Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 191: Từ bỏ quyền thừa kế

Trước Sau
Sáng hôm sau, Lôi Lăng Mặc Thần bế Kiêu Kiêu lên phòng Lôi Hòa Nghi, khẽ mở cửa cho cậu bé nhìn vào:

- Con thấy đó, bố mẹ còn đang ngủ mà, con sẽ không làm phiền bố mẹ nghỉ ngơi đúng không?

- Dạ… vậy con không làm phiền bố mẹ nữa, mình xuống nhà thôi cậu cả…

- Ừm, Kiêu Kiêu ngoan quá…

Kiêu Kiêu lưu luyến nhìn bố mẹ con đang ngủ say trên giường rồi ngoan ngoãn cùng Lôi Lăng Triệt xuống nhà. Đến giờ ăn sáng mà chưa thấy bố mẹ xuống nên bé con lo lắng, dù mọi người đều nói bố mẹ đang ngủ cậu bé cũng muốn nhìn cho bằng được nên Lôi Lăng Triệt mới bế bé con lên, nhìn thấy bố mẹ rồi nội tâm Kiêu Kiêu mới thôi bất an.

Tối qua hai vợ chồng nói chuyện cả buổi, mãi đến khi mặt trời dần ló dạng Lôi Hòa Nghi mới mệt mỏi thiếp đi, đến giờ này mới có 2 - 3 giờ đồng hồ trôi qua nên không thể thức nổi được, còn Cung Huyền Thương là bởi vì sau 4 năm không có nổi một giấc ngủ ngon bởi vì người anh yêu đã trở về mà buông bỏ gánh nặng trong lòng, ngủ một giấc thật say, dù cửa phòng có bị mở cũng không ảnh hưởng đến anh.

Lúc Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi uể oải thức dậy thì cũng đã gần đến trưa, hai người vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi xuống nhà… vì tối qua khóc một trận nên mắt Lôi Hòa Nghi hơi xưng nhưng cũng không có ảnh hưởng gì nhiều…

Kiêu Kiêu đang chơi cùng cặp song sinh của Lôi Lăng Quân nhìn thấy bố mẹ xuống thì vội chạy đến ôm chân…

- Bố… mẹ…

Cung Huyền Thương ngồi khụy xuống đỡ lấy cục bột nhỏ đang chạy ào đến, ánh mắt nhìn con trai dịu dàng và tràn đầy yêu thương, sau những chuyện đã qua anh càng cảm thấy mắc nợ và yêu thương đứa con này cô cùng, khẽ xoa đầu Kiêu Kiêu hôn lên trán bé con:

- Ngày mới tốt lành, cục cưng của bố…

Kiêu Kiêu ngượng ngùng cúi đầu rồi hôn lên má bố, đáp lại:

- Bố cũng vậy…

Chúc bố xong Kiêu Kiêu quay sang mẹ, Lôi Hòa Nghi cũng ngồi xuống ôm con trai, Kiêu Kiêu hôn lên má rồi dựa đầu vào vai mẹ, sờ lên mắt cô:

- Mẹ ơi, mẹ khóc sao ạ?

- Mẹ không khóc… mẹ chỉ là ngủ nhiều quá thôi…

Kiêu Kiêu bán tín bán nghi quay sang bố:

- Bố ơi, thật không ạ…

- Mẹ nói thật đấy, bố sẽ không để mẹ khóc đâu…

- Vâng, con cũng vậy…

Cung Huyền Thương khẽ cười, đưa tay bế Kiêu Kiêu từ trong lòng Lôi Hòa Nghi, cô còn chưa ăn gì, mặc dù Kiêu Kiêu hơn 3 tuổi cũng chưa nặng tới mức cô bế không nổi nhưng anh vẫn sợ cô mệt, hơn nữa anh cũng muốn bế con trai:

- Con đói chưa…

- Có một chút ạ…

Đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, nhanh đói là chuyện bình thường, vừa hay cũng sắp đến giờ cơm trưa, Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương cũng chưa ăn gì nên nhà bếp đã bắt đầu dọn món lên, gọi người trong nhà xuống dùng bữa.

Cung Huyền Thương nhờ người đi gọi hai ông cụ ngoài vườn vào dùng bữa, anh dẫn vợ con và cặp song sinh của Lôi Lăng Quân vào nhà ăn, mấy phút sau thì mọi người cũng có mặt đông đủ ăn trưa. Kiêu Kiêu ngoan ngoãn ngồi trong lòng Cung Huyền Thương ăn, dáng vẻ điềm nhiên đáng yêu khiến mọi người mê mẩn không thôi, đặc biệt là ông nội Cung, nhìn hai bố con như hai phiên bản mini và trường thành, vui đến mức ăn thêm hai bát cơm.

Ăn trưa xong thì Kiêu Kiêu cùng Kiều Nhiên và Quân Đằng đi dạo với hai ông cụ cho tiêu hóa, Cung Huyền Thương nói chuyện với Lôi Lăng Triệt, Lôi Hòa Nghi vào thư phòng nói chuyện với bố Lôi.

- Bố, con có chuyện này muốn thưa với bố!

- Con cứ nói đi!

Lôi Hòa Nghi ngồi trên sofa đối diện bố Lôi, nhìn gương mặt đã già đi nhiều so với 4 năm trước, trong lòng đầy rẫy áy náy:

- Con… con muốn từ bỏ quyền thừa kế Lôi thị…

Bàn tay đang rót trà của bố Lôi khựng lại, sau đó tiếp tục rót đầy ly đẩy về phía Lôi Hòa Nghi:

- Bố có thể biết lý do không?

- Con muốn dành thời gian cho Kiêu Kiêu và gia đình, công việc ở Lôi thị quá bận rộn… con sợ mình không thể cân bằng được ở nhà và tập đoàn, con không giống chồng mình, con không giỏi giang như anh ấy có thể xử lý mọi việc ổn thỏa. Mặc dù từ khi sinh Kiêu Kiêu con đã bên cạnh thằng bé nhưng thực tế con lại không chăm sóc con mình được bao nhiêu, con của con chịu quá nhiều thiệt thòi vì có người mẹ như con, con sợ nếu vì công việc mà con không có thời gian bên cạnh Kiêu Kiêu, con sợ con sẽ hối hận… Thật ra Kiêu Kiêu là một đứa trẻ thông minh và hiểu chuyện, chính vì thằng bé quá hiểu chuyện cho nên con mới càng đau lòng. Nếu có thể con càng hi vọng thằng bé vô tư và tinh nghịch một chút, giống như những đứa trẻ cùng tuổi, như vậy mới giống một bảo bối được nuông chiều mà khôn lớn… nhưng con đã không làm được, Kiêu Kiêu đã sắp 4 tuổi, thằng bé đã dần nhận thức được mọi chuyện, con không thể xa cách thằng bé ngay lúc này được…

Ngón tay bố Lôi gõ lên thành ghế, thở dài, ông là người làm cha mẹ, cũng hiểu rõ nổi khổ của con gái…

- Bố hiểu rồi, vậy con cảm thấy ai thích hợp thay thế vị trí của con…

- Con… con không biết… sự nghiệp của anh cả đang độ hoàng kim, anh ấy không thể giải ngũ lúc này… mà anh hai cũng có Lôi Phong giải trí, anh ba cũng có một phần sản nghiệp phải quản lý của gia tộc Ronsare… chỉ có con là người thích hợp nhất… nhưng…

- Bố đều hiểu… thật ra bởi vì ngay từ đầu con đã được nuôi dạy để điều hành tập đoàn cho nên con cảm thấy mình mới là người thích hợp nhất. Nghi Nghi, bố là một người bố, bố có ba đứa con trai nhưng chỉ có một đứa con gái, bố hi vọng con gái yêu của mình có thể vô tư vui vẻ mà sống chẳng cần vướng bận điều gì, cho dù đó là sản nghiệp của gia tộc. Sở dĩ năm xưa cho con học điều hành là bởi vì đây là mong muốn của con, con thích kinh doanh cho nên bố sẵn lòng chiều theo… nhưng hôm nay con không muốn nữa, bố rất vui bởi vì điều hành một tập đoàn như Lôi thị thật sự rất vất vả, bố không muốn con vất vả như vậy… Con cứ làm điều con muốn, cứ chăm sóc Kiêu Kiêu và gia đình mình, bố sẽ xử lý ổn thỏa mọi việc…

- Bố…

- Con yên tâm, tuyệt đối sẽ không khiến con khó xử!

- Vậy bố sẽ xử lý như thế nào ạ?

- Lôi Phong giải trí là sự nghiệp anh hai con gầy dựng, bây giờ đã có chỗ đứng vững chắc dưới trướng Lôi thị, dù anh hai con không điều hành thì nó vẫn sẽ hoạt động tốt, anh hai con có thể trở về tổng bộ Lôi thị, anh ba con mặc dù quản lý một phần sản nghiệp của Ronsare nhưng thực chất là quản lý dùm Daphne trong khoảng thời gian con bé mang thai, cho nên cũng không hẳn là không thể trở về tổng bộ. Đợi Daphne sinh con và ổn định rồi anh ba con sẽ rảnh rỗi hơn, hai đứa tụi nó công thêm Lôi Sâm con có thể yên tâm, hơn nữa bố vẫn còn khỏe, cầm cự thêm chục năm nữa cũng không sao…

- Có phải con rất ích kỷ không ạ?

- Nghi Nghi, con người vốn là sinh vật ích kỷ, ở địa vị như chúng ta lại càng phải ích kỷ, không vì điều này cũng sẽ vì điều khác. Con vì con trai và gia đình mình, ích kỷ thì có làm sao, trước kia vì bảo vệ quyền lợi gia tộc mình, đừng nói là bố dù là ông nội hay anh cả của con cũng đều phải ích kỷ mà thôi. Ngược lại, bố cảm thấy con đã trưởng thành rồi, vì bây giờ con đã là một người vợ một người mẹ, con biết nghĩ đến con của con…

- Cảm ơn bố, về cổ phần… con sẽ nói với hai anh về việc chuyển nhượng…

- Không, số cố phần đó con cứ giữ lấy, nó thuộc về con…

- Nhưng con đã từ bỏ quyền thừa kế Lôi thị, con không thể giữ số cổ phần lớn như vậy…

- Nghi Nghi, con từ bỏ quyền thừa kế Lôi thị mà thôi, trên thực tế con vẫn là một trong bốn người thừa kế hợp pháp của Lôi gia. Số cổ phần đó được chia cho bốn người các con, anh cả con không dính dáng vào công việc làm ăn của Lôi thị vẫn sở hữu số cổ phần không nhỏ, còn con không việc gì phải từ chối cả. Hơn nữa nếu anh hai và anh ba con trở về tổng bộ, hai đứa sẽ cùng nhau điều hành, có thể tăng số cổ phần trong tay tụi nó không phải xem bản lĩnh của chúng nó, không cần con chuyển nhượng…

- Nhưng nếu không chuyển nhượng, con vẫn sẽ là cổ đông lớn nhất…

- Chúng ta… đều là người nhà họ Lôi, chỉ cần con mang họ Lôi, cổ phần trong tay con nhiều nhất cũng không ảnh hưởng đến vị thế của các anh con trong Hội đồng quản trị. Nếu con cảm thấy không thỏa đáng, con có thể giữ một chức vụ trong Hội đồng quản trị, chỉ cần tham gia các cuộc họp quan trọng không cần đến làm việc… như vậy con vừa có thời gian cho Kiêu Kiêu mà vừa củng cố thế lực cho anh con. Dù sao cũng có Lôi Sâm, con đừng lo, đừng nghĩ đến chuyện chuyển nhượng cổ phần nữa, không vì con cũng phải vì Kiêu Kiêu và những đứa con của con sau này, nhớ không? Bố sẽ gọi Lăng Quân và Lăng Hàn vào thương lượng, con cứ yên tâm!

- Vâng, con hiểu rồi ạ, cảm ơn bố!

- Con là con gái của bố…

- Vâng!

Bố Lôi khẽ xoa đầu Lôi Hòa Nghi, cho đến hiện tại ông mới hiểu rõ con gái mình cuối cùng đã trưởng thành, cho dù là lúc cô đính hôn hay lãnh chứng, cô vẫn là cô con gái nhỏ được yêu thương nhưng 4 năm trôi qua khi con gái ông đã làm mẹ ông mới hiểu rõ cuối cùng cũng đã đến lúc công chúa nhỏ bước ra khỏi lâu đài của mình mà lớn lên. Chỉ khi biết ích kỷ và đấu tranh vì lợi ích và những người xung quanh, con người mới thực sự bước vào thế giới của sự trưởng thành.

Lôi Hòa Nghi và bố Lôi đã nói chuyện xong, ở căn phòng khác, Cung Huyền Thương và Lôi Lăng Triệt cũng có một buổi nói chuyện ngắn ngủi, Cung Huyền Thương không thích dài dòng, vừa lên tiếng đã nói vào chuyện chính:

- Người đã cứu mạng Nghi Nghi và Kiêu Kiêu là Yến Thành Huân!

- Là anh ấy!

- Phải, có thể tìm cơ hội mời anh ấy đến Hoa quốc để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn không?

- Không đơn giản như vậy đâu! Quân nhân vốn dĩ đã khó xuất ngoại huống chi là sĩ quan cấp tướng như Yến Thành Huân, chưa kể nếu đến một gia tộc quân phiệt như Lôi gia làm khách sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của anh ấy.

- Tôi biết, nhưng đó là ân nhân đã cứu mạng Nghi Nghi hai lần, chúng ta không thể làm ngơ được!



- Sao tôi không hiểu điều này nhưng cậu cũng biết quân nhân có rất nhiều cái khó… dù Yến Thành Huân sang đây hay chúng ta sang đó, đều sẽ dễ dàng tạo thành một điểm yếu chí mạng cho Yến Thành Huân.

- Chính vì không dễ dàng nên tôi mới tìm tới cậu, dù là trả ơn về mặt lợi ích hay tinh thần đều không phải ý hay với Yến Thành Huân. Chúng ta khác quốc tịch, nếu Yến Thành Huân nhận được quá nhiều lợi ích từ chúng ta nhất định sẽ khiến anh ấy gặp rắc rối với Chính phủ…

- Quyền hạn của tôi vẫn chưa đủ… nhưng ông nội thì được…

- Thật sự phải để ông ra mặt sao?

- Chỉ còn cách đó, nếu biết Yến Thành Huân đã cứu Nghi Nghi và Kiêu Kiêu, đừng nói là đích thân ra mặt dù nói ông đến tận nhà Yến Thành Huân cảm ơn cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra…

- Sẽ không ảnh hưởng gì đến ông chứ?

- Yên tâm, ông nội đã từng tuổi này rồi, tuyệt đối không làm chuyện sai lầm, chỉ là có lẽ sẽ mất chút thời gian!

- Không vấn đề gì!

- Ừm!

- Vậy chuyện này làm phiền cậu rồi!

- Đó là ân nhân của Lôi gia!

Cung Huyền Thương khẽ cười, gật đầu rồi hai người cùng nhau ra ngoài. Người ở nhà gọi điện thoại đến cho Cung Huyền Thương, sau khi anh nghe xong thì tìm Lôi Hòa Nghi. Hai người trò chuyện một hồi rồi quay vào nhà để xin phép mọi người về nhà sớm, mọi người hỏi lý do thì Cung Huyền Thương khẽ cười đáp lại:

- Nhà có khách nên tụi con phải về sớm hơn dự định ạ!

Sau khi tạm biệt cả nhà xong thì Cung Huyền Thương dẫn vợ con và ông nội Cung cùng với Bánh Bao và Natch lên xe trở về Trường Hoa Viện Phủ. Hôm qua đến Lôi gia vào buổi tối nên Kiêu Kiêu vẫn chưa nhìn kỹ nhà mình, hôm nay về, vừa xuống xe nhìn rõ toàn cảnh nhà mình thì không khỏi mở to mắt, ngồi trên tay bố đưa anh mắt tràn đầy tò mò hỏi anh:

- Bố ơi, đây là nhà bố ạ… thật… lớn…

- Là nhà của chúng ta, sau này sẽ thuộc về con…

- Dạ!?

- Bây giờ Kiêu Kiêu vẫn còn nhỏ, sau này con sẽ hiểu!

Kiêu Kiêu ù ù cạc cạc gật gật đầu, đưa mắt nhìn khắp biệt phủ hàng chục nghìn mét vuông.

- Bố ơi, cho con xuống…

Cung Huyền Thương lưu luyến thả con trai xuống, Kiêu Kiêu háo hức chạy quanh khắp nơi nhưng cậu bé đau xót nhận ra với cái chân ngắn của mình thì chạy đến mòn dép cũng không thể đi hết nhà mình trong một ngày, Cung Huyền Thương khẽ cười, cúi xuống muốn bế cục bột nhỏ lên thì Natch đã nhanh hơn một bước, vọt tới nằm xuống trước mặt Kiêu Kiêu, đưa đôi mắt xanh xám tuyệt đẹp nhìn cậu bé, khẽ lắc đầu:

- Natch, anh muốn nói gì ạ…

Lôi Hòa Nghi khẽ cười, nói hộ Natch:

- Natch muốn con ngồi lên lưng để Natch mang con đi chơi đấy!

- Dạ!? Thật không Natch…

Hai hàng ria mép của Natch khẽ động đậy thay lời hồi đáp, Kiêu Kiêu nhận được tin hiệu, hai tay hai chân bước tới cẩn thận ngồi trên lưng Natch, Cung Huyền Thương sâu kín liếc nhìn Natch rồi nhẹ nhàng giúp con trai điều chỉnh tư thế ngồi vững trên lưng hổ:

- Cẩn thận nhé con, bám chắc vào, nếu thấy sợ thì bảo Natch dừng lại, đừng để mình ngã nhé!

- Vâng ạ, con cảm ơn bố!

Hai tay nhỏ của Kiêu Kiêu cầm hai của Natch như Cung Huyền Thương cầm vô lăng, bé con cũng thông minh không dùng lực để tránh làm Natch bị đau, sau khi ngồi vững rồi thì vui vẻ lên tiếng:

- Natch ơi, em ngồi xong rồi, chúng ta đi thôi!

Nghe giọng Kiêu Kiêu, Natch đứng dậy, lắc lắc cái đầu rồi thủ thế, Kiêu Kiêu háo hức kêu lên một tiếng sau đó thân hình to lớn của Natch thoắt cái đã lao đi như một viên đạn, chỉ còn lại tiếng cười vui vẻ phấn khích của Kiêu Kiêu. Bánh Bao cũng cật lực đuổi theo một người một hổ nhưng khổ nổi tốc độ của nó hoàn toàn không thể so với Natch nên vẫn bị bỏ lại một khoảng xa.

Hai vợ chồng cùng với ông nội Cung nghe giọng cười của Kiêu Kiêu đều không khỏi vui vẻ, cùng nhau đi vào nhà.

- Ông đã gọi người bên Cơ quan hành chính thành phố đến, lát nữa họ sẽ đến giúp Kiêu Kiêu làm giấy khai sinh và giấy tờ tùy thân, sổ hộ khẩu sẽ đưa cho hai đứa, lát nhớ ghi tên Kiêu Kiêu vào nhé!

- Vâng ạ, ông nội yên tâm!

- Ừm!

Lão Phúc ra đỡ ông nội Cung vào phòng nghỉ, Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương ngồi trong phòng khách, cô nhìn xung quanh phát hiện trong nhà đã treo lên rất nhiều ảnh chụp của hai vợ chồng, bầu không khí trở nên ấm cúng và có sinh khí hơn rất nhiều.

- Anh thấy Kiêu Kiêu rất thích Natch nên định tìm thêm vài chú hổ con về nuôi để trưởng thành với con trai, em thấy thế nào?

- Chỉ cần Kiêu Kiêu vui là được rồi ạ, nhưng nếu anh muốn nuôi hổ con em kiến nghị vẫn là nên nuôi đời sau của Natch! Gen của Natch rất tốt, lại quen thuộc với chúng ta, Natch cùng con của mình trưởng thành vẫn tốt hơn là lớn lên cũng một chú hổ xa lạ…

- Anh hiểu rồi, đợi Natch đến kỳ động dục, anh sẽ liên hệ các sở thú để tìm một con hổ cái gen tốt cho Natch phối giống…

- Vâng… Đúng rồi, anh nói nhà có khách nhưng mà vẫn chưa nói cho em biết là ai?

- Sắp đến rồi!

Vừa dứt lời ngoài cửa đã có giọng nói quen thuộc vang lên:

- Darling… Nghi bảo cậu đâu rồi, huhuhu…

Lôi Hòa Nghi giật mình nhìn ra cửa lớn, chỉ thấy là Lantana đang ôm bụng bầu đi vào, vừa thấy Lôi Hòa Nghi đã ào ào chạy đến dọa cho cô và Olearn đi theo sau suýt rớt tim ra ngoài.

Lôi Hòa Nghi đứng bật dậy từ trên ghế chạy vội đến đỡ bà cố tổ này…

- Lantana…

- Huhuhu darling à, cậu cuối cùng cũng về rồi, mình tưởng không còn được gặp cậu nữa cơ!

- Không sao, không sao rồi, mình ổn!

Lôi Hòa Nghi vừa trấn an vừa đỡ Lantana đi đến ghế, nhìn cái bụng bầu của Lantana đoán hẳn cũng phải 9 tháng rồi, vậy mà vừa nãy còn ào ào chạy vào làm cô muốn trụy tim. Nhìn Olearn sợ đến suýt bạc tóc phía sau, cô không biết nên khóc hay nên cười nữa, phía sau Olearn còn hai người nữa, là Ninh Mẫn vừa xong chuyến công tác bên ngoài chạy vội về nước và Quang Tuấn đã lâu không gặp, Lôi Hòa Nghi mỉm cười xúc động nhìn cả hai, cùng nhau vào phòng khách. Ninh Mẫn và Lantana phân biệt ngồi hai bên Lôi Hòa Nghi, hết sờ lại nắn chỉ sợ cô thiếu miếng thịt nào.

- Mình không sao…

- Không sao là tốt rồi!

Người nói là Ninh Mẫn, vừa dứt câu nước mắt đã rưng rưng, Lantana thì đã rơi nước mắt từ lúc bước vào, thật sự đáng lo cho đứa bé trong bụng mà.

- Tiểu Mẫn, mấy năm qua CHEN làm phiền cậu rồi!

- Không phiền, cậu xảy ra chuyện sao mình có thể trốn tránh chứ…

Lôi Hòa Nghi nắm tay Ninh Mẫn, bày tỏ lòng biết ơn, sau đó quay sang Lantana:

- Cả Lantana nữa, nhìn bụng cậu cũng đã 9 tháng rồi, rốt cuộc là hãng hàng không nào lại dám cho cậu bay nửa vòng Trái Đất đến đây vậy?

Olearn ngồi sofa đối diện lúc này mới bớt đau tim, lên tiếng:

- Hãng hàng không nào dám cho cô ấy đi, là cô ấy vừa nghe em trở về một khóc hai nháo đòi đến Hoa quốc nhưng tất cả hãng hàng không đều từ chối nên anh phải chuẩn bị chuyên cơ riêng đưa cô ấy đến đó, nếu không anh sợ cô ấy khóc đến mức con cũng sinh luôn rồi…

Lantana lườm Olearn một con rồi ôm Lôi Hòa Nghi làm nũng:

- Cậu biệt tích 4 năm, bây giờ trở về mình ngồi yên được mới lạ đó…



- Lần sau vậy không được như vậy nữa nhé, an nguy của cậu mới quan trọng nhất!

- Nhất định mà, mình sẽ nghe lời cậu!

Ninh Mẫn thấy Lantana như thế thì không khỏi bật cười, quay lại hỏi Lôi Hòa Nghi:

- Đúng rồi, nghe nói cậu còn sinh một cục bột nhỏ, thằng bé đâu rồi?

- Phải đó phải đó, con trai nuôi của mình đâu?

- Thằng bé đang đi chơi với Natch rồi, lát nữa về các cậu sẽ gặp được!

Vừa nhắc đến Kiêu Kiêu thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói mềm mại ngọt ngào:

- Bố ơi, mẹ ơi…

Vừa dứt thì bóng dáng của Natch cũng xuất hiện, trên lưng còn cõng theo một cục bột nhỏ. Vừa vào nhà đã thấy nhiều người lạ như thế cục cưng Kiêu Kiêu có hơi bất ngờ, ngẩn ngơ một hồi rồi bảo Natch cho mình xuống, Natch nằm xuống sàn, Kiêu Kiêu bò xuống khỏi lưng Natch rồi chạy về phía bố, sở dĩ không chạy đến chỗ Lôi Hòa Nghi là bởi vì Ninh Mẫn và Lantana ngồi hai bên cô rồi.

- Cô… chú… chào mọi người, con là Kiêu Kiêu…

Lantana kích động đến hét lên dọa cho Lôi Hòa Nghi mất hồn, phải đưa tay giữ người lại chỉ sợ cô kích động đến rơi cả con ra ngoài:

- Nghi Nghi à… con trai cậu… con trai cậu… đây… đây rõ ràng là Cung Huyền Thương phiên bản 4 tuổi…

Ninh Mẫn và hai người Olearn, Quang Tuấn cũng không khỏi nhìn Kiêu Kiêu ngơ ngác, sau cùng cô ấy mới khó khăn lên tiếng:

- Quả thật… giống như gặp Cung tổng phiên bản mini vậy…

Olearn vỗ vai Cung Huyền Thương, bật ngón cái:

- Cậu được đấy, gen mạnh như đại bác!

Cung Huyền Thương được khen không khỏi tự hào, bế Kiêu Kiêu ngồi lên đùi mình, lúc này mới để ý tay cậu nhóc ôm một cục bông nhỏ, là thỏ con vừa bất được trong vườn, Cung Huyền Thương phủi đi bụi đất dính trên người con trai:

- Kiêu Kiêu, thả tho con ra đi con, bố giới thiệu mọi người với con!

- Dạ…

Kiêu Kiêu đặt thỏ con xuống sàn, ngay bên cạnh chân mình, phủi phủi hai tay, chăm chú nghe bố giới thiệu:

- Mọi người đều là bạn thân của mẹ, cô Ninh Mẫn, cô Lantana, chú Olearn và chú Quang Tuấn, con đã nhớ mặt mọi người chưa…

- Dạ rồi ạ…

Kiêu Kiêu nhìn từng người lễ phép chào hỏi lại lần nữa, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu khiến 4 người đều ôm tim. Cung Huyền Thương sợ con trai không quen nên bé con đi rửa tay cho đỡ căng thẳng rồi trở ra.

Lúc trở lại phòng khách thì 4 người cũng lấy lại bình tĩnh sau khi bị sự dễ thương của cục cưng Kiêu Kiêu đốn hạ, lần lượt tặng quà gặp mặt. Bởi vì gấp gáp nên cũng chưa kịp chuẩn bị gì, chỉ có thể tặng… tiền. Ngay lập tức trong tay Kiêu Kiêu có thêm 4 cái thẻ đen khiến Lôi Hòa Nghi không biết phải làm sao, còn Cung Huyền Thương thì điềm nhiên cất dùm con trai, Kiêu Kiêu sau một hồi thì cũng đã thân quen với mọi người, vui vẻ trò chuyện. Đặc biệt là Lantana…

- Kiêu Kiêu bảo bối, có muốn làm con rể của cô Lantana không…

- Dạ… con rể là gì vậy ạ?. Truyện Thám Hiểm

- Nghĩa là con sẽ…

- Hmmm…

Cung Huyền Thương vừa vào pha nước trái cây cho vợ con trở ra thì đã nghe người ta dụ dỗ con trai mình, ho nhẹ nhắc nhở lập tức khiến Lantana ngoan ngoãn trở lại như bị phong ấn. Cung Huyền Thương đưa nước cho Lôi Hòa Nghi rồi trở lại ghế ngồi bế con trai lên đùi đưa nước trái cây cho cậu nhóc:

- Cảm ơn bố!

- Ngoan…

- Olearn à, con chúng ta cũng sẽ là một tiểu bảo bối đáng yêu như Kiêu Kiêu đúng không?

- Dĩ nhiên rồi, cũng không xem anh đẹp cỡ nào?

- Kiêu Kiêu ngoan quá đi à, thật muốn bắt về n… u… ô…

Ánh mắt Cung Huyền Thương nhẹ nhàng liếc qua lập tức phong ấn mồm miệng Lantana, Lôi Hòa Nghi khẽ cười, uống hết nước cam rồi nhìn Cung Huyền Thương, sau đó chỉ Lantana và Ninh Mẫn, ngỏ ý có chuyện muốn nói. Cung Huyền Thương hiểu ý nên bế con trai cùng hai người đàn ông ra ngoài.

- Ninh Mẫn… cậu đang quản lý CHEN rất tốt cho nên… mình hi vọng cậu sẽ tiếp tục cương vị này…

- Nghi Nghi, ý cậu là sao?

- Nghĩa là bây giờ mình chỉ làm một cổ đông của CHEN mà thôi, quyền điều hành và lãnh đạo thương hiệu sẽ giao lại cho cậu…

- Không được Nghi Nghi, đây là tâm huyết của cậu, sao mình có thể nhận, quản lý là bởi vì cậu mất tích bây giờ cậu đã trở về, CHEN dĩ nhiên phải vật về chủ cũ…

- CHEN là tâm huyết của tất cả chúng ta, nó cũng có ý nghĩa quan trọng với mình cho nên giao cho cậu mình rất yên tâm. Mình cũng không hoàn toàn rút khỏi CHEN, chỉ là không tham gia lãnh đạo nữa thôi, mình vẫn là một thành viên của thương hiệu mà…

- Cậu…

Lantana nãy giờ yên lặng đột nhiên lên tiếng:

- Sao cậu lại từ bỏ, lý do là gì…

- Vì Kiêu Kiêu… mình muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc thằng bé, cả Thương nữa, 4 năm qua mình nợ cả hai quá nhiều… Nhưng hai cậu yên tâm, nếu CHEN có việc cần mình ra mặt, mình sẽ không làm lơ…

- Cậu đã chắc chắn chưa…

- Chắc chắn, giao cho Tiểu Mẫn mình rất yên tâm, chỉ cần CHEN vẫn phát triển tốt thì mình không có gì phải vướng bận…

Lantana nhìn vào mắt Lôi Hòa Nghi, cô ấy thấy được tình mẫu tử sâu đậm thiêng liêng đặc biệt mà Lôi Hòa Nghi dành cho con trai, đồng thời đứa trẻ trong bụng Lantana khẽ đạp cô, khoảnh khắc đó cô ấy cũng hiểu tại sao Lôi Hòa Nghi lại làm vậy:

- Mình hiểu rồi…

Lôi Hòa Nghi khẽ cười gật đầu với Lantana rồi quay sang Ninh Mẫn:

- CHEN là tâm huyết của chúng ta… cho nên mình không bao giờ bỏ mặc, mình chỉ là lui về phía sau để dành thời gian cho gia đình mà thôi… Sau này nếu cậu kết hôn với Quang Tuấn và có con, mình sẽ phụ giúp cậu một tay… Hi vọng cậu hiểu cho mình…

- Được, mình hứa mình sẽ điều hành CHEN thật tốt…

- Cảm ơn cậu…

Ba người ngồi lại trò chuyện thêm một lúc thì người làm đi vào thông báo:

- Phu nhân, người của Cơ quan hành chính thành phố, người của công ty xây dựng, người của tổng bộ thương hiệu thời trang đến rồi ạ?

- Mời họ vào đi, sau đó cô đi gọi ông chủ và tiểu thiếu gia vào đây!

- Vâng!

***

“Khi các bạn cùng trang lứa còn đang cưỡi ngựa đồ chơi, chơi xe nhựa thì em đã cưỡi hổ!”

Cục cưng Kiêu Kiêu said:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau