không ngừng phán xét, u ám lên tiếng:

- Nhóc con này sẽ không phải là đang tới kỳ động dục đó chứ?

Đáp lại anh là cái lườm yêu thương đầy sát khí và ghét bỏ của Natch, anh cũng không chịu thua mà trừng lại, Lôi Hòa Nghi vuốt lông hổ lắc đầu:

- Hiện tại không phải thời gian động dục của hổ, hơn nữa biểu hiện của Natch cũng không phải.

- Vậy… nói không chừng là bởi vì bấy lâu nay em bận rộn quá nên không có thời gian dành cho nó, bây giờ đang tranh thủ một chút phúc lợi đây mà.

- Có lẽ vậy!

Nghe Cung Huyền Thương nói, Lôi Hòa Nghi mới nhận ra lâu nay thời gian cô dành cho nhóc con không nhiều nên đã khiến nhóc con buồn rồi, nghĩ thế cô liền sai người giúp việc chuẩn bị vài cân thịt bò thượng hạng rồi tự tay đút cho Natch, nhóc con ngoan ngoãn ăn ngon đến lạ, Cung Huyền Thương thấy mà chua cả người.

Cho Natch ăn xong thì Lôi Hòa Nghi cũng đi rửa tay sạch sẽ, Natch như một vệ sỹ trung thành đi theo cô mọi nơi mọi lúc, khi cô trở lại phòng khách thì người của studio cũng mang ảnh đến, Cung Huyền Thương đang hướng dẫn bọn họ vị trí đặt ảnh.

Người studio đang chăm chỉ làm việc thì Lôi Hòa Nghi đi ra, bên cạnh là Natch tràn đầy hung mãnh dữ tợn dọa cho mấy người đàn ông trưởng thành sợ đến mức suýt vứt ảnh mà co giò bỏ chạy. Lôi Hòa Nghi khẽ cười ngồi xuống gãi lông cằm của Natch, nói với mọi người:

- Không cần sợ, nhóc con nhà tôi ăn no rồi!

Cung Huyền Thương suýt thì phì cười, thầm than vợ mình thật đáng yêu, còn những nhân viên kia thì chỉ hận không thể hoàn thành nhanh nhanh công việc rồi trở về. Vì để không dọa những người khác mà Lôi Hòa Nghi đứng yên một chỗ cùng với Natch, hệt như lá bùa trấn hổ, năng suất làm việc của bọn họ nâng lên gấp bội, giao ảnh xong thì chạy tót lên xe rời đi. Lôi Hòa Nghi chỉ biết lắc đầu bật cười, cùng Cung Huyền Thương mở từng lớp giấy bọc ra xem ảnh.

Hôm đó hai người chụp rất nhiều ảnh nên studio phải tốn ít thời gian chỉnh sửa cũng như chọn khung cho phù hợp. Mặc dù đợi có chút lâu nhưng thành quả không tồi nên Lôi Hòa Nghi rất vừa lòng. Cô và Cung Huyền Thương ngồi trên thảm dày, cẩn thận bóc từng lớp giấy bọc, còn Natch thì giống như vừa rồi nằm trên đùi Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu tựa vào bụng cô xem hai vợ chồng kiểm tra ảnh.

Cung Huyền Thương chọn ra vài tấm ảnh với chủ đề sườn sám cận đại và hiện đại để treo trong phòng khách, ảnh còn lại sẽ được treo trong phòng, Cung Huyền Thương cũng bảo studio in tất cả ảnh thành một cuốn album rất đẹp, sau này có thể cho con hai người từ từ xem.

Xong xuôi thì Cung Huyền Thương gọi người vào để treo ảnh lên, căn phòng khách xa hoa rộng lớn càng trở nên ấm áp ôn hòa, còn anh thì mang số ảnh còn lại và album về phòng, Lôi Hòa Nghi dắt Natch ra ngoài đi dạo cho dễ tiêu hóa trong khi đợi đến giờ cơm.

Hôm sau Lôi Hòa Nghi tiếp tục trở lại Lôi thị làm việc như cũ, cô vừa ăn sáng xong hôn tạm biệt Cung Huyền Thương để đi làm, vừa cầm túi xách ra khỏi cửa thì Natch cũng đi theo.

- Natch, con ở nhà ngoan nhé, tối mẹ sẽ lại về!

Natch nghe hiểu nhưng lại không nghe lời, cái đuôi dài không ngừng phe phẩy qua lại như muốn từ chối, Lôi Hòa Nghi thở dài nhìn đồng hồ rồi đi về phía xe, Natch cũng vọt theo sau, Cung Huyền Thương thấy thế vội quát:

- Natch, nghe lời!

Natch thoáng dừng bước nhưng rồi lại quay ra nhìn Cung Huyền Thương như nhìn một kẻ vô danh tiểu tốt, hừ một tiếng rồi tiếp tục nhìn Lôi Hòa Nghi, há miệng khẽ cắn gấu váy của cô…

- Natch, con muốn đi theo mẹ sao?

Đôi mắt xanh xám khẽ chớp như đáp lại, Lôi Hòa Nghi ngồi khụy xuống lên tiếng:

- Nếu con muốn đi theo thì mẹ phải đeo vòng cổ cho con còn phải rọ mõm nữa, sẽ khó chịu lắm đấy…

Lôi Hòa Nghi vừa nói vừa dùng tay vẽ vòng tròn lên cổ và mõm của Natch, gương mặt hổ hơi trầm xuống nhưng rồi cũng không tỏ vẻ gì. Cung Huyền Thương thấy thế thì bảo người giúp việc mang dây xích và rọ mõm đến. Sau khi nhận lấy đồ từ người giúp việc anh vốn muốn tự mình hành động nhưng Natch lại nhe răng cảnh cáo anh, Lôi Hòa Nghi thấy thế đi về phía Cung Huyền Thương cầm lấy dây xích và rọ mõm:

- Để em!

Natch không chấp nhận Cung Huyền Thương trói buộc nó nhưng Lôi Hòa Nghi thì có thể, Natch ngoan ngoãn đứng yên cho Lôi Hòa Nghi mang dây xích và đeo rọ mõm, cho dù vậy Cung Huyền Thương cũng không thể yên tâm:

- Hay là để anh đến Lôi thị cùng em hôm nay?

- Không cần đâu anh, em tin tưởng Natch!

- Dù đã xích nó lại nhưng Natch vẫn là một con hổ hoang dã, không có hàm răng sắc nhọn đó thì vẫn còn những móng vuốt sắc bén, sức lực của em hoàn toàn không thể kìm hãm được nó.

- Anh à, Natch là do một tay em nuôi dưỡng… nếu Natch đã cho phép em kìm hãm nó thì chứng tỏ nó sẽ không làm em bị thương, ngược lại nếu Natch làm ai đó bị thương thì cũng không phải em, em nhìn ra được Natch muốn bảo vệ em nên mới đòi đi theo, nếu nhóc con tấn công ai đó thì chứng tỏ người đó có ý xấu với em. Anh có thể không tin Natch nhưng phải tin tưởng em!

Cung Huyền Thương thở dài nhìn gương mặt kiên định của Lôi Hòa Nghi, bàn tay lớn đưa lên vuốt ve gò má cô:

- Anh tin em nhưng hôm nay hãy để vệ sỹ đi cùng em xem như để anh yên tâm mà làm việc.

- Vâng!

- Nghi Nghi, vệ sỹ đều có súng và được cấp phép sử dụng… nếu…nếu Natch làm gì em bọn họ sẽ lấy an toàn của em làm đầu bất kể việc phải làm hại Natch, em hiểu không?

Lôi Hòa Nghi trầm lặng, ánh mắt nhìn Cung Huyền Thương rồi lại nhìn Natch tràn đầy vẻ khó xử.

- Anh biết em không nỡ, yên tâm, anh đã dặn bọn họ nếu nổ súng sẽ tránh chỗ hiểm, loại đạn được chọn cũng là loại gây sát thương nhẹ nhất, anh chỉ là phòng hờ thôi, cho dù Natch không ưa anh nhưng anh cũng đã cùng em nuôi nó lâu như vậy… cũng có chút không nỡ.

- Vâng, cảm ơn anh, em cũng đảm bảo Natch sẽ không làm gì quá giới hạn đây.



- Ừm, em lên xe đi, anh sẽ gọi Lôi Sâm hỗ trợ tránh cho em mang Natch đến Lôi thị sẽ gây ồn ào.

- Dạ, vậy em đi trước đây, tạm biệt anh!

Lôi Hòa Nghi ôm Cung Huyền Thương rồi hôn lên môi anh một cái, vẫy tay tạm biệt rồi dắt Natch vào xe đi đến Lôi thị, Cung Huyền Thương nhìn xe chạy đi mất cầm điện thoại gọi cho Lôi Sâm chuẩn bị đâu vào đấy trước khi Lôi Hòa Nghi đến, an bài xong xuôi anh mới lên xe đến Cung thị.

Nhờ có sự giúp đỡ của Lôi Sâm mà Lôi Hòa Nghi yên ổn mang Natch vào phòng làm việc không gây ra chút sóng gió nào. Vào phòng cô mở rọ mõm ra cho Natch để nhóc con thoải mái, dây xích cũng được tháo ra cho đỡ nặng nề, cửa phòng làm việc khóa kỹ phòng khi có người đột ngột xông vào dọa Natch giật mình, sẽ rất nguy hiểm, vệ sỹ đứng bên ngoài trừ việc phụ trách bảo đảm an toàn cho Lôi Hòa Nghi còn phụ trách làm người đưa tin, truyền đạt lại những gì nhân viên muốn thông báo. Thỉnh thoảng Cung Huyền Thương sẽ gọi điện thoại đến kiểm tra tình hình, mặc dù vệ sỹ báo cáo lại theo giờ nhưng chung quy bọn họ chỉ đứng ngoài cửa hoàn toàn không thể khiến Cung Huyền Thương yên tâm bằng việc nghe Lôi Hòa Nghi tường thuật.

Biết anh lo lắng nên Lôi Hòa Nghi cũng kiên nhẫn đáp lời bày tỏ Natch rất ngoan, thậm chí còn mở camera điện thoại quay gương mặt đầy lông đáng yêu của Natch đang nằm trên chân cô cho anh xem. Có được sự khẳng định của vợ Cung Huyền Thương mới hoàn toàn yên tâm.

Đến bữa trưa Lôi Hòa Nghi nhờ người đi mua thịt bò, ức gà, gan ngỗng, cá hồi,… về cho Natch ăn, đồng thời đặt luôn bữa trưa cho mình.

Nhìn Natch ăn bữa trưa ngon miệng đột nhiên Lôi Hòa Nghi cũng thấy đói bụng mà mở phần cơm của mình ra ăn. Sau khi dọn dẹp xong thì Lôi Hòa Nghi mang laptop ra sofa ngồi để đổi không khí cho thoải mái, Natch lại như hôm qua bám dính lên đùi cô không rời, Lôi Hòa Nghi hết cách đành mặc nhóc con làm gì tùy thích.

Buổi chiều Lôi Hòa Nghi phải tham gia vài cuộc họp quan trọng, đều là những cuộc họp rơi vào khoảng thời gian cô xuất ngoại nên Lôi Hòa Nghi đã cố gắng xếp lên trước, vốn dĩ có thể họp tại phòng họp lớn nhưng vì sự xuất hiện của Natch mà Lôi Hòa Nghi chỉ có thể tổ chức họp online.

Vốn dĩ các cao tầng còn hơi không hài lòng vì cùng ở một tòa nhà nhưng lại họp trực tuyến, muốn phàn nàn Lôi Hòa Nghi vài câu nhưng khi nhìn thấy Natch nằm trên đùi Lôi Hòa Nghi thông qua camera nhìn bọn họ một cách lạnh lùng không có thiện ý thì thái độ quay ngoắt 180°, thầm cảm ơn Lôi Hòa Nghi đã họp trực tuyến, có trời mới biết từ bây giờ bọn họ sẽ không rời khỏi phòng làm việc của mình, ai biết được Natch có ngẫu hứng tông cửa đi tham quan Lôi thị hay không?

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ với thái độ phối hợp đồng thuận 100% của các cổ đông, Lôi Hòa Nghi hài lòng mỉm cười, sắp xếp ổn thỏa công việc ở đây cô cũng bắt đầu mua vé máy bay cho chuyên đi sắp tới. Chợt nhớ đến Cung Huyền Thương, cô liền gọi điện thoại cho Kỷ Tuyên để hỏi về lịch trình của anh.

- Trợ lý Kỷ!

- Vâng, phu nhân, cô tìm tôi có việc gì sao ạ?

- Không có gì quan trọng, chỉ là tôi tò mò lịch trình 3 tháng sắp tới của chồng tôi như thế nào thôi?

- Lịch trình cuối năm của Cung tổng… phu nhân đợi một lát tôi kiểm tra ngay!

- Được!

Không tới ba phút Kỷ Tuyên đã kiểm tra xong, trả lời Lôi Hòa Nghi.

- Phu nhân, tầm tháng 11 Cung tổng không có công việc gì quan trọng nhưng vào tháng 12 Cung thị sẽ tổ chức Cuộc họp thường niên với các cao tầng và có Đại Hội đồng cổ đông định kỳ, đây là sự kiện quan trọng với Cung thị, Cung tổng là lãnh đạo cho nên không thể vắng mặt.

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh!

- Vậy… phu nhân, chuyện cô gọi cho tôi có cần báo cáo không ạ?

- Nếu anh ấy hỏi thì cứ trả lời, không sao!

- Vâng, nếu Cung tổng…

- Tôi biết trợ lý Kỷ muốn nói gì, yên tâm, chồng tôi sẽ không hoãn cuộc họp lại đâu!

- Tôi hiểu rồi!

- Anh tiếp tục làm việc đi, chăm sóc chồng tôi giúp tôi nhé!

- Đó là trách nhiệm của tôi xin phu nhân cứ yên tâm!

- Cảm ơn!

Kỷ Tuyên đáp lại xong rồi thì Lôi Hòa Nghi cũng tắt máy, quay trở lại bàn làm việc. Cung thị sắp phải tổ chức Cuộc họp thường niên cho nên Cung Huyền Thương bắt buộc phải có mặt nhưng vào tháng 12 thì cô chưa chắc đã hoàn thành công việc ở nước ngoài mà trở về cho nên nếu anh và cô cùng xuất ngoại thì sau một khoảng thời gian Cung Huyền Thương phải về nước mà cô vẫn sẽ ở lại đến khi hoàn thành công việc. Với cá tính của Cung Huyền Thương sẽ rất khó thuyết phục anh nhưng… cô tin anh sẽ tôn trọng ý kiến của cô mà quay về, Lôi Hòa Nghi không hi vọng anh vì mình mà chậm trễ sự nghiệp, khiến các cao tầng bất mãn.

Lôi Hòa Nghi xem vé máy bay, chọn ra các khung giờ thích hợp đợi đến khi về nhà sẽ bàn bạc cùng Cung Huyền Thương. Ngồi lại giải quyết công việc cho đến giờ tan ca thì Cung Huyền Thương đến đón cô về.

- Cung thị và Lôi thị không cùng hướng, sao anh phải vất vả như vậy?

- Anh đi đón vợ anh sao gọi là vất vả được!

Lôi Hòa Nghi khẽ cười đưa tay cho anh nắm, Cung Huyền Thương cầm tay cô, tay còn lại cầm túi xách của Lôi Hòa Nghi, cô kéo dây dắt Natch. Giờ này đa số nhân viên đã tan ca chỉ còn số ít ở lại tăng ca nên Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cũng không gây ra quá nhiều sự chú ý.

Sau khi hai người về nhà thì Natch được thả cho đi ăn tối, Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương về phòng tắm rửa trước rồi mới xuống nhà ăn.

Ăn xong thì cả hai ra phòng khách ngồi, Lôi Hòa Nghi ngồi trên đùi Cung Huyền Thương đưa điện thoại cho anh xem.

- Em đang xem vé máy bay, anh coi ngày nào chúng ta đi được!

- Em cứ chọn đi, anh nghe em mà!

- Nhưng chẳng phải anh nên trở về trước em sao?

Trước đó Cung Huyền Thương đã nói đợi cô thích ứng được múi giờ và thời tiết ở nước ngoài xong sẽ về nhưng đến lúc đó ai biết được anh có đổi ý bịa lý do nào để ở lại hay không?

- Công việc của Cung thị anh sắp xếp được!

Lôi Hòa Nghi mím môi nhìn anh, Cung Huyền Thương bị cô nhìn đến cả người ngứa ngáy.

- Sao vậy em?

- Em là vợ anh cho nên em vô cùng hiểu anh, em đã hỏi Kỷ Tuyên lịch trình của anh rồi… anh tính không nói thật với em sao?

Cung Huyền Thương cười khổ, bẹo má cô:



- Em mua chuộc Kỷ Tuyên từ khi nào thế?

- Không phải mua chuộc mà là Kỷ Tuyên thức thời. Em chỉ muốn nói rằng anh có thể đi cùng em nhưng khi Cung thị bắt đầu tiến hành Cuộc họp thường niên anh phải trở về. Dù sao chuyến công tác lần này của em tuy quan trọng nhưng cũng chẳng có nguy hiểm hay mối đe dọa nào, anh không cần lo lắng.

Anh thở dài, vòng tay ôm vợ vào ngực:

- Anh không phải lo lắng… chỉ là chúng ta vừa mới lãnh chứng, tân hôn ngọt ngào anh không nỡ tách em ra lâu như vậy…

- Không lâu đâu, em sẽ cố gắng về sớm nhất có thể!

- Vậy trước sinh nhật em nhé, nếu không anh sẽ đến với em!

- Vâng!

- Quyết định vậy đi… chúng ta mua vé vào nửa tháng sau nhé!

- Dạ!

Cung Huyền Thương đỡ gáy Lôi Hòa Nghi xuống hôn lên đôi môi xinh xắn ngọt lịm, cô không phản kháng mà vòng tay ôm lấy cổ anh đáp lại nụ hôn nóng bỏng rung động, cả người đang miên man thì được Cung Huyền Thương bế lên đi về phòng tiếp tục một màn kiều diễm ướt át.

Bởi vì đã ấn định lịch xuất ngoại cho nên Lôi Hòa Nghi cũng đã thông báo đến các bên liên quan gồm Iris, Tần Tri Ngưng và các đối tác. Ninh Mẫn và Tần Tri Ngưng có vai trò quan trọng cho nên đã đi trước vài ngày, Lantana cũng đã sắp xếp thời gian bay bề Mỹ trước rồi đến sau, Lôi Hòa Nghi còn phải xử lý nốt những việc ở Lôi thị và chào cả nhà xong rồi mới lên đường. Cung Huyền Thương ở Cung thị cũng phân chia công việc, an bài mọi thứ đâu vào đấy trong khoảng thời gian anh đi vắng để tránh anh đang bên cạnh vợ lại bị cấp dưới gọi điện.

Những người khác đối với việc Lôi Hòa Nghi xuất ngoại cũng không lấy làm lạ, Cung Huyền Thương đi theo cũng rất bình thường, vợ chồng son vừa lết hôn dĩ nhiên không muốn xa nhau rồi, ngược lại là Natch, giống như biết Lôi Hòa Nghi sắp xuất ngoại mà thời gian quấn quýt bên cô ngày càng nhiều, giống như không muốn cô đi, giống như muốn cô dẫn mình theo. Lôi Hòa Nghi có thể tùy hứng dẫn Natch đi mọi nơi kể cả Lôi thị nhưng sao cô có thể dẫn nhóc con này cùng đi công tác chứ.

Giống như lúc này Lôi Hòa Nghi đang chuẩn bị hành lý, Natch nằm bên chân cô nhìn chằm chằm vali, gương mặt ủ dột, đáng thương vô cùng, Lôi Hòa Nghi thấy cũng có chút u buồn nhưng biết sao được:

- Natch, mẹ chỉ đi hơn một tháng rồi sẽ về mà, không lâu đâu!

Natch thở một hơi dài chán nản, nằm ngửa ra sàn phơi ra cái bụng lông xù của mình, hai chi trước giơ lên gãi mặt không khỏi khiến Lôi Hòa Nghi bật cười.

- Con lại làm nũng như lúc nhỏ nữa rồi!

Natch lăn một vòng rồi lại chui vào vòng tay của Lôi Hòa Nghi, nhì cô mà miệng không ngừng gầm gừ lên tiếng như muốn nói gì đó, bất kể Lôi Hòa Nghi hiểu hay không cô cũng nhận ra rằng hoặc là Natch không muốn cô đi hoặc là Natch muốn đi cùng, dù là trường hợp nào cô cũng không đáp ứng được. Lôi Hòa Nghi xoa đầu hổ an ủi:

- Mẹ sẽ về sớm nhé!

Natch giống như hiểu được dù mình làm gì thì cũng không thay đổi được quyết định của cô, buồn bã cúi người, thân hình to bự nửa dưới sàn nửa đè lên đùi cô, chỉ có gương mặt lông xù là đang dụi vào bụng Lôi Hòa Nghi như đang tìm kiếm sự an ủi. Tiếng mở cửa vang lên rồi sau đó là giọng nói dịu dàng của Cung Huyền Thương.

- Xong chưa em?

Vali của Lôi Hòa Nghi còn đang xếp dỡ, cô nở nụ cười gượng gạo nhìn Cung Huyền Thương, rồi lại nhìn cục bông lớn trong lòng, anh lắc đầu đi đến giúp cô xếp đồ, vừa xếp vừa nói:

- Natch, con nhìn con xem đây có phải là dáng vẻ chúa sơn lâm nên có không, suốt ngày chỉ biết bám lấy mẹ, đều đã lớm đến mức làm bố được rồi mà còn như vậy?

Natch quay qua hung hăng lườm Cung Huyền Thương sau đó lại không thèm để ý anh, vùi trong lòng Lôi Hòa Nghi mà thôi. Mấy phút sau thì Cung Huyền Thương đã xếp đồ xong, đóng vali lại và xách lên.

- Đi thôi em, xe đang đợi!

- Vâng!

Lôi Hòa Nghi trấn an Natch mấy câu rồi đi rửa tay sau đó cầm tay Cung Huyền Thương đi xuống nhà, Natch cũng lẽo đẽo theo sau, hai vợ chồng chào ông nội Cung rồi đi ra xe, Cung Huyền Thương mang va li bỏ vào cốp, quay người nhìn ông nội Cung, Bánh Bao và Natch đang đứng ngay cửa vẫy tay, Cung Huyền Thương cũng xếp vali xong đi đến. Một ngọn gió lạnh thổi qua khiến Lôi Hòa Nghi hít sâu một hơi, Cung Huyền Thương vội chỉnh lại áo khoác của cô cho ấm.

- Mau vào xe thôi em!

- Dạ! Ông nội, chúng con đi đây, ông nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, con sẽ về sớm!

- Ông biết rồi, tiểu tử, chăm sóc vợ cháu cho tốt đấy!

- Dạ ông nội! Cháu và Nghi Nghi ra sân bay đây ạ!

- Ừm!

Cung Huyền Thương quay người mở cửa xe cho Lôi Hòa Nghi, đúng lúc này một bóng dáng cao lớn phóng tới, Natch hé miệng cắn tà váy của Lôi Hòa Nghi kéo lại không cho cô đi.

Lôi Hòa Nghi giữ váy ngồi khụy xuống xoa đầu Natch:

- Ngoan nào, mẹ đi mấy ngày rồi về, con đừng nghịch ngợm nhé!

Gương mặt Natch chẳng có chút vẻ thỏa hiệp nào, vẫn cắn chặt tà váy cô không buông.

- Natch, con sao vậy?

Natch một bên cắn váy cô, đầu lớn khẽ lắc, đôi mắt xanh xám lạnh lẽo kiên quyết không hề có chút thỏa hiệp. Nhìn gương mặt Lôi Hòa Nghi lo lắng, Natch không biết làm sao nhìn về phía Cung Huyền Thương, đáp lại nó là anh đang tựa người vào thân xe khoanh tay nhìn Lôi Hòa Nghi, dáng vẻ như đang khiêu khích Natch. Ánh mắt của nó càng thêm lạnh lẽo mà chán nản. Lôi Hòa Nghi không khuyên được Natch, đưa tay mình vào miệng hổ lấy tà váy ra, Natch sợ làm cô bị thương nên lập tức há miệng, thành công buông tha cho mảnh vải đáng thương.

Lôi Hòa Nghi thở dài, xoa đầu Natch rồi ôm cổ nhóc con:

- Đừng lo lắng nhé, dù sớm hay muộn gì mẹ cũng sẽ về!

Dứt lời còn vỗ vỗ đầu Natch mấy cái rồi nhìn ông nội Cung tạm biệt xong mới lên xe. Cung Huyền Thương đóng cửa lại, nhìn xuống Natch chỉ nhận được ánh mắt ghét bỏ cũng chán nản của nó dành cho mình, anh lắc đầu thở dài, nói với ông nội Cung một câu rồi lên xe đi về phía sân bay.

***

Lúc đó Natch đã chửi ông bố ruột thừa của mình rất rất nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau